Phó Nhiễm đi theo người đàn ông tới nơi, là một quán bar, mặc dù quy mô không so được với Mê Tính nhưng cũng tương đối nổi tiếng ở Nghênh An. Cô đứng im ở cửa do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn bước vào.
Người đàn ông đi trước gõ cửa phòng, nghe được tiếng đáp lại, lúc này mới để Phó Nhiễm đi vào. Cô nghe thấy tiếng cửa ở phía sau đóng lại, về sau, là đóng chặt nặng nề. Bên trong bao sương chỉ có một người đàn ông, Phó Nhiễm xác định cô cũng không biết người này.
"Phó tiểu thư, mời ngồi, mời ngồi."
Đối phương tỏ thái độ nhiệt tình, ước chừng bốn mươi mấy tuổi, ngược lại mặc Tây phục rất lịch sự.
"Không cần."
Phó Nhiễm nhã nhặn từ chối.
"Xin hỏi ông tìm tôi tới có chuyện gì sao?"
"Vẫn là ngồi nói đi, đến đây."
"Nghe nói là có liên quan tới cha tôi sao?"
Phó Nhiễm đi thẳng vào vấn đề, sắc mặt người đàn ông ngượng ngùng không nén được giận.
"Phó tiểu thư, cô có thể gọi tôi là thư ký Sài."
Phó Nhiễm không trả lời, chỉ chăm chú nhìn về phía hắn.
"Nếu như vậy, được, chúng ta có lời gì nói thẳng đi."
Thư ký Sài ngồi vào ghế sa lon, ngón tay thuần thục đốt thuốc, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, xem ra cũng là khách quen phong lưu, bề ngoài lịch sự bên trong lại là trụy lạc.
"Chuyện của cha cô rất khó giải quyết, cấp trên có ý muốn điều tra kỹ, mặc dù chuyện thơ nặc danh có chút bị thổi phồng, nhưng không ít tình huống lại là thật, nhưng nếu truy cứu đến cùng, nói không chừng. . . . . ."
Phó Nhiễm ngồi vào chỗ của mình trên ghế sa lon đối diện thư ký Sài.
"Chẳng lẽ ngài có biện pháp?"
"Không phải tôi."
Thư ký Sài vắt chân lên đắc ý.
"Do người khác, cô cũng biết, chuyện này nói truy cứu, nó chính là chuyện lớn, nói không truy cứu, chuyện lớn cũng không phải là cái rắm gì."
Trong lòng Phó Nhiễm chán ghét, nhưng sắc mặt không thấy lộ rõ.
"Nếu chuyện có thể giải quyết thì thật tốt, cũng làm phiền thư ký Sài giúp một tay nói vài lời xin cho, sau này khẳng định tôi sẽ không quên ơn của ngài."
"Này. "
Thư ký Sài lấy thuốc lá mang theo ra.
"Tôi làm sao có khả năng này, quan trọng còn phải nhìn thái độ của Phó tiểu thư nữa."
"Tôi?"
Phó Nhiễm trợn tròn đôi mắt trong veo, không biết là không biết thật hay là giả vờ
"Đương nhiên là tôi luôn mong được bình an."
"Vậy thì tốt."
Thư ký Sài bưng ly rượu lên đưa cho Phó Nhiễm, cô đưa tay tiếp nhận, thư ký Sài thấy bên cạnh không có ai, hắn hạ thấp giọng nói ra một cái tên.
"Cô biết chứ?"
Phó Nhiễm có chút sợ hãi, cô đã từng nghe Phó Tụng Đình nói qua, trên các mặt báo cũng thường có bóng dáng của ông ta, chức vị của ông ta cao hơn Phó Tụng Đình một cấp, ở Nghênh An cũng là nhân vật hô phong hoán vũ.
"Ngài nói, chuyện này ông ấy có thể giúp một tay?"
"Dĩ nhiên, còn không phải chỉ là một câu nói, nhưng có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Ông ta đã gặp qua Phó tiểu thư trên tiệc rượu một lần, cô cũng biết, vợ ông ta chết bởi lý do ngoài ý muốn hai mươi năm trước đến nay vẫn không kết hôn, nhưng đối với cô chính là vừa gặp đã thương, cho nên. . . . . ."
Nói chuyện đến nước này, đủ rõ ràng rồi.
Phó Nhiễm lại cảm thấy mấy phần nực cười.
"Ngài nói đi. . . . . ."
Thư ký Sài thấy cô đã hiểu ý.
"Một đêm mà thôi."
Phó Nhiễm buông ly rượu trong tay.
"Làm sao tôi lại có thể tin tưởng lời nói của ngài, nói ngược lại mới có thể chứng minh ông là bí thư của ông ta thật, hoặc là sau đó ông ta sẽ không đổi ý?"
"Cô gọi điện thoại cho cha cô là có thể biết thật giả, một khi ông đáp ứng chuyện này, yên tâm, tuyệt đối có thể thành công."
Thấy Phó Nhiễm không nói lời nào, thư ký Sài vội vàng nói tiếp.
"Cô suy nghĩ một chút, còn có thể có lựa chọn tốt hơn sao? Chuyện này quan hệ đến con đường làm quan của Phó gia."
Mặc dù Phó Nhiễm không đoán được đầu đuôi chuyện này, nhưng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy tức cười, thư ký Sài cũng buồn bực, một loại phản ứng đầu tiên hoặc là thà chết không theo khóc đến long trời lở đất, hoặc là làm bộ như uất ức nhưng cũng gật đầu đáp ứng, hắn chưa từng gặp qua phản ứng lạnh lùng như vậy.
"Chẳng lẽ cô không lo lắng sao?"
"Tôi đều lo lắng như mọi người."
Giọng điệu Phó Nhiễm nặng nề hơn.
"Cho nên?"
"Thư ký Sài, chúng ta nên nói trắng ra thôi."
Thư ký Sài ngẩn ra.
"Tôi nói cô còn chưa hiểu?"
"Hiện tại chuyện này vẫn không phải lỗi của cha tôi, nhưng cũng không đến mức phải chịu trách nhiệm về bức thư nặc danh kia, thư ký Sài, ông nói lên yêu cầu như thế càng thêm buồn cười, sự kiện hoang đường kia không cần phải đắn đo, ông nói là có người bày mưu đặt kế, nếu như vậy, tôi cũng có thể trực tiếp đi tìm hắn để đối mặt để hỏi cho rõ ràng."
Phó Nhiễm nói xong, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng về phía thư ký Sài.
Thần sắc thư ký Sài sụp xuống.
"Cô không muốn tôi cũng chỉ có thể trở về nói thật, đến lúc đó cũng đừng trách tôi không nói qua với cô."
Phó Nhiễm nghe vậy, mặc dù có hoài nghi nhưng cũng không dám làm mất lòng, thư ký Sài đến bên cạnh, bưng ly rượu lúc trước đưa cho Phó Nhiễm lên.
"Cô cũng đừng quá khẩn trương, tới uống ly rượu để thả lỏng, tôi cũng là vì tốt cho cô."
Phó Nhiễm nhận lấy cái ly, chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Thư ký Sài đưa tay nâng ly lên, thấy mép chén áp đến khóe miệng Phó Nhiễm.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói, ngay sau đó cửa bị dùng sức đẩy ra, Minh Thành Hữu nhìn thấy Phó Nhiễm, thần sắc buông lỏng rõ ràng, hắn đưa tay đóng cửa lại sải bước đi tới.
Tự nhiên ánh mắt rơi vào ly rượu kia của Phó Nhiễm.
Thư ký Sài nhìn thấy Minh Thành Hữu, sợ hãi vội vàng đứng lên ngồi xuống, Minh Thành Hữu đoạt lấy ly rượu trong tay Phó Nhiễm.
"Người khác đưa rượu cho em em cũng dám uống, không biết không may là gì đúng không?"
Phó Nhiễm mím chặt khóe miệng, đột nhiên bừng tỉnh, nghĩ lại cũng cảm thấy sợ.
Thư ký Sài phẫn nộ nói.
"Nói kiểu gì vậy, chẳng lẽ cho là tôi sẽ bỏ thuốc vào trong rượu?"
Phó Nhiễm kéo nhẹ ống tay áo Minh Thành Hữu.
"Vị này là thư ký SàiMinh Thành Hữu ngồi vào bên cạnh Phó Nhiễm, cô kề bên tai hắn, nói tên.
"Đã như vậy, ly rượu này coi như tôi mời ông."
Minh Thành Hữu nghiêng người đứng dậy, nâng ly rượu đưa về phía thư ký Sài, sắc mặt thư ký Sài lúng túng, thần sắc quái dị không nói nên lời, đáy mắt Minh Thành Hữu như hiện lên tia sáng quắc, cũng không nói thẳng, chỉ lạnh lùng lặp lại.
" Thư ký Sài?"
Ba chữ này, hắn nhấn mạnh từng chữ.
Thư ký Sài bất đắc dĩ đưa tay nhận lấy, ánh mắt Minh Thành Hữu chú ý ông ta từ từ đem ly rượu lại gần miệng, Minh Thành Hữu khẽ nhếch cằm, góc độ nhìn tới làm thư ký Sài nơm nớp lo sợ, ông ta ngửa cổ lên, liều mạng uống hết.
"Thư ký Sài, đúng không?"
Thấy ông ta uống một hơi cạn sạch, lúc này Minh Thành Hữu mới ngồi trở lại bên cạnh Phó Nhiễm.
"Đúng, đúng."
Thư ký Sài không ngừng gật đầu.
"XX gần đây được không?"
Minh Thành Hữu nói ra tên tên tuổi vị quan chức kia.
Thư ký Sài càng tỏ ra không bình tĩnh, đưa tay ra sức lau mồ hôi.
"Rất tốt."
"Thư ký Sài là năm nào đến công tác vậy, lúc trước tôi từng gặp ông ta ở bữa tiệc mấy lần, chưa từng thấy qua ông."
So sánh với thư ký Sài, Minh Thành Hữu ngược lại lại có thể chèn ép ông ta, hắn móc ra điếu thuốc đưa cho thư ký Sài.
"Tôi đốt thuốc giúp ông."
"Không, không."
Thư ký Sài nào dám để vị thiếu gia này khom lưng.
"Tự tôi có thể làm."
Qua qua lại lại, sắc mặt Phó Nhiễm càng lúc càng trầm xuống.
Minh Thành Hữu tùy tiện nói mấy câu cùng thư ký Sài, lúc gần đi Phó Nhiễm thấy thư ký Sài đầu đầy mồ hôi, mặt sung huyết đỏ bừng, giống như một bộ dạng cấp bách khó dằn nổi.
Cửa bị đóng sầm, trong nháy mắt người đã rời đi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Ngón tay Minh Thành Hữu chỉ ra hướng cửa.
