Dận Chân rời đi được một lúc lâu rồi mà trong đầu Lăng Nhã vẫn lùng bùng xoay quay bốn chữ này, Hoàng Hà vỡ đê hậu quả ra sao, nàng đã nghe Lý Vệ tả lại quá rõ ràng…
Ngàn người vạn người li tán, cửa nát nhà tan, khắp nơi đều là người chết đuối, chết đói, nếu xử lý không tốt, sẽ khó mà ngăn chặn tình trạng bùng phát dịch bệnh, đây chính là thảm kịch nhân gian, khó trách Khang Hi mặc kệ đêm tối gió mưa triệu gấp mọi người vào cung để bàn bạc chuyện cứu tế.
Kéo dài càng lâu, nguy cơ dịch bệnh càng lớn, mà một khi xảy ra, số người chết sẽ nhiều không đếm xuể.
Mưa suốt một đêm, gần sáng Dận Chân vẫn chưa về, Lăng Nhã cũng chưa hề chợp mắt, chờ đợi mãi đến lúc trời ửng sáng, Lăng Nhã lập tức lệnh Tiểu Lộ Tử đến tiền viện xem Dận Chân đã về chưa, rồi nàng tự mình tới phòng bếp chuẩn bị mấy món điểm tâm, tối qua, Dận Chân vừa hồi phủ, nói chưa được vài câu thì đã bị triệu gấp vào cung, ngay cả thời gian dùng thiện cũng không có, thức cả đêm như vậy chắc chắc sẽ rất đói bụng.
Lăng Nhã làm rất nhanh, chẳng bao lâu mà đã hoàn thành bánh đậu xanh, bánh hạt dẻ, bánh kê hấp và bánh long nhãn, chỉ đợi chưng chín nữa là xong, ngoài những món bánh đó ra, còn có món cháo hạt sen, tất cả đều là những thứ Dận Chân vẫn rất thích ăn.
“Chủ tử, Bối... Bối lặc gia đã về rồi, đang ở trong thư phòng, Thập Tam gia cũng tới nữa.” Tiểu Lộ Tử thở gấp nói, hắn vừa nhận được tin này thì lập tức chạy về báo ngay.
“Ta biết rồi, ta đi qua đó ngay.” Lăng Nhã vừa trả lời vừa mở nắp nồi chưng bánh, nhìn thấy mấy cái bánh cũng đã chín, nàng bảo Mặc Ngọc đưa đĩa tới rồi cẩn thận lấy bánh ra, xếp từng đĩa từng đĩa cùng với cháo hạt sen vào trong hộp đựng thức ăn, giao cho Mặc Ngọc cầm rồi đi đến thư phòng. Ngờ đâu vừa tới cửa thư phòng, nàng lại chạm mặt với Niên thị, hôm nay nàng ta mặc một bộ y phục màu đỏ thẫm thêu bách điệp viền hoa cỏ, trên đỉnh búi tóc cài một cây trâm vàng ròng cửu phượng khảm ngọc đung đưa sống động, châu lạc rũ dài xuống tận vai, vô cùng lộng lẫy.
“Bối lặc gia chỉ vừa hồi phủ thì muội muội đã làm thức ăn đem tới, đúng là có lòng.” Niên thị cười tươi như hoa, làm như rất vui vẻ, sau lưng nàng ta, Lục Ý cũng xách một hộp đựng thức ăn ba tầng, xem ra, hai người các nàng đến đây có cùng một mục đích. Từ sau khi Lăng Nhã được cho phép tự do ra vào thư phòng, trong lòng Niên thị cực kỳ khó chịu, trước mặt Dận Chân nàng liên tục quấn quýt si mê làm nũng, cuối cùng Dận Chân đành phải gật đầu đồng ý cho phép nàng cũng được tự do tới thư phòng.
Lăng Nhã nheo mắt lại, nét mặt vô cảm nhún gối hành lễ: “Chẳng phải phúc tấn cũng vậy sao?”
Niên thị cười không đáp, chỉ đi đến gần Mặc Ngọc, ung dung lướt ngón tay được chăm sóc rất tỉ mỉ qua gương mặt bất mãn của Mặc Ngọc, nàng cầm lấy hộp thức ăn rồi nói: “Để ta xem xem muội muội đã làm món gì?” Nàng chỉ chạm nhẹ vào nắp của hộp thức ăn rồi đột ngột buông tay ra, hộp thức ăn rơi ngay xuống đất, mấy cái bánh cũng theo đó mà văng hết ra ngoài.
