Phó Nhiễm do dự không biết nên xuống xe hay không? Đi ngang qua chiếc Bugatti Veyron, nhìn qua cửa sổ xe thấy bên trong không có người. Xe dừng ở đây, nhìn chiếc xe này cùng biển số xe cũng biết ở Nghênh An này chỉ có một. Phó Nhiễm không khỏi thấy phiền muộn trong lòng, cũng hơi thất vọng. Cô lái xe vào trong gara, đậu xe xong theo lối nhỏ vào trong nhà.
Đứng thay giày ở cửa, chưa thấy người nào đã nghe được tiếng. Giọng người đàn ông đặc trưng xen lẫn quen thuộc với Phó Nhiễm, truyền từ phòng khách ra. Nhất thời cô không kịp ứng phó, đứng chết trân tại chỗ, không biết làm sao cất bước.
" Tiểu thư đã về..."
Tiếng nói của má Trần di dời sự chú ý của mọi người lên Phó Nhiễm. Cô nhìn thấy Minh Thành Hữu đang ngồi ở ghế salon, ánh mắt xuyên qua bồn hoa san sát trướcPhó Nhiễm đi dép màu hồng, bước chân có chút cứng ngắc mất tự nhiên.
" Cha mẹ! Con về rồi ạ!"
Phạm Nhàn đang cầm ly trà, không khí trong phòng khách không khỏi có chút quái dị, sắc mặt Phó Tụng Đình lạnh lùng, Minh Thành Hữu đến nhà lúc ông đang đọc báo. Tiện tay để tờ báo lên bàn trà, má Trần đến thu dọn, Phó Nhiễm đưa luôn áo khoác ngoài cho bà. Hai tay Phó Nhiễm vuốt phẳng ống quần, ánh mắt nhìn Minh Thành Hữu.
" Sao anh lại ở đây??"
Minh Thành Hữu đưa tay về phía cô. Phạm Nhàn và Phó Tụng Đình hai mắt nhìn nhau, cũng không nói gì tựa như im lặng xem kịch. Phó Nhiễm thấy hắn đưa tay về phía mình cũng không hiểu được hắn làm vậy là có ý gì. Hắn đứng dậy kéo Phó Nhiễm ngồi cạnh bên mình.
" Cha mẹ !"
Hắn xưng hô như vậy làm cho mọi người kinh ngạc, lời nói tiếp theo càng ngoài dự đoán.
" Con muốn cùng Phó Nhiễm bắt đầu lại lần nữa".
Phạm Nhàn giật mình, ly trà trong tay thiếu chút rơi xuống. Phó Tụng Đình đưa mắt nhìn con gái mình.
" Tiểu Nhiễm, đây cũng là ý của con...?"
Phó Nhiễm giật mình, nhưng trong lòng cô biết rõ nhất, cô lắc đầu.
" Không...."
" Cha! Con hi vọng cha mẹ đồng ý!"
Phó Nhiễm hạ thấp giọng.
" Anh gây náo loạn gì vậy?"
Lại còn vào tận nhà.
" Ta không đồng ý!"
Phó Tụng Đình dứt khoát trả lời. Câu trả lời này ngoài tưởng tượng và dự đoán của Minh Thành Hữu, hắn cho rằng ông sẽ là người đầu tiên ở Phó gia đồng ý.
" Cha, tại sao??"
" Chúng ta không với cao nổi."
Rốt cuộc Phó Tụng Đình cũng bỏ đi vướng mắc trong lòng. Nghĩ đến Minh Vân Phong đã qua đời, ở Minh gia nếu không ai biết chuyện năm đó, ông cũng không định đề cập tới, tránh truyền ra ngoài bị nói thành " đá bỏ xuống giếng", dù sao không ai có chứng cớ.
"Hơn nữa lúc này Phó Nhiễm quay về sẽ bị nói thành gì?? Người bên ngoài sẽ nói tham lam hư vinh. Lúc gặp nạn không thể cùng chịu, khi có phúc lại có thể cùng hưởng!!!"
" Chỉ cần hai chúng con biết, không cần để ý ánh mắt người ngoài."
Giọng nói Minh Thành Hữu kiên định, Phạm Nhàn từ đầu tới cuối có vẻ như khó xử. Phó Nhiễm rút tay bị hắn nắm lại.
" Anh về đi!!"
Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô. Đôi môi mỏng của Minh Thành Hữu mím chặt, nhìn dáng vẻ Phó Nhiễm vẫn thờ ơ như mọi khi, chợt thấy lòng rất đau, hận không thể đem cô giữ chặt trong lòng àn tay xem cô còn có thể bình tĩnh đến mức nào nữa. Hắn đến để bày tỏ quan điểm, nói xong mong muốn của mình cũng không ở lâu.
Phó Nhiễm thấy hắn đứng dậy, cũng đi ra ngoài.
"Cha mẹ, con ra tiễn ".
Nhìn hai người ra khỏi phòng khách, Phạm Nhàn hớp ngụm trà.
" Chuyện sao lại đến nông nỗi này..."
Gương mặt Phó Tụng Đình lạnh nhạt.
" Tại sao vừa rồi ông lại nói luôn những lời kia? Cũng không hỏi qua ý kiến của Tiểu Nhiễm??"
Phạm Nhàn mở miệng trách cứ.
" Tiểu Nhiễm nói không! Bà cũng không phải không có ở đây.."
Phạm Nhàn thu hồi tầm mắt xa xôi.
" Ông hỏi trưc mặt Thành Hữu như vậy, lại nói thái độ của ông như vậy, Tiểu Nhiễm có thể nói lời thật sao?"
Phó Tụng Đình cũng tức giận lên.
" Tôi nói không là không!! Bà nói vì sao ban đầu Tiểu Nhiễm lại rời khỏi Minh gia? Cho nên bây giờ không cần thiết bắt đầu lần nữa."
Phạm Nhàn thấy không nên cãi vã nên giọng nói nhỏ nhẹ lại.
" Vậy tôi hỏi ông, tại sao hai năm qua Tiểu Nhiễm vẫn không chịu đi xem mắt??"
Phó Tụng Đình cau mày.
" Vì không gặp đúng đối tượng".
" Lúc ấy cùng Minh Tranh gây xôn xao, tôi nghĩ hai đứa sẽ đến với nhau còn khuyên Tiểu Nhiễm cũng đã 27 tuổi rồi. Tôi thấy hai đứa có thể sống rất tốt. Nhưng cả hai lại cố tình không đến với nhau".
Trong lòng Phạm Nhàn quả thực nóng nảy.
" Tiểu Nhiễm, đứa nhỏ này quá lạnh lùng. Tôi thấy chỉ có mỗi lần gặp gỡ Minh Thành Hữu mới có thể mất bình tĩnh, hơn nữa Minh Thành Hữu cũng đã sớm thích Tiểu Nhiễm nhà ta"
" Nhưng chuyện Minh Vân Phong đã làm tôi không thể quên được. Càng không thể để Tiểu Nhiễm vào Minh gia lần nữa".
" Tụng Đình..."
Phạm Nhàn khẽ thở dài nói.
" Còn phải chờ ý Tiểu Nhiễm xem sao!"
Chuyện tới bây giờ không bắt buộc, đúng là Phó Nhiễm nên quyết định.
Minh Thành Hữu đi trước, hai tay Phó Nhiễm để trong túi quần, cô dẫm lên bóng lưng Minh Thành Hữu theo sát phía sau. Phó Nhiễm ngửi được mùi thuốc lá mát lạnh, người ta thường nói đàn ông dù có tắm xong thì mùi vị này vẫn còn giữ.
Phó Nhiễm hít một hơi thật sâu, thật ra không hoàn toàn chỉ là mùi thuốc lá mà có kiểu mùi đặc trưng của riêng Minh Thành Hữu, thật dễ ngửi.
Con ngươi đen bóng giống như đêm tối có vẻ rất thanh tịnh, Phó Nhiễm nhân lúc Minh Thành Hữu xoay người liền đứng im tại chỗ.
" Tự anh ra cổng đi!"
Hắn nắm tay Phó Nhiễm, lòng bàn tay hai người đều rất lạnh, lúc này Phó Nhiễm cũng không hất ra mà mặc cho hắn dắt ra cửa. Minh Thành Hữu nghĩ cô sẽ giãy giụa nên siết rất chặt, không nghĩ tới sực lực bàn tay kia cũng thuận theo. Chốc lát hắn kinh ngạc sau đó buông lỏng thần sắc. Phó Nhiễm theo hắn ra tới cổng.
" Anh về đi! Sau này cũng đừng tới nhà nữa".
" Tại sao?"
Phó Nhiễm đưa mắt liếc về phòng khách sáng đèn, biết rõ lí do phản đối vừa rồi của Phó Tụng Đình.
" Anh để tôi suy nghĩ thêm
Cô muốn viện cớ, muốn hắn mau chóng rút lui. Một bên vai Minh Thành Hữu được ánh trăng chiếu xuống.
" Ngày mai anh đến chỗ làm việc tìm em".
Dường như không muốn cho Phó Nhiễm có cơ hội đổi ý. Thần sắc cô có chút chần chừ.
" Qua mấy ngày nữa".
Phó Nhiễm đứng ở cổng nhìn Minh Thành Hữu lái xe rời đi, suy nghĩ không khỏi thấy nhức đầu. Tính tình hắn vài ba lời sao có thể thuyết phục được, xem chừng sáng mai cô đừng mong có cuộc sống yên bình. Phó Nhiễm theo lối cũ vào phòng khách, Phạm Nhàn và Phó Tụng Đình vẫn còn ở đây, không khí không có gì khác thường ngày nhưng Phó Nhiễm cảm thấy rất kì lạ, dù sao người nào gặp phải Minh Thành Hữu điên cuồng này cũng sẽ gặp ác mộng.
Phạm Nhàn đợi Phó Nhiễm ở trong phòng cô, biết có hỏi nửa ngày cũng không thể hỏi được.
Phó Nhiễm ở trong phòng vũ đạo xem giảng bài, cô cũng thường luyện nhảy chỉ sợ sẽ quên mất. Những tấm kính khổng lồ tạo thành những bức tường dọc phía Tây, cô cùng một vị vũ sư ở đây luyện nhảy hiện đại, đầy nhiệt tình, vòng eo nhẵn nhụi nhảy theo tiếng nhạc, tóc Phó Nhiễm tán loạn, vài sợi dính ở cổ nhìn rất gợi cảm.
"Ba, ba, ba ...."
Ở cửa đột nhiên truyền tới tiếng vỗ tay, Phó Nhiễm cùng bạn nhảy dừng lại động tác. Thấy Minh Thành Hữu mặc bộ tây phục dựa ở khung cửa, khoé miệng cười nhạt nhẽo lộ ra bản chất yêu nghiệt, nhìn thấy màn này các sắc nữ ở đây đều trợn tròn mắt.
