Đôi mắt Tịch Tích Chi trong veo không nhiễm bụi trần, một lát nhìn An Hoằng Hàn, lát nữa lại nhìn các đại thần ngồi bên dưới.
Tuy nói là sinh nhật An Hoằng Hàn nhưng không có mấy ai dám cất tiếng cười to, hoặc là nói, dù bọn họ cười cũng là ngoài cười trong không cười, vẻ mặt thuần túy là giả vờ.
"Những lần sinh nhật trước của huynh đều làm thế này à?" Nàng cảm thấy dạ yến như vậy chẳng khác gì lúc trước. Chẳng lẽ An Hoằng Hàn không thấy buồn chán à?
"Dạ yến lần nay xem như tốt hơn." Thử nhớ lại sinh nhật trước kia, An Hoằng Hàn nắm tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi chơi đùa, "Trước khi chưa đăng cơ, sinh nhật của trẫm toàn là ngầm đọ sức giữa các hoàng tử. Kể từ khi lên ngôi mới miễn cưỡng có được sự rảnh rỗi. Nhưng vẫn sẽ có vài thích khách xông tới, giúp vui cho dạ yến."
Trái tim nhỏ bé của Tịch Tích Chi đập thình thịch. Vì sao chuyện nguy hiểm như vậy mà An Hoằng Hàn lại dùng giọng điệu vân đạm phong khinh như thế để nói ra?
Trong lòng nàng hơi thông cảm với hắn. Tuy địa vị của hắn rất cao nhưng ngày nào cũng phải đề phòng những người khác. Ngay cả loại chuyện vốn nên vui vẻ này cũng phải chú ý khắp nơi xem có người hại hắn hay không.
"Thu ánh mắt thông cảm của nàng lại đi." An Hoằng Hàn vươn tay che mắt Tịch Tích Chi, "Trẫm không cần bất cứ kẻ nào thông cảm. Gió mưa nhiều như vậy, trẫm đều cố gắng vượt qua. Chẳng lẽ còn sợ vài tên thích khách?"
"Không phải là thông cảm." ...Là đau lòng.
Tịch Tích Chi vươn bàn tay nhỏ bé, thở dài, vỗ vỗ lên vai hắn, "Sau này ta sẽ qua sinh nhật với huynh."
Dường như là hứa hẹn, nàng từ từ nói ra những lời này. Mà giờ khắc này, nàng cũng không hiểu tại sao mình lại nói thế.
"Lời này là nàng nói đó. Nếu có nuốt lời, trẫm quyết không khoan dung." Khóe môi An Hoằng Hàn nhếch lên thành nụ cười nghiền ngẫm, dường như trong lòng đã nghĩ ra đối sách gì đó.
Có loại cảm giác bị cọp dùng móng vuốt đè lại, tùy ý mà đùa giỡn. Tịch Tích Chi bị dọa sợ tới mức rụt đầu, thầm nói, bình thường An Hoằng Hàn đều không cười, bây giờ cười một tiếng nhất định là có gian kế!
"Trẫm đáng sợ như vậy à?" Nhìn thấy tiểu hài tử cách một lúc lại rụt đầu, hắn trầm giọng hỏi.
Tịch Tích Chi nhanh chóng lắc đầu. Cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi. Dĩ nhiên đây là hành động trái lương tâm. Chẳng phải lão nhân gia đáng sợ mà là vô cùng đáng sợ! Đầu trâu mặt ngựa thấy huynh cũng phải đi đường vòng, huống hồ chỉ là một con chồn nhỏ như nàng.
An Hoằng hàn không tính toàn nhiều như vậy. Dù sao để tiểu hài tử sợ hắn cũng không có hại mà còn có lợi.
Tiếng đàn sáo uyển chuyển nghe rất bùi tai, tất cả mọi người nâng chén uống rượu.
Thỉnh thoảng có mấy người chạy về phía An Hoằng Hàn mời rượu. Hắn nhận một chén lại một chén, tựa như thứ hắn uống không phải là rượu mà là nước.
Tịch Tích Chi nhìn khuôn mặt không hề gợn sóng của hắn, thầm nghĩ, tửu lượng của hắn thật tốt quá. Rất nhiều ly rượu xuống bụng mà không hề say.
