Phi phi phi, tiểu thư đang nói cái gì vậy! Tiểu thư dặn dò Tố Quý, Tố Quý làm là được, người nói mình như vậy khiến trong lòng Tố Quý khó yên đó.
Mộ Lam Yên nghe nói, chính là cười cười, đưa tay sờ sờ đầu của đối phương lần nữa bèn xoay người trở về Liễu Tâm viện.
Tố Quý nhìn bóng lưng tiểu thư rời đi tiêu sái, lập tức hít sâu một hơi, ấp ủ vài phần cảm giác, xông ra ngoài.
Đẩy ra cửa Liễu Tâm viện thì có một vị son như có như không phiêu tán mà đến, Mộ Lam Yên nhéo mũi, dùng tốc độ nhanh nhất trở lại chỗ người làm vắng vẻ nhất. Chỉ có nơi đó là mùi thơm nhạt nhất.
Sau khi vào phòng, nàng nhanh chóng mở ra cái rương Mẫn phu nhân đưa tới, tìm được một quyển tranh chữ Lý Bạch trong đó. Sau đó lại lấy ra một chai chất lỏng màu đỏ từ trong bọc của mình, bước chân vội vã đi tới cửa đại sảnh sớm bị phá hư không còn dáng vẻ, đẩy vào.
Một mùi son nồng nặc đập vào mặt, Mộ Lam Yên trừ cảm giác bị hun trời đất quay cuồng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. Kể từ buổi trưa lần đầu tiên đi vào, nàng đã có cái loại thể nghiệm này, cho nên vốn nghĩ có thể không vào bèn không tiến vào!
Nhưng bây giờ, nàng buộc lòng phải đánh nhanh thắng nhanh, mở tranh chữ Lý Bạch cầm trong tay ra, hung hăng xé rách dọc theo trung gian, rồi sau đó đặt chung một chỗ với tranh chữ vốn nằm ở giữa. Nàng lại tùy ý tưới chất lỏng màu đỏ son trong tay ở phía trên, tiện tay bèn để bình còn lại ở một bên.
Trong cả căn phòng, trong nháy mắt tràn ngập hai loại mùi vị nồng nặc.
Mộ Lam Yên nhìn bốn phía vòng quanh, nàng rất là hài lòng lực phá hoại của Ngao nhị tiểu thư này. Có điều nhìn dấu vết trạng thái rắn màu đỏ trên tường kia, lại khiến trong lòng nàng dấy lên một loại quỷ kế.
Theo bản năng tiến lên đưa tay cào một chút son nước đã khô khốc xuống, nhìn bột hồng hồng trong lòng bàn tay, cắn răng một cái bèn nuốt nó vào trong miệng.
Trong nháy mắt, cổ họng hô hấp trở nên đặc biệt khó khăn. . . . . .
Mộ Lam Yên gác một cái tay ở trên cổ của mình, mặt đỏ lên, một cái tay khác gian nan vịn mặt tường để cho mình đi từng bước từng bước tới cửa chính. Khi thấy dư quang trời chiều ánh đỏ bên ngoài chiếu vào trên mặt của nàng, thì chỉ cảm thấy trời đất đều đang xoay tròn, chợt không có sức, cả người đều nghiêng về phía trước.
Trước khi ngã xuống đất, nàng rõ ràng nghe được tiếng chói tai và sợ hãi của Tố Quý, khóe miệng cũng chính là hơi nhếch lên. Coi như nha đầu này cơ trí, chạy tới kịp thời. . . . . .
Trong không khí, lần nữa phiêu đãng lên mùi đàn hương quen thuộc.
Trong phòng tôi tớ của Liễu Tâm viện, Mộ Lam Yên vẫn ý thức hôn mê nằm ở trên giường như cũ. Tất cả mọi người nín thở, không dám ngẩng đầu nhìn Mẫn phu nhân đứng ở trước giường một cái, bao gồm Ngao Tương xem kịch vui ở phía trước.
