Phương Vy như nhìn thấy chuyện kinh dị, sợ hãi trợn tròn mắt, tay nhanh như chớp nắm lấy tay Thiên Vương, khuôn mặt xinh đẹp nhịn xuống vài phần, giọng nói có chút năn nỉ.
“Chị sẽ đút cho em! Đừng làm vậy!”
Thiên Vương đạt được ý đồ của bản thân, trong lòng vui sướng ra mặt. Phải vậy chứ!
Phương Vy không cam tâm, ngoài mặt dù làm theo lời Thiên Vương nhưng trong lòng lại thầm rủa cậu một trăm lần. Cái đồ đáng ghét! Lúc nào cũng chỉ biết hành hạ cô.
Dương Mịch Ân ngồi bên cạnh không khỏi cảm thấy mình đã trở thành người thừa, trong lòng nổi lên một trận khó chịu. Bất cứ khi nào Phương Vy còn ở trong cái nhà này, cô nhất định sẽ không để cho cô ta yên. Cô phải trừ khử cô ta khỏi cuộc đời cô, phải đòi lại tất cả những thứ vốn dĩ thuộc về cô.
Âm thầm tính toán về chuyện mình sắp làm. Dương Mịch Ân cười khẩy trong lòng. Cô nhất định phải thành công! Phương Vy không chỉ lấy đi tất cả của cô mà còn đem đến nguy hiểm cho Thiên Vương. Cô ta chính là loại người không thể nào chấp nhận được! Cô sẽ giúp Thiên Vương trừ khử cô ta!
Phương Vy sau khi dùng xong bữa sáng, chả có hứng thú nhìn mặt Thiên Vương nên ra ngoài vườn hóng mát, vừa hay lại có thể chăm sóc vài chậu cây cảnh để giải trí.
“Phương Vy, trà sữa nóng của cô đây!”
Phương Nghi từ trong nhà bước ra, trên tay cầm theo tách trà nóng hỏi còn nghi ngúc khói.
“Cảm ơn cô, Phương Nghi! Cô cứ để đó đi!”
Phương Nghi đặt tách trà lên bàn, từng bước đi đến bên cạnh Phương Vy, đôi mắt chăm chú nhìn vào khớm cây trước mắt.
“Cô có vẻ thích hoa hướng dương nhỉ?”
“Không.”
Phương Vy cười hiền.
“Một cô gái rất đặc biệt đã thích loài hoa này. Cô ấy nói sự tích hoa hướng dương rất hay. Mỗi lần đọc lại, cô ấy đều khóc nên tôi cảm thấy loài hoa này rất đẹp. Tuỳ tiện chăm sóc, biết đâu… khi cô ấy nhìn thấy lại vui vẻ cười.”
Phương Vy mang theo một vẻ buồn man mác, giọng đều đều mà nói ra. Cảm giác như đang trút đi bầu tâm sự.
Phương Nghi nghe Phương Vy nói vậy, khuôn mặt không khỏi xẹt qua một tia bồi hồi. Cô đang làm cái gì đây?
Thiên Vương từ trên lầu nhìn xuống, trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp. Phương Vy lúc này thật xinh đẹp, vẻ tinh nghịch hằng ngày lại được cô thay thế bằng sự dịu dàng và tinh tế. Có lẽ là cô đang thay đổi, hoặc cũng có thể là do trước giờ cậu không nhận ra cô cũng có mặc thục nữ như thế.
Thiên Vương nhìn hai cô gái bên dưới, càng nhìn lại càng cảm thấy bóng lưng của Phương Vy và Phương Nghi rất giống nhau, nếu không phải trang phục khác nhau thì có lẽ khó có ai mà nhận ra được bọn họ. Nó thật sự giống nhau đến bất ngờ, như hai giọt nước vậy. Đây có lẽ là một sự trùng hợp thú vị.
Nở một nụ cười hiếm có, Thiên Vương quay trở lại phòng của mình.
Vừa lúc đó Phương Vy và Phương Nghi cũng từ ngoài vườn đi vào. Ánh mắt hai người có vẻ như đang nói với nhau điều gì đó mà chính bản thân họ mới có thể nhận ra. Sự kì lạ giữa hai người lại càng lúc càng tăng dần.