An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi trong lòng rước lấy rất nhiều sự chú ý. Rất nhiều người khe khẽ bàn về chuyện của nàng. Trước kia ai có thể thân thiết như vậy với An Hoằng Hàn? Dù là phi tử được sủng ái nhất cũng không thấy có thể ngồi trong lòng hắn.
"Bệ hạ, vi thần có một món quà muốn tặng cho người ngay trước mặt mọi người, mời bệ hạ xem một chút." Một nam tử trung niên đi ra khỏi đám người. Ông ta mặc triều phục màu xanh thẫm, vừa nhìn bề ngoài là biết là văn thần.
Tịch Tích Chi cố gắng nhìn mấy lần. Dám tặng quà trước mặt mọi người, vậy khẳng định là bảo bối nhất đẳng. Nàng ngồi ngay ngắn, nhìn phía dưới chằm chằm, chờ người kia nói.
An Hoằng Hàn không có nửa phần hứng thú. Bởi vì quà của rất nhiều người dâng trước có thể thấy rất ít đồ chơi mới lạ.
Đại thần này chính là Phạm Nghi, cũng chính là phụ thân của Ninh phi.
“Mấy ngày trước vi thần nghe nói bệ hạ bị mất con chồn Phượng Vân mà mình cưng chiều cho nên phài rất nhiều người đi tìm. Trời không phụ người có lòng, hôm qua rốt cuộc vi thần nhận được tin tức của con chồn Phượng Vân. Hơn nữa còn bắt được nó trở về.” Lúc Phạm Nghi nói thì cực kì kiêu ngạo. Bởi vì đại thần đi tìm con chồn Phượng Vân trước cũng không có mình ông ta mà là rất nhiều.
Rất nhiều ánh mắt mọi người đều ném về phía Phượng Nghi, hơi ngạc nhiên mà nói: “Tìm được rồi? Người chúng ta phái ra đều không tìm được tin tức gì. Phạm đại nhân tìm được ở đâu?”
Lời này của Phạm Nghi lập tức dẫn tới sự chú ý của Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn. Vốn vẻ mặt không chút để ý cũng thay đổi thành ngưng trọng.
Răng Tịch Tích Chi va vào nhau cồm cộp, thầm mắng to, nói láo mà cũng không cần bản thảo à? Chẳng phải con chồn Phượng Vân chính là nảng à? Nàng chưa từng đi đâu, càng thêm không bị mất tích.
An Hoằng Hàn khá bảo trì bình thản, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, “Xem trước một chút……”
Bề ngoài Phạm Nghi rất giống vân nhân chính nhi bát kinh nhưng lời ông nói ra lại khiến nàng cho rằng tính tình ông khó ưa.
Nàng là chính chủ đó. Vậy mà dám nói khoát mà không biết ngượng là tìm được con chồi Phượng Vân.
“Nếu Phạm đại nhân không ngại thì lấy ra xem một chút. Nếu là con chồn mà trẫm nuôi kia thì nhất định trẫm sẽ trọng thưởng hậu hĩnh.” Ngón tay An Hoằng Hàn lén đưa vào trong váy Tịch Tích Chi, sờ cái đuôi xù lông, vuốt ve lúc lên lúc xuống.
Nếu hỏi Tịch Tích Chi chỗ nào nhảy cảm nhất? Đương nhiên là chấm đỏ giữa trán và cái đuôi dài phía sau mông.
Khi ngón ta An Hoằng Hàn vừa đụng tới đuôi, nàng lập tức rời đi. Nhưng nàng không chống lại được sức lực bá đạo của người nào đó nên không thể thực hiện được.
“Vi thần phân phó nô tài đi lấy.” Phạm Nghi nháy mắt với thái giám ở điện lên. Tên thái giám kia lập tức mở bước chân, đi ra điện Lưu Vân.
Sau đó, lúc thái giám về thì mang theo một cái lồng trong tay. Trong lòng quả thật có môt con chồn thú cưng như vậy, dáng dấp gần như giống hình thú của Tịch Tích Chi như đúc. Toàn thân màu trắng bạc, giữa trán có một nhúm lông tơ màu lửa đỏ.
Tịch Tích Chi dụi dụi mắt. Sao lại thế này?
