Chuyện Lý Sâm đi tìm mình, Vưu Dữu vẫn giấu vì sợ cha mẹ lo lắng.
Sau khi trở lại trường học cả ngày cô không yên lòng, nghĩ đến chuyện Lý Sâm chất vấn và Lý Tắc Cần khiến cô nhục nhã, thật vất vả mới học xong một tiết, đi sau đám người lần lượt ra khỏi phòng học đi xuống cầu thang.
Vưu Dữu không đi đâu, mỗi ngày đều đúng giờ về nhà. Đi học ở trường cha mẹ cô không thể yên tâm, cô ôm cặp sách tới cổng trường, định qua đường đón xe.
Vừa ngẩng đầu xa xa thấy chiếc BMW dừng ở cổng lớn, không chút kiêng kỵ, dù là chỗ không cho đậu xe nhưng vẫn kiên quyết chiếm chỗ ở cổng không rời đi.
Vưu Dữu nhìn thoáng qua cũng nhận ra ngay xe của Lý Sâm.
Cô vội rụt người lại, núp ở sau cây
Vưu Dữu không nghĩ tới Lý Sâm sẽ tìm được trường học, nhân viên bảo vệ ra ngoài, lớn tiếng quát không cho phép đậu xe ở nơi này.
Người đàn ông ngồi trong ghế lái rất trẻ tuổi, cách ăn mặc khỏe khoắn nhưng đều là hàng hiệu. Đối với trường học chỉ toàn sinh viên nghèo mà nói thì tất nhiên là đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ. Không biết Lý Sâm nói gì với người bảo vệ, mới đầu thấy anh ta lớn tiếng quát tháo bây giờ lại khúm núm vâng vâng dạ dạ.
Ánh mắt Lý Sâm nhìn vào sân trường, Vưu Dữu sợ tới mức vội rụt người lại.
Hắn kéo một nữ sinh viên đi qua hỏi.
“ Thấy Vưu Dữu rồi sao?”
Không có lấy một chút khách sáo, cứ như là chèn ép sai khiến vậy.
Đầu óc nữ sinh viên kia sớm đã bị mê hoặc choáng váng.
“ Không có ! Anh tìm cô ấy có chuyện gì sao? Em biết rõ cô ấy ở đâu, để em dẫn anh đi tìm, anh là người nhà cô ấy hay sao?”
Lý Sâm liếc nhìn, ngày trước hắn và Vưu Dữu bị Internet đăng tin, chẳng lẽ ở trường học này lại hẻo lánh bị ngăn cách không biết rõ thông tin?
Cả người Vưu Dữu vội núp vào trong chỗ rẽ, lúc này mới tránh được tầm mắt Lý Sâm, nếu cửa phía Nam không đi được chỉ có thể ra ngoài từ cửa phía Tây.
Vưu Dữu vội đi tới cửa phía Tây, mới nghĩ tới nhưng không trốn được. Nhìn đến xe Lý Sân đậu trước phòng bảo vệ, tay hắn chống ở cửa sổ xe, bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn Vưu Dữu trốn tới trốn lui.
Cô đứng ở sau cửa không dám bước đi, Lý Sâm ngoắc cô lại, ý bảo cô tới đây.
B dáng người thanh niên đã trở thành người đàn ông trẻ tuổi, tính tình dù vẫn còn kích động nhưng nội tâm vẫn có không ít trầm ổn. Mái tóc Lý Sâm màu nâu nhạt với chiếc bông tai bạch kim đeo bên tai trái, vóc người hắn cao lớn cùng với diện mạo xuất sắc, đi đến đâu đều trở thành tiêu điểm.
Phần lớn nữ sinh ra ngoài không nhịn được dừng chân, dù sao có một cực phẩm đứng ở sân trường. Mặc dù trường cũng có không ít hotboy nhưng sao có thể so sánh với cực phẩm này được.
Vưu Dữu gấp đến độ luống cuống tại chỗ, một chiếc xe buýt đã chạy qua, cha mẹ đợi không thấy cô về đúng giờ nhất định sẽ rất lo lắng.
Cô ôm cặp sách xoay người, thấy Lý Sâm đã đi tới phía cô.
Người bảo vệ lại không ngăn cản, Vưu Dữu hốt hoảng lui về phía sau, lấy di động ra gọi cho Phó Nhiễm.
“ Chị mau tới đây, em bị ngăn ở trường học không về được”.
Phó Nhiễm không nói thêm lời nào vứt bỏ công việc trong tay, cầm chìa khóa xe rời đi.
Vưu Dữu bỗng bước chạy như điên, sách trong tay rơi xuống cũng không kịp nhặt.
Phó Nhiễm lái xe tới trường, thấy xe của Lý Sâm đậu trước cổng trường. Cô dừng xe lại, đóng sầm cửa xe chạy vào trong.
Nhân viên bảo vệ ngăn cô lại.
“ Cô là giáo viên ở đây sao? Giấy chứng nhận đâu?’’
“ Tôi quên mang rồi !”
Phó Nhiễm nhấc chân muốn rời đi.
“ Tôi có chuyện rất quan trọng phải
“ Thật xin lỗi ! Không có giấy chứng nhận thì không thể vào”.
Phó Nhiễm ghét nhất là quy định kiểu này, nếu công bằng còn chấp nhận được, lại cố tình chỉ như tượng trưng, con người thật khác thường. Cô đưa tay chỉ về xe của Lý Sâm.
“ Chẳng lẽ hắn cũng là giáo viên ở đây?’’
“ Hắn có xuất trình giấy chứng nhận.’’
“ Em họ tôi học ở đây, nó gọi tôi tới đây. Thật sự nó có việc gấp, có thể sắp xếp cho tôi vào không ?”
Nhìn thấy nhiều sinh viên ra về, bảo vệ dứt khoát không để ý tới cô nữa. Nhấn nút đóng cửa lại.
“ Nếu tất cả mọi người ai cũng đòi hỏi phá lệ như cô, không phải trường học náo loạn sao?”
Phó Nhiễm cũng không có thời gian đôi co với hắn, cô gọi lại cho Vưu Dữu, di động đổ chuông nhưng không nghe máy.
Nghĩ vừa nãy giọng điệu Vưu Dữu hoảng hốt gọi tới, Phó Nhiễm đứng ở cổng trường lo lắng.
Vưu Dữu chạy vào phòng học, Lý Sâm không cần chạy theo, hai chân hắn thon dài, tốc độ đi cũng nhờ rèn luyện vận động dưỡng thành. Hắn đi theo không nhanh không chậm, thỉnh thoảng Vưu Dữu quay đầu nhìn lại chỉ sợ chạy chậm sẽ bị cuốn vào lốc xoáy khôn cùng.
Cô đi tới bậc thang phòng học, bên trong rèm cửa sổ che lại tối đen như mực, đi vào giống như ngã xuống hố đen. Vưu Dữu không để ý nhiều, xoay người dừng sức đóng chặt cửa, cùng lúc với Lý Sâm ở bên ngoài đưa tay đẩy cửa, bàn tay Vưu Dữu liền run rẩy, nhanh hơn Lý Sâm một bước khóa trái cửa lại.
Một chút nữa thì có thể hình như nguy hiểm treo lơ lửng, chỉ chậm hai ,ba giây cửa sẽ bị đẩy ra mất.
Lý Sâm nhỏ giọng mắng, đấm vào cửa.
“ Vưu Dữu mở cửa !”
“ Lý Sâm, anh đừng tới tìm tôi có được không? Tôi thật sự không muốn gặp anh”.
Vưu Dữu tựa lưng vào cánh cửa ngồi xuống, bàn tay đặt trên ngực, hơi thở gấp gáp.
“ Mở ra đi, anh muốn nói vài câu trước mặt em, nói xong sau này không tìm em nữa”.
“ Tôi……..”
Vưu Dữu kích động đến nỗi ho khụ khụ.
“ Tôi không tin anh.”
Phó Nhiễm lo lắng đến mức trên mặt chảy đầy mồ hôi, ngón tay bấm qua từng tên ở danh bạ. Cô không tìm ai có thể giúp mình được, tên Minh Thành Hữu đột nhiên xuất hiện ở đầu ngón tay, lúc này Phó Nhiễm mới chợt hiểu ra, bấm gọi không chút nghĩ ngợi.
Lúc này trong tòa nhà 33 tầng của tập đoàn MR, Minh Thành Hữu vừa kết thúc cuộc hội nghị nói qua điện thoại. Hai chân hắn gác lên trên bàn, thân thể thoải mái cuộn mình trên ghế salon, tay phải chống trên mặt, cặp mắt có vẻ mệt mỏi.
Thư ký Nghê đẩy cửa vào nhìn thấy bộ dáng này của hắn, dù sao văn kiện trong tay cũng không gấp liền lặng lẽ đóng cửa ra ngoài.
Trong nháy mắt cửa nặng nề đóng lại, di động trên bàn bất ngờ đổ chuông.
Minh Thành Hữu vất vả mở mắt ra, nghe tiếng chuông không kiên nhẫn nhăn mày. Hắn cầm di động lên nhìn, l
Ngón tay Minh Thành Hữu đặt nhẹ trên lông mi, đến khi mệt mỏi tan đi.
Chuông di động vang lên hồi lâu, lúc này hắn mới nghe máy.
“ Alo ?”
"Minh Thành Hữu. . . . . ."
"Có chuyện gì sao? Anh đang họp, bị gián đoạn em phải chịu trách nhiệm.
“ Sẽ chịu trách nhiệm”.
Lại là chịu trách nhiệm.
Phó Nhiễm dưới tình thế cấp bách cất giọng.
“ Tôi vừa nhận được điện thoại của Vưu Dữu nói Lý Sâm tới trường học tìm nó, bảo vệ không cho tôi vào. Anh mau gọi cho Lý Sâm nói hắn không được làm loạn, tôi nghĩ bây giờ chỉ có anh mới liên lạc được với hắn”.
Minh Thành Hữu day day huyệt thái dương, dựa vào ghế salon nhổm gười dậy, giọng điệu vẫn thong thả ung dung.
“ Gấp gì chứ, ở nơi đông người, Sâm tử sẽ không làm bậy đâu, lần trước ở khách sạn cũng không có làm gì”.
"Hắn có thể tìm đến trường học rồi còn nghĩ rằng cuộc sống của Vưu Dữu không đủ náo loạn sao?”
Phó Nhiễm nóng nảy đến mức dậm chân.
"Hai người bọn họ bây giờ ở trong trường, khong chừng đã xảy ra chuyện”.
"Vậy anh tới đó?”
"Anh gọi di động bảo Lý Sâm ra ngoài là được”.
Phó Nhiễm lo lắng ngoảnh mặt về hướng sân trường nhìn quanh.
"Có điều kiện gì không?”
" Điều kiện gì?”
"Anh giúp em phải có điều kiện”.
Phó Nhiễm nổi đóa.
