Mặc dù đã chuẩn bị xong tâm lý, nhưng một màn trước mắt này, toàn là máu tanh làm cho không dám mở mắt ra nhìn, dù chỉ là một giây.
Căn phòng này rõ ràng là phòng tắm, góc tường đặt một bồn tắm bằng sứ, nhưng bây giờ, bồn tắm kia lại không sạch sẽ hoàn mỹ, bởi vì trên vách bồn tắm kia, vết máu loang lổ rõ ràng, máu đỏ của máu, diễm lệ giống như là muốn bao phủ hết căn phòng, toàn là màu đỏ, nhìn thấy mà giật mình.
Trong bồn tắm tràn đầy nước, oh, có lẽ không thể nói là nước, nói chính xác hơn, đó là máu, máu đầy bồn tắm, cơ hồ muốn tràn ra ngoài, một người phụ nữ yên lặng nằm ở trong đó, sợi tóc thật dài tung bay trên mặt nước, nhiễm màu đỏ của máu, quỷ dị giống như xúc tua sinh ra trong địa ngục, một giây sau sẽ gắt gao cuốn lấy người.
Đó là một thân thể cực kỳ gầy gò, đồ ngủ màu trắng hơi mỏng bám vào ở phía trên, ngâm nước, trở nên trong suốt, cách một tầng sa mỏng, có thể thấy rõ ràng khung xương của cô, quả nhiên là da bọc xương, giống như một cái xác khô. Cánh tay của cô rủ xuống bên người, trong tay nắm thật chặt một cây chủy thủ, ngắn nhỏ mà tinh xảo.
Khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy không phải là những thứ này, mà là con mắt trừng lớn cùng miệng của Tô Mạt Lỵ, trong cặp mắt màu đen kia, con ngươi màu đen bên trong cơ hồ muốn thoát ra vành mắt, ánh mắt sợ hãi, phảng phất kinh ngạc, lại sợ đến cực điểm. Trừ điều đó ra, còn có vài vết sẹo rõ ràng trên mặt cô, cũng đủ làm cho từng người chứng kiến tê dại da đầu, một khuôn mặt héo khô như vậy, da mặt bị người rạch, da thịt xoay tròn, cẩn thận quan sát, cơ hồ có thể thấy xương gò má trắng hếu trong đó.
Tình trạng thảm như vậy, Kiều Hi đã gặp qua vô số hiện trường thảm án, cũng không khỏi kinh hãi nói không nên lời, thật giống như bị ai sít sao giữ chặt cổ họng, chỉ còn lại tiếng gió gào thét lướt vào trong miệng, không nói được gì.
Không biết qua bao lâu, Kiều Hi phát giác được trên mặt có một dòng chất lỏng nóng hổi tinh tế lưu lại, rót vào trong miệng, khổ sở mà ấm áp, cô đột nhiên hoàn hồn, cơ hồ là nhẹ nhàng lao ra ngoài cửa, lớn tiếng gào thét, Cố Viêm Chi, Cố Viêm Chi!
Kiều Hi chưa bao giờ có lúc thất thần như vậy, cô cảm thấy khí lực cả người đều bị rút sạch, Tô Mạt Lỵ sau lưng phảng phất hóa thân thành lệ quỷ, năm ngón tay như nhánh cây khô héo không ngừng duỗi đến cô, gào thét muốn lôi cô vào một vực sâu sâu không thấy đáy, đó giống như ngục luyện, làm cho chân cô mềm nhũn cơ hồ đứng không vững.
Cố Viêm Chi nghe tiếng thét tê tâm liệt phế cách cánh cửa từ phòng ngủ truyền đến, trong lòng mãnh liệt nhảy dựng, gì đó trong tay rơi xuống đất, co cẳng xông vào phòng ngủ.
Đập vào mắt anh, Kiều Hi tóc tai bù xù nằm sấp ở bên giường, nước mắt rậm rạp
Căn phòng này rõ ràng là phòng tắm, góc tường đặt một bồn tắm bằng sứ, nhưng bây giờ, bồn tắm kia lại không sạch sẽ hoàn mỹ, bởi vì trên vách bồn tắm kia, vết máu loang lổ rõ ràng, máu đỏ của máu, diễm lệ giống như là muốn bao phủ hết căn phòng, toàn là màu đỏ, nhìn thấy mà giật mình.
Trong bồn tắm tràn đầy nước, oh, có lẽ không thể nói là nước, nói chính xác hơn, đó là máu, máu đầy bồn tắm, cơ hồ muốn tràn ra ngoài, một người phụ nữ yên lặng nằm ở trong đó, sợi tóc thật dài tung bay trên mặt nước, nhiễm màu đỏ của máu, quỷ dị giống như xúc tua sinh ra trong địa ngục, một giây sau sẽ gắt gao cuốn lấy người.
Đó là một thân thể cực kỳ gầy gò, đồ ngủ màu trắng hơi mỏng bám vào ở phía trên, ngâm nước, trở nên trong suốt, cách một tầng sa mỏng, có thể thấy rõ ràng khung xương của cô, quả nhiên là da bọc xương, giống như một cái xác khô. Cánh tay của cô rủ xuống bên người, trong tay nắm thật chặt một cây chủy thủ, ngắn nhỏ mà tinh xảo.
Khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy không phải là những thứ này, mà là con mắt trừng lớn cùng miệng của Tô Mạt Lỵ, trong cặp mắt màu đen kia, con ngươi màu đen bên trong cơ hồ muốn thoát ra vành mắt, ánh mắt sợ hãi, phảng phất kinh ngạc, lại sợ đến cực điểm. Trừ điều đó ra, còn có vài vết sẹo rõ ràng trên mặt cô, cũng đủ làm cho từng người chứng kiến tê dại da đầu, một khuôn mặt héo khô như vậy, da mặt bị người rạch, da thịt xoay tròn, cẩn thận quan sát, cơ hồ có thể thấy xương gò má trắng hếu trong đó.
Tình trạng thảm như vậy, Kiều Hi đã gặp qua vô số hiện trường thảm án, cũng không khỏi kinh hãi nói không nên lời, thật giống như bị ai sít sao giữ chặt cổ họng, chỉ còn lại tiếng gió gào thét lướt vào trong miệng, không nói được gì.
Không biết qua bao lâu, Kiều Hi phát giác được trên mặt có một dòng chất lỏng nóng hổi tinh tế lưu lại, rót vào trong miệng, khổ sở mà ấm áp, cô đột nhiên hoàn hồn, cơ hồ là nhẹ nhàng lao ra ngoài cửa, lớn tiếng gào thét, Cố Viêm Chi, Cố Viêm Chi!
Kiều Hi chưa bao giờ có lúc thất thần như vậy, cô cảm thấy khí lực cả người đều bị rút sạch, Tô Mạt Lỵ sau lưng phảng phất hóa thân thành lệ quỷ, năm ngón tay như nhánh cây khô héo không ngừng duỗi đến cô, gào thét muốn lôi cô vào một vực sâu sâu không thấy đáy, đó giống như ngục luyện, làm cho chân cô mềm nhũn cơ hồ đứng không vững.
Cố Viêm Chi nghe tiếng thét tê tâm liệt phế cách cánh cửa từ phòng ngủ truyền đến, trong lòng mãnh liệt nhảy dựng, gì đó trong tay rơi xuống đất, co cẳng xông vào phòng ngủ.
Đập vào mắt anh, Kiều Hi tóc tai bù xù nằm sấp ở bên giường, nước mắt rậm rạp
/189
|