Phương Vy cúi gầm mặt bước về phòng, khoá trái cửa. Vừa nãy Thiên Vương mới qua thư phòng, bây giờ trong phòng chỉ có mình cô. Cô cần không gian yên tĩnh để bình tâm lại. Chuyện cô vừa nghe, thật sự rất bất ngờ. Cô không nghĩ việc mình nghi ngờ bấy lâu nay lại thành sự thật. Sợi dây tình thân, quả thật rất đặc biệt!
Đưa tay lên ngực, Phương Vy cố điều hoà lại hơi thở của mình. Cảm xúc vừa nãy vẫn còn lắng động nơi cô. Một giọt nước mắt không tự chủ được rơi xuống. Cảm ơn ông trời đã cho cô tìm thấy người con gái ấy! Mặc dù tình cảnh không được thoải mái lắm.
Sau khi đã có thể kìm chế được cảm xúc, Phương Vy bước đến ban công, tay điều chỉnh chiếc vòng trên tay trái, tín hiệu nhanh chóng được kết nối.
“Anh đã điều tra được chưa?”
Chuyện tối hôm qua của Thiên Vương cô vẫn chưa nhận được thông tin gì. Tốt nhất vẫn nên nắm rõ việc đó, đề phòng lại có chuyện bất trắc.
Từ đầu dây bên kia, Lâm Nhất Kiến thở dài một hơi. Tay hơi miết lấy đùi phải.
“Là tôi dẫn người tấn công.”
Anh cũng muốn thừa nhận, là anh làm thằng nhóc kia bị thương. Anh thật sự muốn biết thái độ của cô đối với chuyện này như thế nào. Có phải là thứ tình cảm mà cậu nghi ngờ hay không?
“Sao chứ?”
Phương Vy không tránh khỏi ngạc nhiên. Không ngờ, người khiến Thiên Vương bị thương lại là Lâm Nhất Kiến. Cô đã từng nghĩ đến bao nhiêu băng đảng, lại không nghĩ đến người thuộc hạ thân cận nhất này của cô. Tại sao lại như vậy? Từ tận đáy lòng, cô thật sự rất tức giận.
“Tại sao anh lại làm vậy?”
Lâm Nhất Kiến im lặng.
“Từ khi nào anh lại tự cho mình cái quyền quyết định mọi chuyện thế hả? Anh có còn xem tôi là chủ không? Anh nghĩ anh là ai chứ? Nếu như việc này làm không khéo, để lộ sơ hở thì làm sao? Anh bị cái gì vậy hả, Lâm Nhất Kiến?”
Phương Vy bắt đầu phát tiết. Quả thật, cô không thể nào chấp nhận được chuyện này. Như kiểu anh ta đang dắt mũi cô vậy. Dù gì cô cũng là chủ của anh ta, đêm đó cô liên lạc với anh ta, anh ta cũng nên nói với cô một tiếng. Anh ta xem cô là gì? Người rơm sao? Thật quá đáng mà!
Lâm Nhất Kiến âm thầm cười nhạt. Quả thật là như vậy, cô đã thay đổi rồi! Cô đã biết mình ở trong hang cọp, sao lại xem như đang đùa giỡn với mèo? Anh phải nhúng tay vào thôi, trước khi mọi chuyện quá trễ và vượt khỏi tầm kiểm soát. Cô không thể cứ thế mà dần quên mất bản thân mình!
Không đợi Phương Vy phát tiết xong, Lâm Nhất Kiến liền cắt liên lạc, mệt mỏi tựa đầu ra ghế. Phương Vy chỉ lo cho thằng nhóc đó, lại không hề hỏi xem anh như thế nào. Hừ, buồn cười thật! Thì ra anh đã sớm không nằm trong sự quan tâm của cô. Một năm qua cô mất tích, cách li với thế giới ngầm là một năm xã hội đen chấn động. Không ai là không biết cô, mặc dù cô chỉ hoạt động một năm nhưng một năm đó là cả tấn những biến động không ngừng. Cô đã giúp cho tổ chức leo lên vị trí ngang bằng với Thiên Vũ, trở thành nhà sản xuất, phân phối vũ khí lớn nhất thế giới. Một năm cô kiến người ta khiếp sợ khi nhắc đến tên mình. Bất cứ ai dù lớn hay nhỏ, đều phải nể cô ba phần, chỉ có duy nhất Thiên Vũ vẫn như vậy, thái độ lạnh nhạt nhưng lại không ngừng tìm kế trừ khử cô. Một năm cô sống trong máu đỏ và truy đuổi, nhưng đối với cô, đó có lẽ là cách để cô quên đi người đàn ông mang tên Diệp Cẩn. Một năm đó, Lâm Nhất Kiến anh đã ở bên cạnh cô, theo cô trong từng bước đi. Ngoại trừ những thành viên tối cao của tổ chức, anh chính là thuộc hạ được cô tin tưởng nhất. Thời gian đó cũng là khi anh biết được một con quỉ lạnh lùng lại mang trái tim ấm áp. Cô không kiêu căng hay ngạo mạng trước kẻ khác nhưng lại trừng trị rất mạnh tay những kẻ không vừa mắt cô, những kẻ đó đều có lí do để cô trừ khử. Cô không hề vô lí, nhưng lại cực kì khó hiểu. Đến hiện tại, anh vẫn chưa thể hiểu được con người của cô. Rốt cuộc là cô đang nghĩ cái gì trong đầu?