"Anh không phải là giúp tôi…”
"Oh "
Minh Thành Hữu coi thường.
“ Vậy chuyện người khác anh mặc kệ”.
"Minh Thành Hữu! Sẽ xảy ra chuyện đấy !”
Hiện tại Phó Nhiễm không thể nói cho hắn hiểu.
“ Anh cá là sẽ không xảy ra chuyện gì. Phó Nhiễm, em đừng làm quá lên như vậy”.
Minh Thành Hữu dừng lại một chút rồi nói.
“ Anh mở hội nghị ở tầng cao nhất, vừa rồi em làm lãng phí năm phút thời gian. Món nợ này coi như tính cho em?”
“ Được”.
Phó Nhiễm vội vàng không ngừng gật đầu.
Tính cho tôi là được !”.
“ Được rồi !”
Hắn còn có chút nghiêm túc, cũng chấp nhận.
“ Anh lập tức tới ngay”.
Minh Thành Hữu cúp điện thoại, ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ mấy cái ở di động, lúc này mới bấm gọi cho Lý Sâm, trong lúc chờ đợi, tay hắn vuốt vuốt mái tóc đen nhánh, hai chân mày nhíu lại, sắc mặt u tối.
Đầu bên kia do dự sau đó cũng nhận máy.
"Này, Sâm tử. . . . . ."
Minh Thành Hữu không mất nhiều thời gian để tới trước cổng trường học. Phó Nhiễm vẫn đứng bất động trước cửa phòng bảo vệ, hắn tới đứng ngay trước mặt cô.
Bảo vệ vẫn không cho vào như thường lệ.
“Tôi đã gọi cho hiệu trưởng của các anh”.
Minh Thành Hữu chỉ chỉ chiếc xe của hắn đậu ở kia, cụ thể thế nào Phó Nhiễm không nghe rõ.
Chỉ thấy rất hiệu quả, cổng trường đóng chặt từ từ mở ra trước mặt cô.
Cửa được mở rộng ra, cô không thể đợi thêm liền chen vào. Minh Thành Hữu đi theo bên cạnh cô, Phó Nhiễm nói có chút do dự.
“ Anh rốt cuộc nói gì với hắn? Tại sao lại cho vào?”
“ Anh nói nếu không cho anh vào có tin là anh chạy xe thẳng vào đây? Đến lúc đó anh bồi thường cho hắn”
". . . . . ."
Lời này Phó Nhiễm thật không tin.
“ Phó gia ở thị trấn Nghênh An cũng không phải gia đình nghèo, quan hệ có trong tay em còn không dùng? Trực tiếp gọi cho cha một cuộc điện thoại thử xem hắn có mở cửa hay không?”.
Phó Nhiễm nghĩ thầm, anh lại coi người khác cũng giống như anh?
Nhưng ngoài miệng lại không thể không thành thật nói.
“ Tôi chưa làm như vậy bao giờ, cho nên không nghĩ tới”.
". . . . . ."
Bọn họ đi vào khu dạy học, xa xa thấy dáng người quen thuộc, Phó Nhiễm đến đón thật nhanh.
“ Vưu Dữu”.
"Chị “.
"Không sao chứ?"
Vưu Dữu ôm trong tay quyển sách đã nhặt lên. Hai mắt ửng hồng, lắc lắc đầu.
“ Không có gì cả”.
"Lý Sâm đâu ?"
Phó Nhiễm nhìn xung quanh.
"Đi rồi “.
Vưu Dữu thấy Minh Thành Hữu đi bên cạnh Phó Nhiễm,
“ Anh rể “.
Đi tới phía trước cũng không thấy bóng dáng Lý Sâm, có lẽ là đi đường khác.
Phó Nhiễm nhận lấy sách trong tay Vưu Dữu đi về hướng cổng trường, quả nhiên không thấy xe của Lý Sâm nữa.
Vưu Dữu ngẩng đầu nhìn nét mặt Phó Nhiễm.
“ Chị…”
“ Sao vậy? Không cần sợ !”
Lòng Phó Nhiễm đầy lo lắng, Lý Sâm tìm tới trường học cũng không phải chuyện tốt.
“ Đừng nói cho trong nhà biết được không? Đến lúc đó nhất định cha mẹ sẽ không cho em đi học nữa. Em không muốn ngày ngày buồn bực ở nhà như ở tù”.
Đúng lúc Minh Thành Hữu nói một câu.
"Sau khi trở về anh sẽ tìm Sâm tử nói chuyện. Tiểu tử này thật quá đáng, chắc không ai quản được nó nữa”.
Phó Nhiễm đưa Vưu Dữu ra khỏi trường, tới cạnh xe bỏ cặp sách Vưu Dữu vào trong trước, cô mở cửa ghế phụ.
Minh Thành Hữu nói.
"Cùng nhau ăn cơm tối chứ?"
Vưu Dữu vừa trải qua chuyện này còn chưa tỉnh táo, nhưng nghe đến ăn hai mắt liền tỏa sáng, vẻ mặt mong chờ nhìn Phó Nhiễm.
“ Chị
Phó Nhiễm ý bảo Vưu Dữu vào xe.
“ Muốn ăn gì? “.
Cô vừa nói vừa vòng qua trước xe, Minh Thành Hữu đưa tay giữ cửa xe lại.
“ Qua cầu rút ván! Bản lĩnh này học được ở đâu?”
Phó Nhiễm kéo hắn ra.
“ Anh mới vừa rồi nói tôi phải chịu tổn thất cho anh. Ăn cơm tối có được tính là đủ không?
“ Đi, Lãi Viên “.
“ Được !”
Vưu Dữu mơ hồ biết đồ ăn ở Lãi Viên là món ăn của giới nhà giàu, một bàn ăn bằng cả tháng lương người bình thường. Cô đi theo Phó Nhiễm tới Lãi Viên, thường ngày đi qua thường không dám nhìn lâu.
“ Chị, không mắc quá chứ? Em muốn ăn lẫu !”
Phó Nhiễm kéo tay Vưu Dữu đi vào.
“ Sợ gì chứ, tiền chỉ dùng để xài, nói rõ hơn chỉ như hoa trên thân mình”.
Lời này không biết nghe được ở đâu, cũng xem như mượn được cái cớ để chi tiêu xa xỉ.
Minh Tranh lấy áo khoác ra khỏi cửa, thấy phòng làm việc La Văn Anh vẫn sáng đèn, trừ khi trong công việc cô không tránh được phải nói chuyện với hắn, ngoài ra cũng không để ý tới hắn, sắc mặt lúc nào cũng khó chịu.
Tính tình của Eve đều có tiếng, Minh Tranh có chút nhức đầu. Mặc dù thư ký đã ra tay cho phòng thiết kế không ít lợi ích, nhưng việc tổn thất một nhân viên thân thiết của cô không phải chuyện dễ chịu.
Minh Thành Hữu làm việc cũng rất thâm độc, lúc sa thải nhân viên gián điệp kinh tế đó đều công khai tên tuổi người đó, nếu Hào Khôn muốn nhận lại người của mình thì không khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
Cửa chớp trên cửa sổ hạ xuống, Minh Tranh đi tới gõ cửa.
“ Vào đi !”
Giọng nói La Văn Anh dứt khoát, hắn đẩy cửa vào thấy cô đang phê duyệt văn kiện, bên cạnh máy tính đang chậm rãi phát ra bài hát nhẹ nhàng. La Văn Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn, lại thu hồi tầm mắt lại.
"Trễ như thế còn chưa tan ca?”
"Ừ."
Minh Tranh ngồi vào chỗ của mình ở đối diện cô.
"Đi thôi, anh mời em ăn tối."
“ Có gì vui sao?”
Cô nhíu mày nhìn vào con ngươi sắc lạnh của Minh Tranh, La Văn Anh mặc bộ đồ công sở màu đen, tóc ngắn ép sát khuôn mặt. Lần đầu tiên Minh Tranh nhìn cô đầy kinh ngạc như nhìn thấy mỹ nhân, như vậy thật khiến người ta suy nghĩ lại.
“ Anh sợ em ngày ngày đi làm thế này, muốn giúp em phát tiết một chút”.
La Văn Anh cười như không cười đóng văn kiện lại.
"Anh quan tâm cả chuyện
“ Không có cách khác “.
Minh Tranh xòe hai tay ra, nụ cười trong mắt như ẩn hiện.
“ Em là cách tay đắc lực của anh. Nếu đắc tội với em, chẳng khác nào anh tự tháo một cánh tay ra sao? “
La Văn Anh dọn dẹp, bút vừa dùng để vào trong hộp đựng bút hình nhân vật hoạt hình, cầm di động lên xem đồng hồ, đã đến giờ ăn cơm, không trách được bụng đói kêu vang.
“Tôi chỉ muốn nói với anh một câu”.
“ Nói đi”.
Bộ dạng Minh Tranh chăm chú lắng nghe.
“ Hào Khôn là của anh, anh khư khư cố chấp xử trí theo bản tính không ai quản được anh. Nhưng dù gì chúng ta cũng ngồi chung một thuyền, nếu có loại chuyện này xảy ra nữa, đừng trách tôi cắt dây thừng tìm đường ra”.
La Văn Anh tắt máy tính, mặc áo khoác vào.
Minh Tranh thấy cô đi ra ngoài.
"Đi đâu?"
"Không phải nói mời tôi ăn tối sao? Trong chớp mắt liền quên mất?”
Hai người lần lượt đi vào thang máy, La Văn Anh nhìn gương trong thang máy để trang điểm lại, Minh Tranh thấy cô đánh thêm lớp phấn.
"Ăn một bữa cơm thôi mà”.
La Văn Anh bặm bặm môi.
“ Ngoại trừ ở nhà, ra ngoài lúc nào cũng có thể gặp đối thủ cạnh tranh, tôi phải chắc chắn là tinh thần tôi lúc nào cũng trong trạng thái tốt nhất."
Minh Tranh càng cảm thấy bây giờ cô rất khác nhau so với hồi đính hôn, trong nhà hầu như hắn thấy La Văn Anh để mặt mộc không trang điểm.
Nói tóm lại là lúc trước hắn còn tưởng cô chỉ là một người điềm đạm ít nói không nóng nảy mà thôi.
"Đi đâu ăn cơm?"
"Cho em chọn !”
La Văn Anh sửa soạn xong, sửa lại cổ áo một chút, cô ngẩng đầu nhìn Minh Tranh.
"Lãi Viên thế nào?"
"Cũng thật biết chọn quán."
Minh Tranh bước ra khỏi thang máy trước, hai người ra bãi đậu xe, một trước một sau lái xe đi tới quán.
Minh Thành Hữu chọn món ăn, tên món ăn Vưu Dữu nghe không hiểu.
Cô ăn một chút trái cây, như có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm nơi nào đó.
“ Vưu Dữu ?”
Phó Nhiễm khẽ gọi.
Vưu Dữu hoàn hồn.
