Bên trong chiếc chén bằng sứ đã không còn hạt cơm nào, nhưng Tần Ngu vẫn không hay biết gì, ngơ ngác không ngừng gắp không khí đưa vào miệng của mình, bộ dạng mất hồn.
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói giòn tan của Tống Lãng, “Mẹ à, trong chén hết cơm rồi!” Dđienn damn leie quyýdon.
Tần Ngu giật mình một cái, cúi mắt xuống nhìn, quả nhiên là không còn hạt cơm nào nữa, để chén cơm xuống, lúng túng giật giật khoé miệng với Tống Lãng, ánh mắt tránh né tầm mắt của Tống Mạc đang thoáng nhìn qua, cô không muốn Tống Mạc phát hiện ra sự khác thường của cô.
Nhưng không ngờ, vừa đúng lúc đối mặt với ánh mắt tìm tòi của Tống Mạc, Tần Ngu hoảng hốt cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt vạt áo.
Dường như Tống Mạc biết được suy nghĩ của cô khẽ liếc cô một cái, đưa tay ra lấy một chén cháo tới trước mặt của cô.
Đầu óc của Tần Ngu đang rối như bòng bong, nên múc cháo đưa vào miệng theo bản năng để che giấu đi sự hoảng hốt của mình, không ngờ cháo kia vẫn còn rất nóng, suýt nữa thì làm cho đầu lưỡi của cô bỏng rồi.
“Mẹ, hôm nay mẹ bị làm sao vậy?” Tống Lãng ngoan ngoãn lấy ly nước lại cho Tần Ngu rồi lớn tiếng hỏi.
Tần Ngu uống một ngụm nước, không biết là là do miệng bị bỏng hay là do chuyện lúc chiều kia, chỉ cảm thấy vô cũng uất ức, chóp mũi chua xót, dưới đáy mắt dâng trào lên dòng nước nóng hổi.
Lại không thể nào tỏ ra bình thản như không có gì được nữa, nhịn xuống sự nghẹn ngào nói nhỏ một câu, “Mẹ ăn no rồi”, rồi xoay người nhanh chóng chạy đi lên trên lầu.
Dùng sức đóng sầm cửa phòng lại, cuộn cả người vào trong chăn, cả căn phòng yên tĩnh, nhìn ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, nước mắt không nhịn được nữa, lã chã rơi xuống.
Nhưng mà mấy giây sau, đột nhiên cửa phòng “Cạch…” một tiếng có người đẩy cửa ra, Tần Ngu biết là Tống Mạc, bây giờ người mà cô không muốn đối mặt nhất chính là anh, cô biết mình như vậy rất trẻ con, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng uất ức. Dđienn damn leie quyýdon.
Đưa tay lên lau giọt nước mắt, nằm yên trong chăn không lên tiếng. Cảm nhận thấy giường lún xuống một chút, ngay sau đó, có hai bàn tay khẽ kéo chiếc chăn mỏng trên người của cô ra.
Tần Ngu giận dỗi nắm chặt lấy chăn, không muốn anh nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình.
Vẻ mặt của Tống Mạc hơi cau mày lại, “Làm sao vậy? Ở công ty bị uất ức à?” Mấy người nhân viên ở công ty nói bóng nói gió không phải là anh không biết, cô chịu uất ức anh cũng nhìn thấy.
Tâm sự mà Tần Ngu cố gắng che giấu lại bị Tống Mạc nói một câu trúng tim đen, không hiểu sao, giọng nói quan tâm của anh lại khiến lòng của cô càng thêm chua xót, không nhịn được mà nghẹn ngào thành tiếng.
Chăn mền trong tay không biết đã nới lỏng ra từ khi nào, chỉ trong chớp mắt, sau lưng đã truyền tới một cảm giác ấm áp, Tống Mạc đang ôm chặt cô vào trong lòng mình.
“Quay lại, nhìn anh.” Người đàn ông hơi cúi đầu, hơi thở phả vào bên tai hơi nhột nhột.
Cả người Tần Ngu cứng ngắc lại không động đậy, nhưng cũng không phản đối, Tống Mạc xoay người của cô lại.
Khuôn mặt của người phụ nữ tràn đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cùng với đôi mắt đỏ ửng lên giống như con thỏ đang uất ức nhìn anh, giống như chạm vào đáy lòng của anh, không hiểu sao, trong lòng anh khẽ nhói đau, lại khiến cho anh có chút hận bản thân, đã làm cho cô phải chịu uất ức lớn như vậy.
Đưa tay lên lau nước mắt thay cho Tần Ngu, Tống Mạc mím môi lại, im lặng một lát, trầm giọng nói, “Ngay mai anh sẽ triệu tập buổi họp báo, anh sẽ khiến cho không ai là không biết, em không phải là ai khác, mà chính là bà Tống được anh cưới hỏi đàng hoàng.
Ngón tay mang theo nhiệt
/189
|