"Mới vừa rồi nếu như em uống hết ly rượu kia, anh hỏi em, lúc này em đi tìm ai để dập tắt lửa?"
Sắc mặt Phó Nhiễm trắng bệch, đột nhiên nhìn tới tức giận trong mắt Minh Thành Hữu.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không uống, chẳng lẽ ông ta còn có thể mạnh mẽ trút cho tôi hay sao?"
"Nhưng nếu ông ta trút cho em thì sao?"
Ánh mắt Phó Nhiễm lướt qua một ly chất lỏng đổ đầy trên khay trà, cô ngã về phía sau, một bóng đen đột nhiên đè xuống trước mắt, Minh Thành Hữu cắn một cái trên làn môi cô, cánh tay cũng khẽ ghìm chặt cổ Phó Nhiễm.
"Thật sự anh nên nhìn em uống xong ly rượu kia, sau đó thì buổi tối em có thể mặc anh muốn làm gì thì làm."
Phó Nhiễm đưa tay đẩy hắn
"Biết trong rượu có thuốc anh còn khiến thư ký Sài uống?"
"Dù sao uống đồ chơi kia cũng không chết người."
Phó Nhiễm hơi cau mày.
"Không đắc tội với một người tốt hơn so với đắc tội với một người."
"Tại sao ông ta phải tìm đến em?"
Minh Thành Hữu đi thẳng vào chủ đề.
Phó Nhiễm đem đại khái mọi chuyện nói cho Minh Thành Hữu nghe.
Cánh tay hắn đưa tới nắm chắc bả vai Phó Nhiễm.
"Chuyện như vậy em trực tiếp tìm anh là tốt rồi, cần gì phải để người khác tiện nghi."
Khuỷu tay Phó Nhiễm đụng vào ngực hắn.
"Ông ta nói về chuyện của cha tôi, nhất định tôi phải tới xem một chút."
Minh Thành Hữu thu hồi nụ cười, ghì mặt cô quay sang và áp mặt sát vào mặt cô.
"Phó Nhiễm, em trở lại, tất cả chuyện của em anh đều coi là việc của anh, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp em."
"Anh muốn dùng chuyện này làm điều kiện trao đổi?"
Phó Nhiễm nhìn thẳng vào đáy mắt Minh Thành Hữu, ánh mắt hắn nghiêm túc rõ ràng hiếm thấy, Phó Nhiễm nhíu chặt mi tâm, sắc mặt mơ hồ lạnh xuống .
Minh Thành Hữu nghiêng người, bàn tay bám lấy gò má, mắt vẫn đặt tại trên người Phó Nhiễm như cũ.
"Anh muốn em trở về là anh muốn bắt đầu lần nữa, không liên quan tới chuyện trao đổi."
Không gian bên trong bao sương nhỏ hẹp, hơn nữa vừa mới trải qua chuyện như vậy, mùi thuốc lá hỗn hợp cùng mùi rượu nồng đậm, dạ dày Phó Nhiễm bắt đầu khó chịu.
Minh Thành Hữu nhận thấy cô khó chịu, hắn kéo Phó Nhiễm đi ra ngoài, rời khỏi nơi ồn ào huyên náo, hô hấp cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Phó Nhiễm ăn xong cơm tối cùng Minh Thành Hữu xong, Minh Thành Hữu vốn cũng sắp xếp những tiết mục khác, nhưng hai người cũng không tập trung tư tưởng, sau khi ăn cơm xong đều tự rời đi.
Xe đi rất nhanh vào khu biệt thự Nam Đường, Tiêu quản gia nghe thấy tiếng chuông liền ra mở cửa, Minh Thành Hữu bước vào, thấy Lý Vận Linh ở phòng khách đang loay hoay với cây cảnh của bà.
"Mẹ."
Lý Vận Linh cũng không ngẩng đầu lên.
"Chú Sài con đâu?"
Minh Thành Hữu cầm chìa khóa xe ném về phía khay trà, nặng nề ngồi vào ghế sa lon.
"Quả nhiên là mẹ, ông ta cần hạ hỏa, có thể phải qua ngày mai mới tốt lên được."
Lý Vận Linh đưa ngón tay chỉ thẳng Minh Thành Hữu.
"Nếu bị con nhận rõ mẹ cũng không có gì đáng nói, nhưng con cùng chú Sài đối đầu với nhau làm sao còn làm ông ta ra nông nỗi như vậy?"
"Ông ta đã gọi điện thoại cho mẹ."
Minh Thành Hữu nhận lấy ly trà Tiêu quản gia
Lý Vận Linh không nói không rằng, cắt bỏ cành lá dư thừa đi, về sau đem hoa cắm vào bên trong bình hoa.
"Thành Hữu, cho đến bây giờ cô ta vẫn còn giá trị để cho con tới cửa truy vấn?"
Minh Thành Hữu thổi lá trà dạt sang một bên, hai mắt cụp xuống thu lại tất cả cảm xúc.
"Mẹ, chiêu này của mẹ thật sự không cao minh chút nào, để cho hắn giả danh thư ký Sài, dù gì thư ký của XX cũng là họ Sài, như vậy làm tổn hại tới danh dự của người khác, coi chừng sẽ tìm mẹ tính sổ."
"Tên nhóc chết tiệt, ta đưa cô ta đi như vậy hắn sẽ không cần sao? Ta là gián tiếp vì tốt cho cô ta, hai bên đều có lợi."
Minh Thành Hữu khẽ uống hớp trà, ánh mắt lại đang từ từ chuyển sang lạnh lùng, Lý Vận Linh không để ý tới, trong miệng càng ngày càng không thu lại được.
"Ta vốn định sẽ tác thành cho cô ta, dù sao cũng đã ngủ cùng, chuyện của Phó Tụng Đình nhất định hắn sẽ giúp, một công đôi việc. . . . . ."
"Phanh!"
Cây kéo trong tay Lý Vận Linh lảo đảo, thiếu chút nữa cắt tới tay.
Bà không thể tin nổi nhìn bên trong phòng khách bừa bãi, mảnh vụn thủy tinh vỡ vụn rơi đầy đất, nhìn lại Minh Thành Hữu ngồi đối diện, sắc mặt u ám không ngờ tới, thần sắc làm cho người ta sợ hãi, Lý Vận Linh đem cây kéo đập lên mặt bàn.
"Thành Hữu, con có ý gì?"
"Chuyện của Phó gia cũng là mẹ làm ra?"
"Ta lại hi vọng ta có khả năng đó."
Lý Vận Linh
"Chuyện thư nặc danh đơn thuần là ngoài ý muốn, chẳng qua ta chỉ là thăm dò được tình hình thôi, đừng cho là ta không biết trong lòng con đang có tâm tư gì, ra ngoài huyên náo ồn ào, chuyện con cùng Nhụy Nhụy con cũng cất giấu, Thành Hữu, dừng lại đi!"
"Mẹ."
Ánh mắt Minh Thành Hữu như giảm bớt sự cáu kỉnh.
"Chuyện của con mẹ có thể đừng động tới hay không?"
"Ta mặc kệ con được không? Hôm nay ta chỉ cho con nhỏ kia một chút dạy bảo, nếu con làm xằng làm bậy nữa ta cũng không thể bảo đảm chuyện sau này."
Tâm tình Lý Vận Linh kích động, Tiêu quản gia nghe thấy động tĩnh liền ra ngoài, đứng im ở cửa cầu thang cũng không dám đến gần.
"Con nói rồi, con có chừng mực."
"Thành Hữu, nếu mọi chuyện đã qua rồi thì cứ để nó trôi qua đi, con như vậy ta sợ con sẽ rơi vào lần nữa."
Minh Thành Hữu khẽ nhếch môi cười lạnh.
"Nhưng nếu như con thật sự muốn rơi vào, mẹ đề phòng trốn tránh cũng không thể, nhưng nếu như con không nghĩ tới. . . . . ."
Khóe miệng hắn dần dần mím lại.
"Cho nên, mẹ cứ ở nhà làm vườn với cây cỏ của mẹ đi, đừng động tới con."
Lý Vận Linh tức giận đến nghiến răng.
" Nhụy Nhụy có biết không?"
Minh Thành Hữu nâng chân trái lên, xoay xoay chiếc nhẫn đính hôn
"Biết."
Lý Vận Linh giật mình cao giọng.
"Vậy nó nói thế nào?"
Minh Thành Hữu có vẻ như không kiên nhẫn, sai Tiêu quản gia đi pha thêm ly trà lần nữa.
"Con có nói qua với cô ấy, nếu không chịu được thì có thể rời đi."
Lý Vận Linh cầm cây kéo chỉ hướng Minh Thành Hữu.
"Chúng ta đều thiếu nợ con."
Trong lòng phẫn hận lại khó khăn bổ sung thêm một câu.
"Con là đời trước mắc nợ Phó Nhiễm."
Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên, mất hồn nhìn về chiếc đèn phong cách Châu Âu trên đỉnh đầu.
"Thành Hữu, con cũng trưởng thành rồi, theo ta thì hãy để cho Nhụy Nhụy trở về Nghênh An nhanh lên một chút, sớm sinh đứa bé đi, con xem ta ở nhà cả ngày rất buồn chán. "
Lý Vận Linh bỏ cái bao tay ra, nhìn Minh Thành Hữu dáng vẻ mất hồn không nhịn được hỏi tiếp.
"Thành Hữu, năm qua các con là ở cùng một chỗ sao?"
Minh Thành Hữu thu hồi thần sắc, ánh mắt buồn bã, hắn bình tĩnh trở lại, cố giấu cảm xúc trong ánh mắt, có chút dở khóc dở cười.
"Mẹ, mẹ thật là ‘già mà không kính’, ngay cả chuyện như vậy cũng trông nom."
"Ô hay.
Lý Vận Linh cười nói.
"Đứa nhỏ chết tiệt, càng ngày càng không đứng đắn."
Phó Nhiễm lái xe trở về Phó gia, đi vào phòng khách cũng không thấy bóng dáng Phạm Nhàn, Phó Tụng Đình ngồi một mình ở phía trước cửa sổ, trên chiếc bàn thấp đang bày một bàn cờ.
Cô nhẹ nhàng đi tới, thấy Phó Tụng Đình đang đánh cờ một mình, cánh tay trái chống trước ngực, dáng vẻ đang mải miết suy nghĩ.
Phó Nhiễm lặng yên không một tiếng động ngồi vào đối diện ông.
"Cha."
Phó Tụng Đình ngẩng đầu lên.
"Làm ta hoảng sợ, vừa trở về sao?"
"Vâng."
Phó Nhiễm nhìn xung quanh.
"Mẹ đâu?"
"Mẹ con thấy trong người không thoải mái, ăn xong cơm tối liền lên lầu nghỉ ngơi."