Minh Thành Hữu khẽ uống ngụm trà, cảm giác mùi vị khác lạ, hắn nói với nhân viên phục vụ.
“ Đi đổi bình trà khác đi! Có biết quy củ
“ Vâng ạ !”
Ngón tay Minh Thành Hữu gõ từng cái trên ly trà.
"Vưu Dữu, Lý Sâm nói gì với em vậy?”
Phó Nhiễm trừng mắt nhìn hắn, không hỏi thì không phải là không ai biết.
Vưu Dữu lắc đầu.
"Em nhốt hắn ở bên ngoài phòng học, em không muốn nghe hắn nói chuyện."
Minh Thành Hữu không nói gì nữa, đưa mắt nhìn Phó Nhiễm, trong mắt thâm thúy giữ kín như bưng, hắn muốn nói thêm nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng trầm mặc. Chuyện của Lý Sâm cùng Vưu Dữu, người khác không thể quản được, chỉ có thể nói mỗi người đều có số mệnh của mình.
Một bàn thức ăn mỹ vị trang trí đẹp mắt được bày lên, mùi thơm bốn phía, Phó Nhiễm và Vưu Dữu lần lượt động đũa, ngược lại Minh Thành Hữu ngồi đối diện lại ăn rất ít, chiếc đũa ra sức chọc vào một món thịt ngan, Phó Nhiễm ngẩng đầu lên thấy hắn không động đũa.
"Không đói bụng sao?"
Minh Thành Hữu gắp thức ăn cho cô và Vưu Dữu.
"Anh đang nhớ lại lúc em nấu cơm cho anh ăn."
Sắc mặt Vưu Dữu quái dị nhìn hai người, ánh mắt Phó Nhiễm kịp chạm đến ánh mắt nóng rực của hắn.
"Tôi chỉ nấu mì cho anh thôi mà."
"Vậy cũng tốt."
"Xì
Vưu Dữu không nhịn được cười ra tiếng.
"Anh rể ! Anh thật có thể dỗ cho con nít vui vẻ."
"Vậy sao?"
Tay trái Minh Thành Hữu chống cằm nâng mặt lên.
"Vậy em xem chị em có vui vẻ không?"
"Vui vẻ nha… "
Vưu Dữu đưa ngón tay chỉ Phó Nhiễm.
“ Anh xem miệng chị ấy cũng nhếch lên đấy “.
Phó Nhiễm mất tự nhiên đẩy tay Vưu Dữu ra.
"Không phải đói bụng hả, ăn nhanh lên một chút, ăn xong chị đưa em về”.
"Ai u, chê em là kỳ đà cản mũi đúng không?"
Không khí khó có thể hòa thuận.
Minh Tranh đi qua, vừa đúng lúc nhìn thấy Minh Thành Hữu gắp thức ăn cho Phó Nhiễm. Chiếc đũa chỉ lên bàn.
"Muốn ăn không?"
Phó Nhiễm thấy món cá, cô nhíu chặt mày.
"Không ăn, tự tôi cũng có tay."
Tiếng nói rất nhỏ, Minh Tranh đứng ở cửa chỉ thấy cô cụp mi mắt, Vưu Dữu bên cạnh điều chỉnh không khí đúng lúc, hẳn là hòa hợp như thế
Minh Tranh đẩy cửa ra đi vào, La Văn Anh đứng ở cửa ra vào đi theo phía sau hắn.
Phó Nhiễm và Vưu Dữu ngồi quay lưng về phía phòng bao, ánh mắt Minh Thành Hữu phát hiện hai người đi tới đầu tiên, hắn đặt chiếc đũa xuống, cằm nhẹ gối lên mu bàn tay, trong mắt ấm áp dần dần biến thành u ám, đôi mắt đào hoa nheo lại.
Minh Tranh cũng không tốt hơn bao nhiêu, tiếng bước chân ẩn sâu bên trong nền gạch sáng ngời, bước chân hắn rất khẽ, Phó Nhiễm nghe tiếng giày cao gót của La Văn Anh nên quay đầu lại nhìn. Minh Tranh đứng ở ngay bên cạnh bàn, hai tay duỗi thẳng bên người. Vưu Dữu thấy hai người nên rất niềm nở.
"Anh Minh, chị La !"
Phó Nhiễm nhìn La Văn Anh gật đầu, ánh mắt chạm đến ánh mắt của Minh Tranh.
"Ca ca."
"Tiểu Nhiễm, không nghĩ là tình cờ sẽ gặp mọi người ở đây."
Minh Thành Hữu nghe được hai chữ “ ca ca”, đáy mắt thăm thẳm đột nhiên lạnh thấu xương, lâu nay hắn bài xích với sự xưng hô này, dù là cách xưng hô tầm thường nhất nhưng lọt vào tai hắn đều trở thành lúc Phó Nhiễm và Minh Tranh thân mật với nhau.
La Văn Anh đứng ở sau lưng Minh Tranh, không muốn tham gia vào màn kịch này.
" Anh Minh, anh cùng chị La cũng đến đây ăn cơm tối sao?"
Minh Tranh gật đầu.
"Ừ! Đi ngang qua cửa vừa hay nhìn thấy mọi người."
Từ đầu đến cuối hai anh em nhà này không mở miệng chào nhau câu nào, Phó Nhiễm thấy không khí càng ngày càng khó chịu, ánh mắt Minh Tranh nhìn trên mặt Vưu Dữu.
“ Vết thương còn khó chịu không?”
“ Tốt hơn nhiều rồi ạ !”
Vưu Dữu lấy tay che trán theo bản năng, ở đây còn có vết sẹo đang chờ phẫu thuật thẩm mỹ lần cuối. Minh Tranh gật đầu, chậm rãi nói.
“ Vết sẹo có tốt cũng khó tránh đau thương, chuyện Lý gia gây ra lần đầu không tránh khỏi sẽ có lần thứ hai. Em nên tránh xa một chút, chị em cũng lựa chọn rời đi, tốt nhất em cũng không nên nhảy vào hố lửa”.
Vưu Dữu do dự nhìn Minh Thành Hữu, gặp hai người đàn ông thế lực ngang nhau, đúng là không biết nên trả lời như thế nào.
Ánh mắt Minh Thành Hữu lạnh như băng, nhưng sau đó trong ánh mắt lại không thể nhìn ra vui buồn trong đó. Sắc mặt vẫn bình thường như cũ, sao có thể để cho người khác nhìn thấu.
Phó Nhiễm chỉ sợ Minh Tranh sẽ nói lời không hay.
"Ca ca!"
Minh Thành Hữu cười, ánh mắt rạng rỡ sáng như ngọc.
"Tiểu Nhiễm, sao em không gọi anh là ca ca?’’
Như đang mập mờ cùng lưu luyến.
Phó Nhiễm không biết hắn muốn làm gì.
"Ca ca, thời gian cũng không sớm, hai người nhanh đi ăn cơm tối đi”.
Gương mặt anh tuấn của Minh Tranh lúc này mới nhìn qua Minh Thành Hữu, bốn mắt nhìn nhau, rốt cuộc là anh em ruột thịt, thần sắc và gương mặt có mấy phần giống nhau.
“ Ca ca, là xưng hô từ xưa giữa tôi cùng Tiểu Nhiễm, cậu từng nghe qua cô ấy cũng gọi người khác như vậy sao? “
Minh Thành Hữu rót cho Phó Nhiễm ly trà Long Tĩnh* đặc biệt, lúc này mới ung dung mở miệng.
( Ying: Trà Long Tĩnh là một loại trà đặc biệt được trồng ở vùng Long Tỉnh, Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc )
“ Ngược lại thì không có! Cô ấy có nói qua, lúc còn nhỏ là con một nên vẫn muốn có anh trai để che chở. Nghĩ là tình cảm trong lòng này đã kết thúc, lúc chúng tôi đính hôn sống chung với nhau, tôi muốn cô ấy sửa cách xưng hô gọi anh thành đại ca thay cho ca ca. Cô ấy nói dù sao hai từ cũng một nghĩa như nhau, làm sao hơn được người ngủ cạnh mình mỗi đêm.’’
Trời đất chứng giám, hai chân mày Phó Nhiễm nhảy dựng lên. Làm sao cô đã từng nói ra những lời này!
Nhưng lúc này tốt nhất là chọn cách im lặng.
Vưu Dữu cũng nghe được mùi thuốc súng từ hai người này, cô cũng không muốn bị lôi vào, vội vàng cúi đầu ăn.
Sắc mặt Minh Tranh xanh mét, ánh mắt như đinh đâm tới Minh Thành Hữu. Thái độ thế này quả nhiên là xung khắc như nước với lửa. Đúng lúc La Văn Anh đi đến, cô tới bên người Minh Tranh, tay cầm túi xách vỗ nhẹ vai hắn.
“ Anh có ăn cơm không đây? Khó mời ăn cơm tối còn bắt tôi đói bụng chờ anh !”
Minh Tranh nhìn Minh Thành Hữu, về sau ánh mắt lướt qua Phó Nhiễm, hắn buông tay đặt trên mép bàn xuống.
“ Đi !”
La Văn Anh chào mấy người rồi cùng Minh Tranh ra phòng bao. La Văn Anh chọn mấy món ăn, đưa thực đơn lại cho nhân viên. Minh Tranh dựa trên cửa số hú trong thời gian chờ món ăn lên trong phòng đã đầy khói thuốc. Cô chau mày, phất phất tay. Minh Tranh ý thức được còn có người ở đây, vội dập tắt điếu thuốc trong tay.
" Ngại quá !”
"Không sao "
La Văn Anh uống ngụm trà nóng.
“ Tâm tình anh đang không tốt, cho phép anh phát tiết”.
Khóe miệng Minh Tranh khễ nhếch cười, kéo ghế qua bên cạnh La Văn Anh ngồi xuống.
“ Bữa cơm này là anh bồi thường cho em !!”
Cô lắc đầu.
“ Thật ra cũng không có gì, hơn nữa anh cũng bồi thường thích đáng. Bây giờ cô ấy tìm nơi trao thân gửi phận cũng không sai.’’
Ánh mắt Minh Tranh như suy nghĩ gì đó liếc về phía cửa. La Văn Anh ở bên đề nghị.
“ Trong lòng khó chịu phải không? Mở cửa ra ngoài, không nói hai lời đoạt lấy cô ấy”.
Minh Tranh nhăn mày nhìn La Văn Anh.
Nhân viên mang thức ăn lên, La Văn Anh cầm đũa tự gắp thức ăn cho mình. Ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn vẻ không tin.
“ Nhìn gì vậy? Lời em nói là thật. Nếu thật lòng yêu thương có gì tốt mà giả vờ, người nào giả vờ người đó sẽ thua thiệt”.
“ Trước kia anh không thể nào pháp hiện em như thế này. Dù gì chúng ta cũng ngủ
Minh Tranh thốt lên. Vốn là tâm tình đang phiền não bị La Văn Anh nói mấy câu liền thấy nhẹ nhõm, không còn suy nghĩ nhiều, liền trực tiếp nói ra. La Văn Anh chậm rãi nhai, Minh Tranh cũng cảm thấy lúng túng. Hắn cười cười cầm đũa lên.
