Ô tô của bọn họ lần nữa đi đến trường học, đúng thời gian học sinh được nghỉ ngơi, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân vai kề vai ngồi cùng một chỗ nói chuyện.
Tịch Hải Đường chứng kiến hai bóng dáng nho nhỏ kia, khéo môi một cách tự nhiên nhếch lên, cô có hai bảo bối a.
Cố Tích Tước cũng nhìn hai đứa bé xa xa, bàn tay hoạt bát của Tiểu Thần đang vuốt hai má của Doãn Ngân, nhìn thấy tình cảm đó hắn bất giác cũng mỉm cười. Doãn Ngân cười đến rất cứng ngác, Tiểu Thần liên tục lắc đầu, sau đó bày ra khuôn mặt tươi cười cố ý bảo cho cậu bé nhìn, Doãn Ngân lại bắt chước bộ dáng của cô tiếp tục luyện tập.
A…
Thật là rất đáng yêu!
“Hải Đường, em nói hai đứa đang làm gì vậy?”
“Hẳn là đang luyện tập đợi sau này đoạt giải đi?”
Cố Tích Tước tán thành, thức thời gật gật đầu “ừ, quả nhiên là có dự kiến trước.”
Tịch Hải Đường thế nhưng lắc đầu “Hai đứa này như vậy cũng quá tự tin đi, còn chưa có đến cuộc thi liền đã muốn đạt giải rồi.”
“Hai con tự tin vào thực lực của chúng mà.”
“Cha của tôi cũng nói như vậy…” Tịch Hải Đường rất bất đắc dĩ, cảm giác mình cùng mọi người chênh lệch càng lớn.
Cố Tích Tước nhếch môi cười, chỉ cảm thấy trong nháy mắt lồng ngực liền tràn đầy một niềm hạnh phúc, một sự ấm áp lướt qua trong lòng hắn, khiến con người hắn như đổi mới.
Hắn dắt tay cô đi về phía hai đứa trẻ, thế nhưng Tịch Hải Đường cũng không có phát giác tay của mình bị hắn cầm sít so.
“Tiểu Thần, Doãn Ngân.”
Nghe được tiếng kêu, hai đứa bé phút chốc quay đầu lại, đôi mắt trên hai khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập điều khó tin nổi “Cha, mẹ , hai người tại sao lại đến đây.”
“Cha mẹ muốn thấy hai đứa mà.” Cố Tích Tước ngồi xổm thân xuống, đem Tiểu Thần bế lên mà Tịch Hải Đường thì đem Doãn Ngân ôm lấy.
Hai đứa bé khẽ nở nụ cười “Cha mẹ là không phải bởi vì chúng con gần đây không có ở nhà nên mới muốn thấy chúng con đấy chứ?”
“Đúng vậy, hai đứa có nhớ cha mẹ hay không?”
“Đương nhiên là có. Buổi tối nghĩ đến đều nhanh muốn rơi nước mắt mà.” Hai đứa bé rất ủy khuất.
Tâm Tịch Hải Đường thoáng chốc mềm nhũn ra “Bảo bối a, kỳ tập huấn đặc biệt này của các con khi nào thì kết thúc?”
“Hết tuần này ạ, thi đấu xong là chúng con có thể về nhà ở rồi.”
“Thật tốt qua, đến lúc đó chúng ta cùng đi ra ngoài chơi.”
“Không cần chờ đến lúc đó, chúng ta hôm nay đi thôi.” Cố Tích Tước quyết định thật nhanh.
Tịch Hải Đường có chút kinh ngạc, hai đứa bé lại càng sững sờ “Cha, ý của cha là để chúng con trốn học hả?”
“Không, là xin nghỉ.”
“Đây còn không phải là một ý tứ thôi sao?” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân bày ra vẻ mặt nhăn nhún.
Cố Tích Tước vỗ đầu hai đứa bé, sủng ái nói “Cha biết rõ các con là học sinh giỏi cho nên cha đi gặp thầy giáo giúp hai đứa xin nghỉ có được không?”
“Được ạ.” Hai đứa bé cầu cũng không được.
