“Hải Đường… nếu như có một ngày chúng ta không ở cùng một chỗ, chúng ta cũng sẽ cố gắng để được ở cùng một chỗ có được hay không?”
Cho dù cô rời hắn đi, cho dù cô hận hắn cũng không cần rời khỏi tầm mắt của hắn, để cho hắn nhìn cô lâu một chút, chỉ nhìn cô cuộc sống dường như có thêm hi vọng, sinh mạng giống như có thêm hạnh phúc. Tùy ý thời gian thấm thoắt trôi qua nhanh, rút cuộc lại đi không được nhưng chắn chắn nằm sâu trong trí của hắn tồn tại những ký ức rõ ràng, bộ dạng của cô cầm lấy cánh tay của hắn giúp hắn bôi thuốc, đưa nước cho hắn làm cho hắn cảm nhận được một loại như thế nào gọi là yêu xa thắng yêu gần gì đó.
Tịch Hải Đường kinh ngạc, không hiểu ý tứ của hắn nhưng ánh mắt mắt hắn chuyên chú như vậy, nghiêm túc như vậy, nặng nề như vậy…
Lái xe lần nữa nhắc nhở Cố Tích Tước “Tiên sinh, chúng ta phải xuất phát nếu không cản không nổi máy bay…”
Cố Tích Tước khẽ thở dài “Được… đi thôi.”
Hắn nghiêng người hôn lên đỉnh đầu của cô đem mái tóc tràn đầy hương thơm của cô để gọn gàng phía sau đầu…
Sau khi Cố Tích Tước rời đi, Tịch Hải Đường liên tục bận rộn, Chu Tẩu giúp cô đem canh gà đóng gói lại, cô liền vội vã chạy tới bệnh viện, vừa vào cửa liền nghe tiếng Hạng Phi Dương oán hận.
“Chị, chị tới vừa đúng lúc lắm. Chị mau khuyên nhủ cha đi, ông ấy hôm nay rất không nghe lời, nói cái gì cũng không chịu nằm trên giường, chỉ muốn đứng lên thôi.”
Tịch Hải Đường thấy cha nghỉ ngơi không giống như trước nữa, thậm chí bên cạnh giường bệnh còn có chiếc máy tính xách tay “Cha, cha muốn làm gì? Bác sĩ nói cha phải nghỉ ngơi nhiều, tuyệt không có thể tiếp tục làm việc.”
“Vi Nhi, con chớ khẩn trương, cha chỉ là muốn xem một chút thị trường chứng khoán ngày hôm nay.”
“Cha..” Tịch Hải Đường có chút khó xử, quả thật là như Cố Tích Tước nói, cha hôm nay nhất định sẽ liên tục bân tâm tình hình ở bên Singapore. Mặc dù hắn không có ở đây nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến hắn.
Mặc dù cô không hiểu gì phương diện tài chính gì đó, nhưng cô biết rõ thị trường chứng khoán một phút mỗi giây đều biến đổi, trái tim của cha cô khẳng định không chịu nổi.
“Cha, Cố Tích Tước nói anh ấy sẽ xử lý hết mọi thứ, cha đừng lo lắng.”
“Đứa nhỏ ngốc, cha làm sao có thể không lo lắng đây. Đó là tâm huyết của đời của cha. Cho dù biết rõ Cố Tích Tước rất có năng lực nhưng là trái tim của cha vẫn luôn luôn thấp thỏm không bỏ được a.”
Tịch Hải Đường cắn chặt môi, không biết nên làm thế nào mới phải. Cô biết không làm cho cha cô chú ý đến mấy thứ đó thì sẽ khiến ông khó chịu nhưng thân thể của ông ấy…
“Cha, cho dù cha muốn xem cũng nên uống canh gà trước đã, ăn no mới có khí lực đúng không?”
Tịch Hải Đường đem canh gà múc vào trong bát, cầm lấy muỗng nhỏ “Cha, để con đút cho cho cha.”
“ừ.”
