“Ngươi ngươi ngươi!” Nhìn Họa Hạ nhanh như chớp tìm đâu được một khúc gỗ vừa to vừa chắc còn chi chít dằm, sắc mặt Tạ Hi tái xanh mắng: “Ngươi dám!” Gậy này mà đánh xuống, sao ma ma chịu được.
“Bản tiểu thư có gì không dám?” Tiêu Vãn liếc mắt khinh thường, chỉ huy Họa Hạ hành hình, vẻ mặt hung hăng đến tàn nhẫn, ngang ngược nói: “Thế nào, vị thứ nữ Tạ gia này muốn cản trở bản tiểu thư? Không ngờ người Tạ gia chẳng những không có gia giáo, mà ngay cả gia pháp cũng không có! Thật là... làm cho bản tiểu thư quá thất vọng rồi!”
Tạ Hi thở hổn hển: “Tôi tớ Tạ gia ta, không đến phiên người ngoài như ngươi xử lý!”
“Người ngoài?” Tiêu Vãn cười như không cười, ánh mắt nhìn Tạ Hi tràn đầy khinh bỉ, giống như Tạ Hi là một kẻ ngu xuẩn: “Phu lang của Tiêu Vãn ta bị người khác bắt nạt như thế, ngươi nói ta có quyền tra tấn hay không? Không phế bỏ hai chân của ả, là bản tiểu thư đã nhân từ lắm rồi!”
“Tiêu, Tiêu Vãn!” Đầu lưỡi Tạ Hi co rút, tức giận trên mặt nháy mắt thay bằng sợ hãi.
Dù sao cũng là thứ hệ Tạ gia, có câu đích thứ khác nhau. Tạ Hi không chen chân vào được tầng lớp thượng lưu vốn toàn là con chính thất, luôn khinh thường con thuộc dòng thứ hệ như nàng, cho nên tuy nghe rất nhiều lời đồn về Tiêu Vãn, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tận mắt thấy Tiêu Vãn bằng xương bằng thịt.
Nàng kinh ngạc chỉ vào Tạ Sơ Thần đang núp sau lưng Tiêu Vãn, rú lên: “Ngươi nói, hắn là phu lang của ngươi? Ngươi, chính là Tiêu Vãn?!”
Tạ Sơ Thần từ nãy tới giờ yên lặng núp sau lưng Tiêu Vãn, len lén ngửi mùi hương đặc trưng trên người Tiêu Vãn, nghe vậy nháy mắt cứng đờ. Khi Tiêu Vãn quay đầu lại, hắn không tiếng động lùi xa vài bước, cúi đầu tạo khoảng cách với Tiêu Vãn, dường như Tạ Sơ Thần vừa rồi mới tham luyến hơi thở ấm áp, dè dặt ở bên nàng chưa từng tồn tại.
Tiêu Vãn nương theo ánh mắt Tạ Hi quay đầu quan sát Tạ Sơ Thần, thấy vẻ mặt hắn sợ hãi không ngừng lùi về sau, chân mày vô ý thức chau lại. Trong lòng nàng yên lặng thở dài, nhất định là vừa rồi mình quá hung dữ đã dọa hắn sợ. Kỳ thật nàng cũng không muốn thô bạo như vậy, nhưng nhìn thấy bọn họ khi dễ Tạ Sơ Thần, nàng liền nổi máu xung thiên, nhịn không được ra tay!
“Thứ nữ Tạ gia, chẳng lẽ ngươi bị nghễnh ngãng hay sao? Sơ Thần đã nói qua, bản tiểu thư cũng đã nói lại, ngươi lại vẫn không hiểu, quả thực ngu xuẩn hết thuốc chữa!” Tiêu Vãn ngửa đầu, cao ngạo nói: “Nghe cho rõ đây, bản tiểu thư đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Tiêu Vãn là ta, đồng thời, bản tiểu thư chính là thê chủ của Tạ Sơ Thần, càng không phải là nữ nhân lỗ mãng trong miệng thúi mấy ngươi! Cảm phiền thứ nữ không có gia giáo nói năng tôn trọng một chút!”
Tiêu Vãn mở miệng một tiếng thứ hệ, hai tiếng thứ nữ, chọc Tạ Hi tức đến phát điên, nhưng thân phận Tiêu Vãn làm cho nàng vừa kinh vừa sợ, nhịn không được hướng ánh mắt cầu cứu về phía mẫu thân của mình.
