Sắc mặt Cố Tích Tước đột biến, môi mỏng mân chặt, hàm răng cắn chặt, cuối cùng từ trong hàm răng nặn ra một câu “Hải Đường, ngồi chắc vào.”
Tịch Hải Đường bị khẩu khí của hắn hù đến, vô ý thức nắm chặt dây an toàn.
Chân ga đạp mạnh tới cùng, thanh âm động cơ ầm ầm bên tai không dứt, xe giống như là trong nháy mắt huyễn hóa thành dã thú dũng mạnh nhất vội vã đi. Con mắt Cố Tích Tước chăm chú đuổi theo xe của Cố Tích Triêu ở phía trước.
Bởi vì thời gian còn sớm, trên đường phố xe cộ đi lại còn rất ít, hai chiếc xe liền có thể không kiêng kị gì mà phóng như bão táp, ý nghĩa nhắc nhở cùng nguy hiểm song song cận kè đều bị tiêu chí của xe nuốt hết vào trong, vượt qua phạm vi an toàn cực nhanh đem cảnh sắc hai bên đường phố bỏ rơi lại đằng sau người.
Tịch Hải Đường cảm giác được tim của mình đập nhanh như vậy là trước đây chưa từng có, máu ở trong người nhanh chóng nóng lên tựa hồ không cẩn thận một cái sẽ phun trào ra, hô hấp căng thẳng, thở cũng không dám thở mạnh, mắt thấy xe lại nhanh chóng mà xuyên qua một chỗ ngoặt vào địa đạo, trong lòng xẹt qua một lo nghĩ khó ức chế được, cô cắn chặt răng nghĩ rằng nếu tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện a.
Đúng là lúc này Cố Tích Triêu xuất hiện, lại nhất định phải theo sát hắn không ngừng nghỉ.
Xe một lần nữa cắn nuốt hết một cái đường hầm dưới đất, trực tiếp bức hai bên hàng rào nhưng hai người lái xe ai cũng không chịu buông lỏng, gian nan nhất là sau một cua quẹo khoảng cách hai chiếc xe chỉ bằng một cái thân xe nữa mà thôi.
Lái ra khỏi đường hầm, ánh mặt trời hiện ra, Cố Tích Tước ngẩng đầu nhìn lại, trong ánh mắt đột nhiên nổi lê một chút phù phiếm, sắc mắt đột nhiên có chút cứng ngắc lại.
Tịch Hải Đường đã nhân ra tâm tình biến hóa của hắn, lại nhìn một chút cảnh sắc ngoài cửa xe, tâm tình càng thêm thấp thỏm…
Trên mảnh đấy rộng hoang dã trống trải, một tòa nhà đen trắng giao nhau đứng vững giữa nơi đó, hình thức có chút cổ xưa, tầng trệt không phải là nhiều nhưng là từ chỗ của cô nhìn sang như cũ có một cảm giác áp bách mãnh liệt khổng lồ nào đó. Màu đen loang loáng bên ngoài tường, màu trăng khuông khối giao nhau, từ chỗ rất xa có thể cảm giác ra nó tồn tại rất đặc biệt. Cao quý, uy nghiêm, độc nhất vô nhị làm cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi cùng thần phục, tựa như một địa ngục hoa lệ, thôn tính tất cả mọi người rồi lại làm cho người ta vui vẻ chịu đựng, hận không thể tan xương nát thịt cũng muốn nhảy vào bên trọng đó.
Tốc độ xe Cố Tích Tước từ từ chậm lại, không hề truy đuổi bởi vì hắn đã biết mục địch của Cố Tích Triêu khi đi đến nơi này..
Tâm mãnh liệt bất an..
Tịch Hải Đường khẽ cắn môi dưới, hỏi Cố Tích Tước “Đây là nơi nào?”
“Đây là cấm địa của Cố Gia.”
“Cấm địa.”
