Danh Môn Thê Ước, Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Cao Lãnh

Chương 161 - Chương 158

/189


“Địa chỉ. Phong cảnh ngoài cửa xe lướt qua rất nhanh, giọng nói thật thấp của Cố Viêm Chi truyền tới.

Kiều Hi mặc chiếc áo gió tì cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời. Chạy suốt cả buổi cho tới trưa cũng không được ăn miếng nào, cứ như vậy bị Cố Viêm Chi kéo lên xe, trong lòng cô vô cùng tức giận.

Cố Viêm Chi nhìn thấy bộ dạng lạnh nhạt xa cách của Kiều Hi, lông mày nhíu lại, không kiên nhẫn nhắc lại lần nữa, “Địa chỉ của Tô Mạt Lỵ.”

Kiều Hi nhếch miệng, hai tay vòng trước ngực nhìn Cố Viêm Chi bằng ánh mắt xem thường, “Giám sát Cố điều tra giỏi như vậy thì không cần tôi nói cũng biết chứ.”

Cố Viêm Chi giật mình một chút, vẻ mặt nghiêm nghị, đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Kiều Hi.

Trên cổ tay đột nhiên truyền tới nhiệt độ khác thường khiến cho Kiều Hi rút tay lại theo bản năng, nhưng mà không rút được, ngược lại trên cổ tay lại truyền tới cảm giác đau đớn, cô hất cằm lên nhìn về phía Cố Viêm Chi, vẻ mặt vô cùng quật cường.

Cố Viêm Chi khẽ liếc cô một cái, trong đôi mắt sáng ngời của anh đã hiện lên sự lạnh lẽo đến rùng mình, “Bây giờ là thời điểm sống còn, không phải là thời gian để cho em đùa giỡn đâu.”

Kiều Hi nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Cố Viêm Chi, giọng điệu này không giống như nói giỡn, nhất thời có chút chột dạ, cắn cắn môi dới, cụp mắt xuống nói mấy chữ: “Số 72 đường Ninh Ba.”

Ngón tay chai sạn của Cố Viêm Chi như có như không xẹt qua lòng bàn tay của Kiều Hi, ánh mắt nhìn vào đường cong tuyệt đẹp của khuôn mặt và gò má ương ngạnh của cô, “Xong chuyện này tôi sẽ mời em ăn cơm.”

Nhiệt độ ở cổ tay đã tan đi, có lẽ mới vừa rồi Cố Viêm Chi đã hơi dùng lực, cho nên chỗ này vẫn còn hơi tê tê một chút, Kiều Hi nhìn thẳng vào mắt của Cố Viêm Chi, đột nhiên lại cảm thấy có chút không tự nhiên, đưa tay khẽ vuốt mấy cái ở cổ tay, lông mi khẽ run run, giận dữ như con nít nói, “Phải là đại tiệc.”

Chân mày của Cố Viêm Chi dãn ra, không trả lời lại coi như là cam chịu. dùng sức đạp chân ga, xe lao đi vun vút, khiến bụi đường bay mịt mù.

―――――

Trước một căn nhà riêng biệt, Cố Viêm Chi nghiêng người đi ra, Kiều Hi theo sát phía sau.

Lầu hai, cánh cửa ở trước mặt đóng chặt, bên trong cửa không hề có chút động tĩnh, rất vắng vẻ giống như chỗ này không hề có người ở.

Kiều Hi lại bấm chuông cửa một lần nữa, mấy giây sao, vẫn không hề có người nào đi ra.

“Không có người?” Kiều Hi nhíu mày.

Cố Viêm Chi lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, “Bây giờ đang là buổi trưa, mà sáng nay trong tài liệu em đưa cho tôi nói rất rõ ràng, Tô Mạt Lỵ bị bệnh sida giai đoạn cuối, em cảm thấy lúc này cô ta có khả năng đi ra ngoài ăn cơm sao? Trừ khi tài liệu em đưa tôi là giả, nếu không thì tám mươi phần trăm Tô Mạt Lỵ đang ở bên trong.”

“Tài liệu tôi đưa anh là tài liệu mới nhất, không thể nào sai được, cho nên, có phải là cô ta đã ngủ thiếp đi, hoặc là bệnh nặng quá không thể xuống giường được?” Kiều Hi cố gắng nhướn cô lể để nhìn qua cửa sổ xem có nhìn thấy gì không. điễnn dàn nên quýndon.

Sau lưng cũng không nghe thấy tiếng trả lời của Cố Viêm Chi.

Đáp án của cô ngu xuẩn tới mức anh không thèm để ý tới sao? Kiều Hi chun mũi lại, quay đầu nhìn lại, đang muốn mở miệng, lại phát hiện Cố Viêm Chi đang ngồi chồm hỗm dưới đất, không biết đang nhìn cái gì.

Kiều Hi cũng ngồi xổm xuống theo, “Chẳng lẽ chìa khoá giấu ở dưới thảm cửa ra vào sao?”

Cố Viêm Chi ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Trên này có dấu chân, rất nhiều, và rất hỗn loạn.”

Kiều Hi đi lại gần, nhíu mày nhìn xuống nền xi măng bẩn thỉu, “Chuyện này có gì lạ đâu? Tôi và anh cũng lưu lại dấu chân ở đây mà.”

“Căn nhà này chỉ có tầng hai là cao nhất, cho nên

/189

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status