Sau khi khoa môi múa mép, Tiêu Vãn lén lút nhìn sang Tạ Sơ Thần, khóe miệng nhịn không được nở nụ cười cay đắng. Nàng mong chờ nhìn thấy cảnh tượng Tạ Sơ Thần cảm động, ai biết, Tạ Sơ Thần trước
“Bản tiểu thư có gì không dám?” Tiêu Vãn liếc mắt khinh thường, chỉ huy Họa Hạ hành hình, vẻ mặt hung hăng đến tàn nhẫn, ngang ngược nói: “Thế nào, vị thứ nữ Tạ gia này muốn cản trở bản tiểu thư? Không ngờ người Tạ gia chẳng những không có gia giáo, mà ngay cả gia pháp cũng không có! Thật là... làm cho bản tiểu thư quá thất vọng rồi!”
Tạ Hi thở hổn hển: “Tôi tớ Tạ gia ta, không đến phiên người ngoài như ngươi xử lý!”
“Người ngoài?” Tiêu Vãn cười như không cười, ánh mắt nhìn Tạ Hi tràn đầy khinh bỉ, giống như Tạ Hi là một kẻ ngu xuẩn: “Phu lang của Tiêu Vãn ta bị người khác bắt nạt như thế, ngươi nói ta có quyền tra tấn hay không? Không phế bỏ hai chân của ả, là bản tiểu thư đã nhân từ lắm rồi!”
“Tiêu, Tiêu Vãn!” Đầu lưỡi Tạ Hi co rút, tức giận trên mặt nháy mắt thay bằng sợ hãi.
Dù sao cũng là thứ hệ Tạ gia, có câu đích thứ khác nhau. Tạ Hi không chen chân vào được tầng lớp thượng lưu vốn toàn là con chính thất, luôn khinh thường con thuộc dòng thứ hệ như nàng, cho nên tuy nghe rất nhiều lời đồn về Tiêu Vãn, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tận mắt thấy Tiêu Vãn bằng xương bằng thịt.
Nàng kinh ngạc chỉ vào Tạ Sơ Thần đang núp sau lưng Tiêu Vãn, rú lên: “Ngươi nói, hắn là phu lang của ngươi? Ngươi, chính là Tiêu Vãn?!”
Tạ Sơ Thần từ nãy tới giờ yên lặng núp sau lưng Tiêu Vãn, len lén ngửi mùi hương đặc trưng trên người Tiêu Vãn, nghe vậy nháy mắt cứng đờ. Khi Tiêu Vãn quay đầu lại, hắn không tiếng động lùi xa vài bước, cúi đầu tạo khoảng cách với Tiêu Vãn, dường như Tạ Sơ Thần vừa rồi mới tham luyến hơi thở ấm áp, dè dặt ở bên nàng chưa từng tồn tại.
Tiêu Vãn nương theo ánh mắt Tạ Hi quay đầu quan sát Tạ Sơ Thần, thấy vẻ mặt hắn sợ hãi không ngừng lùi về sau, chân mày vô ý thức chau lại. Trong lòng nàng yên lặng thở dài, nhất định là vừa rồi mình quá hung dữ đã dọa hắn sợ. Kỳ thật nàng cũng không muốn thô bạo như vậy, nhưng nhìn thấy bọn họ khi dễ Tạ Sơ Thần, nàng liền nổi máu xung thiên, nhịn không được ra tay!
“Thứ nữ Tạ gia, chẳng lẽ ngươi bị nghễnh ngãng hay sao? Sơ Thần đã nói qua, bản tiểu thư cũng đã nói lại, ngươi lại vẫn không hiểu, quả thực ngu xuẩn hết thuốc chữa!” Tiêu Vãn ngửa đầu, cao ngạo nói: “Nghe cho rõ đây, bản tiểu thư đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Tiêu Vãn là ta, đồng thời, bản tiểu thư chính là thê chủ của Tạ Sơ Thần, càng không phải là nữ nhân lỗ mãng trong miệng thúi mấy ngươi! Cảm phiền thứ nữ không có gia giáo nói năng tôn trọng một chút!”
Tiêu Vãn mở miệng một tiếng thứ hệ, hai tiếng thứ nữ, chọc Tạ Hi tức đến phát điên, nhưng thân phận Tiêu Vãn làm cho nàng vừa kinh vừa sợ, nhịn không được hướng ánh mắt cầu cứu về phía mẫu thân của mình.
Sau khi khoa môi múa mép, Tiêu Vãn lén lút nhìn sang Tạ Sơ Thần, khóe miệng nhịn không được nở nụ cười cay đắng. Nàng mong chờ nhìn thấy cảnh tượng Tạ Sơ Thần cảm động, ai biết, Tạ Sơ Thần trước
/114
|