An Hoằng Hàn vừa bước vào cửa đã thấy Tịch Tích Chi mang vẻ mặt băn khoăn. Hắn vươn tay xoa trán nàng, "Nghĩ sớm vài ngày không tốt à? Bây giờ sắp tới rồi mới biết thời gian cấp bách. Nếu trẫm không hài lòng thì sẽ phạt nàng thật nặng đấy."
Tịch Tích Chi nghe những lời này thì run rẩy hồi thần.
An Hoằng Hàn nheo mắt, ôm tiểu hài tử, đi về phía bàn, "Lâm Ân, phân phó ngự thiện phòng mang thức ăn lên."
Mắt thấy sinh nhật An Hoằng Hàn kề sát, gần đây rất nhiều thái giám trong hoàng cung đã bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị. Điện Lưu Vân chuyên môn dùng để thiết yến càng thêm có nhiều bóng dáng thái giám cung nữ ra ra vào vào bận rộn.
Tịch Tích Chi cầm đũa bạc, gắp mấy miếng cải xanh cho vào miệng. Nàng hơi chột dạ nhìn An Hoằng Hàn mấy lần, ấp a ấp úng hỏi: "An Hoằng Hàn, huynh thích thứ gì?"
Thay vì phỏng đoán lung tung còn không bằng hỏi thẳng hắn cho dễ. Đôi đồng tử long lanh ngập nước của Tịch Tích Chi nhìn hắn chằm chằm, mong hắn cho một đáp án.
An Hoằng Hàn đặt đũa bạc trong tay xuống, nhíu mày, "Là quà nàng tặng trẫm, chẳng lẽ còn phải để tự trẫm chọn? Chỉ sợ thứ trẫm muốn nàng không cho được thôi."
Tịch Tích Chi bị dọa sợ tới mức cái đầu nhỏ rụt lại, nói cũng đúng. An Hoằng Hàn là ai chứ? Ngồi trên giang sơn vạn dặp, tài phú quyền thế chẳng thiếu bên nào. Để hắn chọn một món quà thật, có lẽ mình phải dùng bản lĩnh thật sự.
Tịch Tích Chi tiếp tục u buồn...Tặng quà gì mới được đây?
Vô tri vô giác buồn rầu tự hỏi hai ngày, rốt cuộc trong đầu nàng nghĩ ra một cách. Bàn tay mũm mĩm vỗ lên bàn một cái, nhảy dựng lên từ trên ghế, "Có rồi!"
Hai chữ này dọa thái giám cung nữ trong điện sợ tới mức run lên, tự nhủ, vị tiểu chủ tử này nổi điên gì vậy? Kích động như vậy làm cái gì?
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua hai ngày, rốt cuộc nghênh đón tới sinh nhật An Hoằng Hàn. Tinh thần tất cả mọi người trong cung phấn chấn, mong quà mình tặng có thể có được sự vui vẻ của bệ hạ, thu được tiếng cười của người.
Ban đêm, điện Lưu Vân được thắp đầy đèn lồng sáng rực, huy hoàng khí thế rực rỡ vô cùng. Rất nhiều đại thần có mặt trước, cầm quà của mình tới chỗ thái giám đăng ký. Thỉnh thoảng họ châu đầu ghé tai nói chuyện mình tặng gì. Dạ yến hôm nay có vẻ không áp lực như mấy lần trước.
Tịch Tích Chi thò cái đầu nhỏ ra khỏi cây cột trong điện. Tối nay nàng thật vất vả mới tránh khỏi ma trảo của An Hoằng Hàn, len lén chạy tới. Nàng nghiêm túc quét nhìn điện Lưu Vân một vòng, thấy hắn đang ngồi trên long ỷ, không hề phát hiện ra mình. Nàng rón ra rón rén chạy ra ngoài điện.