Đương nhiên Tịch Tích Chi dám khẳng định con chồn trong lồng không phải nàng. Nhưng vì sao Phạm Nghi lại có thề bắt được một con chồn Phượng Vân vào cung? Chẳng lẽ con chồn Phượng Vân này là họ hàng xa với Tịch Tích Chi, hay họ hàng gần?
Nàng duỗi dài cỗ, nhìn ra ngoài, “An Hoằng Hàn, ban đầu huynh có từng hỏi sứ giả nước Cưu xem bọn họ bắt ta từ đâu tới không?”
Vốn là họ bắt được nàng, chẳng phải nàng vô cùng rõ ràng sao?” An Hoằng Hàn hỏi ngược lại.
Lần này hoàn toàn hỏi khó nàng rồi, Ban đầu khi nàng chuyển kiếp tới thì đã trên đường tới Phong Trạch quốc rồi, sao biết nhiều chuyện như vậy? Nhưng nếu có một con chồn Phượng Vân thì hẳn là cũng có con khác.
Dù sao về vấn đề lai giống chồn, tất phải có đực cái.
Tịch Tích Chi nghi ngờ, chớp mắt mấy cái, nghĩ như vậy, cũng không biết nàng là do con chồn nào sinh ra?
Động vật nhỏ trong lồng hiện ra trước mắt mọi người. Lông trắng tinh xinh đẹp như trước kia, nhưng so với con trước thì con này hình như thiếu đi chút linh động. Tính tình nó cũng vô cùng nhát gan. Kể từ khi bị đưa lên đại điện thì con chồn này vẫn luôn cuộn tròn, run run rẩy rẩy.
Rất nhiều người đều tin vào hai mắt mình cho nên lúc nhìn thấy dáng vẻ con chồn kia thì nhao nhao nói, “ Vẫn là Phạm đại nhân quan hệ rộng, chỉ mới mấy ngày đã tìn con chồn Phượng Vân về.”
“Phạm đại nhân thật lợi hại. Vi thần cũng từng phái người đi tìm nhưng không có chút tin tức nào.”
“Ha ha, Phạm đại nhân tìm được thứ bệ hạ cưng chiều, đợi lát nữa bệ hạ sẽ ban thưởng cho ông thật tốt.”
…………………………….
Rất nhiều tiếng khen ngợi xung quanh Phạm Nghi.
Tịch Tích Chi lại cao hứng không nổi, lời đến khóe miệng, nói ra một cách rất tự nhiên, “Ông chắc chắn con này là chồn Phượng Vân?”
Bị người khác nghi ngờ như vậy, vẻ mặt Phạm Nghi cứng ngắc, sau đó khôi phục bình thường, “Đương nhiên con chồn này là sủng vật của bệ hạ. Ngươi nhìn bộ dáng kia một chút, khác con chồn bệ hạ nuôi chỗ nào? Tịch cô nương, vi thần là bề tôi trung thành của bệ hạ, sao có thể lừa dối người?”
Nói quang minh chính đại như vậy, nàng cũng không dám gật bừa. Nàng thầm nhủ nếu con chồn này của ông là thật vậy vậy ta coi là gì?
Lòng bàn tay An Hoằng Hàn vỗ khe khẽ lên đùi nàng, ý bảo nàng yên tâm một chút, đừng nóng vội.
“Dâng lên cho trẫm xem một chút.” Hắn lạnh lung nói, trên mặt không chút biểu cảm khiến người ta không đoán ra đươc tâm tư hắn.
Đông Phương Vưu Dục cũng tham gia dạ yến hôm nay. Hắn là Thái tử Luật Vân quốc, không có lý nào người đang ở Phong Trạch quốc mà không tham gia sinh nhật An Hoằng Hàn. Nhìn thấy cảnh tượng này, hắn phe phẩy quạt trong tay. Lần này có trò hay để xem rồi.
Tuy hắn chưa từng gặp con chồn kia nhưng có thể chắc chắn con chồn trong đại điện không phải là nó. Chỉ nhìn ánh mắt hai người là có thể nhìn ra một phần nửa điểm ngạc nhiên. Ngay cả hắn cũng nhìn ra được, huống chi là An Hoằng Hàn khôn khéo.
Suy nghĩ một chút đến kết quả của Phạm Nghi, Đông Phương Vưu Dục lại càng thong cảm gấp bội.
