Tống Kinh ôm Triệu Kỳ đã buồn ngủ lên lầu, không ngờ vừa tắm rửa xong, cậu nhóc lại tỉnh như sáo.
Tống Kinh và Triệu Chính Triết đang tiễn khách ở tầng dưới, Chu Phù Thế chịu trách nhiệm dỗ Triệu Kỳ đi ngủ. Hai người chơi xếp gỗ trong phòng đồ chơi, nhưng cậu nhóc không hề tập trung mà thường xuyên nhìn ra ngoài.
Chu Phù Thế nhẹ nhàng nhéo cằm Triệu Kỳ, nói: “Không muốn chơi thì đi ngủ.”
Cậu nhóc đẩy tay anh ra, đột nhiên đứng dậy chạy ra ngoài, “Cậu ơi, chờ cháu một lát.”
Triệu Kỳ chạy đến phòng khách, tìm thấy Lục Viện đang nói chuyện điện thoại với Trần Vũ Hiền. Cậu nhóc kéo góc váy của cô, ngọt ngào gọi: “Chị ơi.”
Lục Viện cúi đầu, nhìn thấy cậu nhóc đáng yêu đang nháy mắt với mình, bèn nói vào điện thoại: “Tôi không sao, anh về trước đi, ngày mai tôi sẽ nói chuyện còn lại ở công ty.”
Cúp máy, Lục Viện chậm rãi ngồi xổm xuống, “Sao vậy? Cậu của em đâu?” Triệu Kỳ không nói gì, im lặng nắm tay cô đi về phía phòng đồ chơi.
Chu Phù Thế dựa vào cửa phòng, nhìn cậu bé dẫn Lục Viện chậm rãi đi tới mà chẳng hiểu tại sao.
Thân hình cao lớn vạm vỡ của Chu Phù Thế chặn trước cửa, Triệu Kỳ ngẩng đầu nhìn anh không nói một lời, nhưng ánh mắt lại sắc bén nhắc nhở anh tránh đường.
Nhưng Chu Phù Thế vẫn đứng im tại chỗ một lúc lâu, Lục Viện đành đá nhẹ vào bắp chân anh, “Chu Phù Thế, sao anh còn phân cao thấp với một đứa trẻ vậy? Tránh ra.”
Triệu Kỳ ngẩng cao đầu kiêu ngạo: “Đúng vậy, tránh ra.”
Chu Phù Thế nhìn chằm chằm dáng vẻ không chút sợ hãi của Triệu Kỳ, bất đắc dĩ mỉm cười, nghiêng người nhường đường cho hai người.
Triệu Kỳ lấy chiếc ghế nhỏ cho Lục Viện ngồi, lật đổ các khối gỗ đã sắp xếp cùng Chu Phù Thế lúc nãy, nhặt hai khối đặt vào tay cô, sau đó quay lại lấy đồ chơi khác.
Lục Viện nhìn chằm chằm hai khối gỗ trong tay vài giây, tràn đầy nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Chu Phù Thế?
Chu Phù Thế nhún vai, hất cằm bảo cô quay lại nhìn.
Lục Viện quay đầu lại, trong bàn tay mũm mĩm của Triệu Kỳ đang cầm bốn năm chiếc ô tô, muốn đưa cho cô: “Chị, chị có thích ô tô nhỏ không?”
Lục Viện sửng sốt vài giây, cười thích thú nói, “Ừ, thích, nhưng chị thích ô tô to hơn.”
Ô tô to?
Triệu Kỳ quay đầu lại nhìn Chu Phù Thế, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, thở dài một hơi, “Em có, dưới lầu có vài chiếc, có thể tặng chị một chiếc, chiếc màu đen ấy, cậu mới mua cho em.”
Chu Phù Thế không cười nổi, màu đen là một chiếc Đại G. Tuy là xe đồ chơi nhưng đối với Triệu Kỳ, nó quả thực là xe to.
