Bán vào phủ không được mấy ngày, Hồng Châu vừa gầy lại vừa rụt rè.
Từ Oản dẫn nàng ta đi, trước hết để cho Hoa Quế chải đầu lại cho nàng ta lần nữa, thay đổi mới tất cả quần áo, giày vớ từ trong ra ngoài, dĩ nhiên tiểu cô nương cảm tạ ân đức, nhất quyết quỳ xuống dập đầu với nàng.
Đây cũng là một người có tâm, đi vào trong nhà, xin với Từ Oản để nàng giúp đỡ giữ Hồng Phúc lại.
Nàng ta nói Hồng Phúc đã tham ăn từ nhỏ, cho tới bây giờ hai người còn không có rời xa nhau, lo lắng nàng ta phục vụ không tốt quý nhân ở hậu viện, xảy ra chuyện gì.
Trước hết Từ Oản đồng ý, nhưng bất quá chỉ là lời nói, còn phải chờ cơ hội.
Sau đó ăn ít đồ, mặt trời đã lên cao, nàng cũng không đợi tin tức của cha nàng, lập tức buông đũa, gọi Hồng Châu cùng nhau ra cửa. Trên cành cây ở trong sân, không biết con chim gì mà kêu ríu ra ríu rít, tới trước của Từ Viên, nghe được trong nhà rất ầm ĩ, Từ Oản liền vội vàng bước vào.
Hồng Liễu mở cửa, nói mau đi vào, bên trong đang cãi vả.
Vừa nghe tiếng ồn ào trong phòng, Từ Oản có chút nhức đầu, chậm rãi bước vào, mấy người đứa trẻ đều ở đây.
Từ Xúc và Từ Họa cũng coi như hiểu chuyện, hai tỷ muội đều ngồi ở một bên, trong tay mỗi người còn cầm một cây quạt tròn, che nửa gương mặt. Trong tay Từ Chỉ đang cầm một cái trống lắc bị một đứa bé đuổi theo chạy không ngừng.
Đứa nhỏ đang chạy kia chính là đệ đệ Từ Dật của các nàng, đang chạy trên đất, hai nha hoàn, hết người này tới người kia đuổi theo, không có dừng lại.
Từ Viên co một chân, vỗ tay vui vẻ.
Từ Oản vừa vào cửa, nàng ấy đã tranh thủ ngoắc ngoắc nàng: “A Man, mau tới đây, ngươi coi Từ Dật đang làm gì ha ha!
Bọn nha hoàn đã kéo hai đứa bé ra, nhưng Từ Chỉ đã quen được nuông chìu, không chịu được uất ức, đá chân, nhất định phải đá hắn ta hai cái mới hả giận, Từ Oản đi tới trước mặt Từ Viên, buồn cười nhìn nàng ấy.
Từ Viên để nàng nhìn chân mình: “A Man, mau nhìn đi, chân của ta biến thành lớn như vậy, thấy buồn cười không?
Ngây thơ hồn nhiên, Từ Oản cúi đầu nhìn một chút, quả nhiên đã bắt đần sưng lên: “Phải cố gắng dưỡng bệnh cho tốt, nếu không mai mốt chỉ cần bước một bước đã bị trẹo chân thì nguy to rồi.”
Từ Viên kéo vai nàng qua: “Giọng điệu nói chuyện này của ngươi giống nương ta như đúc. Ta phát hiện hai ngày nay ngươi trông gầy đi không ít, sao vậy? Bởi vì chuyện của cha ngươi mà không vui à?”
Tiểu biểu tỷ lúc nào cũng là thân thiết nhất, Từ Oản lắc đầu, đi tới
Từ Oản dẫn nàng ta đi, trước hết để cho Hoa Quế chải đầu lại cho nàng ta lần nữa, thay đổi mới tất cả quần áo, giày vớ từ trong ra ngoài, dĩ nhiên tiểu cô nương cảm tạ ân đức, nhất quyết quỳ xuống dập đầu với nàng.
Đây cũng là một người có tâm, đi vào trong nhà, xin với Từ Oản để nàng giúp đỡ giữ Hồng Phúc lại.
Nàng ta nói Hồng Phúc đã tham ăn từ nhỏ, cho tới bây giờ hai người còn không có rời xa nhau, lo lắng nàng ta phục vụ không tốt quý nhân ở hậu viện, xảy ra chuyện gì.
Trước hết Từ Oản đồng ý, nhưng bất quá chỉ là lời nói, còn phải chờ cơ hội.
Sau đó ăn ít đồ, mặt trời đã lên cao, nàng cũng không đợi tin tức của cha nàng, lập tức buông đũa, gọi Hồng Châu cùng nhau ra cửa. Trên cành cây ở trong sân, không biết con chim gì mà kêu ríu ra ríu rít, tới trước của Từ Viên, nghe được trong nhà rất ầm ĩ, Từ Oản liền vội vàng bước vào.
Hồng Liễu mở cửa, nói mau đi vào, bên trong đang cãi vả.
Vừa nghe tiếng ồn ào trong phòng, Từ Oản có chút nhức đầu, chậm rãi bước vào, mấy người đứa trẻ đều ở đây.
Từ Xúc và Từ Họa cũng coi như hiểu chuyện, hai tỷ muội đều ngồi ở một bên, trong tay mỗi người còn cầm một cây quạt tròn, che nửa gương mặt. Trong tay Từ Chỉ đang cầm một cái trống lắc bị một đứa bé đuổi theo chạy không ngừng.
Đứa nhỏ đang chạy kia chính là đệ đệ Từ Dật của các nàng, đang chạy trên đất, hai nha hoàn, hết người này tới người kia đuổi theo, không có dừng lại.
Từ Viên co một chân, vỗ tay vui vẻ.
Từ Oản vừa vào cửa, nàng ấy đã tranh thủ ngoắc ngoắc nàng: “A Man, mau tới đây, ngươi coi Từ Dật đang làm gì ha ha!
Bọn nha hoàn đã kéo hai đứa bé ra, nhưng Từ Chỉ đã quen được nuông chìu, không chịu được uất ức, đá chân, nhất định phải đá hắn ta hai cái mới hả giận, Từ Oản đi tới trước mặt Từ Viên, buồn cười nhìn nàng ấy.
Từ Viên để nàng nhìn chân mình: “A Man, mau nhìn đi, chân của ta biến thành lớn như vậy, thấy buồn cười không?
Ngây thơ hồn nhiên, Từ Oản cúi đầu nhìn một chút, quả nhiên đã bắt đần sưng lên: “Phải cố gắng dưỡng bệnh cho tốt, nếu không mai mốt chỉ cần bước một bước đã bị trẹo chân thì nguy to rồi.”
Từ Viên kéo vai nàng qua: “Giọng điệu nói chuyện này của ngươi giống nương ta như đúc. Ta phát hiện hai ngày nay ngươi trông gầy đi không ít, sao vậy? Bởi vì chuyện của cha ngươi mà không vui à?”
Tiểu biểu tỷ lúc nào cũng là thân thiết nhất, Từ Oản lắc đầu, đi tới
/77
|