Tịch Hải Đường vừa đút cho cha cô, vừa khẽ chuyển con mắt. Cô đang suy nghĩ nên dùng biện pháp gì dời đi sự chú ý của cha cô, đột nhiên cô nghĩ ra chủ ý.
“Cha, cha còn nhớ hay không những chuyện lúc con còn nhỏ, con là từ nhỏ đã liền thích thiết kế đá quý sao cha?”
Hạng Kiến Hào ngẩn ra, đem tin tức mới nhận được trong đầu nhanh chóng hủy bỏ nhưng lại nhớ lại chuyện cũ “Vi Nhi, con rất giống mẹ của con.”
“Mẹ con?” Tâm của Tịch Hải Đường thoáng cái níu chặt, trong trí nhớ của cô không có quan hệ với mẹ.
Hạng Kiến Hào khẽ gật đầu, kéo tay Tịch Hải Đường qua “Vi Nhi, mẹ con cũng học thiết kế, trong niên đại đó thì ngành thiết kế đá quý còn không được lưu hành nhiều nhưng là mẹ con rất có lý tưởng, rất có khát vọng đối với vốn nghệ thuật trời cho của mẹ con. Bà ấy vốn nghĩ sau khi sinh con xong sẽ ra nước ngoài học lên nhưng là … chết vì khó sinh.”
Tay Tịch Hải Đường run lên, nước mắt kìm không được mà chảy xuống.
“Vi Nhi, không cần phải khổ sở, lại càng không cần phải tự trách bản thân mình. Mẹ con trước khi chết có nói với cha, chuyện hạnh phúc đời này của bà ấy chính là có thể sinh hạ được con, con là sinh mạng kế thừa của bà ấy. Vi Nhi, cha đương nhiên biết rõ con cũng là nhà thiết kế trang sức, cha thật sự rất là vui… Con không có làm cho mẹ con thất vọng.”
“Cha có muốn xem tác phẩm đầu tiên của con không?”
“Đương nhiên là cha muốn xem rồi.”
“Vâng. Vậy cha chờ con đi lấy cho cha xem.”
Tịch Hải Đường chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh, hốc mắt hồng hồng, cô không nghĩ tới chuyện có thể như vậy. Cô chỉ muốn dời đi sự chú ý của cha, làm cho hắn không suy nghĩ đến chuyện công ty nữa nhưng là…
Cửa thang máy treo lên biển “Đang sửa chữa”, Tịch Hải Đường đành phải đi thang lầu, nhưng là cô không quan tâm, cô chỉ muốn nhanh len đi về nhà cầm lấy tác phẩm kia mà thôi.
Tác phẩm đó chính là tác phẩm đầu tiên trong cuộc đời cô, vì kỷ niệm nên Tố Tâm cố ý giúp cô phóng lớn lên, rất lớn, cầm không được ổn lắm cho nên thời điểm dọn nhà cô đã để nó lại.
Cô vội vã đi xuống lầu,tại cửa bệnh viện bắt một chiếc xe taxi “Đi xã khu Cẩm Tú.”
Một hơi đi lên trên lầu, hô hấp của Tịch Hải Đường còn không có vững vàng những vẫn vội lấy ra chiếc chìa khóa mở cửa..
Không đúng!
Cửa đóng làm sao sẽ chỉ khóa một vòng?
Lúc cô rời đi rõ ràng nhớ rõ là khóa trái hai cái mà!
Tim đập đột nhiên nhanh hơn…
Cô ngừng thở, nhẹ nhàng mở cửa. Cửa vừa mới mở ra, mùi thuốc lá nồng đậm liền xông vào mũi..
Cô phút chốc run lên, loại hương vị này rất quen thuộc chính là ngày cô cùng Tiểu Thần đóng gói hành lý đã ngửi thấy.
Trong phòng đã có người tới!
Bất ngờ trong đầu cô hiện lên cái tên Cố Tích Triêu…
Trong phòng, một chút động tĩnh cũng không có…
Tịch Hải Đường sợ hãi đi vào, một bóng dáng màu đen chợt lóe lên, một giây sau cô liền mất đi toàn bộ ý thức.