Cô cầm khăn lông lau mặt, ngẫu hứng khiêu vũ nên không thay quần áo. Chiếc áo cổ lông màu sáng, hai bên xương quai xanh như ẩn như hiện, cô tới trước mặt Minh Thành Hữu.
‘‘Đi thôi.’’
" Ahhh... Đi đâu đây?" Đám người sau lưng trở nên ồn ào.
" Hẹn hò chứ đi đâu??"
Đây là lần đầu tiên Minh Thành Hữu đến nơi làm việc của Phó Nhiễm, hắn nghênh ngang hướng tới ghế bên bàn làm việc ngồi xuống.
" Phó Nhiễm".
Hắn thích gọi cô bằng giọng điệu này. Phó Nhiễm rửa mặt, mặc áo khoác lại lên người.
" Nghĩ xong chưa??"
Trong lòng Phó Nhiễm nặng nề.
" Anh cảm thấy chúng ta còn có thể bên nhau sao?"
" Anh nói được là được!"
Ngón trỏ Minh Thành Hữu gõ nhẹ lên bàn.
" Phó Nhiễm, từ nhỏ tới lớn anh nghĩ có thói quen chiếm hữu những gì mình muốn có. Có lúc không chú ý đến mong muốn của người khác, nhưng lần này anh thật lòng muốn cùng em bắt đầu lần nữa".
Lời nói hắn tha thiết, nghe không có nửa phần giả dối trong lời nói. Phó Nhiễm mím chặt môi, hắn đều xuất hiện trong cuộc sống của cô như vậy, bức tường ban đầu cô xây lên từ từ bị phá huỷ, chính mình cũng không thể đoán trước được mức độ.
Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Phó Nhiễm. Phó Nhiễm đi tới, cách cự ly một bàn làm việc.
" Chẳng lẽ anh không trách lúc trước tôi rời đi sao?"
Bọn họ đứng rất gần nhau, bất cứ suy nghĩ gì cũng đừng nghĩ sẽ tránh được ánh mắt đối phương, dù là trong mắt chỉ loé lên ba giây cũng không có chỗ ch
Hai con ngươi Minh Thành Hữu rét lạnh sâu thẳm, ánh mắt cô thăm dò nhìn vào, lại bị hấp dẫn bởi bên trong sâu không lường được, hy vọng nhìn tới đáy cũng có thể nhìn đến sự chân thành của hắn.
" Không trách!"
Trái tim Phó Nhiễm khẽ xao động, ngày đó cô buông tay quyết rời đi, chính mình cũng khó khăn để quên đi. Phó Nhiễm không nghĩ tới trong miệng Minh Thành Hữu trả lời như vậy. Cô hơi giật mình. Bàn tay chống trên bàn bị Minh Thành Hữu kéo qua, trong nháy mắt Phó Nhiễm cúi đầu, nhìn tay trái của hắn mang chiếc nhẫn đính hôn của bọn họ. Trong lòng không nói lên được cảm giác, ngọt ngào mang theo chút đau đớn. Ngón cái Minh Thành Hữu vuốt ve từng chút chỗ trống trải ở ngón áp út của cô. Phó Nhiễm rút tay lại, Minh Thành Hữu tháo chiếc nhẫn ra, thử mấy lần cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng đeo vào ngón cái của Phó Nhiễm. Cô thấy buồn cười, nào có ai đeo nhẫn đính hôn lên ngón cái sao?
Phó Nhiễm cởi nhẫn ra trả lại cho Minh Thành Hữu.
Cô chưa làm xong công việc nên kéo Minh Thành Hữu đang ngồi ở ghế dậy, phòng làm việc của cô đối với hắn mà nói chỉ như không gian tạm. Thật may là còn có ghế salon bên cạnh cho hắn ngồi, tiện tay xem tạp chí.
" Thím lúc trước làm kế toán? "
" Đúng vậy".
Phó Nhiễm cũng không ngẩng đầu lên.
" Thím ở nhà chăm sóc Vưu Dữu thì kinh tế ra sao?"
Minh Thành Hữu ngồi không thoải mái nên điều chỉnh nằm ngửa ra ghế salon, rất thích cảm giác tự do tự tại.
" Không có! Dựa vào tiền lương của chú".
" Anh cũng có mấy mối quan hệ, có thể nói bên ngoài. Nói giúp một lời có thêm thu nhập cũng không thành
" Vậy sao?"
Phó Nhiễm lưu hình vào máy tính.
" Vậy thật tốt, vừa có thêm thu nhập vừa có thể chăm sóc Vưu Dữu".
Minh Thành Hữu chán ngán lật tạp chí xem, đều là tin giải trí không thực tế. Hắn ném tạp chí lên bàn.
" Khi nào đi được?"
" Anh đi đi! Em muốn tới hết giờ làm".
Minh Thành Hữu liếc nhìn đồng hồ trên tay.
" Bây giờ mới mấy giờ? Em không phải là sếp ở đây sao?"
" Sếp cũng phải có kỉ luật".
Phó Nhiễm sửa sang lại văn kiện, sắp xếp hình theo thứ tự thời gian, ngón tay bận rộn trên bàn phím, nghe tiếng gõ bàn phím truyền đến, Minh Thành Hữu nhắm mắt lại.
" Lúc nào đi gọi anh một tiếng, ra ngoài ăn tối".
Phó Nhiễm không đáp lại. Cô chú tâm làm việc quên cả thời gian, các thầy giáo ở phòng làm việc khác tan ca đi ngang qua phòng kêu cô, Phó Nhiễm bảo mọi người đi trước, chỉ nói còn chừng nửa tiếng nữa mới xong việc. Một người thò đầu qua cửa nên thấy Minh Thành Hữu đang nằm ở đây, cô đóng cửa ngay lập tức, hướng người đồng nghiệp phía sau mắt, đưac tay ra hiệu Ok.
Minh Thành Hữu chỉ muốn nghỉ ngơi chút không nghĩ sẽ ngủ quên. Phó Nhiễm cho là nửa tiếng sau sẽ xong việc, nhưng lại kéo dài tới 6h. Cô tắt máy tính, định về nhà ăn cơm nhưng trong tầm mắt nhìn thấy một người. Lúc này Phó Nhiễm mới nhớ Minh Thành Hữu vẫn còn ngủ ở đây. Phó Nhiễm cầm túi xách, bước nhẹ nhàng tới trước ghế salon. Một tay Minh Thành Hữu gối sau ót, hai chân gác lên, tóc rũ lên trán, thoải mái mà lười biếng, hơi thở đều đặn có vẻ như đang ngủ say. do dự không biết có nên gọi hắn dậy không. Lại gần nhìn mới phát hiện quanh viền mắt hắn có quầng thâm, như ngày thường không được ngủ đủ giấc.
Minh Thành Hữu duy trì tư thế ngủ vừa nãy, ngay cả lật người cũng không có. Phó Nhiễm nhớ rõ tướng ngủ của hắn chưa bao giờ đàng hoàng, lần đó hai bàn tay chỉ hận không để trên người cô. Phó Nhiễm đi qua ghế salon, đầu gối không cẩn thận đụng vào bàn phát ra tiếng động rất nhỏ.
Minh Thành Hữu hơi mở mắt, giọng nói lạnh lùng.
" Em đi đâu?"
Ngay sau đó hắn dùng sức nắm chặt cổ tay cô.
" A!"
Phó Nhiễm kêu đau, lúc này Minh Thành Hữu mới ý thức lại, buông lỏng tay một chút, cũng không cần dùng nhiều sức, một bàn tay kia liền bám vào eo ôm chặt lấy cơ thể cô.
Hắn nâng nửa người lên ngồi, hai tay ôm eo Phó Nhiễm, cằm đặt lên vai cô.
" Rất lâu rồi anh chưa được ngủ ngon thế này, luôn không ngủ được. Mới vừa rồi nằm mơ có một mụ phù thủy nói cho anh biết, em là thần ngủ của anh. Em đi rồi thì anh sẽ mất ngủ, anh mở to mắt, đưa tay tóm được em."
Phó Nhiễm nghe có chút buồn cười.
" Giấc mơ của anh thật sự rất kì quái".
Minh Thành Hữu dùng mặt mình dụi dụi vào gò má Phó Nhiễm.
" Không phải là mơ mà là thật! Hai năm qua, chưa bao giờ anh được ngủ như vậy".
Phó Nhiễm nghe hắn nói như vậy, giọng điệu vững vàng, đột nhiên thân mật làm tay chân cô luống cuống, Minh Thành Hữu hít một hơi sâu, mùi dầu gội đầu vẫn còn vương lại trên người cô. Ngược lại Phó Nhiễm vẫn nhớ đến chuyện
Ánh mắt hắn mở ra, u ám, ánh mắt chiếm lấy Phó Nhiễm từ phía sau. Cô đều hoài niệm đối với tất cả, chỉ đối với hắn là không.
" Đi thôi, đói bụng rồi!"
Phó Nhiễm chống tay lên đầu gối Minh Thành Hữu để đứng dậy, bàn tay hắn ôm chặt eo cô, vốn chỉ cần dùng một tay đã có thể ôm hết dáng người mảnh khảnh này. Minh Thành Hữu hôn lên mặt cô, thuận thế áp Phó Nhiễm xuống ghế salon. Cô đưa hai tay ngăn cản ở lồng ngực hắn.
"Thật sự tôi rất đói bụng".
Ánh mắt kháng cự, Phó Nhiễm không tốn nhiều sức lực đã đẩy được Minh Thành Hữu ra, cô đứng dậy sửa sang lại tóc. Minh Thành Hữu cũng đứng dậy rời khỏi ghế salon đi theo, Phó Nhiễm tắt đèn phòng làm việc rồi cùng hắn đi ra ngoài.
Cửa thang máy khép lại, không khí lần nữa trở nên trầm mặc làm người ta không thể hít thở. Phó Nhiễm cúi thấp đầu, ánh mắt cẩn thận chú ý sắc mặt Minh Thành Hữu, chỉ sợ hắn giống lần trước đột nhiên ngã xuống. Minh Thành Hữu nâng nhẹ cằm, mắt nhìn chằm chằm trên con số thang máy. Thỉnh thoảng vừa quay đầu lại kịp chạm với ánh mắt Phó Nhiễm, cô liền lảng tránh đi. Bên trong thang máy im lặng, có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Hắn dựa lưng vào tường thang máy, Phó Nhiễm nhìn về kính đối diện, Minh Thành Hữu nhìn cô chằm chằm không hề chớp mắt. Cũng chỉ có Minh Thành Hữu biết, ánh mắt lướt qua Phó Nhiễm, cũng không hề biết dừng tới đâu, đã mất hồn.
