Gió nhẹ nhàng thổi qua, ánh trăng sáng vằng vặc.
Gần như Thẩm Uyển Tâm được tỳ nữ thân cận Chu thị là Kim Kiều, Ngân Kiều đỡ ra khỏi hàng cung.
Đến chỗ xe ngựa của Phàn Dương Vương phủ đậu lại, bỗng dưng nàng không đi nữa, kéo kéo Chu thị, khẩn cầu: “Mẫu phi, con muốn gặp An Vương điện hạ, con muốn gặp An Vương!”
Chu thị thấy nữ nhi như thế này, trong trái tim vô cùng chua xót, xoay người lai nước mắt, một lúc lâu mới quay lại khuyên nhủ, an ủi: “Tâm Nhi, chuyện đã đến nước này thì con nên tiếp nhận tình hình hiện tại đi, quên An Vương đi. An Vương hắn……”
Trông biểu hiện hôm nay của An Vương điện hạ, dường như #Guānyǔđã bị ả tiện nhân Quân Khởi La kia mê hoặc mất rồi, nam nhân có mới nới cũ như thế, sao có thể là mối lương duyên được?!
Trong lòng Thẩm Uyển Tâm đau xót, đôi mắt đẫm lệ, nói: “Mẫu phi, nữ nhi biết, bây giờ nữ nhi đã mất đi trong sạch, đâu còn xứng đôi với chàng nữa? Nữ nhi tìm chàng vì có chuyện muốn nói với chàng.”
“Có chuyện gì hay để nói với hắn? Lúc này Thẩm Cẩm Thành cưỡi ngựa đi qua, mặt mày sa sầm nói: “Còn ngại bộ mặt của Phàn Dương Vương phủ chưa mất đủ sao? Hơn nữa bây giờ trời đã tối, An Vương vẫn chưa ra khỏi cung, chẳng lẽ con muốn chờ ở đây? Vốn dĩ Thái hậu đã không hài lòng với con, đến lúc đó, chuyện sẽ tới tai bà ta, không thể bớt đụng đến những người nhiều quyền hạn* đi sao.”
*Những người nhiều quyền hạn [排头 - đầu bài]: Ý là những người cấp cao, chẳng hạn như đầu não,... Ta không biết nên nói thế nào nên để thế.
Hôm nay, nương của ông ta chết, mối duyên tốt đẹp của nữ nhi bị hủy, trong lòng ông ta đã vô cùng ấm ức. Còn nha đầu chết tiệt Quân Khởi La kia, đi đâu không thể gặp nữa cho lành, sao lại không đi chết đi?!
“Nhưng mà……”
Thẩm Uyển Tâm còn đang định nói gì đó, nhưng Thẩm Cẩm Thành quát với Kim Kiều, Ngân Kiều: “Còn không mau đỡ tiểu thư lên xe? Hay là muốn ăn đòn hả?
Kim Kiều, Ngân Kiều đâu dám chần chừ? Vội vàng đỡ Thẩm Uyển Tâm lên xe ngựa, tên đánh xe vội vàng lái xe đến.
Chu thị trông theo xe ngựa đã chạy xa, biến thành một điểm nhỏ, nàng mới len lén liếc mắt nhìn Thẩm Cẩm Thành, ngồi lên xe ngựa mình.
……
Từ An cung, đại điện.
Thái hậu phất tay bảo đám cung nhân lui xuống hết, quát với Long Trạch đang cúi đầu đứng bên cạnh: “Nghiệt súc, quỳ xuống cho ai gia!”
Long Trạch cũng không phản bác mà quỳ xuống mặt đất luôn.
Đối với người mẫu thân này, từ nhỏ hắn ta đã kính sợ từ tận trái tim. Cho dù bây giờ bà đã lớn tuổi, mặt cũng hay cười hơn, trông dáng vẻ cũng hiện hòa dễ gần, nhưng hắn vẫn rất sợ bà như ngày trước.
