Tay áo xắn tới khuỷu tay, khuôn mặt phúng phính của Tịch Tích Chi dính rất nhiều bột mì. Đôi tay nhỏ bé không nhừng nhào bột, trong lòng thầm nghĩa, trước kia An Hoằng hàn luôn coi khuôn mặt tròn tròn của mình như bột mì mà nhào, còn lần này, nàng lại chân chân thật thật nhào bột mì.
Kiếp trước nàng cũng từng nhào bột mì cho nên về khía cạnh quy trình thao tác vẫn vô cùng hiểu rõ. Có điều nàng đã coi trọng thể lực của mình. Mới nhào không bao lâu đầu nàng đã đầy mồ hôi, cánh tay nhỏ mỏi tới mức không muốn động.
Tuy ngự trù mập luôn nấu ăn làm cơm nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn sang bên này. Thấy Tịch Tích Chi hơi mệt, để cái muôi lớn xuống, lau lòng bàn tay dính dầu mỡ vào tạp dề đeo ngang hông, đi tới, nói: "Tịch cô nương, nếu người mệt thì để nô tài làm cho."
Từng nghe những lời đồn về hài tử này nhưng ngự trù mập vẫn giúp nàng. Vả lại, càng nhìn tiểu cô nương này ông càng cảm thấy vô cùng giống con chồn kia, đều đáng yêu như vậy.
"Không cần." Tịch Tích Chi thở hổn hển, nhào bột tiếp, "Tự ta có thể làm."
Lúc nhào bột gần xong, nàng giơ tay áo lau mồ hôi. Sau đó nàng vắt bột thành những sợi dài và mảnh bằng nhau.
Quần áo vốn lộng lẫy của Tịch Tích Chi vì bột mì mà trở nên vô cùng dơ dáy bẩn thỉu.
Nước trong nồi lớn sôi lên, nàng thấy độ nóng ổn, liền ném bột đã vắt vào. Nàng làm chính là mì trường thọ. Mì này vô cùng dài, lúc vắt không dễ dàng. Độ cao của Tịch Tích Chi có hạn nên chỉ có thể nhón chân lên, nhìn mì sôi ùng ục trong nồi.
Rất nhiều ngự trù nhìn chằm chằm động tĩnh bên này, không ít người đều đã đoán ra hài tử này định làm mì gì.
Ngự trù mập cũng khen ngợi, khích lệ một caia, "Hài tử này rất tình thâm ý trọng."
Nếu không phải là quan tâm đối phương thì sao có thể sẵn lòng đích thân xuống bếp? Huống hồ hài tử này còn nhỏ như vậy.
Bỏ gia vị xong, Tịch Tích Chi cầm đũa gắp sợi mì lên. Nàng không dám dùng sức quá mạnh, chỉ sợ gắp gãy sợi mì. Động tác của nàng vô cùng cẩn thận nghiêm túc, chuyên tâm gắp sợi mì trong nồi ra, sau đó trộn gia vị, rắc hành thái nhỏ các loại lên.
"Đại công cáo thành." Nhìn mì trường thọ trong khay, lòng nàng vui vẻ nở đầy hoa.
Hai cái tay nhỏ bé nâng cái khay lên, nàng cất bước đi ra ngoài.
"Ta đã làm xog chuyện của mình, trả bếp lò cho các ngươi."
Ngự trù mập lập tức phân phó người qua dọn dẹp, sau đó lại tiếp tục nấu ăn, mong đừng làm lỡ giờ mang đồ ăn lên.
Ra ngoài từ ngự thiện phòng, Tịch Tích Chi như một con mèo hoa nhỏ, trên mặt đông một vệt tây một cục bột, trên váy áo cũng đầy bột màu trắng. Trên đường ra khỏi ngự thiện phòng, nàng không biết bị bao nhiêu người vây xem.
Chỉ tiếc thần kinh Tịch Tích Chi thô, căn bản không để ý tới những người đang nhìn nàng. Ánh mắt nàng chỉ nhìn mì trường thọ chằm chằm, sợ có sơ xuất gì, lúc đi đường cũng cố gắng đi chậm hết mức.
Vòng qua hành lang dài, Tịch Tích Chi lén lén lút lút chạy vào từ cửa sau điện Lưu Vân. Bước chân của nàng rất ổn, duy trì cân bằng, cố gắng để mù trường thọ không bị sánh ra ngoài.