* Đại G: Mercedes-Benz G-Class
Tống Kinh đi lên, thấy Triệu Kỳ vẫn còn thức, người mẹ dịu dàng nháy mắt biến thành bà mẹ đáng sợ, “Kỳ Kỳ, sao con còn chưa ngủ?”
Triệu Kỳ giật mình sợ hãi, lập tức ném chiếc xe trong tay lên bàn, nhanh chóng kéo Chu Phù Thế về phòng: “Đi ngủ ngay đây ạ, cậu kể chuyện cổ tích cho cháu nghe đi.”
Nhìn Triệu Kỳ kéo Chu Phù Thế về phòng, Lục Viện và Tống Kinh nhìn nhau cười.
Không đến mười phút, Chu Phù Thế còn chưa đọc xong một cuốn truyện, Triệu Kỳ đã tiến vào mộng đẹp.
Buổi tối Lục Viện không ăn gì, Tống Kinh cố ý nấu cho cô một bát hoành thánh.
Thấy Chu Phù Thế đi xuống, Tống Kinh chỉ vào cái bát còn lại đặt trên bàn, “Em cũng nấu cho anh một bát này.”
“Ừ.” Chu Phù Thế thản nhiên đáp lại, đi đến bên cạnh Lục Viện, kéo ghế ngồi xuống, nhìn cô ăn một cách thích thú, “Ngon không?”
Lục Viện ngẩng lên, gật đầu thật mạnh với Tống Kinh, “Ngon lắm.”
Được khen ngợi, Tống Kinh rất vui, “Có đủ không? Chị nấu thêm cho em một bát nữa nhé?”
Lục Viện vội vàng xua tay, “Không cần, em thật sự no rồi.”
Chu Phù Thế ý vị thâm trường gật đầu phụ họa, “Bình thường cô ấy chỉ ăn hai miếng là no rồi.”
Tống Kinh vội vàng nói, “Vậy là không được đâu, Viện Viện, bây giờ em quá gầy, phải ăn nhiều một chút.”
Tống Kinh nhỏ hơn Chu Phù Thế một tuổi, lớn hơn Lục Viện ba tuổi, câu nói dịu dàng của cô ấy không khỏi khiến Lục Viện có cảm giác như chị gái quan tâm em gái.
Dưới gầm bàn, Lục Viện dẫm lên chân Chu Phù Thế, cảnh cáo anh ngậm miệng.
Chu Phù Thế đã đưa thìa tới bên miệng, bị Lục Viện dẫm như vậy, hoành thánh lại rơi vào trong bát, anh đáng thương nhìn cô.
Triệu Chính Triết đúng lúc đi vào, thấy Chu Phù Thế và Lục Viện đều đang ăn, bèn hỏi: “Vợ ơi, anh không có phần à?”
Tống Kinh khẽ nhíu mày, “Anh đừng ăn, gần đây anh tăng cân nhanh quá, phải kiềm chế.”
Triệu Chính Triết đưa tay xoa đầu Tống Kinh, bất đắc dĩ bĩu môi, “Lục tổng, vợ tôi nấu ăn ngon không?”
Không khó để nhìn ra mối quan hệ ngọt ngào giữa hai vợ chồng họ, Lục Viện gật đầu: “Ngon lắm. Triệu tổng đúng là may mắn khi cưới được người vợ đảm đang như vậy.”
Sao Triệu Chính Triết vừa vào là nói chuyện với giọng điệu trịnh trọng vậy? Tống Kinh giận sôi máu, đột nhiên nhéo cánh tay chồng mình một cái.
Bị tập kích bất ngờ, Triệu Chính Triết đau đến nhảy dựng, nhanh chóng trốn ra sau, “Phù Thế, anh nhìn em gái mình đi, động một cái là đánh em, anh mau làm chủ cho em đi.”
Chu Phù Thế đã quen với việc hai vợ chồng ve vãn đánh yêu, cúi đầu tiếp tục ăn hoành, hoàn toàn không để ý đến Triệu Chính Triết.
