Chỉ một nhúm lông, ôm thế nào cũng không đủ.
Mèo con có đôi mắt trắng, nhìn kỹ phía sau thì thấy ở đầu hai lỗ tai có một đốm đen.
Từ Oản đặt tên cho nó là Tiểu Bạch, mỗi ngày đều ôm ấp nâng niu.
Có tiểu Bạch làm bạn nên cũng khuây khỏa đôi chút, tính khí của nàng vẫn không thay đổi, chuyện gì cũng thế, đều hết sức để tâm, dù kết quả ra sao nàng cũng chỉ một mình cam chịu.
Vài ngày sau, chân của Từ Vân sưng to lên, không có gì biến chuyển.
Điều đáng nói đến, đó chính là Tiểu Cữu Cữu bị bệnh.
Nghe bảo mấy ngày trước ở thư phòng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh dậy thì bị thương hàn, lại thêm vừa ho khan vừa sốt cao, nên cáo bệnh vài ngày không vào cung thiết triều.
Từ Oản cùng Từ Vân đến thăm hai lần, nhưng không cho vào gặp, nói là sợ lây bệnh, bất cứ ai cũng không gặp.
Tiểu Bạch ở chỗ nàng được mấy ngày cũng đã quen.
Hôm đó dậy sớm, bầu trời u ám, mây đen giăng kín, như sắp mưa, Từ Oản đang cho mèo con ăn, liền nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy mây đen cuồn cuộn, hình dáng quỷ dị đến đáng sợ.
Khi nàng còn bé, rất thích ngắm mây, nhưng cũng sợ nhất là mây.
Vì đó là thứ nàng không kiểm soát được, mây có nhiều hình dạng trông rất đáng sợ.
Điềm báo sắp có mưa lớn, một chút gió nhẹ cũng không có.
Thời tiết như vậy, bọn trẻ không ra ngoài, trong sân yên lặng, Từ Oản muốn đi thăm người bệnh.
Nàng vận áo lam thuê hoa, để lộ phần cổ trắng nõn và xương quai xanh, cả người nàng toát lên vẻ kiêu sa, Hoa Quế tết cho nàng rất nhiều đuôi sam, chia làm hai nửa, hai bên trái phải, vừa y cuộn thành một búi.
Nàng ôm Tiểu Bạch, dẫn theo Hồng châu, đi hướng về phía tiền viện.
Đi qua hành lang, thấy trong vườn cũng yên tĩnh, đi qua ngọn núi giả bên thanh chuyên đường, mới tới phòng của Tiểu Cữu Cữu, thì phát hiện đã có người tới trước. Nhị hoàng tử Lý Thăng vận áo choàng, đang đứng trước cửa sương phòng.
Nàng ôm chặt Tiểu Bạch, một tay khẽ vuốt ve lỗ tai của nó, mèo con ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng nàng, không nhúc nhích.
Từ Oản theo bản năng kéo Hồng Châu lui về phía sau, nấp sau ngọn núi giả.
Nghe nam nhân cất tiếng lạnh lùng: Mở cửa!
Cửa phòng không mở, cũng không biết hắn đã đứng ở đó bao lâu rồi, hắn lại gõ cửa, lát sau thấy Hồng Vận đi ra, nói giọng đều đều: Điện hạ, chủ tử của nô tì không muốn gặp ai cả, đã mấy ngày nay rồi, vì sợ lây bệnh. . . . . .
Giọng nói càng lúc càng nhỏ nghe không rõ.
Không biết Lý Thăng phản ứng như thế nào, chỉ cất giọng nhàn nhạt: Ta mặc kệ hắn vậy ~
Nghe tiếng bước chân đi xa dần, Từ Oản mới ló đầu ra, ngẫm nghĩ giây lát rồi có vẻ không muốn đi tiếp, mà quay người đi về hậu viện.
Thời tiết dù không được tốt, nhưng lại đột nhiên có chuyện tốt.