Ca múa vẫn tiếp tục, ba yêu tinh siêng năng khiêu vũ, tựa như quên mất hoàn cảnh nơi này, hòa mình vào bụi hoa. Bọn họ mặc sức múa, mỗi động tác đều vô cùng có sức quyến rũ, không biết mê hoặc trái tim biết bao nhiêu Thiếu công tử ca.
Tịch Tích Chi chậc chậc lưỡi. Ba yêu tinh các nàng không chỉ rất xinh đẹp mà kỹ thuật múa càng là tuyệt nhất, sao có thể không khiến người ta say mê?
Tầm nhìn thu hồi về từ trong đại điện, nàng cẩn thận từng li từng tí che chở mì trường thọ, đi tới đài cao chín bậc. Nàng cố gắng đi đường vòng, một hồi thì lại trốn ra sau lưng thị vệ, muốn bóng dáng thị vệ che mình đi.
Nhưng nàng đã đánh giá thấp khả năng quan sát của An Hoằng Hàn.
“Nếu đã trở về thì còn ẩn ẩn nấp nấp làm cái gì? Nàng cầm cái gì ở trong tay vậy?” Dạ yến đã bắt đầu từ lâu, không nhận được quà nên đương nhiên tâm trạng An Hoằng Hàn không thể tốt được, giọng điệu nói chuyện mang theo chút lạnh như băng.
Tịch Tích Chi hoảng sợ, kề cà đi ra từ phía sau thị vệ, vươn tay nâng cái khay trong tay lên, “Là mì trường thọ.”
Thấy mặt An Hoằng Hàn u ám lạnh lung, trái tim nhỏ của Tịch Tích Chi nhảy thình thịch, nổi lòng can đảm, đi về phía long ỷ.
An Hoằng Hàn nhíu đôi mày kiếm, dường như rất không hài lòng, đôi mắt quét tiểu hài từ tới tới lui lui.
Khay mì trường thọ này dù gì cũng là Tịch Tích Chi khổ khổ cực cực làm ra, nhìn thấy ánh mắt đối phương như thế, nàng hơi nổi giận. Nàng bĩu môi trừng hắn, thở hồng hộc mà nói: “ Nếu huynh không thích thì ta sẽ không tặng.”
Mày An Hoằng Hàn càng nhíu sâu hơn: “ Trẫm nói nhựng lời này lúc nào?”
“Vẻ mặt của huynh như vậy không phải là đng nói không thích à?” Tịch Tích Chi bưng mì trường thọ lên, che chở chặt chẽ.
“Trẫm không nói thế.” An Hoằng Hàn vẫy tay với nàng, ý bảo nàng tới đây.
Tịch Tích Chi bán tính bán nghi đi tới, tự nhủ, nếu huynh thích sao lại nhíu mày? Không biết lão nhân gia sưng mặt lên là dọa người cỡ nào à?
An Hoằng Hàn vươn tay nhận lấy mì trường thọ, đầu tiên là nhìn liếc qua rồi để trên bàn. Hắn giơ tay lên, dùng aty áo bào lau mặt nàng, sau đó phủi sạch bột trên mặt trên người nàng.
“Trẫm nhíu mày không phải vì tô mì này mà là vì dáng vẻ của nàng.” An Hoằng Hàn vừa lau sạch vết bẩn trên áo Tịch Tích Chi vừa nói: “ Toàn thân bẩn thỉu mà không sợ làm mất mặt trẫm? Lần sau không cần nàng vào ngự thiện phòng, phân phó đám đầu bếp kia làm là được rồi.”
Tịch Tích Chi chớp mắt mấy cái. Sắc mặt An Hoằng Hàn không tốt là bởi vì toàn thân nàng nhếch nhác?
“Ý nghĩa khác nhau. Nếu là quà tặng sinh nhật huynh thì phải tốn tâm tư, tự mình làm.” Tịch Tích Chi nói vô cùng nghiêm túc. Tuy An Hoằng Hàn thường xuyên bắt nạt nàng nhưng nàng cũng biết…… Nam nhân này là thật lòng đối xử tốt với nàng.
Ngoài sư phụ ra, có lẽ chỉ có An Hoằng Hàn đáng để nàng quý trọng nhất.