“ Ăn đi !”
Trong lúc ăn cơm, tựa như không nghe thấy tiếng động. La Văn Anh cảm thấy tâm tư Minh Tranh không đặt ở đây.
“ Thật ra lúc nãy anh nghĩ gì mà trước mặt Phó Nhiễm lại nói như vậy?”
“Anh là ca ca của cô ấy, có lẽ hai chữ ca ca trong lòng cô ấy không có ý nghĩa đặc biệt. Rốt cuộc anh phải dùng cương vị nào để hỏi cô ấy đây?’’
La Văn Anh dùng thìa uống một chút canh, tự lo ăn, không nói thêm nữa.
Bên phòng kia, không khí cũng chẳng khá hơn chút nào, Vưu Dữu ăn thêm hai miếng, ngẩng đầu nhìn hai người lại cúi đầu xuống. Minh Thành Hữu đặt đũa xuống, tới giờ cũng không cầm đũa gắp thêm món nào. Hắn dựa lưng ra sau ghế, thần sắc không rõ là đang vui hay giận. Trải qua náo loạn như vậy, Phó Nhiễm cũng cảm thấy mất đi khẩu vị, cố gắng ăn mấy miếng để lấp bụng. Vưu Dữu ngoan ngoãn đặt đũa xuống.
“ Chị, em no rồi “.
Phó Nhiễm ngoắc tay muốn tính tiền.
“ Không cần ! “
Minh Thành Hữu cầm di dộng cùng chìa khóa xe đứng dậy.
“ Anh có hóa đơn ở đây, ăn xong đứng dậy đi là được. Đi thôi !!”
“ Không được ! “
Phó Nhiễm lấy ví tiền rút thẻ tín dụng ra.
“ Đã nói bữa cơm này tôi mời !”
Chẳng phải chuyện một bữa cơm. Nếu là thường ngày cô sẽ không kiểu cách như vậy, nhưng nếu có thể dứt khoát giải quyết chuyện này thì sao phải kéo dài thêm nữa?
Minh Thành Hữu liếc nhìn nhân viên phục vụ.
“ Tính tiền “.
Phó Nhiễm nhắc lại.
Nhân viên đưa hóa đơn ra, Vưu Dữu níu lưỡi, cảm giác tất cả cao lương mỹ vị cùng với tờ hóa đơn kia vừa ăn vào bụng đều giống nhau.
Phó Nhiễm đưa thẻ trong tay tới.
“ Em cần phải phủi sạch quan hệ với anh vậy sao? Lần thứ nhất cầu xin còn có thể! Phó Nhiễm em thật nghĩ là tình cảm cũng có thể mua bán sao? Đã như vậy đây là lần cuối cùng, về sau có chuyện gì em đừng tìm tới anh nữa !! “
Nhân viên đưa tay ra giữa không trung, cũng không dám nhận. Chỉ đứng nhìn Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm. Vưu Dữu thấy không khí ngày càng nóng lên không khỏi lo lắng. Minh Thành Hữu nhìn cô cười.
“ Vưu Dữu, chuyện này không liên quan tới em. Đừng sợ !!”
Sắc mặt hắn tươi rói, so với đối xử với Phó Nhiễm như hai người khác nhau. Cuối cùng vẫn là Phó Nhiễm cất lại thẻ tín dụng vào ví, cùng Minh Thành Hữu ra khỏi nhà hàng. Tới bãi xe nhìn thấy xe Minh Tranh và La Văn Anh vẫn đậu ở đây. Phó Nhiễm và Vưu Dữu rời đi, lái xe được một đoạn Vưu Dữu mới mở miệng.
“ Chị….”
Phó Nhiễm khẽ thở dài, thật ra cũng đoán được Vưu Dữu muốn nói gì.
“ Chị cùng anh rể như vậy, em rất lo lắng “.
“ Em còn nhỏ lo lắng làm gì chứ? Lo học thật tốt, không phải muốn thi thạc sĩ nữa sao?”
Phó Nhiễm chăm chú nhìn về phía trước. Vưu Dữu lơ đãng nhìn qua kính chiếu hậu.
“ Chị ! Anh rể vẫn đi theo phía sau kìa !”
Phó Nhiễm vừa nhìn sao lại có thể như vậy, chiếc xe thể thao cố ý chậm tốc độ lại, nhắm mắt theo đuôi, Phó Nhiễm không muốn quan tâm đến nó.
" Vưu Dữu, nếu ở trường học gặp Lý Sâm, em nhớ phải né tránh hắn, ngàn vạn lần đừng đi cùng hắn."
"Em biết rõ."
Phó Nhiễm lái xe vào khu nhà Vưu Dữu, lại đưa cô lên lầu, lúc xuống cũng không nhìn thấy xe Minh Thành Hữu, nghĩ hắn đã đi về.
Trên đường về đi qua một quán ăn nhỏ, cô xuống xe mua hai phần bánh bao hấp, Phó Tụng Đình và Phạm Nhàn rất hay khen mùi vị đặc trưng của quán này, nhân bánh rất nhiều. Lúc này còn phải xếp hàng một đoạn, buôn bán thật là đắt khách.
Phó Nhiễm mua bánh xong đi về, có một người đứng trước xe cô, Minh Tranh hơi nghiêng đầu, tựa như suy nghĩ gì đó, Phó Nhiễm cầm túi đến gần.
“ Sao anh lại ở chỗ này?"
“ Đi ngang qua, anh thấy xe của em."
Minh Tranh nói chuyện toả ra mùi rượu nồng nặc. Chóp mũi Phó Nhiễm hơi sụp xuống.
"Không sợ bị say sao? Uống nhiều rượu như vậy."
"Ngửi mùi rất rõ ràng sao?"
Minh Tranh làm bộ giơ cánh tay lên trước mặt đưa lên mũi ngửi nhẹ.
" Sao anh không ngửi thấy nhỉ?"
Đời nào có ai tự nhận mình uống rượu say hay sao?
Phó Nhiễm mở cửa xe, Minh Tranh đưa tay ngăn lại.
"Em thật sự muốn ở cùng với hắn nữa sao?"
"Ca ca, chuyện của hai người các anh chớ kéo tôi vào, ước nguyện ban đầu của di chúc là để cho các anh không tranh đấu lẫn nhau, bỏ qua mối hận thù này đi. Hôm nay, cái gì phải lấy anh cũng đã lấy được, sao không cũng buông tha cho chính mình?"
Từ đáy lòng Phó Nhiễm nói, hai anh em Minh gia tranh đấu gay gắt cô cũng thấy, thực lực của Hào Khôn tương đương MR, cả hai đấu đá lẫn nhau kết quả sẽ không tốt.
“ Tiểu Nhiễm, không ai chịu ở thân phận hai mươi mấy năm con riêng sau còn có thể mang ơn, anh chỉ muốn hỏi em một câu, rốt cuộc hai chữ ca ca có ý nghĩa gì với em?”
Hắn chầm chậm nói, mùi rượu nồng đậm thoát ra, trong lòng rất hiểu, hắn đang mượn rượu để lấy thêm can đảm.
Từ trước đến giờ Minh Tranh luôn quyết đoán trong công việc, trong vấn đề tình cảm hắn cũng không nóng không lạnh làm người khác không thể hiểu được, thời gian dưỡng thành lâu như vậy nên tính tình cũng có chút liên quan.
Phó Nhiễm cũng cảm thấy mấy phần phiền muộn, sau mấy năm Minh Tranh rời đi không lời tạm biệt, hai chữ ca ca không khác là đau thương trong lòng cô, càng không muốn đụng phải. Nhưng hôm nay, có một số việc mà theo vài người, theo thời gian lại trở nên phai nhạt, hời hợt.
Túi bánh vẫn còn nóng trong tay Phó Nhiễm, cầm thế này vừa đúng có thể giúp cô cảm thấy đỡ rét lạnh trong màn đêm.
"Ca ca, tôi hi vọng. . . Vẫn có thể đối xử với anh như ca ca ."
Minh Tranh nghe chính miệng Phó Nhiễm nói ra, ánh mắt khó có thể tin, cố gắng tỉnh táo để che giấu.
"Ca ca? Ca ca!"
Thì ra là như vậy! May nhờ uống rượu, dù nghe được rất rõ ràng cũng giả vờ làm bộ hồ đồ để có thể giữ được mặt mũi.
Minh Tranh lảo đảo đi tới xe của mình. Phó Nhiễm đi lên trước đuổi kịp, cầm cánh tay hắn.
"Ca ca, để tôi tiễn anh về, anh uống nhiều rượu. . . . . ."
Cánh tay hắn hất ra phía sau, túi xách trong tay Phó Nhiễm rơi xuống bên chân, đồ trong túi rơi đầy mặt đất.
"Tiểu Nhiễm, đừng mơ hồ dây dưa cùng hắn nữa, em không trêu chọc nổi hắn đâu, sớm muộn sẽ có ngày bị thương."
Xe của Minh Tranh rời đi nhanh như chớp, Phó Nhiễm nhìn đồ đạc nằm bừa bãi trên mặt đất, nhất thời không khỏi có cảm giác mệt mỏi.
Không quay lại đi xếp hàng, cô ngồi vào trong ghế lái. Có lẽ là hai năm qua một mình cô đơn quá lâu, mỗi khi nhìn đến Tống Chức và Tần Mộ Mộ, Phó Nhiễm đều cảm thấy hâm mộ. Bao nhiêu đêm lạnh lẽo, cô vẫn nghĩ mình đang ở Y Vân phủ phủ, cánh tay huơ qua bên cạnh mới biết là trống không, mùi vị quen thuộc cùng người kia đều không có ở đây.
Phó Nhiễm khởi động xe rời đi, tốc độ rất chậm, trong tai đột nhiên như nghe thấy của Minh Thành Hữu.
“ Phó Nhiễm, chúng ta bắt đầu lần nữa đi?”
Phó Nhiễm nắm chặt tay lái, khoảnh khắc đó thấy rung động trong lòng nhưng lúc này mọi thứ đều trở nên rõ ràng.
Phó Nhiễm theo đường cũ trở về đến nhà, rất xa, cũng không thể thấy rõ ràng, loáng thoáng nhìn ở cửa Phó gia có chiếc xe xe thể thao màu đen đậu phía trước, đèn đường bao phủ sườn xe màu đen sáng bóng như một loại hoa anh túc mê hoặc.
Còn chưa thấy người ngồi ở bên trong, chỉ thấy xe mà thôi, vậy mà Phó Nhiễm cảm thấy chóp mũi chua xót, cũng không biết mình bị sao, dường như chưa bao giờ yếu ớt như vậy. Trước kia từng có người bên cạnh bầu bạn vô cùng tốt đẹp, trong nháy mắt bao phủ trong lòng cô vẫn là lý trí kiên cường.