"Đã khám bác sĩ chưa cha?"
"Bệnh cũ, trong lòng bà ấy có chuyện."
Phó Tụng Đình thu hồi quân cờ.
"Cùng cha chơi tiếp nào."
Phó Nhiễm không tập trung.
"Cha, sớm nghỉ ngơi một ch đi, ‘thanh giả tự thanh’, mọi chuyện nhất định sẽ qua thôi."
Phó Nhiễm cùng Phó Tụng Đình đi lên lầu, tới phòng ngủ chính thăm Phạm Nhàn, cơm tối đặt ở bên cạnh không hề động đến, Phó Nhiễm an ủi mấy câu sau đó đi ra ngoài, bây giờ chuyện đã phát triển đến mức này, chỉ có thể đi một bước tính tiếp một bước.
Phó Tụng Đình cũng nhờ vả các mối quan hệ khắp nơi, hi vọng mọi chuyện sẽ không có gì xảy ra.
Mấy ngày đi qua, vẫn không hề có tiến triển như cũ.
[ Edit: MiKa
Beta: Ying ]
Phó Nhiễm từ phòng vũ đạo đi ra ngoài, trong hành lang liền nghe đến mấy tiếng chuông điện thoại, cô sờ túi, vội vàng bước nhanh đến hướng phòng làm việc. Phó Nhiễm đẩy cửa đi vào, điện thoại di động phát ra tiếng chuông chấn động, cô nhìn số điện thoại gọi tới, mới ấn phím kết nối, bên kia cũng đã cúp máy.
Hiển nhiên không đợi được cô nhận máy.
Phó Nhiễm nhìn chằm chằm trên tên Minh Thành Hữu trên mà hình, trong lòng cô có chút hi vọng, do dự một chút sau đó gọi lại.
Mãi vẫn không có người nghe máy. Trong lòng Phó Nhiễm như dây cung bị căng lên không có cách nào hồi phục, cô lo lắng lưỡng lự trong phòng làm việc, sau đó lại gọi lại cho Minh Thành Hữu, nhưng vẫn không ai nhận máy như cũ.
Gần tối, các thầy giáo của phòng làm việc cũng tan việc.
Phòng làm việc mở chiếc đèn bàn nhỏ, Phó Nhiễm cầm điện thoại trong tay, cô nằm nhoài về phía trước bàn nhưng lại ngủ mất, chuông điện thoại chợt vang lên, cô thức tỉnh, thấy là Minh Thành Hữu gọi tới.
"Này, anh ở đâu?"
Đối diện giống như c cười lạnh.
"Hắn đang ở Mê Tính, cô qua đây đón hắn đi."
Nói xong, điện thoại bị cắt đứt, không cho Phó Nhiễm thêm cơ hội mở miệng nữa.
Cô thu dọn đồ xong sải bước ra khỏi phòng làm việc.
Phó Nhiễm đi tới Mê Tính, vào phòng Vip Thiên Tự, cô đẩy cửa phòng bao ra còn chưa đi vào, mùi thuốc lá nồng nặc đập vào mặt, phòng bao to như vậy mọi người ăn uống vui vẻ xong đều rời đi, Huống Tử đứng trước sô pha, nghe thấy động tĩnh liền xoay người...
Phó Nhiễm đi tới phía sau hắn, ánh mắt nhìn sắc mặt Huống Tử, lúc này mới thấy Minh Thành Hữu nằm không nhúc nhích trên ghế sa lon.
"Hắn uống nhiều quá."
Sắc mặt Huống Tử vô hồn. Điện thoại của Minh Thành Hữu cùng mấy thứ đồ nằm xốc xếch trên bàn, Huống Tử thấy Phó Nhiễm còn đứng yên.
"Tất cả đều chỉ vì chuyện của cô, hôm nay hắn mở tiệc mời không đúng người có máu mặt ở Nghênh An Thị. Tôi xem, mặt mũi to nhất không phải bọn họ mà là cô!"
Minh Thành Hữu khó chịu nhíu mày, mắt hắn khẽ động, giống như sắp tỉnh lại.
" Huống tử, con mẹ nó cậu không để cho tôi ngủ ngon? Dọn dẹp đi."
Giọng nói như vậy cùng Minh Tam Thiếu hai năm trước không có gì thay đổi. Huống Tử cũng không tức giận chút nào, hắn cũng không thèm nhìn qua Phó Nhiễm.
" Tớ đi nha."
"Rót cho tớ ly nước."
Minh Thành Hữu ra lệnh. Huống Tử mặc kệ không trả lời, đi ra hướng cửa . Phó Nhiễm cầm ly thủy tinh rót ncô đi tới trước mặt Minh Thành Hữu.
"Uống đi."
Hai mắt của người đàn ông vẫn khép chặt, đem đôi môi khẽ mở ra, chờ người khác đút cho hắn. Phó Nhiễm hạ thấp mép chén, Minh Thành Hữu quả thật khát gần chết, hắn há to miệng uống sạch nước trong ly. Phó Nhiễm nhắc nhở.
" Coi chừng sặc."
"Khụ khụ ——"
Lời nói chưa dứt, Minh Thành Hữu chợt ngồi dậy ho kịch liệt, Phó Nhiễm thấy hắn có vẻ khó chịu, vội vàng vươn tay vỗ nhẹ sau lưng hắn. Đợi trở lại bình thường, Minh Thành Hữu mới mở mắt, tựa như còn chưa rõ tình trạng lúc này, nhìn xung quanh không có bóng người.
"Sao em ở đây ?"
"Huống Tử gọi cho tôi."
Phó Nhiễm đặt ly nước lại trên bàn. Thân thể hắn nằm lui ra phía sau, đầu thoải mái gối lên chân Phó Nhiễm, chỉ trước kia mới có thân mật như vậy, Phó Nhiễm co quắp, lấy tay đẩy bờ vai hắn.
"Còn khát không? Tôi rót thêm cho anh ly nước".
Minh Thành Hữu sao chịu bỏ qua chứ, hắn cầm tay Phó Nhiễm.
"Hết khát rồi, chỉ là đầu hơi choáng váng, xoa cho anh đi."
Hắn mở mắt ra, nhìn lên cằm Phó Nhiễm, không thấy rõ thần sắc của cô. Minh Thành Hữu véo nhẹ lấy tay cô.
" Phó Nhiễm."
"Ừ."
Cô cúi đầu, cả khuôn mặt hòa nhập vào trong ánh mắt Minh Thành Hữu. Giống như trước kia, thời gian hai năm làm khuôn mặt thay đổi bao nhiêu.
Huống Tử đi ra ngoài cũng không đóng cửa lại, lúc này mùi thuốc lá cũng bay đi không ít. Minh Thành Hữu cầm tay Phó Nhiễm, để lòng bàn tay cô dán chặt gò má của hắn.
" Chuyện cha em có chút khó giải quyết thật."
Phó Nhiễm sợ hãi, sắc mặt biến hoá.
"Vậy sao?"
"Ừ !!"
Trên người Minh Thành Hữu tỏa ra mùi rượu.
"Chuyện thư nặc danh dù là chuyện phóng đại, nhưng có một số việc cũng là thật, ví dụ như cha em lợi dụng quan hệ trong tay đáp ứng dắt mối cho các công ty. Cũng không phải chuyện quan trọng, chỉ là thân phận cha em đặc biệt, nếu xảy ra với người khác thì không sao."
Phó Nhiễm không mở miệng, nhíu chặt mi tâm lo lắng.
"Thư nặc danh chỉ là cây kíp nổ mà thôi !"
Minh Thành Hữu chống lại tầm mắt Phó Nhiễm, nhìn thấy lo lắng trong mắt cô, hắn vỗ vỗ tay Phó Nhiễm tiếp tục nói.
"Đừng lo lắng, chuyện không lớn, ngoại trừ có một chút khó khăn bên ngoài thì không khó để giải quyết."
Phó Nhiễm nghe vậy, gật đầu. Phó gia cần Minh Thành Hữu giúp một tay, dưới tình huống này nếu từ chối hoặc là cự tuyệt sẽ chỉ làm chuyện càng trở nên hỏng bét.
"Cám ơn."
Minh Thành Hữu nâng tay Phó Nhiễm đến bên môi.
"Ở nhà chờ tin tức của anh, cũng đừng chạy loạn khiến anh phải lo lắng.
Hai người ngồi ở phòng bao, đợi Minh Thành Hữu cảm thấy bớt say mới đứng dậy rời khỏi mới ra phòng bao. Nhưng dù sao cũng uống nhiều rượu, bước chân khó tránh khỏi lảo đảo, Minh Thành Hữu chống vách tường, nói sau lưng Phó Nhiễm.
"Tới đây đỡ anh."
Người lui tới Mê Tính rất nhiều, hơn phân nửa cũng có thân phận địa vị, Minh Thành Hữu vươn cánh tay gác lên bả vai Phó Nhiễm, dựa nửa người vào Phó Nhiễm. Bước đầu tiên Phó Nhiễm bước ra thiếu chút nữa ngã quỵ.
Cô gái tiếp rượu ăn mặc xinh đẹp vóc người nóng bỏng, lắc lư cái mông đi qua, chiếc váy màu đỏ cực ngắn hơi khom lưng là có thể thấy quần lót khêu gợi bên trong. Cô từ phòng bao vừa đi ra ngoài, chiếc áo lót trên người bị người đàn ông trong đó kéo lệch ra. Cô gái đứng trước cửa sửa sang lại, chạm mặt nhìn thấy Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm.
"Ui, đây không phải là Tam Thiếu sao?"
Cô nàng tiếp rượu lả lướt bước tới.
"Tam Thiếu đi đâu à?"
Ánh mắt tự nhiên hướng về Phó Nhiễm, cánh tay cô ta đặt lên vai bên kia của Minh Thành Hữu.
"Hôm nào Tam Thiếu tới Mê Tính nhất định phải ủng hộ nha, trước kia phòng bao của các anh cũng luôn chỉ đích danh em. Hiện tại chẳng lẽ là ghét bỏ em sao? Còn là. . . . . ."
Cô nàng tiếp rượu chu miệng lên.
"Anh thay đổi khẩu vị rồi sao? Coi trọng gương mặt non nớt đúng không?"
Phó Nhiễm liếc nhìn khóe miệng khiêu khích của cô ta, đôi môi ướt át son nước, dây áo ngực lộ ra khỏi bả vai cũng không biết, bởi vì mặc áo tương đối xuyên thấu, liếc mắt liền có thể nhìn ra được bộ ngực đồ sộ bên trong áo ngực nhỏ kia, không cần nghĩ có thể đoán được ở bên trong phong bao đang xảy ra chuyện gì.
Thì, Mê Tính vốn là nơi hưởng lạc, vui đùa phóng túng là chuyện thường.
