“Tất cả mau vào phòng! Nếu không muốn chết thì đừng có ló đầu ra!”
Dương Mịch Ân ở sau nhà sai khiến người hầu, bảo vệ họ khỏi sự tấn công bất ngờ ngoài kia. Phương Nghi cũng ý thức được sự nguy hiểm đang cận kề nhưng cô lại không mảy may sợ hãi, thậm chí cô còn muốn lao ra ngoài đó, bởi vì ở đó vẫn còn có người mà cô cần bảo vệ. Cô không biết người đó sống chết thế nào, trong lòng cô rất lo lắng, mặc dù cô biết rõ, dù có thế nào, người đó vẫn sẽ tự bảo vệ được bản thân, chẳng cần đến cô. Đó chính là điều vô lí mà cô chẳng thể nào lí giải được, có lẽ bởi vì giữa bọn cô có một thứ tình cảm đặc biệt, đặc biệt hơn bất cứ thứ tình cảm gì.
“Cô không nghe rõ à? Mau vào trong!”
Dương Mịch Ân nhìn thấy Phương Nghi chạy ra khỏi phòng, liền lớn tiếng quát.
Phương Nghi không mấy để ý đến lời nói của Dương Mịch Ân, cô nhanh chóng chạy ra phòng khách một cách nhanh nhất.
“Tôi bảo cô đi vào phòng!”
Dương Mịch Ân nắm lấy tay Phương Nghi, tiếp tục lớn tiếng.
Phương Nghi bị giữ lại, tâm trạng bực bội bắt đầu bùng phát. Cô vùng tay ra khỏi tay của Dương Mịch Ân, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô ta, rít lên mấy chữ.
“Đừng-có-cản-đường-tôi!”
Sau đó lại tiếp tục chạy về hướng phòng khách.
Dương Mịch Ân nhìn thấy Phương Nghi ngoan cố như vậy, trong lòng bỗng dưng lại cảm thấy khó chịu. Cô ít nhất cũng là người có quyền lớn thứ ba trong cái nhà này, vậy mà cô ta lại chả nể nang gì mà cãi lại cô. Không lẽ cô ta không biết ngoài kia đang xảy ra chuyện gì à? Bộ cô ta muốn chết sao?
Dương Mịch Ân hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng chạy theo Phương Nghi. Trên đường ra đến phòng khách, cô không quên liên lạc cho viện quân nhanh chóng đến đây, những anh chàng vệ sĩ ngoài kia sớm đã bị bọn người của Ngô Thành giết chết. Anh ta cũng thật to gan!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong không gian phòng khách ngập tràn ánh trăng, Thiên Vương ngồi đối diện với Ngô Thành, bóng lưng vững chắc của cậu quay về hướng dương cầm, tạo ra một vệt bóng dài trên sàn gỗ. Cậu miết lấy điện thoại trong túi, tay kia tuỳ tiện để trên đùi, chân bắt chéo lên nhau. Dáng vẻ nhìn rất sang trọng.
Còn Ngô Thành ngồi ở đối diện thì ngược lại. Hắn ta tựa lưng vào ghế, dáng vẻ thiếu chỉnh tề, đôi mắt ngông cuồng liên tục nhìn xung quanh. Ánh trăng ở cửa sổ lại rất ưu ái chiếu trên người hắn, làm cho ngũ quan hoàn mĩ của hắn hiện ra một cách rõ ràng. Toàn bộ gương mặt cũng trở nên mị hoặc hơn gấp mấy lần. Một tuyệt tác nghệ thuật!
Phương Nghi chạy ra đến phòng khách thì gặp ngay tình cảnh trước mắt. Phương Vy đâu? Trong đầu cô nảy lên câu hỏi.
“Đó là người của cậu à?”
Ngô Thành không nhìn mà chỉ tay về hướng Phương Nghi, châm điếu thuốc, hỏi.
Thiên Vương nhìn Phương Nghi, ánh mắt ánh lên sự lạnh lùng đến đáng sợ. Cô muốn chết sao!
