Editor: Trịnh Phương.
Thanh Hư thấy Minh Phỉ trầm mặc không nói, đột nhiên sinh ra một hồi phiền não: Ta không muốn làm đạo sĩ.”
Không làm đạo sĩ?
Đầu tiên, Minh Phỉ cảm thấy có chút ngạc nhiên. Mỗi lá thư của hắn đều nói mình thăng quan, bộ dáng vô cùng vui vẻ, đắc ý, nàng còn tưởng rằng hắn mưu cầu danh lợi.
Chỉ là, khi thấy chân mày cùng đôi môi mím chặt lại của Thanh Hư, nàng lại tin tưởng lời hắn nói là sự thật, liền hỏi hắn: Vậy ngươi đã nói với lão đạo trưởng chưa?
Thanh Hư liền ỉu xìu: Ta không dám nói với hắn.
Tiến vào con đường tu đạo không phải điều hắn mong muốn, chỉ là hắn là cô nhi được Tống đạo sĩ nhặt được, tự nhiên liền trở thành tiểu đạo sĩ.
Minh Phỉ biết tình cảm giữa hắn và Tống đạo sĩ không giống bình thường, thở dài nói: Vậy ngươi nghĩ kỹ xem tương lai muốn làm gì rồi sao? Bây giờ ngươi làm quan tu đạo, có thể dễ dàng thoát thân sao?
Khóe miệng của Thanh Hư nhanh chóng nở nụ cười: Ta muốn làm ăn, làm đại phú thương [*] số một số hai thiên hạ!
[*] Đại phú thương: Người làm ăn buôn bán vô cùng giàu có.
Minh Phỉ còn nhớ rõ, nguyện vọng lớn nhất của hắn khi còn bé chính là làm người có tiền nhất thiên hạ, liền cười: Đã có suy nghĩ này, nên sớm đi thương lượng với Lão đạo trưởng một chút, tránh cho sau này ngài ấy tuổi tác cao liền không còn cơ hội. Ngươi có mơ ước riêng tư rất rõ ràng, không thành tâm với đạo giáo thì không nên gượng ép.
Ánh mắt Thanh Hư sáng trong, đang muốn mở miệng nói chuyện, một người lại nhanh như gió cuốn mà xông tới, vô cùng vui mừng mà nói: Tam muội muội, ngươi vẫn còn ở đây chờ ta?
Cung Viễn Hòa không nói gì, nắm tay Minh Phỉ lên, đưa hai chiếc giày kín đáo cho nàng: Mau mang vào, miễn cưỡng mang đi, dù sao cũng tốt hơn việc đi bằng chân không.”
Nhờ vào ánh sang của ngọn đuốc, Minh Phỉ nhìn thấy hai chiếc giày này dính đầy bụi bẩn, vết lớn vết nhỏ không giống nhau, có thể thấy được là tình cờ tìm thấy từ trên quảng trường, cũng không biết chủ nhân là ai, không những có mùi hôi, mà còn rất bẩn. . . . . . Trong lòng Minh Phỉ ghét bỏ, nhưng vẫn cười nói: Cám ơn Cung đại ca, cũng không phải chuyện gì quan trọng, nhìn xem, sức khỏe của ta vẫn tốt như vậy.
Lập tức muốn đưa hai chiếc giày này cho Cung Viễn Hòa.
Cung Viễn Hòa giơ hai chiếc giày này lên cao cho nàng nhìn: Biết ngươi sợ dơ sợ thối, ta đã xem qua, cách làm rất tinh tế, không phải đồ thô sơ gì, hơn nữa cũng không thối, bên ngoài là bụi, không chừng cũng giống như đồ mà tiểu cô nương các ngươi hay mang, mau. . . . . .
Ý tốt khó từ chối, Minh Phỉ không thể làm gì khác hơn là chịu đựng mà đi vào.
Cung Viễn Hòa nó thêm một câu: Nghe lời như vậy mới là bé ngoan.