Chỗ vui chơi DisneyLand
Tiểu Thần có chút nước mắt lưng tròng “Cha, mẹ con thật sự rất vui, rút cuộc là có thể đi với mọi người cùng đi tới nơi này chơi.”
Doãn Ngân có chút nghẹn ngào, nhớ tới lần trước tới đây chứng kiến Tiểu Thần có mẹ mà cậu bé còn rất ghen ghét nữa. Hiện tại tốt lắm, bọn họ cùng có chung mẹ.
Cố Tích Tước mua vé xong, lại nhìn một chút bản đồ trong tay “Tiểu Thần, Doãn Ngân, các con nghĩ đầu tiên nên đến khu nào đây?”
“Tòa Thành công chúa ngủ.” Tiểu Thần lớn tiếng ồn ào.
“Thế giới ngày mai.” Doãn Ngân giơ tay bày tỏ.
Ý kiến rất không thống nhất.
“Anh hai đã nói qua muốn cái gì cũng làm cho em.” Tiểu cô nương nhịn không được làm nũng.
Khuôn mặt Doãn Ngân tối lại, chỉ có lúc này tiểu nha đầu này mới gọi cậu là anh hai.
“Được rồi, liền nghe theo lời Tiểu Thần vậy.”
Cố Tích Tước vỗ vỗ bả vai con trai “Con trai phải hiểu được nên đảm đương mọi chuyện một chút.”
Tịch Hải Đường thì nhẹ nhàng liếc mắt trừng con gái “con gái cũng không thể tùy hứng qua.”
“Con biết rồi.”
Một nhà bốn người, tay lớn dắt tay nhỏ, bắt đầu hành trình nơi DisneyLand thần kỳ.
Tòa thành công chúa ngủ là một thế giới viễn tưởng rất vui, có công chúa bạch tuyết xinh đẹp thiện lương, hồn niên hoạt bát… Tiểu Thần ở bên trong chiếm được nguyên vẹn nên rất thỏa mãn.
Trong thế giới ngày mai, Doãn Ngân rất dũng cảm thể hiện hành trình vũ trụ mạo hiểm, thăm dò vũ trụ vô hạn vô biên, dọc theo một dòng sông dài khổng lồ, xuyên qua đại thảo nguyên của Châu Phi, tiến vào khu rừng rậm thần bí của Châu Á, đến tiểu đảo ở Thái Sơ, thăm dò mật cảnh của thiên nhiên kỳ bí.
Hứa đứa bé chơi vui đến quên cả trời đất, người lớn cũng rất có ăn ý gia nhập vui chơi cùng bọn trẻ, ngày cuối cùng nên phải hưởng thụ thật tốt, rồi hãy trở lại với sự thấp thỏm của ngày mai…
Buổi tối, hai đứa bé đều ngủ sớm,được phép điên khùng chơi cả ngày khiến thân thể của hai đứa nhỏ chống đỡ không lại sự mệt mỏi, chưa đến 8h liền đã ngủ thiếp đi. Tiểu Thần ngay cả trước kia nhất định phải ôm con búp bê Tiểu Hùng mà ngủ thế nhưng nay không cần ôm mà liền xoay người ngủ, Doãn Ngân cũng giống vậy sách để ở đầu giường cũng không thèm lật lấy một cái liền trầm trầm ngủ thiếp đi. Đợi đến khi hai đứa trẻ đã đều đều nhịp thở thì Tịch Hải Đường mới từ từ đóng cửa phòng ra ngoài.
Trong phòng khách, Cố Tích Tước đang xử lý ảnh kỹ thuật ố, hắn đem thẻ nhớ lấy ra, cắm vào laptop rồi dùng con chuột nhẹ nhàng xử lý mọi thứ trong máy vi tính. Tạo một thư mục với tên “Ngôi nhà thân yêu nhất của tôi” trong máy tính, tên mặc dù rất dài thậm chí có chút ít quê mùa nhưng lại là ý nghĩ chân thật nhất trong lòng hắn.
Tịch Hải Đường đứng ở xa nhìn, chỉ thấy nét mặt của hắn đầy lưu luyến.