Ding......
Cửa thang máy mở ra, Phó Nhiễm bước qua hắn đi ra ngoài, tầng trệt là đại sảnh của toà nhà, vô cùng trống trải, nền đá cẩm thạch soi rõ bóng người. Phó Nhiễm đẩy cửa đi ra ngoài, thấy chiếc màu đen xe nhanh chóng rời đi, loáng thoáng thấy được biển số giống xe của Minh Tranh.
Minh Thành Hữu ngẩng đầu, khóe mắt cạn mị.
"Đi đâu ăn cơm?"
Nói chuyện giọng điệu vui vẻ, rất có vẻ nắm chắc phần thắng chắc. Phó Nhiễm đá đá cục đá bên chân.
"Tôi đã đồng ý với mẹ về nhà ăn cơm tối."
"Tốt lắm, anh đi cùng em."
Phó Nhiễm nhìn xuống mũi chân, do dự một chút.
"Đi ăn lẩu thôi."
Minh Tranh cùng Minh Thành Hữu có khác biệt rất lớn, chỉ sợ cũng là quyết định này.
Phó Nhiễm nghĩ đến hai mươi mấy năm Minh Tranh mang thân phận con riêng, lại nhìn người đàn ông bên cạnh nổi bật này, bỗng nhiên trong lòng cô cảm thấy rất đau. Vì Minh Tranh, cũng vì Minh Thành Hữu.
Đi vào quán, không chỉ là mùi thơm bốn phía làm động lòng người, mà đập vào mặt là khí nóng càng thổi bay không khí lạnh đầu mùa đông, Phó Nhiễm cảm thấy toàn thân cũng ấm lên, cô cùng Minh Thành Hữu đi vào tìm chỗ ngồi tốt, nồi lẩu dành cho hai người được đưa lên, chờ nước sôi Phó Nhiễm bỏ toàn bộ thịt dê cùng xương rau vào nồi. Một nồi đầy, đậu hũ Nhật Bản cùng rau xà lách cho vào nồi sau đó liền có thể ăn.
Trước đó Phó Nhiễm đã gọi cho Phạm Nhàn nói cho bà biết là buổi tối cô không thể về ăn cơm được. Minh Thành Hữu nhìn bộ dạng ăn ngấu nghiến của cô mà bật cười.
“ Ăn ngon không?"
"Tôi thật sự đói muốn chết."
Phó Nhiễm uống nước, lấy một miếng cải trắng trong nồi lẩu nóng gắp vào trong bát.
"Tôi thích ăn cải trắng cay."
Minh Thành Hữu gật đầu.
"Anh biết rõ."
Phó Nhiễm nhớ tới hai năm trước hình như cô đã nói qua những lời này với Minh Thành Hữu.
Huống Tử đi ngang qua, đúng lúc nhìn thấy Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm ngồi cạnh cửa sổ, hắn xuống xe đi vào quán lẩu, Phó Nhiễm nghe được tiếng chào hỏi từ nơi xa truyền tới, đang thèm ăn lập tức giảm đi, cũng lười ngẩng đầu lên.
"Tớ nói thế nào mà tìm cậu khắp nơi không thấy, thì ra là ở đây."
Huống tử kéo chiếc ghế bên cạnh Minh Thành Hữu ra, ánh mắt liếc nhìn một vòng xung quanh.
"Chậc chậc, nơi này không giống chỗ cậu hay thưởng thức nha, quán nhỏ thế này có gì ngon để ăn?"
Minh Thành Hữu đẩy tay hắn đang để trên vai mình xuống.
"Có chuyện gì nói đi."
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, không hẹn mà gặp, chạm phải ánh mắt của Huống Tử.
"Chị dâu trước cũng ở đây, tôi nhìn từ xa còn tưởng là ai".
Huống Tử nói mang giọng điệu khinh thường.
"Tớ đã đặt hai bàn ở Lãi Viên. Thế nào, qua tham gia náo nhiệt chứ?"
Minh Thành Hữu nhìn về Phó Nhiễm, giống như muốn hỏi ý kiến của cô.
"Tôi ăn sắp no rồi."
Phó Nhiễm dùng muỗng múc ra hai viên thịt sau đó thả vào trong chén. Thấy Minh Thành Hữu chưa hề ăn chút gì.
“ Anh đi đi ! Không thích ăn lẩu cũng đừng miễn cưỡng!
"Chị dâu trước, lời này của cô có lẽ không đúng, giống như không để cho tôi chút mặt mũi?"
Minh Thành Hữu trầm mặt, Huống Tử giống như cũng không cảm thấy.
"Tôi theo Tam Thiếu dù gì cũng như một quần hai ống, hai năm trước tôi vẫn theo bên cạnh hắn chưa rời khỏi hơn nửa bước, cho tới hôm nay qua cô cũng không mời nổi sao?"
Phó Nhiễm ăn một viên thịt, cô nhai không ra tiếng, đặt đũa xuống sau đó nhìn thẳng Huống tử, nuốt thức ăn như nghẹn ở cổ họng xuống.
"Anh cũng đừng mãi kéo lấy tôi hỏi vì sao lúc đầu rời đi, tôi có quyền lựa chọn của chính mình không cần phải giải thích với anh. Hơn nữa ai vô tâm chủ động trêu chọc tới anh, không cần phải lấy tôi làm kẻ thù để chèn ép khắp nơi. Còn anh nữa. . . . . ."
Ánh mắt Phó Nhiễm hướng về Minh Thành Hữu.
"Chuyện bắt đầu sống chung lần nữa tôi không cần suy nghĩ, càng không muốn bị cuốn vào vòng luẩn quẩn này nữa. Anh cũng không cần nhân nhượng tôi, dù sao ở chỗ Lãi Viên đó mới là chỗ các anh nên đi."
Phó Nhiễm nhặt chiếc đũa lên lần nữa, mới vừa giọng nói có chút gấp gấp, tay cầm đũa lại run, mắt cũng bị nồi lẩu nóng toả hơi nước ra càng bị mờ mịt đến mông lung, sắc mặt Huống tử bình tĩnh còn muốn mở miệng.
"Huống tử!"
Minh Thành Hữu lạnh lùng cắt lời hắn.
"Ở đây không có chuyện của cậu. Đi đi."
Huống tử khó tin mở to hai mắt.
"Tớ thấy cậu thật hồ đồ, phụ nữ như vậy cậu còn muốn, cậu phải suy nghĩ lại hai năm trước là ai ở bên cạnh
"Câm miệng!"
Minh Thành Hữu cầm ly rượu nặng nề ném lên bàn, tính tình mất khống chế, thật vất vả mới khống chế được.
"Còn muốn làm anh em như lời đã nói, bây giờ liền đi ngay, đây là chuyện của tớ, cậu đừng xía vào."
Sắc mặt Huống Tử trước sau như một tên bắng nhắng rút đi, vẻ mặt đầy lo lắng, Phó Nhiễm nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt lạnh lùng bình tĩnh, không nóng không lạnh, cũng không có nửa phần tức giận, như không chút nào lay động được cô.
Huống Tử không cam lòng đứng dậy.
"Được, được."
Hắn nói mấy câu.
"Ngược lại tớ muốn nhìn cậu có phải là thua bởi người phụ nữ này hay không?"
Hắn xoay người sải bước rời đi, Minh Thành Hữu ném ly rượu xuống mặt đất, mấy bàn bên cạnh có người nhỏ giọng la mắng. Phục vụ tới lần nữa đổi ly chén mới cho hắn, Phó Nhiễm trầm mặc không nói, tự lo ăn.
Đối diện có mùi thuốc lá truyền đến, Phó Nhiễm cũng không ngẩng đầu lên, đã có năm phần no bụng, Minh Thành Hữu gắp thức ăn cho cô, Phó Nhiễm cầm chén đẩy ra.
"Tôi ăn no rồi”.
Hắn hút thuốc, tay phải đang kẹp thuốc lá vươn ra bên ngoài mép bàn.
"Em không ăn bao nhiêu cả”.
"Có thể là đói lâu quá nên ngược lại không ăn được nhiều."
Phó Nhiễm thấy nhân viên phục vụ đang khom lưng dọn dẹp rượu bị đập nát.
" Lời Huống Tử nói em đừng để trong lòng."
Phó Nhiễm đặt túi xách lên trên đùi.
"Thật ra hắn nói không phải không có lý, tôi hi vọng anh cũng nên suy nghĩ kỹ càng."
"Anh biết rõ mình đang làm gì! "
Minh Thành Hữu cầm tay cô.
"Không nên nói những lời nhân nhượng như thế, anh muốn ở chung một chỗ với em, cho nên phải nhân nhượng em anh cũng nguyện ý."
Có lúc, nhân nhượng lại không phải là hạnh phúc. Lời của hắn làm người ta không phân biệt được thật giả, nhưng ít ra theo tâm tình Phó Nhiễm lúc này, ngoài rung động ra, còn có thể nghĩ tới điều gì khác nữa.
Minh Thành Hữu dập tắt thuốc lá.
" No thật rồi sao?”
Phó Nhiễm nhìn nồi lẩu trông như chưa được động tới, Minh Thành Hữu gắp món cô thích ăn đưa tới trong chén.
"Ăn no cũng nên ăn thêm chút nữa, coi như ăn cùng anh."
Lúc này hắn mới bắt đầu ăn miếng đầu tiên, Phó Nhiễm thấy hắn ăn rất vội vàng, không khỏi quan tâm.
"Anh ăn từ từ, tôi cũng chưa no bụng."
Ăn tối xong, Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm về nhà, thật ra thì chính cô cũng đi xe, nói đưa về cũng chính là đi theo phía sau nhìn cô về đến Phó gia.
Minh Thành Hữu hạ kiếng xe xuống, dừng xe cách chỗ Phó gia không xa, hắn tắt máy, móc điếu thuốc hút. Đêm rời đi hai năm trước, ở chỗ này hắn tận mắt thấy Phó Nhiễm cùng Minh Tranh thân mật với nhau, Minh Thành Hữu dùng sức hít một hơi thuốc lá, nhưng cũng chỉ hút một hơi, rồi lại hung hăng dập tắt.
Thực tế, hắn không được hút thuốc nữa. Trong miệng nhả ra khói mờ mịt, vương vấn bay trên khuôn mặt anh tuấn.
Phó Nhiễm đi vào phòng khách, không nhìn thấy Phó Tụng Đình cùng Phạm Nhàn ở đây, vừa nghĩ bây giờ cũng không muộn, có thể đã đi tham gia dạ tiệc.
