“Mẹ..” Thanh âm mềm mại pha lẫn chút buồn ngủ của Tiểu Thần từ bên ngoài truyền vào.
Tịch Hải Đường ngẫn ra, vội vàng mở cửa, cúi đầu nhìn Tiểu Thần mặc đồ ngủ, đầu tóc rối loạn, bàn tay nhỏ bé đang còn dụi mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang vẻ mơ mơ màng màng, mà phía sau con bé là Doãn Ngân so với Tiểu Thần cũng không tốt hơn là mấy.
“Tiểu Thần, Doãn Ngân. Hai con có chuyện gì sao?”
“Mẹ… Con muốn ngủ cùng mẹ…” Tiểu Thần nhào vào lòng cô, đem cái đầu nhỏ dụi vào bên hông Tịch Hải Đường, cọ nhẹ “Con thay đổi giường không ngủ được. Mẹ, ôm con ngủ nha.”
“Được, Tiểu Thần ngoan nào. Mẹ ngủ cùng con, có mẹ ở đây, Tiểu Thần lập tức sẽ ngủ ngay được thôi.” Tịch Hải Đường ôm Tiểu Thần đem đến trên giường, Doãn Ngân cũng đi theo vào gian phòng.
“Dì Hải Đường, vừa rồi cháu ngủ thẳng đến khi nghe được trong phỏng Tiểu Thần có tiếng động, chạy tới nhìn thấy bạn ấy đang mờ mịt đi, không phân rõ đông tây nam bác, nói là đi tìm dì nhưng không biết là nên đi bên nào nên cháu dẫn bạn ấy tới đây.”
“Doãn Ngân, nhờ có cháu, cảm giác phương hướng của Tiểu Thần không được tốt.”
“Nguyên nhân là vì nhà lớn như vậy…” Tiểu Thần vùi ở trong ngực Tịch Hải Đường rất ủy khuất.
Doãn Ngân không nói gì nhưng cũng có thể lý giải được, có thể là vừa rồi chuyển vào không có thể thành thói quen như trước được.
Tịch Hải Đường vỗ nhẹ lưng Tiểu Thần, dỗ cô bén chìm vào giấc ngủ. Doãn Ngân nhìn rất hâm mộ “Dì Hải Đường, cháu có thể ngủ cùng mọi người ở đây không?”
“A…” Tịch Hải Đường đầu tiên là sững sờ, nhìn đến bộ dạng mong đợi của Doãn Ngân liền không có biện pháp cự tuyệt “Được, Doãn Ngân không sợ ngủ ở đây phải chen lấn thì cứ ngủ lại đây đi.”
“Cháu không sợ.” Doãn Ngân rất vui vẻ bò lên trên giường.
Tịch Hải Đường nằm ở giữa, bên trái là Tiểu Thần, bên phải là Doãn Ngân, đột nhiên trong lúc đó cô cảm giác không khí chung quanh mình đang nóng lên, hình như là hương vị của hạnh phúc đang vây quanh cô.
“Mẹ, mẹ kể cho chúng con truyện cổ tích xưa…”
“Được.” Tịch Hải Đường mỉm cười, bắt đầu kể cho bọn nhỏ truyện Công chúa Bạch Tuyết.
Tiểu Thần bởi vì trước kia xem qua sách manga, hơn nữa Tịch Hải Đường cùng Thẩm Tố Tâm thường xuyên kể truyện cổ tích cho cô bé nghe nên cô bé hoàn toàn đã không có lòng hiếu kỳ đối với những tình tiết của truyện xưa nữa mà Tịch Hải Đường chủ yếu cũng ôn nhu giảng giải cho con lời bài hát ru, rất nhanh cô bé liền mang theo nụ cười ngủ thiếp đi nhưng Doãn Ngân lại nghe được càng ngày càng kích động, một trái tim nhỏ bị lão vu bà sở tác sở vi thâu tóm quá đỗi. ( sở tác sở vi : hành động đã thực hiện )
“Dì Hải Đường, về sau thế nào? Công chúa Bạch Tuyết thật sự bị trái táo độc hại chết sao?”