Sau khi trở lại trường học cả ngày cô không yên lòng, nghĩ đến chuyện Lý Sâm chất vấn và Lý Tắc Cần khiến cô nhục nhã, thật vất vả mới học xong một tiết, đi sau đám người lần lượt ra khỏi phòng học đi xuống cầu thang.
Vưu Dữu không đi đâu, mỗi ngày đều đúng giờ về nhà. Đi học ở trường cha mẹ cô không thể yên tâm, cô ôm cặp sách tới cổng trường, định qua đường đón xe.
Vừa ngẩng đầu xa xa thấy chiếc BMW dừng ở cổng lớn, không chút kiêng kỵ, dù là chỗ không cho đậu xe nhưng vẫn kiên quyết chiếm chỗ ở cổng không rời đi.
Vưu Dữu nhìn thoáng qua cũng nhận ra ngay xe của Lý Sâm.
Cô vội rụt người lại, núp ở sau cây
Vưu Dữu không nghĩ tới Lý Sâm sẽ tìm được trường học, nhân viên bảo vệ ra ngoài, lớn tiếng quát không cho phép đậu xe ở nơi này.
Người đàn ông ngồi trong ghế lái rất trẻ tuổi, cách ăn mặc khỏe khoắn nhưng đều là hàng hiệu. Đối với trường học chỉ toàn sinh viên nghèo mà nói thì tất nhiên là đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ. Không biết Lý Sâm nói gì với người bảo vệ, mới đầu thấy anh ta lớn tiếng quát tháo bây giờ lại khúm núm vâng vâng dạ dạ.
Ánh mắt Lý Sâm nhìn vào sân trường, Vưu Dữu sợ tới mức vội rụt người lại.
Hắn kéo một nữ sinh viên đi qua hỏi.
“ Thấy Vưu Dữu rồi sao?”
Không có lấy một chút khách sáo, cứ như là chèn ép sai khiến vậy.
Đầu óc nữ sinh viên kia sớm đã bị mê hoặc choáng váng.
“ Không có ! Anh tìm cô ấy có chuyện gì sao? Em biết rõ cô ấy ở đâu, để em dẫn anh đi tìm, anh là người nhà cô ấy hay sao?”
Lý Sâm liếc nhìn, ngày trước hắn và Vưu Dữu bị Internet đăng tin, chẳng lẽ ở trường học này lại hẻo lánh bị ngăn cách không biết rõ thông tin?
Cả người Vưu Dữu vội núp vào trong chỗ rẽ, lúc này mới tránh được tầm mắt Lý Sâm, nếu cửa phía Nam không đi được chỉ có thể ra ngoài từ cửa phía Tây.
Vưu Dữu vội đi tới cửa phía Tây, mới nghĩ tới nhưng không trốn được. Nhìn đến xe Lý Sân đậu trước phòng bảo vệ, tay hắn chống ở cửa sổ xe, bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn Vưu Dữu trốn tới trốn lui.
Cô đứng ở sau cửa không dám bước đi, Lý Sâm ngoắc cô lại, ý bảo cô tới đây.
B dáng người thanh niên đã trở thành người đàn ông trẻ tuổi, tính tình dù vẫn còn kích động nhưng nội tâm vẫn có không ít trầm ổn. Mái tóc Lý Sâm màu nâu nhạt với chiếc bông tai bạch kim đeo bên tai trái, vóc người hắn cao lớn cùng với diện mạo xuất sắc, đi đến đâu đều trở thành tiêu điểm.
Phần lớn nữ sinh ra ngoài không nhịn được dừng chân, dù sao có một cực phẩm đứng ở sân trường. Mặc dù trường cũng có không ít hotboy nhưng sao có thể so sánh với cực phẩm này được.
Vưu Dữu gấp đến độ luống cuống tại chỗ, một chiếc xe buýt đã chạy qua, cha mẹ đợi không thấy cô về đúng giờ nhất định sẽ rất lo lắng.
Cô ôm cặp sách xoay người, thấy Lý Sâm đã đi tới phía cô.
Người bảo vệ lại không ngăn cản, Vưu Dữu hốt hoảng lui về phía sau, lấy di động ra gọi cho Phó Nhiễm.
“ Chị mau tới đây, em bị ngăn ở trường học không về được”.
Phó Nhiễm không nói thêm lời nào vứt bỏ công việc trong tay, cầm chìa khóa xe rời đi.
Vưu Dữu bỗng bước chạy như điên, sách trong tay rơi xuống cũng không kịp nhặt.
Phó Nhiễm lái xe tới trường, thấy xe của Lý Sâm đậu trước cổng trường. Cô dừng xe lại, đóng sầm cửa xe chạy vào trong.
Nhân viên bảo vệ ngăn cô lại.
“ Cô là giáo viên ở đây sao? Giấy chứng nhận đâu?’’
“ Tôi quên mang rồi !”
Phó Nhiễm nhấc chân muốn rời đi.
“ Tôi có chuyện rất quan trọng phải
“ Thật xin lỗi ! Không có giấy chứng nhận thì không thể vào”.
Phó Nhiễm ghét nhất là quy định kiểu này, nếu công bằng còn chấp nhận được, lại cố tình chỉ như tượng trưng, con người thật khác thường. Cô đưa tay chỉ về xe của Lý Sâm.
“ Chẳng lẽ hắn cũng là giáo viên ở đây?’’
“ Hắn có xuất trình giấy chứng nhận.’’
“ Em họ tôi học ở đây, nó gọi tôi tới đây. Thật sự nó có việc gấp, có thể sắp xếp cho tôi vào không ?”
Nhìn thấy nhiều sinh viên ra về, bảo vệ dứt khoát không để ý tới cô nữa. Nhấn nút đóng cửa lại.
“ Nếu tất cả mọi người ai cũng đòi hỏi phá lệ như cô, không phải trường học náo loạn sao?”
Phó Nhiễm cũng không có thời gian đôi co với hắn, cô gọi lại cho Vưu Dữu, di động đổ chuông nhưng không nghe máy.
Nghĩ vừa nãy giọng điệu Vưu Dữu hoảng hốt gọi tới, Phó Nhiễm đứng ở cổng trường lo lắng.
Vưu Dữu chạy vào phòng học, Lý Sâm không cần chạy theo, hai chân hắn thon dài, tốc độ đi cũng nhờ rèn luyện vận động dưỡng thành. Hắn đi theo không nhanh không chậm, thỉnh thoảng Vưu Dữu quay đầu nhìn lại chỉ sợ chạy chậm sẽ bị cuốn vào lốc xoáy khôn cùng.
Cô đi tới bậc thang phòng học, bên trong rèm cửa sổ che lại tối đen như mực, đi vào giống như ngã xuống hố đen. Vưu Dữu không để ý nhiều, xoay người dừng sức đóng chặt cửa, cùng lúc với Lý Sâm ở bên ngoài đưa tay đẩy cửa, bàn tay Vưu Dữu liền run rẩy, nhanh hơn Lý Sâm một bước khóa trái cửa lại.
Một chút nữa thì có thể hình như nguy hiểm treo lơ lửng, chỉ chậm hai ,ba giây cửa sẽ bị đẩy ra mất.
Lý Sâm nhỏ giọng mắng, đấm vào cửa.
“ Vưu Dữu mở cửa !”
“ Lý Sâm, anh đừng tới tìm tôi có được không? Tôi thật sự không muốn gặp anh”.
Vưu Dữu tựa lưng vào cánh cửa ngồi xuống, bàn tay đặt trên ngực, hơi thở gấp gáp.
“ Mở ra đi, anh muốn nói vài câu trước mặt em, nói xong sau này không tìm em nữa”.
“ Tôi……..”
Vưu Dữu kích động đến nỗi ho khụ khụ.
“ Tôi không tin anh.”
Phó Nhiễm lo lắng đến mức trên mặt chảy đầy mồ hôi, ngón tay bấm qua từng tên ở danh bạ. Cô không tìm ai có thể giúp mình được, tên Minh Thành Hữu đột nhiên xuất hiện ở đầu ngón tay, lúc này Phó Nhiễm mới chợt hiểu ra, bấm gọi không chút nghĩ ngợi.
Lúc này trong tòa nhà 33 tầng của tập đoàn MR, Minh Thành Hữu vừa kết thúc cuộc hội nghị nói qua điện thoại. Hai chân hắn gác lên trên bàn, thân thể thoải mái cuộn mình trên ghế salon, tay phải chống trên mặt, cặp mắt có vẻ mệt mỏi.
Thư ký Nghê đẩy cửa vào nhìn thấy bộ dáng này của hắn, dù sao văn kiện trong tay cũng không gấp liền lặng lẽ đóng cửa ra ngoài.
Trong nháy mắt cửa nặng nề đóng lại, di động trên bàn bất ngờ đổ chuông.
Minh Thành Hữu vất vả mở mắt ra, nghe tiếng chuông không kiên nhẫn nhăn mày. Hắn cầm di động lên nhìn, l
Ngón tay Minh Thành Hữu đặt nhẹ trên lông mi, đến khi mệt mỏi tan đi.
Chuông di động vang lên hồi lâu, lúc này hắn mới nghe máy.
“ Alo ?”
"Minh Thành Hữu. . . . . ."
"Có chuyện gì sao? Anh đang họp, bị gián đoạn em phải chịu trách nhiệm.
“ Sẽ chịu trách nhiệm”.
Lại là chịu trách nhiệm.
Phó Nhiễm dưới tình thế cấp bách cất giọng.
“ Tôi vừa nhận được điện thoại của Vưu Dữu nói Lý Sâm tới trường học tìm nó, bảo vệ không cho tôi vào. Anh mau gọi cho Lý Sâm nói hắn không được làm loạn, tôi nghĩ bây giờ chỉ có anh mới liên lạc được với hắn”.
Minh Thành Hữu day day huyệt thái dương, dựa vào ghế salon nhổm gười dậy, giọng điệu vẫn thong thả ung dung.
“ Gấp gì chứ, ở nơi đông người, Sâm tử sẽ không làm bậy đâu, lần trước ở khách sạn cũng không có làm gì”.
"Hắn có thể tìm đến trường học rồi còn nghĩ rằng cuộc sống của Vưu Dữu không đủ náo loạn sao?”
Phó Nhiễm nóng nảy đến mức dậm chân.
"Hai người bọn họ bây giờ ở trong trường, khong chừng đã xảy ra chuyện”.
"Vậy anh tới đó?”
"Anh gọi di động bảo Lý Sâm ra ngoài là được”.
Phó Nhiễm lo lắng ngoảnh mặt về hướng sân trường nhìn quanh.
"Có điều kiện gì không?”
" Điều kiện gì?”
"Anh giúp em phải có điều kiện”.
Phó Nhiễm nổi đóa.
"Anh không phải là giúp tôi…”
"Oh "
Minh Thành Hữu coi thường.