Nhưng cô cũng giống vậy, mang theo hai đứa bé đến DisneyLand vui chơi là hình ảnh quá tốt đẹp, đều không thể nào nói kết thúc được.
Hắn giống như nhớ tới cái gì đó, vội vàng mở bao máy tính ra, tại mặt bên có một ô vuông nhỏ rồi lấy trong đó ra một thẻ nhớ có chứa dữ liệu, đem nó cắm ở điện thoại dùng chức năng USB để kết nối một chỗ khác với máy tính, rồi di chuyển một vài tấm hình, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
Ảnh bốn người chụp chung cuối cùng cũng được hắn lấy làm hình nền rồi.
Hắn thất thần nhìn tấm hình kia thật lâu, trong ánh mắt lộ ra vẻ thỏa mãn nhưng cũng rất cô đơn.
Trong nháy mắt, mặc dù là bên cạnh có sự ấm áp nhưng hắn vẫ cảm giác được vô cùng tịch mịch, mặc dù trên thế giới này có hàng triệu người nhưng hắn vẫn như xưa chỉ cảm thấy có một mình, bị thế giới vứt bỏ một mình vào cái nơi hoang vu cùng cực.
Vẻ mặt cô đơn của Cố Tích Tước giống như một bàn tay vô hình níu chặt lấy tâm của Tịch Hải Đường, trái tim chết lặng hồi lâu rút cuộc cũng có cảm giác, tâm tình phức tạp lẫn lộn đan xen cùng một chỗ mãnh liệt, càng không ngừng đánh thẳng vào ngực của cô.
Xoay người cô có chút cảm giác giống như đang chạy trối chết vào nhà tắm…
Sau khi tắm xong, Tịch Hải Đường cảm thấy tâm tình của mình đã ổn định hơn rất nhiều, đầu tóc còn không có khô, cầm lấy cái máy sấy thì mới phát giác ra đầu cắm đã vững vàng cắm vào ổ điện, chắc là Cố Tích Tước vì cô mà chuẩn bị tốt.
Tiếng lòng lại khẽ run lên một chút.
Cô đè xuống nút mở rồi để nó nhẹ nhàng thổi khô mái tóc ướt nhèm nhẹp, tâm tư không biết là bay tới nơi nào. Đêm hôm trước ở trong núi ở trong căn nhà nhỏ kia hắn vì sinh nhật cô mà làm nhiều thứ lại không thể ức chế được mà tái hiện trong đầu óc cô.
“A..” Cô đột nhien thất thanh thét lên đầy kinh hãi, bởi vì thất thần nên một dúm tóc trên đầu bị quấn vào máy sấy tóc.
“Làm sao vậy?” Cố Tích Tước chạy vội vài bước tới chỗ cô rồi vội hỏi “Có hay không bị thương gì?”
“Không có… không có…” Tịch Hải Đường hơi có chút lúng túng lắc đầu.
“Như thế nào không cẩn thận như vậy a..” Giọng nói hắn có chút đau lòng làm cho trên mặt Tịch Hải Đường khẽ ửng hồ. Cô rõ ràng thất thần đến nước này rồi, quá lúng túng.
Cố Tích Tước cẩn thận giúp cô lấy mớ tóc kia ra khỏi máy sấy, sau đó cầm láy cái máy sấy giúp cô đem hong khô mớ tóc còn lại. Ngón tay thon dài xuyên qua làn tóc của cô làm cho cô liền nghĩ tới điển cô mà Tố Tâm đã từng nói qua với cô.
Nữ nhân quả nhiên là cảm tính động vật.
“Tốt lắm.” Hắn nhẹ nhàng tắt đi máy sấy, lại lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô cho thẳng.
Trong phòng điều hòa vẫn chậm rãi hoạt động, giống như một tấm võng vô hình muốn đem bọn họ vây nhốt trong mạng lưới hít thở không thông này.
“Hải Đường…” Cố Tích Tước đột nhiên cúi đầu gọi cô một tiếng.
“Ừ.” Tịch Hải Đường nhẹ nhàng ứng một câu, mặc dù chỉ có một chữ cũng làm cho lồng ngực của hắn nhộn nhạo thật lâu.
