Trăng đã lên cao, chỉ có tiếng bước chân đều đều, thỉnh thoảng mới nghe tiếng động khe khẽ.
Hoa Quế đi theo sau Từ Oản, hai người một trước một sau im lặng bước đi, Hoa Quế định bước lên nắm tay tiểu cô nương, biết tiểu thư đang có tâm sự, luôn mong mỏi được sống cùng với phụ thân mình, lúc đi thật cao hứng vui vẻ, lúc về lại cúi đầu buồn bã, muốn nói vài lời an ủi mà nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.
Trong sân ánh đèn mờ ảo, chỗ thư phòng có ánh đèn, chợt nghe phía tiền đường có tiếng động, hình như có người đang đi tới.
Có một đoàn người đang từ hậu viện đi ra, là một công tử thân vận cẩm y, lúc đi qua cổng vườn thì đụng phải Từ Oản.
Từ Oản chợt nghĩ, và cũng không để tâm lắm, bên này có bóng râm, đêm cũng không quá tối, thiếu chút nữa là đụng trúng người, nên vội vàng nghiêng người tránh né, có lẽ do nàng quá mệt mỏi nên cũng không quay đầu lại, cứ theo hướng hậu viện mà đi.
Khi đi ngang qua, Hoa Quế nhận ra người đó chính là thiếu gia nhà trưởng công chúa - Cố Thanh Thành, liền vội vàng khom người: Mời Cố công tử, tiểu thư của chúng ta hôm nay có chút ủy khuất, xin thất lễ.
Cố công tử liếc mắt quay đầu lại thì hình dáng nhỏ bé ấy đã khuất mất trong màn đêm.
Hắn cũng không thèm để ý tới Hoa Quế, tiếp túc đi về phía thư phòng.
Ở cửa thư phòng, thị vệ đứng sẵn hai bên.
Từ Phượng Bạch cũng đang vội vã đi vào, thấy Cố công tử, liền xua tay.
Công tử sắc mặt hơi tái, nhưng cũng đứng lại: Thanh Thành không dám thất lễ, xin mời Tướng quân.
Từ Phượng Bạch đành vào trước, Cố Thanh Thành theo sát phía sau.
Cửa phòng đóng lại, trong thư phòng phảng phất hương trầm thơm, bên cạnh bàn có một tiểu thư đồng đang mài mực, chính là nha hoàn của Từ gia - Hồng Vân.
Bên bàn một nam tử trẻ đang ngồi đọc sách, hắn thân vận thanh sam, bộ dáng ước chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, lông mày cong cong, ánh mắt sáng như sao.
Nghe có tiếng động, hắn liền bỏ cuốn sách xuống bàn, đưa mắt nhìn ra cửa, mỉm cười: Thanh Thành, đệ khỏe không? Vệ Hành nằng nặc đòi tới tìm đệ, ta không dám để hắn hồ đồ trước mặt đệ.
Hắn đẩy một chén trà tới, Cố Thanh Thành liền vội vàng tiến lên, thi lễ: Đa tạ nhị ca lưu tâm, từ nhỏ đã như vậy rồi, chỉ có hai ngày thì không kịp, Vệ Hành phải . . . . . ?
Rất dễ nhận thấy, hắn đối với Vệ Hành không có ấn tượng gì.
Hắn đưa tay chỉ về hướng đông: Người lớn lên ở chốn thâm cung.
Từ Phượng đi đến, hành lễ qua loa: Điện hạ, ta về rồi.
Điện hạ mà hắn vừa gọi, dĩ nhiên là nhị hoàng tử Lý Thăng.
Cố Thanh Thành xoay người lại ngồi xuống, hắn nhìn theo ánh mắt Lý Thăng thấy Từ Phượng tay cầm gì đó đi tới, vẻ mệt mỏi.
Hắn đi ngang qua d'đ/l/q'd ném vật đó xuống bàn, giọng khàn nói không ra hơi: Đa tạ ~
Nói xong hắn liền đi thẳng đến chỗ trường kỷ bên cửa sổ, ngồi xuống rồi nằm thẳng cẳng.
Chiếc trường kỷ cũng đã có tuổi nên có chút lắc lư.
Hắn nhấc một chân sang một bên, hai tay xoa xoa trán, trông rất đau đầu.
Trước mặt nhị hoàng tử hành xử tùy tiện như vậy, e là không có đến mấy người.
Cố Thanh Thành mặt không biến sắc, thu hồi ánh mắt, lẳng lặng uống trà.
Lý Thăng cầm lấy lệnh bài trên bàn, nở nụ cười nhàn nhạt: Ngươi cùng ta cầu xin một chỗ trống, kết quả là người ta không màng tới, đúng không?
Từ Phượng Bạch xoa trán, cũng không quay đầu lại, thoáng nhìn thấy gò má xinh đẹp tuyệt trần của hắn: Điện hạ, xin người rời khỏi đây đi, hôm nay ta rất mệt mỏi, ta muốn yên tĩnh.