“Ông cố của anh đã một tay sáng lập nên cơ nghiệp của Cố gia, ông ấy vào nam ra bắc, đi qua rất nhiều nơi,tại Shangrila ở Vân Nam gặp qua một cô gái xinh đẹp của miêu tộc, bọn họ nhất kiến chung tinh, tự định hôn nhân nhưng là tư tình nhi nữ bù không được sự mê hoặc nơi đô thi ồn ào náo động. Ông cố của anh cuối cùng vẫn ly khai khỏi nơi đó, trước khi rời đi hứa hẹn với người con gái kia nói chờ ông ấy có sự nghiệp thành công thì sẽ trở về cưới cô ấy nhưng là…”
“vậy là ông ấy cũng có trở về sao?”
“Đương nhiên là không có, mặc dù tình cảm của ông ấy đối với người con gái đó là thật nhưng vào cái niên đại loạn thế đó, tiền quyền lực quá mê người, ông ấy rất có đầu óc nên tại Hông Kong kiếm được món tiền lời đầu tiên sau càng không thể thu thập, dần dần, ông ấy quên lãng đoạn cảm tình kia. Về sau ông ấy cưới cháu gái của tổng đốc macao, gia đình rất mĩ mãn. Một sau khi có con trai nhưng là đứa trẻ đó lúc ba tuổi ngoài ý muốn đã chết. Không có ai hoài nghi sự kiện kia có cái gì không ổn,tất cả chỉ cho rằng là ngoài ý muốn nhưng là kế tiếp trong chín năm, từng đứa con của ông ấy đều chết no…
“tại sao lại như vậy chứ?”
“Bởi vì Huyết Chú. Ông cố cảm thấy chuyện quá mức ly kỳ, liền mời cao nhân đến chỉ điểm, sau đó liền nghĩ đến thiếu nữ Miêu tộc đã từng bị ông ấy vứt bỏ kia, ông ấy rất nhanh lại đi tới Shangrila lại phát hiện người đó đã chết rồi hơn nữa còn là tự sát. Cô gái đó không phải là thiếu nữ Miêu tộc bình thường mà là thánh nữ xưa nhất và duy nhất của Miêu tộc, phương thức cô ấy tự sát cũng rất đặc biệt, là thánh nữ dùng để tế trời lúc đó mới dùng. Dùng cuống hoa anh túc cắt đứt một mạch máu trên người, làm cho máu toàn thân đều theo miệng vết thương đó mà chảy khô, sau đó dùng máu thề nguyền rủa người phụ lòng.”
“Từ đó về sau ông ấy không còn có qua đứa con nào nữa, cho đến khi ông ấy gần 60 tuổi ngẫu nhiên vào một lần đi nước Mỹ mới biết được thì ra còn có thể dùng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm để duy trì hậu bối… về sau thì có ông nội của anh, một gia nghiệp lớn như vậy rút cuộc có người thừa kế. Xét theo thế hệ trước, Cố gia cho ông nội của anh kết hôn sớm nhưng là lời nguyền rủa vẫn không có biến mất, ông nội của anh có người con đầu tiên cũng chết non… từ đó về sau Cố gia có quy định rằng từng đứa trẻ nam sau khi trưởng thành đều phải giữ một phần tinh trùng, toàn bộ đều được niêm phong cất vào kho ở nơi này… Anh cùng Cố Tích Triêu khi 20 tuổi cũng đã đi đến nơi này, sau đó anh không có lần nào quay lại đây nữa.”
Xe chậm rãi ngừng lại, Cố Tích Tước mở cửa xe, đưa tay mở cửa xe cho Hải Đường, giờ khắc này Tịch Hải Đường mới phát hiện nhiệt độ lòng bàn tay của hắn không hề ấm gì mà rất lạnh, rất lạnh.
Cố Tích Triêu đứng đối diện với bọn họ, khoảng cách có chừng 20m, hai đồng lông mày lộ ra vẻ đều giả.
Cố Tích Tước dùng sắc nắm chặt tay Tịch Hải Đường, nói nhỏ “Em không cần phải đi qua đó, ở đây chờ anh.”
Cô họng cô căng cứng, có chút do dự.
Cố Tích Triêu đột nhiên nở nụ cười, nét vui vẻ lương bạc “Cố Tích Tước, trăm lần không đổi được một thâm tình.”
