“Cố Tích Triêu!” Cố Tích Tước một đường đến “Phẩm Lam”, nhìn đến hình ảnh trước mắt hắn.
Trong tích tắc khi hắn bước vào sân phơi, không biết từ chỗ nào ngọn đèn được không chế bật sáng lên, cả ban công đều tràn đầy gương, bốn bề đều là gương, đem tất cả các góc cạnh đều chiếu lên nhìn một cái gì cũng không sót, đâm vào làm đau cả con mắt.
Hải Đường bị trói ở trên ghế, Cố Tích Triêu thì đứng ngay sau lứng cô, đôi môi mân căng mỏng đang nhìn đến hắn với một vẻ giảo hoạt, quỷ quyệt.
Thấy cô bình an, tâm tình khẩn trương của Cố Tích Tước khẽ hòa hoãn một chút nhưng trong lòng lại nổi lên một sự bất an khác.
Cố Tích Triêu chậm rãi đi lên trước, cùng Cố Tích Tước đứng trước mặt Tịch Hải Đường. Giờ khắc này cô mới chân chân chính chính thấy rõ hai anh em bọn họ rút cuộc giống nhau đến cỡ nào, cơ hồ là như một khuôn mẫu in ra. Nếu nói đây là sinh đôi tuyết đối không có ai sẽ hoài nghi nhưng là khí chất của họ lại bất đồng, cô vốn cho rằng Cố Tích Tước đã đủ lạnh lùng nhưng là Cố Tích Triêu so với hắn càng lạnh thấu xương, hơn nữa càng nhiều phần tà ác hơn, cái kiểu tà ác đầy âm u mà vĩnh viễn là mất đi thì mãi sẽ không thấy mặt trời.
“Cố Tích Tước, yêu thích phần lễ vật này của tôi chứ? Tôi chính là tốn rất nhiều tâm tư mới có thể cho chú “ôn lại chuyện cũ” đây!”
Lời nói của Cố Tích Triêu làm cho tâm Tịch Hải Đường đột nhiên run lên, cô trừng lớn mắt, cẩn thận phân biệt, mới phát giác ra ánh mắt Cố Tích Triêu trong suốt, một chút hỗn độn cũng không có. Hắn không giống như là bộ dạng uống rươu, mà quần áo hắn hơi ẩm. Cô đã hiểu, lúc trước hắn đem rượu đổ lên trên quần áo, cố ý tạo ra mùi rượu lẫn lộn để cô nghe nhìn, tăng thêm sự sợ hãi của cô.
Nhìn lên Cố Tích Tước, trong ánh mắt của hắn nổi lên tia máu, là bộ dạng sau khi bị rượu tàn phá, trên người bọn họ đều tỏa ra mùi rượu nồng nặc nhưng hắn càng làm cho cô sợ hãi, làm cho cô thoáng cái liền nghĩ đến cái đêm của bảy năm trước…
Tim đập đột nhiên ngừng một nhịp.
Thời gian giống như là dừng lại, không khí cũng giống như là đọng lại, trong ánh mắt của cô tràn đầy khiếp sợ, trong đầu “on gong” rung động “là… là anh?”
Thế nào lại là Cố Tích Tước?
Tại sao lại là hắn?
Tịch Hải Đường không dám tin, kinh ngạc, khiếp sợ, phẫn nộ… Tất cả mọi cảm giác cùng nhau đánh tới, đánh rách tả tơi thần kinh của cô.
Hắn bảy năm trước tại nơi đây đọa đi sự trong sạch của cô, sau đó ở trong phòng giải phẫu ôm đi con trai của cô, bảy năm sau khi dễ trêu chọc lừa gạt cô.
Cố Tích Tước nhắm mắt lại, thẳng thắn nói “Đúng vậy… là anh… là anh phá hủy cuộc đời của em.”