Tịch Hải Đường xoay người nằm nghiêng, chống lại cặp mắt đang tò mò kia của Doãn Ngân, trong nội tâm đột nhiên vừa động “Doãn Ngân, cháu trước kia chưa từng nghe qua câu chuyện Công chúa Bạch Tuyết sao?”
“không có.” Đáy mắt bé trai thoáng hiện lên vẻ bi thương “Chưa từng có người nào kể chuyện cho cháu nghe cả. Đây là lần đầu tiên cháu nghe.”
Tịch Hải Đưởng vươn tay, đem Doãn Ngân ôm chặt “Doãn Ngân, về sau dì sẽ kể cho cháu nghe chuyện ngày xưa, đem những gì cháu thiếu trước kia bổ sung thêm vào nhé, được không?”
“Dì, người thật tốt.”
“Doãn Ngân cũng rất tốt, có thành tích học tập tốt lại còn hiểu chuyện, lại rất quan tâm Tiểu Thần.”
“Bởi vì Tiểu Thần rất đáng yêu, hơn nữa bạn ấy cũng sẽ trở thành em gái của cháu còn dì cũng sẽ trở thành mẹ của cháu. Thật là tốt.”
Tịch Hải Đường nghe được trong giọng nói của Doãn Ngân là sự mong đợi lẫn vui vẻ, nhịn không được thay đứa bé này cảm thấy tiếc hận “Doãn Ngân.. cháu nghĩ như thế nào về mẹ cháu?”
Cậu bé trong ngực cô đột nhiên cứng đờ, giọng buồn buồn chậm truyền đến “Cháu chưa từng gặp qua mẹ cháu cho nên không biết nên nghĩ như thế nào về mẹ cả.”
Tịch Hải Đường hoảng hốt, gay gắt chợt nhớ tới lời nói trước kia của Tần Hạo, hắn nói trong sinh mệnh của Cố Tích Tước có một ngoại lệ duy nhất chính là mẹ của Doãn Ngân nhưng hắn tại sao có thể tàn nhẫn như vậy, làm cho Doãn Ngân vừa ra đời đã không có mẹ?
“Dì Hải Đường… cháu trước kia có hỏi qua cha cháu, hỏi mẹ cháu đang ở nơi nào thì cha cháu một chữ cũng không chịu nói, có một lần là vào buổi tối khi tuyết rơi cháu lại hỏi lại thì cha cháu rất tức giận, một quyền đập vỡ thủy tinh sau đó hướng đi ra ngoài cũng không che dù, liền đứng giữa trời tuyết rơi… Cháu thật sự sợ hãi, từ đó về sau cũng không dám hỏi nữa, cháu nhìn bộ dạng cha cháu dường như cũng rất khổ sở…”
Tịch Hải Đường chau mày, cô không biết chuyện quá khứ của Cố Tích Tước nhưng từ trong lời nói của Doãn Ngân có thể đoán được, đây không phải là một đoạn tình cảm vui vẻ gì cho lắm. Thôi! Mỗi người cũng đã có những chuyện đã qua đi, cô cũng giống như vậy mà chuyện cô phải làm trước tiên chính là dỗ Doãn Ngân ngủ, làm cho đứa trẻ từ nhỏ đến lớn luôn thiếu thốn tình thương của mẹ bằng cách kể chuyện cổ tích, hưởng thụ lần đầu tiên có được sự ấm áp trong đời này.
Đêm càng về khuya , không khí trong phòng cũng càng thêm yên tĩnh, cô nhẹ nhàng kể chuyện xưa với thanh âm nhỏ dần trong không gian yên tĩnh …
Dần dần, Doãn Ngân ngủ thiếp đi, bên khóe miệng nổi lên nụ cười..
