Ánh mặt trời hiện sáng, di động hai người đồng thời vang lên…
“Anh Cố, cô Giản đã bình an sinh ra một cô bé …”
Trong dự liệu.
Nhưng Tịch Hải Đường ở bên cạnh lại ngoài ý muốn “Tô Tâm, cậu làm sao vậy? Khóc cái gì?”
“Hải Đường…” Điện thoại truyền đến thanh âm thấp thỏm xen lẫn trong tiếng khóc của Thẩm Tố Tâm “Hải Đường, Tiểu Thần có đó hay không, cậu để cho con bé nói chuyện với tớ…”
Tịch Hải Đường ngẩn ra, tim đập nhanh lại cảm thấy lo lắng cho Tố Tâm “Tố Tâm, Tiểu Thần không ở chỗ tớ, con bé tham gia thi olympic số học ở trong trường học rồi. Cậu làm sao vậy? Có phải hay không là mơ thấy ác mộng hả?”
“Ừ, Hải Đường, tớ ngủ không được, suốt cả đêm đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy một cô bé con hình như là bộ dạng Tiểu Thần khi còn bé, khắp người đều là máu, còn liên tục khóc… tớ rất sợ…”
Nghe Tố Tâm nói như vậy, tâm Tịch Hải Đường cũng bắt đầu bất an nhưng vẫn không thể không an ủi bạn thân “Tố Tâm, cậu đừng khóc, tớ lập tức tới ngay trường học xem Tiểu Thần, sau đó gọi điện thoại cho cậu có được hay không?”
“Vậy cậu đi nhanh đi.”
“Được, được. Tớ lập tức đi ngay, cậu không cần phải lo lắng, nằm mơ mà thôi, mộng đều không thật,mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”
“Hải Đường, không phải như vậy, lúc này đây cùng với trước kia không giống nhau, tớ thật sự rất sợ…”
“Tớ lập tức đi ngay tới trường học, cậu chờ tin tức của tớ.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại Tịch Hải Đường mới phát hiện trong lòng bàn tay của mình toát ra không ít mồ hôi lạnh.
Cố Tích Tước cũng từ trong điện thoại của cô nghe rõ vài phần nguyên nhân, nhịn không được an ủi cô “Không có chuyện gì, chúng ta lập tức đi xuống núi rồi cùng tới trường học xem Tiểu Thần.”
Tịch Hải Đường gật đầu nhẹ, rồi lại có một tia băn khoăn “Anh không đi bệnh viện sao? Nhu Nhi đã sinh rồi…”
Cố Tích Tước khẽ thở dài, hai tay đặt lên bả vai của cô, tập trung tinh thần nhìn vào mắt của cô “Hải Đường, kỳ thật tối ngày hôm qua Nhu Nhi đã có dấu hiệu sinh và đưa vào phòng mổ nhưng là anh không có đi, anh vẫn là lựa chọn tới gặp em, hơn nữa cả đêm qua di động đều ở trạng thái tránh quầy rầy, em vẫn còn chưa rõ sao?”
Tịch Hải Đường có chút phát mộng “Hiểu cái gì?”
“Tình yêu cùng trách nhiệm cùng tồn tại, anh yêu em cho nên em chính là trách nhiệm lớn nhất trong cuộc đời anh, anh không nên vì người khác mà để cho em bị ủy khuất.”
Lời nói của Tiêu Mục Viễn thật sự là một câu bừng tỉnh cho người trong mộng, hắn rất sợ, hắn biết rõ neus như hán một đi cơ hội vào lúc này thì người tới viết tên lên trong sinh mệnh của Hải Đường nhất định sẽ là Tiêu Mục Viễn, một người đàn ông hoa lệ ôn hòa đang bắt đầu bước lên phía trước sẽ không thể bỏ lỡ là thế. Tiêu Mục Viễn tuyệt đối có năng lực, có tư sản đem cướp cô từ bên cạnh hắn.
