"Quả thật rất có duyên..." An Hoằng Hàn nói những lời ý vị sâu xa, ngón tay vuốt vuốt ấn ký giữa trán con chồn, "Phạm đại nhân vì dạ yến này mà hao tâm tốn sức không ít. Con chồn Phượng Vân này, chỉ sợ không dưới mười vạn lượng bạc là không mua được nhỉ?"
An Hoằng Hàn từ từ nói, từng lời khiến người ta thụ sủng nhược kinh.
Rất nhiều đại thần ào ào trợn to hao mắt, nhìn con chồn Phượng Vân chăm chú.
"Không...Không phải là thật chứ?"
"Khi quân phạm thượng chính là tội lớn đó!"
"Lá gan của Phạm đại nhân cũng quá lớn, lại dám dùng một con chồn giả để lừa bệ hạ."
Bên dưới như chảo dầu sôi, miệng tất cả đại thần đóng đóng mở mở, nói chuyện không ngừng.
An Hoằng Hàn chau mày, "Câm miệng hết cho trẫm."
Tiếng vừa dứt, toàn bộ điện Lưu Vân yên lặng như tờ, yên tĩnh tới mức một cây kim rơi cũng nghe tiếng.
"Con chồn Phượng Vân này là thật chứ không phải giả. Nhưng cũng không phải là con trẫm nuôi." Ngón tay An Hoằng Hàn từ từ chuyển qua cổ con chồn. Hắn đối với người và vật luôn luôn không nhân từ nương tay. Chỉ cần hắn khẽ dùng sức, con chồn kia phải chết không thể nghi ngờ.
Tịch Tích Chi nhận ra ý định của hắn, đưa tay cướp đi con chồn kia, "Dù gì cũng là đồng loại của ta, sai lại muốn nó chết?"
Giọng nàng rất nhỏ, chỉ nói với mình An Hoằng Hàn cho nên trong mắt người ngoài, hai người chỉ như đang thầm thì.
An Hoằng Hàn không phản bác, cũng không cướp con chồn kia đi. Hắn hướng mắt về phía các đại thần, quét mắt một lượt, sau đó nhìn về phía Phạm Nghi, nói: "Phạm Đại Nhân định giải thích chuyện này thế nào?"
Phạm Nghi bị sợ tới mức tay chân lạnh buốt, toàn thân run rẩy, quỳ xuống, "Thần...Thần chỉ là muốn giúp bệ hạ tìm sủng vật về, chưa từng nghĩ tới con chồn này lại là giả. Bệ hạ, vi thần tận hiến cho Phong Trạch mấy thập niên, chẳng lẽ nhân phẩm của vi thần mà người còn không tin được ư? Vi thần tuyệt đối không dám nói dối dù chỉ một chút."
Phạm Nghi hiên ngang lẫm liệt nói, hoàn toàn khác với dáng vẻ dương dương tự đắc vừa rồi.
Ninh phi vẫn chú ý tới tình hình toàn trường, thấy phụ thân nhà mình phản ứng rất nhanh thì lau lau mồ hôi đổ ra trên trán.
Hoa phi liếc mắt nhìn nàng, "Nếu phụ thân muội lừa gạt người, là người khác thì cũng thôi đi, nhưng một khi lừa gạt tới trên đầu bệ hạ, muội cho là có mấy loại hậu quả? Tỷ tỷ ta khuyên muội nên chuẩn bị sẵn sàng trước, đừng tưởng rằng lấy một cái cớ đơn giản là có thể ngăn chặn lòng điều tra tiếp của bệ hạ."
Trong lòng Ninh phi thất thượng bát hạ. Nàng có thể có quyền thế như bây giờ ở hậu cung, phần lớn là dựa vào quan hệ của phụ thân. Nếu phụ thân gặp chuyện không may, vậy thì thân phận địa vị của mình cũng sẽ theo đó mà giảm xuống.
Hoàn cung chính là chỗ thực tế nhất. Ngươi có quyền có tài thì người ta sẽ phía sau tiếp trước mà nịnh bợ ngươi. Nếu ngươi hai bàn tay trắng thì nhất định sẽ bị người ta châm chọc khiêu khích. Nhìn Thập tứ công chúa kia mà xem, chẳng phải là ví dụ tốt nhất sao?