Cô trở về phòng tắm rửa qua, bật máy tính lên, trong màn hình phát ra cảnh phim lãng mạn đang rất nổi tiếng, tình tiết ngoài dự đoán hấp dẫn long người. Phó Nhiễm đang cầm ly nước, mất hồn gần mười phút.
Cô vuốt ve ngón cái của mình, nghĩ đến lúc Minh Thành Hữu đeo chiếc nhẫn đính hôn lên cho cô, Phó Nhiễm mở ngăn kéo ra, một hộp vải nhung bị cô nhét vào trong góc, không tìm kỹ thì căn bản sẽ không tìm được, bên trong là chiếc nhẫn còn lại.
Bạch kim sáng bóng, sau hai năm vẫn sáng chói như trước, Phó Nhiễm đeo vào ngón áp út. Vừa khít, rất xứng đôi giống như ban đầu.
Phó Nhiễm ngắm đến giật mình, trong màn hình truyền ra tiếng khóc buồn bã, nguyên nhân là nhân vật nam trong phim chết, một phút sau nhân vật nữ ở trong lòng nguyện ý dùng tính mạng đi theo người yêu của mình, một ngày nào đó mở mắt ra phát hiện không bao giờ được gặp nữa, đau đớn này tê tâm liệt phế không ai có thể chịu đựng nổi.
Tâm tình Phó Nhiễm trầm xuống theo như kịch bản phim, giống như tất cả những người khác không nhịn được oán trách đạo diễn. Trên thực tế, những tình yêu không thể trọn vẹn cũng có rất nhiều, không khỏi quá mức tàn nhẫn.
Phó Nhiễm đem chiếc nhẫn đặt lại bên trong hộp trang sức, sau đó cẩn thận cất vào trong góc.
Phó Nhiễm tắt máy tính, sờ mắt, có chất lỏng chảy xuống.
Mơ hồ chìm sâu vào giấc ngủ, lúc điện thoại di động vang lên, Phó Nhiễm đang cảm giác gặp ác mộng đến mức không tỉnh dậy được, làm cô sợ tới mức muốn giãy giụa, mở mắt ra, thấy điện thoại trên tủ đầu giường phát sáng.
Cô lau mồ hôi, đưa tay lấy di động, vì đang nửa tỉnh nửa mê nên có chút mơ hồ, Phó Nhiễm cũng không nhìn màn hình hiển thị tên gọi tới mà trực tiếp nhấn phím nghe.
"Alo, ai vậy?"
"Là anh."
Giọng đàn ông trầm thấp, hơi khàn khàn. Phó Nhiễm khẽ xoa mắt, lười biếng lật người, đem cánh tay rúc vào chăn.
"Có chuyện gì sao?"
" Phó Nhiễm, anh không ngủ được, em nói chuyện với anh đi."
Phó Nhiễm lấy di động bên tai ra, xem đồng hồ, hai giờ bốn mươi phút sáng. Lời nói Phó Nhiễm mang theo chút mông lung và kiều mỵ không nói lên được.
"Anh cũng không nhìn mấy giờ rồi sao? Mai không phải đi làm hả?"
Bên kia một hồi lâu không thấy động tĩnh, đầu Phó Nhiễm kề sát chiếc gối, rất nhanh lại muốn ngủ.
"Phó Nhiễm."
"Ừ."
Cô vô thức đáp nhẹ một tiếng, mí mắt nặng trĩu.
"Buồn ngủ lắm sao?"
Dù giọng nói người đàn ông rất mê hoặc gợi cảm đi chăng nữa, lúc này cũng không thu hút được Phó Nhiễm chút nào, cô chỉ muốn ngủ.
"Ừ."
"Phó Nhiễm, nói cho anh biết hai năm trước em s
Minh Thành Hữu giống như không buồn ngủ, giọng nói rõ ràng, khiến người khác thấy lạnh lẽo không đoán được.
Bên tai nghe vô số lời hắn nói, từng cơn buồn ngủ của Phó Nhiễm bị hắn bắt buộc rời đi, người sau khi mới tỉnh thì thần kinh sẽ trở nên nhạy cảm, cô ôm cái gối.
"Chính là cứ thế trôi qua."
Thời gian như thoi đưa, cô không còn kịp quay đầu nữa, thời gian hai năm đã vội vã trôi qua.
Minh Thành Hữu cũng không nhắc tới hai năm thuộc về hắn, sau khi Phó Nhiễm đắn đo, hỏi hắn.
"Còn anh, làm sao qua được?"
Đầu bên kia có chút trầm mặc, cô không mở đèn, kéo rèm cửa sổ phòng thấy khoảng không gian đen kịt, sau một lúc lâu, mới nghe thấy người đàn ông thờ ơ cười yếu ớt.
"Căn bản là làm việc, cũng không có chuyện gì đặc biệt."
Thỉnh thoảng Phó Nhiễm sẽ cùng hắn nói vài câu, đại đa số đều là Minh Thành Hữu nói, nhưng thời gian yên lặng lâu hơn.
Buổi sáng tỉnh lại, bả vai đau tới mỏi nhừ, đầu óc còn choáng váng hơn, vừa nhìn mới phát hiện chăn chỉ che đậy từ phần eo trở xuống, điện thoại di động còn biểu hiện trạng thái đang trò chuyện, Phó Nhiễm cầm lên tai lắng nghe, không có động tĩnh, cô đưa tay tắt máy.
Mới vén chăn lên để đứng dậy, điện thoại di động lại lập tức vang lên.
Biểu hiện người gọi tới là Minh Thành Hữu.
Phó Nhiễm xỏ dép, vừa nghe điện thoại vừa đi tới hướng phòng tắm.
"Rời giường?"
Trong lời nói Minh Thành Hữu có vẻ mệt mỏi, Phó Nhiễm soi gương chải đầu.
"Tối hôm qua tôi ngủ thiếp đi."
"Hôm nay là lễ Giáng Sinh, buổi tối anh tới đón em."
Phó Nhiễm chuẩn bị muốn từ chối.
" Phó Nhiễm, muốn bắt đầu cùng em lần nữa là anh nói, em càng trốn tránh anh càng ép buộc, chờ anh ở phòng làm việc."
Nói xong, sau đó cúp điện thoại.
Phó Nhiễm rửa mặt xong ra khỏi phòng, hôm nay cô thức dậy muộn, xuống lầu thấy Phó Tụng Đình đang ở nhà.
"Cha, sao còn chưa đi làm?"
Nét mặt Phạm Nhàn đầy lo lắng, sắc mặt Phó Tụng Đình cũng nặng nề, báo mới hôm nay còn đặt ở trên bàn chưa động tới, Phó Nhiễm ngồi vào bên cạnh Phạm Nhàn.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì quan trọng."
Phạm Nhàn an ủi cô.
"Con nhanh đi phòng làm việc đi."
Phó Nhiễm nhìn về phòng ăn, bữa ăn sáng má Trần chuẩn bị xong còn nguyên, cô có cảm giác mơ hồ là có chuyện xảy ra.
"Hôm nay cha nghỉ ngơi sao?"
Đôi mắt Phạm Nhàn ửng hồng.
"Tiểu Nhiễm. . . . . .
Phó Tụng Đình đứng lên, đi lên lầu hai.
"Mẹ, mẹ đừng khóc, có gì từ từ nói."
Phó Nhiễm rút khăn giấy cho bà lau, giọng Phạm Nhàn khẽ nghẹn ngào.
"Cha con có thể gặp phải điều phiền toái, tạm thời mấy ngày này sẽ đợi ở nhà, cụ thể không nói rõ chuyện gì, chỉ nghe bạn bè thân quen nói có liên quan tới một bức thư nặc danh. Nhưng trong giới quan chức phức tạp, chỉ một bức thư nặc danh thật sự cũng không có gì, sợ là sợ có người bỏ đá xuống giếng, hơn nữa gần đây kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt."
"Mẹ."
Phó Nhiễm lo lắng theo, nhưng cố gắng tỏ ra bình thường.
"Thanh giả tự thanh*, cứ để cho cha ở nhà nghỉ ngơi một chút, chờ sự tình điều tra rõ cũng tốt."
( * Ying: ‘thanh giả tự thanh’- người thanh liêm sẽ luôn trong sạch )
Cả ngày Phó Nhiễm không có tâm tư ở phòng làm việc, Phó Tụng Đình làm quan chức nhiều năm, lần đầu tiên gặp chuyện như vậy.
Buổi trưa cô cố ý về qua nhà một chuyến, Phạm Nhàn đăm chiêu ủ dột cả ngày, tinh thần Phó Tụng Đình cũng không khá hơn.
Phó Nhiễm tắt đèn phòng làm việc, cùng mấy vũ sư đi ra ngoài cùng nhau, trong lòng cô đầy tâm sự, hoàn toàn không nhớ ra được là Minh Thành Hữu đã hẹn với cô.
Có một vũ sư gần đây mới có bạn trai, cô vẫy tay chào hẹn gặp lại cùng các đồng nghiệp, mấy người đi xuống cầu thang vừa nói vừa cười, Phó Nhiễm đi tuốt ở đàng trước, thình lình một chiếc xe hơi màu đen đột nhiên dừng ở trước mặt co, tiếng thắng xe kết thúc, một người đàn ông mặc Tây phục xuống từ chỗ cạnh ghế lái.
"Phó tiểu thư."
Phó Nhiễm cau mày.
"Có chuyện gì vậy?"
Có thể biết nơi làm việc cùng họ của cô, nghĩ đến không thể nào là tình cờ, đầu lông mày Phó Nhiễm chau lại, người đàn ông kéo cửa xe chỗ ngồi phía sau ra.
"Có người muốn gặp cô, xin mời."
Phó Nhiễm đứng yên tại chỗ.
"Là ai?"
"Có liên quan tới việc của cha cô, nhất định cô sẽ cảm thấy hứng thú."
Phó Nhiễm nghe vậy, cũng không dám có động tác tùy tiện, mấy người đồng nghiệp sau lưng thấy có cái gì không đúng.
"Tiểu Nhiễm, không sao chứ?"
Người đàn ông đưa một tay cầm bả vai của cô, khẽ đẩy, bước chân Phó Nhiễm khẽ lảo đảo, mỉm cười hướng đồng nghiệp sau lưng.
"Lâm Lâm, có thể là có người bạn muốn gặp tớ, mọi người mau trở về đi, trên đường đi nhớ luyện thật giỏi hứng thú thứ hai của cậu nha."
Chiếc xe màu đen đưa Phó Nhiễm đi mất.
Người bạn bên cạnh mang gương mặt khó hiểu.
"Lâm Lâm, Tiểu Nhiễm có ý gì vậy?"
Lâm Lâm thu hồi tầm mắt.
