Edit:Thảo My
Cung Viễn Hòa mang xong giày, chỉ chỉ Tiểu Ngư: Ngươi cởi hãn cân tử xuống, giày vớ cởi xuống, giầy ném trong nước, vớ nhét vào miệng.
Minh Phỉ nhất nhất làm theo, Cung Viễn Hòa chán ghét nhận lấy Tiểu Ngư trói chặt nàng: Như vậy thì không sợ nàng chạy.
Hãn cân tử cũng bị cởi ra, vừa chạy quần liền rơi, chạy thế nào? Minh Phỉ im lặng, người này thật đúng là . . . Nàng đưa ánh mắt hướng tới phụ nhân kia, Cung Viễn Hòa sẽ không cũng cởi hãn cân tử của phụ nhân kia? Kết quả nhìn thấy da mặt phụ nhân kia căng to lên rụt một cái, gương mặt không được tự nhiên.
Cung Viễn Hòa lấy vẻ mặt Minh Phỉ nhìn ở trong mắt, nhíu mày: Chẳng lẽ muốn cởi ta hay sao?
Minh Phỉ vội vàng nặn ra một cười: Không, nên cởi nàng , lão ngài thật là anh minh thần võ, biện pháp lợi hại như vậy cũng nghĩ ra được.
Cung Viễn Hòa khẽ mỉm cười, không có lên tiếng.
Xem một chút, là Tứ đệ ngươi sao? Cung Viễn Hòa ôm ra nam đồng bốn tuổi bao quanh trường bào của hắn đưa cho Minh Phỉ nhìn.
Minh Phỉ nhìn lên sắc mặt trước mặt tái xanh, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân hài tử mập ướt mê mê bất đắc dĩ nàng thở dài: Ta còn chưa có xem qua hắn là cái dạng gì. Kể từ nàng trở lại, Tứ Di Nương
Cung Viễn Hòa mang xong giày, chỉ chỉ Tiểu Ngư: Ngươi cởi hãn cân tử xuống, giày vớ cởi xuống, giầy ném trong nước, vớ nhét vào miệng.
Minh Phỉ nhất nhất làm theo, Cung Viễn Hòa chán ghét nhận lấy Tiểu Ngư trói chặt nàng: Như vậy thì không sợ nàng chạy.
Hãn cân tử cũng bị cởi ra, vừa chạy quần liền rơi, chạy thế nào? Minh Phỉ im lặng, người này thật đúng là . . . Nàng đưa ánh mắt hướng tới phụ nhân kia, Cung Viễn Hòa sẽ không cũng cởi hãn cân tử của phụ nhân kia? Kết quả nhìn thấy da mặt phụ nhân kia căng to lên rụt một cái, gương mặt không được tự nhiên.
Cung Viễn Hòa lấy vẻ mặt Minh Phỉ nhìn ở trong mắt, nhíu mày: Chẳng lẽ muốn cởi ta hay sao?
Minh Phỉ vội vàng nặn ra một cười: Không, nên cởi nàng , lão ngài thật là anh minh thần võ, biện pháp lợi hại như vậy cũng nghĩ ra được.
Cung Viễn Hòa khẽ mỉm cười, không có lên tiếng.
Xem một chút, là Tứ đệ ngươi sao? Cung Viễn Hòa ôm ra nam đồng bốn tuổi bao quanh trường bào của hắn đưa cho Minh Phỉ nhìn.
Minh Phỉ nhìn lên sắc mặt trước mặt tái xanh, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân hài tử mập ướt mê mê bất đắc dĩ nàng thở dài: Ta còn chưa có xem qua hắn là cái dạng gì. Kể từ nàng trở lại, Tứ Di Nương
/607
|