Trước kia nàng ta bị người chèn ép, chưa từng có một ngày sống dễ chịu. Mà hôm nay...Đẩy ngã An Nhược Yên, trở thàng công chúa được chào đón nhất.
"Ngươi cho rằng trẫm sẽ tin lời nói dối của ngươi thật à? Chỉ cần trẫm hơi điều tra một chút về lai lịch con chồnnàynày chẳng lẽ còn không rõ ràng?" An Hoằng hàn không chịu bỏ qua, bắt lấy nhược điểm của Phạm Nghi không buông ra.
Hễ là đại thần trên triều đình, ai không lục đục với nhau, nghĩ hết cách được An Hoằng Hàn chú ý? Nhưng thay vì dùng cách đầu cơ trục lợi thì không bằng dẫn sự chú ý của An Hoằng Hàn thì đáng tin hơn.
Trong lòng Phạm Nghi biết một khi chuyện bạo lộ thì nhất định bệ hạ sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình.
“Bệ hạ, vi thần không biết con chồn này không phải là sủng vật của người thật. Vi thần cũng là bị người ta lừa gạt. Chuyện này không có liên quan gì tới vi thần! Lòng trung thành của vi thần có nhật nguyệt chứng giám.”
Nghe những lời tầm thường này, Tịch Tích Chi không nhịn được mà hắt hơi một cái. Những lời này, không biết tiên sinh đã giảng bao nhiêu lần. Nhưng không ngờ có người nói vậy thật.
“Phạm đại nhân, trẫm không xử oan người tốt. Ngươi đã luôn nói mình không rõ, vậy trẫm sẽ không lấy mạng ngươi bây giờ.” An Hoằng Hàn nói bình tĩnh không song, “Người đâu, giải Phạm đại nhân vào thiên lao trước. Chờ trẫm tra rõ rồi sẽ quyết định. Vì sự trong sạch của mình, tin là Phạm đại nhân sẽ không để ý mấy ngày tai ương lao ngục.”
Tuy nói là giọng điệu thương lượng nhưng nhìn khuôn mặt lãnh khốc lạnh lẽo của hắn thì ai cũng biết đây là mệnh lệnh.
Vôn Phạm Nghi không dám nói gì, “Vi thần tuân lệnh.”
Mà sự thật y như An Hoằng Hàn đoán. Chẳng qua là Phạm Nghi vì để đạt được sự coi trọng của An Hoằng Hàn mà cố tình nhờ các mối quan hệ, tìm được đường lên Cưu quốc, vận chuyển một con chồn Phượng Vân về đây. Nhưng không ngờ con chồn này vừa vào tay bệ hạ thì đã bị vạch trần nguyên hình.
Hai thị vệ áp vai Phạm Nghi đi ra khỏi điện Lưu Vân.
Tựa như long trời lở đất, Ninh phi nhìn bóng lưng cha biết mất, không dám quay đầu lại. Cho dù có thể che quá khứ lại không, sau này nhất định địa vị của Phạm Nghi ở trên triều cũng giảm xuống.
“Trẫm cảnh cáo các ngươi, đừng chơi trò bịp bợm dưới mí mắt trẫm. Muốn vinh hoa phú quý không khó, nhưng điều kiện tiên quyết là các ngươi có giá trị đó. Triều đình không nuôi người vô dụng.” Giọng An Hoằng Hàn lộ ra chút khí phách.
Đại thần tại đây đều bị thu hút bời khí thế toàn thân An Hoằng Hàn, tất cả quỳ xuống đất, cúi đầu hô: “Chúng thần hiểu.”
Hiểu? Có lẽ qua không bao lâu nữa sẽ quên.
An Hoằng Hàn cũng không muốn nhiều lời với lần này, vung tay lên, “Tất cả đứng lên đi. Hôm nay trẫm mệt rồi, dạ yến lần này đến đây là kết thúc.”
Vốn cái gọi là dạ yến không có gì đáng mong đợi. Dây dưa với đám đại thần này ở điện Lưu Vân còn không bằng ôm hài tử nhà mình về điện Bàn Long ngủ.
So với An Hoằng Hàn trẻ tuổi sức lực dồi dào, Tích Tịch Chi mới là mệt thật. Vừa rồi ngồi trong lòng An Hoằng Hàn, nàng không nhịn được mà ngáp.
