“Phẩm Lam”, quán ăn đêm sang quý nhất, thần bí nhất của thành phố T.
Cái chỗ này chính là nơi bắt đầu cơn ác mộng của cả đời Tịch Hải Đường.
Bởi vì chuyện tình của 7 năm trước, cô đối với cái chỗ này có bản năng sợ hãi. Sau khi trở lại thành phố T, cô cho dù có đi qua chỗ này cũng kiếm đường vòng đi qua, nhưng cô tuyệt đối không thể tưởng tượng được, chính mình vừa mở mắt ra đã thấy mình ở nơi bắt đầu cơn ác mộng năm đó.
Đây là đang ở quán ăn đêm kia hay là cái sân phơi kia, tâm Tịch Hải Đường trong nháy mắt đau đớn, đáy mặt sợ hãi sâu thâm trầm, hướng ngoài cửa sổ vừa nhìn, ngày lại tối, ngay cả thời gian đều không được chính xác.
Tay chân của cô đều bị trói chặt, miệng cũng bị dán băng dính, chung quanh đen như mực, không hiểu nhưng lại cảm giác sợ hãi lên gấp bội.
Cứu mạng…
Cứu mạng a….
Cô hô lên nhưng không có gì, trong không gian tịch mịch chỉ có tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của cô, không có người nào trả lời.
Giống như trong nháy mắt liền trở cái đêm đáng sợ của bảy năm về trước, thân thể cô bắt đầu không khống chế được mà run rẩy…
Đột nhiên, có tiếng bước chân người từ trong bóng tối từ xa đến gần…
Cô mở to mắt, toàn thân nổi lên sự đề phòng mạnh…
Địa điểm giống nhau, thời gian giống nhau, thậm chí tình hình giống nhau…
Hơi thở chuyên thuộc về đàn ông từ phía sau đánh tới, xen lẫn mùi rượu nồng nặc..
Không…
Không được…
Nếu như trải qua cơn ác mộng ấy thêm lần nữa cô sẽ chết. Thật sự sẽ chết.
Nước mắt trong nháy mắt đã rơi xuống, làm ướt hai gò má, trái tim lạnh như băng.
Hơi thở đàn ông này xuyên qua gáy cô, kích thích bên tai nhạy cảm của cô “Nhu Nhi…”
Cơn ác mộng kia lại xuất hiện..!
Không !
Không cần phải như thế !
Không cần phải như thế !
Tịch Hải Đường ra sức giãy giụa, lại bởi vì chân tay đều bị trói chặt mà không cách nào nhúc nhích.
Tay của người đàn ông đó xuyên qua mái tóc của cô, từ từ chậm rãi có chủ tâm hành hạ cô.
Hai mắt của Tịch Hải Đường lập tức mất đi tiêu cự bình thường, trống rỗng, ngốc trệ thật giống như tượng gỗ.
Một đêm kia của bảy năm trước, người đàn ông kia cũng là tinh tế mơn trớn tóc của cô như thế này, từng lần một hôn môi, một lần lại một lần..
Thân thể của cô nổi lên ớn lạnh, hô hấp đều ít đi, giống như tùy thời cũng sẽ tắt thở…
Người đàn ông thấy cô tựa hồ đã thừa nhận đến ranh giới cuối cùng, liền không có làm tiếp một động tác nào nữa mà là cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười mỵ kia như quỷ quyệt xoay quanh trong bóng đêm, lại xoay quanh…
“Ừ, rất tốt. Phản ứng của em so với tưởng tưởng của anh còn đặc sắc hơn nhiều.” Người đàn ông kia đưa tay lên miệng cô xé miếng băng dính ra.
“Anh… anh là ai?” Cô vừa mới mở miệng, thanh âm cũng đã khàn khàn, cổ họng giống như là đã bị nghiền nát không còn bình thường.
“Anh là ai rất quan trọng sao? Bảy năm rồi em không biết anh là ai, bây giờ cũng chẳng phải như thế sao?” Hắn vẫn như năm xưa đứng sau lưng cô, hai tay dùng sức đè vai cô lại không để cho cô quay đầu lại/.
“Không… không thể nào…” Tịch Hải Đường dùng sức lắc đầu, nước mắt tuyệt vọng chảy xuống không ngừng “Tần Hạo nói người kia đã chết rồi, anh không thể nào là hắn, không thể nào. Hắn đã chết.”
“Chết?” Người đàn ông kia lập tức đổi tâm trạng, trong giọng nói mang theo phẫn hận “Tôi còn thực hi vọng là như vậy, chết thì thật tốt a. Nhưng khinh địch đã chết như vậy thì thật đáng tiếc.”
Hắn lại áp sát vào gần cô, phần môi dâng lên một hơi thở ấm áp, mùi rượu cồn nồng nặc làm cho cô cảm thấy càng thêm kinh hãi.