Mặt của cô cách hắn rất gần, như một tấm lụa trắng trơn mịn, lộ ra một nét sáng bóng ôn nhuận, ngay cả lông mi dài cũng có thẻ từng chút mà tan vã ra, giống như là cánh bướm khẽ run lên, trên ánh mắt của cô nhẹ nhàng nhảy múa. Mặt cô cô vì phần khoảng cách quá gần này mà thay đổi hồng dần, giống như là dải hoa hải đường, kiều diễm ướt át.
Eo thon đột nhiên căng lên một chút, cô kinh ngạc ngước mắt, nghênh đón là hình ảnh hắn đang chậm rãi cúi đầu, môi nhẹ nhàng rơi trên môi của cô.
Đầu Tịch Hải Đường “ong ong” lên, vẻ mặt cũng chết lặng tới cực điểm, gần như là bị mờ mắt không có thể mở môi ra, chỉ có hai má lộ ra vẻ đỏ ửng bình thường, trên làn da trắng nõn trong suốt nhẹ nhàng nhuốm một màu hồng dần dần sang đỏ, hàm súc dịu dàng cùng với sự xinh đẹp yên tĩnh.
Chầm chậm khép lại, hương vị ấm nồng, tại đầu lưỡi trằn trọc triền miên, môi mang theo một chút cảm giác mát nhưng là lưỡi lại nóng hổi giống như đem hô hấp gấp rút của cô mà chặn lại.
Đúng như trong sách viết : tất cả tình cảm cũng giống như chiếc đồng hồ cát bình thường, từ giữa kẽ tay chảy đi nhưng lắng đọng ở trái tim. Tình yêu chính là một vòng tròn vĩnh viễn không biết mệt mỏi, con người nhỏ bé quẩn đi quẩn lại trong vòng tròn đó, nhiều lần lang bạt không biết lối ra, luôn cho rằng sớm đã đến điểm cuối. Bỗng nhiên quay đầu mới giật mình, thì ra là bọn họ đã cùng bắt đầu chưa từng thay đổi.
Hai mắt mê ly,cô đột nhiên nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia, nhìn hai hình ảnh nhỏ của mình trong đó, rõ ràng từ đáy mắt đi ra, ngọn lửa dục vọng rõ ràng thiêu đốt, tràn đầy hương sắc không cùng.
Đôi môi nhuận hồng lưu luyến giống như một dải hồng nơi chân trời xinh đẹp, mùi thơm từ người cô sau khi tẳm rửa, nhàn nhạt, quanh quẩn tại trong hô hấp của hắn khiên hắn trầm mê vào đó.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên sau lưng của cô hết sức ôn tồn, đầu ngón tay di chuyển trên đường cong duyên dáng đã biết bao nhiều lần bồi hồi, giống như là chạm đến món đồ sứ trân quý nhất, sợ không cẩn thận liền làm vỡ nát. Nhưng dục niệm như núi đổ sóng xô kia cơ hồ sắp không chế trụ nổi.
“Ưm.. “Cô nhẹ nhàng rên lên một tiếng, tứ chi thoáng cái đã mềm nhũn ra.
Không khí nhu mì bị đánh phá, tất cả động tác đều dừng lại, như có một sợi dây cung căng cứng giữ hia người,tránh không thể không rung động, tần suất đung đưa mất đi quy luật bình thường rồi.
Hai người tim đập như bị đâm, ở trong phòng lượn lờ ra một không khí mập mờ.
Tịch Hải Đường cảm giác mình sắp nóng đến hôn mê rồi, thần kinh của bản thân mỗi giây giường như càng được thiêu đốt, tim đập đã sớm mất đi tần suất thường ngày, trong cổ họng cũng như mắc phải cái gì rồi hết này tới lần khá nói không nên lời chỉ có thể bất lực ngây ngốc nhìn qua hắn.
“Hải Đường…” thanh âm của Cố Tích Tước bởi vì thân thể hết sức căng cứng mà khàn khàn đi vài phần, giống như thanh âm của đàn đã lên dây, muốn nói mà không thể chỉ đành lưu lại.