Cô nở nụ cười thê lương, giống như là tự giễu “Tôi thế mà thật là khờ, tôi sớm nên nghĩ đến…. Trừ anh ra còn có ai có thể có bãn lãnh như vậy khiến cho toàn bộ người trong bệnh viện câm miệng, còn có ai có thể làm cho Tần Hạo thà nói dối rằng anh đã chết cũng không chịu tiết lộ điều gì, còn có ai… còn có ai…
Cô nói nhỏ, không có thét chói tai, không có tức giận mắng, không có bệnh tâm thần, cái gì cũng không có… Thật là bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi phải dọa người…
Giờ khắc này, Tịch Hải Đường rút cuộc biết có một câu nói đúng, bi thương nghịch chảy thành sông, thở dốc đều là xa xỉ.
Lẳng lặng, lẳng lặng, cô cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn hắn, mặt không chút thay đổi “Doãn Ngân… Doãn Ngân là con trai của tôi?”
“Đúng vậy…”
Thân thể của cô đột nhiên run lên, nước mắt không tiếng động rơi xuống, đứa trẻ đáng thương kia lại là con trai của cô. Tối hôm qua cô còn ôm nó ngủ, kể cho nó nghe truyện cổ tích, con cô nói chưa từng có ai đối với hắn tốt như vậy, con cô những năm gần đây không có tình thương của mẹ, chưa từng có qua…
Nghĩ đến mỗi lần ở bên cô đều rất thích, khuôn mặt mang theo vài phần e lệ, lòng của cô giống như bị dao cắt, con trai đáng thương của cô.
Cô muốn Doãn Ngân!
Cô muốn con trai!
Không có báo động trước,Tịch Hải Đường phút chốc đứng lên, chiếc ghế trói chặt cô cũng bị mang lên, rớt sang một bên.
“Hải Đường!” Cố Tích Tước vọt tới.
“Đừng đụng vào tôi!” Tâm tình của cô đột nhiên khẩn trương lên, tiếng hét bén nhọn làm cho người ta đinh tai nhức óc.
“Hải Đường, em bình tĩnh một chút, em sẽ làm thương chính mình.”
“Không cần anh quan tâm.” Cô trên mặt đất chật vật chịu không nổi,tay chân đều bị trói lại, cô lại càng cố gắng dùng sức thoát ra.
“Hải Đường, em nghe anh nói …” Hắn không nhìn nổi cô tự mình hại mình như vậy, một lực đạo đè bả vai của cô “Em hãy nghe anh nói…”
“Tránh ra, đừng chạm vào tôi.Anh làm cho tôi cảm thấy rất buồn nôn.” Nét mặt của cô mang theo hận ý.
Cố Tích Tước chán nản nghĩ buông tay ra, cũng không biết vì cái gì, tay của hắn thế nhưng không chịu nổi không chế của mình, lực đạo nắm lấy cánh tay cô càng ngày càng nặng, hô hấp cũng đi theo đó mà dồn dập lên, bụng dưới đột nhiên dâng lên một nhiệt lưu khác thường.
Quay đầu lại, hắn trong thấy được vẻ mặt đắc ý của Cố Tích Triêu, trong rượu bị hạ độc!
“Hưởng thụ thật tốt.” Cố Tích Triêu nở nụ cười tối tăm, xoay người rời đi.
Cố Tích Tước rút cuộc biết những cái gương kia làm dùng làm gì, Cố Tích Triêu muốn cho Hải Đường tận mắt nhìn thấy hắn như thế nào lại lần nữa mạnh bạo cô.
Phẫn nộ gầm thét “Cố Tích Triêu, tôi muốn giết ngươi.”
Thanh âm rống lạnh tại sân phơi lạnh như băng này có vẻ phá lệ rõ ràng.
Hắn cảm giác được động nhiệt đang tăng lên trong máu của hắn, dục võng như con mãnh thú sẽ phải chọc thủng cửa ải lý trí cuối cùng, nhưng là hắn không thể, thật sự không thể, chết cũng không thể.
Nếu hắn lại khi dễ Hải Đường, cô sẽ chết, thật sự sẽ chết.
“Hải Đường… anh xin em… em đừng động đậy… anh… anh trước tiên sẽ giúp em cởi dây.” Hơi thở hắn hỗn loạn, hay tai khống chế không được mà rung lên.
Cô run lẩy bẩy, những nơi bị hắn đụng chạm mơ hồ đều run rẩy, sợi dây thừng rất khó mở, càng mở càng chặt.
“Nhanh lên.”