Nhìn con chồn nhỏ trong lòng Tích Tịch Chi, An Hoằng Hàn cảm thấy hơi chướng mắt. Một thứ gì đó, chỉ cần có một là đủ rồi.
“Lâm Ân, cầm con chồn này đi ném.”
Lời nói lạnh lung truyền vào tai Tịch Tích Chi khiến nàng càng ôm chặt con chồn Phượng Vân hơn. Người khác thì không rõ sự bi thương khi làm sủng vật, chẳng lẽ nàng còn không biết? Vừa nghĩ là biêt con chồn này không có thần thức. Nếu ném nó đi, sợ rằng không sống được mấy ngày.
“Ta muốn nuôi.” Nếu mọi người đều là đồng loại, đương nhiên nàng không thể mặc kệ không quan tâm.
Lâm Ân cũng thấy quyết định của Tịch cô nương rất hay, phụ họa, “Bệ hạ, tin rằng chồn Phượng Vân cũng có bằng hữu. Hai con chồn thì vừa hay có đôi rồi.”
Lâm Ân không nói những lời này thì An Hoằng Hàn còn có thể để con chồn này lại. Nhưng Lâm Ân vừa nói ra câu này, vẻ mặt hắn càng thêm âm trầm. hắn nghiêng người nhìn bên cạnh Tịch Tích Chi. Thứ của hắn đương nhiên phải do hắn nuôi. Về phần bằng hữu? Không cần phải nói nữa.
“Trẫm nói cầm đi ném, đừng để trẫm nói lần thứ hai.”
Lửa giận khó hiểu của bệ hạ khiến Lâm Ân không biết phải làm sao, vội vàng cúi đầu ứng tiếng, “Nô tài tuân lệnh, sẽ đưa nó đi.”
Lâm Ân chỉ vào thứ khiến bệ hạ phát ra uy áp, đưa tay đoạt lấy con chồn trong lòng Tịch Tích Chi. Mà con chồn kia ăn bản không biết số mạng sau này, vẫn nhát gan, người run lầy bẩy.
Tịch Tích Chi định cản đường Lâm Ân thì bị An Hoằng Hàn nắm chặt tay.
“Ta muốn nuôi nó.” Nàng tuyên bố lần nữa.
“Trẫm không cần hai con sủng vật giống nhau.” Ý của hắn là chỉ cần một con chồn Phượng Vân.
Tịch Tích Chi tức tới mức nghiếng răng, lòng than, chẳng phải chỉ là một con chồn à? Lại không ăn được bao nhiêu thứ, dùng không hết bao nhiêu bạc, vì sao không thể nuôi chứ?
Mắt thấy Lâm Ân sắp ôm con chồn Phượng Ân đi, nàng thầm muốn thoát khỏi bàn tay to đang nắm chặt tay mình.
Hạnh động của hai người khiến nhựng đại thần phía dưới chú ý.
Tuy con chồn Phượng Vân kia không phải là sủng vật của bệ hạ nhưng nó cũng vô cùng quý giá trên thế gian này gần như là tuyệt chủng rồi. Đã rất lâu chưa có chuyện thế này xảy ra.
Nghe bệ hạ nói muốn vứt con chồn kia đi, tất cả mọi người đều cảm thấy đáng tiếc.
So với con chồn Phượng Vân này, đương nhiên Đông Phương Vưu Dục chỉ thích con trước. Nhưng nhìn ánh mắt cực kỳ muốn giữ con chồn kia của Tịch Tích Chi, hắn không kiềm được mà chìa tay giúp đỡ, “Bệ hạ, bản điện có chuyện muốn nhờ.”
Đông Phương Vưu Dục lập tức dẫn tới sự chú ý của mọi người…
An Hoằng Hàn nắm chặt bàn tay nhỏ đang giãy dụa của Tịch Tích Chi, giam nàng trong lòng mình, “Mời Thái tử Luật Vân quốc nói.”
Đông Phương Vưu Dục hắng giọng, khụ hai tiếng, “Bản điện cũng vô cùng yêu thích con chồn Phượng Vân. Nếu bệ hạ không cần nó, chi bằng tặng nó cho bản điện? Nhất định bản điện sẽ đối xử với nó thật tốt?”
Đầu tiên là An Hoằng Hàn nhíu mày. Bởi vì không muốn ầm ĩ căng thẳng với Tịch Tích Chi nên hắn nhìn về phía nàng, ý bảo nàng ra quyết định.