Trên máy bay, Cố Tích Tước đột nhiên rùng một một cái….
Cho dù cô rời hắn đi, cho dù cô hận hắn cũng không cần rời khỏi tầm mắt của hắn, để cho hắn nhìn cô lâu một chút, chỉ nhìn cô cuộc sống dường như có thêm hi vọng, sinh mạng giống như có thêm hạnh phúc. Tùy ý thời gian thấm thoắt trôi qua nhanh, rút cuộc lại đi không được nhưng chắn chắn nằm sâu trong trí của hắn tồn tại những ký ức rõ ràng, bộ dạng của cô cầm lấy cánh tay của hắn giúp hắn bôi thuốc, đưa nước cho hắn làm cho hắn cảm nhận được một loại như thế nào gọi là yêu xa thắng yêu gần gì đó.
Tịch Hải Đường kinh ngạc, không hiểu ý tứ của hắn nhưng ánh mắt mắt hắn chuyên chú như vậy, nghiêm túc như vậy, nặng nề như vậy…
Lái xe lần nữa nhắc nhở Cố Tích Tước “Tiên sinh, chúng ta phải xuất phát nếu không cản không nổi máy bay…”
Cố Tích Tước khẽ thở dài “Được… đi thôi.”
Hắn nghiêng người hôn lên đỉnh đầu của cô đem mái tóc tràn đầy hương thơm của cô để gọn gàng phía sau đầu…
Sau khi Cố Tích Tước rời đi, Tịch Hải Đường liên tục bận rộn, Chu Tẩu giúp cô đem canh gà đóng gói lại, cô liền vội vã chạy tới bệnh viện, vừa vào cửa liền nghe tiếng Hạng Phi Dương oán hận.
“Chị, chị tới vừa đúng lúc lắm. Chị mau khuyên nhủ cha đi, ông ấy hôm nay rất không nghe lời, nói cái gì cũng không chịu nằm trên giường, chỉ muốn đứng lên thôi.”
Tịch Hải Đường thấy cha nghỉ ngơi không giống như trước nữa, thậm chí bên cạnh giường bệnh còn có chiếc máy tính xách tay “Cha, cha muốn làm gì? Bác sĩ nói cha phải nghỉ ngơi nhiều, tuyệt không có thể tiếp tục làm việc.”
“Vi Nhi, con chớ khẩn trương, cha chỉ là muốn xem một chút thị trường chứng khoán ngày hôm nay.”
“Cha..” Tịch Hải Đường có chút khó xử, quả thật là như Cố Tích Tước nói, cha hôm nay nhất định sẽ liên tục bân tâm tình hình ở bên Singapore. Mặc dù hắn không có ở đây nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến hắn.
Mặc dù cô không hiểu gì phương diện tài chính gì đó, nhưng cô biết rõ thị trường chứng khoán một phút mỗi giây đều biến đổi, trái tim của cha cô khẳng định không chịu nổi.
“Cha, Cố Tích Tước nói anh ấy sẽ xử lý hết mọi thứ, cha đừng lo lắng.”
“Đứa nhỏ ngốc, cha làm sao có thể không lo lắng đây. Đó là tâm huyết của đời của cha. Cho dù biết rõ Cố Tích Tước rất có năng lực nhưng là trái tim của cha vẫn luôn luôn thấp thỏm không bỏ được a.”
Tịch Hải Đường cắn chặt môi, không biết nên làm thế nào mới phải. Cô biết không làm cho cha cô chú ý đến mấy thứ đó thì sẽ khiến ông khó chịu nhưng thân thể của ông ấy…
“Cha, cho dù cha muốn xem cũng nên uống canh gà trước đã, ăn no mới có khí lực đúng không?”
Tịch Hải Đường đem canh gà múc vào trong bát, cầm lấy muỗng nhỏ “Cha, để con đút cho cho cha.”
“ừ.”
Tịch Hải Đường vừa đút cho cha cô, vừa khẽ chuyển con mắt. Cô đang suy nghĩ nên dùng biện pháp gì dời đi sự chú ý của cha cô, đột nhiên cô nghĩ ra chủ ý.