Hắn đột nhiên nâng tay của cô lên, nơi ngón tay áp út không có đeo nhẫn kia của cô ấn xuống một nụ hôn nhẹ. Tịch Hải Đường lập tức cả người đều hoảng hốt đứng lên, hắn giữ chặt tay của cô sít sao không buông, mười ngón tay đan xen.
Cố Tích Tước đi xuống lầu trước, trải qua cả đêm phong sương, xe khỏi động so với bình thường tốn thêm một chút thời gian, không quá lâu ngoài ý muốn, Tiêu Mục Viễn gọi điện tới đây, mặc dù hắn đối với cái số kia cũng chưa quen thuộc nhưng là trực giác nói cho hắn biết đó chính là Tiêu Mục Viễn.
“Cố Tích Tước, anh quả nhiên không có mang Hải Đường đi Y Lan ăn cơm.”
Cố Tích Tước mở ra cần gạt nước, nhìn lớp sương mù ở trên cửa sổ xe, mỉm cười nói nhỏ “Tôi rất may mắn không có đi chỗ kia, anh nói tôi phải đi theo mong muốn của anh sao, anh nói nhà hàng cho tôi biết mà căn bản là không có nói trước vị trí được đặt thì nên làm cái gì bây giờ?”
Tiêu Mục Viễn nhẹ nhàng cười rộ lên “Coi như anh là một người đàn ông có tự tôn sẽ không mang theo cô ấy đi đến nơi hẹn hò mà người đàn ông khác đã sắp xếp trước cho.”
“Tôi không để cho anh thất vọng, đúng không?”
Thanh âm của Tiêu Mục Viễn có chút ớn lạnh “Tôi làm thế không phải vì anh.”
“Tôi biết rõ, anh là vì Hải Đường, anh sợ cô ấy bị ủy khuất.” Cần gạt nước đình chỉ động tác, phía trước cửa sổ một mảnh trong sáng lại mang theo vài phần lương bạc “Tiêu Mục Viễn, anh như vậy thật sự rất đáng sợ.”
“Hả?” Tản mạn rồi lại kinh tâm nghi vấn.
Cố Tích Tước một tay đè chặt ngực trái lại không ngăn được trật tự tim đập rối loạn kia “bởi vì có anh, tôi phải dè dặt thận trọng, đi nhầm một bước tôi liền vạn kiếp bất phục.”
Đầu kia điện thoại thanh âm khôi phục lại bình thản, như mặt nước ôn nhuận “Cố Tích Tước, bởi vì tôi không có được cho nên tôi không hiểu được mùi bị mất mát là gì, mà anh nếu gặp phải, một khi mất đi sẽ đau nhức triệt tâm cốt cho nên… anh vĩnh viễn cũng không có đường lui.”
Cố Tích Tước nhắm mắt lại, cúp điện thoại, rút cuộc hiểu được vì cái gì trong vòng luẩn quẩn của giới thiết kế người ta lại gọi Tiêu Mục Viễn là “Quỷ Thủ Thiên Tầm”, bởi vì thật sự không có ai biết hắn sẽ lúc nào giơ tay chém xuống.
Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường xuống núi sau đó trực tiếp đi đến trường tiểu học Anh Duệ, cùng với cô giáo chòa hỏi sau đó bọn họ thuận lợi gặp được Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đang tham gia cuộc tập huấn đặc biệt tại trường.
“Cha, mẹ.” Hai đứa cười híp mắt chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều tràn ngập ngạc nhiên mừng rỡ.
Tịch Hải Đường nhìn thấy hai đứa bé đều bình an vô sự, trái tim thấp thỏm cuối cùng cũng để xuống.
“Tiểu Thần, đến đây, nhanh lên gọi điện thoại cho mẹ Tố Tâm của con, cô ấy rất nhớ con đó.”
Lấy ra điện thoại, Tịch Hải Đường bấm số điện thoại của Tố Tâm, đầu kia điện thoại giống như đang chờ điện thoai, chỉ cần điện thoại vang lên một tiếng đã lập tức có người bắt máy “Hải Đường, Tiểu Thần đâu, con bé như thế nào?”
“Con bé rất tốt, tớ để con bé nói chuyện với cậu.”
