Sáng sớm hôm sau, trong khắp kinh thành chìm trong một bầu không khí kinh ngạc sợ hãi, còn cả một chút hưng phấn.
Tại sao?
Tất nhiên là bởi vì lão nương của Phàn Dương Vương gia lại là hung thủ hại chết nữ nhi ruột dòng chính của Phàn Dương Vương, chuyện này còn không thể làm cho người ta ngạc nhiên ư? Không chỉ như thế, lão thái bà độc ác kia, lại còn không tha cho một hài tử còn chưa được bảy tuổi nữa……
Đáng chết!
Nhưng mà khi mọi người tận mắt trong thấy thi thể của Thiệu thị bị treo lên tầng cao trên cổng phía Nam, trong lòng treo một thi thể lên kia, không khỏi quá dọa người rồi, hơn nữa dân chúng ra ra vào vào phải bước qua ngay bên cạnh người bà ta, sao có thể không sợ được?
Nghe nói Thiệu thị này còn bị chính nhi tức của bà ta đập chết!
Nhi tức đập chết bà bà, quả thật loại chuyện này, nghe mà rợn người, từ xưa đến nay rất lấy làm hiếm thấy. Thiệu thị nhận phải kết cục như thế, cũng là bà ta xứng thôi! GuānyǔMọi người chỉ trích Chu thị, nhưng chỉ có đôi ba câu, còn tán dương hành động đại nghĩa diệt thân vĩ đại nàng ta hơn.
Đồng thời, còn có một chuyện về Phàn Dương Vương phủ được truyền tụng với nhau khắp kinh thành trong lặng lẽ, đó là tối hôm qua tân nương sắp thành hôn của An Vương điện hạ – Thẩm Uyển Tâm tham gia vào buổi cung yến trong hoàng cung, lại bị bắt quả tang nàng ta bò lên giường Tiêu Dao Vương gia.
Cũng không biết tin tức lan truyền ra từ đâu, ban đầu chỉ có rất ít người biết, nào ngờ một truyền mười mười truyền trăm, không bao lâu sau thì ai ai cũng biết.
Rất nhiều người muốn hỏi, cả nhà Thẩm thị này là thứ người gì thế? Đúng là làm bẩn cánh cửa trăm năm của Phàn Dương Vương phủ! Thương xót Quân Khởi La tiểu thư còn phải sống chung với một đám người như thế, khiến người ta thương tiếc!
Còn có Long Túc Vân bên kia, vốn dĩ hôm nay là ngày đại lành hắn cưới chính phi, kết quả hắn vứt bỏ không cần Quân tiểu thư tốt đẹp, chọn cái ả Thẩm Uyển Tâm không biết xấu hổ, đêm trước ngày thành thân còn cho hắn một cú đánh lén trời giáng, quả là xứng lắm!
Từ xưa đến này, tốc độ bát quái lan truyền đi với tốc độ chóng mặt, quả thật có thể ngang với cảnh bão quét qua. Trong một buổi sáng ngắn ngủi, cả nhà Thẩm thị và An Vương Long Túc Vân đã biến thành đối tượng đàm luận của dân chúng trong khắp kinh thành, mức độ náo nhiệt thì không cần phải nói.
Do tối hôm qua Quân Khởi La ngủ quá muộn, nên lúc tỉnh dậy đã là giờ Tỵ rồi.
Phượng Thiên Khuyết ngồi bên ngoài đại sảnh, tay đang cầm quyển sách và nhìn, khóe mắt thoáng trông thấy bóng dáng của nữ nhi, lúc này y mới ngẩng đầu lên khỏi trang sách, vốn đang còn bị dung mạo quá giống Quân Như Sơ của nàng làm cho ngây ngẩn, nhưng sau đó thì đặt quyển sách xuống ngay, nghênh đón với khuôn mặt tươi cười như hoa nở rộ, tới khi trông thấy dưới mắt nàng có một chút xanh tím hơi mờ nhạt gần như không dáng kể, thì nụ cười tươi trên gương mặt đã biến mất, đau lòng đã thay vào đó: “Xem con, vành mắt đã đen hết rồi.”
Quân Khởi La cười khanh khách: “Cung yến trung thu tối qua đã náo nhiệt rất khuya, sau đó lại bị Long Dận kéo đến dạo chơi ở Kính Nguyệt hồ, cho nên mới ngủ hơi muộn.”