Phạm Nghi thấy bệ hạ có hứng thú với con chồn này, nụ cười trên khóe môi lại nở rộng thêm.
Lâm Ân tâm tâm niệm niện con chồn Phượng Vân này rất nhiều ngày, hơn nữa còn nghĩ tới sự yêu thích của bệ hạ với nó, tự đi xuống đài cao chín bậc, tự mình cầm lấy cái lồng. Khoảnh khắc hắn cầm cái lồng thì nói như trách móc: “ Ngươi con chồn này, thật khiến trái tim người ta ngừng đập, vừa chạy là chạy mấy ngày, khiến chúng ta lo lắng.”
Dù Lâm Ân oán trách thế nào, con chồn trong lồng kia vẫn cuộn tròn, run cầm cập như cũ, nhìn cũng không them nhìn hắn một cái, tựa như không nghe hiểu lời hắn.
Lâm Ân thấy dáng vẻ này của con chồn nhỏ thì không nhịn được mà lộ ra ngạc nhiên. Bọn họ chung sống với con chồn Phượng Vân đã quen, đương nhiên biết tính cách tinh quái của nó, cô cũng có nhân tính.
An Hoằng Hàn dời mắt sang cái lồng, đưa tay mở cửa lồng ra, có thể nói kéo con chồn kia ra không hề dịu dàng chút nào, nhìn qua nhìn lại vài lần. Hắn kh6ng nói thật cũng chẳng nói giả, chỉ nhìn xuống Phạm Nghi, hỏi: “ Phạm ái khanh bắt được con chồn nghịch ngợm này ở đâu?”
Phạm Nghi dương dương tự đắc, “ Vi thần chỉ tình cờ tìm được mà thôi. Có lẽ là vì vi thần rất có duyên với nó.”
Tịch Tích Chi cắn răng nghiến lợi. Quỷ mới có duyên với ông! Trước ngày hôm nay, nàng chưa từng gặp qua lão thất phu này.
Sắc mặt An Hoằng Hàn âm u, ngón tay dời về phía long tơ màu lửa đỏ giữa trán nó, xoa nhẹ qua lại mấy cái.
Nếu Phạm Nghi có gan dùng con chồn này để lừa gạt hắn, vậy thì nhất định không thể nghi ngờ rằng nó là thật.
Tuy nói là sinh nhật An Hoằng Hàn nhưng không có mấy ai dám cất tiếng cười to, hoặc là nói, dù bọn họ cười cũng là ngoài cười trong không cười, vẻ mặt thuần túy là giả vờ.
"Những lần sinh nhật trước của huynh đều làm thế này à?" Nàng cảm thấy dạ yến như vậy chẳng khác gì lúc trước. Chẳng lẽ An Hoằng Hàn không thấy buồn chán à?
"Dạ yến lần nay xem như tốt hơn." Thử nhớ lại sinh nhật trước kia, An Hoằng Hàn nắm tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi chơi đùa, "Trước khi chưa đăng cơ, sinh nhật của trẫm toàn là ngầm đọ sức giữa các hoàng tử. Kể từ khi lên ngôi mới miễn cưỡng có được sự rảnh rỗi. Nhưng vẫn sẽ có vài thích khách xông tới, giúp vui cho dạ yến."
Trái tim nhỏ bé của Tịch Tích Chi đập thình thịch. Vì sao chuyện nguy hiểm như vậy mà An Hoằng Hàn lại dùng giọng điệu vân đạm phong khinh như thế để nói ra?
Trong lòng nàng hơi thông cảm với hắn. Tuy địa vị của hắn rất cao nhưng ngày nào cũng phải đề phòng những người khác. Ngay cả loại chuyện vốn nên vui vẻ này cũng phải chú ý khắp nơi xem có người hại hắn hay không.
"Thu ánh mắt thông cảm của nàng lại đi." An Hoằng Hàn vươn tay che mắt Tịch Tích Chi, "Trẫm không cần bất cứ kẻ nào thông cảm. Gió mưa nhiều như vậy, trẫm đều cố gắng vượt qua. Chẳng lẽ còn sợ vài tên thích khách?"
"Không phải là thông cảm." ...Là đau lòng.
Tịch Tích Chi vươn bàn tay nhỏ bé, thở dài, vỗ vỗ lên vai hắn, "Sau này ta sẽ qua sinh nhật với huynh."
