Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 8 - Ấn Ký

/77


Mặt trời chiều ngã về hướng Tây, rốt cuộc thì Từ gia cũng yên tĩnh lại.

Vở tuồng cuối cùng được diễn trên đài cao cũng đã hạ màn, Từ Oản đi theo Từ Viên cả một này, quả thật khỉ con bát nháo này có thể làm náo loạn cả lên, sức lực tràn đầy, nhưng mà cứ đi theo như vậy cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Chuyện này cũng tốt rồi, Từ Viên vì chân của mình, đã buông xuôi hết một quãng thời gian rất dài.

Nhất định phải tránh được, nàng có thể thay đổi mọi chuyện, nhất định phải thay đổi chuyện này. Người của gánh hánh đã xuống sân khấu thu dọn đồ đạt, không biết Từ Viên lấy được ở đâu một mặt nạ của nghệ sĩ hát hí khúc, cột dây vải lại, đội trên đầu.

A Man, ngươi nhìn xem, ta có giống Thần Quân mặt quỷ hay không?”

Ta thấy ngươi giống như khỉ con!

Trong mấy đứa nhỏ ở hậu viện, nàng ấy là người lớn tuổi nhất, nhưng nàng ấy cũng bướng bỉnh nhất.

Từ Oản buồn cười nhìn nàng ấy: Thật sự ta có nghĩ tới nên lấy dây thừng buộc ngươi lại, để tránh cho ngươi chạy khắp cả sân ~.

Từ Viên giương nanh múa vuốt hù dọa nàng, chọc cho nàng cũng phải cưởi.

Trên đất bừa bộn, mấy người sai bặt bắt đầu quét từ cửa lớn vào, ai làm việc của người đó, trước cửa có tiếng ngựa hí, Từ Phượng Bạch đang đứng dưới ngựa, trong tay cầm roi ngựa của hắn, tức giận đùng đùng.

Từ Oản nhìn thấy, vội vàng nén xuống lời đang muốn nói với Từ Viên: “Đứng yên.”

Đi qua san khấu thì Từ Phượng Bạch ném mạnh roi ngựa xuống đất, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng, trong đôi mắt lại chứa sự phiền não, vội vã đi qua, đi thẳng tới sương phòng của hắn.

Từ Oản lập tức đứng dậy, vừa đúng lúc nhìn thấy Hoa Quế chạy tới tìm nàng, vội vàng gọi nàng ta một tiếng: “Hoa Quế, mau lại đây, phải hết sức để ý biểu tỷ, không được để nàng ấy té.”

Mặc dù Hoa Quế không rõ chân tướng, nhưng vẫn đứng bên cạnh Từ Viên.

Bước chân Từ Oản nhanh hơn, hiện tại tay chân ngắn, làm gì cũng không thoải mái.

Đến cửa, đang muốn gõ cửa, không biết cái gì bị hất trên đất, một tiếng rầm, làm nàng giật mình.

Chờ giây lát, lại hất tiếp.

Cũng may đều là đồ sử dùng, chỉ phát ra âm thanh trầm trầm, chứ không phải âm thanh vỡ nát, nếu không thì không biết đã bể bao nhiêu đồ rồi. Từ Oản nắm tay lại, bỗng nhiên không muốn đi vào, nhưng mà, không vào thì sẽ không hỏi được, cảm thấy không cam lòng.

Đứng đó một lát, bên trong đã yên tĩnh lại, nàng mới bước tới gõ cửa: Cậu à, con là A Man ~.

Từ Phượng Bạch trả lời: “Đợi chút.”

Sau một lúc, hắn tự mình đi mở cửa: “Vào đi.”

Từ Oản thi lễ, đi theo hắn vào, trên mặt đất cũng không có vật gì, chắc là đã nhặt lên.

Từ Phượng Bạch tới ngồi bên cạnh bàn, nàng đi tới trước mặt hắn.

Cứ nhìn hắn như vậy, nàng không biết phải hỏi từ đâu.

Quả thật nếu giống như đứa trẻ năm đó, mở miệng đã có thể hỏi tiểu cữu rồi.

Nhưng nhìn hắn tức giận, chỉ nghĩ là không có kéo người trở về được, cho nên không muốn hỏi.

Từ Phượng Bạch liếc mắt nhìn nàng, sắc mặt hơi bình tĩnh lại: “Biết con muốn hỏi chuyện gì, đã kéo được người về rồi.”

Ôi chao?

Đưa được người về rồi hả?

Từ Oản vui mừng đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, (dđ.le.quy.don.com) nhất thời luống cuống, nắm lấy tay hắn lắc mạnh: “Thật hả? Vậy bây giờ cha con đang ở đâu?”

Đung đưa hai cái mới phản ứng kịp, vội vàng buông ra.