Phó Nhiễn nhìn lên gương mặt gần trong gang tấc này, Minh Thành Hữu đang say ngà ngà, đáy mắt như sóng nước chập chờn với phụ nữ mà nói thì đúng là cây hoa anh túc có độc, khi giơ tay nhấc chân đem người khác phải mê mẩn vây quanh.
Phó Nhiễm nghĩ thầm, loại trò chơi này khẳng định là Minh Thành Hữu cũng chơi không ít, trong muôn hoa, có phiến lá nào không theo đạo lý dính vào thân cây?
Bàn tay đỡ thắt lưng hắn buông ra, tránh né ánh mắt đã cảm thấy ảm đạm.
Minh Thành Hữu thông minh không có mở miệng, mặc cho Phó Nhiễm đưa hắn ra ngoài. Hắn uống nhiều như vậy khẳng định không thể lái xe nữa, Phó Nhiễm nâng hắn vào bên trong xe, thắt dây an toàn.
"Trở về Y Vân thủ phủ sao?"
"Ừ."
Bên trong xe yên lặng như tờ, tiếng hít thở cũng rất nhẹ, chậm rãi mà hơi buồn bã.
"Mưa bể Giang Nam" là bài hát gần đây Phó Nhiễm mới đổi, Minh Thành Hữu ngửa ra sau, đầu dựa vào thành ghế, mắt vẫn hơi nhắm. Cô nàng tiếp rượu kiều diễm môi đỏ mọng vẫn còn quanh quẩn trong mắt Phó Nhiễm, không khỏi thấy phiền não, tới nỗi Minh Thành Hữu cầm tay của cô lại bị cô dùng sức hất ra. Tầm mắt Minh Thành Hữu khẽ nâng lên, ánh mắt nhìn gò má Phó Nhiễm chằm chằm.
"Sao vậy?"
"Tôi đang lái xe."
Thân thể hắn nghiêng qua, đầu dựa trên bả vai Phó Nhiễm.
"Anh biết rõ em đang lái xe, đầu anh rất đau."
bảo anh uống nhiều rượu như vậy?"
"Em cho rằng anh muốn uống rượu như cho nước lọc rót vào mồm sao?"
Trong giọng nói của hắn xen lẫn mơ hồ cùng uất ức, hơn nữa say rượu rất khó chịu, khóe mắt Phó Nhiễm vô thức dịu xuống.
"Đợi về nhà ngủ một giấc thật ngon."
Xe rất nhanh đi tới Y Vân thủ phủ, Phó Nhiễm cởi dây an toàn ra.
" Đến rồi".
Minh Thành Hữu giương mắt lên nhìn.
"Không phải nơi này."
"Sao lại không phải ?"
Trước kia Phó Nhiễm cũng đã từng sống ở đây, không đến mức nhận lầm. Minh Thành Hữu ngồi nửa người dậy.
"Anh không ở đây."
"Vậy anh ở đâu vậy?"
"Trung Cảnh Hào Đình."
Cách đây một đoạn đường rất xa.
"Lúc vừa ra Mê Tính sao anh không nói?"
Chẳng khác nào bắt đi trong một cái vòng luẩn quẩn.
"Anh uống say, không thể trách anh."
Minh Thành Hữu có lý do chính đáng. Phó Nhiễm xem thời gian.
" Ở Y Vân thủ phủ cũng giống vậy thôi. Lần trước tôi thấy dọn dẹp rất sạch sẽ, tối nay anh ở đây đi."
" Chỉ có lúc sinh nhật em anh mới dẫn em trở lại Y Vân thủ phủ."
Minh Thành Hữu nhìn khu biệt thự rộng lớn xuyên qua cửa sổ xe.
" Một mình anh ở đây sẽ bị mất ngủ."
"Chẳng lẽ ở Trung Cảnh Hào Đình không phải anh cũng ở một mình sao?"
"Không giống nhau."
Minh Thành Hữu đem đầu gối hướng Phó Nhiễm lần nữa.
"Cuộc sống ở Y Vân thủ phủ có em bên cạnh, chỗ khác cũng không có. Anh chỉ đứng ở chỗ này, sẽ nhớ tới em, anh cũng không có biện pháp."
Ngón tay Phó Nhiễm xiết chặt tay lái, buông đốt ngón tay ra trong sự trầm mặc, cô khởi động xe lái xe tới Trung Cảnh Hào Đình.
Nơi này không bằng phô trương như Y Vân Thủ Phủ, nhưng phong cách cùng thiết kế đều nổi trội hơn, Phó Nhiễm dừng xe trước địa chỉ Minh Thành Hữu nói khi nãy.
"Đến rồi".
"Em không đỡ anh vào sao?"
Phó Nhiễm lắc đầu.
"Tôi sợ tôi vào trong, về sau anh lại mất ngủ ở đây."
Minh Thành Hữu bật cười.
"Vào trong ngồi chút thôi."
Phó Nhiễm vẫn đỡ hắn vào đến cửa, nhưng vẫn không đi vào. tỉnh rượu hơn phân nửa, cô thấy hắn đi vào phòng khách, lúc này mới đóng cửa xe rời đi. Minh Thành Hữu đi ra ban công lầu hai, nhìn lại xung quanh, xa xa có thể đem nghênh cảnh đêm Nghênh An Thị thu vào trong tầm mắt, xe của Phó Nhiễm đã sớm biến mất, ánh mắt của hắn dần dần chìm, khắp người mệt mỏi.
Hào Khôn.
La Văn Anh cắn cây viết ký tên nhìn chằm chằm vào máy tính mà mất hồn, ai nói có tiền đều quang vinh chói lọi được người người sùng bái? Trong mắt cô, tiền giống như đau khổ bức bách không thể phân chia rõ ràng.
23h.
Cô vẫn còn ở lại công ty vì theo đuổi một dự án mà hao phí tuổi thanh xuân, cả tầng chỉ có bên trong phòng làm việc của cô vẫn sáng đèn.
Minh Tranh vắt áo khoác qua cánh tay, ngang qua phòng cô thấy bên trong có ánh đèn, hắn không gõ cửa, trực tiếp đẩy ra đi vào.
" Eve, còn đang bận sao?"
La Văn Anh cũng không ngẩng đầu lên.
" Cũng không phải giờ anh mới về sao?"
MR khí thế dào dạt, Minh Tranh không thể khinh thường đối thủ, khoảng thời gian này tầng cao nhất công ty thường xuyên bị gọi đi họp, Minh Tranh ngồi vào chỗ đối diện La Văn Anh.
"Đi thôi, mắt quầng thâm cũng chịu được sao? "
"Vậy sao?"
Phụ nữ đều luôn có sự quan tâm đặc biệt đối với nhan sắc, La Văn Anh dùng ngón trỏ đặt nhẹ lên mắt.
"Bị nhà tư bản bắt chẹt thành ra như vậy."
Minh Tranh không thể nhịn nổi cười yếu ớt, trong mắt cũng rất mỏi mệt. La Văn Anh ngẩng đầu lên, người đàn ông ngồi ở đối diện xét về diện mạo và điều kiện đều rất tốt, nhưng chút vinh quang vẫn không che giấu được cô đơn của hắn.
"Nghe nói gần đây trong nhà Phó Nhiễm có phiền toái?"
Minh Tranh dựa vào thành ghế.
"Mấy ngày nay anh ở đây tìm mối quan hệ, chuyện Phó gia tới quá mau." Phất đi không hết phiền não bao phủ trong lòng. "Làm sao em biết?"
"Cha tôi nói." La Văn Anh ném bút vào ống đựng bút." Đúng! Chuyện như vậy nhưng không thể trách, cha tôi cũng đã gặp phải, may mắn là nguy hiểm không còn nữa."
"Oh?" Đôi tay Minh tranh áp vào bàn làm việc của La Văn Anh. "Giải quyết như thế nào ?"
La Văn Anh khẽ nhún vai. "Nhờ mối quan hệ, tìm đúng người. Một phát liền trúng người muốn hại!"
Minh Tranh như có điều suy nghĩ. "Có thể làm phiền cha em giới thiệu người giúp đỡ không? Loại chuyện này thật sự đau đầu."
La Văn Anh dọn dẹp văn kiện trên mặt bàn. "Còn nhớ lúc anh tới La gia, nói muốn từ hôn cha tôi đã nói sao không?"
"Sao lại không nhớ rõ." Minh Tranh liên tục cười khổ. "Nói nếu tiếp tục tới nhà sẽ đánh gãy chân của anh."
"Cho nên..... "
La Văn Anh làm ra dáng vẻ thương mà không giúp được gì.
"Trừ khi anh không sợ bị đánh, tôi đã nói với anh, cha tôi luyện qua quyền đạo."
Minh Tranh duỗi thẳng hai chân.
"Thật là cha nào con nấy
"Trong chuyện này quan hệ rất phức tạp, không phải là em không muốn giúp. Cho dù tôi có nói cũng vô ích, hiện tại ai cũng muốn bo bo giữ mình, dù anh có đem Hào Khôn cho tôi, nhất định ông ấy cũng không chịu giúp một tay."
Minh Tranh đứng lên, giúp cô thu thập văn kiện xong.
"Anh biết rõ."
Hắn cầm áo khoác mặc lên người.
"Nhưng Hào Khôn của anh như vậy không đáng tiền sao?"
"No!!"
La Văn Anh hơi nhíu mày, bộ dáng hẳn là ít khi dí dỏm như vậy.
"Mỗi người theo đuổi những điều không giống nhau, ông ấy đem chức quan của mình so với mạng còn quan trọng hơn đấy."
"Ngược lại, chẳng lẽ..."
Minh Tranh ngắm nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
"Đi ăn khuya thôi."
"Không đi! "
La Văn Anh cự tuyệt không chút nghĩ ngợi. "Tôi tình nguyện để bụng đói đi ngủ chứ quyết không muốn tăng cân."
Có câu nói rất hay, giảm cân là sự nghiệp cả đời của phụ nữ.
Phó Nhiễm ra khỏi phòng làm việc, trên đường mua bánh trứng. Minh Thành Hữu không xuất hiện liên tiếp vài ngày rồi, ngay cả điện thoại cũng không có.
Cô mở máy tính ra theo thường lệ, cắm ống hút vào hộp sữa tươi, tranh thủ thời gian ăn tin tức mới nhất.
Một tiêu đề nhảy lên, là ảnh chụp nụ hôn nóng bỏng của nữ minh tinh cấp ba Trần Lam Diễm cùng người nào đó đứng trước mặt mọi người.
Nhìn vào góc độ cực đẹp, đem nữ hình ảnh chụp góc độ nữ minh tinh hết sức rõ ràng, loáng thoáng thấy người đàn ông rất cao lớn, phần lưng to lớn, phụ đề viết rõ ràng: "Minh Tam Thiếu Nghênh An Thị đùa giỡn phong lưu".