Bên cạnh vang lên tiếng hít thở đều đều và nhẹ nhàng của hai đứa trẻ, Tịch Hải Đường cảm thấy một hồi thỏa mãn, cô len lén nắm tay trái của Doãn Ngân và tay phải của Tiểu Thần, lập tức thấy bốn phía đều rất ấm áp.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tịch Hải Đường dậy từ sáng sớm tinh mơ, mặc dù đêm qua ngủ muộn nhưng cô vẫn kiên trì dậy sơm, bởi vì một ngày mới cô càng có nhiều chuyện hơn muốn gấp rút giải quyết.
Sau khi ăn sáng xong, lái xe chở Tiểu Thần cùng Doãn Ngân di học mà Cố Tích Tước cũng đang chuẩn bị ra cửa.
Hắn một tay mang theo máy tính, một tay mang theo hành lý đơn giản, trong ánh mắt có lưu luyến “Hải Đường, anh lần này đi Singapore, nhanh nhất cũng phải ba bốn ngày, chuyện ở trong nhà cùng bệnh viện đều giao cả cho em.”
“ừ, anh yên tâm đi. Tôi sẽ chiếu cố tốt bọn nhỏ, tôi cũng sẽ bớt thời gian đi bệnh viện xem chị Giản.”
Cố Tích Tước ngẩn ra, lắc đầu “Anh không phải nói cô ấy, anh nói là cha của em kìa… Ông ấy cũng biết hôm nay anh xuất phát, khẳng định rất lo lắng tình huống ở bên tổng bộ Singapore, em nên đến viện nói chuyện với ông ấy cho ông ấy yên tâm, nói anh sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện, nhất định sẽ làm cho những cổ đông kia an phận của họ.”
Cô gật đầu nhẹ, trong lòng tràn đầy cảm động “Cảm ơn anh… tôi đối với những chuyện ở công ty một chút cũng không hiểu chỉ có thể để anh vất vả rồi. Cảm ơn…”
“Đứa ngốc…” Cố Tích Tước đưa tay đem cô ôm vào lòng “Hải Đường, em nhớ kỹ vĩnh viễn cũng không cần nói cảm ơn với anh.” Bởi vì hắn làm nhiều chuyện hơn nữa cũng không thể đền bù những tổn thương mà hắn đã từng mang đến cho cô.
Hắn nghĩ tới, chờ sau khi hắn giúp lão Hạng giải quyết nguy cơ xong, hắn sẽ đem tất cả chân tường đều nói cho cô biết. Sáng nay, hắn nhìn thấy bọn nhỏ vui vẻ từ trong phòng cô chạy ra, trên mặt cô có loại cảm giác may mắn hạnh phúc, làm cho hắn bi thương đến tột đỉnh, hắn rút cuộc giấu giếm không nổi nữa…
“Tiên sinh, thời gian không còn sớm nữa chúng ta nên đi sân bay thôi.” Lái xe của Cố gia nhắc nhở hắn.
Cố Tích Tước có chút lưu luyến, ôm vai Tịch Hải Đường “Anh đi đây.”
“Chờ một chút…” Cô gọi hắn lại, đem hai hộp thuốc nhét vào miệng túi của hắn “Anh bị ốm vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nhớ rõ phải uống thuốc. Còn cái chén nước này cũng cầm lấy đi, bên trong là nước đun sôi để nguội tôi đã nấu xong, uống thuốc trên máy bay tốt nhất không nên dùng nước đá trên đó, sẽ lạnh. Uống cái này đi.”
Cố Tích Tước thấy lòng ấm áp, ôm chặt lấy cô, trong ánh mắt đột nhiên tuôn ra một tia chua xót, bả vai của cô rất nhu nhược nhưng tinh lực trong cơ thể cô đủ để làm ấm áp toàn thân của hắn, bình thản, ôn hòa, cô không cần nói những lời nói cảm động trời đất mà cũng chỉ là làm những chuyện nhỏ bình thường đơn giản nhất, lạo che chở đều khắp nơi, làm cho hắn cảm nhận được sự thân thiết trước nay chưa từng có.