Vừa về được một lát thì phía tiền viện có người truyền lời tới, nói là Triệu Lan Chi tới đón nàng, đang ở cửa sau chờ
Mèo con có đôi mắt trắng, nhìn kỹ phía sau thì thấy ở đầu hai lỗ tai có một đốm đen.
Từ Oản đặt tên cho nó là Tiểu Bạch, mỗi ngày đều ôm ấp nâng niu.
Có tiểu Bạch làm bạn nên cũng khuây khỏa đôi chút, tính khí của nàng vẫn không thay đổi, chuyện gì cũng thế, đều hết sức để tâm, dù kết quả ra sao nàng cũng chỉ một mình cam chịu.
Vài ngày sau, chân của Từ Vân sưng to lên, không có gì biến chuyển.
Điều đáng nói đến, đó chính là Tiểu Cữu Cữu bị bệnh.
Nghe bảo mấy ngày trước ở thư phòng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh dậy thì bị thương hàn, lại thêm vừa ho khan vừa sốt cao, nên cáo bệnh vài ngày không vào cung thiết triều.
Từ Oản cùng Từ Vân đến thăm hai lần, nhưng không cho vào gặp, nói là sợ lây bệnh, bất cứ ai cũng không gặp.
Tiểu Bạch ở chỗ nàng được mấy ngày cũng đã quen.
Hôm đó dậy sớm, bầu trời u ám, mây đen giăng kín, như sắp mưa, Từ Oản đang cho mèo con ăn, liền nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy mây đen cuồn cuộn, hình dáng quỷ dị đến đáng sợ.
Khi nàng còn bé, rất thích ngắm mây, nhưng cũng sợ nhất là mây.
Vì đó là thứ nàng không kiểm soát được, mây có nhiều hình dạng trông rất đáng sợ.
Điềm báo sắp có mưa lớn, một chút gió nhẹ cũng không có.
Thời tiết như vậy, bọn trẻ không ra ngoài, trong sân yên lặng, Từ Oản muốn đi thăm người bệnh.
Nàng vận áo lam thuê hoa, để lộ phần cổ trắng nõn và xương quai xanh, cả người nàng toát lên vẻ kiêu sa, Hoa Quế tết cho nàng rất nhiều đuôi sam, chia làm hai nửa, hai bên trái phải, vừa y cuộn thành một búi.
Nàng ôm Tiểu Bạch, dẫn theo Hồng châu, đi hướng về phía tiền viện.
Đi qua hành lang, thấy trong vườn cũng yên tĩnh, đi qua ngọn núi giả bên thanh chuyên đường, mới tới phòng của Tiểu Cữu Cữu, thì phát hiện đã có người tới trước. Nhị hoàng tử Lý Thăng vận áo choàng, đang đứng trước cửa sương phòng.
Nàng ôm chặt Tiểu Bạch, một tay khẽ vuốt ve lỗ tai của nó, mèo con ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng nàng, không nhúc nhích.
Từ Oản theo bản năng kéo Hồng Châu lui về phía sau, nấp sau ngọn núi giả.
Nghe nam nhân cất tiếng lạnh lùng: Mở cửa!
Cửa phòng không mở, cũng không biết hắn đã đứng ở đó bao lâu rồi, hắn lại gõ cửa, lát sau thấy Hồng Vận đi ra, nói giọng đều đều: Điện hạ, chủ tử của nô tì không muốn gặp ai cả, đã mấy ngày nay rồi, vì sợ lây bệnh. . . . . .
Giọng nói càng lúc càng nhỏ nghe không rõ.
Không biết Lý Thăng phản ứng như thế nào, chỉ cất giọng nhàn nhạt: Ta mặc kệ hắn vậy ~
Nghe tiếng bước chân đi xa dần, Từ Oản mới ló đầu ra, ngẫm nghĩ giây lát rồi có vẻ không muốn đi tiếp, mà quay người đi về hậu viện.
Thời tiết dù không được tốt, nhưng lại đột nhiên có chuyện tốt.
Vừa về được một lát thì phía tiền viện có người truyền lời tới, nói là Triệu Lan Chi tới đón nàng, đang ở cửa sau chờ
/77
|