Sờ lấy vết thương trên đùi phải, Lâm Nhất Kiến nhắm hờ mắt, để bản thân được nghỉ ngơi giây lát.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phương Vy sau khi bị Lâm Nhất Kiến cắt ngang, giận dữ thở hắt một tiếng. Nếu không phải nể tình anh ta luôn luôn bên cạnh cô, cô đã cho anh ta sớm về chầu Diêm Vương rồi! Càng lúc càng không ra hệ thống gì cả!
Tối
Sau khi ăn tối xong, Phương Vy đi đến cây đàn dương cầm trong phòng khách, miết nhẹ lấy nắp đàn. Lâu rồi cô không chơi, bây giờ bỗng dưng lại muốn chơi thử một bản.
Tuỳ tiện mở nắp đàn, Phương Vy ngồi vào chiềc ghế trước cây đàn. Ánh trăng từ bên ngoài rọi vào, in bóng cô trên sàn nhà một cách rõ nét.
Hít sâu một hơi, Phương Vy bắt đầu đàn lên những nốt đầu tiên, sau đó là cả một khúc nhạc. Tuy chỉ là ngẫu hứng, nhưng lại khiến người nghe xao xuyến, từ giai điệu cho đến cảm xúc, đều rung động lòng người.
Thiên Vương ở trên văn phòng cũng nghe thấy, cậu từ tốn đi xuống phòng khách, từ trên lầu nhìn thấy bóng dáng của cô, cậu không khỏi rung động. Bây giờ, cô giống như tiên nữ trên cung trăng, đang đàn lên khúc nhạc của mình, một khúc nhạc như tiếng hát của thiên sứ, kéo tâm hồn con người lên tận trời cao, khiến cho người nhẹ nhõng mà thoải mái vô cùng. Đây là lần đầu tiên cậu nghe được khúc nhạc như thế, cũng là lần đầu tiên nghe cô đàn, cảm giác không khỏi bất ngờ. Thì ra cô lại có nhiều tài lẻ như vậy!
Phương Vy thả hồn theo giai điệu của khúc nhạc, khiến cô nhớ đến chuyện cũ, vừa vui lại vừa buồn. Cảm giác như trút bỏ được những buồn phiền trong lòng. Miệng cô nâng lên, tạo thành nụ cười hoàn mĩ. Cô không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng hiện tại, bí mật mà cô tìm thấy chính là điều mà cô trân quí nhất. Ít nhất trong ngôi nhà này, cô không cảm thấy cô đơn và lạc lõng.
Do mãi mê đắm chìm trong khúc nhạc, Thiên Vương cũng đắm say trong men tình mà chả ai để ý đến những biến động xung quanh.
<>
Cửa chính bị đạp ra, tiếng đàn của Phương Vy bị cắt ngang. Sau đó là hàng loạt những tay súng kéo vào, chĩa họng súng đen ngòm về phía Thiên Vương. Có lẽ, họ không để ý đến sự hiện diện của cô.
Nhanh chóng tìm chỗ núp, Phương Vy từ trong gốc khuất nhìn ra bên ngoài, theo dõi tình thế hỗn loạn.
Thiên Vương nhìn thấy Phương Vy đã trốn đi, trong lòng cũng yên tâm vài phần. Ít nhất cô sẽ không gặp nguy hiểm.
“Hắc Vũ, lâu quá không gặp, chàng trai trẻ tài năng của tôi!”
