Chương 14
“Như Diệu, chơi bóng mệt lắm đúng không, cho cậu nước này!”
“Như Diệu, thật trùng hợp nha! Chúng ta học chung lớp thí nghiệm này, bọn mình cùng một tổ nhé!”
“Như Diệu, trưa nay chúng ta cùng đến nhà ăn phía đông nhé? Hay là cậu muốn đến nhà ăn phía Bắc?”
Phương Chi từng bước gia nhập vào cuộc sống của Chu Diệu. Bắt đầu từ ngày đầu tiên, cô ấy tự tạo ra một cuộc gặp gỡ vô tình, đến bây giờ thì ở đâu cũng có mặt. Phương Chi đúng là một cô gái làm cho người khác yêu thích, cô ấy có một gương mặt đáng yêu, lanh lợi, lúc theo đuổi thì rất mạnh dạn và nhiệt tình, tính cách tùy tiện nhưng không thiếu sự mềm mại của con gái.
Nhưng mà, một cô gái như vậy khi rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, thì lực phá hoại của cô ấy cũng rất mạnh.
Dù Chu Như Diệu Khéo léo từ chối hay thẳng thắn cự tuyệt cũng vậy, tất cả đều bị Phương Chi bỏ ngoài tai. Ngay cả khi Chu Như Diệu chọn cách trốn tránh khắp nơi, cô ấy lại giống như có thể đọc được suy nghĩ mà tìm được vị trí chính xác của cậu. Hơn nữa, Phương Chi còn quan tâm gì đến người khác mà bắt đầu tỏ tình.
Trong vòng chưa đầy một tuần, tinh thần của Chu Như Diệu có chút mệt mỏi, mà người làm bạn thân của cậu như Cố Chi Hành cũng không tốt hơn bao nhiêu. Mỗi ngày đều bị Phương chi quấy rầy từ trên mạng đến ngoài đời, chỉ là cô ấy muốn dò hỏi tin tức của Chu Như Diệu.
Buổi chiều, vì Phương Chi phải tham gia hoạt động của câu lạc bộ nên cuối cùng cũng không đến làm phiền hai người.
Chu Như Diệu và Cố Chi Hành đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong căn phòng học trống trải, hai người nhìn nhau. Cả hai đều nhìn thấy sự mệt mỏi và bất lực trong mắt đối phương.
Chu Như Diệu thở dài một tiếng, đi về phía Cố Chi Hành.
Chu Như Diệu: “Tôi không chịu đựng được nữa rồi.”
Cố Hành Chi: “Tôi có một cách.”
Chu Như Diệu: “Cậu nói thử xem.”
Cố Hành Chi: “Nếu không thì bây giờ cậu giết tôi, sau đó cậu đi tự thú. Như vậy tôi sẽ được giải thoát, còn cậu cũng có thể bình an.
Chu Như Diệu: “Tại sao chuyện tốt đều rơi trên người cậu vậy.”
Cố Hành Chi: “. . . . . .”
Cố Hành Chi dùng hai tay liên tục vò đầu, gương mặt không có biểu cảm đã có dấu hiệu muốn sụp đổ: “Tôi không nghĩ ra cách nào khác, hay là chúng ta tìm Lý Hàn Sơn giúp được không? Cậu ta có vẻ thông minh hơn so với bọn mình.”
“Anh trai à, cậu đang suy nghĩ cái gì thế hả?” Cảm xúc của Chu Như Diệu còn tệ hơn so với Cố Hành Chi. Gương mặt cậu còn nhăn hơn mảnh giấy bị vò nát rồi vứt trong thùng rác: “Cả tuần nay bọn mình cũng chưa gặp cậu ta lần nào, muốn tìm được Lý Hàn Sơn còn khó hơn mò kim đáy bể.”
