“Kỳ Kỳ.”
Cậu bé nghe thấy có người gọi mình liền quay đầu chạy tới: “Mẹ đâu rồi?”
Lục Viện nghe tiếng nhìn theo thì thấy Chu Phù Thế, và điểm mấu chốt là mẹ của cậu bé cũng ở đây.
Tống Kinh vừa lúc xách theo hòm thuốc từ dưới lầu đi lên, cậu bé vội vàng chạy tới, “Mẹ ơi, ba đang tìm mẹ.”
Tống Kinh là mẹ của cậu bé? Vậy Chu Phù Thế là???
Chu Phù Thế nhận lấy hộp thuốc từ tay Tống Kinh, nói: “Đi làm việc của em đi.”
Tống Kinh quay người liếc nhìn Lục Viện, cúi người nói nhỏ với Chu Phù Thế vài câu, sau đó nắm tay con trai đi xuống lầu.
Cậu bé đi theo Tống Kinh hai bước, sau đó chạy lại túm chặt góc áo của Chu Phù Thế, “Cậu đừng đi vội, cậu đã hứa kể chuyện cổ tích cho cháu nghe rồi đó.”
Chu Phù Thế xoa đầu Kỳ Kỳ: “Được rồi, lát nữa cậu sẽ kể chuyện cổ tích cho cháu nghe.”
Cậu? Lục Viện bối rối, Tống Kinh và Chu Phù Thế khác họ, sao có thể là “cậu” được? Một người theo họ cha, một người theo họ mẹ? Hay là cùng mẹ khác cha?
Tống Kinh ôm con trai xuống lầu, Chu Phù Thế nhanh chóng đi vào phòng, lấy thuốc mỡ trong hộp ra rồi ngồi xuống mép giường.
Lục Viện vô cùng phối hợp tựa lưng vào giường, hơi nâng cằm lên, vết bóp trên cổ đã lan thành một mảng bầm tím, nhìn hơi đáng sợ.
Chu Phù Thế đau lòng hỏi, “Đau không?”
Lục Viện cười lắc đầu, “Nhậm Tuấn Sanh đâu?”
Anh nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho cô, nói: “Bảo người đưa đi rồi.”
Thực ra vẫn hơi đau, Lục Viện bất giác nhíu mày, quay đầu tránh khỏi tay anh, “Anh không làm gì anh ta đấy chứ?”
Anh nâng cằm cô lên tiếp tục bôi thuốc, thản nhiên đáp: “Không làm gì.”
Cô không yên tâm hỏi: “Không làm gì là thế nào?”
Chu Phù Thế nháy mắt nhíu mày, “Em lo cho anh ta à?”
Nhận ra anh không vui, cô nhanh chóng nắm lấy cổ tay anh lắc nhẹ, muốn giải thích nhưng lại nghĩ tốt nhất là không nên nói gì, kẻo anh giận thật: “Đâu có.”
Hai người không nói gì nữa, anh tiếp tục bôi thuốc cho cô, cô chỉ cảm thấy lạnh cả cổ, không biết rốt cuộc anh bôi bao nhiêu thuốc mỡ nữa?
Lục Viện muốn hỏi sao Chu Phù Thế lại đến đây, nhưng nhớ ra anh và Tống Kinh là anh em, em gái anh chuyển đến nhà mới nên anh ở đây cũng không phải chuyện lạ.
Cô suy nghĩ một lần nữa, đổi câu hỏi: “Anh có em gái à?”
Chu Phù Thế cất thuốc mỡ, “Có.”
Lục Viện thăm dò: “Cùng mẹ khác cha?”
“Khác mẹ khác cha.” Anh lấy cồn iốt sát trùng vết thương trên cánh tay cô, “Hai gia đình hợp lại, mẹ và anh, Tống Kinh và bố em ấy.”
Cô trầm ngâm gật đầu, chợt nhớ ra một chuyện quan trọng: “Vậy chú và dì cũng ở đây à?”
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô, anh không khỏi muốn trêu chọc: “Muốn làm quen không?”
Làm quen? Bây giờ?
Cô vô thức lảng tránh ánh mắt mong đợi của anh, ấp úng nói: “Không, không thích hợp lắm.”
Phản ứng này kỳ thực nằm trong dự liệu của Chu Phù Thế, hình như cô chưa từng nghĩ tới việc có tương lai với anh?
Thấy anh im lặng, Lục Viện cuống quít giải thích: “Anh nhìn xem, bộ dạng em bây giờ thật sự không thích hợp gặp người khác.....”
Cô đang giải thích, anh biết điều đó nên chỉ có thể cười bất lực: “Không ở đây.”
Cô nhất thời không kịp phản ứng, “Hả?”
Anh đưa tay vén những sợi tóc rối trên trán cô, “Anh nói mẹ anh và chú Tống không ở đây, chắc gần đây họ đang chơi ở Ý.”
Lục Viện không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tạm thời cô quả thực không có kế hoạch gặp người nhà của Chu Phù Thế.
Dường như cô đã tìm được câu trả lời cho việc tối nay Tống Kinh đối xử với cô thân thiết hơn những người khác: “Chu Phù Thế, trước đây anh từng kể về em với Tống Kinh à?”
