Lúc này, ba loại huyết mạch trong cơ thể hắn sôi lên như nước sôi.
Sức mạnh huyết mạch trỗi dậy!
Kiếm thế của nhát kiếm này vô cùng đáng gờm, trong đó còn ẩn chứa ý chí kiếm đạo khủng khiếp của hắn.
Nhưng cảnh giới của hắn và hai vị Thánh Vương này hơn kém nhau quá nhiều, vì thế hai luồng sức mạnh vừa va chạm, hắn đã bị đánh bay.
Nhưng trường thương trong tay Chử Thánh Vương cũng vỡ nát. Nhìn thấy cảnh này, Chử Thánh Vương nhíu chặt lông mày.
Mà ngay lúc Diệp Quân bay ra, một luồng ánh sáng vàng quét qua, lao thẳng về phía hắn.
Nhìn thấy ánh sáng vàng này phóng tới, mí mắt Diệp Quân giật giật, hắn túm tổ thạch luân hồi sau lưng mình ném mạnh về phía đó.
Tổ thạch luân hồi: “…”
Rầm!
Tổ thạch luân hồi lập tức bay đi, nó gào khóc ai oán.
Nhưng nó không sao…
Lúc trước Diệp Quân đã phát hiện, tuy sức chiến đấu của nó không mạnh, nhưng có khả năng chịu đòn tốt như Tháp gia.
Sau khi Tông Thánh Vương một quyền đánh bay tổ thạch luân hồi, ông ta lại hung tợn lao về phía Diệp Quân một lần nữa.
Lần này ông ta không chút nương tay.
Không chỉ ông ta mà Chử Thánh Vương cũng biến mất tại chỗ, lao thẳng đến chỗ Diệp Quân..
Thấy hai Thánh Vương xông tới, Diệp Quân hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.
Hắn biết với thực lực của mình hiện giờ, đừng nói là hai Thánh Vương, đến một Thánh Vương thôi hắn cũng chẳng đấu lại được, nhưng giờ phút này, hắn không đấu cũng phải đấu.
Bùm bùm!
Thân xác và linh hồn của Diệp Quân đột nhiên bốc cháy.
Khí thế tăng lên một cách điên cuồng!
Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên rồi đột nhiên hóa thành kiếm quang, biến mất tại chỗ.
Kiếm quang máu màu bốc cháy!
Đẩy vào chỗ chết rồi sống lại!
Kiếm thế của nhát kiếm này mạnh hơn, bá đạo hơn lúc trước, lại thêm hắn sử dụng Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử nên khí thế và uy thế của nhát kiếm này đã là mạnh nhất từ trước tới nay.
Chỉ tiếng kiếm ngân thôi đã phá vỡ thời không Thiên Hành trong bán kính một triệu trượng.
Đùng đoàng!
Sau tiếng nổ vang vọng, vô số kiếm quang màu máu bốc cháy đều vỡ vụn, Diệp Quân bây ngược ra ngoài. Khi bay ra, long giáp màu vàng trên người hắn vỡ ra từng chút, sau khi nó vỡ hoàn toàn, Thiên Hành thể hắn vừa tu luyện thành công cũng bắt đầu vỡ ra…
Nhưng hắn còn chưa đứng lại, một tàn ảnh đã đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn. Tuy hắn cảm nhận được, nhưng lúc này hắn lại chẳng thể làm gì, một chiếc quạt gấp đột nhiên đâm vào lưng hắn.
Người ra tay không ai khác, chính là Vu Dịch.
Sức mạnh huyết mạch trỗi dậy!
Kiếm thế của nhát kiếm này vô cùng đáng gờm, trong đó còn ẩn chứa ý chí kiếm đạo khủng khiếp của hắn.
Nhưng cảnh giới của hắn và hai vị Thánh Vương này hơn kém nhau quá nhiều, vì thế hai luồng sức mạnh vừa va chạm, hắn đã bị đánh bay.
Nhưng trường thương trong tay Chử Thánh Vương cũng vỡ nát. Nhìn thấy cảnh này, Chử Thánh Vương nhíu chặt lông mày.
Mà ngay lúc Diệp Quân bay ra, một luồng ánh sáng vàng quét qua, lao thẳng về phía hắn.
Nhìn thấy ánh sáng vàng này phóng tới, mí mắt Diệp Quân giật giật, hắn túm tổ thạch luân hồi sau lưng mình ném mạnh về phía đó.
Tổ thạch luân hồi: “…”
Rầm!
Tổ thạch luân hồi lập tức bay đi, nó gào khóc ai oán.
Nhưng nó không sao…
Lúc trước Diệp Quân đã phát hiện, tuy sức chiến đấu của nó không mạnh, nhưng có khả năng chịu đòn tốt như Tháp gia.
Sau khi Tông Thánh Vương một quyền đánh bay tổ thạch luân hồi, ông ta lại hung tợn lao về phía Diệp Quân một lần nữa.
Lần này ông ta không chút nương tay.
Không chỉ ông ta mà Chử Thánh Vương cũng biến mất tại chỗ, lao thẳng đến chỗ Diệp Quân..
Thấy hai Thánh Vương xông tới, Diệp Quân hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.
Hắn biết với thực lực của mình hiện giờ, đừng nói là hai Thánh Vương, đến một Thánh Vương thôi hắn cũng chẳng đấu lại được, nhưng giờ phút này, hắn không đấu cũng phải đấu.
Bùm bùm!
Thân xác và linh hồn của Diệp Quân đột nhiên bốc cháy.
Khí thế tăng lên một cách điên cuồng!
Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên rồi đột nhiên hóa thành kiếm quang, biến mất tại chỗ.
Kiếm quang máu màu bốc cháy!
Đẩy vào chỗ chết rồi sống lại!
Kiếm thế của nhát kiếm này mạnh hơn, bá đạo hơn lúc trước, lại thêm hắn sử dụng Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử nên khí thế và uy thế của nhát kiếm này đã là mạnh nhất từ trước tới nay.
Chỉ tiếng kiếm ngân thôi đã phá vỡ thời không Thiên Hành trong bán kính một triệu trượng.
Đùng đoàng!
Sau tiếng nổ vang vọng, vô số kiếm quang màu máu bốc cháy đều vỡ vụn, Diệp Quân bây ngược ra ngoài. Khi bay ra, long giáp màu vàng trên người hắn vỡ ra từng chút, sau khi nó vỡ hoàn toàn, Thiên Hành thể hắn vừa tu luyện thành công cũng bắt đầu vỡ ra…
Nhưng hắn còn chưa đứng lại, một tàn ảnh đã đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn. Tuy hắn cảm nhận được, nhưng lúc này hắn lại chẳng thể làm gì, một chiếc quạt gấp đột nhiên đâm vào lưng hắn.
Người ra tay không ai khác, chính là Vu Dịch.
/4376
|