Nếu đã muốn tặng quà cho An Hoằng Hàn thì nhất định phải làm cho đối phương vui vẻ mới phải. Thứ đáng giá thì nàng không có nhưng nàng lại có ba trợ thủ tốt. Chẳng phải đi lại trong thiên hạ đều dựa vào bằng hữu sao? Tịch Tích Chi làm điều này vô cùng tốt.
Đầu tiên là về điện Bàn Long lấy cái bọc nàng đã chuẩn bị, sau đó lập tức đi về phía bãi cỏ xanh, gọi ba con bươm bướm ra.
Qua mấy ngày nàng dạy dỗ, ba con bướm bướm có thể nói vài lời đơn giản.
"Tỷ...Tỷ...Tới." Một người hóa thành hình bướm lắp bắp nói.
Tịch Tích Chi hơi nóng vội mở cái bọc ra, lấy ba bộ quần áo từ trong đó ra, "Các muội mặc vào nhanh đi. Dạ yến sắp bắt đầu, tới lúc đó còn phải dựa vào các muội chống đỡ. Nếu có người dám kéo muội đi, lên tiếng đùa giỡn thì cũng đừng khách sáo với hắn!"
Ba con bươm bướm gật đầu hiểu rõ, "Tỷ...yên tâm. Bọn...muội...nhất định khiến...bệ hạ nhà tỷ...hài lòng."
Da mắt Tịch Tích Chi lờ mờ giật giật. Cái gì gọi là 'bệ hạ nhà tỷ'? Nhưng chỉ nghi ngờ trong chớp mắt, thời gian cấp bách hoàn toàn khiến nàng quăng vấn đề này đi , thúc giục ba nữ tử toàn thân xích lõa nhanh mặc quần áo vào .
Có kinh nghiệm lần trước , ba yêu tinh biến thành hình người xong thì đều có vẻ thành thạo hơn rất nhiều . Chúng đi theo sau Tịch Tích Chi , đi thẳng qua hành lang đình Lâu Vũ , tới cửa điện Lưu Vân .
Ba người các nàng vừa xuất hiện lập tức chọc ra một hồi bàn luận nhiệt tình .
Điệu múa lần trước đủ để khiến người ta thấy dư âm vô hạn . Chỉ tiếc lại chỉ nhìn thấy một lần . Rất nhiều đại thần phú thương hỏi thăm tung tích ba nữ tử khắp nơi nhưng các nàng lại như im hơi lặng tiếng che giấu tung tích . Trên thế gian này không tìm được một chút dấu vết nào của các nàng .
" Đợi lát nữa các muội ra múa một điệu . Chuyện này ta đã nói với Lâm Ân . Múa là sở trưởng của các muội , nhất định phải thật xuất sắc . Chuyện kéo dài thời gian phải dựa vào các muội ." Tịch Tích Chi nói vô cùng trịnh trọng . Nếu không phải nàng quá lùn thì nhất định sẽ tới vỗ vỗ lên vai ba yêu tinh .
" Biết ... Biết rồi ." Nói chuyện hơi cà lăm nhưng ba tên yêu tinh đều gật đầu .
Tịch Tích Chi vô cùng tin tưởng võ nghệ của các nàng , không hề lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì .
Lâm Ân không hiểu sao Tịch Tích Chi lại sắp xếp như vậy , càng không hiểu vì sao nàng lại ngàn căn vạn dặn hắn phải giấu diếm bệ hạ . Nhưng cuối cùng Lâm Ân vẫn lựa chọn giúp Tịch Tích Chi . Cũng không có gì lạ , ai bảo hắn nhiều tuổi như vậy cũng không chịu nổi tiểu hài tử làm nũng .
" Tiểu Tổ Tông , người ngàn vạn lần phải kiềm chế chút . Nếu bệ hạ biết lão nô có chuyện giấu diếm người thì đầu lão nô không giữ nổi đâu ." Lòng Lâm Ân vẫn còn sợ hãi , sợ muốn chết .