“Anh biết rõ, anh biết rõ.. Hải Đường, em không cần phải sợ, anh sẽ không làm vậy.. Em phải tin tưởng anh, phải tin tưởng anh.” Hắn vừa an ủi cô cũng là đang an ủi chính mình. Hắn có thể khống chế được, hắn trước kia ngay cả ma túy cũng có thể từ bỏ thì loại thuốc này có cho là cái gì?
Cố Tích Tước kiên định nghĩ tới nhưng hắn cũng không biết mình uống whiskey vào bên trong lại có loại thuốc kia, còn có thành phần mê dược. Hắn càng quan tâm cô, càng không muốn tổn thương cô, ngược lại có một lực nào đó cứ cắn trả hắn càng lợi hại.
Rút cuộc, lý trí thần kinh của hắn bị đánh gãy. Hắn phẫn nộ hô to, mồ hôi trên áo sơ mi đã thấm ướt, ánh mắt đỏ bừng, lý trí mất đi ranh giới cuối cùng của sự khống chế.
Chỉ nghe “Xuy” một tiếng, quần áo của cô bị hắn kéo nứt ra, màu nhạt từ chiếc áo ngực kia hiện ra, một mảng lớn nước da trắng noãn như ngọc trước mặt hắn.
Cố Tích Tước biểu hiện rõ trên mặt, càng ngày càng bị mê hoặc, đôi mắt thâm thúy dấy lên một màu đỏ của dục hỏa, một lực liền kéo cô vào trong ngực hắn…
“Cố Tích Tước, tôi sẽ hận chết anh.”
Cô than thở, khóc lóc, tại sao lại phải như vậy, tại sao lại phải đối xử tàn nhẫn với cô như vậy. Vì cái gì loại bi kịch bi thảm này lại một lần nữa tái hiện, vì cái gì lúc này đây so với lần trước càng đau lòng hơn, càng tuyệt vọng hơn.
Hắn không có lý trí hôn lấy cô, áp chế hết tất cả sự giãy giụa của cô mà cô cũng vô lực không giãy giụa nữa.
Bốn bề đều là gương, chiếu ra hình ảnh bọn họ đang triền miên, một đêm của bảy năm trước vì trời tối cô căn bản là không thấy rõ lắm,còn lần nay tất cả những hình ảnh tàn nhẫn kia lại hiện lên ngay trước mặt cô.
Không muốn xem nhưng ánh mắt lại không có các nào khép lại, trong lòng giống như có một thanh âm kỳ quái nói với cô : nhớ kỹ tất cả, nhớ kỹ, chỉ có thể nhớ rõ nổi khổ sở này mới có thể kiên quyết để hận.
Nhưng là…
Thật sự quá tàn khốc…
Cô không chịu nổi…
Thật sự không chịu nổi…
Cô nhắm mắt lại, hơi thở yếu ớt, tùy ý vận mệnh vô tình chi phối…
Buổi sáng cô tiễn hắn ra cửa là tốt đẹp như vậy, mặc dù cô không xác định mình có phải hay không đã thích hắn nhưng ít nhất cô nghĩ sẽ cố gắng, cho dù mục địch hôn ước của bọn họ không đơn thuần nhưng cái hình ảnh đêm đó khi hắn quỳ trên đống tuyết tặng cho cô một chiếc nhẫn, một cái chớp mắt thật sự làm cho cô cảm động. Nhìn hắn đối với Tiểu Thần tốt như vậy, xem Doãn Ngân thích cô như vậy, cô thực sự ảo tưởng từ nay trở về sau cuộc sống có thể bình thương như vậy nhưng là không được.., Thực sự không thể tưởng được…
Một cái nháy mắt, bi kịch lại sẽ diễn ra, tương lai tuyệt vọng sẽ lại tới…
“Cố Tích Tước… tôi thực sự sẽ hận chết anh… đến chết cũng sẽ không tha thứ…” cô nhẹ nhàng nói, giống như là nói cho chính mình nghe, cũng chỉ có thể nói cho chính mình nghe bởi vì hắn đã hoàn toàn hỗn loạn,biến thành công cụ bị dục vọng chi phối.
Nhưng là…
Hắn lại giống như thật sự nghe được.