“Nhanh lên một chút.” Thẩm Tố Tâm giống như là gấp không thể chờ.
Tiểu Thần đón lấy di động, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào kêu lên một tiếng “mẹ Tố Tâm…”
“Bảo bối…” Thẩm Tố Tâm rút cuộc thở dài thật nhẹ nhõm “Tiểu Thần, mẹ Tố Tâm lần sau mua cho con một cái di động 3g thật tốt, như vậy chúng ta có thể vừa gọi điện thoại vừa xem video, mẹ có thể nhìn thấy con.”
“Hay là để cho con mua cho mẹ Tố Tâm đi, con sẽ cố gắng học tập, về sau kiếm được tiền trước hết mua quà cho mẹ Tố Tâm.”
Thẩm Tố Tâm bị lời nói của Tiểu Thần chọc cười, vừa tỉ mỉ dặn dò cô bé vài câu sau đó mới cắt đứt cuộc liên lạc đường dài này. Cô thật sự cho rằng đây chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng nhưng là…
Bụng của Doãn Ngân cùng Tiểu Thần đều kêu rồn rột lên, Tịch Hải Đường ngẩn ra “Các con buổi sáng còn chưa ăn cơm sao?”
“Không có,sáng sớm hôm nay làm kiểm tra sức khỏe, muốn lấy máu nên thầy cô giáo nói không được ăn cơm, ngay cả nước cũng không được uống. Chúng con phải đợi hết giờ mới đi xuống căn tin ăn.”
“Ừ.”
Tịch Hải Đường cùng Cố Tích Tước rời khỏi trường học, Tịch Hải Đường nhìn đồng hồ lại nhìn đường xá một chút “tôi đi làm, anh đến đầu đường phía trước thả tôi xuống là được. Anh… đi bệnh viện xem một chút đi…”
Vừa dứt lời, Cố Tích Tước liền đạp mạnh thắng xe, Tịch Hải Đường tưởng mình nói sai điều gì nhưng vừa ngẩng đầu lên liền chứng kiến đầu đường phía trước một bóng dáng rất quen thuộc.
Là Cố Tích Triêu…
“Anh Cố, cô Giản đã bình an sinh ra một cô bé …”
Trong dự liệu.
Nhưng Tịch Hải Đường ở bên cạnh lại ngoài ý muốn “Tô Tâm, cậu làm sao vậy? Khóc cái gì?”
“Hải Đường…” Điện thoại truyền đến thanh âm thấp thỏm xen lẫn trong tiếng khóc của Thẩm Tố Tâm “Hải Đường, Tiểu Thần có đó hay không, cậu để cho con bé nói chuyện với tớ…”
Tịch Hải Đường ngẩn ra, tim đập nhanh lại cảm thấy lo lắng cho Tố Tâm “Tố Tâm, Tiểu Thần không ở chỗ tớ, con bé tham gia thi olympic số học ở trong trường học rồi. Cậu làm sao vậy? Có phải hay không là mơ thấy ác mộng hả?”
“Ừ, Hải Đường, tớ ngủ không được, suốt cả đêm đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy một cô bé con hình như là bộ dạng Tiểu Thần khi còn bé, khắp người đều là máu, còn liên tục khóc… tớ rất sợ…”
Nghe Tố Tâm nói như vậy, tâm Tịch Hải Đường cũng bắt đầu bất an nhưng vẫn không thể không an ủi bạn thân “Tố Tâm, cậu đừng khóc, tớ lập tức tới ngay trường học xem Tiểu Thần, sau đó gọi điện thoại cho cậu có được hay không?”
“Vậy cậu đi nhanh đi.”
“Được, được. Tớ lập tức đi ngay, cậu không cần phải lo lắng, nằm mơ mà thôi, mộng đều không thật,mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”
“Hải Đường, không phải như vậy, lúc này đây cùng với trước kia không giống nhau, tớ thật sự rất sợ…”
“Tớ lập tức đi ngay tới trường học, cậu chờ tin tức của tớ.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại Tịch Hải Đường mới phát hiện trong lòng bàn tay của mình toát ra không ít mồ hôi lạnh.