"Hứng thú của tớ là thích nhớ
Lúc Minh Thành Hữu lái xe đến, chỉ thấy mấy vũ sư của phòng làm việc, cũng không nhìn thấy bóng dáng Phó Nhiễm đâu.
Đứng thay giày ở cửa, chưa thấy người nào đã nghe được tiếng. Giọng người đàn ông đặc trưng xen lẫn quen thuộc với Phó Nhiễm, truyền từ phòng khách ra. Nhất thời cô không kịp ứng phó, đứng chết trân tại chỗ, không biết làm sao cất bước.
" Tiểu thư đã về..."
Tiếng nói của má Trần di dời sự chú ý của mọi người lên Phó Nhiễm. Cô nhìn thấy Minh Thành Hữu đang ngồi ở ghế salon, ánh mắt xuyên qua bồn hoa san sát trướcPhó Nhiễm đi dép màu hồng, bước chân có chút cứng ngắc mất tự nhiên.
" Cha mẹ! Con về rồi ạ!"
Phạm Nhàn đang cầm ly trà, không khí trong phòng khách không khỏi có chút quái dị, sắc mặt Phó Tụng Đình lạnh lùng, Minh Thành Hữu đến nhà lúc ông đang đọc báo. Tiện tay để tờ báo lên bàn trà, má Trần đến thu dọn, Phó Nhiễm đưa luôn áo khoác ngoài cho bà. Hai tay Phó Nhiễm vuốt phẳng ống quần, ánh mắt nhìn Minh Thành Hữu.
" Sao anh lại ở đây??"
Minh Thành Hữu đưa tay về phía cô. Phạm Nhàn và Phó Tụng Đình hai mắt nhìn nhau, cũng không nói gì tựa như im lặng xem kịch. Phó Nhiễm thấy hắn đưa tay về phía mình cũng không hiểu được hắn làm vậy là có ý gì. Hắn đứng dậy kéo Phó Nhiễm ngồi cạnh bên mình.
" Cha mẹ !"
Hắn xưng hô như vậy làm cho mọi người kinh ngạc, lời nói tiếp theo càng ngoài dự đoán.
" Con muốn cùng Phó Nhiễm bắt đầu lại lần nữa".
Phạm Nhàn giật mình, ly trà trong tay thiếu chút rơi xuống. Phó Tụng Đình đưa mắt nhìn con gái mình.
" Tiểu Nhiễm, đây cũng là ý của con...?"
Phó Nhiễm giật mình, nhưng trong lòng cô biết rõ nhất, cô lắc đầu.
" Không...."
" Cha! Con hi vọng cha mẹ đồng ý!"
Phó Nhiễm hạ thấp giọng.
" Anh gây náo loạn gì vậy?"
Lại còn vào tận nhà.
" Ta không đồng ý!"
Phó Tụng Đình dứt khoát trả lời. Câu trả lời này ngoài tưởng tượng và dự đoán của Minh Thành Hữu, hắn cho rằng ông sẽ là người đầu tiên ở Phó gia đồng ý.
" Cha, tại sao??"
" Chúng ta không với cao nổi."
Rốt cuộc Phó Tụng Đình cũng bỏ đi vướng mắc trong lòng. Nghĩ đến Minh Vân Phong đã qua đời, ở Minh gia nếu không ai biết chuyện năm đó, ông cũng không định đề cập tới, tránh truyền ra ngoài bị nói thành " đá bỏ xuống giếng", dù sao không ai có chứng cớ.
"Hơn nữa lúc này Phó Nhiễm quay về sẽ bị nói thành gì?? Người bên ngoài sẽ nói tham lam hư vinh. Lúc gặp nạn không thể cùng chịu, khi có phúc lại có thể cùng hưởng!!!"
" Chỉ cần hai chúng con biết, không cần để ý ánh mắt người ngoài."
Giọng nói Minh Thành Hữu kiên định, Phạm Nhàn từ đầu tới cuối có vẻ như khó xử. Phó Nhiễm rút tay bị hắn nắm lại.
" Anh về đi!!"
Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô. Đôi môi mỏng của Minh Thành Hữu mím chặt, nhìn dáng vẻ Phó Nhiễm vẫn thờ ơ như mọi khi, chợt thấy lòng rất đau, hận không thể đem cô giữ chặt trong lòng àn tay xem cô còn có thể bình tĩnh đến mức nào nữa. Hắn đến để bày tỏ quan điểm, nói xong mong muốn của mình cũng không ở lâu.
Phó Nhiễm thấy hắn đứng dậy, cũng đi ra ngoài.
"Cha mẹ, con ra tiễn ".
Nhìn hai người ra khỏi phòng khách, Phạm Nhàn hớp ngụm trà.
" Chuyện sao lại đến nông nỗi này..."
Gương mặt Phó Tụng Đình lạnh nhạt.
" Tại sao vừa rồi ông lại nói luôn những lời kia? Cũng không hỏi qua ý kiến của Tiểu Nhiễm??"
Phạm Nhàn mở miệng trách cứ.
" Tiểu Nhiễm nói không! Bà cũng không phải không có ở đây.."
Phạm Nhàn thu hồi tầm mắt xa xôi.
" Ông hỏi trưc mặt Thành Hữu như vậy, lại nói thái độ của ông như vậy, Tiểu Nhiễm có thể nói lời thật sao?"
Phó Tụng Đình cũng tức giận lên.
" Tôi nói không là không!! Bà nói vì sao ban đầu Tiểu Nhiễm lại rời khỏi Minh gia? Cho nên bây giờ không cần thiết bắt đầu lần nữa."
Phạm Nhàn thấy không nên cãi vã nên giọng nói nhỏ nhẹ lại.
" Vậy tôi hỏi ông, tại sao hai năm qua Tiểu Nhiễm vẫn không chịu đi xem mắt??"
Phó Tụng Đình cau mày.
" Vì không gặp đúng đối tượng".
" Lúc ấy cùng Minh Tranh gây xôn xao, tôi nghĩ hai đứa sẽ đến với nhau còn khuyên Tiểu Nhiễm cũng đã 27 tuổi rồi. Tôi thấy hai đứa có thể sống rất tốt. Nhưng cả hai lại cố tình không đến với nhau".
Trong lòng Phạm Nhàn quả thực nóng nảy.
" Tiểu Nhiễm, đứa nhỏ này quá lạnh lùng. Tôi thấy chỉ có mỗi lần gặp gỡ Minh Thành Hữu mới có thể mất bình tĩnh, hơn nữa Minh Thành Hữu cũng đã sớm thích Tiểu Nhiễm nhà ta"
" Nhưng chuyện Minh Vân Phong đã làm tôi không thể quên được. Càng không thể để Tiểu Nhiễm vào Minh gia lần nữa".
" Tụng Đình..."
Phạm Nhàn khẽ thở dài nói.
" Còn phải chờ ý Tiểu Nhiễm xem sao!"
Chuyện tới bây giờ không bắt buộc, đúng là Phó Nhiễm nên quyết định.
Minh Thành Hữu đi trước, hai tay Phó Nhiễm để trong túi quần, cô dẫm lên bóng lưng Minh Thành Hữu theo sát phía sau. Phó Nhiễm ngửi được mùi thuốc lá mát lạnh, người ta thường nói đàn ông dù có tắm xong thì mùi vị này vẫn còn giữ.
Phó Nhiễm hít một hơi thật sâu, thật ra không hoàn toàn chỉ là mùi thuốc lá mà có kiểu mùi đặc trưng của riêng Minh Thành Hữu, thật dễ ngửi.
Con ngươi đen bóng giống như đêm tối có vẻ rất thanh tịnh, Phó Nhiễm nhân lúc Minh Thành Hữu xoay người liền đứng im tại chỗ.
" Tự anh ra cổng đi!"
Hắn nắm tay Phó Nhiễm, lòng bàn tay hai người đều rất lạnh, lúc này Phó Nhiễm cũng không hất ra mà mặc cho hắn dắt ra cửa. Minh Thành Hữu nghĩ cô sẽ giãy giụa nên siết rất chặt, không nghĩ tới sực lực bàn tay kia cũng thuận theo. Chốc lát hắn kinh ngạc sau đó buông lỏng thần sắc. Phó Nhiễm theo hắn ra tới cổng.
" Anh về đi! Sau này cũng đừng tới nhà nữa".
" Tại sao?"
Phó Nhiễm đưa mắt liếc về phòng khách sáng đèn, biết rõ lí do phản đối vừa rồi của Phó Tụng Đình.
" Anh để tôi suy nghĩ thêm
Cô muốn viện cớ, muốn hắn mau chóng rút lui. Một bên vai Minh Thành Hữu được ánh trăng chiếu xuống.
" Ngày mai anh đến chỗ làm việc tìm em".
Dường như không muốn cho Phó Nhiễm có cơ hội đổi ý. Thần sắc cô có chút chần chừ.
" Qua mấy ngày nữa".
Phó Nhiễm đứng ở cổng nhìn Minh Thành Hữu lái xe rời đi, suy nghĩ không khỏi thấy nhức đầu. Tính tình hắn vài ba lời sao có thể thuyết phục được, xem chừng sáng mai cô đừng mong có cuộc sống yên bình. Phó Nhiễm theo lối cũ vào phòng khách, Phạm Nhàn và Phó Tụng Đình vẫn còn ở đây, không khí không có gì khác thường ngày nhưng Phó Nhiễm cảm thấy rất kì lạ, dù sao người nào gặp phải Minh Thành Hữu điên cuồng này cũng sẽ gặp ác mộng.
Phạm Nhàn đợi Phó Nhiễm ở trong phòng cô, biết có hỏi nửa ngày cũng không thể hỏi được.
Phó Nhiễm ở trong phòng vũ đạo xem giảng bài, cô cũng thường luyện nhảy chỉ sợ sẽ quên mất. Những tấm kính khổng lồ tạo thành những bức tường dọc phía Tây, cô cùng một vị vũ sư ở đây luyện nhảy hiện đại, đầy nhiệt tình, vòng eo nhẵn nhụi nhảy theo tiếng nhạc, tóc Phó Nhiễm tán loạn, vài sợi dính ở cổ nhìn rất gợi cảm.
"Ba, ba, ba ...."
Ở cửa đột nhiên truyền tới tiếng vỗ tay, Phó Nhiễm cùng bạn nhảy dừng lại động tác. Thấy Minh Thành Hữu mặc bộ tây phục dựa ở khung cửa, khoé miệng cười nhạt nhẽo lộ ra bản chất yêu nghiệt, nhìn thấy màn này các sắc nữ ở đây đều trợn tròn mắt.