Thanh Hư ho khan một tiếng: Đi nhanh đi.
Yên lặng xoay người đi trước.
Tìm được xe ngựa của Thái gia, Thanh Hư lại hàn huyên mấy câu cùng Thái Quang Đình, Thái Quốc Đống mấy câu, sau đó cáo từ [tạm biệt] rời đi.
Mọi người rối rít vây quanh, lôi kéo Minh Phỉ hỏi han, Thái Quốc Đống không thể không tiến lên cảm tạ Cung Viễn Hòa một phen.
Minh Phỉ cùng Hàm Dung hỏi thăm lẫn nhau xong, đưa ánh mắt hướng tới Thái Quang Nghi đứng ở một bên không nói một lời, cười nói: Tam ca, ngươi vẫn khỏe chứ?
Thái Quang Nghi lập tức nở một nụ cười thật thà: Tốt, tốt, tốt.
Lại không phát ra âm thanh nào nữa.
Minh Phỉ chui vào xe ngựa của Trần thị, Thái Quang Hoa vừa bị dọa sợ, vừa nhìn thấy Minh Phỉ đi vào liền uất ức đưa hai tay ra muốn được nàng ôm.
Minh Phỉ ôm hắn dỗ dành, quan tâm hỏi Trần thị: Mẫu thân có khỏe không? Xương cốt có bị thương hay không?
Trần thị kéo váy cho nàng nhìn: Tím bầm một tảng lớn, sưng lên, nhưng thật may là không thương tổn tới xương.
Trong lòng Minh Phỉ vẫn còn sợ hãi: Nghe nói mẫu thân cũng là bị người khác đẩy ngã? Nữ nhi cũng đột nhiên bị người ta đẩy một cái, thiếu chút nữa vấp ngã, may là đứng vững, nhưng ngẩng đầu lên đã không thấy các ngươi, không chú ý liền bị người ta đẩy ra ngoài, dọa chết người.
Nàng nói tất cả những chuyện mình đã trải qua trong một lần, chỉ tự động bớt đi đoạn Cung Viễn Hòa ôm nàng: Ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại các ngươi nữa, may là nhờ có Cung đại ca cứu ta.
Vẫn số của hai chúng ta thật là không tốt. . . . . .
Trần thị như có điều suy nghĩ mà cười một tiếng, trìu mến kéo y phục cho Thái Quang Hoa: Nhưng vô cùng may mắn là Hoa nhi không xảy ra chuyện gì. Tuổi của phụ thân ngươi đã cao, nhờ có ca ca ngươi đi cùng.
Ban đêm, Thái Quang Hoa bắt đầu sốt cao, Trần thị bị thương một chân không tiện đi lại, hai chân Minh Phỉ cũng bị thương, nhờ có Hàm Dung chăm sóc cả đêm, kiên nhẫn cùng tỉ mỉ không kể hết.
Sáng sớm, Thái Quang Đình đi mời đại phu, mới ra khỏi cửa đã nhìn thấy Cung Viễn Hòa mang theo một phụ nhân trung niên cùng một nữ tử trẻ tuổi tới, giới thiệu phụ nhân kia: Vị này là Ô đại phu, rất có tiếng trong việc chữa trị vết bầm. Thẩm thẩm cùng Tam muội muội cũng nên kiểm tra kỹ một chút.
Thái Quang Đình vừa mời người vào trong, vừa kể khổ: Hoa nhi bị kinh sợ, sốt cao suốt đêm, bây giờ vẫn chưa hạ sốt.
Lại hỏi phụ nhân kia xem nàng ấy có biết ai am hiểu khám và chữa bệnh cho trẻ sơ sinh hay không.
Cung Viễn Hòa nói: Vừa lúc ta quen được một vị đại phu, nếu không thì ta đi mời, ngươi ở nhà với họ đi.
Không đợi Thái Quang Đình nói gì, lại xoay người rời đi.