Tầm mắt An Hoằng Hàn lại thả vào trên mì trường thọ, “Nhìn không tệ, không biết mùi vị ra sao đây?”
“Nếm thử một chút chẳng phải sẽ biết à?” Tịch Tích Chi cầm đũa bạc lên, đưa cho hắn.
Hắn gắp một sợi mì, đang định cắn xuống thì nàng hô, “Mì trường thọ không được để đứt.”
An Hoằng Hàn dùng đũa bạc quấn sợi mì, lúc này mới phát hiện tô mì này chỉ có một sợi.
“Ừ.” Thản nhiên đáp lại một tiếng, hắn lại gắp sợi mì lên đưa vào miệng lần nữa.
Tuy mùi vắt mì không sánh được với tay nghề của ngự trù nhưng vừa nghĩ tới là tay tiểu tử nào đó làm ra, An Hoằng Hàn chỉ cảm thấy mĩ vị thế gian cũng bình thường thôi.
Mì trường thọ vô cùng dài cho nên lúc ăn sẽ có rất phiền phức, đặc biệt dáng vẻ ăn mì nhìn rất buồn cười. Mà tất cả những thứ này không xảy ra trên người An Hoằng Hàn. Hắn tao nhã gắp sợi mì, từ từ chậm rãi đưa vào trong miệng.
Lâm Ân và các thái giám nhìn cảnh tượng này đều cảm thấy hơi khó tin. Sao bệ hạ lại nghe theo quyết định của người khác? Vì sao tiểu cô nương này bảo người không được cắn gãy sợi mì, bệ hạ lại ăn như vậy thật?
Tịch Tích Chi hài lòng nhìn An Hoằng Hàn, mãi cho đến khi đoạn cuối cùng của sợi mì vào miệng hắn mới lộ ra lúm đống tiền.
“Chắc chắn huyng có thể sống lâu trăm tuổi……”
Thài giám cung nữ xung quanh bị dọa sợ tới mức hít một hơi. Những lời này mà nói ở dân gian thì hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng nhười mà nàng nói lại đường đường là bệ hạ Phong Trạch quốc. Miễn là vua một nước thì chắc chắn phải dùng từ vạn tuế để miêu tả! Mà Tịch Tích Chi lại chỉ nói trăm tuổi.
Rất nhiều người cũng thấy chắc chắn tiểu cô nương này sẽ gặp tai họa. Nhưng An Hoằng Hàn lại vươn tay đầy cưng chiều, khẽ xoa cái trán nàng.
Tịch Tích Chi tu tiên, vậy chắc chắn tuổi thọ sẽ không ngắn, chỉ cần có thể lên trời là có thể thọ sánh với trời. Mà An Hoằng Hàn thì khác. Tuy hắn hưởng hết vinh hoa thế gian, có được vị trí chí cao vô thượng lại là thân thể người phàm. Bất kể giờ đây phong hoa cỡ nào, luôn sẽ có một ngày phải về với đất mẹ.
Nghĩ tới khả năng này, mắt An Hoằng Hàn lạnh như băng rất đáng sợ. Ánh mắt sâu thẳm lóe lên vài cái.
Phân phó cung nữ dọn cái khay đi, ôm vào lòng mình, Dức lực bá đạo làm nàng hơi khó hiểu.
Ba yêu tinh phía dưới thấy Tịch Tích Chi bên này đã xong việc thì từ từ kết thúc, chậm rãi thối lui.
Tịch Tích Chi đã phân phó các nàng múa xong thì tự đi về. Thời gian các nàng sống trong cung cũng không ngắn, vẫn biết đường.
Có điều vì lý do an toàn, Tịch Tích Chi vẫn phân phó Lâm Ân tìm mấy thái giám hộ tống các nàng đi.
Tất cả đại thần trong điện Lưu Vân thì thầm với nhau, nhìn như bô cùng vui vẻ. Dạ yến lần này không chỉ có đại thần tới tham gia mà hậu cung nữ quyến cũng không ít. Hễ là phi tử có hàm trên đều đến đông đủ.
Tịch Tích Chi thoáng nhìn thì thấy có khoảng hai ba mươi mỹ nhân ngồi dưới. Hoa phi Ninh phi cũng ngồi trong số đó……
Hành động giữa An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi có không ít người nhìn thấy. Nhưng tất cả mọi người đều thức thời, không dám nói lên nửa chữ.