“Không! Đừng đụng vào tôi.”
“Ha.. tiết kiệm một chút sức lực, không cần phải gọi lớn tiếng như vậy. Như thế này.. như thế này sẽ có rất nhiều cơ hội cho em…”
Trong lời nói của người đàn ông kia tràn đầy tà khí, không làm rõ gì, cô cũng biết có thể ẩn núp đằng sau đó là một âm mưu vô cùng tà ác “Không, cầu xin anh. Anh thả tôi ra đi…”
“Thả em đi? Như vậy sao được a, tiết mục đặc sắc còn chưa bắt đầu mà.”
Tâm trạng của Cố Tích Tước cự kỳ bất an, khi ở trên máy bay cũng rất thấp thỏm hình như là có dự cảm xấu. Khi máy bay hạ cánh hắn liền vội vã mở máy, gọi điện cho Hải Đường lại không có người bắt máy, gọi điện về nhà thì quản gia bảo cô ấy đi bệnh viện. Hắn lại gọi điện cho Hạng Phi Dương, Phi Dương nói rằng cô đã qua đó nhưng cũng đã rời đi, hình như là trở về chỗ ở.
Không có, không có, hắn tìm nhiều chỗ làm sao có thể lẫn chỗ ở của cô nhưng mà cũng không có.
Trực giác của hắn nói cô đã xảy ra chuyện.
Không có cách nào, hắn bỏ lại tất cả công việc cho Tần Hạo, mua vé máy bay liền bay về. Thời điểm khi hắn vừa đặt chân trở về thành phố T, trời đã tối đen một mảnh, càng thêm vài phần mênh mông.
Di động hắn chú ý cả ngày liền vang lên, tâm của hắn đột nhiên run lên, là số lạ.
“Cố tiên sinh, có người mời anh đi đến quán bar Hâm Thành uống một chén. Nửa giờ, quá thời gian sẽ không chờ.” Người đầu kia điện thoại nói tiếng phổ thông không quá chuẩn, có chút giọng trọ trẹ kỳ quái.
Cố Tích Tước hít thở thật sâu, bảo tài xế lập tức đi vòng.
Đến quán bar hắn phát hiện chỗ đó, các vị khách hầu như đã bị đuổi ra ngoài chỉ còn lại một người đàn ông ngoại quốc thân hình cao lớn ngồi ở góc, giống như đang đợi hắn.
“Cố tiên sinh, mời ngồi.” Người đàn ông ngoại quốc đem một ly whiskey sớm đã chuẩn bị tốt giao cho hắn.
“Anh là thuộc hạ của Cố Tích Triêu. Tôi biết anh, Ivan.”
Người đàn ông ngoại quốc nghiền ngẫm nhếch môi một chút, không có gật đầu cũng không có phủ nhận, chỉ là bưng ly rượu lên, trước tiên nói một câu rất tức thời của người Trung Quốc “Trước cạn hết ly này để kính tiên sinh.”
Cố Tích Tước không có tâm tư cùng hắn uống rươu, lại không thích vòng vo trời đất gì liền hỏi “Cố Tích Triêu đang ở nơi nào?”
“Ngài ấy để cho chúng ta vừa uống vừa nói.”
Cố Tích Tước cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch “Hiện tại có thể nói được rồi.”
“Người Trung Quốc đều có thói quen trên bàn rượu bàn chuyện, thật là rất thú vị.” Người đàn ông quốc lại rót một ly rượu cho Cố Tích Tước.
Cố Tích Tước ngăn chặn tâm tình, lại uống một hơi cạn sạch .Bởi vì uống quá nhanh, vài giọt rượu thấm ướt dưới hàm, thuận thể chảy vào trong cổ áo, cảm xúc lạnh buốt lập tức dập tắt lửa giận tràn ngập trong lồng ngực hắn.
“Rút cuộc như thế nào mới có thể nói cho tôi biết Cố Tích Triêu đang ở nơi nào?”
Người đàn ông ngoại quốc kia mím môi không nói.
Cố Tích Tước với bộ dạng nổi điên cầm chai rượu trên bàn mở ra, không cần đến ly trực tiếp rót mạnh vào cổ họng, rượu cay chảy vào trong dạ dày, làm cháy một phần nhiệt năng của hắn. Hắn lơ đễnh, cơ hồ không có gián đoạn sẽ đem bình Whiskey nghiêm chỉnh uống vào, sắc đến nhịn không nổi mà ho khan.
“Hiện tại… có thể nói đi?”
Người đàn ông được kêu Ivan kia nhún vai, lây từ trong túi quần ra một tờ giấy đưa cho hắn.