Tịch Hải Đường chứng kiến hai bóng dáng nho nhỏ kia, khéo môi một cách tự nhiên nhếch lên, cô có hai bảo bối a.
Cố Tích Tước cũng nhìn hai đứa bé xa xa, bàn tay hoạt bát của Tiểu Thần đang vuốt hai má của Doãn Ngân, nhìn thấy tình cảm đó hắn bất giác cũng mỉm cười. Doãn Ngân cười đến rất cứng ngác, Tiểu Thần liên tục lắc đầu, sau đó bày ra khuôn mặt tươi cười cố ý bảo cho cậu bé nhìn, Doãn Ngân lại bắt chước bộ dáng của cô tiếp tục luyện tập.
A…
Thật là rất đáng yêu!
“Hải Đường, em nói hai đứa đang làm gì vậy?”
“Hẳn là đang luyện tập đợi sau này đoạt giải đi?”
Cố Tích Tước tán thành, thức thời gật gật đầu “ừ, quả nhiên là có dự kiến trước.”
Tịch Hải Đường thế nhưng lắc đầu “Hai đứa này như vậy cũng quá tự tin đi, còn chưa có đến cuộc thi liền đã muốn đạt giải rồi.”
“Hai con tự tin vào thực lực của chúng mà.”
“Cha của tôi cũng nói như vậy…” Tịch Hải Đường rất bất đắc dĩ, cảm giác mình cùng mọi người chênh lệch càng lớn.
Cố Tích Tước nhếch môi cười, chỉ cảm thấy trong nháy mắt lồng ngực liền tràn đầy một niềm hạnh phúc, một sự ấm áp lướt qua trong lòng hắn, khiến con người hắn như đổi mới.
Hắn dắt tay cô đi về phía hai đứa trẻ, thế nhưng Tịch Hải Đường cũng không có phát giác tay của mình bị hắn cầm sít so.
“Tiểu Thần, Doãn Ngân.”
Nghe được tiếng kêu, hai đứa bé phút chốc quay đầu lại, đôi mắt trên hai khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập điều khó tin nổi “Cha, mẹ , hai người tại sao lại đến đây.”
“Cha mẹ muốn thấy hai đứa mà.” Cố Tích Tước ngồi xổm thân xuống, đem Tiểu Thần bế lên mà Tịch Hải Đường thì đem Doãn Ngân ôm lấy.
Hai đứa bé khẽ nở nụ cười “Cha mẹ là không phải bởi vì chúng con gần đây không có ở nhà nên mới muốn thấy chúng con đấy chứ?”
“Đúng vậy, hai đứa có nhớ cha mẹ hay không?”
“Đương nhiên là có. Buổi tối nghĩ đến đều nhanh muốn rơi nước mắt mà.” Hai đứa bé rất ủy khuất.
Tâm Tịch Hải Đường thoáng chốc mềm nhũn ra “Bảo bối a, kỳ tập huấn đặc biệt này của các con khi nào thì kết thúc?”
“Hết tuần này ạ, thi đấu xong là chúng con có thể về nhà ở rồi.”
“Thật tốt qua, đến lúc đó chúng ta cùng đi ra ngoài chơi.”
“Không cần chờ đến lúc đó, chúng ta hôm nay đi thôi.” Cố Tích Tước quyết định thật nhanh.
Tịch Hải Đường có chút kinh ngạc, hai đứa bé lại càng sững sờ “Cha, ý của cha là để chúng con trốn học hả?”
“Không, là xin nghỉ.”
“Đây còn không phải là một ý tứ thôi sao?” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân bày ra vẻ mặt nhăn nhún.
Cố Tích Tước vỗ đầu hai đứa bé, sủng ái nói “Cha biết rõ các con là học sinh giỏi cho nên cha đi gặp thầy giáo giúp hai đứa xin nghỉ có được không?”
“Được ạ.” Hai đứa bé cầu cũng không được.