Ban ngày đã cùng Từ Viên chạy loạn hết cả buổi, đầu tóc có chút bù xù, hình như Từ Phượng Bạch cũng không để ý tới nàng muốn che dấu, chẳng những không trách tội, còn đưa tay sửa lại đầu tóc của nàng: “Ngay mai, có thể ngày mai hắn sẽ đến.”

Từ Oản gật đầu: Thật tốt quá! Thật tốt quá!

Quá mức kích động, lùi về sau một bước, muốn dập đầu với hắn: “Cậu à, đại ân đại đức . . . . .

Bị hắn kéo đứng lên: “Nói gì mà đại ân đại đức, được rồi, đi chơi đi.

Đúng là phải chạy đi lâu như vây, chắc chắn là mệt chết đi được, Từ Oản vội vàng cáo lui.

Đợi nàng đi, sắc mặt Từ Phượng Bạch trầm xuống, hắn cởi áo ngoài ra, đi tới trước gương, kéo cổ áo xuống, có thể nhìn thấy dưới cổ có một dấu ấn màu đỏ, đưa tay chạm vào còn cảm thấy hơi đau.

Đồ con lừa ngu ngốc! Vô lại!

Hắn nói gì chứ? Phải thừa nhận cái gì?

Những lời như vậy làm sao hắn có thể nói ra được? Biết rõ. . . . . .

Biết rõ không có thể nói gì hết, vậy mà hắn lại dùng chuyện này để uy hiếp.

Đúng, hắn biết được mọi chuyện, cho nên lấy giọng điệu như không muốn làm khó người khác để nói chuyện, cũng không phải cố ý muốn làm khó dễ người, chỉ cần trong lòng thừa nhận là tốt rồi.

Sau khi nói xong còn hôn một cái.

Hôn một cái thì coi như xong đi, chính là không nên tin tưởng hắn mà.

Lời của hắn đều là vứt đi!

Thân thể nóng ran làm cho lòng người cũng thêm loạn, lúc hắn đang hôn, lại đè người ta vào thân cây, xé cổ áo cắn mút. Chuyện cũ năm xưa lại tràn về trong đầu giống như thủy triều, kéo lại cổ áo một lần nữa, Từ Phượng Bạch đến bên giường, tháo xâu chuỗi phật của mình xuống, bắt đầu niệm phật.

Nhưng cho dù có niệm nhiều hơn nữa thì trong đầu cũng không gạt bỏ được cảm xúc của mình khi bị hắn cắn mút, tay vừa động đậy, phật châu đã bị rơi xuống đất và cả trên giường.

Từ Oản ra khỏi sương phòng, tâm tình vui vẻ, còn chưa đi được hai bước, đột nhiên nghe được trên đài cao bên kia có tiếng cãi nhau, cũng không biết là người nào la lên một tiếng là đại tỷ bị té! Nghe thấy lời này đầu óc nàng ong lên một tiếng.

Chạy nhanh tới, có vài người đã vây quanh.

Lao vào thì thấy mặt Từ Viên tái xanh, đang ngồi dưới đất ôm chân kêu rên: “Chân của ta bị gãy rồi, chân của ta bị té gãy rồi!”

Mấy tiểu tỷ muội đều đang ở bên cạnh, đại phu còn chưa tới, không ai dám di chuyển nàng ấy. Từ Oản chen vào, nhìn thấy bộ dáng này của nàng ấy cũng buồn bã: “Trước hết đừng di chuyển, chờ đại phu tới coi một chút.”

Từ Viên vừa thấy được nàng, nước mắt đã rơi xuống: “A Man, ta đau lắm!”

Đau thì có biện pháp gì, Từ Oản ngồi xổm xuống: Sao lại té? Một chân không thể cử động được rồi sao?”

Từ Viên chỉ lên đài cao buồn bực không thôi, lau nước mắt, kéo đầu nàng xuống, nói nhỏ với nàng: “Từ Họa nói trên đài còn có mặt nạ quỷ của gánh hát bỏ lại không cần, mấy người chúng ta đi lên coi, không biết là ai đã đẩy ta một cái, ta liền bị té xuống. . . . . .

Nói thật là nàng ấy quên mất tại sao mình bị té xuống, bây giờ vừa nghe thấy cũng cảm thấy giật mình sợ hãi.

Mọi người đều nói một đứa trẻ thì không có ác ý, sợ là nói ra cũng không có người tin tưởng, nàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên Từ Họa đang sợ hãi đứng bên cạnh Từ Xúc, đang nhìn chuyện xảy ra ở đây.

Mới vừa quay đầu lại, Từ Viên đã tự mình đứng lên: Ái chà, hình như ta có thể cử động được, ui cha~.

Chính nàng ấy vuốt vuốt xương,


/77

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status