Người đàn ông đi trước gõ cửa phòng, nghe được tiếng đáp lại, lúc này mới để Phó Nhiễm đi vào. Cô nghe thấy tiếng cửa ở phía sau đóng lại, về sau, là đóng chặt nặng nề. Bên trong bao sương chỉ có một người đàn ông, Phó Nhiễm xác định cô cũng không biết người này.
"Phó tiểu thư, mời ngồi, mời ngồi."
Đối phương tỏ thái độ nhiệt tình, ước chừng bốn mươi mấy tuổi, ngược lại mặc Tây phục rất lịch sự.
"Không cần."
Phó Nhiễm nhã nhặn từ chối.
"Xin hỏi ông tìm tôi tới có chuyện gì sao?"
"Vẫn là ngồi nói đi, đến đây."
"Nghe nói là có liên quan tới cha tôi sao?"
Phó Nhiễm đi thẳng vào vấn đề, sắc mặt người đàn ông ngượng ngùng không nén được giận.
"Phó tiểu thư, cô có thể gọi tôi là thư ký Sài."
Phó Nhiễm không trả lời, chỉ chăm chú nhìn về phía hắn.
"Nếu như vậy, được, chúng ta có lời gì nói thẳng đi."
Thư ký Sài ngồi vào ghế sa lon, ngón tay thuần thục đốt thuốc, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, xem ra cũng là khách quen phong lưu, bề ngoài lịch sự bên trong lại là trụy lạc.
"Chuyện của cha cô rất khó giải quyết, cấp trên có ý muốn điều tra kỹ, mặc dù chuyện thơ nặc danh có chút bị thổi phồng, nhưng không ít tình huống lại là thật, nhưng nếu truy cứu đến cùng, nói không chừng. . . . . ."
Phó Nhiễm ngồi vào chỗ của mình trên ghế sa lon đối diện thư ký Sài.
"Chẳng lẽ ngài có biện pháp?"
"Không phải tôi."
Thư ký Sài vắt chân lên đắc ý.
"Do người khác, cô cũng biết, chuyện này nói truy cứu, nó chính là chuyện lớn, nói không truy cứu, chuyện lớn cũng không phải là cái rắm gì."
Trong lòng Phó Nhiễm chán ghét, nhưng sắc mặt không thấy lộ rõ.
"Nếu chuyện có thể giải quyết thì thật tốt, cũng làm phiền thư ký Sài giúp một tay nói vài lời xin cho, sau này khẳng định tôi sẽ không quên ơn của ngài."
"Này. "
Thư ký Sài lấy thuốc lá mang theo ra.
"Tôi làm sao có khả năng này, quan trọng còn phải nhìn thái độ của Phó tiểu thư nữa."
"Tôi?"
Phó Nhiễm trợn tròn đôi mắt trong veo, không biết là không biết thật hay là giả vờ
"Đương nhiên là tôi luôn mong được bình an."
"Vậy thì tốt."
Thư ký Sài bưng ly rượu lên đưa cho Phó Nhiễm, cô đưa tay tiếp nhận, thư ký Sài thấy bên cạnh không có ai, hắn hạ thấp giọng nói ra một cái tên.
"Cô biết chứ?"
Phó Nhiễm có chút sợ hãi, cô đã từng nghe Phó Tụng Đình nói qua, trên các mặt báo cũng thường có bóng dáng của ông ta, chức vị của ông ta cao hơn Phó Tụng Đình một cấp, ở Nghênh An cũng là nhân vật hô phong hoán vũ.
"Ngài nói, chuyện này ông ấy có thể giúp một tay?"
"Dĩ nhiên, còn không phải chỉ là một câu nói, nhưng có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Ông ta đã gặp qua Phó tiểu thư trên tiệc rượu một lần, cô cũng biết, vợ ông ta chết bởi lý do ngoài ý muốn hai mươi năm trước đến nay vẫn không kết hôn, nhưng đối với cô chính là vừa gặp đã thương, cho nên. . . . . ."
Nói chuyện đến nước này, đủ rõ ràng rồi.
Phó Nhiễm lại cảm thấy mấy phần nực cười.
"Ngài nói đi. . . . . ."
Thư ký Sài thấy cô đã hiểu ý.
"Một đêm mà thôi."
Phó Nhiễm buông ly rượu trong tay.
"Làm sao tôi lại có thể tin tưởng lời nói của ngài, nói ngược lại mới có thể chứng minh ông là bí thư của ông ta thật, hoặc là sau đó ông ta sẽ không đổi ý?"
"Cô gọi điện thoại cho cha cô là có thể biết thật giả, một khi ông đáp ứng chuyện này, yên tâm, tuyệt đối có thể thành công."
Thấy Phó Nhiễm không nói lời nào, thư ký Sài vội vàng nói tiếp.
"Cô suy nghĩ một chút, còn có thể có lựa chọn tốt hơn sao? Chuyện này quan hệ đến con đường làm quan của Phó gia."
Mặc dù Phó Nhiễm không đoán được đầu đuôi chuyện này, nhưng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy tức cười, thư ký Sài cũng buồn bực, một loại phản ứng đầu tiên hoặc là thà chết không theo khóc đến long trời lở đất, hoặc là làm bộ như uất ức nhưng cũng gật đầu đáp ứng, hắn chưa từng gặp qua phản ứng lạnh lùng như vậy.
"Chẳng lẽ cô không lo lắng sao?"
"Tôi đều lo lắng như mọi người."
Giọng điệu Phó Nhiễm nặng nề hơn.
"Cho nên?"
"Thư ký Sài, chúng ta nên nói trắng ra thôi."
Thư ký Sài ngẩn ra.
"Tôi nói cô còn chưa hiểu?"
"Hiện tại chuyện này vẫn không phải lỗi của cha tôi, nhưng cũng không đến mức phải chịu trách nhiệm về bức thư nặc danh kia, thư ký Sài, ông nói lên yêu cầu như thế càng thêm buồn cười, sự kiện hoang đường kia không cần phải đắn đo, ông nói là có người bày mưu đặt kế, nếu như vậy, tôi cũng có thể trực tiếp đi tìm hắn để đối mặt để hỏi cho rõ ràng."
Phó Nhiễm nói xong, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng về phía thư ký Sài.
Thần sắc thư ký Sài sụp xuống.
"Cô không muốn tôi cũng chỉ có thể trở về nói thật, đến lúc đó cũng đừng trách tôi không nói qua với cô."
Phó Nhiễm nghe vậy, mặc dù có hoài nghi nhưng cũng không dám làm mất lòng, thư ký Sài đến bên cạnh, bưng ly rượu lúc trước đưa cho Phó Nhiễm lên.
"Cô cũng đừng quá khẩn trương, tới uống ly rượu để thả lỏng, tôi cũng là vì tốt cho cô."
Phó Nhiễm nhận lấy cái ly, chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Thư ký Sài đưa tay nâng ly lên, thấy mép chén áp đến khóe miệng Phó Nhiễm.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói, ngay sau đó cửa bị dùng sức đẩy ra, Minh Thành Hữu nhìn thấy Phó Nhiễm, thần sắc buông lỏng rõ ràng, hắn đưa tay đóng cửa lại sải bước đi tới.
Tự nhiên ánh mắt rơi vào ly rượu kia của Phó Nhiễm.
Thư ký Sài nhìn thấy Minh Thành Hữu, sợ hãi vội vàng đứng lên ngồi xuống, Minh Thành Hữu đoạt lấy ly rượu trong tay Phó Nhiễm.
"Người khác đưa rượu cho em em cũng dám uống, không biết không may là gì đúng không?"
Phó Nhiễm mím chặt khóe miệng, đột nhiên bừng tỉnh, nghĩ lại cũng cảm thấy sợ.
Thư ký Sài phẫn nộ nói.
"Nói kiểu gì vậy, chẳng lẽ cho là tôi sẽ bỏ thuốc vào trong rượu?"
Phó Nhiễm kéo nhẹ ống tay áo Minh Thành Hữu.
"Vị này là thư ký SàiMinh Thành Hữu ngồi vào bên cạnh Phó Nhiễm, cô kề bên tai hắn, nói tên.
"Đã như vậy, ly rượu này coi như tôi mời ông."
Minh Thành Hữu nghiêng người đứng dậy, nâng ly rượu đưa về phía thư ký Sài, sắc mặt thư ký Sài lúng túng, thần sắc quái dị không nói nên lời, đáy mắt Minh Thành Hữu như hiện lên tia sáng quắc, cũng không nói thẳng, chỉ lạnh lùng lặp lại.
" Thư ký Sài?"
Ba chữ này, hắn nhấn mạnh từng chữ.
Thư ký Sài bất đắc dĩ đưa tay nhận lấy, ánh mắt Minh Thành Hữu chú ý ông ta từ từ đem ly rượu lại gần miệng, Minh Thành Hữu khẽ nhếch cằm, góc độ nhìn tới làm thư ký Sài nơm nớp lo sợ, ông ta ngửa cổ lên, liều mạng uống hết.
"Thư ký Sài, đúng không?"
Thấy ông ta uống một hơi cạn sạch, lúc này Minh Thành Hữu mới ngồi trở lại bên cạnh Phó Nhiễm.
"Đúng, đúng."
Thư ký Sài không ngừng gật đầu.
"XX gần đây được không?"
Minh Thành Hữu nói ra tên tên tuổi vị quan chức kia.
Thư ký Sài càng tỏ ra không bình tĩnh, đưa tay ra sức lau mồ hôi.
"Rất tốt."
"Thư ký Sài là năm nào đến công tác vậy, lúc trước tôi từng gặp ông ta ở bữa tiệc mấy lần, chưa từng thấy qua ông."
So sánh với thư ký Sài, Minh Thành Hữu ngược lại lại có thể chèn ép ông ta, hắn móc ra điếu thuốc đưa cho thư ký Sài.
"Tôi đốt thuốc giúp ông."
"Không, không."
Thư ký Sài nào dám để vị thiếu gia này khom lưng.
"Tự tôi có thể làm."
Qua qua lại lại, sắc mặt Phó Nhiễm càng lúc càng trầm xuống.
Minh Thành Hữu tùy tiện nói mấy câu cùng thư ký Sài, lúc gần đi Phó Nhiễm thấy thư ký Sài đầu đầy mồ hôi, mặt sung huyết đỏ bừng, giống như một bộ dạng cấp bách khó dằn nổi.
Cửa bị đóng sầm, trong nháy mắt người đã rời đi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Ngón tay Minh Thành Hữu chỉ ra hướng cửa.
"Mới vừa rồi nếu như em uống hết ly rượu kia, anh hỏi em, lúc này em đi tìm ai để dập tắt lửa?"