Lý Thăng nhướng mày: Ngươi ngồi chỗ của ngươi, ta ngồi chỗ
Hoa Quế đi theo sau Từ Oản, hai người một trước một sau im lặng bước đi, Hoa Quế định bước lên nắm tay tiểu cô nương, biết tiểu thư đang có tâm sự, luôn mong mỏi được sống cùng với phụ thân mình, lúc đi thật cao hứng vui vẻ, lúc về lại cúi đầu buồn bã, muốn nói vài lời an ủi mà nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.
Trong sân ánh đèn mờ ảo, chỗ thư phòng có ánh đèn, chợt nghe phía tiền đường có tiếng động, hình như có người đang đi tới.
Có một đoàn người đang từ hậu viện đi ra, là một công tử thân vận cẩm y, lúc đi qua cổng vườn thì đụng phải Từ Oản.
Từ Oản chợt nghĩ, và cũng không để tâm lắm, bên này có bóng râm, đêm cũng không quá tối, thiếu chút nữa là đụng trúng người, nên vội vàng nghiêng người tránh né, có lẽ do nàng quá mệt mỏi nên cũng không quay đầu lại, cứ theo hướng hậu viện mà đi.
Khi đi ngang qua, Hoa Quế nhận ra người đó chính là thiếu gia nhà trưởng công chúa - Cố Thanh Thành, liền vội vàng khom người: Mời Cố công tử, tiểu thư của chúng ta hôm nay có chút ủy khuất, xin thất lễ.
Cố công tử liếc mắt quay đầu lại thì hình dáng nhỏ bé ấy đã khuất mất trong màn đêm.
Hắn cũng không thèm để ý tới Hoa Quế, tiếp túc đi về phía thư phòng.
Ở cửa thư phòng, thị vệ đứng sẵn hai bên.
Từ Phượng Bạch cũng đang vội vã đi vào, thấy Cố công tử, liền xua tay.
Công tử sắc mặt hơi tái, nhưng cũng đứng lại: Thanh Thành không dám thất lễ, xin mời Tướng quân.
Từ Phượng Bạch đành vào trước, Cố Thanh Thành theo sát phía sau.
Cửa phòng đóng lại, trong thư phòng phảng phất hương trầm thơm, bên cạnh bàn có một tiểu thư đồng đang mài mực, chính là nha hoàn của Từ gia - Hồng Vân.
Bên bàn một nam tử trẻ đang ngồi đọc sách, hắn thân vận thanh sam, bộ dáng ước chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, lông mày cong cong, ánh mắt sáng như sao.
Nghe có tiếng động, hắn liền bỏ cuốn sách xuống bàn, đưa mắt nhìn ra cửa, mỉm cười: Thanh Thành, đệ khỏe không? Vệ Hành nằng nặc đòi tới tìm đệ, ta không dám để hắn hồ đồ trước mặt đệ.
Hắn đẩy một chén trà tới, Cố Thanh Thành liền vội vàng tiến lên, thi lễ: Đa tạ nhị ca lưu tâm, từ nhỏ đã như vậy rồi, chỉ có hai ngày thì không kịp, Vệ Hành phải . . . . . ?
Rất dễ nhận thấy, hắn đối với Vệ Hành không có ấn tượng gì.
Hắn đưa tay chỉ về hướng đông: Người lớn lên ở chốn thâm cung.
Từ Phượng đi đến, hành lễ qua loa: Điện hạ, ta về rồi.
Điện hạ mà hắn vừa gọi, dĩ nhiên là nhị hoàng tử Lý Thăng.
Cố Thanh Thành xoay người lại ngồi xuống, hắn nhìn theo ánh mắt Lý Thăng thấy Từ Phượng tay cầm gì đó đi tới, vẻ mệt mỏi.
Hắn đi ngang qua d'đ/l/q'd ném vật đó xuống bàn, giọng khàn nói không ra hơi: Đa tạ ~
Nói xong hắn liền đi thẳng đến chỗ trường kỷ bên cửa sổ, ngồi xuống rồi nằm thẳng cẳng.
Chiếc trường kỷ cũng đã có tuổi nên có chút lắc lư.
Hắn nhấc một chân sang một bên, hai tay xoa xoa trán, trông rất đau đầu.
Trước mặt nhị hoàng tử hành xử tùy tiện như vậy, e là không có đến mấy người.
Cố Thanh Thành mặt không biến sắc, thu hồi ánh mắt, lẳng lặng uống trà.
Lý Thăng cầm lấy lệnh bài trên bàn, nở nụ cười nhàn nhạt: Ngươi cùng ta cầu xin một chỗ trống, kết quả là người ta không màng tới, đúng không?
Từ Phượng Bạch xoa trán, cũng không quay đầu lại, thoáng nhìn thấy gò má xinh đẹp tuyệt trần của hắn: Điện hạ, xin người rời khỏi đây đi, hôm nay ta rất mệt mỏi, ta muốn yên tĩnh.
Lý Thăng nhướng mày: Ngươi ngồi chỗ của ngươi, ta ngồi chỗ
/77
|