Thái hậu nâng chung trà lên, nhấp một ngụm trà, mắt liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Nói đi, cuối cùng là hôm nay xảy ra chuyện gì.”
“Nhi thần……”
Long Trạch ngập ngừng mở miệng, suy nghĩ xem đ.d.l.q.đnên nói bâng quơ cho qua chuyện như thế nào, thấy sắc mặt của mẫu hậu mình sa sầm, vội vàng nói: “Trong yến hội nhi thần uống rượu quá nhiều, đầu óc hơi choáng váng, bèn đến Đức Tuệ cung nằm nghỉ một lát, trong mơ màng, nhi tử cảm giác thấy có người trên giường của nhi tử, còn tưởng rằng đó là cung nữ, bèn……”
“Choang!”
Thái hậu ném chung trà xuống cạnh Long Trạch, nước trà, lá trà và mảnh sứ vỡ văng tung tóe khắp nơi, câu nói tiếp theo của hắn bị cắt ngang, cái cổ co rụt lại, cũng không dám thở mạnh ra.
Giọng nói và vẻ mặt của Thái hậu nghiêm khắc, quát lên: “Ngươi tưởng ai gia lẩm cẩm rồi phải không, không thèm quan tâm chuyện gì, lại còn tùy tiện nói láo sao? Tuy ai gia đã già rồi, nhưng đôi mắt vẫn còn dùng tốt, đầu óc cũng không lú lẫn! Còn không mau khai thật ra cho ai gia!”
Làm sao Long Trạch dám nói dối nữa? Vội vàng nói: “Vốn dĩ nhi thần đang chợp mắt trong Đức Tuệ cung một lát, nhưng Thái Tử Phi và Thẩm Uyển Tâm đến tìm nhi thần, bảo nhi thần……”
Thái hậu nhíu mày nói tiếp: “Bao ngươi đi làm nhục Quân Khởi La?”
Long Trạch gật gật đầu, sau đó kể lại hết đầu đuôi mọi chuyện hắn bắt Tuệ Nhi gạt Quân Khởi La đến Đức Tuệ cung một lần.
“Rầm!” Thái hậu đập tay mạnh lên bàn, giận dữ không kiềm nổi, nói: “La Hân Nhi, Thẩm Uyển Tâm…… Thật đúng là quá to gan, thế mà lại dám thông đồng với nhau tính hại hoàng thân quốc thích, quả đúng là vô pháp vô thiên! La Hân Nhi kia cho rằng Thái Tử thích nàng ta thì có thể muốn làm gì thì làm sao?”
Bà đã nhận ra La Hân Nhi không phải là phường an phận từ lâu rồi, ba năm trước đây, vốn dĩ bà ta không đồng ý cho Thái Tử cưới La Hân Nhi, nhưng mà không những hắn không cưới Thái Tử Phi, mà thậm chí còn thông đồng với tả tướng La Minh Viễn hạ dược nàng ta, hủy trong sạch của nàng ta và cả hôn ước của nàng ta và A Dận. Vốn dĩ Hoàng hậu nhìn trúng chất nữ của nàng, Trần An Nhi của Xương Nghĩa Vương phủ làm Thái Tử Phi, nào ngờ Thái Tử lấy cái chết uy hiếp, bất đắc dĩ mới cho La Hân Nhi vị trí chính phi của Thái Tử.
Bà đã nghe nói La Hân Nhi một mảnh si mê với Long Dận từ lâu, nhưng mà đã gả cho Thái Tử ba năm rồi, mà nàng ta cũng không hết lòng với Long Dận, thậm chí không thích bên cạnh A Dận có nữ nhân, cũng quá không coi trọng mặt mũi hoàng thất rồi!
''00 Hừ, chưa nói đến nàng ta đã là thê tử người ta rồi, mà cho dù nàng ta hòa ly với Thái Tử đi chăng nữa, thì chẳng lẽ nàng ta cho rằng A Dận đuổi, không cưới hoàng hoa khuê nữ, mà lại đi cưới giày rách đã bị Thái Tử mang rồi
Gần như Thẩm Uyển Tâm được tỳ nữ thân cận Chu thị là Kim Kiều, Ngân Kiều đỡ ra khỏi hàng cung.