Phút chốc, hắn dừng lại tất cả các động tác, mở mịt ngẩng đầu nhìn cô, phát hiện nước mắt đã sớm rơi đầy khuôn mặt.
Cô mở to mắt, không muốn nhìn hắn nhưng nước mắt như thế nào cũng không chế không được, khổ sở lại như chất lỏng lạnh buốt chảy vào trong miệng.
Hắn dùng lực lắc đầu, bỏ rơi đi ý nghĩ lung tung trong sợ, kinh sợ khi hắn nhìn thầy bộ dạng trước ngực của cô, quần áo không chỉnh tề, nước mắt đầy mặt.
“Hải Đường…”Hắn rút cuộc là tìm về được lý trí, hận không thể giết mình. Mặc dù còn không có làm thành sai lầm lớn nhưng cô hiển nhiên đã rất sợ hãi.
Cô cúi đầu khóc đến rất ủy khuất.
“Thực xin lỗi… thực xin lỗi..” Hắn liên tục xin lỗi, cũng giúp cô sửa sang lại quần áo, tay một mực run lên, trong máu bắt đầu khởi động cái sự tà ác kia vẫn là tàn phá quấy rối như cũ.
Cô không nói lời nào, cũng không nhìn hắn, trong lòng của hắn giống như là bị những nhát dao chém vào thật sâu, đau đến sắp không có cách nào hô hấp nổi, nhưng sự đau nhức của hắn có tình là cái gì đây, cô so với hắn còn đau nhức hơn trăm ngàn lần.
“Hải Đường… thật xin lỗi… anh không chế không được bản thân..” Lý trí của hắn có chút hỗn loạn, rơi vào đường cùng. Hắn một quyền vung về phía tấm gương ở xung quanh, tấm gương bể nát, máu tươi trong nháy mắt chảy ra, cảm giác đau đớn có thể làm cho hắn bảo trì được lý trí trong thời gian ngắn ngủi.
“A…” Cô bị hù dọa hét chói tai ra tiếng, chỉ thấy hắn cầm lấy mảnh kiếng bể cắt vào sợi dây thừng trên tay cô.
Sợi dây thừng buộc rất chắc chắn, Cố Tích Triêu hiển nhiên là có dự mưu, hắn làm sao cũng không thể mở ra. Theo mỗi động tác của hắn, mảnh kiếng bể cứ cắt thật sâu vào tay của hắn, hắn lại càng không quan tâm, chỉ chuyên chú vào việc cắt sợi dây, một lòng chỉ muốn cô rời đi thật nhanh.
Giọt máu mang theo nhiệt độ nhỏ xuống trên cánh tay của cô, kia là máu của hắn.
Thì ra la máu của hắn cũng có nhiệt độ.
Tịch Hải Đường đột nhiên nhắm mắt lại, vừa hận hắn lại có chút ít đau lòng vì hắn.
“Hải Đường, xong ngay đây, lập tức.” Hắn không cảm giác tay mình đau đớn, chỉ cảm thấy tâm của mình như bị cắt thành từng đoạn.
Sợi dây thừng trên cổ tay cô rút cuộc cũng được tháo ra.
“Hải Đường, nhanh lên, đem sợi dây thừng trên chân cũng cởi bỏ đi.” Hắn cơ hồ là dùng sức mà rống, cũng không sẽ gấp rút như thế song tay gắt gao nắm thành quyền, tựa hồ là phải ẩn nhẫn cái gì đó.
Trong cơ thể hắn sự chịu đựng giờ khắc này đã phát huy đến cực hạn, Cố Tích Triêu có chủ tâm muốn hành hạ hắn, xuống tay tàn nhẫn như vậy, mỗi khi kiên trì một chút thì loại đau khổ này sẽ tăng thêm gấp 10 lần, toàn thân hắn đều giống như là bị lửa đốt, đau đớn đến không muốn sống.
