Dận Tường còn chưa kịp trả lời thắc mắc của Lăng Nhã thì Dận Chân nãy giờ vẫn luôn cố gắng giữ bình tĩnh đột nhiên ném mạnh một quyển sổ xuống đất, những trang giấy mỏng từ trong đó bay lên như tuyết trắng, giọng hắn đầy căm hận: “Bởi vì bạc trong quốc khố đã cho người khác mượn hết rồi!”
Dận Chân bất ngờ nổi giận khiến cho Lăng Nhã hoảng sợ, Mặc Ngọc thì càng như chú thỏ nhỏ thất kinh hồn vía, len lén lùi mấy bước nép sau lưng Dận Tường, sợ bị liên lụy, nàng rất kính sợ vị Bối lặc gia này, không như Dận Tường, trước mặt hắn còn có thể thoải mái một chút.
Trong ấn tượng của mọi người, xưa nay Dận Chân là một người luôn giữ được bình tính, ít khi nào nổi nóng, chuyện Thanh Âm các trước đây cũng không thấy hắn giận đến như vậy.
Lăng Nhã ngồi xổm xuống cẩn thận nhặt từng trang giấy lên, càng nhặt thì nàng càng kinh ngạc, cả một xấp này toàn là giấy vay nợ, cái thì năm trăm lượng, cái thì một ngàn lượng, có cả cái năm ngàn lượng, các khoản vay không giống nhau, nhưng đều là của quan viên trong triều, rất nhiều cái tên Lăng Nhã đã từng nghe Lăng Trụ nhắc tới, nhẩm tính sơ qua, những khoản vay này cộng lại cũng đã hơn tám mươi vạn lượng, mà đây chỉ là số giấy nợ kẹp trong quyển sổ này, trên án thư còn cả chồng giống y như vậy, tất nhiên số bạc cho mượn cũng lên tới số mấy trăm vạn, khó trách Dận Chân lại giận đến như vậy.
“Số bạc này, không thể đòi lại được sao?” Lăng Nhã xếp mớ giấy này lại rồi để gọn gàng lên án thư.
Dận Chân lạnh lùng trả lời: “Đòi kiểu nào? Văn võ vả triều đều mượn, nên đòi ai đây? Huống chi đây đâu phải là chuyện có thể làm trong một ngày một bữa, bá tánh đang gặp nạn há có thể đợi lâu vậy sao.”
Lăng Nhã nhớ trước đây Dận Chân từng nói, binh phí năm nay cũng mới chỉ được phát một phần, phần còn lại Hộ Bộ vẫn luôn trì hoãn, lúc Hộ Bộ lấy lí do là quốc khố không đủ bạc, nàng cũng chỉ nghĩ là họ tìm cớ thoái thác mà thôi, ai ngờ đó lại là sự thật. “Chẳng lẽ những việc như vầy trước giờ chưa từng bị phát hiện sao?”
Dận Tường cười khổ đáp thay: “Quản lý Hộ Bộ chính là Thái tử, bản thân huynh ấy cũng mượn bạc của quốc khố thì làm sao mà đòi người khác được, chưa kể việc đòi bạc cũng đâu phải là chuyện gì tốt, Thái tử dễ gì chịu mạo hiểm đắc tội với mấy vị công thần. Tối qua Tứ ca và Hộ Bộ đại nhân tính toán cả đêm, bây giờ số bạc trong quốc khố còn không tới một trăm vạn lượng, nhiêu đó mà đem đi cứu tế thì chẳng khác gì muối bỏ biển, chưa kể lấy hết bạc đi rồi, lỡ đâu xảy ra chuyện gì lại không có bạc để dùng, lúc đó còn gì mặt mũi triều đình, còn gì thể diện quốc gia nữa chứ?”
“Chính xác là còn tám mươi chín vạn lượng.” Dận Chân trừng đôi mắt đỏ ngầu do thức cả một đêm, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Chưa tới một trăm vạn lượng? Lăng Nhã hít thật sâu, đường đường là quốc khố của Đại Thanh mà chỉ có bấy nhiêu bạc thôi sao, nói ra chắc cũng chẳng ai tin, quan lại triều đình bại hoại tới mức này sao?
Trong nhất thời Dận Tường cũng chẳng muốn ăn nữa, đặt cái bánh hấp trong tay trở lại đíac, nói: “Bạc thì trước sau gì cũng thu lại được, chỉ cần những người này còn sống thì đều có thể đòi, cùng lắm là chịu đắc tội với bọn họ mà thôi, nhưng vấn đề mấu chốt bây giờ là làm thế nào để giải quyết tình hình trước mắt, Hoàng A mã còn đang đợi cầu trả lời của chúng ta đó, Tứ ca, huynh đã nghĩ ra được cách gì chưa?”