Ô đại phu này vốn là người chuyên chữa trị vết thương cho nữ tử, có năng lực thật sự, sau khi xem qua cho Trần liền cười nói: Không thương tổn tới xương, chỉ bị thương gân, mỗi ngày tiểu nhân sẽ tới đây kiểm tra cho phu nhân, nghỉ ngơi khoảng mười ngày nửa tháng là được.
Lại đưa cho Minh Phỉ một chai rượu thuốc, để nàng tự mình đến xoa cho Trần thị.
Trần thị cảm thấy vết thương đã đỡ hơn rất nhiều, nghe nói người là Cung Viễn Hòa mời tới, lại còn đi mời đại phu cho Thái Quang Hoa, không khỏi nói với Thái Quốc Đống: Đứa bé này không giống với những người khác của Cung gia. Chân thật nhiệt tình, suy nghĩ rất chu đáo. Tối hôm qua cũng đều là nhờ hắn, nếu không Minh Phỉ phải chịu khổ nhiều, lão gia nên cảm ơn người ta thật tốt mới được.
Thái Quốc Đống nói: Đúng vậy. Đợi lát nữa Quang Đình giữ hắn lại để ăn cơm, ta muốn cảm ơn hắn thật tốt.
Vâng.
Thái Quang Đình nghĩ đến lí do khiến Cung Viễn Hòa trở nên ân cần như vậy, không khỏi im lặng nhìn trời.
Một lát sau, Cung Viễn Hòa mời đại phu chữa bệnh cho trẻ nhỏ tới, Thái Quang Đình đi ra ngoài tiếp đãi hắn, tới nơi không có người, liền nói cho hắn nghe chuyện Minh Phỉ bị người ta đẩy một cái vào thời khắc quan trọng, hỏi hắn: Ta không chú ý, tối hôm qua ngươi đã nhìn thấy cái gì?
Cung Viễn Hòa nói: Ta quả thật đã thấy được, cho nên ta mới vội vàng kín đáo đưa Hoa nhi cho ngươi, tự mình đuổi theo nàng.
Thái Quang Đình cắn răng nghiến lợi: Rốt cuộc sẽ có một ngày ta phế hắn.
Cung Viễn Hòa lắc đầu mà thở dài : Tại sao mỗi lần ta gặp gia nhân [người nhà] của người thì sẽ luôn xảy ra những chuyện xấu này vậy? Tại sao lần nào cũng là ta cứu Tam muội muội? Chẳng lẽ nói, ta với nàng thật sự có duyên?
Thái Quang Đình bị bộ dạng gật gù hả hê hoa si của hắn làm cho tức cười, búng trán của hắn một cái: Mau thu lại vẻ mặt ghê tởm kia của ngươi đi. Cảm ơn ngươi vì chuyện tối hôm qua, cha ta muốn mời ngươi ăn cơm để cảm tạ ngươi.
Cung Viễn Hòa bấu cổ của hắn: Nói thật, ngươi cảm thấy biếu hiện của ta vào tối hôm qua như thế nào? Ta có thể che chở cho nàng chứ?
Thái Quang Đình hừ một tiếng: Miễn miễn cưỡng cưỡng thôi.
Cung Viễn Hòa cười lạnh: Miễn cưỡng? Về sau, ngươi đừng để những thứ chó và mèo kia chọc tới ta. Bọn hắn, ngay cả xách giày cho nàng cũng không xứng.
Thái Quang Đình không chút yếu thế mà hất tay của hắn ra: Minh Phỉ nói có thể là có thể.
Cung Viễn Hòa cũng không tức giận, chỉ cười nói: Trước đó vài ngày, ta đã viết một lá thư cho cha ta, đoán chừng không lâu sau sẽ có thư hồi âm.
Thái Quang Đình lơ đễnh nói: Thư gì? Hiếm khi ngươi chủ động viết thư cho hắn.