Tịch Hải Đường ra sức đem dợi dây thừng trên chân mình bỏ xuống, lui về phía sau, muốn chạy trốn nhưng cô phát hiện tất cả cửa đều đã bị phá hỏng, duy nhất nơi có thể đi ra ngoài chính là cái sân phơi này mà cái sân phơi này cách mặt đất có bốn tầng lầu cao…
Trong tích tắc khi hắn bước vào sân phơi, không biết từ chỗ nào ngọn đèn được không chế bật sáng lên, cả ban công đều tràn đầy gương, bốn bề đều là gương, đem tất cả các góc cạnh đều chiếu lên nhìn một cái gì cũng không sót, đâm vào làm đau cả con mắt.
Hải Đường bị trói ở trên ghế, Cố Tích Triêu thì đứng ngay sau lứng cô, đôi môi mân căng mỏng đang nhìn đến hắn với một vẻ giảo hoạt, quỷ quyệt.
Thấy cô bình an, tâm tình khẩn trương của Cố Tích Tước khẽ hòa hoãn một chút nhưng trong lòng lại nổi lên một sự bất an khác.
Cố Tích Triêu chậm rãi đi lên trước, cùng Cố Tích Tước đứng trước mặt Tịch Hải Đường. Giờ khắc này cô mới chân chân chính chính thấy rõ hai anh em bọn họ rút cuộc giống nhau đến cỡ nào, cơ hồ là như một khuôn mẫu in ra. Nếu nói đây là sinh đôi tuyết đối không có ai sẽ hoài nghi nhưng là khí chất của họ lại bất đồng, cô vốn cho rằng Cố Tích Tước đã đủ lạnh lùng nhưng là Cố Tích Triêu so với hắn càng lạnh thấu xương, hơn nữa càng nhiều phần tà ác hơn, cái kiểu tà ác đầy âm u mà vĩnh viễn là mất đi thì mãi sẽ không thấy mặt trời.
“Cố Tích Tước, yêu thích phần lễ vật này của tôi chứ? Tôi chính là tốn rất nhiều tâm tư mới có thể cho chú “ôn lại chuyện cũ” đây!”
Lời nói của Cố Tích Triêu làm cho tâm Tịch Hải Đường đột nhiên run lên, cô trừng lớn mắt, cẩn thận phân biệt, mới phát giác ra ánh mắt Cố Tích Triêu trong suốt, một chút hỗn độn cũng không có. Hắn không giống như là bộ dạng uống rươu, mà quần áo hắn hơi ẩm. Cô đã hiểu, lúc trước hắn đem rượu đổ lên trên quần áo, cố ý tạo ra mùi rượu lẫn lộn để cô nghe nhìn, tăng thêm sự sợ hãi của cô.
Nhìn lên Cố Tích Tước, trong ánh mắt của hắn nổi lên tia máu, là bộ dạng sau khi bị rượu tàn phá, trên người bọn họ đều tỏa ra mùi rượu nồng nặc nhưng hắn càng làm cho cô sợ hãi, làm cho cô thoáng cái liền nghĩ đến cái đêm của bảy năm trước…
Tim đập đột nhiên ngừng một nhịp.
Thời gian giống như là dừng lại, không khí cũng giống như là đọng lại, trong ánh mắt của cô tràn đầy khiếp sợ, trong đầu “on gong” rung động “là… là anh?”
Thế nào lại là Cố Tích Tước?
Tại sao lại là hắn?
Tịch Hải Đường không dám tin, kinh ngạc, khiếp sợ, phẫn nộ… Tất cả mọi cảm giác cùng nhau đánh tới, đánh rách tả tơi thần kinh của cô.
Hắn bảy năm trước tại nơi đây đọa đi sự trong sạch của cô, sau đó ở trong phòng giải phẫu ôm đi con trai của cô, bảy năm sau khi dễ trêu chọc lừa gạt cô.
Cố Tích Tước nhắm mắt lại, thẳng thắn nói “Đúng vậy… là anh… là anh phá hủy cuộc đời của em.”
Cô nở nụ cười thê lương, giống như là tự giễu “Tôi thế mà thật là khờ, tôi sớm nên nghĩ đến…. Trừ anh ra còn có ai có thể có bãn lãnh như vậy khiến cho toàn bộ người trong bệnh viện câm miệng, còn có ai có thể làm cho Tần Hạo thà nói dối rằng anh đã chết cũng không chịu tiết lộ điều gì, còn có ai… còn có ai…
Cô nói nhỏ, không có thét chói tai, không có tức giận mắng, không có bệnh tâm thần, cái gì cũng không có… Thật là bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi phải dọa người…
Giờ khắc này, Tịch Hải Đường rút cuộc biết có một câu nói đúng, bi thương nghịch chảy thành sông, thở dốc đều là xa xỉ.