Đến tận tối qua Khang Hi mới biết là bạc trong quốc khố đã cho mượn sạch, mặt rồng giận dữ, đã vậy Thái tử còn tới trễ, khiến Khang Hi tức giận mắng cả Thái tử lẫn các vị đại thần vào cung thương nghị tới mức cẩu huyết lâm đầu*, lệnh cho bọn họ trong hôm nay phải nghĩ ra cách giả quyết, nếu không thì tuyệt đối không tha.”
(*Cẩu huyết lâm đầu: Theo mê tín dị đoan trước đây, nếu cẩu huyết dính trên đầu yêu nhân, thì sẽ làm cho yêu pháp mất tác dụng. Về sau được dùng để tả sự mắng chửi rất hung dữ khiến cho người bị mắng chửi giống như yêu nhân bị nhiễm phải cẩu huyết trên đầu, không có cách gì chống đỡ, bất lực không làm gì được.)
Dận Chân lắc đầu bất lực, hắn đã cố gắng suy nghĩ xem có cách nào không, nhưng vốn là ‘không bột đố gột nên hồ’, không có bạc thì cách gì cũng chỉ là nói suông, tưởng tượng tới cảnh vô số nạn nhân ở Hà Nam đang lay lắt đợi chờ lương thực cứu tế, một khắc trôi qua thì lại chết thêm nhiều người, như vậy thì sao hắn có thể nằm yên mà ngủ.
“Rốt cuộc bây giờ phải làm sao? Thật đáng giận! Nhất định sẽ có cách, nhưng cách nằm ở đâu? Ở đâu? Không lẽ gia ta thật sự phải trơ mắt nhìn nhiều người chết như vậy sao?” Dận Chân oán hận đấm thật mạnh lên bàn, tức những vị đại thần mượn bạc trong quốc khố một phần, cũng tức chính bản thân mình bất lực, từ tối qua tới giờ, hắn vắt nát óc, suy nghĩ trầm tư, nhưng vẫn không tìm được bất cứ biện pháp nào.
“Tứ gia đừng nóng vội, trời không tuyệt đường người, chắc sẽ nhanh có cách thôi.” Lăng Nhã nhìn chằm chằm vào những tờ giấy nợ trên bàn, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý tưởng to gan. “Thiếp thân có một đề nghị, không biết là có nên nói ra hay không?”
“Nàng hãy nói ta nghe thử đi.” Dận Chân cho rằng trong một thời gian ngắn như vậy Lăng Nhã cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp nào tốt, nhưng lúc này mọi người đã hết cách, nên nghe thử cũng chẳng mất gì.
Dận Tường đứng bên cạnh cũng nói thêm vào: “Đúng vậy, tiểu tẩu tử, trong phòng này chỉ có mấy người chúng ta, có
Dận Chân bất ngờ nổi giận khiến cho Lăng Nhã hoảng sợ, Mặc Ngọc thì càng như chú thỏ nhỏ thất kinh hồn vía, len lén lùi mấy bước nép sau lưng Dận Tường, sợ bị liên lụy, nàng rất kính sợ vị Bối lặc gia này, không như Dận Tường, trước mặt hắn còn có thể thoải mái một chút.
Trong ấn tượng của mọi người, xưa nay Dận Chân là một người luôn giữ được bình tính, ít khi nào nổi nóng, chuyện Thanh Âm các trước đây cũng không thấy hắn giận đến như vậy.
Lăng Nhã ngồi xổm xuống cẩn thận nhặt từng trang giấy lên, càng nhặt thì nàng càng kinh ngạc, cả một xấp này toàn là giấy vay nợ, cái thì năm trăm lượng, cái thì một ngàn lượng, có cả cái năm ngàn lượng, các khoản vay không giống nhau, nhưng đều là của quan viên trong triều, rất nhiều cái tên Lăng Nhã đã từng nghe Lăng Trụ nhắc tới, nhẩm tính sơ qua, những khoản vay này cộng lại cũng đã hơn tám mươi vạn lượng, mà đây chỉ là số giấy nợ kẹp trong quyển sổ này, trên án thư còn cả chồng giống y như vậy, tất nhiên số bạc cho mượn cũng lên tới số mấy trăm vạn, khó trách Dận Chân lại giận đến như vậy.
“Số bạc này, không thể đòi lại được sao?” Lăng Nhã xếp mớ giấy này lại rồi để gọn gàng lên án thư.
Dận Chân lạnh lùng trả lời: “Đòi kiểu nào? Văn võ vả triều đều mượn, nên đòi ai đây? Huống chi đây đâu phải là chuyện có thể làm trong một ngày một bữa, bá tánh đang gặp nạn há có thể đợi lâu vậy sao.”
Lăng Nhã nhớ trước đây Dận Chân từng nói, binh phí năm nay cũng mới chỉ được phát một phần, phần còn lại Hộ Bộ vẫn luôn trì hoãn, lúc Hộ Bộ lấy lí do là quốc khố không đủ bạc, nàng cũng chỉ nghĩ là họ tìm cớ thoái thác mà thôi, ai ngờ đó lại là sự thật. “Chẳng lẽ những việc như vầy trước giờ chưa từng bị phát hiện sao?”