Nàng cố ý giấu giếm không nói chuyện tên đồ đen chầu chực ở cửa Bích Khê uyển, thật sự không mong y lo lắng, nếu không chắc chắn y lại lải nhải nhiều.
Mày kiếm của Phượng Thiên Khuyết chau lại, vô cùng bất mãn, nói: “Khuya khoắt chơi hồ gì? Tiểu tử Long Dận kia không biết thương người như thế, phụ vương phải suy xét cân nhắc có nên lựa chọn người nữ tế* khác hay không!”
*Nữ tế: Con rể.
Vô Thương, Vô Ảnh ở trong một nơi bí mật gần đó nghe Phượng Thiên Khuyết nói thế, không khỏi đầu đầy vạch đen, trong lòng nói, chủ tử, người xác định người nhạc phụ tương lai này không phải là người chuyên đi nghĩ cách phá đám người chứ?
Đồng thời, ở Tấn Vương phủ, Mặc Liên Hiên, vị thế tử nào đó đang đọc sách trước cửa sổ hắt hơi một cái thật mạnh, tự dưng trong lòng dâng lên một chút khủng hoảng.
Quân Khởi La mỉm cười nói: “Phụ vương, nữ nhi đâu phải là kiểu chiều chuộng như người nghĩ thế được?”
Phượng Thiên Khuyết không đồng ý, ngạo kiều nói: “Phượng Thiên Khuyết ta không chiều chuộng nữ nhi, thì còn ai chiều chuộng? Phụ vương đã viết thư cho hoàng bá bá của con, phong con làm Quận chúa!”
Quân Khởi La khiếp sợ, bất đắc dĩ cười nói: “Phụ vương, có phải người quá nóng vội rồi không? Hơn nữa bây giờ nữ nhi còn chưa muốn công khai thân phận, để tránh bứt dây động rừng.”
Hiển nhiên Phượng Thiên Khuyết hiểu Quân Khởi La đang nói cái gì, đau lòng nói: “Phụ vương thật sự không muốn con làm khổ mình, nghe phụ vương nói, một đao làm thịt Thẩm Cẩm Thành và cái ả ác phụ Chu Ngọc Lan kia, chúng ta về Tây Việt đi, phụ vương lại tìm một nam tử còn tốt hơn tiểu tử Long Dận kia cả trăm lần.”
Vô Thương và Vô Ảnh nằm trên cây trong viện, dd.lq.d.q.vnghe vậy thì suýt chút nữa đã ngã từ trên cây xuống. Cuối cùng bọn hắn cũng xác định, vị nhạc phụ này thật sự là tay đến phá!
“Hắt xì!” Vị thế tử nào đó lại hắt hơi một phát, ngờ vực vân vê cái mũi.
Vô Ngân nhảy ra khỏi góc tối, cách cửa sổ, hỏi: “Thế tử, có phải hôm qua người đi chơi hồ với chủ mẫu bị phong hàn không?”
Long Dận trợn trắng mắt nhìn hắn nói: “Trong mắt ngươi, gia nhà ngươi vô dụng thế à?” Nói xong, mắt phượng hơi híp lại: “Chắc chắn là cái lão già Phượng Thiên Khuyết kia nói xấu bản thế tử trước mặt A La rồi!”
Giọng điệu nói chuyện của Phượng Thiên Khuyết thật sự chẳng tương xứng với vẻ bề ngoài nho nhã của y, Quân Khởi La cũng hoài nghi phụ thân từ trên trời rơi xuống của mình, phải chăng đang cố ý giả trang thành như thế để lừa thế nhân, để bịp đối thủ.
Quân Khởi La tự động bỏ qua câu nói cuối cùng kia của y, nói: “Phụ vương, mẫu thân bị chết thảm như thế, hơn nữa con còn hoài nghi tổ phụ cũng không chết bình thường, cho nên con tuyệt đối không cho phép Thẩm Cẩm Thành bọn họ giải thoát bằng cái chết được! Con muốn đập tan ý chí của bọn họ, từng chút từng chút một, con muốn làm cho bọn họ biết cái chết với bọn họ cũng chỉ là điều xa xỉ!”
Cái chính yếu nhất, nàng từng thề báo thù cho nguyên chủ đã chết! Nàng sử dụng thân phận của nàng ấy để sống, lại có được rất nhiều điều xa vời kiếp trước không dám hy vọng, mà những điều nàng có thể làm cho nguyên chủ rất ít rất rất ít, làm sao nàng có thể nuốt lời được?