Có người nhận nuôi con chồn Phượng Vân thì không còn gì tốt hơn. Tịch Tích Chi quan sát Đông Phương Vưu Dục mấy lần. Tuy người này có biệt hiệu là hổ biết cười nhưng tâm địa cũng không tệ lắm. Con chồn Phượng Vân vào tay hắn, còn không tới mức bị ngược đãi.
“Cho hắn.” Hai chữ, nàng nói cho An Hoằng Hàn biết quyết định của mình.
An Hoằng Hàn vẫy tay với Lâm Ân, “Nếu thái tử điện hạ mở miệng muốn, sao trẫm có thể không để ý? Lâm Ân, đưa con chồn Phượng Vân cho thái tử điện hạ.”
Đông Phương Vưu Dục cũng không biết làm sao với lần này. Tuy nói là hắn thích con chồn Phượng Vân nhưng thích và nuôi là hai chuyện khác nhau. Thật không hiểu tại sao chỉ bằng một ánh mắt, một động tác của hài tử kia lại khiến hắn ra quyết định như vậy.
Đông Phương Vưu Dục đưa tay nhận lấy con chồn, ôm vào lòng. Lông con chồn Phượng Vân vô cùng mềm mại, vuốt lên vô cùng êm ái. Thảo nào trước kia An Hoằng Hàn luôn ôm con chồn kia, thì ra là có nguyên nhân.
“Dạ yến liền giải tán đi. Các vị đại nhân cũng về nghỉ ngơi sớm đi.” An Hoằng Hàn phất phất áo bào, đứng lên, kéo bàn tay nhỏ của Tịch Tích Chi, rời khỏi đài cao chín bậc từ bên hông.
Tịch Tích Chi ngoảnh đầu lại nhìn Đông Phương Vưu Dục, thấy hắn đang vuốt ve lông con chồn nhỏ kia, lúc này mới yên tâm.
Đèn đuốc trong viện Bàn Long sáng trưng. Khi An Hoằng Hàn bước vào điện, tất cả cung nữ thái giám đều khom người hành lễ.
Vì chuyện con chồn Phượng Vân kia mà Tịch Tích Chi vẫn giận dỗi An Hoằng Hàn cho nên luôn không để ý tới hắn. Sau khi tắm xong, nàng chui vào chăn, bắt đầu ngủ.
An Hoằng Hàn từ từ nói, từng lời khiến người ta thụ sủng nhược kinh.
Rất nhiều đại thần ào ào trợn to hao mắt, nhìn con chồn Phượng Vân chăm chú.
"Không...Không phải là thật chứ?"
"Khi quân phạm thượng chính là tội lớn đó!"
"Lá gan của Phạm đại nhân cũng quá lớn, lại dám dùng một con chồn giả để lừa bệ hạ."
Bên dưới như chảo dầu sôi, miệng tất cả đại thần đóng đóng mở mở, nói chuyện không ngừng.
An Hoằng Hàn chau mày, "Câm miệng hết cho trẫm."
Tiếng vừa dứt, toàn bộ điện Lưu Vân yên lặng như tờ, yên tĩnh tới mức một cây kim rơi cũng nghe tiếng.
"Con chồn Phượng Vân này là thật chứ không phải giả. Nhưng cũng không phải là con trẫm nuôi." Ngón tay An Hoằng Hàn từ từ chuyển qua cổ con chồn. Hắn đối với người và vật luôn luôn không nhân từ nương tay. Chỉ cần hắn khẽ dùng sức, con chồn kia phải chết không thể nghi ngờ.
Tịch Tích Chi nhận ra ý định của hắn, đưa tay cướp đi con chồn kia, "Dù gì cũng là đồng loại của ta, sai lại muốn nó chết?"
Giọng nàng rất nhỏ, chỉ nói với mình An Hoằng Hàn cho nên trong mắt người ngoài, hai người chỉ như đang thầm thì.
An Hoằng Hàn không phản bác, cũng không cướp con chồn kia đi. Hắn hướng mắt về phía các đại thần, quét mắt một lượt, sau đó nhìn về phía Phạm Nghi, nói: "Phạm Đại Nhân định giải thích chuyện này thế nào?"