Cô như vậy, hắn như thế nào có thể buông tay đây?
Tịch Hải Đường ngẫn ra, vội vàng mở cửa, cúi đầu nhìn Tiểu Thần mặc đồ ngủ, đầu tóc rối loạn, bàn tay nhỏ bé đang còn dụi mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang vẻ mơ mơ màng màng, mà phía sau con bé là Doãn Ngân so với Tiểu Thần cũng không tốt hơn là mấy.
“Tiểu Thần, Doãn Ngân. Hai con có chuyện gì sao?”
“Mẹ… Con muốn ngủ cùng mẹ…” Tiểu Thần nhào vào lòng cô, đem cái đầu nhỏ dụi vào bên hông Tịch Hải Đường, cọ nhẹ “Con thay đổi giường không ngủ được. Mẹ, ôm con ngủ nha.”
“Được, Tiểu Thần ngoan nào. Mẹ ngủ cùng con, có mẹ ở đây, Tiểu Thần lập tức sẽ ngủ ngay được thôi.” Tịch Hải Đường ôm Tiểu Thần đem đến trên giường, Doãn Ngân cũng đi theo vào gian phòng.
“Dì Hải Đường, vừa rồi cháu ngủ thẳng đến khi nghe được trong phỏng Tiểu Thần có tiếng động, chạy tới nhìn thấy bạn ấy đang mờ mịt đi, không phân rõ đông tây nam bác, nói là đi tìm dì nhưng không biết là nên đi bên nào nên cháu dẫn bạn ấy tới đây.”
“Doãn Ngân, nhờ có cháu, cảm giác phương hướng của Tiểu Thần không được tốt.”
“Nguyên nhân là vì nhà lớn như vậy…” Tiểu Thần vùi ở trong ngực Tịch Hải Đường rất ủy khuất.
Doãn Ngân không nói gì nhưng cũng có thể lý giải được, có thể là vừa rồi chuyển vào không có thể thành thói quen như trước được.
Tịch Hải Đường vỗ nhẹ lưng Tiểu Thần, dỗ cô bén chìm vào giấc ngủ. Doãn Ngân nhìn rất hâm mộ “Dì Hải Đường, cháu có thể ngủ cùng mọi người ở đây không?”
“A…” Tịch Hải Đường đầu tiên là sững sờ, nhìn đến bộ dạng mong đợi của Doãn Ngân liền không có biện pháp cự tuyệt “Được, Doãn Ngân không sợ ngủ ở đây phải chen lấn thì cứ ngủ lại đây đi.”
“Cháu không sợ.” Doãn Ngân rất vui vẻ bò lên trên giường.
Tịch Hải Đường nằm ở giữa, bên trái là Tiểu Thần, bên phải là Doãn Ngân, đột nhiên trong lúc đó cô cảm giác không khí chung quanh mình đang nóng lên, hình như là hương vị của hạnh phúc đang vây quanh cô.
“Mẹ, mẹ kể cho chúng con truyện cổ tích xưa…”
“Được.” Tịch Hải Đường mỉm cười, bắt đầu kể cho bọn nhỏ truyện Công chúa Bạch Tuyết.
Tiểu Thần bởi vì trước kia xem qua sách manga, hơn nữa Tịch Hải Đường cùng Thẩm Tố Tâm thường xuyên kể truyện cổ tích cho cô bé nghe nên cô bé hoàn toàn đã không có lòng hiếu kỳ đối với những tình tiết của truyện xưa nữa mà Tịch Hải Đường chủ yếu cũng ôn nhu giảng giải cho con lời bài hát ru, rất nhanh cô bé liền mang theo nụ cười ngủ thiếp đi nhưng Doãn Ngân lại nghe được càng ngày càng kích động, một trái tim nhỏ bị lão vu bà sở tác sở vi thâu tóm quá đỗi. ( sở tác sở vi : hành động đã thực hiện )
“Dì Hải Đường, về sau thế nào? Công chúa Bạch Tuyết thật sự bị trái táo độc hại chết sao?”