Quả thực anh có nhắc đến Lục Viện với Tống Kinh, việc anh gọi điện cho cô đêm đó nói không có nơi nào để đi cũng là chiêu trò của Tống Kinh.
Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ lời Tống Kinh nói, tình yêu bắt đầu từ lúc người phụ nữ thương hại một người đàn ông.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Chu Phù Thế không trực tiếp trả lời, “Không phải em được mời đến đây với tư cách là đối tác à?”
Nói đến chuyện hợp tác, Lục Viện thoáng cau mày. Rõ ràng lúc đó cô đã nói với Nhậm Diệu việc huỷ hôn sẽ không ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa hai công ty. Tuy nhiên, sau khi Lục Viện và Nhậm Tuấn Sanh hủy bỏ hôn ước, Nhậm thị thường xuyên bới móc sai sót trong các dự án đã thực hiện, thậm chí còn tìm nhiều lý do để không tham dự cuộc họp của những dự án đang đàm phán, khiến nhiều dự án của công ty bị đình trệ.
Lục Viện và Triệu Chính Triết đã gặp nhau mấy lần trong các bữa tiệc tối hoặc tiệc chiêu đãi trong vài năm qua, nhưng hai người chưa bao giờ hợp tác. Lần này Nhậm thị lật lọng, Lục thị vừa hay có cơ hội hợp tác với Chính Kinh Investment. Mặc dù một số dự án cũng không có gì đặc biệt, nhưng xét đến mối quan hệ giữa Chu Phù Thế và Tống Kinh, cô không khỏi cảm thấy việc Chính Kinh kịp thời tung cành ô liu ít nhiều có liên quan đến anh?
Nghĩ vậy, Lục Viện nhíu mày càng chặt, “Chu Phù Thế, việc hai công ty hợp tác......”
Cô không cần nói tiếp, anh cũng biết cô muốn hỏi gì nên ngắt lời: “Lục Viện, anh không tham dự vào việc hợp tác của em.”
Anh nói vậy, cô cũng không hỏi nữa, chống hai tay lên giường muốn ngồi dậy: “Được rồi, em về trước đây.”
Anh nhanh chóng ấn vai cô, nói: “Đợi lát nữa chúng ta cùng về.”
Cô ngẩng đầu lên hỏi: “Không phải anh đã hứa với cậu bạn nhỏ lát nữa sẽ kể chuyện cổ tích sao?”
Anh gật đầu, “Ừ, kể chuyện cho Kỳ Kỳ xong, chúng ta sẽ về.”
Cậu bé nghe thấy có người gọi mình liền quay đầu chạy tới: “Mẹ đâu rồi?”
Lục Viện nghe tiếng nhìn theo thì thấy Chu Phù Thế, và điểm mấu chốt là mẹ của cậu bé cũng ở đây.
Tống Kinh vừa lúc xách theo hòm thuốc từ dưới lầu đi lên, cậu bé vội vàng chạy tới, “Mẹ ơi, ba đang tìm mẹ.”
Tống Kinh là mẹ của cậu bé? Vậy Chu Phù Thế là???
Chu Phù Thế nhận lấy hộp thuốc từ tay Tống Kinh, nói: “Đi làm việc của em đi.”
Tống Kinh quay người liếc nhìn Lục Viện, cúi người nói nhỏ với Chu Phù Thế vài câu, sau đó nắm tay con trai đi xuống lầu.
Cậu bé đi theo Tống Kinh hai bước, sau đó chạy lại túm chặt góc áo của Chu Phù Thế, “Cậu đừng đi vội, cậu đã hứa kể chuyện cổ tích cho cháu nghe rồi đó.”
Chu Phù Thế xoa đầu Kỳ Kỳ: “Được rồi, lát nữa cậu sẽ kể chuyện cổ tích cho cháu nghe.”
Cậu? Lục Viện bối rối, Tống Kinh và Chu Phù Thế khác họ, sao có thể là “cậu” được? Một người theo họ cha, một người theo họ mẹ? Hay là cùng mẹ khác cha?
Tống Kinh ôm con trai xuống lầu, Chu Phù Thế nhanh chóng đi vào phòng, lấy thuốc mỡ trong hộp ra rồi ngồi xuống mép giường.
Lục Viện vô cùng phối hợp tựa lưng vào giường, hơi nâng cằm lên, vết bóp trên cổ đã lan thành một mảng bầm tím, nhìn hơi đáng sợ.
Chu Phù Thế đau lòng hỏi, “Đau không?”
Lục Viện cười lắc đầu, “Nhậm Tuấn Sanh đâu?”
Anh nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho cô, nói: “Bảo người đưa đi rồi.”
Thực ra vẫn hơi đau, Lục Viện bất giác nhíu mày, quay đầu tránh khỏi tay anh, “Anh không làm gì anh ta đấy chứ?”
Anh nâng cằm cô lên tiếp tục bôi thuốc, thản nhiên đáp: “Không làm gì.”
Cô không yên tâm hỏi: “Không làm gì là thế nào?”
