Trên đường về, Lục Viện dựa vào cửa sổ xe ngủ gật, Chu Phù Thế tự nhiên cho xe chạy chậm lại, về đến Cẩm Huy đã là mười một giờ đêm.
Đậu xe xong, anh đưa tay sờ trán cô, xác định cô không sốt rồi mới gọi: “A Viện, xuống xe nào.”
Lục Viện nghiêng người, nhắm mắt, hơi ngẩng đầu lên, “Cổ em đau lắm, không đi được.”
Chu Phù Thế cười bất đắc dĩ, xuống xe, đi vòng qua ghế phụ, mở cửa, khom lưng chui vào xe, ôm công chúa của mình ra ngoài.
Mới đi được vài bước, cô giãy giụa đòi xuống, tự đi nhanh đến lối vào thang máy.
Trong lúc chờ thang máy, Lục Viện âm thầm dịch hai bước nhỏ về phía anh, gọi: “Chu Phù Thế.”
Anh quay lại nhìn cô: “Ừ?”
Cửa thang máy mở ra, hai người lần lượt bước vào, Lục Viện đưa tay ấn số tầng. Sau đó cả hai đều lùi lại một bước, dựa vào vách thang máy.
Lục Viện gõ nhẹ mấy ngón tay mảnh khảnh lên đùi mình, rồi chậm rãi quay đầu nhìn anh: “Khi nào anh đi?”
Chu Phù Thế nao nao, nhìn cô, “Thứ ba tuần sau.”
Thứ ba tuần sau? Hôm nay là thứ năm, còn năm ngày nữa.
Lục Viện trầm ngâm gật đầu: “Anh đặt vé máy bay chưa?”
“Rồi.” Chu Phù Thế đáp lại. Thấy cô bĩu môi có vẻ thất vọng, anh bèn hỏi: “Cuối tuần có kế hoạch gì không?”
“Hả?” Lục Viện nhất thời không kịp phản ứng, “Cuối tuần? Sao vậy?”
Chu Phù Thế nắm lấy cổ tay cô, xoa nhẹ: “Nếu không có kế hoạch gì, cuối tuần chúng ta đi chơi hai ngày nhé.”
Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay anh đang nắm lấy cổ tay mình, gật đầu, “Được.” Cửa thang máy mở ra, anh tự nhiên dắt tay cô ra ngoài, “Em muốn đi đâu?”
Cô ấn mật mã mở cửa, đẩy cửa ra đồng thời quay đầu lại nhướng mày hỏi lại anh, “Ồ, em thế nào cũng được, anh thì sao?”
Anh nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên khóe môi cô, “Vậy anh sẽ sắp xếp.” Khóe miệng nhếch lên, cô gật đầu mỉm cười ngọt ngào, “Được.”
Hai người lần lượt đi tắm rửa, phụ nữ mất nhiều thời gian hơn người đàn ông vì cần tẩy trang.
Lúc Lục Viện tắm xong đi ra, Chu Phù Thế đã nằm trên giường. Nhìn cô có vẻ ủ rũ, anh kéo cổ tay cô, hỏi: “Sao vậy?”
Lục Viện ngẩng cao đầu, “Anh nhìn xem, rõ ràng như vậy, ngày mai làm sao em gặp người khác được?”
Lúc nãy đi tắm, cô nhìn vào gương, thấy trên chiếc cổ trắng nõn của mình có vết bầm tím. Với lại đang là mùa hè, cô không thể mặc áo cổ cao hay quàng khăn để che đi được.
Anh kéo cô ngồi xuống, đứng dậy đi ra ngoài: “Chờ một chút, anh đi lấy thuốc mỡ.”
Lục Viện ngẩng đầu, Chu Phù Thế cúi người nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên cổ cô, cẩn thận như thể chạm vào một cái cô sẽ vỡ tan vậy.
Cô khẽ cau mày: “Nếu bôi thuốc này, ngày mai vết bầm sẽ biến mất phải không?” Anh bất đắc dĩ cười: “Không nhanh vậy đâu, nhưng vết bầm sẽ mờ một chút.”
Lục Viện lại thở dài, đứng dậy đi đến phòng thay đồ, “Em tìm xem ngày mai sẽ mặc gì......”
Chu Phù Thế giữ chặt cổ tay Lục Viện, kéo cô vào lòng, một tay nâng cằm cô lên, rồi cúi áp môi mình vào môi cô.
Cô hơi lùi về sau, cười mỉm, biết rõ vẫn cố hỏi, “Anh làm gì đấy?”
Chu Phù Thế ôm lấy gáy Lục Viện không cho cô cử động, há miệng ngậm lấy môi trên của cô nhẹ nhàng lôi kéo, sau đó lại mút môi dưới của cô, miêu tả đường nét môi của cô bằng đầu lưỡi mình.
Cô mút lưỡi anh vào trong miệng mình, rồi dùng răng cắn nhẹ một cái.