Tịch Tích Chi chớp mắt mấy cái , giả vờ đáng yêu tiếp ," Lâm đại thúc , người yên tâm đi . Ta tuyệt đối sẽ không để An Hoằng Hàn tức giận mà sẽ khiến huynh ấy vui vẻ . Người giúp trông nom các nàng trước , đợi lát nữa chuyện khiêu vũ sẽ giao cho người ."
Lâm Ân cảm thán , thảo nào bệ hạ lại không có cách nào với tiểu hài tử này . Ngay cả mình cũng không cách nào chống cự được mị lực của khuôn mặt tươi cười này mà . Nhìn cái mũi nhỏ cái miệng nhỏ này đi , chỗ nào không khiến người thích cơ chứ ?
" Được , được , tiểu tổ tông phải nhanh lên , đừng để bệ hạ chờ lâu ."
Tịch Tích Chi cho Lâm Ân một ánh mắt yên tâm , ý bảo rằng sẽ tuyệt đối không để xuất hiện bất cứ sai lầm nào .
Tiếng đàn sáo dần dần vang lên, ba yêu tinh đi vào đại điện dưới sự chỉ thị của Tịch Tích Chi , lậo tức chọc ra một tràng tiếng la hét của mọi người . Hễ là người từng xem kỹ thuật múa của các nàng cũng đều không nhịn được mà khen ngợi liên tục .
Tựa như bươm bướm tung cánh bay , ba yêu tinh mặc váy lụa màu hồng nhạt , từ từ bắt đầu nhảy múa . Mỗi động tác giống như đã trải qua trăm ngàn lần tập luyện , vô cùng xinh đẹp và tinh chuẩn . Mỗi một cái xoay người và nhảy lên của các nàng đều câu lấy trái tim của mọi người , không nhịn được mà quẳng ánh mắt vào trong đại điện .
Lâm Ân nhin các nàng khiêu vũ đã sắp nhập thần , lập tức phẩy phất trần , chạy từng bước nhỏ lên đài cao chính bậc , ngây ngốc hầu hạ bên cạnh An Hoằng Hàn .
Nhìn thấy hắn trở về , An Hoằng hàn nghiêng người nhìn về phía Lâm Ân , hỏi :" Tịch Tích Chi chạy đi đâu ?"
Vừa rồi không phải hắn không nhìn thấy bóng dáng của nàng mà là cố ý giả vờ như không nhìn thấy . Dù sao nghĩ tới chuyện hài tử này là muốn cho mình kinh hỉ , nếu mình chỉ dùng một câu đã vạch trần thì chẳng phải sẽ khiến nàng thất vọng à ?
Lâm Ân thầm thở dài , muốn giấu qua mắt bệ hạ là chuyện khó khăn hơn tất cả .
Hắn thành thành thật thật hồi đáp :" Tịch cô nương không nói cho lão nô , chỉ nói qua nửa khắc đồng hồ sẽ trở lại ."
An Hoằng Hàn thản nhiên ừ một tiếng , sau đó lại đưa ánh mắt vào ca múa trog đại điện . Nhìn ba yêu tinh nhẹ nhàng nhảy múa , hắn không si mê như những người khác . Tựa như cho dù là đồ tốt cỡ nào trong thiên hạ , đặt trước mặt hắn cũng chỉ là hư vô , không thể nào ảnh hưởng tới hắn một chút nào .
Ngự thiện phòng .
Tiếng lạch cạch vang lên , tất cả nồi chén muôi chậu cứ cách một lát lại vang lên thật to .
Khuôn mặt ngự trù mập đau khổ ," Vị cô nương này ... Người ... Người bỏ cái đĩa xuống đi . Người muốn mượn bếp lò , chúng ta cho mượn còn không được à ?"