Nghe vậy, mi mắt Cố Tích Tước nhíu lại “Cố Tích Triêu, anh đủ rồi đó. Nhu nhi nằm ở trong bệnh viện, đợi anh lâu như vậy, hiện tại ngay cả đứa bé cũng đã sinh ra, anh còn muốn chơi tới khi nào nữa?”
Nét cười bên môi Cố Tích Triêu càng quỷ quyệt “Chú yêu thương cô ấy rồi sao?”
“Tôi đau lòng cho đứa bé kia. Mẹ cô nó là một người có nhân cách phân liệt, cha của nó là một kẻ điên.”
“Làm sao đây? Ba của bé con cực kỳ thâm tình nha. Cố Tích Tước, đứa bé kia là của ngươi.”
“Anh nói cái gì?”
“Tôi mang chú đến đây, chú vẫn còn chưa rõ sao? Nhu Nhi mang thai là con của chú, tôi nhớ năm đó trộm tinh trung của chú được niêm phong ở trong cái kho này.”
Cố Tích Tước cắn răng, nghe thấy thanh âm nghiến răng nghiến lợi của mình “Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin sao? Cha khi còn sống có di chúc, nơi này không phải là ai cũng có thể tiến vào. Đặc biệt là tôi và anh.”
“Tôi cũng biết là chú sẽ không tin, cũng không sao chúng ta đi bệnh viện làm xét nghiệm DNA.” Đáy mắt Cố Tích Triê thoáng hiện lên một tia hung ác nham hiểm.
Ống tiêm đâm vào mạch máu nơi cánh tay, Cố Tích Tước cảm giác được một tia đau đớn, có thể hắn không biết vẻ đau đớn lại là ở cánh tay hay là ở trong lòng của hắn. Thần kinh khẩn trương đến cực hạn, giống như nháy mắt một cái sẽ bạo phát ra, sau đó vô lực xoay chuyển trời đất.
Y tá rút một lượng máu, đem mẫu máu bỏ vào lọ thí quản “Tốt lắm, anh cố, buổi sáng ngày mai đúng 8h có thể có kết quả.”
“vâng.” Cố Tích Tước gật đầu nhẹ, dùng bông vài thấm cồn đè lại chỗ vừa rút kim ra, quay đầu nhìn về phía hành lang, lại không phát hiện bóng dáng Tịch Hải Đường, tiếng lòng hắn run lên vội vàng đuổi theo.
“Hải Đường… Hải Đường…” Kêu hai tiếng, cũng không có người trả lời.
Tâm Cố Tích Tước nguội lạnh , hai vai chán nản rũ xuống. Đúng vậy, hắn còn có thể mong đợi cái gì đây? Nếu như đứa bé này thật sự như Cố Tích Triêu nói là con của hắn, hắn nói Hải Đường làm sao bây giờ, nên biện pháp gì cũng không có đi sao?
Bên môi hiện lên một nụ cười khổ…
Bất đắc dĩ đến cực điểm, hắn đưa tay sờ lấy túi, muốn tìm điếu thuốc. Rất may mắn, cũng không phải thường xuyên hút thuốc, hắn lúc này đây thế nhưng trong người vẫn luôn mang theo gói thuốc, nhưng còn chưa kịp nhen nhóm, đã có người từ giữa ngón tay của hắn cướp điếu thuốc đi.
“Nơi này cấm hút thuốc.”
Tâm Cố Tích Tước giống như là trong nháy mắt sống lại “Hải Đường? Em không có đi sao?”
Tịch Hải Đường lắc đầu, nhàn nhạt nói ra “Tôi là tới khoa phụ sản.”
“….” hắn không thể nói gì.
“Là một bé gái rất đáng yêu, mặc dù có điểm nhỏ một chút, thể trọng cũng nhẹ nhưng là y tá nói vẫn là rất khỏe mạnh, ở trong phòng giữ nhiệt một thời gian phục hồi là được rồi.”
“Hải Đường… anh không biết còn có thể nói cái gì với em nữa.”
“cái gì đều không cần phải nói, lúc nào có kết quả?”
“Sáng mai 8h.”
“Vậy hôm nay làm sao bây giờ?”