Phản ứng của cô quá dụ hoặc, nụ hôn dịu dàng của anh dần trở nên cuồng nhiệt. Chiếc lưỡi to của anh cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, mút mạnh.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Lục Viện nóng lòng muốn vén vạt áo Chu Phù Thế lên, lòng bàn tay ấm áp ấn vào cơ bụng săn chắc của anh, miệng nhẹ nhàng gọi: “Chu Phù Thế.”
“Ừ.” Anh tự nhiên đáp lại, đưa tay nâng vòng eo thon gọn của cô lên, sau đó tiến lên hai bước rồi ngồi xuống mép giường.
Cô dang rộng hai chân, ngồi trên đùi anh, eo và mông vô thức vặn vẹo, cảm nhận con quái vật nhỏ của anh đang dần thức tỉnh.
Bàn tay anh từ đầu gối cô dịch lên trên, bao phủ cửa huyệt qua lớp quần lót rồi nhẹ nhàng day ấn. Mật dịch rỉ ra làm ướt chiếc quần lót nhỏ, khiến lòng bàn tay anh cũng trở nên nhớp nháp.
Lục Viện khô nóng khó chịu, có thể cảm nhận rõ mật dịch không ngừng tuôn ra từ cửa huyệt, cơ thể cô quá thành thật dưới sự trêu chọc của Chu Phù Thế. Cô vô thức siết chặt bụng dưới, định lui về phía sau nhưng lại bị anh giữ chặt eo: “Không được trốn.”
Cô mơ màng nhìn anh, hai tay nắm lấy vạt áo anh cởi ra, eo lắc lư trong vòng tay anh, “Anh, ngứa quá, khó chịu quá...”
Anh nhướng mày nhưng không nói gì, cởi váy ngủ của cô ra. Làn da trắng nõn của cô tỏa sáng dưới ánh đèn, bầu ngực mềm mại khẽ đung đưa như trái đào chín chờ người đến hái.
Anh hôn từ khóe môi cô xuống, nhưng khi môi lưỡi chạm đến cổ, cô nhanh chóng né tránh: “Không được, vừa bôi thuốc mỡ mà.”
Anh hơi giật mình, môi lưỡi lướt qua cổ xuống xương quai xanh của cô, rồi lại tiếp tục đi xuống ngậm bầu ngực của cô vào trong miệng, mút mạnh chẳng chút e dè, để lại vết đỏ.
Lục Viện cảm thấy hơi đau, không khỏi hừ nhẹ một tiếng: “Ừm...”
Đậu xe xong, anh đưa tay sờ trán cô, xác định cô không sốt rồi mới gọi: “A Viện, xuống xe nào.”
Lục Viện nghiêng người, nhắm mắt, hơi ngẩng đầu lên, “Cổ em đau lắm, không đi được.”
Chu Phù Thế cười bất đắc dĩ, xuống xe, đi vòng qua ghế phụ, mở cửa, khom lưng chui vào xe, ôm công chúa của mình ra ngoài.
Mới đi được vài bước, cô giãy giụa đòi xuống, tự đi nhanh đến lối vào thang máy.
Trong lúc chờ thang máy, Lục Viện âm thầm dịch hai bước nhỏ về phía anh, gọi: “Chu Phù Thế.”
Anh quay lại nhìn cô: “Ừ?”
Cửa thang máy mở ra, hai người lần lượt bước vào, Lục Viện đưa tay ấn số tầng. Sau đó cả hai đều lùi lại một bước, dựa vào vách thang máy.
Lục Viện gõ nhẹ mấy ngón tay mảnh khảnh lên đùi mình, rồi chậm rãi quay đầu nhìn anh: “Khi nào anh đi?”
Chu Phù Thế nao nao, nhìn cô, “Thứ ba tuần sau.”
Thứ ba tuần sau? Hôm nay là thứ năm, còn năm ngày nữa.
Lục Viện trầm ngâm gật đầu: “Anh đặt vé máy bay chưa?”
“Rồi.” Chu Phù Thế đáp lại. Thấy cô bĩu môi có vẻ thất vọng, anh bèn hỏi: “Cuối tuần có kế hoạch gì không?”
“Hả?” Lục Viện nhất thời không kịp phản ứng, “Cuối tuần? Sao vậy?”
Chu Phù Thế nắm lấy cổ tay cô, xoa nhẹ: “Nếu không có kế hoạch gì, cuối tuần chúng ta đi chơi hai ngày nhé.”
Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay anh đang nắm lấy cổ tay mình, gật đầu, “Được.” Cửa thang máy mở ra, anh tự nhiên dắt tay cô ra ngoài, “Em muốn đi đâu?”
Cô ấn mật mã mở cửa, đẩy cửa ra đồng thời quay đầu lại nhướng mày hỏi lại anh, “Ồ, em thế nào cũng được, anh thì sao?”