Tất cả ngự trù nhìn hài tử kia lại sắp làm vỡ đĩa , lập tức chịu thua . Ngay từ khi nữ hài tiến vào , bọn họ cũng không có suy nghĩ gì , ai ngờ bọn họ từ chối lời mượn bếp lò của nàng xong thì nữ hài tử đập vỡ một thứ .
Hôm nay chính là thọ yến của bệ hạ đó ! Nếu không làm ra món ăn , chậm một nửa giây thì đầu của bọn họ đều phải chuyển nhà rồi . Toàn bộ ngự trù đều cho rằng nữ hài tử này cố ý tới quấy rối cho nên kêu thái giám thị vệ tới bắt nàng lại .
Nhưng đám thái giám thị vệ kia vừa nhìn thấy đối phương thì tất cả chẳng ngó ngàng gì tới , chỉ liếc mắt thông cảm ," Vị này chính là hài tử gần đây bệ hạ cưng chiều nhất , cũng chính là Tịch cô nương người trong cung đều biết ."
Vì vậy ngự thiện phòng liền xuất hiện cục diện này .
Tịch Tích Chi thở phì phò , đập mấy cái đĩa , chậu cũng là việc tốn sức . Thấy bọn họ đồng ý thì lập tức thả cái đĩa trên bàn .
“ Các ngươi nói sớm thì chẳng phải là được rồi à ?” Như còn oán giận đối phương đồng ý chậm , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cực kỳ đáng yêu .
“ Tịch cô nương , người tạm tha nô tài đi . Trì hoãn thời gian làm thức ăn nữa thì cả ngự thiện phòng chúng ta đều phải đi gặp Diêm Vương gia rồi .” một ngự trù trong đó kêu gào , vẫn hy vọng nàng đừng phá đám nữa .
Tịch Tích Chi vỗ vỗ bụi dính trên tay ,” Ta chỉ mượn một cái bếp lò mà thôi . Chờ ta dùng xong rồi sẽ trả lại cho các ngươi , không mượn lâu đâu . Nếu các ngươi đồng ý sớm thì có lẽ bây giờ ta đã xong rồi .”
Tịch Tích Chi nói rõ ràng mạch lạc , tóm lại rõ ràng chính là nàng khong để ý tới nhưng lại thành để ý .
Trong lòng đám ngự trù có khổ không nói nên lời , từng người một chỉ có thể nhìn nàng thở dài thêm thảm . Dù hôm nay bọn họ làm món ăn chậm , bị bệ hạ trách phạt thì bọn họ cũng chỉ có thể nhận là gặp hạn thôi ! Ai bảo bọn họ gặp một tiểu gia hỏa không nói lý lẽ như vậy chứ .
Ngự trù mập khoát khoát tay ,” Tất cả mọi người giải tán , nhanh đi làm chuyện của mình đi . Tịch cô nương , người muốn làm món gì , nhanh làm đi . Nếu cần người trợ thủ thì cứ việc nói , nô tìa giúp người làm .”
Tịch Tích Chi nghĩ một lát , đang định nói hắn giúp một tay , sau đó lại lắc đầu ,” Một mình ta có thể làm được .”
Nếu muốn tặng quà cho An Hoằng Hàn thì đương nhiên phải do chính tay nàng làm . Nếu làm từ tay người khác , sau đó tặng cho hắn thì phần tấm lòng này sẽ không chạm tới nơi sâu nhất .
Tịch Tích Chi nghĩ như vậy , liền đuổi ngự trù mập đi .
Lại nói Tịch Tích Chi cũng có giao tình với ngự trù mập . Bởi vì cá Phượng Kim Lân ăn trước kia đều là do ngự trù mập làm .
Thủ nghệ của ông là giỏi tới mức không từ nào có thể miêu tả .
Tịch Tích Chi tìm một túi bột mì , sau đó bỏ vào chậu nhào rồi bỏ thêm nước , bắt đầu nhào bột . Mỗi một động tác đều cực kỳ dụng tâm . Từ khi nàng chuyển kiếp tới thế giới này vẫn chưa từng tự xuống bếp rat ay , còn lần này là vì sinh nhật An Hoằng Hàn nên nàng quyết định ra tay làm một lần .