“Hôm nay…” hắn đột nhiên đưa ra một quyết định, cũng không đi đến khoa phụ sản mà là ..
Tịch Hải Đường bị khẩu khí của hắn hù đến, vô ý thức nắm chặt dây an toàn.
Chân ga đạp mạnh tới cùng, thanh âm động cơ ầm ầm bên tai không dứt, xe giống như là trong nháy mắt huyễn hóa thành dã thú dũng mạnh nhất vội vã đi. Con mắt Cố Tích Tước chăm chú đuổi theo xe của Cố Tích Triêu ở phía trước.
Bởi vì thời gian còn sớm, trên đường phố xe cộ đi lại còn rất ít, hai chiếc xe liền có thể không kiêng kị gì mà phóng như bão táp, ý nghĩa nhắc nhở cùng nguy hiểm song song cận kè đều bị tiêu chí của xe nuốt hết vào trong, vượt qua phạm vi an toàn cực nhanh đem cảnh sắc hai bên đường phố bỏ rơi lại đằng sau người.
Tịch Hải Đường cảm giác được tim của mình đập nhanh như vậy là trước đây chưa từng có, máu ở trong người nhanh chóng nóng lên tựa hồ không cẩn thận một cái sẽ phun trào ra, hô hấp căng thẳng, thở cũng không dám thở mạnh, mắt thấy xe lại nhanh chóng mà xuyên qua một chỗ ngoặt vào địa đạo, trong lòng xẹt qua một lo nghĩ khó ức chế được, cô cắn chặt răng nghĩ rằng nếu tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện a.
Đúng là lúc này Cố Tích Triêu xuất hiện, lại nhất định phải theo sát hắn không ngừng nghỉ.
Xe một lần nữa cắn nuốt hết một cái đường hầm dưới đất, trực tiếp bức hai bên hàng rào nhưng hai người lái xe ai cũng không chịu buông lỏng, gian nan nhất là sau một cua quẹo khoảng cách hai chiếc xe chỉ bằng một cái thân xe nữa mà thôi.
Lái ra khỏi đường hầm, ánh mặt trời hiện ra, Cố Tích Tước ngẩng đầu nhìn lại, trong ánh mắt đột nhiên nổi lê một chút phù phiếm, sắc mắt đột nhiên có chút cứng ngắc lại.
Tịch Hải Đường đã nhân ra tâm tình biến hóa của hắn, lại nhìn một chút cảnh sắc ngoài cửa xe, tâm tình càng thêm thấp thỏm…
Trên mảnh đấy rộng hoang dã trống trải, một tòa nhà đen trắng giao nhau đứng vững giữa nơi đó, hình thức có chút cổ xưa, tầng trệt không phải là nhiều nhưng là từ chỗ của cô nhìn sang như cũ có một cảm giác áp bách mãnh liệt khổng lồ nào đó. Màu đen loang loáng bên ngoài tường, màu trăng khuông khối giao nhau, từ chỗ rất xa có thể cảm giác ra nó tồn tại rất đặc biệt. Cao quý, uy nghiêm, độc nhất vô nhị làm cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi cùng thần phục, tựa như một địa ngục hoa lệ, thôn tính tất cả mọi người rồi lại làm cho người ta vui vẻ chịu đựng, hận không thể tan xương nát thịt cũng muốn nhảy vào bên trọng đó.
Tốc độ xe Cố Tích Tước từ từ chậm lại, không hề truy đuổi bởi vì hắn đã biết mục địch của Cố Tích Triêu khi đi đến nơi này..
Tâm mãnh liệt bất an..
Tịch Hải Đường khẽ cắn môi dưới, hỏi Cố Tích Tước “Đây là nơi nào?”
“Đây là cấm địa của Cố Gia.”
“Cấm địa.”
“Ông cố của anh đã một tay sáng lập nên cơ nghiệp của Cố gia, ông ấy vào nam ra bắc, đi qua rất nhiều nơi,tại Shangrila ở Vân Nam gặp qua một cô gái xinh đẹp của miêu tộc, bọn họ nhất kiến chung tinh, tự định hôn nhân nhưng là tư tình nhi nữ bù không được sự mê hoặc nơi đô thi ồn ào náo động. Ông cố của anh cuối cùng vẫn ly khai khỏi nơi đó, trước khi rời đi hứa hẹn với người con gái kia nói chờ ông ấy có sự nghiệp thành công thì sẽ trở về cưới cô ấy nhưng là…”
“vậy là ông ấy cũng có trở về sao?”