“Ôi chao, ta bất cẩn quá, lại làm đổ hết thức ăn mà muội muội đã vất vả chuẩn bị rồi, quả thật uổng phí tâm sức của muội muội.” Miệng thì tiếc nuối, nhưng nét
Ngàn người vạn người li tán, cửa nát nhà tan, khắp nơi đều là người chết đuối, chết đói, nếu xử lý không tốt, sẽ khó mà ngăn chặn tình trạng bùng phát dịch bệnh, đây chính là thảm kịch nhân gian, khó trách Khang Hi mặc kệ đêm tối gió mưa triệu gấp mọi người vào cung để bàn bạc chuyện cứu tế.
Kéo dài càng lâu, nguy cơ dịch bệnh càng lớn, mà một khi xảy ra, số người chết sẽ nhiều không đếm xuể.
Mưa suốt một đêm, gần sáng Dận Chân vẫn chưa về, Lăng Nhã cũng chưa hề chợp mắt, chờ đợi mãi đến lúc trời ửng sáng, Lăng Nhã lập tức lệnh Tiểu Lộ Tử đến tiền viện xem Dận Chân đã về chưa, rồi nàng tự mình tới phòng bếp chuẩn bị mấy món điểm tâm, tối qua, Dận Chân vừa hồi phủ, nói chưa được vài câu thì đã bị triệu gấp vào cung, ngay cả thời gian dùng thiện cũng không có, thức cả đêm như vậy chắc chắc sẽ rất đói bụng.
Lăng Nhã làm rất nhanh, chẳng bao lâu mà đã hoàn thành bánh đậu xanh, bánh hạt dẻ, bánh kê hấp và bánh long nhãn, chỉ đợi chưng chín nữa là xong, ngoài những món bánh đó ra, còn có món cháo hạt sen, tất cả đều là những thứ Dận Chân vẫn rất thích ăn.
“Chủ tử, Bối... Bối lặc gia đã về rồi, đang ở trong thư phòng, Thập Tam gia cũng tới nữa.” Tiểu Lộ Tử thở gấp nói, hắn vừa nhận được tin này thì lập tức chạy về báo ngay.
“Ta biết rồi, ta đi qua đó ngay.” Lăng Nhã vừa trả lời vừa mở nắp nồi chưng bánh, nhìn thấy mấy cái bánh cũng đã chín, nàng bảo Mặc Ngọc đưa đĩa tới rồi cẩn thận lấy bánh ra, xếp từng đĩa từng đĩa cùng với cháo hạt sen vào trong hộp đựng thức ăn, giao cho Mặc Ngọc cầm rồi đi đến thư phòng. Ngờ đâu vừa tới cửa thư phòng, nàng lại chạm mặt với Niên thị, hôm nay nàng ta mặc một bộ y phục màu đỏ thẫm thêu bách điệp viền hoa cỏ, trên đỉnh búi tóc cài một cây trâm vàng ròng cửu phượng khảm ngọc đung đưa sống động, châu lạc rũ dài xuống tận vai, vô cùng lộng lẫy.
“Bối lặc gia chỉ vừa hồi phủ thì muội muội đã làm thức ăn đem tới, đúng là có lòng.” Niên thị cười tươi như hoa, làm như rất vui vẻ, sau lưng nàng ta, Lục Ý cũng xách một hộp đựng thức ăn ba tầng, xem ra, hai người các nàng đến đây có cùng một mục đích. Từ sau khi Lăng Nhã được cho phép tự do ra vào thư phòng, trong lòng Niên thị cực kỳ khó chịu, trước mặt Dận Chân nàng liên tục quấn quýt si mê làm nũng, cuối cùng Dận Chân đành phải gật đầu đồng ý cho phép nàng cũng được tự do tới thư phòng.
Lăng Nhã nheo mắt lại, nét mặt vô cảm nhún gối hành lễ: “Chẳng phải phúc tấn cũng vậy sao?”
Niên thị cười không đáp, chỉ đi đến gần Mặc Ngọc, ung dung lướt ngón tay được chăm sóc rất tỉ mỉ qua gương mặt bất mãn của Mặc Ngọc, nàng cầm lấy hộp thức ăn rồi nói: “Để ta xem xem muội muội đã làm món gì?” Nàng chỉ chạm nhẹ vào nắp của hộp thức ăn rồi đột ngột buông tay ra, hộp thức ăn rơi ngay xuống đất, mấy cái bánh cũng theo đó mà văng hết ra ngoài.
“Ôi chao, ta bất cẩn quá, lại làm đổ hết thức ăn mà muội muội đã vất vả chuẩn bị rồi, quả thật uổng phí tâm sức của muội muội.” Miệng thì tiếc nuối, nhưng nét
/195
|