Dường như là hứa hẹn, nàng từ từ nói ra những lời này. Mà giờ khắc này, nàng cũng không hiểu tại sao mình lại nói thế.
"Lời này là nàng nói đó. Nếu có nuốt lời, trẫm quyết không khoan dung." Khóe môi An Hoằng Hàn nhếch lên thành nụ cười nghiền ngẫm, dường như trong lòng đã nghĩ ra đối sách gì đó.
Có loại cảm giác bị cọp dùng móng vuốt đè lại, tùy ý mà đùa giỡn. Tịch Tích Chi bị dọa sợ tới mức rụt đầu, thầm nói, bình thường An Hoằng Hàn đều không cười, bây giờ cười một tiếng nhất định là có gian kế!
"Trẫm đáng sợ như vậy à?" Nhìn thấy tiểu hài tử cách một lúc lại rụt đầu, hắn trầm giọng hỏi.
Tịch Tích Chi nhanh chóng lắc đầu. Cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi. Dĩ nhiên đây là hành động trái lương tâm. Chẳng phải lão nhân gia đáng sợ mà là vô cùng đáng sợ! Đầu trâu mặt ngựa thấy huynh cũng phải đi đường vòng, huống hồ chỉ là một con chồn nhỏ như nàng.
An Hoằng hàn không tính toàn nhiều như vậy. Dù sao để tiểu hài tử sợ hắn cũng không có hại mà còn có lợi.
Tiếng đàn sáo uyển chuyển nghe rất bùi tai, tất cả mọi người nâng chén uống rượu.
Thỉnh thoảng có mấy người chạy về phía An Hoằng Hàn mời rượu. Hắn nhận một chén lại một chén, tựa như thứ hắn uống không phải là rượu mà là nước.
Tịch Tích Chi nhìn khuôn mặt không hề gợn sóng của hắn, thầm nghĩ, tửu lượng của hắn thật tốt quá. Rất nhiều ly rượu xuống bụng mà không hề say.
An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi trong lòng rước lấy rất nhiều sự chú ý. Rất nhiều người khe khẽ bàn về chuyện của nàng. Trước kia ai có thể thân thiết như vậy với An Hoằng Hàn? Dù là phi tử được sủng ái nhất cũng không thấy có thể ngồi trong lòng hắn.
"Bệ hạ, vi thần có một món quà muốn tặng cho người ngay trước mặt mọi người, mời bệ hạ xem một chút." Một nam tử trung niên đi ra khỏi đám người. Ông ta mặc triều phục màu xanh thẫm, vừa nhìn bề ngoài là biết là văn thần.
Tịch Tích Chi cố gắng nhìn mấy lần. Dám tặng quà trước mặt mọi người, vậy khẳng định là bảo bối nhất đẳng. Nàng ngồi ngay ngắn, nhìn phía dưới chằm chằm, chờ người kia nói.
An Hoằng Hàn không có nửa phần hứng thú. Bởi vì quà của rất nhiều người dâng trước có thể thấy rất ít đồ chơi mới lạ.
Đại thần này chính là Phạm Nghi, cũng chính là phụ thân của Ninh phi.
“Mấy ngày trước vi thần nghe nói bệ hạ bị mất con chồn Phượng Vân mà mình cưng chiều cho nên phài rất nhiều người đi tìm. Trời không phụ người có lòng, hôm qua rốt cuộc vi thần nhận được tin tức của con chồn Phượng Vân. Hơn nữa còn bắt được nó trở về.” Lúc Phạm Nghi nói thì cực kì kiêu ngạo. Bởi vì đại thần đi tìm con chồn Phượng Vân trước cũng không có mình ông ta mà là rất nhiều.
Rất nhiều ánh mắt mọi người đều ném về phía Phượng Nghi, hơi ngạc nhiên mà nói: “Tìm được rồi? Người chúng ta phái ra đều không tìm được tin tức gì. Phạm đại nhân tìm được ở đâu?”
Lời này của Phạm Nghi lập tức dẫn tới sự chú ý của Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn. Vốn vẻ mặt không chút để ý cũng thay đổi thành ngưng trọng.
Răng Tịch Tích Chi va vào nhau cồm cộp, thầm mắng to, nói láo mà cũng không cần bản thảo à? Chẳng phải con chồn Phượng Vân chính là nảng à? Nàng chưa từng đi đâu, càng thêm không bị mất tích.