Sắc mặt Phó Nhiễm trắng bệch, đột nhiên nhìn tới tức giận trong mắt Minh Thành Hữu.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không uống, chẳng lẽ ông ta còn có thể mạnh mẽ trút cho tôi hay sao?"
"Nhưng nếu ông ta trút cho em thì sao?"
Ánh mắt Phó Nhiễm lướt qua một ly chất lỏng đổ đầy trên khay trà, cô ngã về phía sau, một bóng đen đột nhiên đè xuống trước mắt, Minh Thành Hữu cắn một cái trên làn môi cô, cánh tay cũng khẽ ghìm chặt cổ Phó Nhiễm.
"Thật sự anh nên nhìn em uống xong ly rượu kia, sau đó thì buổi tối em có thể mặc anh muốn làm gì thì làm."
Phó Nhiễm đưa tay đẩy hắn
"Biết trong rượu có thuốc anh còn khiến thư ký Sài uống?"
"Dù sao uống đồ chơi kia cũng không chết người."
Phó Nhiễm hơi cau mày.
"Không đắc tội với một người tốt hơn so với đắc tội với một người."
"Tại sao ông ta phải tìm đến em?"
Minh Thành Hữu đi thẳng vào chủ đề.
Phó Nhiễm đem đại khái mọi chuyện nói cho Minh Thành Hữu nghe.
Cánh tay hắn đưa tới nắm chắc bả vai Phó Nhiễm.
"Chuyện như vậy em trực tiếp tìm anh là tốt rồi, cần gì phải để người khác tiện nghi."
Khuỷu tay Phó Nhiễm đụng vào ngực hắn.
"Ông ta nói về chuyện của cha tôi, nhất định tôi phải tới xem một chút."
Minh Thành Hữu thu hồi nụ cười, ghì mặt cô quay sang và áp mặt sát vào mặt cô.
"Phó Nhiễm, em trở lại, tất cả chuyện của em anh đều coi là việc của anh, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp em."
"Anh muốn dùng chuyện này làm điều kiện trao đổi?"
Phó Nhiễm nhìn thẳng vào đáy mắt Minh Thành Hữu, ánh mắt hắn nghiêm túc rõ ràng hiếm thấy, Phó Nhiễm nhíu chặt mi tâm, sắc mặt mơ hồ lạnh xuống .
Minh Thành Hữu nghiêng người, bàn tay bám lấy gò má, mắt vẫn đặt tại trên người Phó Nhiễm như cũ.
"Anh muốn em trở về là anh muốn bắt đầu lần nữa, không liên quan tới chuyện trao đổi."
Không gian bên trong bao sương nhỏ hẹp, hơn nữa vừa mới trải qua chuyện như vậy, mùi thuốc lá hỗn hợp cùng mùi rượu nồng đậm, dạ dày Phó Nhiễm bắt đầu khó chịu.
Minh Thành Hữu nhận thấy cô khó chịu, hắn kéo Phó Nhiễm đi ra ngoài, rời khỏi nơi ồn ào huyên náo, hô hấp cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Phó Nhiễm ăn xong cơm tối cùng Minh Thành Hữu xong, Minh Thành Hữu vốn cũng sắp xếp những tiết mục khác, nhưng hai người cũng không tập trung tư tưởng, sau khi ăn cơm xong đều tự rời đi.
Xe đi rất nhanh vào khu biệt thự Nam Đường, Tiêu quản gia nghe thấy tiếng chuông liền ra mở cửa, Minh Thành Hữu bước vào, thấy Lý Vận Linh ở phòng khách đang loay hoay với cây cảnh của bà.
"Mẹ."
Lý Vận Linh cũng không ngẩng đầu lên.
"Chú Sài con đâu?"
Minh Thành Hữu cầm chìa khóa xe ném về phía khay trà, nặng nề ngồi vào ghế sa lon.
"Quả nhiên là mẹ, ông ta cần hạ hỏa, có thể phải qua ngày mai mới tốt lên được."
Lý Vận Linh đưa ngón tay chỉ thẳng Minh Thành Hữu.
"Nếu bị con nhận rõ mẹ cũng không có gì đáng nói, nhưng con cùng chú Sài đối đầu với nhau làm sao còn làm ông ta ra nông nỗi như vậy?"
"Ông ta đã gọi điện thoại cho mẹ."
Minh Thành Hữu nhận lấy ly trà Tiêu quản gia
Lý Vận Linh không nói không rằng, cắt bỏ cành lá dư thừa đi, về sau đem hoa cắm vào bên trong bình hoa.
"Thành Hữu, cho đến bây giờ cô ta vẫn còn giá trị để cho con tới cửa truy vấn?"
Minh Thành Hữu thổi lá trà dạt sang một bên, hai mắt cụp xuống thu lại tất cả cảm xúc.
"Mẹ, chiêu này của mẹ thật sự không cao minh chút nào, để cho hắn giả danh thư ký Sài, dù gì thư ký của XX cũng là họ Sài, như vậy làm tổn hại tới danh dự của người khác, coi chừng sẽ tìm mẹ tính sổ."
"Tên nhóc chết tiệt, ta đưa cô ta đi như vậy hắn sẽ không cần sao? Ta là gián tiếp vì tốt cho cô ta, hai bên đều có lợi."
Minh Thành Hữu khẽ uống hớp trà, ánh mắt lại đang từ từ chuyển sang lạnh lùng, Lý Vận Linh không để ý tới, trong miệng càng ngày càng không thu lại được.
"Ta vốn định sẽ tác thành cho cô ta, dù sao cũng đã ngủ cùng, chuyện của Phó Tụng Đình nhất định hắn sẽ giúp, một công đôi việc. . . . . ."
"Phanh!"
Cây kéo trong tay Lý Vận Linh lảo đảo, thiếu chút nữa cắt tới tay.
Bà không thể tin nổi nhìn bên trong phòng khách bừa bãi, mảnh vụn thủy tinh vỡ vụn rơi đầy đất, nhìn lại Minh Thành Hữu ngồi đối diện, sắc mặt u ám không ngờ tới, thần sắc làm cho người ta sợ hãi, Lý Vận Linh đem cây kéo đập lên mặt bàn.
"Thành Hữu, con có ý gì?"
"Chuyện của Phó gia cũng là mẹ làm ra?"
"Ta lại hi vọng ta có khả năng đó."
Lý Vận Linh
"Chuyện thư nặc danh đơn thuần là ngoài ý muốn, chẳng qua ta chỉ là thăm dò được tình hình thôi, đừng cho là ta không biết trong lòng con đang có tâm tư gì, ra ngoài huyên náo ồn ào, chuyện con cùng Nhụy Nhụy con cũng cất giấu, Thành Hữu, dừng lại đi!"
"Mẹ."
Ánh mắt Minh Thành Hữu như giảm bớt sự cáu kỉnh.
"Chuyện của con mẹ có thể đừng động tới hay không?"
"Ta mặc kệ con được không? Hôm nay ta chỉ cho con nhỏ kia một chút dạy bảo, nếu con làm xằng làm bậy nữa ta cũng không thể bảo đảm chuyện sau này."
Tâm tình Lý Vận Linh kích động, Tiêu quản gia nghe thấy động tĩnh liền ra ngoài, đứng im ở cửa cầu thang cũng không dám đến gần.
"Con nói rồi, con có chừng mực."
"Thành Hữu, nếu mọi chuyện đã qua rồi thì cứ để nó trôi qua đi, con như vậy ta sợ con sẽ rơi vào lần nữa."
Minh Thành Hữu khẽ nhếch môi cười lạnh.
"Nhưng nếu như con thật sự muốn rơi vào, mẹ đề phòng trốn tránh cũng không thể, nhưng nếu như con không nghĩ tới. . . . . ."
Khóe miệng hắn dần dần mím lại.
"Cho nên, mẹ cứ ở nhà làm vườn với cây cỏ của mẹ đi, đừng động tới con."
Lý Vận Linh tức giận đến nghiến răng.
" Nhụy Nhụy có biết không?"
Minh Thành Hữu nâng chân trái lên, xoay xoay chiếc nhẫn đính hôn
"Biết."
Lý Vận Linh giật mình cao giọng.
"Vậy nó nói thế nào?"
Minh Thành Hữu có vẻ như không kiên nhẫn, sai Tiêu quản gia đi pha thêm ly trà lần nữa.
"Con có nói qua với cô ấy, nếu không chịu được thì có thể rời đi."
Lý Vận Linh cầm cây kéo chỉ hướng Minh Thành Hữu.
"Chúng ta đều thiếu nợ con."
Trong lòng phẫn hận lại khó khăn bổ sung thêm một câu.
"Con là đời trước mắc nợ Phó Nhiễm."
Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên, mất hồn nhìn về chiếc đèn phong cách Châu Âu trên đỉnh đầu.
"Thành Hữu, con cũng trưởng thành rồi, theo ta thì hãy để cho Nhụy Nhụy trở về Nghênh An nhanh lên một chút, sớm sinh đứa bé đi, con xem ta ở nhà cả ngày rất buồn chán. "
Lý Vận Linh bỏ cái bao tay ra, nhìn Minh Thành Hữu dáng vẻ mất hồn không nhịn được hỏi tiếp.
"Thành Hữu, năm qua các con là ở cùng một chỗ sao?"
Minh Thành Hữu thu hồi thần sắc, ánh mắt buồn bã, hắn bình tĩnh trở lại, cố giấu cảm xúc trong ánh mắt, có chút dở khóc dở cười.
"Mẹ, mẹ thật là ‘già mà không kính’, ngay cả chuyện như vậy cũng trông nom."
"Ô hay.
Lý Vận Linh cười nói.
"Đứa nhỏ chết tiệt, càng ngày càng không đứng đắn."
Phó Nhiễm lái xe trở về Phó gia, đi vào phòng khách cũng không thấy bóng dáng Phạm Nhàn, Phó Tụng Đình ngồi một mình ở phía trước cửa sổ, trên chiếc bàn thấp đang bày một bàn cờ.
Cô nhẹ nhàng đi tới, thấy Phó Tụng Đình đang đánh cờ một mình, cánh tay trái chống trước ngực, dáng vẻ đang mải miết suy nghĩ.
Phó Nhiễm lặng yên không một tiếng động ngồi vào đối diện ông.
"Cha."
Phó Tụng Đình ngẩng đầu lên.
"Làm ta hoảng sợ, vừa trở về sao?"
"Vâng."
Phó Nhiễm nhìn xung quanh.
"Mẹ đâu?"
"Mẹ con thấy trong người không thoải mái, ăn xong cơm tối liền lên lầu nghỉ ngơi."
"Đã khám bác sĩ chưa cha?"
"Bệnh cũ, trong lòng bà ấy có chuyện."