Tịch Hải Đường xoay người nằm nghiêng, chống lại cặp mắt đang tò mò kia của Doãn Ngân, trong nội tâm đột nhiên vừa động “Doãn Ngân, cháu trước kia chưa từng nghe qua câu chuyện Công chúa Bạch Tuyết sao?”
“không có.” Đáy mắt bé trai thoáng hiện lên vẻ bi thương “Chưa từng có người nào kể chuyện cho cháu nghe cả. Đây là lần đầu tiên cháu nghe.”
Tịch Hải Đưởng vươn tay, đem Doãn Ngân ôm chặt “Doãn Ngân, về sau dì sẽ kể cho cháu nghe chuyện ngày xưa, đem những gì cháu thiếu trước kia bổ sung thêm vào nhé, được không?”
“Dì, người thật tốt.”
“Doãn Ngân cũng rất tốt, có thành tích học tập tốt lại còn hiểu chuyện, lại rất quan tâm Tiểu Thần.”
“Bởi vì Tiểu Thần rất đáng yêu, hơn nữa bạn ấy cũng sẽ trở thành em gái của cháu còn dì cũng sẽ trở thành mẹ của cháu. Thật là tốt.”
Tịch Hải Đường nghe được trong giọng nói của Doãn Ngân là sự mong đợi lẫn vui vẻ, nhịn không được thay đứa bé này cảm thấy tiếc hận “Doãn Ngân.. cháu nghĩ như thế nào về mẹ cháu?”
Cậu bé trong ngực cô đột nhiên cứng đờ, giọng buồn buồn chậm truyền đến “Cháu chưa từng gặp qua mẹ cháu cho nên không biết nên nghĩ như thế nào về mẹ cả.”
Tịch Hải Đường hoảng hốt, gay gắt chợt nhớ tới lời nói trước kia của Tần Hạo, hắn nói trong sinh mệnh của Cố Tích Tước có một ngoại lệ duy nhất chính là mẹ của Doãn Ngân nhưng hắn tại sao có thể tàn nhẫn như vậy, làm cho Doãn Ngân vừa ra đời đã không có mẹ?
“Dì Hải Đường… cháu trước kia có hỏi qua cha cháu, hỏi mẹ cháu đang ở nơi nào thì cha cháu một chữ cũng không chịu nói, có một lần là vào buổi tối khi tuyết rơi cháu lại hỏi lại thì cha cháu rất tức giận, một quyền đập vỡ thủy tinh sau đó hướng đi ra ngoài cũng không che dù, liền đứng giữa trời tuyết rơi… Cháu thật sự sợ hãi, từ đó về sau cũng không dám hỏi nữa, cháu nhìn bộ dạng cha cháu dường như cũng rất khổ sở…”
Tịch Hải Đường chau mày, cô không biết chuyện quá khứ của Cố Tích Tước nhưng từ trong lời nói của Doãn Ngân có thể đoán được, đây không phải là một đoạn tình cảm vui vẻ gì cho lắm. Thôi! Mỗi người cũng đã có những chuyện đã qua đi, cô cũng giống như vậy mà chuyện cô phải làm trước tiên chính là dỗ Doãn Ngân ngủ, làm cho đứa trẻ từ nhỏ đến lớn luôn thiếu thốn tình thương của mẹ bằng cách kể chuyện cổ tích, hưởng thụ lần đầu tiên có được sự ấm áp trong đời này.
Đêm càng về khuya , không khí trong phòng cũng càng thêm yên tĩnh, cô nhẹ nhàng kể chuyện xưa với thanh âm nhỏ dần trong không gian yên tĩnh …
Dần dần, Doãn Ngân ngủ thiếp đi, bên khóe miệng nổi lên nụ cười..