Chỗ vui chơi DisneyLand
Tiểu Thần có chút nước mắt lưng tròng “Cha, mẹ con thật sự rất vui, rút cuộc là có thể đi với mọi người cùng đi tới nơi này chơi.”
Doãn Ngân có chút nghẹn ngào, nhớ tới lần trước tới đây chứng kiến Tiểu Thần có mẹ mà cậu bé còn rất ghen ghét nữa. Hiện tại tốt lắm, bọn họ cùng có chung mẹ.
Cố Tích Tước mua vé xong, lại nhìn một chút bản đồ trong tay “Tiểu Thần, Doãn Ngân, các con nghĩ đầu tiên nên đến khu nào đây?”
“Tòa Thành công chúa ngủ.” Tiểu Thần lớn tiếng ồn ào.
“Thế giới ngày mai.” Doãn Ngân giơ tay bày tỏ.
Ý kiến rất không thống nhất.
“Anh hai đã nói qua muốn cái gì cũng làm cho em.” Tiểu cô nương nhịn không được làm nũng.
Khuôn mặt Doãn Ngân tối lại, chỉ có lúc này tiểu nha đầu này mới gọi cậu là anh hai.
“Được rồi, liền nghe theo lời Tiểu Thần vậy.”
Cố Tích Tước vỗ vỗ bả vai con trai “Con trai phải hiểu được nên đảm đương mọi chuyện một chút.”
Tịch Hải Đường thì nhẹ nhàng liếc mắt trừng con gái “con gái cũng không thể tùy hứng qua.”
“Con biết rồi.”
Một nhà bốn người, tay lớn dắt tay nhỏ, bắt đầu hành trình nơi DisneyLand thần kỳ.
Tòa thành công chúa ngủ là một thế giới viễn tưởng rất vui, có công chúa bạch tuyết xinh đẹp thiện lương, hồn niên hoạt bát… Tiểu Thần ở bên trong chiếm được nguyên vẹn nên rất thỏa mãn.
Trong thế giới ngày mai, Doãn Ngân rất dũng cảm thể hiện hành trình vũ trụ mạo hiểm, thăm dò vũ trụ vô hạn vô biên, dọc theo một dòng sông dài khổng lồ, xuyên qua đại thảo nguyên của Châu Phi, tiến vào khu rừng rậm thần bí của Châu Á, đến tiểu đảo ở Thái Sơ, thăm dò mật cảnh của thiên nhiên kỳ bí.
Hứa đứa bé chơi vui đến quên cả trời đất, người lớn cũng rất có ăn ý gia nhập vui chơi cùng bọn trẻ, ngày cuối cùng nên phải hưởng thụ thật tốt, rồi hãy trở lại với sự thấp thỏm của ngày mai…
Buổi tối, hai đứa bé đều ngủ sớm,được phép điên khùng chơi cả ngày khiến thân thể của hai đứa nhỏ chống đỡ không lại sự mệt mỏi, chưa đến 8h liền đã ngủ thiếp đi. Tiểu Thần ngay cả trước kia nhất định phải ôm con búp bê Tiểu Hùng mà ngủ thế nhưng nay không cần ôm mà liền xoay người ngủ, Doãn Ngân cũng giống vậy sách để ở đầu giường cũng không thèm lật lấy một cái liền trầm trầm ngủ thiếp đi. Đợi đến khi hai đứa trẻ đã đều đều nhịp thở thì Tịch Hải Đường mới từ từ đóng cửa phòng ra ngoài.
Trong phòng khách, Cố Tích Tước đang xử lý ảnh kỹ thuật ố, hắn đem thẻ nhớ lấy ra, cắm vào laptop rồi dùng con chuột nhẹ nhàng xử lý mọi thứ trong máy vi tính. Tạo một thư mục với tên “Ngôi nhà thân yêu nhất của tôi” trong máy tính, tên mặc dù rất dài thậm chí có chút ít quê mùa nhưng lại là ý nghĩ chân thật nhất trong lòng hắn.
Tịch Hải Đường đứng ở xa nhìn, chỉ thấy nét mặt của hắn đầy lưu luyến.