Cung Viễn Hòa cười đến hài lòng: Ta
Thanh Hư thấy Minh Phỉ trầm mặc không nói, đột nhiên sinh ra một hồi phiền não: Ta không muốn làm đạo sĩ.”
Không làm đạo sĩ?
Đầu tiên, Minh Phỉ cảm thấy có chút ngạc nhiên. Mỗi lá thư của hắn đều nói mình thăng quan, bộ dáng vô cùng vui vẻ, đắc ý, nàng còn tưởng rằng hắn mưu cầu danh lợi.
Chỉ là, khi thấy chân mày cùng đôi môi mím chặt lại của Thanh Hư, nàng lại tin tưởng lời hắn nói là sự thật, liền hỏi hắn: Vậy ngươi đã nói với lão đạo trưởng chưa?
Thanh Hư liền ỉu xìu: Ta không dám nói với hắn.
Tiến vào con đường tu đạo không phải điều hắn mong muốn, chỉ là hắn là cô nhi được Tống đạo sĩ nhặt được, tự nhiên liền trở thành tiểu đạo sĩ.
Minh Phỉ biết tình cảm giữa hắn và Tống đạo sĩ không giống bình thường, thở dài nói: Vậy ngươi nghĩ kỹ xem tương lai muốn làm gì rồi sao? Bây giờ ngươi làm quan tu đạo, có thể dễ dàng thoát thân sao?
Khóe miệng của Thanh Hư nhanh chóng nở nụ cười: Ta muốn làm ăn, làm đại phú thương [*] số một số hai thiên hạ!
[*] Đại phú thương: Người làm ăn buôn bán vô cùng giàu có.
Minh Phỉ còn nhớ rõ, nguyện vọng lớn nhất của hắn khi còn bé chính là làm người có tiền nhất thiên hạ, liền cười: Đã có suy nghĩ này, nên sớm đi thương lượng với Lão đạo trưởng một chút, tránh cho sau này ngài ấy tuổi tác cao liền không còn cơ hội. Ngươi có mơ ước riêng tư rất rõ ràng, không thành tâm với đạo giáo thì không nên gượng ép.
Ánh mắt Thanh Hư sáng trong, đang muốn mở miệng nói chuyện, một người lại nhanh như gió cuốn mà xông tới, vô cùng vui mừng mà nói: Tam muội muội, ngươi vẫn còn ở đây chờ ta?
Cung Viễn Hòa không nói gì, nắm tay Minh Phỉ lên, đưa hai chiếc giày kín đáo cho nàng: Mau mang vào, miễn cưỡng mang đi, dù sao cũng tốt hơn việc đi bằng chân không.”
Nhờ vào ánh sang của ngọn đuốc, Minh Phỉ nhìn thấy hai chiếc giày này dính đầy bụi bẩn, vết lớn vết nhỏ không giống nhau, có thể thấy được là tình cờ tìm thấy từ trên quảng trường, cũng không biết chủ nhân là ai, không những có mùi hôi, mà còn rất bẩn. . . . . . Trong lòng Minh Phỉ ghét bỏ, nhưng vẫn cười nói: Cám ơn Cung đại ca, cũng không phải chuyện gì quan trọng, nhìn xem, sức khỏe của ta vẫn tốt như vậy.
Lập tức muốn đưa hai chiếc giày này cho Cung Viễn Hòa.
Cung Viễn Hòa giơ hai chiếc giày này lên cao cho nàng nhìn: Biết ngươi sợ dơ sợ thối, ta đã xem qua, cách làm rất tinh tế, không phải đồ thô sơ gì, hơn nữa cũng không thối, bên ngoài là bụi, không chừng cũng giống như đồ mà tiểu cô nương các ngươi hay mang, mau. . . . . .
Ý tốt khó từ chối, Minh Phỉ không thể làm gì khác hơn là chịu đựng mà đi vào.
Cung Viễn Hòa nó thêm một câu: Nghe lời như vậy mới là bé ngoan.