Phương Vy nhìn thấy Phương Nghi chạy ra, tim cô nhảy lên một nhịp. Tại sao cô ấy lại chạy ra đây? Không lẽ cô ấy không biết tình thế bên ngoài thế nào à? Cô ấy đang nghĩ cái gì thế?
Siết chặt lấy nắm tay, Phương Vy cố giữ bình tĩnh mà tiếp tục quan sát tình hình trước mắt.
“Vào chủ đề chính đi!”
Thiên Vương chuyển chủ đề, không trả lời câu hỏi của Ngô Thành. Phương Nghi thấy vậy liền nhanh trí tiến lên, nở nụ cười tươi.
“Tôi xin phép thay trà!”
Ngô Thành nhìn thấy Phương Nghi, đôi mắt lại ánh lên tia giảo hoạt. Hắn chỉ nhìn thấy một bên mặt của Phương Nghi, nhưng có thể khẳng định, Phương Nghi chính là một đại mĩ nhân. Sống mũi cao, đôi mắt đen láy trong suốt, hàng mi dài cong vút, đôi môi căng mộng đầy quyến rũ, vành tai mền mại trắng nõn nà. Hắn không ngờ người hầu trong căn biệt thự này lại đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy. Hơn nữa giọng nói của cô lại rất êm tai, chả lộ ra một chút sợ hãi hay lo lắng nào. Đây là điều mà hắn ấn tượng nhất.
Ngô Thành nở nụ cười ma mị, tay đưa lên vuốt nhẹ bàn tay xinh xắn của cô, cảm giác lại chạm đến vài vết chai sần có lẽ do làm việc nặng mà ra.
“Tôi thích uống rượu vang hơn!”
Phương Nghi nhìn Ngô Thành, đôi mắt che giấu sự chán ghét, cô đứng thẳng lưng, cười chuyên nghiệp.
“Vâng ạ!”
Sau đó đi vào bếp.
Ngô Thành ngồi bật dậy, đôi mắt hắn lập tức thay đổi, nhìn thẳng về hướng Thiên Vương, rít mạnh một hơi thuốc, lên tiếng.
“Tôi biết cậu đang nắm trong tay khu vực châu Á, đặc biệt là khu vực Đông Á và Đông Nam Á, hai khu vực này là nơi thế lực của cậu bành trướng nhất. Nên tôi muốn hỏi ý kiến cậu một chuyện, hay nói chính xác hơn là trao đổi về một vấn đề. Đương nhiên là chuyện này sẽ đi đến lợi ích của hai bên, cậu nhận tiền, tôi nhận thứ mà tôi muốn. Tôi nghĩ nói đến đây cậu cũng biết đó là chuyện gì rồi.”
Bán ma tuý!
Ý nghĩ của Phương Vy chính xác trùng khớp với chuyện mà Ngô Thành đề xuất. Cô biết ngay mà, đối với hai khu vực này, ngoài vũ khí ra, ma tuý cũng chính là mặt hàng được ưa chuộng nhất. Hằng năm có thể đem lại lợi nhuận lên đến cả trăm tỷ USD.
“Tôi biết cậu sẽ không đồng tình chuyện này, nhưng tôi đã nói sẽ chia sòng phẳng cho cậu. Tôi sáu, cậu bốn, chúng ta có thể hợp tác cùng nhau phát triển. Nó sẽ đem lại một nguồn kinh phí khổng lồ cho tổ chức của cậu, có thể còn hơn cả DEVIL nữa ấy chứ!”
DEVIL sao? Tên này muốn chết rồi! Nhưng Phương Vy cô khá chắc chắn, Thiên Vương sẽ không chấp nhận chuyện này. Cậu nổi tiếng là người ghét ma tuý. Từ lúc cậu nắm quyền điều hành Thiên Vũ, các tổ chức buôn bán ma tuý có mặt trên địa bàn của Thiên Vũ đều bị cậu nhanh gọn tiêu diệt, không chừa lại lấy một hạt giống. Điều này có thể nói, Thiên Vương rất rất rất ghét ma tuý. Ma tuý chính là thứ không bao giờ có trong từ điển của cậu.