“Cha, cha còn nhớ hay không những chuyện lúc con còn nhỏ, con là từ nhỏ đã liền thích thiết kế đá quý sao cha?”
Hạng Kiến Hào ngẩn ra, đem tin tức mới nhận được trong đầu nhanh chóng hủy bỏ nhưng lại nhớ lại chuyện cũ “Vi Nhi, con rất giống mẹ của con.”
“Mẹ con?” Tâm của Tịch Hải Đường thoáng cái níu chặt, trong trí nhớ của cô không có quan hệ với mẹ.
Hạng Kiến Hào khẽ gật đầu, kéo tay Tịch Hải Đường qua “Vi Nhi, mẹ con cũng học thiết kế, trong niên đại đó thì ngành thiết kế đá quý còn không được lưu hành nhiều nhưng là mẹ con rất có lý tưởng, rất có khát vọng đối với vốn nghệ thuật trời cho của mẹ con. Bà ấy vốn nghĩ sau khi sinh con xong sẽ ra nước ngoài học lên nhưng là … chết vì khó sinh.”
Tay Tịch Hải Đường run lên, nước mắt kìm không được mà chảy xuống.
“Vi Nhi, không cần phải khổ sở, lại càng không cần phải tự trách bản thân mình. Mẹ con trước khi chết có nói với cha, chuyện hạnh phúc đời này của bà ấy chính là có thể sinh hạ được con, con là sinh mạng kế thừa của bà ấy. Vi Nhi, cha đương nhiên biết rõ con cũng là nhà thiết kế trang sức, cha thật sự rất là vui… Con không có làm cho mẹ con thất vọng.”
“Cha có muốn xem tác phẩm đầu tiên của con không?”
“Đương nhiên là cha muốn xem rồi.”
“Vâng. Vậy cha chờ con đi lấy cho cha xem.”
Tịch Hải Đường chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh, hốc mắt hồng hồng, cô không nghĩ tới chuyện có thể như vậy. Cô chỉ muốn dời đi sự chú ý của cha, làm cho hắn không suy nghĩ đến chuyện công ty nữa nhưng là…
Cửa thang máy treo lên biển “Đang sửa chữa”, Tịch Hải Đường đành phải đi thang lầu, nhưng là cô không quan tâm, cô chỉ muốn nhanh len đi về nhà cầm lấy tác phẩm kia mà thôi.
Tác phẩm đó chính là tác phẩm đầu tiên trong cuộc đời cô, vì kỷ niệm nên Tố Tâm cố ý giúp cô phóng lớn lên, rất lớn, cầm không được ổn lắm cho nên thời điểm dọn nhà cô đã để nó lại.
Cô vội vã đi xuống lầu,tại cửa bệnh viện bắt một chiếc xe taxi “Đi xã khu Cẩm Tú.”
Một hơi đi lên trên lầu, hô hấp của Tịch Hải Đường còn không có vững vàng những vẫn vội lấy ra chiếc chìa khóa mở cửa..
Không đúng!
Cửa đóng làm sao sẽ chỉ khóa một vòng?
Lúc cô rời đi rõ ràng nhớ rõ là khóa trái hai cái mà!
Tim đập đột nhiên nhanh hơn…
Cô ngừng thở, nhẹ nhàng mở cửa. Cửa vừa mới mở ra, mùi thuốc lá nồng đậm liền xông vào mũi..
Cô phút chốc run lên, loại hương vị này rất quen thuộc chính là ngày cô cùng Tiểu Thần đóng gói hành lý đã ngửi thấy.
Trong phòng đã có người tới!
Bất ngờ trong đầu cô hiện lên cái tên Cố Tích Triêu…
Trong phòng, một chút động tĩnh cũng không có…
Tịch Hải Đường sợ hãi đi vào, một bóng dáng màu đen chợt lóe lên, một giây sau cô liền mất đi toàn bộ ý thức.
Trên máy bay, Cố Tích Tước đột nhiên rùng một một cái….
/128
|