Thanh Hư ho khan một tiếng: Đi nhanh đi.
Yên lặng xoay người đi trước.
Tìm được xe ngựa của Thái gia, Thanh Hư lại hàn huyên mấy câu cùng Thái Quang Đình, Thái Quốc Đống mấy câu, sau đó cáo từ [tạm biệt] rời đi.
Mọi người rối rít vây quanh, lôi kéo Minh Phỉ hỏi han, Thái Quốc Đống không thể không tiến lên cảm tạ Cung Viễn Hòa một phen.
Minh Phỉ cùng Hàm Dung hỏi thăm lẫn nhau xong, đưa ánh mắt hướng tới Thái Quang Nghi đứng ở một bên không nói một lời, cười nói: Tam ca, ngươi vẫn khỏe chứ?
Thái Quang Nghi lập tức nở một nụ cười thật thà: Tốt, tốt, tốt.
Lại không phát ra âm thanh nào nữa.
Minh Phỉ chui vào xe ngựa của Trần thị, Thái Quang Hoa vừa bị dọa sợ, vừa nhìn thấy Minh Phỉ đi vào liền uất ức đưa hai tay ra muốn được nàng ôm.
Minh Phỉ ôm hắn dỗ dành, quan tâm hỏi Trần thị: Mẫu thân có khỏe không? Xương cốt có bị thương hay không?
Trần thị kéo váy cho nàng nhìn: Tím bầm một tảng lớn, sưng lên, nhưng thật may là không thương tổn tới xương.
Trong lòng Minh Phỉ vẫn còn sợ hãi: Nghe nói mẫu thân cũng là bị người khác đẩy ngã? Nữ nhi cũng đột nhiên bị người ta đẩy một cái, thiếu chút nữa vấp ngã, may là đứng vững, nhưng ngẩng đầu lên đã không thấy các ngươi, không chú ý liền bị người ta đẩy ra ngoài, dọa chết người.
Nàng nói tất cả những chuyện mình đã trải qua trong một lần, chỉ tự động bớt đi đoạn Cung Viễn Hòa ôm nàng: Ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại các ngươi nữa, may là nhờ có Cung đại ca cứu ta.
Vẫn số của hai chúng ta thật là không tốt. . . . . .
Trần thị như có điều suy nghĩ mà cười một tiếng, trìu mến kéo y phục cho Thái Quang Hoa: Nhưng vô cùng may mắn là Hoa nhi không xảy ra chuyện gì. Tuổi của phụ thân ngươi đã cao, nhờ có ca ca ngươi đi cùng.
Ban đêm, Thái Quang Hoa bắt đầu sốt cao, Trần thị bị thương một chân không tiện đi lại, hai chân Minh Phỉ cũng bị thương, nhờ có Hàm Dung chăm sóc cả đêm, kiên nhẫn cùng tỉ mỉ không kể hết.
Sáng sớm, Thái Quang Đình đi mời đại phu, mới ra khỏi cửa đã nhìn thấy Cung Viễn Hòa mang theo một phụ nhân trung niên cùng một nữ tử trẻ tuổi tới, giới thiệu phụ nhân kia: Vị này là Ô đại phu, rất có tiếng trong việc chữa trị vết bầm. Thẩm thẩm cùng Tam muội muội cũng nên kiểm tra kỹ một chút.
Thái Quang Đình vừa mời người vào trong, vừa kể khổ: Hoa nhi bị kinh sợ, sốt cao suốt đêm, bây giờ vẫn chưa hạ sốt.
Lại hỏi phụ nhân kia xem nàng ấy có biết ai am hiểu khám và chữa bệnh cho trẻ sơ sinh hay không.
Cung Viễn Hòa nói: Vừa lúc ta quen được một vị đại phu, nếu không thì ta đi mời, ngươi ở nhà với họ đi.
Không đợi Thái Quang Đình nói gì, lại xoay người rời đi.