Cô cầm khăn lông lau mặt, ngẫu hứng khiêu vũ nên không thay quần áo. Chiếc áo cổ lông màu sáng, hai bên xương quai xanh như ẩn như hiện, cô tới trước mặt Minh Thành Hữu.
‘‘Đi thôi.’’
" Ahhh... Đi đâu đây?" Đám người sau lưng trở nên ồn ào.
" Hẹn hò chứ đi đâu??"
Đây là lần đầu tiên Minh Thành Hữu đến nơi làm việc của Phó Nhiễm, hắn nghênh ngang hướng tới ghế bên bàn làm việc ngồi xuống.
" Phó Nhiễm".
Hắn thích gọi cô bằng giọng điệu này. Phó Nhiễm rửa mặt, mặc áo khoác lại lên người.
" Nghĩ xong chưa??"
Trong lòng Phó Nhiễm nặng nề.
" Anh cảm thấy chúng ta còn có thể bên nhau sao?"
" Anh nói được là được!"
Ngón trỏ Minh Thành Hữu gõ nhẹ lên bàn.
" Phó Nhiễm, từ nhỏ tới lớn anh nghĩ có thói quen chiếm hữu những gì mình muốn có. Có lúc không chú ý đến mong muốn của người khác, nhưng lần này anh thật lòng muốn cùng em bắt đầu lần nữa".
Lời nói hắn tha thiết, nghe không có nửa phần giả dối trong lời nói. Phó Nhiễm mím chặt môi, hắn đều xuất hiện trong cuộc sống của cô như vậy, bức tường ban đầu cô xây lên từ từ bị phá huỷ, chính mình cũng không thể đoán trước được mức độ.
Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Phó Nhiễm. Phó Nhiễm đi tới, cách cự ly một bàn làm việc.
" Chẳng lẽ anh không trách lúc trước tôi rời đi sao?"
Bọn họ đứng rất gần nhau, bất cứ suy nghĩ gì cũng đừng nghĩ sẽ tránh được ánh mắt đối phương, dù là trong mắt chỉ loé lên ba giây cũng không có chỗ ch
Hai con ngươi Minh Thành Hữu rét lạnh sâu thẳm, ánh mắt cô thăm dò nhìn vào, lại bị hấp dẫn bởi bên trong sâu không lường được, hy vọng nhìn tới đáy cũng có thể nhìn đến sự chân thành của hắn.
" Không trách!"
Trái tim Phó Nhiễm khẽ xao động, ngày đó cô buông tay quyết rời đi, chính mình cũng khó khăn để quên đi. Phó Nhiễm không nghĩ tới trong miệng Minh Thành Hữu trả lời như vậy. Cô hơi giật mình. Bàn tay chống trên bàn bị Minh Thành Hữu kéo qua, trong nháy mắt Phó Nhiễm cúi đầu, nhìn tay trái của hắn mang chiếc nhẫn đính hôn của bọn họ. Trong lòng không nói lên được cảm giác, ngọt ngào mang theo chút đau đớn. Ngón cái Minh Thành Hữu vuốt ve từng chút chỗ trống trải ở ngón áp út của cô. Phó Nhiễm rút tay lại, Minh Thành Hữu tháo chiếc nhẫn ra, thử mấy lần cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng đeo vào ngón cái của Phó Nhiễm. Cô thấy buồn cười, nào có ai đeo nhẫn đính hôn lên ngón cái sao?
Phó Nhiễm cởi nhẫn ra trả lại cho Minh Thành Hữu.
Cô chưa làm xong công việc nên kéo Minh Thành Hữu đang ngồi ở ghế dậy, phòng làm việc của cô đối với hắn mà nói chỉ như không gian tạm. Thật may là còn có ghế salon bên cạnh cho hắn ngồi, tiện tay xem tạp chí.
" Thím lúc trước làm kế toán? "
" Đúng vậy".
Phó Nhiễm cũng không ngẩng đầu lên.
" Thím ở nhà chăm sóc Vưu Dữu thì kinh tế ra sao?"
Minh Thành Hữu ngồi không thoải mái nên điều chỉnh nằm ngửa ra ghế salon, rất thích cảm giác tự do tự tại.
" Không có! Dựa vào tiền lương của chú".
" Anh cũng có mấy mối quan hệ, có thể nói bên ngoài. Nói giúp một lời có thêm thu nhập cũng không thành
" Vậy sao?"
Phó Nhiễm lưu hình vào máy tính.
" Vậy thật tốt, vừa có thêm thu nhập vừa có thể chăm sóc Vưu Dữu".
Minh Thành Hữu chán ngán lật tạp chí xem, đều là tin giải trí không thực tế. Hắn ném tạp chí lên bàn.
" Khi nào đi được?"
" Anh đi đi! Em muốn tới hết giờ làm".
Minh Thành Hữu liếc nhìn đồng hồ trên tay.
" Bây giờ mới mấy giờ? Em không phải là sếp ở đây sao?"
" Sếp cũng phải có kỉ luật".
Phó Nhiễm sửa sang lại văn kiện, sắp xếp hình theo thứ tự thời gian, ngón tay bận rộn trên bàn phím, nghe tiếng gõ bàn phím truyền đến, Minh Thành Hữu nhắm mắt lại.
" Lúc nào đi gọi anh một tiếng, ra ngoài ăn tối".
Phó Nhiễm không đáp lại. Cô chú tâm làm việc quên cả thời gian, các thầy giáo ở phòng làm việc khác tan ca đi ngang qua phòng kêu cô, Phó Nhiễm bảo mọi người đi trước, chỉ nói còn chừng nửa tiếng nữa mới xong việc. Một người thò đầu qua cửa nên thấy Minh Thành Hữu đang nằm ở đây, cô đóng cửa ngay lập tức, hướng người đồng nghiệp phía sau mắt, đưac tay ra hiệu Ok.
Minh Thành Hữu chỉ muốn nghỉ ngơi chút không nghĩ sẽ ngủ quên. Phó Nhiễm cho là nửa tiếng sau sẽ xong việc, nhưng lại kéo dài tới 6h. Cô tắt máy tính, định về nhà ăn cơm nhưng trong tầm mắt nhìn thấy một người. Lúc này Phó Nhiễm mới nhớ Minh Thành Hữu vẫn còn ngủ ở đây. Phó Nhiễm cầm túi xách, bước nhẹ nhàng tới trước ghế salon. Một tay Minh Thành Hữu gối sau ót, hai chân gác lên, tóc rũ lên trán, thoải mái mà lười biếng, hơi thở đều đặn có vẻ như đang ngủ say. do dự không biết có nên gọi hắn dậy không. Lại gần nhìn mới phát hiện quanh viền mắt hắn có quầng thâm, như ngày thường không được ngủ đủ giấc.
Minh Thành Hữu duy trì tư thế ngủ vừa nãy, ngay cả lật người cũng không có. Phó Nhiễm nhớ rõ tướng ngủ của hắn chưa bao giờ đàng hoàng, lần đó hai bàn tay chỉ hận không để trên người cô. Phó Nhiễm đi qua ghế salon, đầu gối không cẩn thận đụng vào bàn phát ra tiếng động rất nhỏ.
Minh Thành Hữu hơi mở mắt, giọng nói lạnh lùng.
" Em đi đâu?"
Ngay sau đó hắn dùng sức nắm chặt cổ tay cô.
" A!"
Phó Nhiễm kêu đau, lúc này Minh Thành Hữu mới ý thức lại, buông lỏng tay một chút, cũng không cần dùng nhiều sức, một bàn tay kia liền bám vào eo ôm chặt lấy cơ thể cô.
Hắn nâng nửa người lên ngồi, hai tay ôm eo Phó Nhiễm, cằm đặt lên vai cô.
" Rất lâu rồi anh chưa được ngủ ngon thế này, luôn không ngủ được. Mới vừa rồi nằm mơ có một mụ phù thủy nói cho anh biết, em là thần ngủ của anh. Em đi rồi thì anh sẽ mất ngủ, anh mở to mắt, đưa tay tóm được em."
Phó Nhiễm nghe có chút buồn cười.
" Giấc mơ của anh thật sự rất kì quái".
Minh Thành Hữu dùng mặt mình dụi dụi vào gò má Phó Nhiễm.
" Không phải là mơ mà là thật! Hai năm qua, chưa bao giờ anh được ngủ như vậy".
Phó Nhiễm nghe hắn nói như vậy, giọng điệu vững vàng, đột nhiên thân mật làm tay chân cô luống cuống, Minh Thành Hữu hít một hơi sâu, mùi dầu gội đầu vẫn còn vương lại trên người cô. Ngược lại Phó Nhiễm vẫn nhớ đến chuyện
Ánh mắt hắn mở ra, u ám, ánh mắt chiếm lấy Phó Nhiễm từ phía sau. Cô đều hoài niệm đối với tất cả, chỉ đối với hắn là không.
" Đi thôi, đói bụng rồi!"
Phó Nhiễm chống tay lên đầu gối Minh Thành Hữu để đứng dậy, bàn tay hắn ôm chặt eo cô, vốn chỉ cần dùng một tay đã có thể ôm hết dáng người mảnh khảnh này. Minh Thành Hữu hôn lên mặt cô, thuận thế áp Phó Nhiễm xuống ghế salon. Cô đưa hai tay ngăn cản ở lồng ngực hắn.
"Thật sự tôi rất đói bụng".
Ánh mắt kháng cự, Phó Nhiễm không tốn nhiều sức lực đã đẩy được Minh Thành Hữu ra, cô đứng dậy sửa sang lại tóc. Minh Thành Hữu cũng đứng dậy rời khỏi ghế salon đi theo, Phó Nhiễm tắt đèn phòng làm việc rồi cùng hắn đi ra ngoài.
Cửa thang máy khép lại, không khí lần nữa trở nên trầm mặc làm người ta không thể hít thở. Phó Nhiễm cúi thấp đầu, ánh mắt cẩn thận chú ý sắc mặt Minh Thành Hữu, chỉ sợ hắn giống lần trước đột nhiên ngã xuống. Minh Thành Hữu nâng nhẹ cằm, mắt nhìn chằm chằm trên con số thang máy. Thỉnh thoảng vừa quay đầu lại kịp chạm với ánh mắt Phó Nhiễm, cô liền lảng tránh đi. Bên trong thang máy im lặng, có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Hắn dựa lưng vào tường thang máy, Phó Nhiễm nhìn về kính đối diện, Minh Thành Hữu nhìn cô chằm chằm không hề chớp mắt. Cũng chỉ có Minh Thành Hữu biết, ánh mắt lướt qua Phó Nhiễm, cũng không hề biết dừng tới đâu, đã mất hồn.
Ding......