Cố Tích Tước vừa nhìn lập tức dừng lại… Phẩm Lam…
Hắn rút cuộc biết Cố Tích Triêu muốn làm cái gì…
Cái chỗ này chính là nơi bắt đầu cơn ác mộng của cả đời Tịch Hải Đường.
Bởi vì chuyện tình của 7 năm trước, cô đối với cái chỗ này có bản năng sợ hãi. Sau khi trở lại thành phố T, cô cho dù có đi qua chỗ này cũng kiếm đường vòng đi qua, nhưng cô tuyệt đối không thể tưởng tượng được, chính mình vừa mở mắt ra đã thấy mình ở nơi bắt đầu cơn ác mộng năm đó.
Đây là đang ở quán ăn đêm kia hay là cái sân phơi kia, tâm Tịch Hải Đường trong nháy mắt đau đớn, đáy mặt sợ hãi sâu thâm trầm, hướng ngoài cửa sổ vừa nhìn, ngày lại tối, ngay cả thời gian đều không được chính xác.
Tay chân của cô đều bị trói chặt, miệng cũng bị dán băng dính, chung quanh đen như mực, không hiểu nhưng lại cảm giác sợ hãi lên gấp bội.
Cứu mạng…
Cứu mạng a….
Cô hô lên nhưng không có gì, trong không gian tịch mịch chỉ có tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của cô, không có người nào trả lời.
Giống như trong nháy mắt liền trở cái đêm đáng sợ của bảy năm về trước, thân thể cô bắt đầu không khống chế được mà run rẩy…
Đột nhiên, có tiếng bước chân người từ trong bóng tối từ xa đến gần…
Cô mở to mắt, toàn thân nổi lên sự đề phòng mạnh…
Địa điểm giống nhau, thời gian giống nhau, thậm chí tình hình giống nhau…
Hơi thở chuyên thuộc về đàn ông từ phía sau đánh tới, xen lẫn mùi rượu nồng nặc..
Không…
Không được…
Nếu như trải qua cơn ác mộng ấy thêm lần nữa cô sẽ chết. Thật sự sẽ chết.
Nước mắt trong nháy mắt đã rơi xuống, làm ướt hai gò má, trái tim lạnh như băng.
Hơi thở đàn ông này xuyên qua gáy cô, kích thích bên tai nhạy cảm của cô “Nhu Nhi…”
Cơn ác mộng kia lại xuất hiện..!
Không !
Không cần phải như thế !
Không cần phải như thế !
Tịch Hải Đường ra sức giãy giụa, lại bởi vì chân tay đều bị trói chặt mà không cách nào nhúc nhích.
Tay của người đàn ông đó xuyên qua mái tóc của cô, từ từ chậm rãi có chủ tâm hành hạ cô.
Hai mắt của Tịch Hải Đường lập tức mất đi tiêu cự bình thường, trống rỗng, ngốc trệ thật giống như tượng gỗ.
Một đêm kia của bảy năm trước, người đàn ông kia cũng là tinh tế mơn trớn tóc của cô như thế này, từng lần một hôn môi, một lần lại một lần..
Thân thể của cô nổi lên ớn lạnh, hô hấp đều ít đi, giống như tùy thời cũng sẽ tắt thở…
Người đàn ông thấy cô tựa hồ đã thừa nhận đến ranh giới cuối cùng, liền không có làm tiếp một động tác nào nữa mà là cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười mỵ kia như quỷ quyệt xoay quanh trong bóng đêm, lại xoay quanh…
“Ừ, rất tốt. Phản ứng của em so với tưởng tưởng của anh còn đặc sắc hơn nhiều.” Người đàn ông kia đưa tay lên miệng cô xé miếng băng dính ra.
“Anh… anh là ai?” Cô vừa mới mở miệng, thanh âm cũng đã khàn khàn, cổ họng giống như là đã bị nghiền nát không còn bình thường.
“Anh là ai rất quan trọng sao? Bảy năm rồi em không biết anh là ai, bây giờ cũng chẳng phải như thế sao?” Hắn vẫn như năm xưa đứng sau lưng cô, hai tay dùng sức đè vai cô lại không để cho cô quay đầu lại/.
“Không… không thể nào…” Tịch Hải Đường dùng sức lắc đầu, nước mắt tuyệt vọng chảy xuống không ngừng “Tần Hạo nói người kia đã chết rồi, anh không thể nào là hắn, không thể nào. Hắn đã chết.”
“Chết?” Người đàn ông kia lập tức đổi tâm trạng, trong giọng nói mang theo phẫn hận “Tôi còn thực hi vọng là như vậy, chết thì thật tốt a. Nhưng khinh địch đã chết như vậy thì thật đáng tiếc.”
Hắn lại áp sát vào gần cô, phần môi dâng lên một hơi thở ấm áp, mùi rượu cồn nồng nặc làm cho cô cảm thấy càng thêm kinh hãi.