Chu Phù Thế nháy mắt nhíu mày, “Em lo cho anh ta à?”
Nhận ra anh không vui, cô nhanh chóng nắm lấy cổ tay anh lắc nhẹ, muốn giải thích nhưng lại nghĩ tốt nhất là không nên nói gì, kẻo anh giận thật: “Đâu có.”
Hai người không nói gì nữa, anh tiếp tục bôi thuốc cho cô, cô chỉ cảm thấy lạnh cả cổ, không biết rốt cuộc anh bôi bao nhiêu thuốc mỡ nữa?
Lục Viện muốn hỏi sao Chu Phù Thế lại đến đây, nhưng nhớ ra anh và Tống Kinh là anh em, em gái anh chuyển đến nhà mới nên anh ở đây cũng không phải chuyện lạ.
Cô suy nghĩ một lần nữa, đổi câu hỏi: “Anh có em gái à?”
Chu Phù Thế cất thuốc mỡ, “Có.”
Lục Viện thăm dò: “Cùng mẹ khác cha?”
“Khác mẹ khác cha.” Anh lấy cồn iốt sát trùng vết thương trên cánh tay cô, “Hai gia đình hợp lại, mẹ và anh, Tống Kinh và bố em ấy.”
Cô trầm ngâm gật đầu, chợt nhớ ra một chuyện quan trọng: “Vậy chú và dì cũng ở đây à?”
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô, anh không khỏi muốn trêu chọc: “Muốn làm quen không?”
Làm quen? Bây giờ?
Cô vô thức lảng tránh ánh mắt mong đợi của anh, ấp úng nói: “Không, không thích hợp lắm.”
Phản ứng này kỳ thực nằm trong dự liệu của Chu Phù Thế, hình như cô chưa từng nghĩ tới việc có tương lai với anh?
Thấy anh im lặng, Lục Viện cuống quít giải thích: “Anh nhìn xem, bộ dạng em bây giờ thật sự không thích hợp gặp người khác.....”
Cô đang giải thích, anh biết điều đó nên chỉ có thể cười bất lực: “Không ở đây.”
Cô nhất thời không kịp phản ứng, “Hả?”
Anh đưa tay vén những sợi tóc rối trên trán cô, “Anh nói mẹ anh và chú Tống không ở đây, chắc gần đây họ đang chơi ở Ý.”
Lục Viện không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tạm thời cô quả thực không có kế hoạch gặp người nhà của Chu Phù Thế.
Dường như cô đã tìm được câu trả lời cho việc tối nay Tống Kinh đối xử với cô thân thiết hơn những người khác: “Chu Phù Thế, trước đây anh từng kể về em với Tống Kinh à?”
Quả thực anh có nhắc đến Lục Viện với Tống Kinh, việc anh gọi điện cho cô đêm đó nói không có nơi nào để đi cũng là chiêu trò của Tống Kinh.
Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ lời Tống Kinh nói, tình yêu bắt đầu từ lúc người phụ nữ thương hại một người đàn ông.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Chu Phù Thế không trực tiếp trả lời, “Không phải em được mời đến đây với tư cách là đối tác à?”
Nói đến chuyện hợp tác, Lục Viện thoáng cau mày. Rõ ràng lúc đó cô đã nói với Nhậm Diệu việc huỷ hôn sẽ không ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa hai công ty. Tuy nhiên, sau khi Lục Viện và Nhậm Tuấn Sanh hủy bỏ hôn ước, Nhậm thị thường xuyên bới móc sai sót trong các dự án đã thực hiện, thậm chí còn tìm nhiều lý do để không tham dự cuộc họp của những dự án đang đàm phán, khiến nhiều dự án của công ty bị đình trệ.
Lục Viện và Triệu Chính Triết đã gặp nhau mấy lần trong các bữa tiệc tối hoặc tiệc chiêu đãi trong vài năm qua, nhưng hai người chưa bao giờ hợp tác. Lần này Nhậm thị lật lọng, Lục thị vừa hay có cơ hội hợp tác với Chính Kinh Investment. Mặc dù một số dự án cũng không có gì đặc biệt, nhưng xét đến mối quan hệ giữa Chu Phù Thế và Tống Kinh, cô không khỏi cảm thấy việc Chính Kinh kịp thời tung cành ô liu ít nhiều có liên quan đến anh?
Nghĩ vậy, Lục Viện nhíu mày càng chặt, “Chu Phù Thế, việc hai công ty hợp tác......”
Cô không cần nói tiếp, anh cũng biết cô muốn hỏi gì nên ngắt lời: “Lục Viện, anh không tham dự vào việc hợp tác của em.”
Anh nói vậy, cô cũng không hỏi nữa, chống hai tay lên giường muốn ngồi dậy: “Được rồi, em về trước đây.”
Anh nhanh chóng ấn vai cô, nói: “Đợi lát nữa chúng ta cùng về.”
Cô ngẩng đầu lên hỏi: “Không phải anh đã hứa với cậu bạn nhỏ lát nữa sẽ kể chuyện cổ tích sao?”
Anh gật đầu, “Ừ, kể chuyện cho Kỳ Kỳ xong, chúng ta sẽ về.”
/63
|