“Hoa phi, tỷ nhìn một chút. Bệ hạ ôm nữ hài tử kia trước mặt mọi người. Bây giờ nàng ta còn nhỏ, không tạo thành song gió gì, có điều…… Sau này khó mà chắc chắn được.” Ninh Phi oán hận nghiến răng, len lén đánh giá cảnh tượng trên đài cao.
Ngay từ đầu Hoa phi đã chú ý tới, chỉ không ngờ nàng đã cảnh cáo người kia mà người đó không thu lại nửa phần, lại càng chạy càng gần tới bệ hạ.
Hoa phi là một nữ nhân khá có tâm kế, nét mặt vẫn duy trì bình tĩnh, “Ninh phi, nàng ta chỉ là một đứa bé, chúng ta há có thể so bì với một đứa bé? Không sợ mất thân phận à?”
Dù muốn chỉnh đối phương, các nàng cũng không thể thể hiện rõ ràng như thế.
Chỗ ngồi các công chúa cách các phi tần không xa. Kể từ khi An Nhược Yên chết đi, Thập Tứ công chúa vốn không ai biết tới được bệ hạ cưng chiều. Chẳng những thường được bệ hạ ban thưởng mà còn trở thành công chúa đứng đầu. Công chúa đối nghịch với nàng khắp nơi trước kia đều cậy quyền cậy thế mà leo lên đầu nàng.
Vừa hay An Vân Y nghe được hết lời Hoa phi và Ninh phi, cũng nhìn theo ánh mắt của các nàng, nhìn về phía đài cao cấp chính. Lần đầu tiên nàng gặp nữ hài tử kia chính là ở viện Thái phó. Nhưng không hiều tại sao nữ hài kia tới một lần lại không tới nữa.
Gần đây lời đồn về Tịch Tích Chi rất nhiều nhưng không ai đoán ra thật giả trong đó.
Nhìn nữ hài không có chút liên quan nào tới hoàng thất dựa vào lòng hoàng huynh, trong lòng An Vân Y từ từ sinh ra chút ghen tỵ. Nàng làm nhiều như vậy toàn là vì lấy được sự chú ý của hoàng huynh, rõ ràng đã nắm được tất cả trong tay, không ngờ lại nhảy ra một chướng ngại vật vào thời khắc mấu chốt.
Kiếp trước nàng cũng từng nhào bột mì cho nên về khía cạnh quy trình thao tác vẫn vô cùng hiểu rõ. Có điều nàng đã coi trọng thể lực của mình. Mới nhào không bao lâu đầu nàng đã đầy mồ hôi, cánh tay nhỏ mỏi tới mức không muốn động.
Tuy ngự trù mập luôn nấu ăn làm cơm nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn sang bên này. Thấy Tịch Tích Chi hơi mệt, để cái muôi lớn xuống, lau lòng bàn tay dính dầu mỡ vào tạp dề đeo ngang hông, đi tới, nói: "Tịch cô nương, nếu người mệt thì để nô tài làm cho."
Từng nghe những lời đồn về hài tử này nhưng ngự trù mập vẫn giúp nàng. Vả lại, càng nhìn tiểu cô nương này ông càng cảm thấy vô cùng giống con chồn kia, đều đáng yêu như vậy.
"Không cần." Tịch Tích Chi thở hổn hển, nhào bột tiếp, "Tự ta có thể làm."
Lúc nhào bột gần xong, nàng giơ tay áo lau mồ hôi. Sau đó nàng vắt bột thành những sợi dài và mảnh bằng nhau.
Quần áo vốn lộng lẫy của Tịch Tích Chi vì bột mì mà trở nên vô cùng dơ dáy bẩn thỉu.
Nước trong nồi lớn sôi lên, nàng thấy độ nóng ổn, liền ném bột đã vắt vào. Nàng làm chính là mì trường thọ. Mì này vô cùng dài, lúc vắt không dễ dàng. Độ cao của Tịch Tích Chi có hạn nên chỉ có thể nhón chân lên, nhìn mì sôi ùng ục trong nồi.
Rất nhiều ngự trù nhìn chằm chằm động tĩnh bên này, không ít người đều đã đoán ra hài tử này định làm mì gì.