“Đương nhiên là không có, mặc dù tình cảm của ông ấy đối với người con gái đó là thật nhưng vào cái niên đại loạn thế đó, tiền quyền lực quá mê người, ông ấy rất có đầu óc nên tại Hông Kong kiếm được món tiền lời đầu tiên sau càng không thể thu thập, dần dần, ông ấy quên lãng đoạn cảm tình kia. Về sau ông ấy cưới cháu gái của tổng đốc macao, gia đình rất mĩ mãn. Một sau khi có con trai nhưng là đứa trẻ đó lúc ba tuổi ngoài ý muốn đã chết. Không có ai hoài nghi sự kiện kia có cái gì không ổn,tất cả chỉ cho rằng là ngoài ý muốn nhưng là kế tiếp trong chín năm, từng đứa con của ông ấy đều chết no…
“tại sao lại như vậy chứ?”
“Bởi vì Huyết Chú. Ông cố cảm thấy chuyện quá mức ly kỳ, liền mời cao nhân đến chỉ điểm, sau đó liền nghĩ đến thiếu nữ Miêu tộc đã từng bị ông ấy vứt bỏ kia, ông ấy rất nhanh lại đi tới Shangrila lại phát hiện người đó đã chết rồi hơn nữa còn là tự sát. Cô gái đó không phải là thiếu nữ Miêu tộc bình thường mà là thánh nữ xưa nhất và duy nhất của Miêu tộc, phương thức cô ấy tự sát cũng rất đặc biệt, là thánh nữ dùng để tế trời lúc đó mới dùng. Dùng cuống hoa anh túc cắt đứt một mạch máu trên người, làm cho máu toàn thân đều theo miệng vết thương đó mà chảy khô, sau đó dùng máu thề nguyền rủa người phụ lòng.”
“Từ đó về sau ông ấy không còn có qua đứa con nào nữa, cho đến khi ông ấy gần 60 tuổi ngẫu nhiên vào một lần đi nước Mỹ mới biết được thì ra còn có thể dùng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm để duy trì hậu bối… về sau thì có ông nội của anh, một gia nghiệp lớn như vậy rút cuộc có người thừa kế. Xét theo thế hệ trước, Cố gia cho ông nội của anh kết hôn sớm nhưng là lời nguyền rủa vẫn không có biến mất, ông nội của anh có người con đầu tiên cũng chết non… từ đó về sau Cố gia có quy định rằng từng đứa trẻ nam sau khi trưởng thành đều phải giữ một phần tinh trùng, toàn bộ đều được niêm phong cất vào kho ở nơi này… Anh cùng Cố Tích Triêu khi 20 tuổi cũng đã đi đến nơi này, sau đó anh không có lần nào quay lại đây nữa.”
Xe chậm rãi ngừng lại, Cố Tích Tước mở cửa xe, đưa tay mở cửa xe cho Hải Đường, giờ khắc này Tịch Hải Đường mới phát hiện nhiệt độ lòng bàn tay của hắn không hề ấm gì mà rất lạnh, rất lạnh.
Cố Tích Triêu đứng đối diện với bọn họ, khoảng cách có chừng 20m, hai đồng lông mày lộ ra vẻ đều giả.
Cố Tích Tước dùng sắc nắm chặt tay Tịch Hải Đường, nói nhỏ “Em không cần phải đi qua đó, ở đây chờ anh.”
Cô họng cô căng cứng, có chút do dự.
Cố Tích Triêu đột nhiên nở nụ cười, nét vui vẻ lương bạc “Cố Tích Tước, trăm lần không đổi được một thâm tình.”
Nghe vậy, mi mắt Cố Tích Tước nhíu lại “Cố Tích Triêu, anh đủ rồi đó. Nhu nhi nằm ở trong bệnh viện, đợi anh lâu như vậy, hiện tại ngay cả đứa bé cũng đã sinh ra, anh còn muốn chơi tới khi nào nữa?”