Lẳng lặng, lẳng lặng, cô cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn hắn, mặt không chút thay đổi “Doãn Ngân… Doãn Ngân là con trai của tôi?”
“Đúng vậy…”
Thân thể của cô đột nhiên run lên, nước mắt không tiếng động rơi xuống, đứa trẻ đáng thương kia lại là con trai của cô. Tối hôm qua cô còn ôm nó ngủ, kể cho nó nghe truyện cổ tích, con cô nói chưa từng có ai đối với hắn tốt như vậy, con cô những năm gần đây không có tình thương của mẹ, chưa từng có qua…
Nghĩ đến mỗi lần ở bên cô đều rất thích, khuôn mặt mang theo vài phần e lệ, lòng của cô giống như bị dao cắt, con trai đáng thương của cô.
Cô muốn Doãn Ngân!
Cô muốn con trai!
Không có báo động trước,Tịch Hải Đường phút chốc đứng lên, chiếc ghế trói chặt cô cũng bị mang lên, rớt sang một bên.
“Hải Đường!” Cố Tích Tước vọt tới.
“Đừng đụng vào tôi!” Tâm tình của cô đột nhiên khẩn trương lên, tiếng hét bén nhọn làm cho người ta đinh tai nhức óc.
“Hải Đường, em bình tĩnh một chút, em sẽ làm thương chính mình.”
“Không cần anh quan tâm.” Cô trên mặt đất chật vật chịu không nổi,tay chân đều bị trói lại, cô lại càng cố gắng dùng sức thoát ra.
“Hải Đường, em nghe anh nói …” Hắn không nhìn nổi cô tự mình hại mình như vậy, một lực đạo đè bả vai của cô “Em hãy nghe anh nói…”
“Tránh ra, đừng chạm vào tôi.Anh làm cho tôi cảm thấy rất buồn nôn.” Nét mặt của cô mang theo hận ý.
Cố Tích Tước chán nản nghĩ buông tay ra, cũng không biết vì cái gì, tay của hắn thế nhưng không chịu nổi không chế của mình, lực đạo nắm lấy cánh tay cô càng ngày càng nặng, hô hấp cũng đi theo đó mà dồn dập lên, bụng dưới đột nhiên dâng lên một nhiệt lưu khác thường.
Quay đầu lại, hắn trong thấy được vẻ mặt đắc ý của Cố Tích Triêu, trong rượu bị hạ độc!
“Hưởng thụ thật tốt.” Cố Tích Triêu nở nụ cười tối tăm, xoay người rời đi.
Cố Tích Tước rút cuộc biết những cái gương kia làm dùng làm gì, Cố Tích Triêu muốn cho Hải Đường tận mắt nhìn thấy hắn như thế nào lại lần nữa mạnh bạo cô.
Phẫn nộ gầm thét “Cố Tích Triêu, tôi muốn giết ngươi.”
Thanh âm rống lạnh tại sân phơi lạnh như băng này có vẻ phá lệ rõ ràng.
Hắn cảm giác được động nhiệt đang tăng lên trong máu của hắn, dục võng như con mãnh thú sẽ phải chọc thủng cửa ải lý trí cuối cùng, nhưng là hắn không thể, thật sự không thể, chết cũng không thể.
Nếu hắn lại khi dễ Hải Đường, cô sẽ chết, thật sự sẽ chết.
“Hải Đường… anh xin em… em đừng động đậy… anh… anh trước tiên sẽ giúp em cởi dây.” Hơi thở hắn hỗn loạn, hay tai khống chế không được mà rung lên.
Cô run lẩy bẩy, những nơi bị hắn đụng chạm mơ hồ đều run rẩy, sợi dây thừng rất khó mở, càng mở càng chặt.
“Nhanh lên.”