“Vậy chắc anh cũng đã biết câu trả lời rồi nhỉ?”
Thiên Vương nâng tách trà mà Phương Nghi vừa mới đem lên, uống một hớp. Ánh mắt cậu vẫn không có gì thay đổi, bình tĩnh đến lạ. Nhưng sâu trong sự bình tĩnh đó, cậu đang lo lắng, lo lắng rằng Phương Vy ở trong gốc phòng sẽ nghe thấy điều mà Ngô Thành nói. Cô sẽ nghĩ như thế nào về cậu, một người nắm giữ cả châu Á, quyết định cả chuyện buôn bán ma tuý? Có phải cô sẽ tránh xa cậu, ghét cậu, xem cậu như là ác ma? Cậu thật sự rất lo lắng. Phương Vy, xin cô đừng tin lời Ngô Thành nói!
Phương Vy ở nơi gốc phòng nhìn ra trung tâm, lại đảo mắt sang hướng cửa sổ sát đất, nơi ánh trăng đang chiếu rọi. Mọi chuyện rồi sẽ đến, cô chỉ lo sợ, nó đến quá sớm. Cứ từ từ từng bước một, rồi mọi thứ sẽ quay về chuyện một năm trước, sẽ lại phải đổ máu và giết chóc. Hừ! Cô chán ghét cuộc sống đó lắm rồi!
Nhìn xuống mảnh sân vườn bên ngoài, Phương Vy không khỏi sửng sốt. Những anh chàng vệ sĩ canh gác xung quanh biệt thự đang nằm la liệt trên mặt đất, máu chảy ra lênh láng. Đây có lẽ là hậu quả của cuộc xâm nhập này. Cũng phải thôi, tên Ngô Thành kia đem nhiều người đến như vậy, chắc chắn là có tính toán trước rồi mới đột nhập, nếu không cũng không âm thầm và gọn gàng như vậy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, rõ ràng là người của Thiên Vũ, tại sao bọn vệ sĩ này lại yếu ớt như thế?
Một tên vệ sĩ vẫn còn sống, nhìn thấy Phương Vy gần kính cửa sổ, ánh mắt hắn sáng lên. Hắn cố gắng dùng hết sức lực cuối cùng để nhìn cô cầu cứu. Có lẽ, hắn đang rất đau đớn. Nhưng biết phải làm sao bây giờ? Cô không thể ló mặt ra, càng không thể đường đường chính chính bước ra ngoài. Đợi đến lúc bọn Ngô Thành đi hết thì chắc chắn anh ta cũng sẽ không thể nào sống nổi. Làm thế nào bây giờ?
Phương Vy chưa kịp phản ứng trước lời cầu cứu của anh chàng vệ sĩ thì Ngô Thành đã nhìn thấy anh ta đang đưa đôi mắt đáng thương nhìn về phía gốc phòng, sau chiếc piano. Hắn nhanh chóng nhận ra ở nơi đó có người. Đôi mắt sắc bén nhìn Thiên Vương.
“Cậu đang giấu ai ở đây à?”
Phương Vy và Phương Nghi nghe thấy vậy, cả hai đồng loạt hướng về phía Ngô Thành, đôi mắt trợn tròn. Hắn đã phát hiện ra Phương Vy cô rồi!
Thiên Vương nghe thấy vậy, mặt không hề biến sắc, thậm chí cậu còn không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ nâng tách trà trên bàn lên, nhấp môi một ít.
Phương Vy ở gốc phòng cũng biết mình không thể trốn thêm được nữa, đành đứng dậy bước ra.
Ngô Thành vừa thấy cô, liền reo lên đầy tán thưởng.
“Hôm nay nếu không phải đến nhà cậu thì tôi sẽ không biết nơi này lại tập trung nhiều mĩ nhân đến vậy. Cô ta lại là người hầu nữa à? Vậy cô đến đây rót rượu cho tôi đi!”