Cửa thang máy mở ra, Phó Nhiễm bước qua hắn đi ra ngoài, tầng trệt là đại sảnh của toà nhà, vô cùng trống trải, nền đá cẩm thạch soi rõ bóng người. Phó Nhiễm đẩy cửa đi ra ngoài, thấy chiếc màu đen xe nhanh chóng rời đi, loáng thoáng thấy được biển số giống xe của Minh Tranh.
Minh Thành Hữu ngẩng đầu, khóe mắt cạn mị.
"Đi đâu ăn cơm?"
Nói chuyện giọng điệu vui vẻ, rất có vẻ nắm chắc phần thắng chắc. Phó Nhiễm đá đá cục đá bên chân.
"Tôi đã đồng ý với mẹ về nhà ăn cơm tối."
"Tốt lắm, anh đi cùng em."
Phó Nhiễm nhìn xuống mũi chân, do dự một chút.
"Đi ăn lẩu thôi."
Minh Tranh cùng Minh Thành Hữu có khác biệt rất lớn, chỉ sợ cũng là quyết định này.
Phó Nhiễm nghĩ đến hai mươi mấy năm Minh Tranh mang thân phận con riêng, lại nhìn người đàn ông bên cạnh nổi bật này, bỗng nhiên trong lòng cô cảm thấy rất đau. Vì Minh Tranh, cũng vì Minh Thành Hữu.
Đi vào quán, không chỉ là mùi thơm bốn phía làm động lòng người, mà đập vào mặt là khí nóng càng thổi bay không khí lạnh đầu mùa đông, Phó Nhiễm cảm thấy toàn thân cũng ấm lên, cô cùng Minh Thành Hữu đi vào tìm chỗ ngồi tốt, nồi lẩu dành cho hai người được đưa lên, chờ nước sôi Phó Nhiễm bỏ toàn bộ thịt dê cùng xương rau vào nồi. Một nồi đầy, đậu hũ Nhật Bản cùng rau xà lách cho vào nồi sau đó liền có thể ăn.
Trước đó Phó Nhiễm đã gọi cho Phạm Nhàn nói cho bà biết là buổi tối cô không thể về ăn cơm được. Minh Thành Hữu nhìn bộ dạng ăn ngấu nghiến của cô mà bật cười.
“ Ăn ngon không?"
"Tôi thật sự đói muốn chết."
Phó Nhiễm uống nước, lấy một miếng cải trắng trong nồi lẩu nóng gắp vào trong bát.
"Tôi thích ăn cải trắng cay."
Minh Thành Hữu gật đầu.
"Anh biết rõ."
Phó Nhiễm nhớ tới hai năm trước hình như cô đã nói qua những lời này với Minh Thành Hữu.
Huống Tử đi ngang qua, đúng lúc nhìn thấy Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm ngồi cạnh cửa sổ, hắn xuống xe đi vào quán lẩu, Phó Nhiễm nghe được tiếng chào hỏi từ nơi xa truyền tới, đang thèm ăn lập tức giảm đi, cũng lười ngẩng đầu lên.
"Tớ nói thế nào mà tìm cậu khắp nơi không thấy, thì ra là ở đây."
Huống tử kéo chiếc ghế bên cạnh Minh Thành Hữu ra, ánh mắt liếc nhìn một vòng xung quanh.
"Chậc chậc, nơi này không giống chỗ cậu hay thưởng thức nha, quán nhỏ thế này có gì ngon để ăn?"
Minh Thành Hữu đẩy tay hắn đang để trên vai mình xuống.
"Có chuyện gì nói đi."
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, không hẹn mà gặp, chạm phải ánh mắt của Huống Tử.
"Chị dâu trước cũng ở đây, tôi nhìn từ xa còn tưởng là ai".
Huống Tử nói mang giọng điệu khinh thường.
"Tớ đã đặt hai bàn ở Lãi Viên. Thế nào, qua tham gia náo nhiệt chứ?"
Minh Thành Hữu nhìn về Phó Nhiễm, giống như muốn hỏi ý kiến của cô.
"Tôi ăn sắp no rồi."
Phó Nhiễm dùng muỗng múc ra hai viên thịt sau đó thả vào trong chén. Thấy Minh Thành Hữu chưa hề ăn chút gì.
“ Anh đi đi ! Không thích ăn lẩu cũng đừng miễn cưỡng!
"Chị dâu trước, lời này của cô có lẽ không đúng, giống như không để cho tôi chút mặt mũi?"
Minh Thành Hữu trầm mặt, Huống Tử giống như cũng không cảm thấy.
"Tôi theo Tam Thiếu dù gì cũng như một quần hai ống, hai năm trước tôi vẫn theo bên cạnh hắn chưa rời khỏi hơn nửa bước, cho tới hôm nay qua cô cũng không mời nổi sao?"
Phó Nhiễm ăn một viên thịt, cô nhai không ra tiếng, đặt đũa xuống sau đó nhìn thẳng Huống tử, nuốt thức ăn như nghẹn ở cổ họng xuống.
"Anh cũng đừng mãi kéo lấy tôi hỏi vì sao lúc đầu rời đi, tôi có quyền lựa chọn của chính mình không cần phải giải thích với anh. Hơn nữa ai vô tâm chủ động trêu chọc tới anh, không cần phải lấy tôi làm kẻ thù để chèn ép khắp nơi. Còn anh nữa. . . . . ."
Ánh mắt Phó Nhiễm hướng về Minh Thành Hữu.
"Chuyện bắt đầu sống chung lần nữa tôi không cần suy nghĩ, càng không muốn bị cuốn vào vòng luẩn quẩn này nữa. Anh cũng không cần nhân nhượng tôi, dù sao ở chỗ Lãi Viên đó mới là chỗ các anh nên đi."
Phó Nhiễm nhặt chiếc đũa lên lần nữa, mới vừa giọng nói có chút gấp gấp, tay cầm đũa lại run, mắt cũng bị nồi lẩu nóng toả hơi nước ra càng bị mờ mịt đến mông lung, sắc mặt Huống tử bình tĩnh còn muốn mở miệng.
"Huống tử!"
Minh Thành Hữu lạnh lùng cắt lời hắn.
"Ở đây không có chuyện của cậu. Đi đi."
Huống tử khó tin mở to hai mắt.
"Tớ thấy cậu thật hồ đồ, phụ nữ như vậy cậu còn muốn, cậu phải suy nghĩ lại hai năm trước là ai ở bên cạnh
"Câm miệng!"
Minh Thành Hữu cầm ly rượu nặng nề ném lên bàn, tính tình mất khống chế, thật vất vả mới khống chế được.
"Còn muốn làm anh em như lời đã nói, bây giờ liền đi ngay, đây là chuyện của tớ, cậu đừng xía vào."
Sắc mặt Huống Tử trước sau như một tên bắng nhắng rút đi, vẻ mặt đầy lo lắng, Phó Nhiễm nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt lạnh lùng bình tĩnh, không nóng không lạnh, cũng không có nửa phần tức giận, như không chút nào lay động được cô.
Huống Tử không cam lòng đứng dậy.
"Được, được."
Hắn nói mấy câu.
"Ngược lại tớ muốn nhìn cậu có phải là thua bởi người phụ nữ này hay không?"
Hắn xoay người sải bước rời đi, Minh Thành Hữu ném ly rượu xuống mặt đất, mấy bàn bên cạnh có người nhỏ giọng la mắng. Phục vụ tới lần nữa đổi ly chén mới cho hắn, Phó Nhiễm trầm mặc không nói, tự lo ăn.
Đối diện có mùi thuốc lá truyền đến, Phó Nhiễm cũng không ngẩng đầu lên, đã có năm phần no bụng, Minh Thành Hữu gắp thức ăn cho cô, Phó Nhiễm cầm chén đẩy ra.
"Tôi ăn no rồi”.
Hắn hút thuốc, tay phải đang kẹp thuốc lá vươn ra bên ngoài mép bàn.
"Em không ăn bao nhiêu cả”.
"Có thể là đói lâu quá nên ngược lại không ăn được nhiều."
Phó Nhiễm thấy nhân viên phục vụ đang khom lưng dọn dẹp rượu bị đập nát.
" Lời Huống Tử nói em đừng để trong lòng."
Phó Nhiễm đặt túi xách lên trên đùi.
"Thật ra hắn nói không phải không có lý, tôi hi vọng anh cũng nên suy nghĩ kỹ càng."
"Anh biết rõ mình đang làm gì! "
Minh Thành Hữu cầm tay cô.
"Không nên nói những lời nhân nhượng như thế, anh muốn ở chung một chỗ với em, cho nên phải nhân nhượng em anh cũng nguyện ý."
Có lúc, nhân nhượng lại không phải là hạnh phúc. Lời của hắn làm người ta không phân biệt được thật giả, nhưng ít ra theo tâm tình Phó Nhiễm lúc này, ngoài rung động ra, còn có thể nghĩ tới điều gì khác nữa.
Minh Thành Hữu dập tắt thuốc lá.
" No thật rồi sao?”
Phó Nhiễm nhìn nồi lẩu trông như chưa được động tới, Minh Thành Hữu gắp món cô thích ăn đưa tới trong chén.
"Ăn no cũng nên ăn thêm chút nữa, coi như ăn cùng anh."
Lúc này hắn mới bắt đầu ăn miếng đầu tiên, Phó Nhiễm thấy hắn ăn rất vội vàng, không khỏi quan tâm.
"Anh ăn từ từ, tôi cũng chưa no bụng."
Ăn tối xong, Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm về nhà, thật ra thì chính cô cũng đi xe, nói đưa về cũng chính là đi theo phía sau nhìn cô về đến Phó gia.
Minh Thành Hữu hạ kiếng xe xuống, dừng xe cách chỗ Phó gia không xa, hắn tắt máy, móc điếu thuốc hút. Đêm rời đi hai năm trước, ở chỗ này hắn tận mắt thấy Phó Nhiễm cùng Minh Tranh thân mật với nhau, Minh Thành Hữu dùng sức hít một hơi thuốc lá, nhưng cũng chỉ hút một hơi, rồi lại hung hăng dập tắt.
Thực tế, hắn không được hút thuốc nữa. Trong miệng nhả ra khói mờ mịt, vương vấn bay trên khuôn mặt anh tuấn.
Phó Nhiễm đi vào phòng khách, không nhìn thấy Phó Tụng Đình cùng Phạm Nhàn ở đây, vừa nghĩ bây giờ cũng không muộn, có thể đã đi tham gia dạ tiệc.
Cô trở về phòng tắm rửa qua, bật máy tính lên, trong màn hình phát ra cảnh phim lãng mạn đang rất nổi tiếng, tình tiết ngoài dự đoán hấp dẫn long người. Phó Nhiễm đang cầm ly nước, mất hồn gần mười phút.