Phó Tụng Đình thu hồi quân cờ.
"Cùng cha chơi tiếp nào."
Phó Nhiễm không tập trung.
"Cha, sớm nghỉ ngơi một ch đi, ‘thanh giả tự thanh’, mọi chuyện nhất định sẽ qua thôi."
Phó Nhiễm cùng Phó Tụng Đình đi lên lầu, tới phòng ngủ chính thăm Phạm Nhàn, cơm tối đặt ở bên cạnh không hề động đến, Phó Nhiễm an ủi mấy câu sau đó đi ra ngoài, bây giờ chuyện đã phát triển đến mức này, chỉ có thể đi một bước tính tiếp một bước.
Phó Tụng Đình cũng nhờ vả các mối quan hệ khắp nơi, hi vọng mọi chuyện sẽ không có gì xảy ra.
Mấy ngày đi qua, vẫn không hề có tiến triển như cũ.
[ Edit: MiKa
Beta: Ying ]
Phó Nhiễm từ phòng vũ đạo đi ra ngoài, trong hành lang liền nghe đến mấy tiếng chuông điện thoại, cô sờ túi, vội vàng bước nhanh đến hướng phòng làm việc. Phó Nhiễm đẩy cửa đi vào, điện thoại di động phát ra tiếng chuông chấn động, cô nhìn số điện thoại gọi tới, mới ấn phím kết nối, bên kia cũng đã cúp máy.
Hiển nhiên không đợi được cô nhận máy.
Phó Nhiễm nhìn chằm chằm trên tên Minh Thành Hữu trên mà hình, trong lòng cô có chút hi vọng, do dự một chút sau đó gọi lại.
Mãi vẫn không có người nghe máy. Trong lòng Phó Nhiễm như dây cung bị căng lên không có cách nào hồi phục, cô lo lắng lưỡng lự trong phòng làm việc, sau đó lại gọi lại cho Minh Thành Hữu, nhưng vẫn không ai nhận máy như cũ.
Gần tối, các thầy giáo của phòng làm việc cũng tan việc.
Phòng làm việc mở chiếc đèn bàn nhỏ, Phó Nhiễm cầm điện thoại trong tay, cô nằm nhoài về phía trước bàn nhưng lại ngủ mất, chuông điện thoại chợt vang lên, cô thức tỉnh, thấy là Minh Thành Hữu gọi tới.
"Này, anh ở đâu?"
Đối diện giống như c cười lạnh.
"Hắn đang ở Mê Tính, cô qua đây đón hắn đi."
Nói xong, điện thoại bị cắt đứt, không cho Phó Nhiễm thêm cơ hội mở miệng nữa.
Cô thu dọn đồ xong sải bước ra khỏi phòng làm việc.
Phó Nhiễm đi tới Mê Tính, vào phòng Vip Thiên Tự, cô đẩy cửa phòng bao ra còn chưa đi vào, mùi thuốc lá nồng nặc đập vào mặt, phòng bao to như vậy mọi người ăn uống vui vẻ xong đều rời đi, Huống Tử đứng trước sô pha, nghe thấy động tĩnh liền xoay người...
Phó Nhiễm đi tới phía sau hắn, ánh mắt nhìn sắc mặt Huống Tử, lúc này mới thấy Minh Thành Hữu nằm không nhúc nhích trên ghế sa lon.
"Hắn uống nhiều quá."
Sắc mặt Huống Tử vô hồn. Điện thoại của Minh Thành Hữu cùng mấy thứ đồ nằm xốc xếch trên bàn, Huống Tử thấy Phó Nhiễm còn đứng yên.
"Tất cả đều chỉ vì chuyện của cô, hôm nay hắn mở tiệc mời không đúng người có máu mặt ở Nghênh An Thị. Tôi xem, mặt mũi to nhất không phải bọn họ mà là cô!"
Minh Thành Hữu khó chịu nhíu mày, mắt hắn khẽ động, giống như sắp tỉnh lại.
" Huống tử, con mẹ nó cậu không để cho tôi ngủ ngon? Dọn dẹp đi."
Giọng nói như vậy cùng Minh Tam Thiếu hai năm trước không có gì thay đổi. Huống Tử cũng không tức giận chút nào, hắn cũng không thèm nhìn qua Phó Nhiễm.
" Tớ đi nha."
"Rót cho tớ ly nước."
Minh Thành Hữu ra lệnh. Huống Tử mặc kệ không trả lời, đi ra hướng cửa . Phó Nhiễm cầm ly thủy tinh rót ncô đi tới trước mặt Minh Thành Hữu.
"Uống đi."
Hai mắt của người đàn ông vẫn khép chặt, đem đôi môi khẽ mở ra, chờ người khác đút cho hắn. Phó Nhiễm hạ thấp mép chén, Minh Thành Hữu quả thật khát gần chết, hắn há to miệng uống sạch nước trong ly. Phó Nhiễm nhắc nhở.
" Coi chừng sặc."
"Khụ khụ ——"
Lời nói chưa dứt, Minh Thành Hữu chợt ngồi dậy ho kịch liệt, Phó Nhiễm thấy hắn có vẻ khó chịu, vội vàng vươn tay vỗ nhẹ sau lưng hắn. Đợi trở lại bình thường, Minh Thành Hữu mới mở mắt, tựa như còn chưa rõ tình trạng lúc này, nhìn xung quanh không có bóng người.
"Sao em ở đây ?"
"Huống Tử gọi cho tôi."
Phó Nhiễm đặt ly nước lại trên bàn. Thân thể hắn nằm lui ra phía sau, đầu thoải mái gối lên chân Phó Nhiễm, chỉ trước kia mới có thân mật như vậy, Phó Nhiễm co quắp, lấy tay đẩy bờ vai hắn.
"Còn khát không? Tôi rót thêm cho anh ly nước".
Minh Thành Hữu sao chịu bỏ qua chứ, hắn cầm tay Phó Nhiễm.
"Hết khát rồi, chỉ là đầu hơi choáng váng, xoa cho anh đi."
Hắn mở mắt ra, nhìn lên cằm Phó Nhiễm, không thấy rõ thần sắc của cô. Minh Thành Hữu véo nhẹ lấy tay cô.
" Phó Nhiễm."
"Ừ."
Cô cúi đầu, cả khuôn mặt hòa nhập vào trong ánh mắt Minh Thành Hữu. Giống như trước kia, thời gian hai năm làm khuôn mặt thay đổi bao nhiêu.
Huống Tử đi ra ngoài cũng không đóng cửa lại, lúc này mùi thuốc lá cũng bay đi không ít. Minh Thành Hữu cầm tay Phó Nhiễm, để lòng bàn tay cô dán chặt gò má của hắn.
" Chuyện cha em có chút khó giải quyết thật."
Phó Nhiễm sợ hãi, sắc mặt biến hoá.
"Vậy sao?"
"Ừ !!"
Trên người Minh Thành Hữu tỏa ra mùi rượu.
"Chuyện thư nặc danh dù là chuyện phóng đại, nhưng có một số việc cũng là thật, ví dụ như cha em lợi dụng quan hệ trong tay đáp ứng dắt mối cho các công ty. Cũng không phải chuyện quan trọng, chỉ là thân phận cha em đặc biệt, nếu xảy ra với người khác thì không sao."
Phó Nhiễm không mở miệng, nhíu chặt mi tâm lo lắng.
"Thư nặc danh chỉ là cây kíp nổ mà thôi !"
Minh Thành Hữu chống lại tầm mắt Phó Nhiễm, nhìn thấy lo lắng trong mắt cô, hắn vỗ vỗ tay Phó Nhiễm tiếp tục nói.
"Đừng lo lắng, chuyện không lớn, ngoại trừ có một chút khó khăn bên ngoài thì không khó để giải quyết."
Phó Nhiễm nghe vậy, gật đầu. Phó gia cần Minh Thành Hữu giúp một tay, dưới tình huống này nếu từ chối hoặc là cự tuyệt sẽ chỉ làm chuyện càng trở nên hỏng bét.
"Cám ơn."
Minh Thành Hữu nâng tay Phó Nhiễm đến bên môi.
"Ở nhà chờ tin tức của anh, cũng đừng chạy loạn khiến anh phải lo lắng.
Hai người ngồi ở phòng bao, đợi Minh Thành Hữu cảm thấy bớt say mới đứng dậy rời khỏi mới ra phòng bao. Nhưng dù sao cũng uống nhiều rượu, bước chân khó tránh khỏi lảo đảo, Minh Thành Hữu chống vách tường, nói sau lưng Phó Nhiễm.
"Tới đây đỡ anh."
Người lui tới Mê Tính rất nhiều, hơn phân nửa cũng có thân phận địa vị, Minh Thành Hữu vươn cánh tay gác lên bả vai Phó Nhiễm, dựa nửa người vào Phó Nhiễm. Bước đầu tiên Phó Nhiễm bước ra thiếu chút nữa ngã quỵ.
Cô gái tiếp rượu ăn mặc xinh đẹp vóc người nóng bỏng, lắc lư cái mông đi qua, chiếc váy màu đỏ cực ngắn hơi khom lưng là có thể thấy quần lót khêu gợi bên trong. Cô từ phòng bao vừa đi ra ngoài, chiếc áo lót trên người bị người đàn ông trong đó kéo lệch ra. Cô gái đứng trước cửa sửa sang lại, chạm mặt nhìn thấy Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm.
"Ui, đây không phải là Tam Thiếu sao?"
Cô nàng tiếp rượu lả lướt bước tới.
"Tam Thiếu đi đâu à?"
Ánh mắt tự nhiên hướng về Phó Nhiễm, cánh tay cô ta đặt lên vai bên kia của Minh Thành Hữu.
"Hôm nào Tam Thiếu tới Mê Tính nhất định phải ủng hộ nha, trước kia phòng bao của các anh cũng luôn chỉ đích danh em. Hiện tại chẳng lẽ là ghét bỏ em sao? Còn là. . . . . ."
Cô nàng tiếp rượu chu miệng lên.
"Anh thay đổi khẩu vị rồi sao? Coi trọng gương mặt non nớt đúng không?"
Phó Nhiễm liếc nhìn khóe miệng khiêu khích của cô ta, đôi môi ướt át son nước, dây áo ngực lộ ra khỏi bả vai cũng không biết, bởi vì mặc áo tương đối xuyên thấu, liếc mắt liền có thể nhìn ra được bộ ngực đồ sộ bên trong áo ngực nhỏ kia, không cần nghĩ có thể đoán được ở bên trong phong bao đang xảy ra chuyện gì.
Thì, Mê Tính vốn là nơi hưởng lạc, vui đùa phóng túng là chuyện thường.