Vốn là Ngao Tương sắp đi tới viện của mình rồi, không biết làm sao vừa vặn nghe gã sai vặt đến báo cáo tin tức, nha hoàn của Mộ Lam Yên vừa khóc vừa gào ở cửa Đức Mẫn viện, nhất định đòi kêu đại phu. Ngao Tương chính là tưởng rằng mình uy hiếp nàng đã hù sợ đối phương, làm hại đối phương một khóc hai nháo ba thắt cổ, chuẩn bị tìm chết ở Liễu Tâm viện. Cho nên, nàng lại đi vòng vèo về Liễu Tâm viện, muốn đi xem kịch hay một chút. Nhưng không ngờ vừa tới cửa Liễu Tâm viện thì thấy Mộ Lam Yên hôn mê ở chỗ kiệt tác của nàng, mà nàng bởi vì hốt hoảng, không cẩn thận bị Mẫn phu nhân bắt ra ngoài.
Tố Quý vốn tưởng rằng chỉ cần theo lời tiểu thư nói làm là được, nhưng không ngờ trở lại thấy một màn như vậy. Nàng thật sự cho là mình miệng xui xẻo hại tiểu thư, khóc y hệt chết cha ruột rồi vậy. Nếu không phải ngự y đến đây chữa trị, thấy nàng quá mức om sòm, tuyên bố cứ khóc náo thì không trị tiểu thư của nàng. Tố Quý mới ngưng bật khóc thét lên, đổi lại quỳ gối trước mặt Mộ Lam Yên yên lặng rơi nước mắt.
Ngự y rút đi cây ngân châm cuối cùng ở cần cổ Mộ Lam Yên, mới êm tai nói: Nếu không phải lão phu trùng hợp ở quý phủ bắt mạch lệ thường cho Ngao lão phu nhân, mệnh vị tiểu thư này của các ngươi thật sự có thể là khó giữ được rồi!
Tố Quý nghe nói, lại bèn lớn tiếng kêu rên lên.
Mẫn phu nhân liếc mắt nhìn, cũng lười giảng dạy, chỉ là gấp gáp đi vội vàng lại hỏi: Thường ngự y, bệnh tiểu nữ của ta là như thế nào?
Thường Đức ngoái đầu liếc mắt nhìn lại thiếu nữ bộ dáng mười sáu mười bảy tuổi nằm ở trên giường kia một cái, lại nhìn Mẫn phu nhân một phen, mới phản ứng được đó chính là đứa con gái mà Mẫn phu nhân thất lạc nhiều
Mộ Lam Yên nghe nói, chính là cười cười, đưa tay sờ sờ đầu của đối phương lần nữa bèn xoay người trở về Liễu Tâm viện.
Tố Quý nhìn bóng lưng tiểu thư rời đi tiêu sái, lập tức hít sâu một hơi, ấp ủ vài phần cảm giác, xông ra ngoài.
Đẩy ra cửa Liễu Tâm viện thì có một vị son như có như không phiêu tán mà đến, Mộ Lam Yên nhéo mũi, dùng tốc độ nhanh nhất trở lại chỗ người làm vắng vẻ nhất. Chỉ có nơi đó là mùi thơm nhạt nhất.
Sau khi vào phòng, nàng nhanh chóng mở ra cái rương Mẫn phu nhân đưa tới, tìm được một quyển tranh chữ Lý Bạch trong đó. Sau đó lại lấy ra một chai chất lỏng màu đỏ từ trong bọc của mình, bước chân vội vã đi tới cửa đại sảnh sớm bị phá hư không còn dáng vẻ, đẩy vào.
Một mùi son nồng nặc đập vào mặt, Mộ Lam Yên trừ cảm giác bị hun trời đất quay cuồng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. Kể từ buổi trưa lần đầu tiên đi vào, nàng đã có cái loại thể nghiệm này, cho nên vốn nghĩ có thể không vào bèn không tiến vào!
Nhưng bây giờ, nàng buộc lòng phải đánh nhanh thắng nhanh, mở tranh chữ Lý Bạch cầm trong tay ra, hung hăng xé rách dọc theo trung gian, rồi sau đó đặt chung một chỗ với tranh chữ vốn nằm ở giữa. Nàng lại tùy ý tưới chất lỏng màu đỏ son trong tay ở phía trên, tiện tay bèn để bình còn lại ở một bên.
Trong cả căn phòng, trong nháy mắt tràn ngập hai loại mùi vị nồng nặc.