Anh nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên khóe môi cô, “Vậy anh sẽ sắp xếp.” Khóe miệng nhếch lên, cô gật đầu mỉm cười ngọt ngào, “Được.”
Hai người lần lượt đi tắm rửa, phụ nữ mất nhiều thời gian hơn người đàn ông vì cần tẩy trang.
Lúc Lục Viện tắm xong đi ra, Chu Phù Thế đã nằm trên giường. Nhìn cô có vẻ ủ rũ, anh kéo cổ tay cô, hỏi: “Sao vậy?”
Lục Viện ngẩng cao đầu, “Anh nhìn xem, rõ ràng như vậy, ngày mai làm sao em gặp người khác được?”
Lúc nãy đi tắm, cô nhìn vào gương, thấy trên chiếc cổ trắng nõn của mình có vết bầm tím. Với lại đang là mùa hè, cô không thể mặc áo cổ cao hay quàng khăn để che đi được.
Anh kéo cô ngồi xuống, đứng dậy đi ra ngoài: “Chờ một chút, anh đi lấy thuốc mỡ.”
Lục Viện ngẩng đầu, Chu Phù Thế cúi người nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên cổ cô, cẩn thận như thể chạm vào một cái cô sẽ vỡ tan vậy.
Cô khẽ cau mày: “Nếu bôi thuốc này, ngày mai vết bầm sẽ biến mất phải không?” Anh bất đắc dĩ cười: “Không nhanh vậy đâu, nhưng vết bầm sẽ mờ một chút.”
Lục Viện lại thở dài, đứng dậy đi đến phòng thay đồ, “Em tìm xem ngày mai sẽ mặc gì......”
Chu Phù Thế giữ chặt cổ tay Lục Viện, kéo cô vào lòng, một tay nâng cằm cô lên, rồi cúi áp môi mình vào môi cô.
Cô hơi lùi về sau, cười mỉm, biết rõ vẫn cố hỏi, “Anh làm gì đấy?”
Chu Phù Thế ôm lấy gáy Lục Viện không cho cô cử động, há miệng ngậm lấy môi trên của cô nhẹ nhàng lôi kéo, sau đó lại mút môi dưới của cô, miêu tả đường nét môi của cô bằng đầu lưỡi mình.
Cô mút lưỡi anh vào trong miệng mình, rồi dùng răng cắn nhẹ một cái.
Phản ứng của cô quá dụ hoặc, nụ hôn dịu dàng của anh dần trở nên cuồng nhiệt. Chiếc lưỡi to của anh cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, mút mạnh.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Lục Viện nóng lòng muốn vén vạt áo Chu Phù Thế lên, lòng bàn tay ấm áp ấn vào cơ bụng săn chắc của anh, miệng nhẹ nhàng gọi: “Chu Phù Thế.”
“Ừ.” Anh tự nhiên đáp lại, đưa tay nâng vòng eo thon gọn của cô lên, sau đó tiến lên hai bước rồi ngồi xuống mép giường.
Cô dang rộng hai chân, ngồi trên đùi anh, eo và mông vô thức vặn vẹo, cảm nhận con quái vật nhỏ của anh đang dần thức tỉnh.
Bàn tay anh từ đầu gối cô dịch lên trên, bao phủ cửa huyệt qua lớp quần lót rồi nhẹ nhàng day ấn. Mật dịch rỉ ra làm ướt chiếc quần lót nhỏ, khiến lòng bàn tay anh cũng trở nên nhớp nháp.
Lục Viện khô nóng khó chịu, có thể cảm nhận rõ mật dịch không ngừng tuôn ra từ cửa huyệt, cơ thể cô quá thành thật dưới sự trêu chọc của Chu Phù Thế. Cô vô thức siết chặt bụng dưới, định lui về phía sau nhưng lại bị anh giữ chặt eo: “Không được trốn.”
Cô mơ màng nhìn anh, hai tay nắm lấy vạt áo anh cởi ra, eo lắc lư trong vòng tay anh, “Anh, ngứa quá, khó chịu quá...”
Anh nhướng mày nhưng không nói gì, cởi váy ngủ của cô ra. Làn da trắng nõn của cô tỏa sáng dưới ánh đèn, bầu ngực mềm mại khẽ đung đưa như trái đào chín chờ người đến hái.
Anh hôn từ khóe môi cô xuống, nhưng khi môi lưỡi chạm đến cổ, cô nhanh chóng né tránh: “Không được, vừa bôi thuốc mỡ mà.”
Anh hơi giật mình, môi lưỡi lướt qua cổ xuống xương quai xanh của cô, rồi lại tiếp tục đi xuống ngậm bầu ngực của cô vào trong miệng, mút mạnh chẳng chút e dè, để lại vết đỏ.
Lục Viện cảm thấy hơi đau, không khỏi hừ nhẹ một tiếng: “Ừm...”
/63
|