“Không! Đừng đụng vào tôi.”
“Ha.. tiết kiệm một chút sức lực, không cần phải gọi lớn tiếng như vậy. Như thế này.. như thế này sẽ có rất nhiều cơ hội cho em…”
Trong lời nói của người đàn ông kia tràn đầy tà khí, không làm rõ gì, cô cũng biết có thể ẩn núp đằng sau đó là một âm mưu vô cùng tà ác “Không, cầu xin anh. Anh thả tôi ra đi…”
“Thả em đi? Như vậy sao được a, tiết mục đặc sắc còn chưa bắt đầu mà.”
Tâm trạng của Cố Tích Tước cự kỳ bất an, khi ở trên máy bay cũng rất thấp thỏm hình như là có dự cảm xấu. Khi máy bay hạ cánh hắn liền vội vã mở máy, gọi điện cho Hải Đường lại không có người bắt máy, gọi điện về nhà thì quản gia bảo cô ấy đi bệnh viện. Hắn lại gọi điện cho Hạng Phi Dương, Phi Dương nói rằng cô đã qua đó nhưng cũng đã rời đi, hình như là trở về chỗ ở.
Không có, không có, hắn tìm nhiều chỗ làm sao có thể lẫn chỗ ở của cô nhưng mà cũng không có.
Trực giác của hắn nói cô đã xảy ra chuyện.
Không có cách nào, hắn bỏ lại tất cả công việc cho Tần Hạo, mua vé máy bay liền bay về. Thời điểm khi hắn vừa đặt chân trở về thành phố T, trời đã tối đen một mảnh, càng thêm vài phần mênh mông.
Di động hắn chú ý cả ngày liền vang lên, tâm của hắn đột nhiên run lên, là số lạ.
“Cố tiên sinh, có người mời anh đi đến quán bar Hâm Thành uống một chén. Nửa giờ, quá thời gian sẽ không chờ.” Người đầu kia điện thoại nói tiếng phổ thông không quá chuẩn, có chút giọng trọ trẹ kỳ quái.
Cố Tích Tước hít thở thật sâu, bảo tài xế lập tức đi vòng.
Đến quán bar hắn phát hiện chỗ đó, các vị khách hầu như đã bị đuổi ra ngoài chỉ còn lại một người đàn ông ngoại quốc thân hình cao lớn ngồi ở góc, giống như đang đợi hắn.
“Cố tiên sinh, mời ngồi.” Người đàn ông ngoại quốc đem một ly whiskey sớm đã chuẩn bị tốt giao cho hắn.
“Anh là thuộc hạ của Cố Tích Triêu. Tôi biết anh, Ivan.”
Người đàn ông ngoại quốc nghiền ngẫm nhếch môi một chút, không có gật đầu cũng không có phủ nhận, chỉ là bưng ly rượu lên, trước tiên nói một câu rất tức thời của người Trung Quốc “Trước cạn hết ly này để kính tiên sinh.”
Cố Tích Tước không có tâm tư cùng hắn uống rươu, lại không thích vòng vo trời đất gì liền hỏi “Cố Tích Triêu đang ở nơi nào?”
“Ngài ấy để cho chúng ta vừa uống vừa nói.”
Cố Tích Tước cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch “Hiện tại có thể nói được rồi.”
“Người Trung Quốc đều có thói quen trên bàn rượu bàn chuyện, thật là rất thú vị.” Người đàn ông quốc lại rót một ly rượu cho Cố Tích Tước.
Cố Tích Tước ngăn chặn tâm tình, lại uống một hơi cạn sạch .Bởi vì uống quá nhanh, vài giọt rượu thấm ướt dưới hàm, thuận thể chảy vào trong cổ áo, cảm xúc lạnh buốt lập tức dập tắt lửa giận tràn ngập trong lồng ngực hắn.
“Rút cuộc như thế nào mới có thể nói cho tôi biết Cố Tích Triêu đang ở nơi nào?”
Người đàn ông ngoại quốc kia mím môi không nói.
Cố Tích Tước với bộ dạng nổi điên cầm chai rượu trên bàn mở ra, không cần đến ly trực tiếp rót mạnh vào cổ họng, rượu cay chảy vào trong dạ dày, làm cháy một phần nhiệt năng của hắn. Hắn lơ đễnh, cơ hồ không có gián đoạn sẽ đem bình Whiskey nghiêm chỉnh uống vào, sắc đến nhịn không nổi mà ho khan.
“Hiện tại… có thể nói đi?”
Người đàn ông được kêu Ivan kia nhún vai, lây từ trong túi quần ra một tờ giấy đưa cho hắn.
Cố Tích Tước vừa nhìn lập tức dừng lại… Phẩm Lam…
Hắn rút cuộc biết Cố Tích Triêu muốn làm cái gì…
/128
|