Khoảnh khắc chiếc quạt xếp đâm vào lưng Diệp Quân, trên mặt Vu Dịch nở nụ cười dữ tợn: “Kiến hôi, chẳng phải lúc trước ngươi cầu xin ta giết ngươi sao, bây giờ thì thế nào?”
Vu Dịch nói xong, vẻ mặt trở nên dữ tợn, tay phải cô ta xoay tròn, trong chiếc quạt xếp phóng ra một luồng sức mạnh đáng sợ, chuẩn bị nghiền nát Diệp Quân.
Nhưng đúng lúc này, một luồng sức mạnh đáng sợ đột nhiên bộc phát ra từ người Diệp Quân, sau đó một con rồng khổng lồ màu vàng bay ra từ cơ thể, lao nhanh về phía Vu Dịch.
Vẻ mặt Vu Dịch thay đổi rõ rệt.
Rầm!
Chỉ trong tích tắc, Vu Dịch đã bị đánh bay.
Người ra tay chính là Ngao Thiên Thiên.
Cô đã hợp nhất với Diệp Quân làm một thể nên cơ thể Diệp Quân cũng cực kỳ kiên cố. Tuy sức mạnh của Vu Dịch rất mạnh, nhưng không thể phá vỡ các cơ quan nội tạng của Diệp Quân trong nháy mắt.
Lúc Vu Dịch bay đi, Diệp Quân đột nhiên quay người, ném kiếm Thanh Huyên trong tay ra.
Vút!
Kiếm Thanh Huyên hóa thành một luồng kiếm quang, bắn mạnh về phía Vu Dịch.
Vu Dịch vẫn đang lùi lại phía xa nhìn thấy cảnh này, con người đột nhiên co rụt lại, cô ta vung tay, quạt xếp trong tay phát ra ánh sáng đen chói lọi, trong ánh sáng đen có tiếng gầm đáng sợ vang vọng, một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa phóng ra.
Nhưng sức mạnh này vừa tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên đã vỡ tan ngay, chiếc quạt xếp cũng bị kiếm Thanh Huyên chém thành từng mảnh ngay lập tức.
Vu Dịch vô cùng kinh hãi, vào thời khắc mấu chốt này, một luồng ánh sáng vàng phóng thẳng tắp tới trước mặt cô ta, người này chính là Tông Thánh Vương, ông ta giơ tay tung ra một quyền.
Rầm!
Kiếm Thanh Huyên bị thổi bay, nhưng trên nắm đấm tay phải của ông ta cũng xuất hiện một vết kiếm sâu hoắm, nhìn thấy cả xương.
Tông Thánh Vương cau mày thật chặt.
Lúc này Vu Dịch vội nói: “Tông Thánh Vương, mau giết hắn, nếu không chờ đến khi hai vị quan chấp hành đứng đầu hồi phục thương thế, chúng ta đều khó thoát thân…”
Tông Thánh Vương lập tức không vui, ông ta liếc Vu Dịch nhưng lại ngại thân phận của đối phương nên không nổi nóng.
Không phải ông ta không muốn giết, lúc trước khi ông ta bắt tay với Chử Thánh Vương đã không hề nương tay, nhưng Diệp Quân không yếu như ông ta tưởng tượng, đặc biệt là thanh kiếm này, sức mạnh nào cũng phá được, điều này khiến bọn họ không thể áp chế hoàn toàn!
Hơn nữa ba loại huyết mạch của Diệp Quân cũng vô cùng kỳ lạ, cộng thêm hai loại kiếm kỹ đặc biệt và con rồng kia… Tuy vẫn không bằng ông ta và Chử Thánh Vương, nhưng hai người họ cũng thực sự không có cách nào bóp chết Diệp Quân như bóp kiến. Vả lại, lúc trước ông ta đã chịu tổn thất lớn, bị chém mất hơn hai trăm triệu năm tuổi thọ!
Điều này khiến tim ông ta rỉ máu.
Mặc dù ông ta đã trở thành Thánh Vương, nhưng tuổi thọ cũng không phải là vô hạn, một lúc mất đi hơn hai trăm triệu năm tuổi thọ, ông ta cực kỳ đau lòng.
Càng lên cao, tuổi thọ càng quý giá, bởi vì đến cấp bậc này của họ, rất khó để tiến thêm một bước.