Ngô Thành đưa chiếc ly trống rỗng lên đung đưa.
Phương Vy từ đầu đến cuối đều không đáp lấy một lời nào, đôi mắt cô lạnh lùng đến đáng sự. Ngô Thành nhìn thấy ánh mắt đó của cô, một cảm giác quen thuộc len lỗi qua từng thớ thịt. Ánh mắt đó, hắn đã nhìn thấy ở đâu rồi, rất uy quyền!
“Phương Vy, mau lên lầu đi!”
Thiên Vương biết cô đã đi ra, cậu lạnh lùng ra lệnh, không hề quay đầu lại nên cậu không biết khuôn mặt của cô hiện tại là như thế nào. Chỉ biết Phương Nghi bên cạnh Dương Mịch Ân dường như rất thoả mãn trước thái độ của Phương Vy.
“Bên ngoài có người còn sống, không nên để anh ta mất máu thêm nữa!”
Phương Vy lên tiếng.
Thiên Vương nghe thấy vậy, đôi mắt nhẽ chớp một cái.
“Tôi sẽ lo phần đó! Mau đi lên đi!”
Ngô Thành từ nãy đến giờ vẫn nhìn thẳng vào mắt Phương Vy, cố tìm kiếm ở cô khoảng kí ức mà cậu không sao nhớ nỗi. Nó chắc chắn rất quan trọng, rất đặc sắc!
“Chị không yên tâm!”
“Tôi nghĩ cô sẽ không thoải mái khi nhìn thấy anh ta đâu!”
Thiên Vương vẫn không quay đầu lại.
“Chị sẽ càng không thoải mái khi anh ta vẫn chưa được cứu!”
Phương Vy cương quyết muốn cứu anh chàng vệ sĩ kia. Giọng nói cô không có chút run rẫy, lại mang đầy tính chất hăm doạ. Cô chả sợ máu me gì cả, đối với cô, cái loại chất lỏng đó quá bình thường!
Dương Mịch Ân ở sau nhà sai khiến người hầu, bảo vệ họ khỏi sự tấn công bất ngờ ngoài kia. Phương Nghi cũng ý thức được sự nguy hiểm đang cận kề nhưng cô lại không mảy may sợ hãi, thậm chí cô còn muốn lao ra ngoài đó, bởi vì ở đó vẫn còn có người mà cô cần bảo vệ. Cô không biết người đó sống chết thế nào, trong lòng cô rất lo lắng, mặc dù cô biết rõ, dù có thế nào, người đó vẫn sẽ tự bảo vệ được bản thân, chẳng cần đến cô. Đó chính là điều vô lí mà cô chẳng thể nào lí giải được, có lẽ bởi vì giữa bọn cô có một thứ tình cảm đặc biệt, đặc biệt hơn bất cứ thứ tình cảm gì.
“Cô không nghe rõ à? Mau vào trong!”
Dương Mịch Ân nhìn thấy Phương Nghi chạy ra khỏi phòng, liền lớn tiếng quát.
Phương Nghi không mấy để ý đến lời nói của Dương Mịch Ân, cô nhanh chóng chạy ra phòng khách một cách nhanh nhất.
“Tôi bảo cô đi vào phòng!”
Dương Mịch Ân nắm lấy tay Phương Nghi, tiếp tục lớn tiếng.
Phương Nghi bị giữ lại, tâm trạng bực bội bắt đầu bùng phát. Cô vùng tay ra khỏi tay của Dương Mịch Ân, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô ta, rít lên mấy chữ.
“Đừng-có-cản-đường-tôi!”
Sau đó lại tiếp tục chạy về hướng phòng khách.
Dương Mịch Ân nhìn thấy Phương Nghi ngoan cố như vậy, trong lòng bỗng dưng lại cảm thấy khó chịu. Cô ít nhất cũng là người có quyền lớn thứ ba trong cái nhà này, vậy mà cô ta lại chả nể nang gì mà cãi lại cô. Không lẽ cô ta không biết ngoài kia đang xảy ra chuyện gì à? Bộ cô ta muốn chết sao?