Nhanh chóng giải quyết xong bát hoành thánh, anh quay sang hỏi Lục Viện, “Ăn xong chưa? Chúng ta về nhé.”
Tống Kinh và Triệu Chính Triết đang tiễn khách ở tầng dưới, Chu Phù Thế chịu trách nhiệm dỗ Triệu Kỳ đi ngủ. Hai người chơi xếp gỗ trong phòng đồ chơi, nhưng cậu nhóc không hề tập trung mà thường xuyên nhìn ra ngoài.
Chu Phù Thế nhẹ nhàng nhéo cằm Triệu Kỳ, nói: “Không muốn chơi thì đi ngủ.”
Cậu nhóc đẩy tay anh ra, đột nhiên đứng dậy chạy ra ngoài, “Cậu ơi, chờ cháu một lát.”
Triệu Kỳ chạy đến phòng khách, tìm thấy Lục Viện đang nói chuyện điện thoại với Trần Vũ Hiền. Cậu nhóc kéo góc váy của cô, ngọt ngào gọi: “Chị ơi.”
Lục Viện cúi đầu, nhìn thấy cậu nhóc đáng yêu đang nháy mắt với mình, bèn nói vào điện thoại: “Tôi không sao, anh về trước đi, ngày mai tôi sẽ nói chuyện còn lại ở công ty.”
Cúp máy, Lục Viện chậm rãi ngồi xổm xuống, “Sao vậy? Cậu của em đâu?” Triệu Kỳ không nói gì, im lặng nắm tay cô đi về phía phòng đồ chơi.
Chu Phù Thế dựa vào cửa phòng, nhìn cậu bé dẫn Lục Viện chậm rãi đi tới mà chẳng hiểu tại sao.
Thân hình cao lớn vạm vỡ của Chu Phù Thế chặn trước cửa, Triệu Kỳ ngẩng đầu nhìn anh không nói một lời, nhưng ánh mắt lại sắc bén nhắc nhở anh tránh đường.
Nhưng Chu Phù Thế vẫn đứng im tại chỗ một lúc lâu, Lục Viện đành đá nhẹ vào bắp chân anh, “Chu Phù Thế, sao anh còn phân cao thấp với một đứa trẻ vậy? Tránh ra.”
Triệu Kỳ ngẩng cao đầu kiêu ngạo: “Đúng vậy, tránh ra.”
Chu Phù Thế nhìn chằm chằm dáng vẻ không chút sợ hãi của Triệu Kỳ, bất đắc dĩ mỉm cười, nghiêng người nhường đường cho hai người.
Triệu Kỳ lấy chiếc ghế nhỏ cho Lục Viện ngồi, lật đổ các khối gỗ đã sắp xếp cùng Chu Phù Thế lúc nãy, nhặt hai khối đặt vào tay cô, sau đó quay lại lấy đồ chơi khác.
Lục Viện nhìn chằm chằm hai khối gỗ trong tay vài giây, tràn đầy nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Chu Phù Thế?
Chu Phù Thế nhún vai, hất cằm bảo cô quay lại nhìn.
Lục Viện quay đầu lại, trong bàn tay mũm mĩm của Triệu Kỳ đang cầm bốn năm chiếc ô tô, muốn đưa cho cô: “Chị, chị có thích ô tô nhỏ không?”
Lục Viện sửng sốt vài giây, cười thích thú nói, “Ừ, thích, nhưng chị thích ô tô to hơn.”
Ô tô to?
Triệu Kỳ quay đầu lại nhìn Chu Phù Thế, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, thở dài một hơi, “Em có, dưới lầu có vài chiếc, có thể tặng chị một chiếc, chiếc màu đen ấy, cậu mới mua cho em.”
Chu Phù Thế không cười nổi, màu đen là một chiếc Đại G. Tuy là xe đồ chơi nhưng đối với Triệu Kỳ, nó quả thực là xe to.
* Đại G: Mercedes-Benz G-Class
Tống Kinh đi lên, thấy Triệu Kỳ vẫn còn thức, người mẹ dịu dàng nháy mắt biến thành bà mẹ đáng sợ, “Kỳ Kỳ, sao con còn chưa ngủ?”