Phạm Nghi bị sợ tới mức tay chân lạnh buốt, toàn thân run rẩy, quỳ xuống, "Thần...Thần chỉ là muốn giúp bệ hạ tìm sủng vật về, chưa từng nghĩ tới con chồn này lại là giả. Bệ hạ, vi thần tận hiến cho Phong Trạch mấy thập niên, chẳng lẽ nhân phẩm của vi thần mà người còn không tin được ư? Vi thần tuyệt đối không dám nói dối dù chỉ một chút."
Phạm Nghi hiên ngang lẫm liệt nói, hoàn toàn khác với dáng vẻ dương dương tự đắc vừa rồi.
Ninh phi vẫn chú ý tới tình hình toàn trường, thấy phụ thân nhà mình phản ứng rất nhanh thì lau lau mồ hôi đổ ra trên trán.
Hoa phi liếc mắt nhìn nàng, "Nếu phụ thân muội lừa gạt người, là người khác thì cũng thôi đi, nhưng một khi lừa gạt tới trên đầu bệ hạ, muội cho là có mấy loại hậu quả? Tỷ tỷ ta khuyên muội nên chuẩn bị sẵn sàng trước, đừng tưởng rằng lấy một cái cớ đơn giản là có thể ngăn chặn lòng điều tra tiếp của bệ hạ."
Trong lòng Ninh phi thất thượng bát hạ. Nàng có thể có quyền thế như bây giờ ở hậu cung, phần lớn là dựa vào quan hệ của phụ thân. Nếu phụ thân gặp chuyện không may, vậy thì thân phận địa vị của mình cũng sẽ theo đó mà giảm xuống.
Hoàn cung chính là chỗ thực tế nhất. Ngươi có quyền có tài thì người ta sẽ phía sau tiếp trước mà nịnh bợ ngươi. Nếu ngươi hai bàn tay trắng thì nhất định sẽ bị người ta châm chọc khiêu khích. Nhìn Thập tứ công chúa kia mà xem, chẳng phải là ví dụ tốt nhất sao?
Trước kia nàng ta bị người chèn ép, chưa từng có một ngày sống dễ chịu. Mà hôm nay...Đẩy ngã An Nhược Yên, trở thàng công chúa được chào đón nhất.
"Ngươi cho rằng trẫm sẽ tin lời nói dối của ngươi thật à? Chỉ cần trẫm hơi điều tra một chút về lai lịch con chồnnàynày chẳng lẽ còn không rõ ràng?" An Hoằng hàn không chịu bỏ qua, bắt lấy nhược điểm của Phạm Nghi không buông ra.
Hễ là đại thần trên triều đình, ai không lục đục với nhau, nghĩ hết cách được An Hoằng Hàn chú ý? Nhưng thay vì dùng cách đầu cơ trục lợi thì không bằng dẫn sự chú ý của An Hoằng Hàn thì đáng tin hơn.
Trong lòng Phạm Nghi biết một khi chuyện bạo lộ thì nhất định bệ hạ sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình.
“Bệ hạ, vi thần không biết con chồn này không phải là sủng vật của người thật. Vi thần cũng là bị người ta lừa gạt. Chuyện này không có liên quan gì tới vi thần! Lòng trung thành của vi thần có nhật nguyệt chứng giám.”
Nghe những lời tầm thường này, Tịch Tích Chi không nhịn được mà hắt hơi một cái. Những lời này, không biết tiên sinh đã giảng bao nhiêu lần. Nhưng không ngờ có người nói vậy thật.
“Phạm đại nhân, trẫm không xử oan người tốt. Ngươi đã luôn nói mình không rõ, vậy trẫm sẽ không lấy mạng ngươi bây giờ.” An Hoằng Hàn nói bình tĩnh không song, “Người đâu, giải Phạm đại nhân vào thiên lao trước. Chờ trẫm tra rõ rồi sẽ quyết định. Vì sự trong sạch của mình, tin là Phạm đại nhân sẽ không để ý mấy ngày tai ương lao ngục.”
Tuy nói là giọng điệu thương lượng nhưng nhìn khuôn mặt lãnh khốc lạnh lẽo của hắn thì ai cũng biết đây là mệnh lệnh.
Vôn Phạm Nghi không dám nói gì, “Vi thần tuân lệnh.”