Ô đại phu này vốn là người chuyên chữa trị vết thương cho nữ tử, có năng lực thật sự, sau khi xem qua cho Trần liền cười nói: Không thương tổn tới xương, chỉ bị thương gân, mỗi ngày tiểu nhân sẽ tới đây kiểm tra cho phu nhân, nghỉ ngơi khoảng mười ngày nửa tháng là được.
Lại đưa cho Minh Phỉ một chai rượu thuốc, để nàng tự mình đến xoa cho Trần thị.
Trần thị cảm thấy vết thương đã đỡ hơn rất nhiều, nghe nói người là Cung Viễn Hòa mời tới, lại còn đi mời đại phu cho Thái Quang Hoa, không khỏi nói với Thái Quốc Đống: Đứa bé này không giống với những người khác của Cung gia. Chân thật nhiệt tình, suy nghĩ rất chu đáo. Tối hôm qua cũng đều là nhờ hắn, nếu không Minh Phỉ phải chịu khổ nhiều, lão gia nên cảm ơn người ta thật tốt mới được.
Thái Quốc Đống nói: Đúng vậy. Đợi lát nữa Quang Đình giữ hắn lại để ăn cơm, ta muốn cảm ơn hắn thật tốt.
Vâng.
Thái Quang Đình nghĩ đến lí do khiến Cung Viễn Hòa trở nên ân cần như vậy, không khỏi im lặng nhìn trời.
Một lát sau, Cung Viễn Hòa mời đại phu chữa bệnh cho trẻ nhỏ tới, Thái Quang Đình đi ra ngoài tiếp đãi hắn, tới nơi không có người, liền nói cho hắn nghe chuyện Minh Phỉ bị người ta đẩy một cái vào thời khắc quan trọng, hỏi hắn: Ta không chú ý, tối hôm qua ngươi đã nhìn thấy cái gì?
Cung Viễn Hòa nói: Ta quả thật đã thấy được, cho nên ta mới vội vàng kín đáo đưa Hoa nhi cho ngươi, tự mình đuổi theo nàng.
Thái Quang Đình cắn răng nghiến lợi: Rốt cuộc sẽ có một ngày ta phế hắn.
Cung Viễn Hòa lắc đầu mà thở dài : Tại sao mỗi lần ta gặp gia nhân [người nhà] của người thì sẽ luôn xảy ra những chuyện xấu này vậy? Tại sao lần nào cũng là ta cứu Tam muội muội? Chẳng lẽ nói, ta với nàng thật sự có duyên?
Thái Quang Đình bị bộ dạng gật gù hả hê hoa si của hắn làm cho tức cười, búng trán của hắn một cái: Mau thu lại vẻ mặt ghê tởm kia của ngươi đi. Cảm ơn ngươi vì chuyện tối hôm qua, cha ta muốn mời ngươi ăn cơm để cảm tạ ngươi.
Cung Viễn Hòa bấu cổ của hắn: Nói thật, ngươi cảm thấy biếu hiện của ta vào tối hôm qua như thế nào? Ta có thể che chở cho nàng chứ?
Thái Quang Đình hừ một tiếng: Miễn miễn cưỡng cưỡng thôi.
Cung Viễn Hòa cười lạnh: Miễn cưỡng? Về sau, ngươi đừng để những thứ chó và mèo kia chọc tới ta. Bọn hắn, ngay cả xách giày cho nàng cũng không xứng.
Thái Quang Đình không chút yếu thế mà hất tay của hắn ra: Minh Phỉ nói có thể là có thể.
Cung Viễn Hòa cũng không tức giận, chỉ cười nói: Trước đó vài ngày, ta đã viết một lá thư cho cha ta, đoán chừng không lâu sau sẽ có thư hồi âm.
Thái Quang Đình lơ đễnh nói: Thư gì? Hiếm khi ngươi chủ động viết thư cho hắn.
Cung Viễn Hòa cười đến hài lòng: Ta
/607
|