Đến chỗ xe ngựa của Phàn Dương Vương phủ đậu lại, bỗng dưng nàng không đi nữa, kéo kéo Chu thị, khẩn cầu: “Mẫu phi, con muốn gặp An Vương điện hạ, con muốn gặp An Vương!”
Chu thị thấy nữ nhi như thế này, trong trái tim vô cùng chua xót, xoay người lai nước mắt, một lúc lâu mới quay lại khuyên nhủ, an ủi: “Tâm Nhi, chuyện đã đến nước này thì con nên tiếp nhận tình hình hiện tại đi, quên An Vương đi. An Vương hắn……”
Trông biểu hiện hôm nay của An Vương điện hạ, dường như #Guānyǔđã bị ả tiện nhân Quân Khởi La kia mê hoặc mất rồi, nam nhân có mới nới cũ như thế, sao có thể là mối lương duyên được?!
Trong lòng Thẩm Uyển Tâm đau xót, đôi mắt đẫm lệ, nói: “Mẫu phi, nữ nhi biết, bây giờ nữ nhi đã mất đi trong sạch, đâu còn xứng đôi với chàng nữa? Nữ nhi tìm chàng vì có chuyện muốn nói với chàng.”
“Có chuyện gì hay để nói với hắn? Lúc này Thẩm Cẩm Thành cưỡi ngựa đi qua, mặt mày sa sầm nói: “Còn ngại bộ mặt của Phàn Dương Vương phủ chưa mất đủ sao? Hơn nữa bây giờ trời đã tối, An Vương vẫn chưa ra khỏi cung, chẳng lẽ con muốn chờ ở đây? Vốn dĩ Thái hậu đã không hài lòng với con, đến lúc đó, chuyện sẽ tới tai bà ta, không thể bớt đụng đến những người nhiều quyền hạn* đi sao.”
*Những người nhiều quyền hạn [排头 - đầu bài]: Ý là những người cấp cao, chẳng hạn như đầu não,... Ta không biết nên nói thế nào nên để thế.
Hôm nay, nương của ông ta chết, mối duyên tốt đẹp của nữ nhi bị hủy, trong lòng ông ta đã vô cùng ấm ức. Còn nha đầu chết tiệt Quân Khởi La kia, đi đâu không thể gặp nữa cho lành, sao lại không đi chết đi?!
“Nhưng mà……”
Thẩm Uyển Tâm còn đang định nói gì đó, nhưng Thẩm Cẩm Thành quát với Kim Kiều, Ngân Kiều: “Còn không mau đỡ tiểu thư lên xe? Hay là muốn ăn đòn hả?
Kim Kiều, Ngân Kiều đâu dám chần chừ? Vội vàng đỡ Thẩm Uyển Tâm lên xe ngựa, tên đánh xe vội vàng lái xe đến.
Chu thị trông theo xe ngựa đã chạy xa, biến thành một điểm nhỏ, nàng mới len lén liếc mắt nhìn Thẩm Cẩm Thành, ngồi lên xe ngựa mình.
……
Từ An cung, đại điện.
Thái hậu phất tay bảo đám cung nhân lui xuống hết, quát với Long Trạch đang cúi đầu đứng bên cạnh: “Nghiệt súc, quỳ xuống cho ai gia!”
Long Trạch cũng không phản bác mà quỳ xuống mặt đất luôn.
Đối với người mẫu thân này, từ nhỏ hắn ta đã kính sợ từ tận trái tim. Cho dù bây giờ bà đã lớn tuổi, mặt cũng hay cười hơn, trông dáng vẻ cũng hiện hòa dễ gần, nhưng hắn vẫn rất sợ bà như ngày trước.
Thái hậu nâng chung trà lên, nhấp một ngụm trà, mắt liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Nói đi, cuối cùng là hôm nay xảy ra chuyện gì.”