Một tên mặc bộ vest màu đỏ rượu tiến lên, vẻ mặt hắn cười cợt nhưng hơi thở lại chứa đầy sự tức giận, từ người hắn toả ra đầy sát khí.
(Còn tiếp)
“Chị sẽ đút cho em! Đừng làm vậy!”
Thiên Vương đạt được ý đồ của bản thân, trong lòng vui sướng ra mặt. Phải vậy chứ!
Phương Vy không cam tâm, ngoài mặt dù làm theo lời Thiên Vương nhưng trong lòng lại thầm rủa cậu một trăm lần. Cái đồ đáng ghét! Lúc nào cũng chỉ biết hành hạ cô.
Dương Mịch Ân ngồi bên cạnh không khỏi cảm thấy mình đã trở thành người thừa, trong lòng nổi lên một trận khó chịu. Bất cứ khi nào Phương Vy còn ở trong cái nhà này, cô nhất định sẽ không để cho cô ta yên. Cô phải trừ khử cô ta khỏi cuộc đời cô, phải đòi lại tất cả những thứ vốn dĩ thuộc về cô.
Âm thầm tính toán về chuyện mình sắp làm. Dương Mịch Ân cười khẩy trong lòng. Cô nhất định phải thành công! Phương Vy không chỉ lấy đi tất cả của cô mà còn đem đến nguy hiểm cho Thiên Vương. Cô ta chính là loại người không thể nào chấp nhận được! Cô sẽ giúp Thiên Vương trừ khử cô ta!
Phương Vy sau khi dùng xong bữa sáng, chả có hứng thú nhìn mặt Thiên Vương nên ra ngoài vườn hóng mát, vừa hay lại có thể chăm sóc vài chậu cây cảnh để giải trí.
“Phương Vy, trà sữa nóng của cô đây!”
Phương Nghi từ trong nhà bước ra, trên tay cầm theo tách trà nóng hỏi còn nghi ngúc khói.
“Cảm ơn cô, Phương Nghi! Cô cứ để đó đi!”
Phương Nghi đặt tách trà lên bàn, từng bước đi đến bên cạnh Phương Vy, đôi mắt chăm chú nhìn vào khớm cây trước mắt.
“Cô có vẻ thích hoa hướng dương nhỉ?”
“Không.”
Phương Vy cười hiền.
“Một cô gái rất đặc biệt đã thích loài hoa này. Cô ấy nói sự tích hoa hướng dương rất hay. Mỗi lần đọc lại, cô ấy đều khóc nên tôi cảm thấy loài hoa này rất đẹp. Tuỳ tiện chăm sóc, biết đâu… khi cô ấy nhìn thấy lại vui vẻ cười.”
Phương Vy mang theo một vẻ buồn man mác, giọng đều đều mà nói ra. Cảm giác như đang trút đi bầu tâm sự.
Phương Nghi nghe Phương Vy nói vậy, khuôn mặt không khỏi xẹt qua một tia bồi hồi. Cô đang làm cái gì đây?
Thiên Vương từ trên lầu nhìn xuống, trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp. Phương Vy lúc này thật xinh đẹp, vẻ tinh nghịch hằng ngày lại được cô thay thế bằng sự dịu dàng và tinh tế. Có lẽ là cô đang thay đổi, hoặc cũng có thể là do trước giờ cậu không nhận ra cô cũng có mặc thục nữ như thế.
Thiên Vương nhìn hai cô gái bên dưới, càng nhìn lại càng cảm thấy bóng lưng của Phương Vy và Phương Nghi rất giống nhau, nếu không phải trang phục khác nhau thì có lẽ khó có ai mà nhận ra được bọn họ. Nó thật sự giống nhau đến bất ngờ, như hai giọt nước vậy. Đây có lẽ là một sự trùng hợp thú vị.
Nở một nụ cười hiếm có, Thiên Vương quay trở lại phòng của mình.
Vừa lúc đó Phương Vy và Phương Nghi cũng từ ngoài vườn đi vào. Ánh mắt hai người có vẻ như đang nói với nhau điều gì đó mà chính bản thân họ mới có thể nhận ra. Sự kì lạ giữa hai người lại càng lúc càng tăng dần.
Phương Vy cúi gầm mặt bước về phòng, khoá trái cửa. Vừa nãy Thiên Vương mới qua thư phòng, bây giờ trong phòng chỉ có mình cô. Cô cần không gian yên tĩnh để bình tâm lại. Chuyện cô vừa nghe, thật sự rất bất ngờ. Cô không nghĩ việc mình nghi ngờ bấy lâu nay lại thành sự thật. Sợi dây tình thân, quả thật rất đặc biệt!