Ngự trù mập cũng khen ngợi, khích lệ một caia, "Hài tử này rất tình thâm ý trọng."
Nếu không phải là quan tâm đối phương thì sao có thể sẵn lòng đích thân xuống bếp? Huống hồ hài tử này còn nhỏ như vậy.
Bỏ gia vị xong, Tịch Tích Chi cầm đũa gắp sợi mì lên. Nàng không dám dùng sức quá mạnh, chỉ sợ gắp gãy sợi mì. Động tác của nàng vô cùng cẩn thận nghiêm túc, chuyên tâm gắp sợi mì trong nồi ra, sau đó trộn gia vị, rắc hành thái nhỏ các loại lên.
"Đại công cáo thành." Nhìn mì trường thọ trong khay, lòng nàng vui vẻ nở đầy hoa.
Hai cái tay nhỏ bé nâng cái khay lên, nàng cất bước đi ra ngoài.
"Ta đã làm xog chuyện của mình, trả bếp lò cho các ngươi."
Ngự trù mập lập tức phân phó người qua dọn dẹp, sau đó lại tiếp tục nấu ăn, mong đừng làm lỡ giờ mang đồ ăn lên.
Ra ngoài từ ngự thiện phòng, Tịch Tích Chi như một con mèo hoa nhỏ, trên mặt đông một vệt tây một cục bột, trên váy áo cũng đầy bột màu trắng. Trên đường ra khỏi ngự thiện phòng, nàng không biết bị bao nhiêu người vây xem.
Chỉ tiếc thần kinh Tịch Tích Chi thô, căn bản không để ý tới những người đang nhìn nàng. Ánh mắt nàng chỉ nhìn mì trường thọ chằm chằm, sợ có sơ xuất gì, lúc đi đường cũng cố gắng đi chậm hết mức.
Vòng qua hành lang dài, Tịch Tích Chi lén lén lút lút chạy vào từ cửa sau điện Lưu Vân. Bước chân của nàng rất ổn, duy trì cân bằng, cố gắng để mù trường thọ không bị sánh ra ngoài.
Ca múa vẫn tiếp tục, ba yêu tinh siêng năng khiêu vũ, tựa như quên mất hoàn cảnh nơi này, hòa mình vào bụi hoa. Bọn họ mặc sức múa, mỗi động tác đều vô cùng có sức quyến rũ, không biết mê hoặc trái tim biết bao nhiêu Thiếu công tử ca.
Tịch Tích Chi chậc chậc lưỡi. Ba yêu tinh các nàng không chỉ rất xinh đẹp mà kỹ thuật múa càng là tuyệt nhất, sao có thể không khiến người ta say mê?
Tầm nhìn thu hồi về từ trong đại điện, nàng cẩn thận từng li từng tí che chở mì trường thọ, đi tới đài cao chín bậc. Nàng cố gắng đi đường vòng, một hồi thì lại trốn ra sau lưng thị vệ, muốn bóng dáng thị vệ che mình đi.
Nhưng nàng đã đánh giá thấp khả năng quan sát của An Hoằng Hàn.
“Nếu đã trở về thì còn ẩn ẩn nấp nấp làm cái gì? Nàng cầm cái gì ở trong tay vậy?” Dạ yến đã bắt đầu từ lâu, không nhận được quà nên đương nhiên tâm trạng An Hoằng Hàn không thể tốt được, giọng điệu nói chuyện mang theo chút lạnh như băng.
Tịch Tích Chi hoảng sợ, kề cà đi ra từ phía sau thị vệ, vươn tay nâng cái khay trong tay lên, “Là mì trường thọ.”
Thấy mặt An Hoằng Hàn u ám lạnh lung, trái tim nhỏ của Tịch Tích Chi nhảy thình thịch, nổi lòng can đảm, đi về phía long ỷ.
An Hoằng Hàn nhíu đôi mày kiếm, dường như rất không hài lòng, đôi mắt quét tiểu hài từ tới tới lui lui.
Khay mì trường thọ này dù gì cũng là Tịch Tích Chi khổ khổ cực cực làm ra, nhìn thấy ánh mắt đối phương như thế, nàng hơi nổi giận. Nàng bĩu môi trừng hắn, thở hồng hộc mà nói: “ Nếu huynh không thích thì ta sẽ không tặng.”