“Nhi thần……”
Long Trạch ngập ngừng mở miệng, suy nghĩ xem đ.d.l.q.đnên nói bâng quơ cho qua chuyện như thế nào, thấy sắc mặt của mẫu hậu mình sa sầm, vội vàng nói: “Trong yến hội nhi thần uống rượu quá nhiều, đầu óc hơi choáng váng, bèn đến Đức Tuệ cung nằm nghỉ một lát, trong mơ màng, nhi tử cảm giác thấy có người trên giường của nhi tử, còn tưởng rằng đó là cung nữ, bèn……”
“Choang!”
Thái hậu ném chung trà xuống cạnh Long Trạch, nước trà, lá trà và mảnh sứ vỡ văng tung tóe khắp nơi, câu nói tiếp theo của hắn bị cắt ngang, cái cổ co rụt lại, cũng không dám thở mạnh ra.
Giọng nói và vẻ mặt của Thái hậu nghiêm khắc, quát lên: “Ngươi tưởng ai gia lẩm cẩm rồi phải không, không thèm quan tâm chuyện gì, lại còn tùy tiện nói láo sao? Tuy ai gia đã già rồi, nhưng đôi mắt vẫn còn dùng tốt, đầu óc cũng không lú lẫn! Còn không mau khai thật ra cho ai gia!”
Làm sao Long Trạch dám nói dối nữa? Vội vàng nói: “Vốn dĩ nhi thần đang chợp mắt trong Đức Tuệ cung một lát, nhưng Thái Tử Phi và Thẩm Uyển Tâm đến tìm nhi thần, bảo nhi thần……”
Thái hậu nhíu mày nói tiếp: “Bao ngươi đi làm nhục Quân Khởi La?”
Long Trạch gật gật đầu, sau đó kể lại hết đầu đuôi mọi chuyện hắn bắt Tuệ Nhi gạt Quân Khởi La đến Đức Tuệ cung một lần.
“Rầm!” Thái hậu đập tay mạnh lên bàn, giận dữ không kiềm nổi, nói: “La Hân Nhi, Thẩm Uyển Tâm…… Thật đúng là quá to gan, thế mà lại dám thông đồng với nhau tính hại hoàng thân quốc thích, quả đúng là vô pháp vô thiên! La Hân Nhi kia cho rằng Thái Tử thích nàng ta thì có thể muốn làm gì thì làm sao?”
Bà đã nhận ra La Hân Nhi không phải là phường an phận từ lâu rồi, ba năm trước đây, vốn dĩ bà ta không đồng ý cho Thái Tử cưới La Hân Nhi, nhưng mà không những hắn không cưới Thái Tử Phi, mà thậm chí còn thông đồng với tả tướng La Minh Viễn hạ dược nàng ta, hủy trong sạch của nàng ta và cả hôn ước của nàng ta và A Dận. Vốn dĩ Hoàng hậu nhìn trúng chất nữ của nàng, Trần An Nhi của Xương Nghĩa Vương phủ làm Thái Tử Phi, nào ngờ Thái Tử lấy cái chết uy hiếp, bất đắc dĩ mới cho La Hân Nhi vị trí chính phi của Thái Tử.
Bà đã nghe nói La Hân Nhi một mảnh si mê với Long Dận từ lâu, nhưng mà đã gả cho Thái Tử ba năm rồi, mà nàng ta cũng không hết lòng với Long Dận, thậm chí không thích bên cạnh A Dận có nữ nhân, cũng quá không coi trọng mặt mũi hoàng thất rồi!
''00 Hừ, chưa nói đến nàng ta đã là thê tử người ta rồi, mà cho dù nàng ta hòa ly với Thái Tử đi chăng nữa, thì chẳng lẽ nàng ta cho rằng A Dận đuổi, không cưới hoàng hoa khuê nữ, mà lại đi cưới giày rách đã bị Thái Tử mang rồi
/133
|