Đưa tay lên ngực, Phương Vy cố điều hoà lại hơi thở của mình. Cảm xúc vừa nãy vẫn còn lắng động nơi cô. Một giọt nước mắt không tự chủ được rơi xuống. Cảm ơn ông trời đã cho cô tìm thấy người con gái ấy! Mặc dù tình cảnh không được thoải mái lắm.
Sau khi đã có thể kìm chế được cảm xúc, Phương Vy bước đến ban công, tay điều chỉnh chiếc vòng trên tay trái, tín hiệu nhanh chóng được kết nối.
“Anh đã điều tra được chưa?”
Chuyện tối hôm qua của Thiên Vương cô vẫn chưa nhận được thông tin gì. Tốt nhất vẫn nên nắm rõ việc đó, đề phòng lại có chuyện bất trắc.
Từ đầu dây bên kia, Lâm Nhất Kiến thở dài một hơi. Tay hơi miết lấy đùi phải.
“Là tôi dẫn người tấn công.”
Anh cũng muốn thừa nhận, là anh làm thằng nhóc kia bị thương. Anh thật sự muốn biết thái độ của cô đối với chuyện này như thế nào. Có phải là thứ tình cảm mà cậu nghi ngờ hay không?
“Sao chứ?”
Phương Vy không tránh khỏi ngạc nhiên. Không ngờ, người khiến Thiên Vương bị thương lại là Lâm Nhất Kiến. Cô đã từng nghĩ đến bao nhiêu băng đảng, lại không nghĩ đến người thuộc hạ thân cận nhất này của cô. Tại sao lại như vậy? Từ tận đáy lòng, cô thật sự rất tức giận.
“Tại sao anh lại làm vậy?”
Lâm Nhất Kiến im lặng.
“Từ khi nào anh lại tự cho mình cái quyền quyết định mọi chuyện thế hả? Anh có còn xem tôi là chủ không? Anh nghĩ anh là ai chứ? Nếu như việc này làm không khéo, để lộ sơ hở thì làm sao? Anh bị cái gì vậy hả, Lâm Nhất Kiến?”
Phương Vy bắt đầu phát tiết. Quả thật, cô không thể nào chấp nhận được chuyện này. Như kiểu anh ta đang dắt mũi cô vậy. Dù gì cô cũng là chủ của anh ta, đêm đó cô liên lạc với anh ta, anh ta cũng nên nói với cô một tiếng. Anh ta xem cô là gì? Người rơm sao? Thật quá đáng mà!
Lâm Nhất Kiến âm thầm cười nhạt. Quả thật là như vậy, cô đã thay đổi rồi! Cô đã biết mình ở trong hang cọp, sao lại xem như đang đùa giỡn với mèo? Anh phải nhúng tay vào thôi, trước khi mọi chuyện quá trễ và vượt khỏi tầm kiểm soát. Cô không thể cứ thế mà dần quên mất bản thân mình!
Không đợi Phương Vy phát tiết xong, Lâm Nhất Kiến liền cắt liên lạc, mệt mỏi tựa đầu ra ghế. Phương Vy chỉ lo cho thằng nhóc đó, lại không hề hỏi xem anh như thế nào. Hừ, buồn cười thật! Thì ra anh đã sớm không nằm trong sự quan tâm của cô. Một năm qua cô mất tích, cách li với thế giới ngầm là một năm xã hội đen chấn động. Không ai là không biết cô, mặc dù cô chỉ hoạt động một năm nhưng một năm đó là cả tấn những biến động không ngừng. Cô đã giúp cho tổ chức leo lên vị trí ngang bằng với Thiên Vũ, trở thành nhà sản xuất, phân phối vũ khí lớn nhất thế giới. Một năm cô kiến người ta khiếp sợ khi nhắc đến tên mình. Bất cứ ai dù lớn hay nhỏ, đều phải nể cô ba phần, chỉ có duy nhất Thiên Vũ vẫn như vậy, thái độ lạnh nhạt nhưng lại không ngừng tìm kế trừ khử cô. Một năm cô sống trong máu đỏ và truy đuổi, nhưng đối với cô, đó có lẽ là cách để cô quên đi người đàn ông mang tên Diệp Cẩn. Một năm đó, Lâm Nhất Kiến anh đã ở bên cạnh cô, theo cô trong từng bước đi. Ngoại trừ những thành viên tối cao của tổ chức, anh chính là thuộc hạ được cô tin tưởng nhất. Thời gian đó cũng là khi anh biết được một con quỉ lạnh lùng lại mang trái tim ấm áp. Cô không kiêu căng hay ngạo mạng trước kẻ khác nhưng lại trừng trị rất mạnh tay những kẻ không vừa mắt cô, những kẻ đó đều có lí do để cô trừ khử. Cô không hề vô lí, nhưng lại cực kì khó hiểu. Đến hiện tại, anh vẫn chưa thể hiểu được con người của cô. Rốt cuộc là cô đang nghĩ cái gì trong đầu?