Giọng điệu của nàng phẳng lặng như nước hồ thu, nói những lời tàn ác mà bình thản giống như uống trà uống nước, nhưng Vô Thương, Vô Ảnh lại nghe mà lạnh cả sống lưng.
Bọn họ không thể nào tưởng tượng được một nữ tử có dung mạo mỹ lệ thoát tục, tính tình thoải mái bình thản này lại có thể có tâm tư độc ác đến như thế, nhưng cố tình, Tấn Vương phủ lại cần một chủ mẫu độc ác tuyệt tình giống như nàng!
Nghĩ đến đây Vô Thương, Vô Ảnh liếc nhau, trông thấy một câu trong mắt đối phương: Ừ, sau này tuyệt đối không thể đắc tội với nàng.
Phượng Thiên Khuyết không hề cảm thấy lo lắng hay ác cảm về nữ nhi mình có tình tình như thế, mà trái lại còn hơi vui mừng. Theo ý y, nữ nhi cường thế, cho dù y không ở bên cạnh thì cũng không phải lo lắng. Nếu như năm đó Như Sơ tàn nhẫn bằng một nửa A La, thế thì cũng không hương tiêu ngọc vẫn đương tuổi còn xuân như thế!
Vì thế y hơi bất đắc dĩ nói: “Đồng ý với phụ vương, chuyện gì cũng phải cẩn thận. Phụ vương đã mất đi mẫu thân con, tuyệt đối không thể mất luôn cả con nữa!”
Có được câu trả lời chắc chắn của Quân Khởi La, y mới gọi chỗ bên ngoài: “Phượng Tam, Phượng Cửu.”
Hai bóng đen che mặt nhanh chóng mở cửa sổ bay vụt vào, quỳ một gối xuống, cung kính chắp tay nói: “Thuộc hạ tham kiến Vương gia, Quận chúa!”
“Đứng lên đi.” Phượng Thiên Khuyết quay sang nói với Quân Khởi La: “A La, hai người họ là ám vệ của phụ vương, sau này sẽ ở bên cạnh con, âm thầm bảo vệ con.”
“Phụ vương, bên cạnh con có Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu mà, các nàng cũng không phải
Tại sao?
Tất nhiên là bởi vì lão nương của Phàn Dương Vương gia lại là hung thủ hại chết nữ nhi ruột dòng chính của Phàn Dương Vương, chuyện này còn không thể làm cho người ta ngạc nhiên ư? Không chỉ như thế, lão thái bà độc ác kia, lại còn không tha cho một hài tử còn chưa được bảy tuổi nữa……
Đáng chết!
Nhưng mà khi mọi người tận mắt trong thấy thi thể của Thiệu thị bị treo lên tầng cao trên cổng phía Nam, trong lòng treo một thi thể lên kia, không khỏi quá dọa người rồi, hơn nữa dân chúng ra ra vào vào phải bước qua ngay bên cạnh người bà ta, sao có thể không sợ được?
Nghe nói Thiệu thị này còn bị chính nhi tức của bà ta đập chết!
Nhi tức đập chết bà bà, quả thật loại chuyện này, nghe mà rợn người, từ xưa đến nay rất lấy làm hiếm thấy. Thiệu thị nhận phải kết cục như thế, cũng là bà ta xứng thôi! GuānyǔMọi người chỉ trích Chu thị, nhưng chỉ có đôi ba câu, còn tán dương hành động đại nghĩa diệt thân vĩ đại nàng ta hơn.
Đồng thời, còn có một chuyện về Phàn Dương Vương phủ được truyền tụng với nhau khắp kinh thành trong lặng lẽ, đó là tối hôm qua tân nương sắp thành hôn của An Vương điện hạ – Thẩm Uyển Tâm tham gia vào buổi cung yến trong hoàng cung, lại bị bắt quả tang nàng ta bò lên giường Tiêu Dao Vương gia.
Cũng không biết tin tức lan truyền ra từ đâu, ban đầu chỉ có rất ít người biết, nào ngờ một truyền mười mười truyền trăm, không bao lâu sau thì ai ai cũng biết.
Rất nhiều người muốn hỏi, cả nhà Thẩm thị này là thứ người gì thế? Đúng là làm bẩn cánh cửa trăm năm của Phàn Dương Vương phủ! Thương xót Quân Khởi La tiểu thư còn phải sống chung với một đám người như thế, khiến người ta thương tiếc!