Dận Tường cười khổ đáp thay: “Quản lý Hộ Bộ chính là Thái tử, bản thân huynh ấy cũng mượn bạc của quốc khố thì làm sao mà đòi người khác được, chưa kể việc đòi bạc cũng đâu phải là chuyện gì tốt, Thái tử dễ gì chịu mạo hiểm đắc tội với mấy vị công thần. Tối qua Tứ ca và Hộ Bộ đại nhân tính toán cả đêm, bây giờ số bạc trong quốc khố còn không tới một trăm vạn lượng, nhiêu đó mà đem đi cứu tế thì chẳng khác gì muối bỏ biển, chưa kể lấy hết bạc đi rồi, lỡ đâu xảy ra chuyện gì lại không có bạc để dùng, lúc đó còn gì mặt mũi triều đình, còn gì thể diện quốc gia nữa chứ?”
“Chính xác là còn tám mươi chín vạn lượng.” Dận Chân trừng đôi mắt đỏ ngầu do thức cả một đêm, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Chưa tới một trăm vạn lượng? Lăng Nhã hít thật sâu, đường đường là quốc khố của Đại Thanh mà chỉ có bấy nhiêu bạc thôi sao, nói ra chắc cũng chẳng ai tin, quan lại triều đình bại hoại tới mức này sao?
Trong nhất thời Dận Tường cũng chẳng muốn ăn nữa, đặt cái bánh hấp trong tay trở lại đíac, nói: “Bạc thì trước sau gì cũng thu lại được, chỉ cần những người này còn sống thì đều có thể đòi, cùng lắm là chịu đắc tội với bọn họ mà thôi, nhưng vấn đề mấu chốt bây giờ là làm thế nào để giải quyết tình hình trước mắt, Hoàng A mã còn đang đợi cầu trả lời của chúng ta đó, Tứ ca, huynh đã nghĩ ra được cách gì chưa?”
Đến tận tối qua Khang Hi mới biết là bạc trong quốc khố đã cho mượn sạch, mặt rồng giận dữ, đã vậy Thái tử còn tới trễ, khiến Khang Hi tức giận mắng cả Thái tử lẫn các vị đại thần vào cung thương nghị tới mức cẩu huyết lâm đầu*, lệnh cho bọn họ trong hôm nay phải nghĩ ra cách giả quyết, nếu không thì tuyệt đối không tha.”
(*Cẩu huyết lâm đầu: Theo mê tín dị đoan trước đây, nếu cẩu huyết dính trên đầu yêu nhân, thì sẽ làm cho yêu pháp mất tác dụng. Về sau được dùng để tả sự mắng chửi rất hung dữ khiến cho người bị mắng chửi giống như yêu nhân bị nhiễm phải cẩu huyết trên đầu, không có cách gì chống đỡ, bất lực không làm gì được.)
Dận Chân lắc đầu bất lực, hắn đã cố gắng suy nghĩ xem có cách nào không, nhưng vốn là ‘không bột đố gột nên hồ’, không có bạc thì cách gì cũng chỉ là nói suông, tưởng tượng tới cảnh vô số nạn nhân ở Hà Nam đang lay lắt đợi chờ lương thực cứu tế, một khắc trôi qua thì lại chết thêm nhiều người, như vậy thì sao hắn có thể nằm yên mà ngủ.
“Rốt cuộc bây giờ phải làm sao? Thật đáng giận! Nhất định sẽ có cách, nhưng cách nằm ở đâu? Ở đâu? Không lẽ gia ta thật sự phải trơ mắt nhìn nhiều người chết như vậy sao?” Dận Chân oán hận đấm thật mạnh lên bàn, tức những vị đại thần mượn bạc trong quốc khố một phần, cũng tức chính bản thân mình bất lực, từ tối qua tới giờ, hắn vắt nát óc, suy nghĩ trầm tư, nhưng vẫn không tìm được bất cứ biện pháp nào.
“Tứ gia đừng nóng vội, trời không tuyệt đường người, chắc sẽ nhanh có cách thôi.” Lăng Nhã nhìn chằm chằm vào những tờ giấy nợ trên bàn, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý tưởng to gan. “Thiếp thân có một đề nghị, không biết là có nên nói ra hay không?”
“Nàng hãy nói ta nghe thử đi.” Dận Chân cho rằng trong một thời gian ngắn như vậy Lăng Nhã cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp nào tốt, nhưng lúc này mọi người đã hết cách, nên nghe thử cũng chẳng mất gì.
Dận Tường đứng bên cạnh cũng nói thêm vào: “Đúng vậy, tiểu tẩu tử, trong phòng này chỉ có mấy người chúng ta, có
/195
|