Mày An Hoằng Hàn càng nhíu sâu hơn: “ Trẫm nói nhựng lời này lúc nào?”
“Vẻ mặt của huynh như vậy không phải là đng nói không thích à?” Tịch Tích Chi bưng mì trường thọ lên, che chở chặt chẽ.
“Trẫm không nói thế.” An Hoằng Hàn vẫy tay với nàng, ý bảo nàng tới đây.
Tịch Tích Chi bán tính bán nghi đi tới, tự nhủ, nếu huynh thích sao lại nhíu mày? Không biết lão nhân gia sưng mặt lên là dọa người cỡ nào à?
An Hoằng Hàn vươn tay nhận lấy mì trường thọ, đầu tiên là nhìn liếc qua rồi để trên bàn. Hắn giơ tay lên, dùng aty áo bào lau mặt nàng, sau đó phủi sạch bột trên mặt trên người nàng.
“Trẫm nhíu mày không phải vì tô mì này mà là vì dáng vẻ của nàng.” An Hoằng Hàn vừa lau sạch vết bẩn trên áo Tịch Tích Chi vừa nói: “ Toàn thân bẩn thỉu mà không sợ làm mất mặt trẫm? Lần sau không cần nàng vào ngự thiện phòng, phân phó đám đầu bếp kia làm là được rồi.”
Tịch Tích Chi chớp mắt mấy cái. Sắc mặt An Hoằng Hàn không tốt là bởi vì toàn thân nàng nhếch nhác?
“Ý nghĩa khác nhau. Nếu là quà tặng sinh nhật huynh thì phải tốn tâm tư, tự mình làm.” Tịch Tích Chi nói vô cùng nghiêm túc. Tuy An Hoằng Hàn thường xuyên bắt nạt nàng nhưng nàng cũng biết…… Nam nhân này là thật lòng đối xử tốt với nàng.
Ngoài sư phụ ra, có lẽ chỉ có An Hoằng Hàn đáng để nàng quý trọng nhất.
Tầm mắt An Hoằng Hàn lại thả vào trên mì trường thọ, “Nhìn không tệ, không biết mùi vị ra sao đây?”
“Nếm thử một chút chẳng phải sẽ biết à?” Tịch Tích Chi cầm đũa bạc lên, đưa cho hắn.
Hắn gắp một sợi mì, đang định cắn xuống thì nàng hô, “Mì trường thọ không được để đứt.”
An Hoằng Hàn dùng đũa bạc quấn sợi mì, lúc này mới phát hiện tô mì này chỉ có một sợi.
“Ừ.” Thản nhiên đáp lại một tiếng, hắn lại gắp sợi mì lên đưa vào miệng lần nữa.
Tuy mùi vắt mì không sánh được với tay nghề của ngự trù nhưng vừa nghĩ tới là tay tiểu tử nào đó làm ra, An Hoằng Hàn chỉ cảm thấy mĩ vị thế gian cũng bình thường thôi.
Mì trường thọ vô cùng dài cho nên lúc ăn sẽ có rất phiền phức, đặc biệt dáng vẻ ăn mì nhìn rất buồn cười. Mà tất cả những thứ này không xảy ra trên người An Hoằng Hàn. Hắn tao nhã gắp sợi mì, từ từ chậm rãi đưa vào trong miệng.
Lâm Ân và các thái giám nhìn cảnh tượng này đều cảm thấy hơi khó tin. Sao bệ hạ lại nghe theo quyết định của người khác? Vì sao tiểu cô nương này bảo người không được cắn gãy sợi mì, bệ hạ lại ăn như vậy thật?
Tịch Tích Chi hài lòng nhìn An Hoằng Hàn, mãi cho đến khi đoạn cuối cùng của sợi mì vào miệng hắn mới lộ ra lúm đống tiền.
“Chắc chắn huyng có thể sống lâu trăm tuổi……”
Thài giám cung nữ xung quanh bị dọa sợ tới mức hít một hơi. Những lời này mà nói ở dân gian thì hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng nhười mà nàng nói lại đường đường là bệ hạ Phong Trạch quốc. Miễn là vua một nước thì chắc chắn phải dùng từ vạn tuế để miêu tả! Mà Tịch Tích Chi lại chỉ nói trăm tuổi.