Mộ Lam Yên nhìn bốn phía vòng quanh, nàng rất là hài lòng lực phá hoại của Ngao nhị tiểu thư này. Có điều nhìn dấu vết trạng thái rắn màu đỏ trên tường kia, lại khiến trong lòng nàng dấy lên một loại quỷ kế.
Theo bản năng tiến lên đưa tay cào một chút son nước đã khô khốc xuống, nhìn bột hồng hồng trong lòng bàn tay, cắn răng một cái bèn nuốt nó vào trong miệng.
Trong nháy mắt, cổ họng hô hấp trở nên đặc biệt khó khăn. . . . . .
Mộ Lam Yên gác một cái tay ở trên cổ của mình, mặt đỏ lên, một cái tay khác gian nan vịn mặt tường để cho mình đi từng bước từng bước tới cửa chính. Khi thấy dư quang trời chiều ánh đỏ bên ngoài chiếu vào trên mặt của nàng, thì chỉ cảm thấy trời đất đều đang xoay tròn, chợt không có sức, cả người đều nghiêng về phía trước.
Trước khi ngã xuống đất, nàng rõ ràng nghe được tiếng chói tai và sợ hãi của Tố Quý, khóe miệng cũng chính là hơi nhếch lên. Coi như nha đầu này cơ trí, chạy tới kịp thời. . . . . .
Trong không khí, lần nữa phiêu đãng lên mùi đàn hương quen thuộc.
Trong phòng tôi tớ của Liễu Tâm viện, Mộ Lam Yên vẫn ý thức hôn mê nằm ở trên giường như cũ. Tất cả mọi người nín thở, không dám ngẩng đầu nhìn Mẫn phu nhân đứng ở trước giường một cái, bao gồm Ngao Tương xem kịch vui ở phía trước.
Vốn là Ngao Tương sắp đi tới viện của mình rồi, không biết làm sao vừa vặn nghe gã sai vặt đến báo cáo tin tức, nha hoàn của Mộ Lam Yên vừa khóc vừa gào ở cửa Đức Mẫn viện, nhất định đòi kêu đại phu. Ngao Tương chính là tưởng rằng mình uy hiếp nàng đã hù sợ đối phương, làm hại đối phương một khóc hai nháo ba thắt cổ, chuẩn bị tìm chết ở Liễu Tâm viện. Cho nên, nàng lại đi vòng vèo về Liễu Tâm viện, muốn đi xem kịch hay một chút. Nhưng không ngờ vừa tới cửa Liễu Tâm viện thì thấy Mộ Lam Yên hôn mê ở chỗ kiệt tác của nàng, mà nàng bởi vì hốt hoảng, không cẩn thận bị Mẫn phu nhân bắt ra ngoài.
Tố Quý vốn tưởng rằng chỉ cần theo lời tiểu thư nói làm là được, nhưng không ngờ trở lại thấy một màn như vậy. Nàng thật sự cho là mình miệng xui xẻo hại tiểu thư, khóc y hệt chết cha ruột rồi vậy. Nếu không phải ngự y đến đây chữa trị, thấy nàng quá mức om sòm, tuyên bố cứ khóc náo thì không trị tiểu thư của nàng. Tố Quý mới ngưng bật khóc thét lên, đổi lại quỳ gối trước mặt Mộ Lam Yên yên lặng rơi nước mắt.
Ngự y rút đi cây ngân châm cuối cùng ở cần cổ Mộ Lam Yên, mới êm tai nói: Nếu không phải lão phu trùng hợp ở quý phủ bắt mạch lệ thường cho Ngao lão phu nhân, mệnh vị tiểu thư này của các ngươi thật sự có thể là khó giữ được rồi!
Tố Quý nghe nói, lại bèn lớn tiếng kêu rên lên.
Mẫn phu nhân liếc mắt nhìn, cũng lười giảng dạy, chỉ là gấp gáp đi vội vàng lại hỏi: Thường ngự y, bệnh tiểu nữ của ta là như thế nào?
Thường Đức ngoái đầu liếc mắt nhìn lại thiếu nữ bộ dáng mười sáu mười bảy tuổi nằm ở trên giường kia một cái, lại nhìn Mẫn phu nhân một phen, mới phản ứng được đó chính là đứa con gái mà Mẫn phu nhân thất lạc nhiều
/104
|