Dương Mịch Ân hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng chạy theo Phương Nghi. Trên đường ra đến phòng khách, cô không quên liên lạc cho viện quân nhanh chóng đến đây, những anh chàng vệ sĩ ngoài kia sớm đã bị bọn người của Ngô Thành giết chết. Anh ta cũng thật to gan!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong không gian phòng khách ngập tràn ánh trăng, Thiên Vương ngồi đối diện với Ngô Thành, bóng lưng vững chắc của cậu quay về hướng dương cầm, tạo ra một vệt bóng dài trên sàn gỗ. Cậu miết lấy điện thoại trong túi, tay kia tuỳ tiện để trên đùi, chân bắt chéo lên nhau. Dáng vẻ nhìn rất sang trọng.
Còn Ngô Thành ngồi ở đối diện thì ngược lại. Hắn ta tựa lưng vào ghế, dáng vẻ thiếu chỉnh tề, đôi mắt ngông cuồng liên tục nhìn xung quanh. Ánh trăng ở cửa sổ lại rất ưu ái chiếu trên người hắn, làm cho ngũ quan hoàn mĩ của hắn hiện ra một cách rõ ràng. Toàn bộ gương mặt cũng trở nên mị hoặc hơn gấp mấy lần. Một tuyệt tác nghệ thuật!
Phương Nghi chạy ra đến phòng khách thì gặp ngay tình cảnh trước mắt. Phương Vy đâu? Trong đầu cô nảy lên câu hỏi.
“Đó là người của cậu à?”
Ngô Thành không nhìn mà chỉ tay về hướng Phương Nghi, châm điếu thuốc, hỏi.
Thiên Vương nhìn Phương Nghi, ánh mắt ánh lên sự lạnh lùng đến đáng sợ. Cô muốn chết sao!
Phương Vy nhìn thấy Phương Nghi chạy ra, tim cô nhảy lên một nhịp. Tại sao cô ấy lại chạy ra đây? Không lẽ cô ấy không biết tình thế bên ngoài thế nào à? Cô ấy đang nghĩ cái gì thế?
Siết chặt lấy nắm tay, Phương Vy cố giữ bình tĩnh mà tiếp tục quan sát tình hình trước mắt.
“Vào chủ đề chính đi!”
Thiên Vương chuyển chủ đề, không trả lời câu hỏi của Ngô Thành. Phương Nghi thấy vậy liền nhanh trí tiến lên, nở nụ cười tươi.
“Tôi xin phép thay trà!”
Ngô Thành nhìn thấy Phương Nghi, đôi mắt lại ánh lên tia giảo hoạt. Hắn chỉ nhìn thấy một bên mặt của Phương Nghi, nhưng có thể khẳng định, Phương Nghi chính là một đại mĩ nhân. Sống mũi cao, đôi mắt đen láy trong suốt, hàng mi dài cong vút, đôi môi căng mộng đầy quyến rũ, vành tai mền mại trắng nõn nà. Hắn không ngờ người hầu trong căn biệt thự này lại đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy. Hơn nữa giọng nói của cô lại rất êm tai, chả lộ ra một chút sợ hãi hay lo lắng nào. Đây là điều mà hắn ấn tượng nhất.
Ngô Thành nở nụ cười ma mị, tay đưa lên vuốt nhẹ bàn tay xinh xắn của cô, cảm giác lại chạm đến vài vết chai sần có lẽ do làm việc nặng mà ra.
“Tôi thích uống rượu vang hơn!”
Phương Nghi nhìn Ngô Thành, đôi mắt che giấu sự chán ghét, cô đứng thẳng lưng, cười chuyên nghiệp.
“Vâng ạ!”
Sau đó đi vào bếp.