“ Vậy chuyện người khác anh mặc kệ”.
"Minh Thành Hữu! Sẽ xảy ra chuyện đấy !”
Hiện tại Phó Nhiễm không thể nói cho hắn hiểu.
“ Anh cá là sẽ không xảy ra chuyện gì. Phó Nhiễm, em đừng làm quá lên như vậy”.
Minh Thành Hữu dừng lại một chút rồi nói.
“ Anh mở hội nghị ở tầng cao nhất, vừa rồi em làm lãng phí năm phút thời gian. Món nợ này coi như tính cho em?”
“ Được”.
Phó Nhiễm vội vàng không ngừng gật đầu.
Tính cho tôi là được !”.
“ Được rồi !”
Hắn còn có chút nghiêm túc, cũng chấp nhận.
“ Anh lập tức tới ngay”.
Minh Thành Hữu cúp điện thoại, ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ mấy cái ở di động, lúc này mới bấm gọi cho Lý Sâm, trong lúc chờ đợi, tay hắn vuốt vuốt mái tóc đen nhánh, hai chân mày nhíu lại, sắc mặt u tối.
Đầu bên kia do dự sau đó cũng nhận máy.
"Này, Sâm tử. . . . . ."
Minh Thành Hữu không mất nhiều thời gian để tới trước cổng trường học. Phó Nhiễm vẫn đứng bất động trước cửa phòng bảo vệ, hắn tới đứng ngay trước mặt cô.
Bảo vệ vẫn không cho vào như thường lệ.
“Tôi đã gọi cho hiệu trưởng của các anh”.
Minh Thành Hữu chỉ chỉ chiếc xe của hắn đậu ở kia, cụ thể thế nào Phó Nhiễm không nghe rõ.
Chỉ thấy rất hiệu quả, cổng trường đóng chặt từ từ mở ra trước mặt cô.
Cửa được mở rộng ra, cô không thể đợi thêm liền chen vào. Minh Thành Hữu đi theo bên cạnh cô, Phó Nhiễm nói có chút do dự.
“ Anh rốt cuộc nói gì với hắn? Tại sao lại cho vào?”
“ Anh nói nếu không cho anh vào có tin là anh chạy xe thẳng vào đây? Đến lúc đó anh bồi thường cho hắn”
". . . . . ."
Lời này Phó Nhiễm thật không tin.
“ Phó gia ở thị trấn Nghênh An cũng không phải gia đình nghèo, quan hệ có trong tay em còn không dùng? Trực tiếp gọi cho cha một cuộc điện thoại thử xem hắn có mở cửa hay không?”.
Phó Nhiễm nghĩ thầm, anh lại coi người khác cũng giống như anh?
Nhưng ngoài miệng lại không thể không thành thật nói.
“ Tôi chưa làm như vậy bao giờ, cho nên không nghĩ tới”.
". . . . . ."
Bọn họ đi vào khu dạy học, xa xa thấy dáng người quen thuộc, Phó Nhiễm đến đón thật nhanh.
“ Vưu Dữu”.
"Chị “.
"Không sao chứ?"
Vưu Dữu ôm trong tay quyển sách đã nhặt lên. Hai mắt ửng hồng, lắc lắc đầu.
“ Không có gì cả”.
"Lý Sâm đâu ?"
Phó Nhiễm nhìn xung quanh.
"Đi rồi “.
Vưu Dữu thấy Minh Thành Hữu đi bên cạnh Phó Nhiễm,
“ Anh rể “.
Đi tới phía trước cũng không thấy bóng dáng Lý Sâm, có lẽ là đi đường khác.
Phó Nhiễm nhận lấy sách trong tay Vưu Dữu đi về hướng cổng trường, quả nhiên không thấy xe của Lý Sâm nữa.
Vưu Dữu ngẩng đầu nhìn nét mặt Phó Nhiễm.
“ Chị…”
“ Sao vậy? Không cần sợ !”
Lòng Phó Nhiễm đầy lo lắng, Lý Sâm tìm tới trường học cũng không phải chuyện tốt.
“ Đừng nói cho trong nhà biết được không? Đến lúc đó nhất định cha mẹ sẽ không cho em đi học nữa. Em không muốn ngày ngày buồn bực ở nhà như ở tù”.
Đúng lúc Minh Thành Hữu nói một câu.
"Sau khi trở về anh sẽ tìm Sâm tử nói chuyện. Tiểu tử này thật quá đáng, chắc không ai quản được nó nữa”.
Phó Nhiễm đưa Vưu Dữu ra khỏi trường, tới cạnh xe bỏ cặp sách Vưu Dữu vào trong trước, cô mở cửa ghế phụ.
Minh Thành Hữu nói.
"Cùng nhau ăn cơm tối chứ?"
Vưu Dữu vừa trải qua chuyện này còn chưa tỉnh táo, nhưng nghe đến ăn hai mắt liền tỏa sáng, vẻ mặt mong chờ nhìn Phó Nhiễm.
“ Chị
Phó Nhiễm ý bảo Vưu Dữu vào xe.
“ Muốn ăn gì? “.
Cô vừa nói vừa vòng qua trước xe, Minh Thành Hữu đưa tay giữ cửa xe lại.
“ Qua cầu rút ván! Bản lĩnh này học được ở đâu?”
Phó Nhiễm kéo hắn ra.
“ Anh mới vừa rồi nói tôi phải chịu tổn thất cho anh. Ăn cơm tối có được tính là đủ không?
“ Đi, Lãi Viên “.
“ Được !”
Vưu Dữu mơ hồ biết đồ ăn ở Lãi Viên là món ăn của giới nhà giàu, một bàn ăn bằng cả tháng lương người bình thường. Cô đi theo Phó Nhiễm tới Lãi Viên, thường ngày đi qua thường không dám nhìn lâu.
“ Chị, không mắc quá chứ? Em muốn ăn lẫu !”
Phó Nhiễm kéo tay Vưu Dữu đi vào.
“ Sợ gì chứ, tiền chỉ dùng để xài, nói rõ hơn chỉ như hoa trên thân mình”.
Lời này không biết nghe được ở đâu, cũng xem như mượn được cái cớ để chi tiêu xa xỉ.
Minh Tranh lấy áo khoác ra khỏi cửa, thấy phòng làm việc La Văn Anh vẫn sáng đèn, trừ khi trong công việc cô không tránh được phải nói chuyện với hắn, ngoài ra cũng không để ý tới hắn, sắc mặt lúc nào cũng khó chịu.
Tính tình của Eve đều có tiếng, Minh Tranh có chút nhức đầu. Mặc dù thư ký đã ra tay cho phòng thiết kế không ít lợi ích, nhưng việc tổn thất một nhân viên thân thiết của cô không phải chuyện dễ chịu.
Minh Thành Hữu làm việc cũng rất thâm độc, lúc sa thải nhân viên gián điệp kinh tế đó đều công khai tên tuổi người đó, nếu Hào Khôn muốn nhận lại người của mình thì không khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
Cửa chớp trên cửa sổ hạ xuống, Minh Tranh đi tới gõ cửa.
“ Vào đi !”
Giọng nói La Văn Anh dứt khoát, hắn đẩy cửa vào thấy cô đang phê duyệt văn kiện, bên cạnh máy tính đang chậm rãi phát ra bài hát nhẹ nhàng. La Văn Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn, lại thu hồi tầm mắt lại.
"Trễ như thế còn chưa tan ca?”
"Ừ."
Minh Tranh ngồi vào chỗ của mình ở đối diện cô.
"Đi thôi, anh mời em ăn tối."
“ Có gì vui sao?”
Cô nhíu mày nhìn vào con ngươi sắc lạnh của Minh Tranh, La Văn Anh mặc bộ đồ công sở màu đen, tóc ngắn ép sát khuôn mặt. Lần đầu tiên Minh Tranh nhìn cô đầy kinh ngạc như nhìn thấy mỹ nhân, như vậy thật khiến người ta suy nghĩ lại.
“ Anh sợ em ngày ngày đi làm thế này, muốn giúp em phát tiết một chút”.
La Văn Anh cười như không cười đóng văn kiện lại.
"Anh quan tâm cả chuyện
“ Không có cách khác “.
Minh Tranh xòe hai tay ra, nụ cười trong mắt như ẩn hiện.
“ Em là cách tay đắc lực của anh. Nếu đắc tội với em, chẳng khác nào anh tự tháo một cánh tay ra sao? “
La Văn Anh dọn dẹp, bút vừa dùng để vào trong hộp đựng bút hình nhân vật hoạt hình, cầm di động lên xem đồng hồ, đã đến giờ ăn cơm, không trách được bụng đói kêu vang.
“Tôi chỉ muốn nói với anh một câu”.
“ Nói đi”.
Bộ dạng Minh Tranh chăm chú lắng nghe.
“ Hào Khôn là của anh, anh khư khư cố chấp xử trí theo bản tính không ai quản được anh. Nhưng dù gì chúng ta cũng ngồi chung một thuyền, nếu có loại chuyện này xảy ra nữa, đừng trách tôi cắt dây thừng tìm đường ra”.
La Văn Anh tắt máy tính, mặc áo khoác vào.
Minh Tranh thấy cô đi ra ngoài.
"Đi đâu?"
"Không phải nói mời tôi ăn tối sao? Trong chớp mắt liền quên mất?”
Hai người lần lượt đi vào thang máy, La Văn Anh nhìn gương trong thang máy để trang điểm lại, Minh Tranh thấy cô đánh thêm lớp phấn.
"Ăn một bữa cơm thôi mà”.
La Văn Anh bặm bặm môi.
“ Ngoại trừ ở nhà, ra ngoài lúc nào cũng có thể gặp đối thủ cạnh tranh, tôi phải chắc chắn là tinh thần tôi lúc nào cũng trong trạng thái tốt nhất."
Minh Tranh càng cảm thấy bây giờ cô rất khác nhau so với hồi đính hôn, trong nhà hầu như hắn thấy La Văn Anh để mặt mộc không trang điểm.
Nói tóm lại là lúc trước hắn còn tưởng cô chỉ là một người điềm đạm ít nói không nóng nảy mà thôi.
"Đi đâu ăn cơm?"
"Cho em chọn !”
La Văn Anh sửa soạn xong, sửa lại cổ áo một chút, cô ngẩng đầu nhìn Minh Tranh.
"Lãi Viên thế nào?"
"Cũng thật biết chọn quán."
Minh Tranh bước ra khỏi thang máy trước, hai người ra bãi đậu xe, một trước một sau lái xe đi tới quán.
Minh Thành Hữu chọn món ăn, tên món ăn Vưu Dữu nghe không hiểu.
Cô ăn một chút trái cây, như có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm nơi nào đó.
“ Vưu Dữu ?”
Phó Nhiễm khẽ gọi.
Vưu Dữu hoàn hồn.
Minh Thành Hữu khẽ uống ngụm trà, cảm giác mùi vị khác lạ, hắn nói với nhân viên phục vụ.