Tịch Tích Chi nghe những lời này thì run rẩy hồi thần.
An Hoằng Hàn nheo mắt, ôm tiểu hài tử, đi về phía bàn, "Lâm Ân, phân phó ngự thiện phòng mang thức ăn lên."
Mắt thấy sinh nhật An Hoằng Hàn kề sát, gần đây rất nhiều thái giám trong hoàng cung đã bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị. Điện Lưu Vân chuyên môn dùng để thiết yến càng thêm có nhiều bóng dáng thái giám cung nữ ra ra vào vào bận rộn.
Tịch Tích Chi cầm đũa bạc, gắp mấy miếng cải xanh cho vào miệng. Nàng hơi chột dạ nhìn An Hoằng Hàn mấy lần, ấp a ấp úng hỏi: "An Hoằng Hàn, huynh thích thứ gì?"
Thay vì phỏng đoán lung tung còn không bằng hỏi thẳng hắn cho dễ. Đôi đồng tử long lanh ngập nước của Tịch Tích Chi nhìn hắn chằm chằm, mong hắn cho một đáp án.
An Hoằng Hàn đặt đũa bạc trong tay xuống, nhíu mày, "Là quà nàng tặng trẫm, chẳng lẽ còn phải để tự trẫm chọn? Chỉ sợ thứ trẫm muốn nàng không cho được thôi."
Tịch Tích Chi bị dọa sợ tới mức cái đầu nhỏ rụt lại, nói cũng đúng. An Hoằng Hàn là ai chứ? Ngồi trên giang sơn vạn dặp, tài phú quyền thế chẳng thiếu bên nào. Để hắn chọn một món quà thật, có lẽ mình phải dùng bản lĩnh thật sự.
Tịch Tích Chi tiếp tục u buồn...Tặng quà gì mới được đây?
Vô tri vô giác buồn rầu tự hỏi hai ngày, rốt cuộc trong đầu nàng nghĩ ra một cách. Bàn tay mũm mĩm vỗ lên bàn một cái, nhảy dựng lên từ trên ghế, "Có rồi!"
Hai chữ này dọa thái giám cung nữ trong điện sợ tới mức run lên, tự nhủ, vị tiểu chủ tử này nổi điên gì vậy? Kích động như vậy làm cái gì?
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua hai ngày, rốt cuộc nghênh đón tới sinh nhật An Hoằng Hàn. Tinh thần tất cả mọi người trong cung phấn chấn, mong quà mình tặng có thể có được sự vui vẻ của bệ hạ, thu được tiếng cười của người.
Ban đêm, điện Lưu Vân được thắp đầy đèn lồng sáng rực, huy hoàng khí thế rực rỡ vô cùng. Rất nhiều đại thần có mặt trước, cầm quà của mình tới chỗ thái giám đăng ký. Thỉnh thoảng họ châu đầu ghé tai nói chuyện mình tặng gì. Dạ yến hôm nay có vẻ không áp lực như mấy lần trước.
Tịch Tích Chi thò cái đầu nhỏ ra khỏi cây cột trong điện. Tối nay nàng thật vất vả mới tránh khỏi ma trảo của An Hoằng Hàn, len lén chạy tới. Nàng nghiêm túc quét nhìn điện Lưu Vân một vòng, thấy hắn đang ngồi trên long ỷ, không hề phát hiện ra mình. Nàng rón ra rón rén chạy ra ngoài điện.
Nếu đã muốn tặng quà cho An Hoằng Hàn thì nhất định phải làm cho đối phương vui vẻ mới phải. Thứ đáng giá thì nàng không có nhưng nàng lại có ba trợ thủ tốt. Chẳng phải đi lại trong thiên hạ đều dựa vào bằng hữu sao? Tịch Tích Chi làm điều này vô cùng tốt.