Ngô Thành ngồi bật dậy, đôi mắt hắn lập tức thay đổi, nhìn thẳng về hướng Thiên Vương, rít mạnh một hơi thuốc, lên tiếng.
“Tôi biết cậu đang nắm trong tay khu vực châu Á, đặc biệt là khu vực Đông Á và Đông Nam Á, hai khu vực này là nơi thế lực của cậu bành trướng nhất. Nên tôi muốn hỏi ý kiến cậu một chuyện, hay nói chính xác hơn là trao đổi về một vấn đề. Đương nhiên là chuyện này sẽ đi đến lợi ích của hai bên, cậu nhận tiền, tôi nhận thứ mà tôi muốn. Tôi nghĩ nói đến đây cậu cũng biết đó là chuyện gì rồi.”
Bán ma tuý!
Ý nghĩ của Phương Vy chính xác trùng khớp với chuyện mà Ngô Thành đề xuất. Cô biết ngay mà, đối với hai khu vực này, ngoài vũ khí ra, ma tuý cũng chính là mặt hàng được ưa chuộng nhất. Hằng năm có thể đem lại lợi nhuận lên đến cả trăm tỷ USD.
“Tôi biết cậu sẽ không đồng tình chuyện này, nhưng tôi đã nói sẽ chia sòng phẳng cho cậu. Tôi sáu, cậu bốn, chúng ta có thể hợp tác cùng nhau phát triển. Nó sẽ đem lại một nguồn kinh phí khổng lồ cho tổ chức của cậu, có thể còn hơn cả DEVIL nữa ấy chứ!”
DEVIL sao? Tên này muốn chết rồi! Nhưng Phương Vy cô khá chắc chắn, Thiên Vương sẽ không chấp nhận chuyện này. Cậu nổi tiếng là người ghét ma tuý. Từ lúc cậu nắm quyền điều hành Thiên Vũ, các tổ chức buôn bán ma tuý có mặt trên địa bàn của Thiên Vũ đều bị cậu nhanh gọn tiêu diệt, không chừa lại lấy một hạt giống. Điều này có thể nói, Thiên Vương rất rất rất ghét ma tuý. Ma tuý chính là thứ không bao giờ có trong từ điển của cậu.
“Vậy chắc anh cũng đã biết câu trả lời rồi nhỉ?”
Thiên Vương nâng tách trà mà Phương Nghi vừa mới đem lên, uống một hớp. Ánh mắt cậu vẫn không có gì thay đổi, bình tĩnh đến lạ. Nhưng sâu trong sự bình tĩnh đó, cậu đang lo lắng, lo lắng rằng Phương Vy ở trong gốc phòng sẽ nghe thấy điều mà Ngô Thành nói. Cô sẽ nghĩ như thế nào về cậu, một người nắm giữ cả châu Á, quyết định cả chuyện buôn bán ma tuý? Có phải cô sẽ tránh xa cậu, ghét cậu, xem cậu như là ác ma? Cậu thật sự rất lo lắng. Phương Vy, xin cô đừng tin lời Ngô Thành nói!
Phương Vy ở nơi gốc phòng nhìn ra trung tâm, lại đảo mắt sang hướng cửa sổ sát đất, nơi ánh trăng đang chiếu rọi. Mọi chuyện rồi sẽ đến, cô chỉ lo sợ, nó đến quá sớm. Cứ từ từ từng bước một, rồi mọi thứ sẽ quay về chuyện một năm trước, sẽ lại phải đổ máu và giết chóc. Hừ! Cô chán ghét cuộc sống đó lắm rồi!
Nhìn xuống mảnh sân vườn bên ngoài, Phương Vy không khỏi sửng sốt. Những anh chàng vệ sĩ canh gác xung quanh biệt thự đang nằm la liệt trên mặt đất, máu chảy ra lênh láng. Đây có lẽ là hậu quả của cuộc xâm nhập này. Cũng phải thôi, tên Ngô Thành kia đem nhiều người đến như vậy, chắc chắn là có tính toán trước rồi mới đột nhập, nếu không cũng không âm thầm và gọn gàng như vậy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, rõ ràng là người của Thiên Vũ, tại sao bọn vệ sĩ này lại yếu ớt như thế?