Lúc này, giọng Chử Thánh Vương đột nhiên vang lên trong đầu Tông Thánh Vương: “Hắn đã sức cùng lực kiệt rồi, ra tay đi”.
Vu Dịch nói xong, vẻ mặt trở nên dữ tợn, tay phải cô ta xoay tròn, trong chiếc quạt xếp phóng ra một luồng sức mạnh đáng sợ, chuẩn bị nghiền nát Diệp Quân.
Nhưng đúng lúc này, một luồng sức mạnh đáng sợ đột nhiên bộc phát ra từ người Diệp Quân, sau đó một con rồng khổng lồ màu vàng bay ra từ cơ thể, lao nhanh về phía Vu Dịch.
Vẻ mặt Vu Dịch thay đổi rõ rệt.
Rầm!
Chỉ trong tích tắc, Vu Dịch đã bị đánh bay.
Người ra tay chính là Ngao Thiên Thiên.
Cô đã hợp nhất với Diệp Quân làm một thể nên cơ thể Diệp Quân cũng cực kỳ kiên cố. Tuy sức mạnh của Vu Dịch rất mạnh, nhưng không thể phá vỡ các cơ quan nội tạng của Diệp Quân trong nháy mắt.
Lúc Vu Dịch bay đi, Diệp Quân đột nhiên quay người, ném kiếm Thanh Huyên trong tay ra.
Vút!
Kiếm Thanh Huyên hóa thành một luồng kiếm quang, bắn mạnh về phía Vu Dịch.
Vu Dịch vẫn đang lùi lại phía xa nhìn thấy cảnh này, con người đột nhiên co rụt lại, cô ta vung tay, quạt xếp trong tay phát ra ánh sáng đen chói lọi, trong ánh sáng đen có tiếng gầm đáng sợ vang vọng, một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa phóng ra.
Nhưng sức mạnh này vừa tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên đã vỡ tan ngay, chiếc quạt xếp cũng bị kiếm Thanh Huyên chém thành từng mảnh ngay lập tức.
Vu Dịch vô cùng kinh hãi, vào thời khắc mấu chốt này, một luồng ánh sáng vàng phóng thẳng tắp tới trước mặt cô ta, người này chính là Tông Thánh Vương, ông ta giơ tay tung ra một quyền.
Rầm!
Kiếm Thanh Huyên bị thổi bay, nhưng trên nắm đấm tay phải của ông ta cũng xuất hiện một vết kiếm sâu hoắm, nhìn thấy cả xương.
Tông Thánh Vương cau mày thật chặt.
Lúc này Vu Dịch vội nói: “Tông Thánh Vương, mau giết hắn, nếu không chờ đến khi hai vị quan chấp hành đứng đầu hồi phục thương thế, chúng ta đều khó thoát thân…”
Tông Thánh Vương lập tức không vui, ông ta liếc Vu Dịch nhưng lại ngại thân phận của đối phương nên không nổi nóng.
Không phải ông ta không muốn giết, lúc trước khi ông ta bắt tay với Chử Thánh Vương đã không hề nương tay, nhưng Diệp Quân không yếu như ông ta tưởng tượng, đặc biệt là thanh kiếm này, sức mạnh nào cũng phá được, điều này khiến bọn họ không thể áp chế hoàn toàn!
Hơn nữa ba loại huyết mạch của Diệp Quân cũng vô cùng kỳ lạ, cộng thêm hai loại kiếm kỹ đặc biệt và con rồng kia… Tuy vẫn không bằng ông ta và Chử Thánh Vương, nhưng hai người họ cũng thực sự không có cách nào bóp chết Diệp Quân như bóp kiến. Vả lại, lúc trước ông ta đã chịu tổn thất lớn, bị chém mất hơn hai trăm triệu năm tuổi thọ!
Điều này khiến tim ông ta rỉ máu.
Mặc dù ông ta đã trở thành Thánh Vương, nhưng tuổi thọ cũng không phải là vô hạn, một lúc mất đi hơn hai trăm triệu năm tuổi thọ, ông ta cực kỳ đau lòng.
Càng lên cao, tuổi thọ càng quý giá, bởi vì đến cấp bậc này của họ, rất khó để tiến thêm một bước.
Lúc này, giọng Chử Thánh Vương đột nhiên vang lên trong đầu Tông Thánh Vương: “Hắn đã sức cùng lực kiệt rồi, ra tay đi”.
/4376
|