Đầu tiên là về điện Bàn Long lấy cái bọc nàng đã chuẩn bị, sau đó lập tức đi về phía bãi cỏ xanh, gọi ba con bươm bướm ra.
Qua mấy ngày nàng dạy dỗ, ba con bướm bướm có thể nói vài lời đơn giản.
"Tỷ...Tỷ...Tới." Một người hóa thành hình bướm lắp bắp nói.
Tịch Tích Chi hơi nóng vội mở cái bọc ra, lấy ba bộ quần áo từ trong đó ra, "Các muội mặc vào nhanh đi. Dạ yến sắp bắt đầu, tới lúc đó còn phải dựa vào các muội chống đỡ. Nếu có người dám kéo muội đi, lên tiếng đùa giỡn thì cũng đừng khách sáo với hắn!"
Ba con bươm bướm gật đầu hiểu rõ, "Tỷ...yên tâm. Bọn...muội...nhất định khiến...bệ hạ nhà tỷ...hài lòng."
Da mắt Tịch Tích Chi lờ mờ giật giật. Cái gì gọi là 'bệ hạ nhà tỷ'? Nhưng chỉ nghi ngờ trong chớp mắt, thời gian cấp bách hoàn toàn khiến nàng quăng vấn đề này đi , thúc giục ba nữ tử toàn thân xích lõa nhanh mặc quần áo vào .
Có kinh nghiệm lần trước , ba yêu tinh biến thành hình người xong thì đều có vẻ thành thạo hơn rất nhiều . Chúng đi theo sau Tịch Tích Chi , đi thẳng qua hành lang đình Lâu Vũ , tới cửa điện Lưu Vân .
Ba người các nàng vừa xuất hiện lập tức chọc ra một hồi bàn luận nhiệt tình .
Điệu múa lần trước đủ để khiến người ta thấy dư âm vô hạn . Chỉ tiếc lại chỉ nhìn thấy một lần . Rất nhiều đại thần phú thương hỏi thăm tung tích ba nữ tử khắp nơi nhưng các nàng lại như im hơi lặng tiếng che giấu tung tích . Trên thế gian này không tìm được một chút dấu vết nào của các nàng .
" Đợi lát nữa các muội ra múa một điệu . Chuyện này ta đã nói với Lâm Ân . Múa là sở trưởng của các muội , nhất định phải thật xuất sắc . Chuyện kéo dài thời gian phải dựa vào các muội ." Tịch Tích Chi nói vô cùng trịnh trọng . Nếu không phải nàng quá lùn thì nhất định sẽ tới vỗ vỗ lên vai ba yêu tinh .
" Biết ... Biết rồi ." Nói chuyện hơi cà lăm nhưng ba tên yêu tinh đều gật đầu .
Tịch Tích Chi vô cùng tin tưởng võ nghệ của các nàng , không hề lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì .
Lâm Ân không hiểu sao Tịch Tích Chi lại sắp xếp như vậy , càng không hiểu vì sao nàng lại ngàn căn vạn dặn hắn phải giấu diếm bệ hạ . Nhưng cuối cùng Lâm Ân vẫn lựa chọn giúp Tịch Tích Chi . Cũng không có gì lạ , ai bảo hắn nhiều tuổi như vậy cũng không chịu nổi tiểu hài tử làm nũng .
" Tiểu Tổ Tông , người ngàn vạn lần phải kiềm chế chút . Nếu bệ hạ biết lão nô có chuyện giấu diếm người thì đầu lão nô không giữ nổi đâu ." Lòng Lâm Ân vẫn còn sợ hãi , sợ muốn chết .