Nét cười bên môi Cố Tích Triêu càng quỷ quyệt “Chú yêu thương cô ấy rồi sao?”
“Tôi đau lòng cho đứa bé kia. Mẹ cô nó là một người có nhân cách phân liệt, cha của nó là một kẻ điên.”
“Làm sao đây? Ba của bé con cực kỳ thâm tình nha. Cố Tích Tước, đứa bé kia là của ngươi.”
“Anh nói cái gì?”
“Tôi mang chú đến đây, chú vẫn còn chưa rõ sao? Nhu Nhi mang thai là con của chú, tôi nhớ năm đó trộm tinh trung của chú được niêm phong ở trong cái kho này.”
Cố Tích Tước cắn răng, nghe thấy thanh âm nghiến răng nghiến lợi của mình “Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin sao? Cha khi còn sống có di chúc, nơi này không phải là ai cũng có thể tiến vào. Đặc biệt là tôi và anh.”
“Tôi cũng biết là chú sẽ không tin, cũng không sao chúng ta đi bệnh viện làm xét nghiệm DNA.” Đáy mắt Cố Tích Triê thoáng hiện lên một tia hung ác nham hiểm.
Ống tiêm đâm vào mạch máu nơi cánh tay, Cố Tích Tước cảm giác được một tia đau đớn, có thể hắn không biết vẻ đau đớn lại là ở cánh tay hay là ở trong lòng của hắn. Thần kinh khẩn trương đến cực hạn, giống như nháy mắt một cái sẽ bạo phát ra, sau đó vô lực xoay chuyển trời đất.
Y tá rút một lượng máu, đem mẫu máu bỏ vào lọ thí quản “Tốt lắm, anh cố, buổi sáng ngày mai đúng 8h có thể có kết quả.”
“vâng.” Cố Tích Tước gật đầu nhẹ, dùng bông vài thấm cồn đè lại chỗ vừa rút kim ra, quay đầu nhìn về phía hành lang, lại không phát hiện bóng dáng Tịch Hải Đường, tiếng lòng hắn run lên vội vàng đuổi theo.
“Hải Đường… Hải Đường…” Kêu hai tiếng, cũng không có người trả lời.
Tâm Cố Tích Tước nguội lạnh , hai vai chán nản rũ xuống. Đúng vậy, hắn còn có thể mong đợi cái gì đây? Nếu như đứa bé này thật sự như Cố Tích Triêu nói là con của hắn, hắn nói Hải Đường làm sao bây giờ, nên biện pháp gì cũng không có đi sao?
Bên môi hiện lên một nụ cười khổ…
Bất đắc dĩ đến cực điểm, hắn đưa tay sờ lấy túi, muốn tìm điếu thuốc. Rất may mắn, cũng không phải thường xuyên hút thuốc, hắn lúc này đây thế nhưng trong người vẫn luôn mang theo gói thuốc, nhưng còn chưa kịp nhen nhóm, đã có người từ giữa ngón tay của hắn cướp điếu thuốc đi.
“Nơi này cấm hút thuốc.”
Tâm Cố Tích Tước giống như là trong nháy mắt sống lại “Hải Đường? Em không có đi sao?”
Tịch Hải Đường lắc đầu, nhàn nhạt nói ra “Tôi là tới khoa phụ sản.”
“….” hắn không thể nói gì.
“Là một bé gái rất đáng yêu, mặc dù có điểm nhỏ một chút, thể trọng cũng nhẹ nhưng là y tá nói vẫn là rất khỏe mạnh, ở trong phòng giữ nhiệt một thời gian phục hồi là được rồi.”
“Hải Đường… anh không biết còn có thể nói cái gì với em nữa.”
“cái gì đều không cần phải nói, lúc nào có kết quả?”
“Sáng mai 8h.”
“Vậy hôm nay làm sao bây giờ?”
“Hôm nay…” hắn đột nhiên đưa ra một quyết định, cũng không đi đến khoa phụ sản mà là ..
/128
|