Nhưng cô cũng giống vậy, mang theo hai đứa bé đến DisneyLand vui chơi là hình ảnh quá tốt đẹp, đều không thể nào nói kết thúc được.
Hắn giống như nhớ tới cái gì đó, vội vàng mở bao máy tính ra, tại mặt bên có một ô vuông nhỏ rồi lấy trong đó ra một thẻ nhớ có chứa dữ liệu, đem nó cắm ở điện thoại dùng chức năng USB để kết nối một chỗ khác với máy tính, rồi di chuyển một vài tấm hình, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
Ảnh bốn người chụp chung cuối cùng cũng được hắn lấy làm hình nền rồi.
Hắn thất thần nhìn tấm hình kia thật lâu, trong ánh mắt lộ ra vẻ thỏa mãn nhưng cũng rất cô đơn.
Trong nháy mắt, mặc dù là bên cạnh có sự ấm áp nhưng hắn vẫ cảm giác được vô cùng tịch mịch, mặc dù trên thế giới này có hàng triệu người nhưng hắn vẫn như xưa chỉ cảm thấy có một mình, bị thế giới vứt bỏ một mình vào cái nơi hoang vu cùng cực.
Vẻ mặt cô đơn của Cố Tích Tước giống như một bàn tay vô hình níu chặt lấy tâm của Tịch Hải Đường, trái tim chết lặng hồi lâu rút cuộc cũng có cảm giác, tâm tình phức tạp lẫn lộn đan xen cùng một chỗ mãnh liệt, càng không ngừng đánh thẳng vào ngực của cô.
Xoay người cô có chút cảm giác giống như đang chạy trối chết vào nhà tắm…
Sau khi tắm xong, Tịch Hải Đường cảm thấy tâm tình của mình đã ổn định hơn rất nhiều, đầu tóc còn không có khô, cầm lấy cái máy sấy thì mới phát giác ra đầu cắm đã vững vàng cắm vào ổ điện, chắc là Cố Tích Tước vì cô mà chuẩn bị tốt.
Tiếng lòng lại khẽ run lên một chút.
Cô đè xuống nút mở rồi để nó nhẹ nhàng thổi khô mái tóc ướt nhèm nhẹp, tâm tư không biết là bay tới nơi nào. Đêm hôm trước ở trong núi ở trong căn nhà nhỏ kia hắn vì sinh nhật cô mà làm nhiều thứ lại không thể ức chế được mà tái hiện trong đầu óc cô.
“A..” Cô đột nhien thất thanh thét lên đầy kinh hãi, bởi vì thất thần nên một dúm tóc trên đầu bị quấn vào máy sấy tóc.
“Làm sao vậy?” Cố Tích Tước chạy vội vài bước tới chỗ cô rồi vội hỏi “Có hay không bị thương gì?”
“Không có… không có…” Tịch Hải Đường hơi có chút lúng túng lắc đầu.
“Như thế nào không cẩn thận như vậy a..” Giọng nói hắn có chút đau lòng làm cho trên mặt Tịch Hải Đường khẽ ửng hồ. Cô rõ ràng thất thần đến nước này rồi, quá lúng túng.
Cố Tích Tước cẩn thận giúp cô lấy mớ tóc kia ra khỏi máy sấy, sau đó cầm láy cái máy sấy giúp cô đem hong khô mớ tóc còn lại. Ngón tay thon dài xuyên qua làn tóc của cô làm cho cô liền nghĩ tới điển cô mà Tố Tâm đã từng nói qua với cô.
Nữ nhân quả nhiên là cảm tính động vật.
“Tốt lắm.” Hắn nhẹ nhàng tắt đi máy sấy, lại lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô cho thẳng.
Trong phòng điều hòa vẫn chậm rãi hoạt động, giống như một tấm võng vô hình muốn đem bọn họ vây nhốt trong mạng lưới hít thở không thông này.
“Hải Đường…” Cố Tích Tước đột nhiên cúi đầu gọi cô một tiếng.
“Ừ.” Tịch Hải Đường nhẹ nhàng ứng một câu, mặc dù chỉ có một chữ cũng làm cho lồng ngực của hắn nhộn nhạo thật lâu.