Tịch Tích Chi chớp mắt mấy cái , giả vờ đáng yêu tiếp ," Lâm đại thúc , người yên tâm đi . Ta tuyệt đối sẽ không để An Hoằng Hàn tức giận mà sẽ khiến huynh ấy vui vẻ . Người giúp trông nom các nàng trước , đợi lát nữa chuyện khiêu vũ sẽ giao cho người ."
Lâm Ân cảm thán , thảo nào bệ hạ lại không có cách nào với tiểu hài tử này . Ngay cả mình cũng không cách nào chống cự được mị lực của khuôn mặt tươi cười này mà . Nhìn cái mũi nhỏ cái miệng nhỏ này đi , chỗ nào không khiến người thích cơ chứ ?
" Được , được , tiểu tổ tông phải nhanh lên , đừng để bệ hạ chờ lâu ."
Tịch Tích Chi cho Lâm Ân một ánh mắt yên tâm , ý bảo rằng sẽ tuyệt đối không để xuất hiện bất cứ sai lầm nào .
Tiếng đàn sáo dần dần vang lên, ba yêu tinh đi vào đại điện dưới sự chỉ thị của Tịch Tích Chi , lậo tức chọc ra một tràng tiếng la hét của mọi người . Hễ là người từng xem kỹ thuật múa của các nàng cũng đều không nhịn được mà khen ngợi liên tục .
Tựa như bươm bướm tung cánh bay , ba yêu tinh mặc váy lụa màu hồng nhạt , từ từ bắt đầu nhảy múa . Mỗi động tác giống như đã trải qua trăm ngàn lần tập luyện , vô cùng xinh đẹp và tinh chuẩn . Mỗi một cái xoay người và nhảy lên của các nàng đều câu lấy trái tim của mọi người , không nhịn được mà quẳng ánh mắt vào trong đại điện .
Lâm Ân nhin các nàng khiêu vũ đã sắp nhập thần , lập tức phẩy phất trần , chạy từng bước nhỏ lên đài cao chính bậc , ngây ngốc hầu hạ bên cạnh An Hoằng Hàn .
Nhìn thấy hắn trở về , An Hoằng hàn nghiêng người nhìn về phía Lâm Ân , hỏi :" Tịch Tích Chi chạy đi đâu ?"
Vừa rồi không phải hắn không nhìn thấy bóng dáng của nàng mà là cố ý giả vờ như không nhìn thấy . Dù sao nghĩ tới chuyện hài tử này là muốn cho mình kinh hỉ , nếu mình chỉ dùng một câu đã vạch trần thì chẳng phải sẽ khiến nàng thất vọng à ?
Lâm Ân thầm thở dài , muốn giấu qua mắt bệ hạ là chuyện khó khăn hơn tất cả .
Hắn thành thành thật thật hồi đáp :" Tịch cô nương không nói cho lão nô , chỉ nói qua nửa khắc đồng hồ sẽ trở lại ."
An Hoằng Hàn thản nhiên ừ một tiếng , sau đó lại đưa ánh mắt vào ca múa trog đại điện . Nhìn ba yêu tinh nhẹ nhàng nhảy múa , hắn không si mê như những người khác . Tựa như cho dù là đồ tốt cỡ nào trong thiên hạ , đặt trước mặt hắn cũng chỉ là hư vô , không thể nào ảnh hưởng tới hắn một chút nào .
Ngự thiện phòng .
Tiếng lạch cạch vang lên , tất cả nồi chén muôi chậu cứ cách một lát lại vang lên thật to .
Khuôn mặt ngự trù mập đau khổ ," Vị cô nương này ... Người ... Người bỏ cái đĩa xuống đi . Người muốn mượn bếp lò , chúng ta cho mượn còn không được à ?"
Tất cả ngự trù nhìn hài tử kia lại sắp làm vỡ đĩa , lập tức chịu thua . Ngay từ khi nữ hài tiến vào , bọn họ cũng không có suy nghĩ gì , ai ngờ bọn họ từ chối lời mượn bếp lò của nàng xong thì nữ hài tử đập vỡ một thứ .