“ Đi đổi bình trà khác đi! Có biết quy củ
“ Vâng ạ !”
Ngón tay Minh Thành Hữu gõ từng cái trên ly trà.
"Vưu Dữu, Lý Sâm nói gì với em vậy?”
Phó Nhiễm trừng mắt nhìn hắn, không hỏi thì không phải là không ai biết.
Vưu Dữu lắc đầu.
"Em nhốt hắn ở bên ngoài phòng học, em không muốn nghe hắn nói chuyện."
Minh Thành Hữu không nói gì nữa, đưa mắt nhìn Phó Nhiễm, trong mắt thâm thúy giữ kín như bưng, hắn muốn nói thêm nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng trầm mặc. Chuyện của Lý Sâm cùng Vưu Dữu, người khác không thể quản được, chỉ có thể nói mỗi người đều có số mệnh của mình.
Một bàn thức ăn mỹ vị trang trí đẹp mắt được bày lên, mùi thơm bốn phía, Phó Nhiễm và Vưu Dữu lần lượt động đũa, ngược lại Minh Thành Hữu ngồi đối diện lại ăn rất ít, chiếc đũa ra sức chọc vào một món thịt ngan, Phó Nhiễm ngẩng đầu lên thấy hắn không động đũa.
"Không đói bụng sao?"
Minh Thành Hữu gắp thức ăn cho cô và Vưu Dữu.
"Anh đang nhớ lại lúc em nấu cơm cho anh ăn."
Sắc mặt Vưu Dữu quái dị nhìn hai người, ánh mắt Phó Nhiễm kịp chạm đến ánh mắt nóng rực của hắn.
"Tôi chỉ nấu mì cho anh thôi mà."
"Vậy cũng tốt."
"Xì
Vưu Dữu không nhịn được cười ra tiếng.
"Anh rể ! Anh thật có thể dỗ cho con nít vui vẻ."
"Vậy sao?"
Tay trái Minh Thành Hữu chống cằm nâng mặt lên.
"Vậy em xem chị em có vui vẻ không?"
"Vui vẻ nha… "
Vưu Dữu đưa ngón tay chỉ Phó Nhiễm.
“ Anh xem miệng chị ấy cũng nhếch lên đấy “.
Phó Nhiễm mất tự nhiên đẩy tay Vưu Dữu ra.
"Không phải đói bụng hả, ăn nhanh lên một chút, ăn xong chị đưa em về”.
"Ai u, chê em là kỳ đà cản mũi đúng không?"
Không khí khó có thể hòa thuận.
Minh Tranh đi qua, vừa đúng lúc nhìn thấy Minh Thành Hữu gắp thức ăn cho Phó Nhiễm. Chiếc đũa chỉ lên bàn.
"Muốn ăn không?"
Phó Nhiễm thấy món cá, cô nhíu chặt mày.
"Không ăn, tự tôi cũng có tay."
Tiếng nói rất nhỏ, Minh Tranh đứng ở cửa chỉ thấy cô cụp mi mắt, Vưu Dữu bên cạnh điều chỉnh không khí đúng lúc, hẳn là hòa hợp như thế
Minh Tranh đẩy cửa ra đi vào, La Văn Anh đứng ở cửa ra vào đi theo phía sau hắn.
Phó Nhiễm và Vưu Dữu ngồi quay lưng về phía phòng bao, ánh mắt Minh Thành Hữu phát hiện hai người đi tới đầu tiên, hắn đặt chiếc đũa xuống, cằm nhẹ gối lên mu bàn tay, trong mắt ấm áp dần dần biến thành u ám, đôi mắt đào hoa nheo lại.
Minh Tranh cũng không tốt hơn bao nhiêu, tiếng bước chân ẩn sâu bên trong nền gạch sáng ngời, bước chân hắn rất khẽ, Phó Nhiễm nghe tiếng giày cao gót của La Văn Anh nên quay đầu lại nhìn. Minh Tranh đứng ở ngay bên cạnh bàn, hai tay duỗi thẳng bên người. Vưu Dữu thấy hai người nên rất niềm nở.
"Anh Minh, chị La !"
Phó Nhiễm nhìn La Văn Anh gật đầu, ánh mắt chạm đến ánh mắt của Minh Tranh.
"Ca ca."
"Tiểu Nhiễm, không nghĩ là tình cờ sẽ gặp mọi người ở đây."
Minh Thành Hữu nghe được hai chữ “ ca ca”, đáy mắt thăm thẳm đột nhiên lạnh thấu xương, lâu nay hắn bài xích với sự xưng hô này, dù là cách xưng hô tầm thường nhất nhưng lọt vào tai hắn đều trở thành lúc Phó Nhiễm và Minh Tranh thân mật với nhau.
La Văn Anh đứng ở sau lưng Minh Tranh, không muốn tham gia vào màn kịch này.
" Anh Minh, anh cùng chị La cũng đến đây ăn cơm tối sao?"
Minh Tranh gật đầu.
"Ừ! Đi ngang qua cửa vừa hay nhìn thấy mọi người."
Từ đầu đến cuối hai anh em nhà này không mở miệng chào nhau câu nào, Phó Nhiễm thấy không khí càng ngày càng khó chịu, ánh mắt Minh Tranh nhìn trên mặt Vưu Dữu.
“ Vết thương còn khó chịu không?”
“ Tốt hơn nhiều rồi ạ !”
Vưu Dữu lấy tay che trán theo bản năng, ở đây còn có vết sẹo đang chờ phẫu thuật thẩm mỹ lần cuối. Minh Tranh gật đầu, chậm rãi nói.
“ Vết sẹo có tốt cũng khó tránh đau thương, chuyện Lý gia gây ra lần đầu không tránh khỏi sẽ có lần thứ hai. Em nên tránh xa một chút, chị em cũng lựa chọn rời đi, tốt nhất em cũng không nên nhảy vào hố lửa”.
Vưu Dữu do dự nhìn Minh Thành Hữu, gặp hai người đàn ông thế lực ngang nhau, đúng là không biết nên trả lời như thế nào.
Ánh mắt Minh Thành Hữu lạnh như băng, nhưng sau đó trong ánh mắt lại không thể nhìn ra vui buồn trong đó. Sắc mặt vẫn bình thường như cũ, sao có thể để cho người khác nhìn thấu.
Phó Nhiễm chỉ sợ Minh Tranh sẽ nói lời không hay.
"Ca ca!"
Minh Thành Hữu cười, ánh mắt rạng rỡ sáng như ngọc.
"Tiểu Nhiễm, sao em không gọi anh là ca ca?’’
Như đang mập mờ cùng lưu luyến.
Phó Nhiễm không biết hắn muốn làm gì.
"Ca ca, thời gian cũng không sớm, hai người nhanh đi ăn cơm tối đi”.
Gương mặt anh tuấn của Minh Tranh lúc này mới nhìn qua Minh Thành Hữu, bốn mắt nhìn nhau, rốt cuộc là anh em ruột thịt, thần sắc và gương mặt có mấy phần giống nhau.
“ Ca ca, là xưng hô từ xưa giữa tôi cùng Tiểu Nhiễm, cậu từng nghe qua cô ấy cũng gọi người khác như vậy sao? “
Minh Thành Hữu rót cho Phó Nhiễm ly trà Long Tĩnh* đặc biệt, lúc này mới ung dung mở miệng.
( Ying: Trà Long Tĩnh là một loại trà đặc biệt được trồng ở vùng Long Tỉnh, Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc )
“ Ngược lại thì không có! Cô ấy có nói qua, lúc còn nhỏ là con một nên vẫn muốn có anh trai để che chở. Nghĩ là tình cảm trong lòng này đã kết thúc, lúc chúng tôi đính hôn sống chung với nhau, tôi muốn cô ấy sửa cách xưng hô gọi anh thành đại ca thay cho ca ca. Cô ấy nói dù sao hai từ cũng một nghĩa như nhau, làm sao hơn được người ngủ cạnh mình mỗi đêm.’’
Trời đất chứng giám, hai chân mày Phó Nhiễm nhảy dựng lên. Làm sao cô đã từng nói ra những lời này!
Nhưng lúc này tốt nhất là chọn cách im lặng.
Vưu Dữu cũng nghe được mùi thuốc súng từ hai người này, cô cũng không muốn bị lôi vào, vội vàng cúi đầu ăn.
Sắc mặt Minh Tranh xanh mét, ánh mắt như đinh đâm tới Minh Thành Hữu. Thái độ thế này quả nhiên là xung khắc như nước với lửa. Đúng lúc La Văn Anh đi đến, cô tới bên người Minh Tranh, tay cầm túi xách vỗ nhẹ vai hắn.
“ Anh có ăn cơm không đây? Khó mời ăn cơm tối còn bắt tôi đói bụng chờ anh !”
Minh Tranh nhìn Minh Thành Hữu, về sau ánh mắt lướt qua Phó Nhiễm, hắn buông tay đặt trên mép bàn xuống.
“ Đi !”
La Văn Anh chào mấy người rồi cùng Minh Tranh ra phòng bao. La Văn Anh chọn mấy món ăn, đưa thực đơn lại cho nhân viên. Minh Tranh dựa trên cửa số hú trong thời gian chờ món ăn lên trong phòng đã đầy khói thuốc. Cô chau mày, phất phất tay. Minh Tranh ý thức được còn có người ở đây, vội dập tắt điếu thuốc trong tay.
" Ngại quá !”
"Không sao "
La Văn Anh uống ngụm trà nóng.
“ Tâm tình anh đang không tốt, cho phép anh phát tiết”.
Khóe miệng Minh Tranh khễ nhếch cười, kéo ghế qua bên cạnh La Văn Anh ngồi xuống.
“ Bữa cơm này là anh bồi thường cho em !!”
Cô lắc đầu.
“ Thật ra cũng không có gì, hơn nữa anh cũng bồi thường thích đáng. Bây giờ cô ấy tìm nơi trao thân gửi phận cũng không sai.’’
Ánh mắt Minh Tranh như suy nghĩ gì đó liếc về phía cửa. La Văn Anh ở bên đề nghị.
“ Trong lòng khó chịu phải không? Mở cửa ra ngoài, không nói hai lời đoạt lấy cô ấy”.
Minh Tranh nhăn mày nhìn La Văn Anh.
Nhân viên mang thức ăn lên, La Văn Anh cầm đũa tự gắp thức ăn cho mình. Ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn vẻ không tin.
“ Nhìn gì vậy? Lời em nói là thật. Nếu thật lòng yêu thương có gì tốt mà giả vờ, người nào giả vờ người đó sẽ thua thiệt”.
“ Trước kia anh không thể nào pháp hiện em như thế này. Dù gì chúng ta cũng ngủ
Minh Tranh thốt lên. Vốn là tâm tình đang phiền não bị La Văn Anh nói mấy câu liền thấy nhẹ nhõm, không còn suy nghĩ nhiều, liền trực tiếp nói ra. La Văn Anh chậm rãi nhai, Minh Tranh cũng cảm thấy lúng túng. Hắn cười cười cầm đũa lên.