Cố Tích Tước cũng từ trong điện thoại của cô nghe rõ vài phần nguyên nhân, nhịn không được an ủi cô “Không có chuyện gì, chúng ta lập tức đi xuống núi rồi cùng tới trường học xem Tiểu Thần.”
Tịch Hải Đường gật đầu nhẹ, rồi lại có một tia băn khoăn “Anh không đi bệnh viện sao? Nhu Nhi đã sinh rồi…”
Cố Tích Tước khẽ thở dài, hai tay đặt lên bả vai của cô, tập trung tinh thần nhìn vào mắt của cô “Hải Đường, kỳ thật tối ngày hôm qua Nhu Nhi đã có dấu hiệu sinh và đưa vào phòng mổ nhưng là anh không có đi, anh vẫn là lựa chọn tới gặp em, hơn nữa cả đêm qua di động đều ở trạng thái tránh quầy rầy, em vẫn còn chưa rõ sao?”
Tịch Hải Đường có chút phát mộng “Hiểu cái gì?”
“Tình yêu cùng trách nhiệm cùng tồn tại, anh yêu em cho nên em chính là trách nhiệm lớn nhất trong cuộc đời anh, anh không nên vì người khác mà để cho em bị ủy khuất.”
Lời nói của Tiêu Mục Viễn thật sự là một câu bừng tỉnh cho người trong mộng, hắn rất sợ, hắn biết rõ neus như hán một đi cơ hội vào lúc này thì người tới viết tên lên trong sinh mệnh của Hải Đường nhất định sẽ là Tiêu Mục Viễn, một người đàn ông hoa lệ ôn hòa đang bắt đầu bước lên phía trước sẽ không thể bỏ lỡ là thế. Tiêu Mục Viễn tuyệt đối có năng lực, có tư sản đem cướp cô từ bên cạnh hắn.
Hắn đột nhiên nâng tay của cô lên, nơi ngón tay áp út không có đeo nhẫn kia của cô ấn xuống một nụ hôn nhẹ. Tịch Hải Đường lập tức cả người đều hoảng hốt đứng lên, hắn giữ chặt tay của cô sít sao không buông, mười ngón tay đan xen.
Cố Tích Tước đi xuống lầu trước, trải qua cả đêm phong sương, xe khỏi động so với bình thường tốn thêm một chút thời gian, không quá lâu ngoài ý muốn, Tiêu Mục Viễn gọi điện tới đây, mặc dù hắn đối với cái số kia cũng chưa quen thuộc nhưng là trực giác nói cho hắn biết đó chính là Tiêu Mục Viễn.
“Cố Tích Tước, anh quả nhiên không có mang Hải Đường đi Y Lan ăn cơm.”
Cố Tích Tước mở ra cần gạt nước, nhìn lớp sương mù ở trên cửa sổ xe, mỉm cười nói nhỏ “Tôi rất may mắn không có đi chỗ kia, anh nói tôi phải đi theo mong muốn của anh sao, anh nói nhà hàng cho tôi biết mà căn bản là không có nói trước vị trí được đặt thì nên làm cái gì bây giờ?”
Tiêu Mục Viễn nhẹ nhàng cười rộ lên “Coi như anh là một người đàn ông có tự tôn sẽ không mang theo cô ấy đi đến nơi hẹn hò mà người đàn ông khác đã sắp xếp trước cho.”
“Tôi không để cho anh thất vọng, đúng không?”
Thanh âm của Tiêu Mục Viễn có chút ớn lạnh “Tôi làm thế không phải vì anh.”
“Tôi biết rõ, anh là vì Hải Đường, anh sợ cô ấy bị ủy khuất.” Cần gạt nước đình chỉ động tác, phía trước cửa sổ một mảnh trong sáng lại mang theo vài phần lương bạc “Tiêu Mục Viễn, anh như vậy thật sự rất đáng sợ.”
“Hả?” Tản mạn rồi lại kinh tâm nghi vấn.
Cố Tích Tước một tay đè chặt ngực trái lại không ngăn được trật tự tim đập rối loạn kia “bởi vì có anh, tôi phải dè dặt thận trọng, đi nhầm một bước tôi liền vạn kiếp bất phục.”