“Anh biết rõ, anh biết rõ.. Hải Đường, em không cần phải sợ, anh sẽ không làm vậy.. Em phải tin tưởng anh, phải tin tưởng anh.” Hắn vừa an ủi cô cũng là đang an ủi chính mình. Hắn có thể khống chế được, hắn trước kia ngay cả ma túy cũng có thể từ bỏ thì loại thuốc này có cho là cái gì?
Cố Tích Tước kiên định nghĩ tới nhưng hắn cũng không biết mình uống whiskey vào bên trong lại có loại thuốc kia, còn có thành phần mê dược. Hắn càng quan tâm cô, càng không muốn tổn thương cô, ngược lại có một lực nào đó cứ cắn trả hắn càng lợi hại.
Rút cuộc, lý trí thần kinh của hắn bị đánh gãy. Hắn phẫn nộ hô to, mồ hôi trên áo sơ mi đã thấm ướt, ánh mắt đỏ bừng, lý trí mất đi ranh giới cuối cùng của sự khống chế.
Chỉ nghe “Xuy” một tiếng, quần áo của cô bị hắn kéo nứt ra, màu nhạt từ chiếc áo ngực kia hiện ra, một mảng lớn nước da trắng noãn như ngọc trước mặt hắn.
Cố Tích Tước biểu hiện rõ trên mặt, càng ngày càng bị mê hoặc, đôi mắt thâm thúy dấy lên một màu đỏ của dục hỏa, một lực liền kéo cô vào trong ngực hắn…
“Cố Tích Tước, tôi sẽ hận chết anh.”
Cô than thở, khóc lóc, tại sao lại phải như vậy, tại sao lại phải đối xử tàn nhẫn với cô như vậy. Vì cái gì loại bi kịch bi thảm này lại một lần nữa tái hiện, vì cái gì lúc này đây so với lần trước càng đau lòng hơn, càng tuyệt vọng hơn.
Hắn không có lý trí hôn lấy cô, áp chế hết tất cả sự giãy giụa của cô mà cô cũng vô lực không giãy giụa nữa.
Bốn bề đều là gương, chiếu ra hình ảnh bọn họ đang triền miên, một đêm của bảy năm trước vì trời tối cô căn bản là không thấy rõ lắm,còn lần nay tất cả những hình ảnh tàn nhẫn kia lại hiện lên ngay trước mặt cô.
Không muốn xem nhưng ánh mắt lại không có các nào khép lại, trong lòng giống như có một thanh âm kỳ quái nói với cô : nhớ kỹ tất cả, nhớ kỹ, chỉ có thể nhớ rõ nổi khổ sở này mới có thể kiên quyết để hận.
Nhưng là…
Thật sự quá tàn khốc…
Cô không chịu nổi…
Thật sự không chịu nổi…
Cô nhắm mắt lại, hơi thở yếu ớt, tùy ý vận mệnh vô tình chi phối…
Buổi sáng cô tiễn hắn ra cửa là tốt đẹp như vậy, mặc dù cô không xác định mình có phải hay không đã thích hắn nhưng ít nhất cô nghĩ sẽ cố gắng, cho dù mục địch hôn ước của bọn họ không đơn thuần nhưng cái hình ảnh đêm đó khi hắn quỳ trên đống tuyết tặng cho cô một chiếc nhẫn, một cái chớp mắt thật sự làm cho cô cảm động. Nhìn hắn đối với Tiểu Thần tốt như vậy, xem Doãn Ngân thích cô như vậy, cô thực sự ảo tưởng từ nay trở về sau cuộc sống có thể bình thương như vậy nhưng là không được.., Thực sự không thể tưởng được…
Một cái nháy mắt, bi kịch lại sẽ diễn ra, tương lai tuyệt vọng sẽ lại tới…
“Cố Tích Tước… tôi thực sự sẽ hận chết anh… đến chết cũng sẽ không tha thứ…” cô nhẹ nhàng nói, giống như là nói cho chính mình nghe, cũng chỉ có thể nói cho chính mình nghe bởi vì hắn đã hoàn toàn hỗn loạn,biến thành công cụ bị dục vọng chi phối.
Nhưng là…
Hắn lại giống như thật sự nghe được.