An Hoằng Hàn khá bảo trì bình thản, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, “Xem trước một chút……”
Bề ngoài Phạm Nghi rất giống vân nhân chính nhi bát kinh nhưng lời ông nói ra lại khiến nàng cho rằng tính tình ông khó ưa.
Nàng là chính chủ đó. Vậy mà dám nói khoát mà không biết ngượng là tìm được con chồi Phượng Vân.
“Nếu Phạm đại nhân không ngại thì lấy ra xem một chút. Nếu là con chồn mà trẫm nuôi kia thì nhất định trẫm sẽ trọng thưởng hậu hĩnh.” Ngón tay An Hoằng Hàn lén đưa vào trong váy Tịch Tích Chi, sờ cái đuôi xù lông, vuốt ve lúc lên lúc xuống.
Nếu hỏi Tịch Tích Chi chỗ nào nhảy cảm nhất? Đương nhiên là chấm đỏ giữa trán và cái đuôi dài phía sau mông.
Khi ngón ta An Hoằng Hàn vừa đụng tới đuôi, nàng lập tức rời đi. Nhưng nàng không chống lại được sức lực bá đạo của người nào đó nên không thể thực hiện được.
“Vi thần phân phó nô tài đi lấy.” Phạm Nghi nháy mắt với thái giám ở điện lên. Tên thái giám kia lập tức mở bước chân, đi ra điện Lưu Vân.
Sau đó, lúc thái giám về thì mang theo một cái lồng trong tay. Trong lòng quả thật có môt con chồn thú cưng như vậy, dáng dấp gần như giống hình thú của Tịch Tích Chi như đúc. Toàn thân màu trắng bạc, giữa trán có một nhúm lông tơ màu lửa đỏ.
Tịch Tích Chi dụi dụi mắt. Sao lại thế này?
Đương nhiên Tịch Tích Chi dám khẳng định con chồn trong lồng không phải nàng. Nhưng vì sao Phạm Nghi lại có thề bắt được một con chồn Phượng Vân vào cung? Chẳng lẽ con chồn Phượng Vân này là họ hàng xa với Tịch Tích Chi, hay họ hàng gần?
Nàng duỗi dài cỗ, nhìn ra ngoài, “An Hoằng Hàn, ban đầu huynh có từng hỏi sứ giả nước Cưu xem bọn họ bắt ta từ đâu tới không?”
Vốn là họ bắt được nàng, chẳng phải nàng vô cùng rõ ràng sao?” An Hoằng Hàn hỏi ngược lại.
Lần này hoàn toàn hỏi khó nàng rồi, Ban đầu khi nàng chuyển kiếp tới thì đã trên đường tới Phong Trạch quốc rồi, sao biết nhiều chuyện như vậy? Nhưng nếu có một con chồn Phượng Vân thì hẳn là cũng có con khác.
Dù sao về vấn đề lai giống chồn, tất phải có đực cái.
Tịch Tích Chi nghi ngờ, chớp mắt mấy cái, nghĩ như vậy, cũng không biết nàng là do con chồn nào sinh ra?
Động vật nhỏ trong lồng hiện ra trước mắt mọi người. Lông trắng tinh xinh đẹp như trước kia, nhưng so với con trước thì con này hình như thiếu đi chút linh động. Tính tình nó cũng vô cùng nhát gan. Kể từ khi bị đưa lên đại điện thì con chồn này vẫn luôn cuộn tròn, run run rẩy rẩy.
Rất nhiều người đều tin vào hai mắt mình cho nên lúc nhìn thấy dáng vẻ con chồn kia thì nhao nhao nói, “ Vẫn là Phạm đại nhân quan hệ rộng, chỉ mới mấy ngày đã tìn con chồn Phượng Vân về.”
“Phạm đại nhân thật lợi hại. Vi thần cũng từng phái người đi tìm nhưng không có chút tin tức nào.”
“Ha ha, Phạm đại nhân tìm được thứ bệ hạ cưng chiều, đợi lát nữa bệ hạ sẽ ban thưởng cho ông thật tốt.”
…………………………….
Rất nhiều tiếng khen ngợi xung quanh Phạm Nghi.