“ Ăn đi !”
Trong lúc ăn cơm, tựa như không nghe thấy tiếng động. La Văn Anh cảm thấy tâm tư Minh Tranh không đặt ở đây.
“ Thật ra lúc nãy anh nghĩ gì mà trước mặt Phó Nhiễm lại nói như vậy?”
“Anh là ca ca của cô ấy, có lẽ hai chữ ca ca trong lòng cô ấy không có ý nghĩa đặc biệt. Rốt cuộc anh phải dùng cương vị nào để hỏi cô ấy đây?’’
La Văn Anh dùng thìa uống một chút canh, tự lo ăn, không nói thêm nữa.
Bên phòng kia, không khí cũng chẳng khá hơn chút nào, Vưu Dữu ăn thêm hai miếng, ngẩng đầu nhìn hai người lại cúi đầu xuống. Minh Thành Hữu đặt đũa xuống, tới giờ cũng không cầm đũa gắp thêm món nào. Hắn dựa lưng ra sau ghế, thần sắc không rõ là đang vui hay giận. Trải qua náo loạn như vậy, Phó Nhiễm cũng cảm thấy mất đi khẩu vị, cố gắng ăn mấy miếng để lấp bụng. Vưu Dữu ngoan ngoãn đặt đũa xuống.
“ Chị, em no rồi “.
Phó Nhiễm ngoắc tay muốn tính tiền.
“ Không cần ! “
Minh Thành Hữu cầm di dộng cùng chìa khóa xe đứng dậy.
“ Anh có hóa đơn ở đây, ăn xong đứng dậy đi là được. Đi thôi !!”
“ Không được ! “
Phó Nhiễm lấy ví tiền rút thẻ tín dụng ra.
“ Đã nói bữa cơm này tôi mời !”
Chẳng phải chuyện một bữa cơm. Nếu là thường ngày cô sẽ không kiểu cách như vậy, nhưng nếu có thể dứt khoát giải quyết chuyện này thì sao phải kéo dài thêm nữa?
Minh Thành Hữu liếc nhìn nhân viên phục vụ.
“ Tính tiền “.
Phó Nhiễm nhắc lại.
Nhân viên đưa hóa đơn ra, Vưu Dữu níu lưỡi, cảm giác tất cả cao lương mỹ vị cùng với tờ hóa đơn kia vừa ăn vào bụng đều giống nhau.
Phó Nhiễm đưa thẻ trong tay tới.
“ Em cần phải phủi sạch quan hệ với anh vậy sao? Lần thứ nhất cầu xin còn có thể! Phó Nhiễm em thật nghĩ là tình cảm cũng có thể mua bán sao? Đã như vậy đây là lần cuối cùng, về sau có chuyện gì em đừng tìm tới anh nữa !! “
Nhân viên đưa tay ra giữa không trung, cũng không dám nhận. Chỉ đứng nhìn Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm. Vưu Dữu thấy không khí ngày càng nóng lên không khỏi lo lắng. Minh Thành Hữu nhìn cô cười.
“ Vưu Dữu, chuyện này không liên quan tới em. Đừng sợ !!”
Sắc mặt hắn tươi rói, so với đối xử với Phó Nhiễm như hai người khác nhau. Cuối cùng vẫn là Phó Nhiễm cất lại thẻ tín dụng vào ví, cùng Minh Thành Hữu ra khỏi nhà hàng. Tới bãi xe nhìn thấy xe Minh Tranh và La Văn Anh vẫn đậu ở đây. Phó Nhiễm và Vưu Dữu rời đi, lái xe được một đoạn Vưu Dữu mới mở miệng.
“ Chị….”
Phó Nhiễm khẽ thở dài, thật ra cũng đoán được Vưu Dữu muốn nói gì.
“ Chị cùng anh rể như vậy, em rất lo lắng “.
“ Em còn nhỏ lo lắng làm gì chứ? Lo học thật tốt, không phải muốn thi thạc sĩ nữa sao?”
Phó Nhiễm chăm chú nhìn về phía trước. Vưu Dữu lơ đãng nhìn qua kính chiếu hậu.
“ Chị ! Anh rể vẫn đi theo phía sau kìa !”
Phó Nhiễm vừa nhìn sao lại có thể như vậy, chiếc xe thể thao cố ý chậm tốc độ lại, nhắm mắt theo đuôi, Phó Nhiễm không muốn quan tâm đến nó.
" Vưu Dữu, nếu ở trường học gặp Lý Sâm, em nhớ phải né tránh hắn, ngàn vạn lần đừng đi cùng hắn."
"Em biết rõ."
Phó Nhiễm lái xe vào khu nhà Vưu Dữu, lại đưa cô lên lầu, lúc xuống cũng không nhìn thấy xe Minh Thành Hữu, nghĩ hắn đã đi về.
Trên đường về đi qua một quán ăn nhỏ, cô xuống xe mua hai phần bánh bao hấp, Phó Tụng Đình và Phạm Nhàn rất hay khen mùi vị đặc trưng của quán này, nhân bánh rất nhiều. Lúc này còn phải xếp hàng một đoạn, buôn bán thật là đắt khách.
Phó Nhiễm mua bánh xong đi về, có một người đứng trước xe cô, Minh Tranh hơi nghiêng đầu, tựa như suy nghĩ gì đó, Phó Nhiễm cầm túi đến gần.
“ Sao anh lại ở chỗ này?"
“ Đi ngang qua, anh thấy xe của em."
Minh Tranh nói chuyện toả ra mùi rượu nồng nặc. Chóp mũi Phó Nhiễm hơi sụp xuống.
"Không sợ bị say sao? Uống nhiều rượu như vậy."
"Ngửi mùi rất rõ ràng sao?"
Minh Tranh làm bộ giơ cánh tay lên trước mặt đưa lên mũi ngửi nhẹ.
" Sao anh không ngửi thấy nhỉ?"
Đời nào có ai tự nhận mình uống rượu say hay sao?
Phó Nhiễm mở cửa xe, Minh Tranh đưa tay ngăn lại.
"Em thật sự muốn ở cùng với hắn nữa sao?"
"Ca ca, chuyện của hai người các anh chớ kéo tôi vào, ước nguyện ban đầu của di chúc là để cho các anh không tranh đấu lẫn nhau, bỏ qua mối hận thù này đi. Hôm nay, cái gì phải lấy anh cũng đã lấy được, sao không cũng buông tha cho chính mình?"
Từ đáy lòng Phó Nhiễm nói, hai anh em Minh gia tranh đấu gay gắt cô cũng thấy, thực lực của Hào Khôn tương đương MR, cả hai đấu đá lẫn nhau kết quả sẽ không tốt.
“ Tiểu Nhiễm, không ai chịu ở thân phận hai mươi mấy năm con riêng sau còn có thể mang ơn, anh chỉ muốn hỏi em một câu, rốt cuộc hai chữ ca ca có ý nghĩa gì với em?”
Hắn chầm chậm nói, mùi rượu nồng đậm thoát ra, trong lòng rất hiểu, hắn đang mượn rượu để lấy thêm can đảm.
Từ trước đến giờ Minh Tranh luôn quyết đoán trong công việc, trong vấn đề tình cảm hắn cũng không nóng không lạnh làm người khác không thể hiểu được, thời gian dưỡng thành lâu như vậy nên tính tình cũng có chút liên quan.
Phó Nhiễm cũng cảm thấy mấy phần phiền muộn, sau mấy năm Minh Tranh rời đi không lời tạm biệt, hai chữ ca ca không khác là đau thương trong lòng cô, càng không muốn đụng phải. Nhưng hôm nay, có một số việc mà theo vài người, theo thời gian lại trở nên phai nhạt, hời hợt.
Túi bánh vẫn còn nóng trong tay Phó Nhiễm, cầm thế này vừa đúng có thể giúp cô cảm thấy đỡ rét lạnh trong màn đêm.
"Ca ca, tôi hi vọng. . . Vẫn có thể đối xử với anh như ca ca ."
Minh Tranh nghe chính miệng Phó Nhiễm nói ra, ánh mắt khó có thể tin, cố gắng tỉnh táo để che giấu.
"Ca ca? Ca ca!"
Thì ra là như vậy! May nhờ uống rượu, dù nghe được rất rõ ràng cũng giả vờ làm bộ hồ đồ để có thể giữ được mặt mũi.
Minh Tranh lảo đảo đi tới xe của mình. Phó Nhiễm đi lên trước đuổi kịp, cầm cánh tay hắn.
"Ca ca, để tôi tiễn anh về, anh uống nhiều rượu. . . . . ."
Cánh tay hắn hất ra phía sau, túi xách trong tay Phó Nhiễm rơi xuống bên chân, đồ trong túi rơi đầy mặt đất.
"Tiểu Nhiễm, đừng mơ hồ dây dưa cùng hắn nữa, em không trêu chọc nổi hắn đâu, sớm muộn sẽ có ngày bị thương."
Xe của Minh Tranh rời đi nhanh như chớp, Phó Nhiễm nhìn đồ đạc nằm bừa bãi trên mặt đất, nhất thời không khỏi có cảm giác mệt mỏi.
Không quay lại đi xếp hàng, cô ngồi vào trong ghế lái. Có lẽ là hai năm qua một mình cô đơn quá lâu, mỗi khi nhìn đến Tống Chức và Tần Mộ Mộ, Phó Nhiễm đều cảm thấy hâm mộ. Bao nhiêu đêm lạnh lẽo, cô vẫn nghĩ mình đang ở Y Vân phủ phủ, cánh tay huơ qua bên cạnh mới biết là trống không, mùi vị quen thuộc cùng người kia đều không có ở đây.
Phó Nhiễm khởi động xe rời đi, tốc độ rất chậm, trong tai đột nhiên như nghe thấy của Minh Thành Hữu.
“ Phó Nhiễm, chúng ta bắt đầu lần nữa đi?”
Phó Nhiễm nắm chặt tay lái, khoảnh khắc đó thấy rung động trong lòng nhưng lúc này mọi thứ đều trở nên rõ ràng.
Phó Nhiễm theo đường cũ trở về đến nhà, rất xa, cũng không thể thấy rõ ràng, loáng thoáng nhìn ở cửa Phó gia có chiếc xe xe thể thao màu đen đậu phía trước, đèn đường bao phủ sườn xe màu đen sáng bóng như một loại hoa anh túc mê hoặc.
Còn chưa thấy người ngồi ở bên trong, chỉ thấy xe mà thôi, vậy mà Phó Nhiễm cảm thấy chóp mũi chua xót, cũng không biết mình bị sao, dường như chưa bao giờ yếu ớt như vậy. Trước kia từng có người bên cạnh bầu bạn vô cùng tốt đẹp, trong nháy mắt bao phủ trong lòng cô vẫn là lý trí kiên cường.
/220
|