Hôm nay chính là thọ yến của bệ hạ đó ! Nếu không làm ra món ăn , chậm một nửa giây thì đầu của bọn họ đều phải chuyển nhà rồi . Toàn bộ ngự trù đều cho rằng nữ hài tử này cố ý tới quấy rối cho nên kêu thái giám thị vệ tới bắt nàng lại .
Nhưng đám thái giám thị vệ kia vừa nhìn thấy đối phương thì tất cả chẳng ngó ngàng gì tới , chỉ liếc mắt thông cảm ," Vị này chính là hài tử gần đây bệ hạ cưng chiều nhất , cũng chính là Tịch cô nương người trong cung đều biết ."
Vì vậy ngự thiện phòng liền xuất hiện cục diện này .
Tịch Tích Chi thở phì phò , đập mấy cái đĩa , chậu cũng là việc tốn sức . Thấy bọn họ đồng ý thì lập tức thả cái đĩa trên bàn .
“ Các ngươi nói sớm thì chẳng phải là được rồi à ?” Như còn oán giận đối phương đồng ý chậm , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cực kỳ đáng yêu .
“ Tịch cô nương , người tạm tha nô tài đi . Trì hoãn thời gian làm thức ăn nữa thì cả ngự thiện phòng chúng ta đều phải đi gặp Diêm Vương gia rồi .” một ngự trù trong đó kêu gào , vẫn hy vọng nàng đừng phá đám nữa .
Tịch Tích Chi vỗ vỗ bụi dính trên tay ,” Ta chỉ mượn một cái bếp lò mà thôi . Chờ ta dùng xong rồi sẽ trả lại cho các ngươi , không mượn lâu đâu . Nếu các ngươi đồng ý sớm thì có lẽ bây giờ ta đã xong rồi .”
Tịch Tích Chi nói rõ ràng mạch lạc , tóm lại rõ ràng chính là nàng khong để ý tới nhưng lại thành để ý .
Trong lòng đám ngự trù có khổ không nói nên lời , từng người một chỉ có thể nhìn nàng thở dài thêm thảm . Dù hôm nay bọn họ làm món ăn chậm , bị bệ hạ trách phạt thì bọn họ cũng chỉ có thể nhận là gặp hạn thôi ! Ai bảo bọn họ gặp một tiểu gia hỏa không nói lý lẽ như vậy chứ .
Ngự trù mập khoát khoát tay ,” Tất cả mọi người giải tán , nhanh đi làm chuyện của mình đi . Tịch cô nương , người muốn làm món gì , nhanh làm đi . Nếu cần người trợ thủ thì cứ việc nói , nô tìa giúp người làm .”
Tịch Tích Chi nghĩ một lát , đang định nói hắn giúp một tay , sau đó lại lắc đầu ,” Một mình ta có thể làm được .”
Nếu muốn tặng quà cho An Hoằng Hàn thì đương nhiên phải do chính tay nàng làm . Nếu làm từ tay người khác , sau đó tặng cho hắn thì phần tấm lòng này sẽ không chạm tới nơi sâu nhất .
Tịch Tích Chi nghĩ như vậy , liền đuổi ngự trù mập đi .
Lại nói Tịch Tích Chi cũng có giao tình với ngự trù mập . Bởi vì cá Phượng Kim Lân ăn trước kia đều là do ngự trù mập làm .
Thủ nghệ của ông là giỏi tới mức không từ nào có thể miêu tả .
Tịch Tích Chi tìm một túi bột mì , sau đó bỏ vào chậu nhào rồi bỏ thêm nước , bắt đầu nhào bột . Mỗi một động tác đều cực kỳ dụng tâm . Từ khi nàng chuyển kiếp tới thế giới này vẫn chưa từng tự xuống bếp rat ay , còn lần này là vì sinh nhật An Hoằng Hàn nên nàng quyết định ra tay làm một lần .
/227
|