Mặt của cô cách hắn rất gần, như một tấm lụa trắng trơn mịn, lộ ra một nét sáng bóng ôn nhuận, ngay cả lông mi dài cũng có thẻ từng chút mà tan vã ra, giống như là cánh bướm khẽ run lên, trên ánh mắt của cô nhẹ nhàng nhảy múa. Mặt cô cô vì phần khoảng cách quá gần này mà thay đổi hồng dần, giống như là dải hoa hải đường, kiều diễm ướt át.
Eo thon đột nhiên căng lên một chút, cô kinh ngạc ngước mắt, nghênh đón là hình ảnh hắn đang chậm rãi cúi đầu, môi nhẹ nhàng rơi trên môi của cô.
Đầu Tịch Hải Đường “ong ong” lên, vẻ mặt cũng chết lặng tới cực điểm, gần như là bị mờ mắt không có thể mở môi ra, chỉ có hai má lộ ra vẻ đỏ ửng bình thường, trên làn da trắng nõn trong suốt nhẹ nhàng nhuốm một màu hồng dần dần sang đỏ, hàm súc dịu dàng cùng với sự xinh đẹp yên tĩnh.
Chầm chậm khép lại, hương vị ấm nồng, tại đầu lưỡi trằn trọc triền miên, môi mang theo một chút cảm giác mát nhưng là lưỡi lại nóng hổi giống như đem hô hấp gấp rút của cô mà chặn lại.
Đúng như trong sách viết : tất cả tình cảm cũng giống như chiếc đồng hồ cát bình thường, từ giữa kẽ tay chảy đi nhưng lắng đọng ở trái tim. Tình yêu chính là một vòng tròn vĩnh viễn không biết mệt mỏi, con người nhỏ bé quẩn đi quẩn lại trong vòng tròn đó, nhiều lần lang bạt không biết lối ra, luôn cho rằng sớm đã đến điểm cuối. Bỗng nhiên quay đầu mới giật mình, thì ra là bọn họ đã cùng bắt đầu chưa từng thay đổi.
Hai mắt mê ly,cô đột nhiên nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia, nhìn hai hình ảnh nhỏ của mình trong đó, rõ ràng từ đáy mắt đi ra, ngọn lửa dục vọng rõ ràng thiêu đốt, tràn đầy hương sắc không cùng.
Đôi môi nhuận hồng lưu luyến giống như một dải hồng nơi chân trời xinh đẹp, mùi thơm từ người cô sau khi tẳm rửa, nhàn nhạt, quanh quẩn tại trong hô hấp của hắn khiên hắn trầm mê vào đó.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên sau lưng của cô hết sức ôn tồn, đầu ngón tay di chuyển trên đường cong duyên dáng đã biết bao nhiều lần bồi hồi, giống như là chạm đến món đồ sứ trân quý nhất, sợ không cẩn thận liền làm vỡ nát. Nhưng dục niệm như núi đổ sóng xô kia cơ hồ sắp không chế trụ nổi.
“Ưm.. “Cô nhẹ nhàng rên lên một tiếng, tứ chi thoáng cái đã mềm nhũn ra.
Không khí nhu mì bị đánh phá, tất cả động tác đều dừng lại, như có một sợi dây cung căng cứng giữ hia người,tránh không thể không rung động, tần suất đung đưa mất đi quy luật bình thường rồi.
Hai người tim đập như bị đâm, ở trong phòng lượn lờ ra một không khí mập mờ.
Tịch Hải Đường cảm giác mình sắp nóng đến hôn mê rồi, thần kinh của bản thân mỗi giây giường như càng được thiêu đốt, tim đập đã sớm mất đi tần suất thường ngày, trong cổ họng cũng như mắc phải cái gì rồi hết này tới lần khá nói không nên lời chỉ có thể bất lực ngây ngốc nhìn qua hắn.
“Hải Đường…” thanh âm của Cố Tích Tước bởi vì thân thể hết sức căng cứng mà khàn khàn đi vài phần, giống như thanh âm của đàn đã lên dây, muốn nói mà không thể chỉ đành lưu lại.
/128
|