Sờ lấy vết thương trên đùi phải, Lâm Nhất Kiến nhắm hờ mắt, để bản thân được nghỉ ngơi giây lát.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phương Vy sau khi bị Lâm Nhất Kiến cắt ngang, giận dữ thở hắt một tiếng. Nếu không phải nể tình anh ta luôn luôn bên cạnh cô, cô đã cho anh ta sớm về chầu Diêm Vương rồi! Càng lúc càng không ra hệ thống gì cả!
Tối
Sau khi ăn tối xong, Phương Vy đi đến cây đàn dương cầm trong phòng khách, miết nhẹ lấy nắp đàn. Lâu rồi cô không chơi, bây giờ bỗng dưng lại muốn chơi thử một bản.
Tuỳ tiện mở nắp đàn, Phương Vy ngồi vào chiềc ghế trước cây đàn. Ánh trăng từ bên ngoài rọi vào, in bóng cô trên sàn nhà một cách rõ nét.
Hít sâu một hơi, Phương Vy bắt đầu đàn lên những nốt đầu tiên, sau đó là cả một khúc nhạc. Tuy chỉ là ngẫu hứng, nhưng lại khiến người nghe xao xuyến, từ giai điệu cho đến cảm xúc, đều rung động lòng người.
Thiên Vương ở trên văn phòng cũng nghe thấy, cậu từ tốn đi xuống phòng khách, từ trên lầu nhìn thấy bóng dáng của cô, cậu không khỏi rung động. Bây giờ, cô giống như tiên nữ trên cung trăng, đang đàn lên khúc nhạc của mình, một khúc nhạc như tiếng hát của thiên sứ, kéo tâm hồn con người lên tận trời cao, khiến cho người nhẹ nhõng mà thoải mái vô cùng. Đây là lần đầu tiên cậu nghe được khúc nhạc như thế, cũng là lần đầu tiên nghe cô đàn, cảm giác không khỏi bất ngờ. Thì ra cô lại có nhiều tài lẻ như vậy!
Phương Vy thả hồn theo giai điệu của khúc nhạc, khiến cô nhớ đến chuyện cũ, vừa vui lại vừa buồn. Cảm giác như trút bỏ được những buồn phiền trong lòng. Miệng cô nâng lên, tạo thành nụ cười hoàn mĩ. Cô không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng hiện tại, bí mật mà cô tìm thấy chính là điều mà cô trân quí nhất. Ít nhất trong ngôi nhà này, cô không cảm thấy cô đơn và lạc lõng.
Do mãi mê đắm chìm trong khúc nhạc, Thiên Vương cũng đắm say trong men tình mà chả ai để ý đến những biến động xung quanh.
<
Cửa chính bị đạp ra, tiếng đàn của Phương Vy bị cắt ngang. Sau đó là hàng loạt những tay súng kéo vào, chĩa họng súng đen ngòm về phía Thiên Vương. Có lẽ, họ không để ý đến sự hiện diện của cô.
Nhanh chóng tìm chỗ núp, Phương Vy từ trong gốc khuất nhìn ra bên ngoài, theo dõi tình thế hỗn loạn.
Thiên Vương nhìn thấy Phương Vy đã trốn đi, trong lòng cũng yên tâm vài phần. Ít nhất cô sẽ không gặp nguy hiểm.
“Hắc Vũ, lâu quá không gặp, chàng trai trẻ tài năng của tôi!”
Một tên mặc bộ vest màu đỏ rượu tiến lên, vẻ mặt hắn cười cợt nhưng hơi thở lại chứa đầy sự tức giận, từ người hắn toả ra đầy sát khí.
(Còn tiếp)
/52
|