Cô vuốt ve ngón cái của mình, nghĩ đến lúc Minh Thành Hữu đeo chiếc nhẫn đính hôn lên cho cô, Phó Nhiễm mở ngăn kéo ra, một hộp vải nhung bị cô nhét vào trong góc, không tìm kỹ thì căn bản sẽ không tìm được, bên trong là chiếc nhẫn còn lại.
Bạch kim sáng bóng, sau hai năm vẫn sáng chói như trước, Phó Nhiễm đeo vào ngón áp út. Vừa khít, rất xứng đôi giống như ban đầu.
Phó Nhiễm ngắm đến giật mình, trong màn hình truyền ra tiếng khóc buồn bã, nguyên nhân là nhân vật nam trong phim chết, một phút sau nhân vật nữ ở trong lòng nguyện ý dùng tính mạng đi theo người yêu của mình, một ngày nào đó mở mắt ra phát hiện không bao giờ được gặp nữa, đau đớn này tê tâm liệt phế không ai có thể chịu đựng nổi.
Tâm tình Phó Nhiễm trầm xuống theo như kịch bản phim, giống như tất cả những người khác không nhịn được oán trách đạo diễn. Trên thực tế, những tình yêu không thể trọn vẹn cũng có rất nhiều, không khỏi quá mức tàn nhẫn.
Phó Nhiễm đem chiếc nhẫn đặt lại bên trong hộp trang sức, sau đó cẩn thận cất vào trong góc.
Phó Nhiễm tắt máy tính, sờ mắt, có chất lỏng chảy xuống.
Mơ hồ chìm sâu vào giấc ngủ, lúc điện thoại di động vang lên, Phó Nhiễm đang cảm giác gặp ác mộng đến mức không tỉnh dậy được, làm cô sợ tới mức muốn giãy giụa, mở mắt ra, thấy điện thoại trên tủ đầu giường phát sáng.
Cô lau mồ hôi, đưa tay lấy di động, vì đang nửa tỉnh nửa mê nên có chút mơ hồ, Phó Nhiễm cũng không nhìn màn hình hiển thị tên gọi tới mà trực tiếp nhấn phím nghe.
"Alo, ai vậy?"
"Là anh."
Giọng đàn ông trầm thấp, hơi khàn khàn. Phó Nhiễm khẽ xoa mắt, lười biếng lật người, đem cánh tay rúc vào chăn.
"Có chuyện gì sao?"
" Phó Nhiễm, anh không ngủ được, em nói chuyện với anh đi."
Phó Nhiễm lấy di động bên tai ra, xem đồng hồ, hai giờ bốn mươi phút sáng. Lời nói Phó Nhiễm mang theo chút mông lung và kiều mỵ không nói lên được.
"Anh cũng không nhìn mấy giờ rồi sao? Mai không phải đi làm hả?"
Bên kia một hồi lâu không thấy động tĩnh, đầu Phó Nhiễm kề sát chiếc gối, rất nhanh lại muốn ngủ.
"Phó Nhiễm."
"Ừ."
Cô vô thức đáp nhẹ một tiếng, mí mắt nặng trĩu.
"Buồn ngủ lắm sao?"
Dù giọng nói người đàn ông rất mê hoặc gợi cảm đi chăng nữa, lúc này cũng không thu hút được Phó Nhiễm chút nào, cô chỉ muốn ngủ.
"Ừ."
"Phó Nhiễm, nói cho anh biết hai năm trước em s
Minh Thành Hữu giống như không buồn ngủ, giọng nói rõ ràng, khiến người khác thấy lạnh lẽo không đoán được.
Bên tai nghe vô số lời hắn nói, từng cơn buồn ngủ của Phó Nhiễm bị hắn bắt buộc rời đi, người sau khi mới tỉnh thì thần kinh sẽ trở nên nhạy cảm, cô ôm cái gối.
"Chính là cứ thế trôi qua."
Thời gian như thoi đưa, cô không còn kịp quay đầu nữa, thời gian hai năm đã vội vã trôi qua.
Minh Thành Hữu cũng không nhắc tới hai năm thuộc về hắn, sau khi Phó Nhiễm đắn đo, hỏi hắn.
"Còn anh, làm sao qua được?"
Đầu bên kia có chút trầm mặc, cô không mở đèn, kéo rèm cửa sổ phòng thấy khoảng không gian đen kịt, sau một lúc lâu, mới nghe thấy người đàn ông thờ ơ cười yếu ớt.
"Căn bản là làm việc, cũng không có chuyện gì đặc biệt."
Thỉnh thoảng Phó Nhiễm sẽ cùng hắn nói vài câu, đại đa số đều là Minh Thành Hữu nói, nhưng thời gian yên lặng lâu hơn.
Buổi sáng tỉnh lại, bả vai đau tới mỏi nhừ, đầu óc còn choáng váng hơn, vừa nhìn mới phát hiện chăn chỉ che đậy từ phần eo trở xuống, điện thoại di động còn biểu hiện trạng thái đang trò chuyện, Phó Nhiễm cầm lên tai lắng nghe, không có động tĩnh, cô đưa tay tắt máy.
Mới vén chăn lên để đứng dậy, điện thoại di động lại lập tức vang lên.
Biểu hiện người gọi tới là Minh Thành Hữu.
Phó Nhiễm xỏ dép, vừa nghe điện thoại vừa đi tới hướng phòng tắm.
"Rời giường?"
Trong lời nói Minh Thành Hữu có vẻ mệt mỏi, Phó Nhiễm soi gương chải đầu.
"Tối hôm qua tôi ngủ thiếp đi."
"Hôm nay là lễ Giáng Sinh, buổi tối anh tới đón em."
Phó Nhiễm chuẩn bị muốn từ chối.
" Phó Nhiễm, muốn bắt đầu cùng em lần nữa là anh nói, em càng trốn tránh anh càng ép buộc, chờ anh ở phòng làm việc."
Nói xong, sau đó cúp điện thoại.
Phó Nhiễm rửa mặt xong ra khỏi phòng, hôm nay cô thức dậy muộn, xuống lầu thấy Phó Tụng Đình đang ở nhà.
"Cha, sao còn chưa đi làm?"
Nét mặt Phạm Nhàn đầy lo lắng, sắc mặt Phó Tụng Đình cũng nặng nề, báo mới hôm nay còn đặt ở trên bàn chưa động tới, Phó Nhiễm ngồi vào bên cạnh Phạm Nhàn.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì quan trọng."
Phạm Nhàn an ủi cô.
"Con nhanh đi phòng làm việc đi."
Phó Nhiễm nhìn về phòng ăn, bữa ăn sáng má Trần chuẩn bị xong còn nguyên, cô có cảm giác mơ hồ là có chuyện xảy ra.
"Hôm nay cha nghỉ ngơi sao?"
Đôi mắt Phạm Nhàn ửng hồng.
"Tiểu Nhiễm. . . . . .
Phó Tụng Đình đứng lên, đi lên lầu hai.
"Mẹ, mẹ đừng khóc, có gì từ từ nói."
Phó Nhiễm rút khăn giấy cho bà lau, giọng Phạm Nhàn khẽ nghẹn ngào.
"Cha con có thể gặp phải điều phiền toái, tạm thời mấy ngày này sẽ đợi ở nhà, cụ thể không nói rõ chuyện gì, chỉ nghe bạn bè thân quen nói có liên quan tới một bức thư nặc danh. Nhưng trong giới quan chức phức tạp, chỉ một bức thư nặc danh thật sự cũng không có gì, sợ là sợ có người bỏ đá xuống giếng, hơn nữa gần đây kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt."
"Mẹ."
Phó Nhiễm lo lắng theo, nhưng cố gắng tỏ ra bình thường.
"Thanh giả tự thanh*, cứ để cho cha ở nhà nghỉ ngơi một chút, chờ sự tình điều tra rõ cũng tốt."
( * Ying: ‘thanh giả tự thanh’- người thanh liêm sẽ luôn trong sạch )
Cả ngày Phó Nhiễm không có tâm tư ở phòng làm việc, Phó Tụng Đình làm quan chức nhiều năm, lần đầu tiên gặp chuyện như vậy.
Buổi trưa cô cố ý về qua nhà một chuyến, Phạm Nhàn đăm chiêu ủ dột cả ngày, tinh thần Phó Tụng Đình cũng không khá hơn.
Phó Nhiễm tắt đèn phòng làm việc, cùng mấy vũ sư đi ra ngoài cùng nhau, trong lòng cô đầy tâm sự, hoàn toàn không nhớ ra được là Minh Thành Hữu đã hẹn với cô.
Có một vũ sư gần đây mới có bạn trai, cô vẫy tay chào hẹn gặp lại cùng các đồng nghiệp, mấy người đi xuống cầu thang vừa nói vừa cười, Phó Nhiễm đi tuốt ở đàng trước, thình lình một chiếc xe hơi màu đen đột nhiên dừng ở trước mặt co, tiếng thắng xe kết thúc, một người đàn ông mặc Tây phục xuống từ chỗ cạnh ghế lái.
"Phó tiểu thư."
Phó Nhiễm cau mày.
"Có chuyện gì vậy?"
Có thể biết nơi làm việc cùng họ của cô, nghĩ đến không thể nào là tình cờ, đầu lông mày Phó Nhiễm chau lại, người đàn ông kéo cửa xe chỗ ngồi phía sau ra.
"Có người muốn gặp cô, xin mời."
Phó Nhiễm đứng yên tại chỗ.
"Là ai?"
"Có liên quan tới việc của cha cô, nhất định cô sẽ cảm thấy hứng thú."
Phó Nhiễm nghe vậy, cũng không dám có động tác tùy tiện, mấy người đồng nghiệp sau lưng thấy có cái gì không đúng.
"Tiểu Nhiễm, không sao chứ?"
Người đàn ông đưa một tay cầm bả vai của cô, khẽ đẩy, bước chân Phó Nhiễm khẽ lảo đảo, mỉm cười hướng đồng nghiệp sau lưng.
"Lâm Lâm, có thể là có người bạn muốn gặp tớ, mọi người mau trở về đi, trên đường đi nhớ luyện thật giỏi hứng thú thứ hai của cậu nha."
Chiếc xe màu đen đưa Phó Nhiễm đi mất.
Người bạn bên cạnh mang gương mặt khó hiểu.
"Lâm Lâm, Tiểu Nhiễm có ý gì vậy?"
Lâm Lâm thu hồi tầm mắt.
"Hứng thú của tớ là thích nhớ
Lúc Minh Thành Hữu lái xe đến, chỉ thấy mấy vũ sư của phòng làm việc, cũng không nhìn thấy bóng dáng Phó Nhiễm đâu.
/220
|