Triệu Kỳ giật mình sợ hãi, lập tức ném chiếc xe trong tay lên bàn, nhanh chóng kéo Chu Phù Thế về phòng: “Đi ngủ ngay đây ạ, cậu kể chuyện cổ tích cho cháu nghe đi.”
Nhìn Triệu Kỳ kéo Chu Phù Thế về phòng, Lục Viện và Tống Kinh nhìn nhau cười.
Không đến mười phút, Chu Phù Thế còn chưa đọc xong một cuốn truyện, Triệu Kỳ đã tiến vào mộng đẹp.
Buổi tối Lục Viện không ăn gì, Tống Kinh cố ý nấu cho cô một bát hoành thánh.
Thấy Chu Phù Thế đi xuống, Tống Kinh chỉ vào cái bát còn lại đặt trên bàn, “Em cũng nấu cho anh một bát này.”
“Ừ.” Chu Phù Thế thản nhiên đáp lại, đi đến bên cạnh Lục Viện, kéo ghế ngồi xuống, nhìn cô ăn một cách thích thú, “Ngon không?”
Lục Viện ngẩng lên, gật đầu thật mạnh với Tống Kinh, “Ngon lắm.”
Được khen ngợi, Tống Kinh rất vui, “Có đủ không? Chị nấu thêm cho em một bát nữa nhé?”
Lục Viện vội vàng xua tay, “Không cần, em thật sự no rồi.”
Chu Phù Thế ý vị thâm trường gật đầu phụ họa, “Bình thường cô ấy chỉ ăn hai miếng là no rồi.”
Tống Kinh vội vàng nói, “Vậy là không được đâu, Viện Viện, bây giờ em quá gầy, phải ăn nhiều một chút.”
Tống Kinh nhỏ hơn Chu Phù Thế một tuổi, lớn hơn Lục Viện ba tuổi, câu nói dịu dàng của cô ấy không khỏi khiến Lục Viện có cảm giác như chị gái quan tâm em gái.
Dưới gầm bàn, Lục Viện dẫm lên chân Chu Phù Thế, cảnh cáo anh ngậm miệng.
Chu Phù Thế đã đưa thìa tới bên miệng, bị Lục Viện dẫm như vậy, hoành thánh lại rơi vào trong bát, anh đáng thương nhìn cô.
Triệu Chính Triết đúng lúc đi vào, thấy Chu Phù Thế và Lục Viện đều đang ăn, bèn hỏi: “Vợ ơi, anh không có phần à?”
Tống Kinh khẽ nhíu mày, “Anh đừng ăn, gần đây anh tăng cân nhanh quá, phải kiềm chế.”
Triệu Chính Triết đưa tay xoa đầu Tống Kinh, bất đắc dĩ bĩu môi, “Lục tổng, vợ tôi nấu ăn ngon không?”
Không khó để nhìn ra mối quan hệ ngọt ngào giữa hai vợ chồng họ, Lục Viện gật đầu: “Ngon lắm. Triệu tổng đúng là may mắn khi cưới được người vợ đảm đang như vậy.”
Sao Triệu Chính Triết vừa vào là nói chuyện với giọng điệu trịnh trọng vậy? Tống Kinh giận sôi máu, đột nhiên nhéo cánh tay chồng mình một cái.
Bị tập kích bất ngờ, Triệu Chính Triết đau đến nhảy dựng, nhanh chóng trốn ra sau, “Phù Thế, anh nhìn em gái mình đi, động một cái là đánh em, anh mau làm chủ cho em đi.”
Chu Phù Thế đã quen với việc hai vợ chồng ve vãn đánh yêu, cúi đầu tiếp tục ăn hoành, hoàn toàn không để ý đến Triệu Chính Triết.
Nhanh chóng giải quyết xong bát hoành thánh, anh quay sang hỏi Lục Viện, “Ăn xong chưa? Chúng ta về nhé.”
/63
|