Còn có Long Túc Vân bên kia, vốn dĩ hôm nay là ngày đại lành hắn cưới chính phi, kết quả hắn vứt bỏ không cần Quân tiểu thư tốt đẹp, chọn cái ả Thẩm Uyển Tâm không biết xấu hổ, đêm trước ngày thành thân còn cho hắn một cú đánh lén trời giáng, quả là xứng lắm!
Từ xưa đến này, tốc độ bát quái lan truyền đi với tốc độ chóng mặt, quả thật có thể ngang với cảnh bão quét qua. Trong một buổi sáng ngắn ngủi, cả nhà Thẩm thị và An Vương Long Túc Vân đã biến thành đối tượng đàm luận của dân chúng trong khắp kinh thành, mức độ náo nhiệt thì không cần phải nói.
Do tối hôm qua Quân Khởi La ngủ quá muộn, nên lúc tỉnh dậy đã là giờ Tỵ rồi.
Phượng Thiên Khuyết ngồi bên ngoài đại sảnh, tay đang cầm quyển sách và nhìn, khóe mắt thoáng trông thấy bóng dáng của nữ nhi, lúc này y mới ngẩng đầu lên khỏi trang sách, vốn đang còn bị dung mạo quá giống Quân Như Sơ của nàng làm cho ngây ngẩn, nhưng sau đó thì đặt quyển sách xuống ngay, nghênh đón với khuôn mặt tươi cười như hoa nở rộ, tới khi trông thấy dưới mắt nàng có một chút xanh tím hơi mờ nhạt gần như không dáng kể, thì nụ cười tươi trên gương mặt đã biến mất, đau lòng đã thay vào đó: “Xem con, vành mắt đã đen hết rồi.”
Quân Khởi La cười khanh khách: “Cung yến trung thu tối qua đã náo nhiệt rất khuya, sau đó lại bị Long Dận kéo đến dạo chơi ở Kính Nguyệt hồ, cho nên mới ngủ hơi muộn.”
Nàng cố ý giấu giếm không nói chuyện tên đồ đen chầu chực ở cửa Bích Khê uyển, thật sự không mong y lo lắng, nếu không chắc chắn y lại lải nhải nhiều.
Mày kiếm của Phượng Thiên Khuyết chau lại, vô cùng bất mãn, nói: “Khuya khoắt chơi hồ gì? Tiểu tử Long Dận kia không biết thương người như thế, phụ vương phải suy xét cân nhắc có nên lựa chọn người nữ tế* khác hay không!”
*Nữ tế: Con rể.
Vô Thương, Vô Ảnh ở trong một nơi bí mật gần đó nghe Phượng Thiên Khuyết nói thế, không khỏi đầu đầy vạch đen, trong lòng nói, chủ tử, người xác định người nhạc phụ tương lai này không phải là người chuyên đi nghĩ cách phá đám người chứ?
Đồng thời, ở Tấn Vương phủ, Mặc Liên Hiên, vị thế tử nào đó đang đọc sách trước cửa sổ hắt hơi một cái thật mạnh, tự dưng trong lòng dâng lên một chút khủng hoảng.
Quân Khởi La mỉm cười nói: “Phụ vương, nữ nhi đâu phải là kiểu chiều chuộng như người nghĩ thế được?”
Phượng Thiên Khuyết không đồng ý, ngạo kiều nói: “Phượng Thiên Khuyết ta không chiều chuộng nữ nhi, thì còn ai chiều chuộng? Phụ vương đã viết thư cho hoàng bá bá của con, phong con làm Quận chúa!”
Quân Khởi La khiếp sợ, bất đắc dĩ cười nói: “Phụ vương, có phải người quá nóng vội rồi không? Hơn nữa bây giờ nữ nhi còn chưa muốn công khai thân phận, để tránh bứt dây động rừng.”
Hiển nhiên Phượng Thiên Khuyết hiểu Quân Khởi La đang nói cái gì, đau lòng nói: “Phụ vương thật sự không muốn con làm khổ mình, nghe phụ vương nói, một đao làm thịt Thẩm Cẩm Thành và cái ả ác phụ Chu Ngọc Lan kia, chúng ta về Tây Việt đi, phụ vương lại tìm một nam tử còn tốt hơn tiểu tử Long Dận kia cả trăm lần.”