Rất nhiều người cũng thấy chắc chắn tiểu cô nương này sẽ gặp tai họa. Nhưng An Hoằng Hàn lại vươn tay đầy cưng chiều, khẽ xoa cái trán nàng.
Tịch Tích Chi tu tiên, vậy chắc chắn tuổi thọ sẽ không ngắn, chỉ cần có thể lên trời là có thể thọ sánh với trời. Mà An Hoằng Hàn thì khác. Tuy hắn hưởng hết vinh hoa thế gian, có được vị trí chí cao vô thượng lại là thân thể người phàm. Bất kể giờ đây phong hoa cỡ nào, luôn sẽ có một ngày phải về với đất mẹ.
Nghĩ tới khả năng này, mắt An Hoằng Hàn lạnh như băng rất đáng sợ. Ánh mắt sâu thẳm lóe lên vài cái.
Phân phó cung nữ dọn cái khay đi, ôm vào lòng mình, Dức lực bá đạo làm nàng hơi khó hiểu.
Ba yêu tinh phía dưới thấy Tịch Tích Chi bên này đã xong việc thì từ từ kết thúc, chậm rãi thối lui.
Tịch Tích Chi đã phân phó các nàng múa xong thì tự đi về. Thời gian các nàng sống trong cung cũng không ngắn, vẫn biết đường.
Có điều vì lý do an toàn, Tịch Tích Chi vẫn phân phó Lâm Ân tìm mấy thái giám hộ tống các nàng đi.
Tất cả đại thần trong điện Lưu Vân thì thầm với nhau, nhìn như bô cùng vui vẻ. Dạ yến lần này không chỉ có đại thần tới tham gia mà hậu cung nữ quyến cũng không ít. Hễ là phi tử có hàm trên đều đến đông đủ.
Tịch Tích Chi thoáng nhìn thì thấy có khoảng hai ba mươi mỹ nhân ngồi dưới. Hoa phi Ninh phi cũng ngồi trong số đó……
Hành động giữa An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi có không ít người nhìn thấy. Nhưng tất cả mọi người đều thức thời, không dám nói lên nửa chữ.
“Hoa phi, tỷ nhìn một chút. Bệ hạ ôm nữ hài tử kia trước mặt mọi người. Bây giờ nàng ta còn nhỏ, không tạo thành song gió gì, có điều…… Sau này khó mà chắc chắn được.” Ninh Phi oán hận nghiến răng, len lén đánh giá cảnh tượng trên đài cao.
Ngay từ đầu Hoa phi đã chú ý tới, chỉ không ngờ nàng đã cảnh cáo người kia mà người đó không thu lại nửa phần, lại càng chạy càng gần tới bệ hạ.
Hoa phi là một nữ nhân khá có tâm kế, nét mặt vẫn duy trì bình tĩnh, “Ninh phi, nàng ta chỉ là một đứa bé, chúng ta há có thể so bì với một đứa bé? Không sợ mất thân phận à?”
Dù muốn chỉnh đối phương, các nàng cũng không thể thể hiện rõ ràng như thế.
Chỗ ngồi các công chúa cách các phi tần không xa. Kể từ khi An Nhược Yên chết đi, Thập Tứ công chúa vốn không ai biết tới được bệ hạ cưng chiều. Chẳng những thường được bệ hạ ban thưởng mà còn trở thành công chúa đứng đầu. Công chúa đối nghịch với nàng khắp nơi trước kia đều cậy quyền cậy thế mà leo lên đầu nàng.
Vừa hay An Vân Y nghe được hết lời Hoa phi và Ninh phi, cũng nhìn theo ánh mắt của các nàng, nhìn về phía đài cao cấp chính. Lần đầu tiên nàng gặp nữ hài tử kia chính là ở viện Thái phó. Nhưng không hiều tại sao nữ hài kia tới một lần lại không tới nữa.
Gần đây lời đồn về Tịch Tích Chi rất nhiều nhưng không ai đoán ra thật giả trong đó.
Nhìn nữ hài không có chút liên quan nào tới hoàng thất dựa vào lòng hoàng huynh, trong lòng An Vân Y từ từ sinh ra chút ghen tỵ. Nàng làm nhiều như vậy toàn là vì lấy được sự chú ý của hoàng huynh, rõ ràng đã nắm được tất cả trong tay, không ngờ lại nhảy ra một chướng ngại vật vào thời khắc mấu chốt.
/227
|