Mà sự thật y như An Hoằng Hàn đoán. Chẳng qua là Phạm Nghi vì để đạt được sự coi trọng của An Hoằng Hàn mà cố tình nhờ các mối quan hệ, tìm được đường lên Cưu quốc, vận chuyển một con chồn Phượng Vân về đây. Nhưng không ngờ con chồn này vừa vào tay bệ hạ thì đã bị vạch trần nguyên hình.
Hai thị vệ áp vai Phạm Nghi đi ra khỏi điện Lưu Vân.
Tựa như long trời lở đất, Ninh phi nhìn bóng lưng cha biết mất, không dám quay đầu lại. Cho dù có thể che quá khứ lại không, sau này nhất định địa vị của Phạm Nghi ở trên triều cũng giảm xuống.
“Trẫm cảnh cáo các ngươi, đừng chơi trò bịp bợm dưới mí mắt trẫm. Muốn vinh hoa phú quý không khó, nhưng điều kiện tiên quyết là các ngươi có giá trị đó. Triều đình không nuôi người vô dụng.” Giọng An Hoằng Hàn lộ ra chút khí phách.
Đại thần tại đây đều bị thu hút bời khí thế toàn thân An Hoằng Hàn, tất cả quỳ xuống đất, cúi đầu hô: “Chúng thần hiểu.”
Hiểu? Có lẽ qua không bao lâu nữa sẽ quên.
An Hoằng Hàn cũng không muốn nhiều lời với lần này, vung tay lên, “Tất cả đứng lên đi. Hôm nay trẫm mệt rồi, dạ yến lần này đến đây là kết thúc.”
Vốn cái gọi là dạ yến không có gì đáng mong đợi. Dây dưa với đám đại thần này ở điện Lưu Vân còn không bằng ôm hài tử nhà mình về điện Bàn Long ngủ.
So với An Hoằng Hàn trẻ tuổi sức lực dồi dào, Tích Tịch Chi mới là mệt thật. Vừa rồi ngồi trong lòng An Hoằng Hàn, nàng không nhịn được mà ngáp.
Nhìn con chồn nhỏ trong lòng Tích Tịch Chi, An Hoằng Hàn cảm thấy hơi chướng mắt. Một thứ gì đó, chỉ cần có một là đủ rồi.
“Lâm Ân, cầm con chồn này đi ném.”
Lời nói lạnh lung truyền vào tai Tịch Tích Chi khiến nàng càng ôm chặt con chồn Phượng Vân hơn. Người khác thì không rõ sự bi thương khi làm sủng vật, chẳng lẽ nàng còn không biết? Vừa nghĩ là biêt con chồn này không có thần thức. Nếu ném nó đi, sợ rằng không sống được mấy ngày.
“Ta muốn nuôi.” Nếu mọi người đều là đồng loại, đương nhiên nàng không thể mặc kệ không quan tâm.
Lâm Ân cũng thấy quyết định của Tịch cô nương rất hay, phụ họa, “Bệ hạ, tin rằng chồn Phượng Vân cũng có bằng hữu. Hai con chồn thì vừa hay có đôi rồi.”
Lâm Ân không nói những lời này thì An Hoằng Hàn còn có thể để con chồn này lại. Nhưng Lâm Ân vừa nói ra câu này, vẻ mặt hắn càng thêm âm trầm. hắn nghiêng người nhìn bên cạnh Tịch Tích Chi. Thứ của hắn đương nhiên phải do hắn nuôi. Về phần bằng hữu? Không cần phải nói nữa.
“Trẫm nói cầm đi ném, đừng để trẫm nói lần thứ hai.”
Lửa giận khó hiểu của bệ hạ khiến Lâm Ân không biết phải làm sao, vội vàng cúi đầu ứng tiếng, “Nô tài tuân lệnh, sẽ đưa nó đi.”
Lâm Ân chỉ vào thứ khiến bệ hạ phát ra uy áp, đưa tay đoạt lấy con chồn trong lòng Tịch Tích Chi. Mà con chồn kia ăn bản không biết số mạng sau này, vẫn nhát gan, người run lầy bẩy.
Tịch Tích Chi định cản đường Lâm Ân thì bị An Hoằng Hàn nắm chặt tay.
“Ta muốn nuôi nó.” Nàng tuyên bố lần nữa.
“Trẫm không cần hai con sủng vật giống nhau.” Ý của hắn là chỉ cần một con chồn Phượng Vân.