Vô Thương và Vô Ảnh nằm trên cây trong viện, dd.lq.d.q.vnghe vậy thì suýt chút nữa đã ngã từ trên cây xuống. Cuối cùng bọn hắn cũng xác định, vị nhạc phụ này thật sự là tay đến phá!
“Hắt xì!” Vị thế tử nào đó lại hắt hơi một phát, ngờ vực vân vê cái mũi.
Vô Ngân nhảy ra khỏi góc tối, cách cửa sổ, hỏi: “Thế tử, có phải hôm qua người đi chơi hồ với chủ mẫu bị phong hàn không?”
Long Dận trợn trắng mắt nhìn hắn nói: “Trong mắt ngươi, gia nhà ngươi vô dụng thế à?” Nói xong, mắt phượng hơi híp lại: “Chắc chắn là cái lão già Phượng Thiên Khuyết kia nói xấu bản thế tử trước mặt A La rồi!”
Giọng điệu nói chuyện của Phượng Thiên Khuyết thật sự chẳng tương xứng với vẻ bề ngoài nho nhã của y, Quân Khởi La cũng hoài nghi phụ thân từ trên trời rơi xuống của mình, phải chăng đang cố ý giả trang thành như thế để lừa thế nhân, để bịp đối thủ.
Quân Khởi La tự động bỏ qua câu nói cuối cùng kia của y, nói: “Phụ vương, mẫu thân bị chết thảm như thế, hơn nữa con còn hoài nghi tổ phụ cũng không chết bình thường, cho nên con tuyệt đối không cho phép Thẩm Cẩm Thành bọn họ giải thoát bằng cái chết được! Con muốn đập tan ý chí của bọn họ, từng chút từng chút một, con muốn làm cho bọn họ biết cái chết với bọn họ cũng chỉ là điều xa xỉ!”
Cái chính yếu nhất, nàng từng thề báo thù cho nguyên chủ đã chết! Nàng sử dụng thân phận của nàng ấy để sống, lại có được rất nhiều điều xa vời kiếp trước không dám hy vọng, mà những điều nàng có thể làm cho nguyên chủ rất ít rất rất ít, làm sao nàng có thể nuốt lời được?
Giọng điệu của nàng phẳng lặng như nước hồ thu, nói những lời tàn ác mà bình thản giống như uống trà uống nước, nhưng Vô Thương, Vô Ảnh lại nghe mà lạnh cả sống lưng.
Bọn họ không thể nào tưởng tượng được một nữ tử có dung mạo mỹ lệ thoát tục, tính tình thoải mái bình thản này lại có thể có tâm tư độc ác đến như thế, nhưng cố tình, Tấn Vương phủ lại cần một chủ mẫu độc ác tuyệt tình giống như nàng!
Nghĩ đến đây Vô Thương, Vô Ảnh liếc nhau, trông thấy một câu trong mắt đối phương: Ừ, sau này tuyệt đối không thể đắc tội với nàng.
Phượng Thiên Khuyết không hề cảm thấy lo lắng hay ác cảm về nữ nhi mình có tình tình như thế, mà trái lại còn hơi vui mừng. Theo ý y, nữ nhi cường thế, cho dù y không ở bên cạnh thì cũng không phải lo lắng. Nếu như năm đó Như Sơ tàn nhẫn bằng một nửa A La, thế thì cũng không hương tiêu ngọc vẫn đương tuổi còn xuân như thế!
Vì thế y hơi bất đắc dĩ nói: “Đồng ý với phụ vương, chuyện gì cũng phải cẩn thận. Phụ vương đã mất đi mẫu thân con, tuyệt đối không thể mất luôn cả con nữa!”
Có được câu trả lời chắc chắn của Quân Khởi La, y mới gọi chỗ bên ngoài: “Phượng Tam, Phượng Cửu.”
Hai bóng đen che mặt nhanh chóng mở cửa sổ bay vụt vào, quỳ một gối xuống, cung kính chắp tay nói: “Thuộc hạ tham kiến Vương gia, Quận chúa!”
“Đứng lên đi.” Phượng Thiên Khuyết quay sang nói với Quân Khởi La: “A La, hai người họ là ám vệ của phụ vương, sau này sẽ ở bên cạnh con, âm thầm bảo vệ con.”
“Phụ vương, bên cạnh con có Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu mà, các nàng cũng không phải
/133
|