Tịch Tích Chi lại cao hứng không nổi, lời đến khóe miệng, nói ra một cách rất tự nhiên, “Ông chắc chắn con này là chồn Phượng Vân?”
Bị người khác nghi ngờ như vậy, vẻ mặt Phạm Nghi cứng ngắc, sau đó khôi phục bình thường, “Đương nhiên con chồn này là sủng vật của bệ hạ. Ngươi nhìn bộ dáng kia một chút, khác con chồn bệ hạ nuôi chỗ nào? Tịch cô nương, vi thần là bề tôi trung thành của bệ hạ, sao có thể lừa dối người?”
Nói quang minh chính đại như vậy, nàng cũng không dám gật bừa. Nàng thầm nhủ nếu con chồn này của ông là thật vậy vậy ta coi là gì?
Lòng bàn tay An Hoằng Hàn vỗ khe khẽ lên đùi nàng, ý bảo nàng yên tâm một chút, đừng nóng vội.
“Dâng lên cho trẫm xem một chút.” Hắn lạnh lung nói, trên mặt không chút biểu cảm khiến người ta không đoán ra đươc tâm tư hắn.
Đông Phương Vưu Dục cũng tham gia dạ yến hôm nay. Hắn là Thái tử Luật Vân quốc, không có lý nào người đang ở Phong Trạch quốc mà không tham gia sinh nhật An Hoằng Hàn. Nhìn thấy cảnh tượng này, hắn phe phẩy quạt trong tay. Lần này có trò hay để xem rồi.
Tuy hắn chưa từng gặp con chồn kia nhưng có thể chắc chắn con chồn trong đại điện không phải là nó. Chỉ nhìn ánh mắt hai người là có thể nhìn ra một phần nửa điểm ngạc nhiên. Ngay cả hắn cũng nhìn ra được, huống chi là An Hoằng Hàn khôn khéo.
Suy nghĩ một chút đến kết quả của Phạm Nghi, Đông Phương Vưu Dục lại càng thong cảm gấp bội.
Phạm Nghi thấy bệ hạ có hứng thú với con chồn này, nụ cười trên khóe môi lại nở rộng thêm.
Lâm Ân tâm tâm niệm niện con chồn Phượng Vân này rất nhiều ngày, hơn nữa còn nghĩ tới sự yêu thích của bệ hạ với nó, tự đi xuống đài cao chín bậc, tự mình cầm lấy cái lồng. Khoảnh khắc hắn cầm cái lồng thì nói như trách móc: “ Ngươi con chồn này, thật khiến trái tim người ta ngừng đập, vừa chạy là chạy mấy ngày, khiến chúng ta lo lắng.”
Dù Lâm Ân oán trách thế nào, con chồn trong lồng kia vẫn cuộn tròn, run cầm cập như cũ, nhìn cũng không them nhìn hắn một cái, tựa như không nghe hiểu lời hắn.
Lâm Ân thấy dáng vẻ này của con chồn nhỏ thì không nhịn được mà lộ ra ngạc nhiên. Bọn họ chung sống với con chồn Phượng Vân đã quen, đương nhiên biết tính cách tinh quái của nó, cô cũng có nhân tính.
An Hoằng Hàn dời mắt sang cái lồng, đưa tay mở cửa lồng ra, có thể nói kéo con chồn kia ra không hề dịu dàng chút nào, nhìn qua nhìn lại vài lần. Hắn kh6ng nói thật cũng chẳng nói giả, chỉ nhìn xuống Phạm Nghi, hỏi: “ Phạm ái khanh bắt được con chồn nghịch ngợm này ở đâu?”
Phạm Nghi dương dương tự đắc, “ Vi thần chỉ tình cờ tìm được mà thôi. Có lẽ là vì vi thần rất có duyên với nó.”
Tịch Tích Chi cắn răng nghiến lợi. Quỷ mới có duyên với ông! Trước ngày hôm nay, nàng chưa từng gặp qua lão thất phu này.
Sắc mặt An Hoằng Hàn âm u, ngón tay dời về phía long tơ màu lửa đỏ giữa trán nó, xoa nhẹ qua lại mấy cái.
Nếu Phạm Nghi có gan dùng con chồn này để lừa gạt hắn, vậy thì nhất định không thể nghi ngờ rằng nó là thật.
/227
|