Tịch Tích Chi tức tới mức nghiếng răng, lòng than, chẳng phải chỉ là một con chồn à? Lại không ăn được bao nhiêu thứ, dùng không hết bao nhiêu bạc, vì sao không thể nuôi chứ?
Mắt thấy Lâm Ân sắp ôm con chồn Phượng Ân đi, nàng thầm muốn thoát khỏi bàn tay to đang nắm chặt tay mình.
Hạnh động của hai người khiến nhựng đại thần phía dưới chú ý.
Tuy con chồn Phượng Vân kia không phải là sủng vật của bệ hạ nhưng nó cũng vô cùng quý giá trên thế gian này gần như là tuyệt chủng rồi. Đã rất lâu chưa có chuyện thế này xảy ra.
Nghe bệ hạ nói muốn vứt con chồn kia đi, tất cả mọi người đều cảm thấy đáng tiếc.
So với con chồn Phượng Vân này, đương nhiên Đông Phương Vưu Dục chỉ thích con trước. Nhưng nhìn ánh mắt cực kỳ muốn giữ con chồn kia của Tịch Tích Chi, hắn không kiềm được mà chìa tay giúp đỡ, “Bệ hạ, bản điện có chuyện muốn nhờ.”
Đông Phương Vưu Dục lập tức dẫn tới sự chú ý của mọi người…
An Hoằng Hàn nắm chặt bàn tay nhỏ đang giãy dụa của Tịch Tích Chi, giam nàng trong lòng mình, “Mời Thái tử Luật Vân quốc nói.”
Đông Phương Vưu Dục hắng giọng, khụ hai tiếng, “Bản điện cũng vô cùng yêu thích con chồn Phượng Vân. Nếu bệ hạ không cần nó, chi bằng tặng nó cho bản điện? Nhất định bản điện sẽ đối xử với nó thật tốt?”
Đầu tiên là An Hoằng Hàn nhíu mày. Bởi vì không muốn ầm ĩ căng thẳng với Tịch Tích Chi nên hắn nhìn về phía nàng, ý bảo nàng ra quyết định.
Có người nhận nuôi con chồn Phượng Vân thì không còn gì tốt hơn. Tịch Tích Chi quan sát Đông Phương Vưu Dục mấy lần. Tuy người này có biệt hiệu là hổ biết cười nhưng tâm địa cũng không tệ lắm. Con chồn Phượng Vân vào tay hắn, còn không tới mức bị ngược đãi.
“Cho hắn.” Hai chữ, nàng nói cho An Hoằng Hàn biết quyết định của mình.
An Hoằng Hàn vẫy tay với Lâm Ân, “Nếu thái tử điện hạ mở miệng muốn, sao trẫm có thể không để ý? Lâm Ân, đưa con chồn Phượng Vân cho thái tử điện hạ.”
Đông Phương Vưu Dục cũng không biết làm sao với lần này. Tuy nói là hắn thích con chồn Phượng Vân nhưng thích và nuôi là hai chuyện khác nhau. Thật không hiểu tại sao chỉ bằng một ánh mắt, một động tác của hài tử kia lại khiến hắn ra quyết định như vậy.
Đông Phương Vưu Dục đưa tay nhận lấy con chồn, ôm vào lòng. Lông con chồn Phượng Vân vô cùng mềm mại, vuốt lên vô cùng êm ái. Thảo nào trước kia An Hoằng Hàn luôn ôm con chồn kia, thì ra là có nguyên nhân.
“Dạ yến liền giải tán đi. Các vị đại nhân cũng về nghỉ ngơi sớm đi.” An Hoằng Hàn phất phất áo bào, đứng lên, kéo bàn tay nhỏ của Tịch Tích Chi, rời khỏi đài cao chín bậc từ bên hông.
Tịch Tích Chi ngoảnh đầu lại nhìn Đông Phương Vưu Dục, thấy hắn đang vuốt ve lông con chồn nhỏ kia, lúc này mới yên tâm.
Đèn đuốc trong viện Bàn Long sáng trưng. Khi An Hoằng Hàn bước vào điện, tất cả cung nữ thái giám đều khom người hành lễ.
Vì chuyện con chồn Phượng Vân kia mà Tịch Tích Chi vẫn giận dỗi An Hoằng Hàn cho nên luôn không để ý tới hắn. Sau khi tắm xong, nàng chui vào chăn, bắt đầu ngủ.
/227
|