Phút chốc, hắn dừng lại tất cả các động tác, mở mịt ngẩng đầu nhìn cô, phát hiện nước mắt đã sớm rơi đầy khuôn mặt.
Cô mở to mắt, không muốn nhìn hắn nhưng nước mắt như thế nào cũng không chế không được, khổ sở lại như chất lỏng lạnh buốt chảy vào trong miệng.
Hắn dùng lực lắc đầu, bỏ rơi đi ý nghĩ lung tung trong sợ, kinh sợ khi hắn nhìn thầy bộ dạng trước ngực của cô, quần áo không chỉnh tề, nước mắt đầy mặt.
“Hải Đường…”Hắn rút cuộc là tìm về được lý trí, hận không thể giết mình. Mặc dù còn không có làm thành sai lầm lớn nhưng cô hiển nhiên đã rất sợ hãi.
Cô cúi đầu khóc đến rất ủy khuất.
“Thực xin lỗi… thực xin lỗi..” Hắn liên tục xin lỗi, cũng giúp cô sửa sang lại quần áo, tay một mực run lên, trong máu bắt đầu khởi động cái sự tà ác kia vẫn là tàn phá quấy rối như cũ.
Cô không nói lời nào, cũng không nhìn hắn, trong lòng của hắn giống như là bị những nhát dao chém vào thật sâu, đau đến sắp không có cách nào hô hấp nổi, nhưng sự đau nhức của hắn có tình là cái gì đây, cô so với hắn còn đau nhức hơn trăm ngàn lần.
“Hải Đường… thật xin lỗi… anh không chế không được bản thân..” Lý trí của hắn có chút hỗn loạn, rơi vào đường cùng. Hắn một quyền vung về phía tấm gương ở xung quanh, tấm gương bể nát, máu tươi trong nháy mắt chảy ra, cảm giác đau đớn có thể làm cho hắn bảo trì được lý trí trong thời gian ngắn ngủi.
“A…” Cô bị hù dọa hét chói tai ra tiếng, chỉ thấy hắn cầm lấy mảnh kiếng bể cắt vào sợi dây thừng trên tay cô.
Sợi dây thừng buộc rất chắc chắn, Cố Tích Triêu hiển nhiên là có dự mưu, hắn làm sao cũng không thể mở ra. Theo mỗi động tác của hắn, mảnh kiếng bể cứ cắt thật sâu vào tay của hắn, hắn lại càng không quan tâm, chỉ chuyên chú vào việc cắt sợi dây, một lòng chỉ muốn cô rời đi thật nhanh.
Giọt máu mang theo nhiệt độ nhỏ xuống trên cánh tay của cô, kia là máu của hắn.
Thì ra la máu của hắn cũng có nhiệt độ.
Tịch Hải Đường đột nhiên nhắm mắt lại, vừa hận hắn lại có chút ít đau lòng vì hắn.
“Hải Đường, xong ngay đây, lập tức.” Hắn không cảm giác tay mình đau đớn, chỉ cảm thấy tâm của mình như bị cắt thành từng đoạn.
Sợi dây thừng trên cổ tay cô rút cuộc cũng được tháo ra.
“Hải Đường, nhanh lên, đem sợi dây thừng trên chân cũng cởi bỏ đi.” Hắn cơ hồ là dùng sức mà rống, cũng không sẽ gấp rút như thế song tay gắt gao nắm thành quyền, tựa hồ là phải ẩn nhẫn cái gì đó.
Trong cơ thể hắn sự chịu đựng giờ khắc này đã phát huy đến cực hạn, Cố Tích Triêu có chủ tâm muốn hành hạ hắn, xuống tay tàn nhẫn như vậy, mỗi khi kiên trì một chút thì loại đau khổ này sẽ tăng thêm gấp 10 lần, toàn thân hắn đều giống như là bị lửa đốt, đau đớn đến không muốn sống.
Tịch Hải Đường ra sức đem dợi dây thừng trên chân mình bỏ xuống, lui về phía sau, muốn chạy trốn nhưng cô phát hiện tất cả cửa đều đã bị phá hỏng, duy nhất nơi có thể đi ra ngoài chính là cái sân phơi này mà cái sân phơi này cách mặt đất có bốn tầng lầu cao…
/128
|