Bên cạnh vang lên tiếng hít thở đều đều và nhẹ nhàng của hai đứa trẻ, Tịch Hải Đường cảm thấy một hồi thỏa mãn, cô len lén nắm tay trái của Doãn Ngân và tay phải của Tiểu Thần, lập tức thấy bốn phía đều rất ấm áp.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tịch Hải Đường dậy từ sáng sớm tinh mơ, mặc dù đêm qua ngủ muộn nhưng cô vẫn kiên trì dậy sơm, bởi vì một ngày mới cô càng có nhiều chuyện hơn muốn gấp rút giải quyết.
Sau khi ăn sáng xong, lái xe chở Tiểu Thần cùng Doãn Ngân di học mà Cố Tích Tước cũng đang chuẩn bị ra cửa.
Hắn một tay mang theo máy tính, một tay mang theo hành lý đơn giản, trong ánh mắt có lưu luyến “Hải Đường, anh lần này đi Singapore, nhanh nhất cũng phải ba bốn ngày, chuyện ở trong nhà cùng bệnh viện đều giao cả cho em.”
“ừ, anh yên tâm đi. Tôi sẽ chiếu cố tốt bọn nhỏ, tôi cũng sẽ bớt thời gian đi bệnh viện xem chị Giản.”
Cố Tích Tước ngẩn ra, lắc đầu “Anh không phải nói cô ấy, anh nói là cha của em kìa… Ông ấy cũng biết hôm nay anh xuất phát, khẳng định rất lo lắng tình huống ở bên tổng bộ Singapore, em nên đến viện nói chuyện với ông ấy cho ông ấy yên tâm, nói anh sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện, nhất định sẽ làm cho những cổ đông kia an phận của họ.”
Cô gật đầu nhẹ, trong lòng tràn đầy cảm động “Cảm ơn anh… tôi đối với những chuyện ở công ty một chút cũng không hiểu chỉ có thể để anh vất vả rồi. Cảm ơn…”
“Đứa ngốc…” Cố Tích Tước đưa tay đem cô ôm vào lòng “Hải Đường, em nhớ kỹ vĩnh viễn cũng không cần nói cảm ơn với anh.” Bởi vì hắn làm nhiều chuyện hơn nữa cũng không thể đền bù những tổn thương mà hắn đã từng mang đến cho cô.
Hắn nghĩ tới, chờ sau khi hắn giúp lão Hạng giải quyết nguy cơ xong, hắn sẽ đem tất cả chân tường đều nói cho cô biết. Sáng nay, hắn nhìn thấy bọn nhỏ vui vẻ từ trong phòng cô chạy ra, trên mặt cô có loại cảm giác may mắn hạnh phúc, làm cho hắn bi thương đến tột đỉnh, hắn rút cuộc giấu giếm không nổi nữa…
“Tiên sinh, thời gian không còn sớm nữa chúng ta nên đi sân bay thôi.” Lái xe của Cố gia nhắc nhở hắn.
Cố Tích Tước có chút lưu luyến, ôm vai Tịch Hải Đường “Anh đi đây.”
“Chờ một chút…” Cô gọi hắn lại, đem hai hộp thuốc nhét vào miệng túi của hắn “Anh bị ốm vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nhớ rõ phải uống thuốc. Còn cái chén nước này cũng cầm lấy đi, bên trong là nước đun sôi để nguội tôi đã nấu xong, uống thuốc trên máy bay tốt nhất không nên dùng nước đá trên đó, sẽ lạnh. Uống cái này đi.”
Cố Tích Tước thấy lòng ấm áp, ôm chặt lấy cô, trong ánh mắt đột nhiên tuôn ra một tia chua xót, bả vai của cô rất nhu nhược nhưng tinh lực trong cơ thể cô đủ để làm ấm áp toàn thân của hắn, bình thản, ôn hòa, cô không cần nói những lời nói cảm động trời đất mà cũng chỉ là làm những chuyện nhỏ bình thường đơn giản nhất, lạo che chở đều khắp nơi, làm cho hắn cảm nhận được sự thân thiết trước nay chưa từng có.
Cô như vậy, hắn như thế nào có thể buông tay đây?
/128
|