Một tên vệ sĩ vẫn còn sống, nhìn thấy Phương Vy gần kính cửa sổ, ánh mắt hắn sáng lên. Hắn cố gắng dùng hết sức lực cuối cùng để nhìn cô cầu cứu. Có lẽ, hắn đang rất đau đớn. Nhưng biết phải làm sao bây giờ? Cô không thể ló mặt ra, càng không thể đường đường chính chính bước ra ngoài. Đợi đến lúc bọn Ngô Thành đi hết thì chắc chắn anh ta cũng sẽ không thể nào sống nổi. Làm thế nào bây giờ?
Phương Vy chưa kịp phản ứng trước lời cầu cứu của anh chàng vệ sĩ thì Ngô Thành đã nhìn thấy anh ta đang đưa đôi mắt đáng thương nhìn về phía gốc phòng, sau chiếc piano. Hắn nhanh chóng nhận ra ở nơi đó có người. Đôi mắt sắc bén nhìn Thiên Vương.
“Cậu đang giấu ai ở đây à?”
Phương Vy và Phương Nghi nghe thấy vậy, cả hai đồng loạt hướng về phía Ngô Thành, đôi mắt trợn tròn. Hắn đã phát hiện ra Phương Vy cô rồi!
Thiên Vương nghe thấy vậy, mặt không hề biến sắc, thậm chí cậu còn không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ nâng tách trà trên bàn lên, nhấp môi một ít.
Phương Vy ở gốc phòng cũng biết mình không thể trốn thêm được nữa, đành đứng dậy bước ra.
Ngô Thành vừa thấy cô, liền reo lên đầy tán thưởng.
“Hôm nay nếu không phải đến nhà cậu thì tôi sẽ không biết nơi này lại tập trung nhiều mĩ nhân đến vậy. Cô ta lại là người hầu nữa à? Vậy cô đến đây rót rượu cho tôi đi!”
Ngô Thành đưa chiếc ly trống rỗng lên đung đưa.
Phương Vy từ đầu đến cuối đều không đáp lấy một lời nào, đôi mắt cô lạnh lùng đến đáng sự. Ngô Thành nhìn thấy ánh mắt đó của cô, một cảm giác quen thuộc len lỗi qua từng thớ thịt. Ánh mắt đó, hắn đã nhìn thấy ở đâu rồi, rất uy quyền!
“Phương Vy, mau lên lầu đi!”
Thiên Vương biết cô đã đi ra, cậu lạnh lùng ra lệnh, không hề quay đầu lại nên cậu không biết khuôn mặt của cô hiện tại là như thế nào. Chỉ biết Phương Nghi bên cạnh Dương Mịch Ân dường như rất thoả mãn trước thái độ của Phương Vy.
“Bên ngoài có người còn sống, không nên để anh ta mất máu thêm nữa!”
Phương Vy lên tiếng.
Thiên Vương nghe thấy vậy, đôi mắt nhẽ chớp một cái.
“Tôi sẽ lo phần đó! Mau đi lên đi!”
Ngô Thành từ nãy đến giờ vẫn nhìn thẳng vào mắt Phương Vy, cố tìm kiếm ở cô khoảng kí ức mà cậu không sao nhớ nỗi. Nó chắc chắn rất quan trọng, rất đặc sắc!
“Chị không yên tâm!”
“Tôi nghĩ cô sẽ không thoải mái khi nhìn thấy anh ta đâu!”
Thiên Vương vẫn không quay đầu lại.
“Chị sẽ càng không thoải mái khi anh ta vẫn chưa được cứu!”
Phương Vy cương quyết muốn cứu anh chàng vệ sĩ kia. Giọng nói cô không có chút run rẫy, lại mang đầy tính chất hăm doạ. Cô chả sợ máu me gì cả, đối với cô, cái loại chất lỏng đó quá bình thường!
/52
|