Phó Nhiễn nhìn lên gương mặt gần trong gang tấc này, Minh Thành Hữu đang say ngà ngà, đáy mắt như sóng nước chập chờn với phụ nữ mà nói thì đúng là cây hoa anh túc có độc, khi giơ tay nhấc chân đem người khác phải mê mẩn vây quanh.
Phó Nhiễm nghĩ thầm, loại trò chơi này khẳng định là Minh Thành Hữu cũng chơi không ít, trong muôn hoa, có phiến lá nào không theo đạo lý dính vào thân cây?
Bàn tay đỡ thắt lưng hắn buông ra, tránh né ánh mắt đã cảm thấy ảm đạm.
Minh Thành Hữu thông minh không có mở miệng, mặc cho Phó Nhiễm đưa hắn ra ngoài. Hắn uống nhiều như vậy khẳng định không thể lái xe nữa, Phó Nhiễm nâng hắn vào bên trong xe, thắt dây an toàn.
"Trở về Y Vân thủ phủ sao?"
"Ừ."
Bên trong xe yên lặng như tờ, tiếng hít thở cũng rất nhẹ, chậm rãi mà hơi buồn bã.
"Mưa bể Giang Nam" là bài hát gần đây Phó Nhiễm mới đổi, Minh Thành Hữu ngửa ra sau, đầu dựa vào thành ghế, mắt vẫn hơi nhắm. Cô nàng tiếp rượu kiều diễm môi đỏ mọng vẫn còn quanh quẩn trong mắt Phó Nhiễm, không khỏi thấy phiền não, tới nỗi Minh Thành Hữu cầm tay của cô lại bị cô dùng sức hất ra. Tầm mắt Minh Thành Hữu khẽ nâng lên, ánh mắt nhìn gò má Phó Nhiễm chằm chằm.
"Sao vậy?"
"Tôi đang lái xe."
Thân thể hắn nghiêng qua, đầu dựa trên bả vai Phó Nhiễm.
"Anh biết rõ em đang lái xe, đầu anh rất đau."
bảo anh uống nhiều rượu như vậy?"
"Em cho rằng anh muốn uống rượu như cho nước lọc rót vào mồm sao?"
Trong giọng nói của hắn xen lẫn mơ hồ cùng uất ức, hơn nữa say rượu rất khó chịu, khóe mắt Phó Nhiễm vô thức dịu xuống.
"Đợi về nhà ngủ một giấc thật ngon."
Xe rất nhanh đi tới Y Vân thủ phủ, Phó Nhiễm cởi dây an toàn ra.
" Đến rồi".
Minh Thành Hữu giương mắt lên nhìn.
"Không phải nơi này."
"Sao lại không phải ?"
Trước kia Phó Nhiễm cũng đã từng sống ở đây, không đến mức nhận lầm. Minh Thành Hữu ngồi nửa người dậy.
"Anh không ở đây."
"Vậy anh ở đâu vậy?"
"Trung Cảnh Hào Đình."
Cách đây một đoạn đường rất xa.
"Lúc vừa ra Mê Tính sao anh không nói?"
Chẳng khác nào bắt đi trong một cái vòng luẩn quẩn.
"Anh uống say, không thể trách anh."
Minh Thành Hữu có lý do chính đáng. Phó Nhiễm xem thời gian.
" Ở Y Vân thủ phủ cũng giống vậy thôi. Lần trước tôi thấy dọn dẹp rất sạch sẽ, tối nay anh ở đây đi."
" Chỉ có lúc sinh nhật em anh mới dẫn em trở lại Y Vân thủ phủ."
Minh Thành Hữu nhìn khu biệt thự rộng lớn xuyên qua cửa sổ xe.
" Một mình anh ở đây sẽ bị mất ngủ."
"Chẳng lẽ ở Trung Cảnh Hào Đình không phải anh cũng ở một mình sao?"
"Không giống nhau."
Minh Thành Hữu đem đầu gối hướng Phó Nhiễm lần nữa.
"Cuộc sống ở Y Vân thủ phủ có em bên cạnh, chỗ khác cũng không có. Anh chỉ đứng ở chỗ này, sẽ nhớ tới em, anh cũng không có biện pháp."
Ngón tay Phó Nhiễm xiết chặt tay lái, buông đốt ngón tay ra trong sự trầm mặc, cô khởi động xe lái xe tới Trung Cảnh Hào Đình.
Nơi này không bằng phô trương như Y Vân Thủ Phủ, nhưng phong cách cùng thiết kế đều nổi trội hơn, Phó Nhiễm dừng xe trước địa chỉ Minh Thành Hữu nói khi nãy.
"Đến rồi".
"Em không đỡ anh vào sao?"
Phó Nhiễm lắc đầu.
"Tôi sợ tôi vào trong, về sau anh lại mất ngủ ở đây."
Minh Thành Hữu bật cười.
"Vào trong ngồi chút thôi."
Phó Nhiễm vẫn đỡ hắn vào đến cửa, nhưng vẫn không đi vào. tỉnh rượu hơn phân nửa, cô thấy hắn đi vào phòng khách, lúc này mới đóng cửa xe rời đi. Minh Thành Hữu đi ra ban công lầu hai, nhìn lại xung quanh, xa xa có thể đem nghênh cảnh đêm Nghênh An Thị thu vào trong tầm mắt, xe của Phó Nhiễm đã sớm biến mất, ánh mắt của hắn dần dần chìm, khắp người mệt mỏi.
Hào Khôn.
La Văn Anh cắn cây viết ký tên nhìn chằm chằm vào máy tính mà mất hồn, ai nói có tiền đều quang vinh chói lọi được người người sùng bái? Trong mắt cô, tiền giống như đau khổ bức bách không thể phân chia rõ ràng.
23h.
Cô vẫn còn ở lại công ty vì theo đuổi một dự án mà hao phí tuổi thanh xuân, cả tầng chỉ có bên trong phòng làm việc của cô vẫn sáng đèn.
Minh Tranh vắt áo khoác qua cánh tay, ngang qua phòng cô thấy bên trong có ánh đèn, hắn không gõ cửa, trực tiếp đẩy ra đi vào.
" Eve, còn đang bận sao?"
La Văn Anh cũng không ngẩng đầu lên.
" Cũng không phải giờ anh mới về sao?"
MR khí thế dào dạt, Minh Tranh không thể khinh thường đối thủ, khoảng thời gian này tầng cao nhất công ty thường xuyên bị gọi đi họp, Minh Tranh ngồi vào chỗ đối diện La Văn Anh.
"Đi thôi, mắt quầng thâm cũng chịu được sao? "
"Vậy sao?"
Phụ nữ đều luôn có sự quan tâm đặc biệt đối với nhan sắc, La Văn Anh dùng ngón trỏ đặt nhẹ lên mắt.
"Bị nhà tư bản bắt chẹt thành ra như vậy."
Minh Tranh không thể nhịn nổi cười yếu ớt, trong mắt cũng rất mỏi mệt. La Văn Anh ngẩng đầu lên, người đàn ông ngồi ở đối diện xét về diện mạo và điều kiện đều rất tốt, nhưng chút vinh quang vẫn không che giấu được cô đơn của hắn.
"Nghe nói gần đây trong nhà Phó Nhiễm có phiền toái?"
Minh Tranh dựa vào thành ghế.
"Mấy ngày nay anh ở đây tìm mối quan hệ, chuyện Phó gia tới quá mau." Phất đi không hết phiền não bao phủ trong lòng. "Làm sao em biết?"
"Cha tôi nói." La Văn Anh ném bút vào ống đựng bút." Đúng! Chuyện như vậy nhưng không thể trách, cha tôi cũng đã gặp phải, may mắn là nguy hiểm không còn nữa."
"Oh?" Đôi tay Minh tranh áp vào bàn làm việc của La Văn Anh. "Giải quyết như thế nào ?"
La Văn Anh khẽ nhún vai. "Nhờ mối quan hệ, tìm đúng người. Một phát liền trúng người muốn hại!"
Minh Tranh như có điều suy nghĩ. "Có thể làm phiền cha em giới thiệu người giúp đỡ không? Loại chuyện này thật sự đau đầu."
La Văn Anh dọn dẹp văn kiện trên mặt bàn. "Còn nhớ lúc anh tới La gia, nói muốn từ hôn cha tôi đã nói sao không?"
"Sao lại không nhớ rõ." Minh Tranh liên tục cười khổ. "Nói nếu tiếp tục tới nhà sẽ đánh gãy chân của anh."
"Cho nên..... "
La Văn Anh làm ra dáng vẻ thương mà không giúp được gì.
"Trừ khi anh không sợ bị đánh, tôi đã nói với anh, cha tôi luyện qua quyền đạo."
Minh Tranh duỗi thẳng hai chân.
"Thật là cha nào con nấy
"Trong chuyện này quan hệ rất phức tạp, không phải là em không muốn giúp. Cho dù tôi có nói cũng vô ích, hiện tại ai cũng muốn bo bo giữ mình, dù anh có đem Hào Khôn cho tôi, nhất định ông ấy cũng không chịu giúp một tay."
Minh Tranh đứng lên, giúp cô thu thập văn kiện xong.
"Anh biết rõ."
Hắn cầm áo khoác mặc lên người.
"Nhưng Hào Khôn của anh như vậy không đáng tiền sao?"
"No!!"
La Văn Anh hơi nhíu mày, bộ dáng hẳn là ít khi dí dỏm như vậy.
"Mỗi người theo đuổi những điều không giống nhau, ông ấy đem chức quan của mình so với mạng còn quan trọng hơn đấy."
"Ngược lại, chẳng lẽ..."
Minh Tranh ngắm nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
"Đi ăn khuya thôi."
"Không đi! "
La Văn Anh cự tuyệt không chút nghĩ ngợi. "Tôi tình nguyện để bụng đói đi ngủ chứ quyết không muốn tăng cân."
Có câu nói rất hay, giảm cân là sự nghiệp cả đời của phụ nữ.
Phó Nhiễm ra khỏi phòng làm việc, trên đường mua bánh trứng. Minh Thành Hữu không xuất hiện liên tiếp vài ngày rồi, ngay cả điện thoại cũng không có.
Cô mở máy tính ra theo thường lệ, cắm ống hút vào hộp sữa tươi, tranh thủ thời gian ăn tin tức mới nhất.
Một tiêu đề nhảy lên, là ảnh chụp nụ hôn nóng bỏng của nữ minh tinh cấp ba Trần Lam Diễm cùng người nào đó đứng trước mặt mọi người.
Nhìn vào góc độ cực đẹp, đem nữ hình ảnh chụp góc độ nữ minh tinh hết sức rõ ràng, loáng thoáng thấy người đàn ông rất cao lớn, phần lưng to lớn, phụ đề viết rõ ràng: "Minh Tam Thiếu Nghênh An Thị đùa giỡn phong lưu".
/220
|