Đầu kia điện thoại thanh âm khôi phục lại bình thản, như mặt nước ôn nhuận “Cố Tích Tước, bởi vì tôi không có được cho nên tôi không hiểu được mùi bị mất mát là gì, mà anh nếu gặp phải, một khi mất đi sẽ đau nhức triệt tâm cốt cho nên… anh vĩnh viễn cũng không có đường lui.”
Cố Tích Tước nhắm mắt lại, cúp điện thoại, rút cuộc hiểu được vì cái gì trong vòng luẩn quẩn của giới thiết kế người ta lại gọi Tiêu Mục Viễn là “Quỷ Thủ Thiên Tầm”, bởi vì thật sự không có ai biết hắn sẽ lúc nào giơ tay chém xuống.
Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường xuống núi sau đó trực tiếp đi đến trường tiểu học Anh Duệ, cùng với cô giáo chòa hỏi sau đó bọn họ thuận lợi gặp được Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đang tham gia cuộc tập huấn đặc biệt tại trường.
“Cha, mẹ.” Hai đứa cười híp mắt chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều tràn ngập ngạc nhiên mừng rỡ.
Tịch Hải Đường nhìn thấy hai đứa bé đều bình an vô sự, trái tim thấp thỏm cuối cùng cũng để xuống.
“Tiểu Thần, đến đây, nhanh lên gọi điện thoại cho mẹ Tố Tâm của con, cô ấy rất nhớ con đó.”
Lấy ra điện thoại, Tịch Hải Đường bấm số điện thoại của Tố Tâm, đầu kia điện thoại giống như đang chờ điện thoai, chỉ cần điện thoại vang lên một tiếng đã lập tức có người bắt máy “Hải Đường, Tiểu Thần đâu, con bé như thế nào?”
“Con bé rất tốt, tớ để con bé nói chuyện với cậu.”
“Nhanh lên một chút.” Thẩm Tố Tâm giống như là gấp không thể chờ.
Tiểu Thần đón lấy di động, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào kêu lên một tiếng “mẹ Tố Tâm…”
“Bảo bối…” Thẩm Tố Tâm rút cuộc thở dài thật nhẹ nhõm “Tiểu Thần, mẹ Tố Tâm lần sau mua cho con một cái di động 3g thật tốt, như vậy chúng ta có thể vừa gọi điện thoại vừa xem video, mẹ có thể nhìn thấy con.”
“Hay là để cho con mua cho mẹ Tố Tâm đi, con sẽ cố gắng học tập, về sau kiếm được tiền trước hết mua quà cho mẹ Tố Tâm.”
Thẩm Tố Tâm bị lời nói của Tiểu Thần chọc cười, vừa tỉ mỉ dặn dò cô bé vài câu sau đó mới cắt đứt cuộc liên lạc đường dài này. Cô thật sự cho rằng đây chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng nhưng là…
Bụng của Doãn Ngân cùng Tiểu Thần đều kêu rồn rột lên, Tịch Hải Đường ngẩn ra “Các con buổi sáng còn chưa ăn cơm sao?”
“Không có,sáng sớm hôm nay làm kiểm tra sức khỏe, muốn lấy máu nên thầy cô giáo nói không được ăn cơm, ngay cả nước cũng không được uống. Chúng con phải đợi hết giờ mới đi xuống căn tin ăn.”
“Ừ.”
Tịch Hải Đường cùng Cố Tích Tước rời khỏi trường học, Tịch Hải Đường nhìn đồng hồ lại nhìn đường xá một chút “tôi đi làm, anh đến đầu đường phía trước thả tôi xuống là được. Anh… đi bệnh viện xem một chút đi…”
Vừa dứt lời, Cố Tích Tước liền đạp mạnh thắng xe, Tịch Hải Đường tưởng mình nói sai điều gì nhưng vừa ngẩng đầu lên liền chứng kiến đầu đường phía trước một bóng dáng rất quen thuộc.
Là Cố Tích Triêu…
/128
|