Chu Như Diệu nói không sai. Câu nói “vạch rõ ranh giới” của Lý Hàn Sơn sau sự kiện đánh nhau dường như là thật. Cậu ta thay đổi chỗ ngồi, khi tan học hoặc thời gian rảnh cũng biến đi đâu mất, ngay cả các hoạy động ngoài chương trình học trực tiếp cậu ta cũng xin vắng mặt. Dù như thế nào thì cũng là hoàn toàn không muốn tiếp xúc với bọn họ. Vốn dĩ, hai người định nhờ Lý Hàn Sơn cho ý kiến nhưng lại không được. Vì thế, trong một tuần này, quân sư quạt mo Cố Hành Chi đã đưa ra khá nhiều ý tưởng.
Kết quả là tất cả những biện pháp mà cô lại đưa ra lại trở thành sự khích lệ đối với Phương Chi.
Mái tóc dài bị Cố Hành Chi vò đến rối tung, làm nổi bật khuôn mặt lộ ra cảm giác tinh thần sa sút của cô.
Một lát sau, Cố Hành Chi vô cùng nặng nề mà vỗ lên vai Chu Như Diệu: “Như Diệu, cậu đừng từ chối Phương Chi nữa. Cô ấy thật sự rất trâu, cậu đã trốn vào nhà vệ sinh nam mà cô ấy còn có thể nhờ một bạn nam khác chuyển lời cho cậu, tôi nghĩ không có chuyện gì mà Phương Chi không dám làm…”
Cố Hành Chi đang nói bỗng nhiên dừng lại, nhích lại gần sát cậu, nhỏ giọng nói: “Cậu nói, không phải lúc trước Lý Hàn Sơn dùng chiêu gây ra tai họa cho người khác để thoát thân sao?”
Chu Như Diệu trừng mắt nhìn: “A?”
Cố Hàng Chi nói: “Chúng ta học theo, Phương Chi dính người như vậy, chi bằng để cô ấy đi tìm Lý Hàn Sơn, để xem cậu ta làm sao trốn tránh được.”
“Fuck! Cứ làm như vậy đi!” Chu Như Diệu cũng dựa sát vào cô một chút, cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Cố Hành chi, cậu vô thức há miệng: “Chuyện này nên làm như thế nào?”
Ngón tay Cố Hành Chi gõ lên trên mặt bàn.
*****
Vào giờ học buổi chiều.
“A Hành, Như Diệu lại đi đâu rồi?”
Phương Chi cười tủm tỉm, thò đầu vào từ phía sau cửa.
Cố hành trình môi mỏng khẽ nhúc nhích, đang muốn nói chuyện, lại bị phương chi đánh gãy.
Đôi môi mỏng của Cố Hành Chi khẽ mấp máy, cô đang muốn nói chuyện thì đã bị Phương Chi ngắt lời.
“Đúng rồi, đây là khăn quàng cổ tôi đan cho Như Diệu, cậu nghĩ cậu ấy sẽ thích chứ?” Phương Chi giống như hiến vật quý mà đưa chiếc khăn quàng cổ màu xám ra, đôi mắt sáng lấp lánh, nói tiếp: “Cậu nói tôi theo đuổi Như Diệu lâu như vậy, bây giờ là lúc cậu ấy nên đồng ý rồi nhỉ!”
“Tôi không biết cậu ấy đi đâu.” Cố Hành Chi ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Lần này là thật.”
Phương Chi nhíu mày, “Ngô” vài tiếng rồi cười nói: “Ngoại trừ nhà vệ sinh nam trong vườn hoa nhỏ và phòng học trống thì cậu ấy còn có thể trốn ở đâu chứ?”
Cố Hành Chi nhún vai: “Cậu cứ đi tìm đi, tìm được rồi hãy nói với tôi.”
Phương Chi nhìn chằm chằm Cố Hành Chi vài giây, sau khi xác định người trước mặt không nói dối, cô ấy lập tức xoay người bỏ đi.
Cố Hành Chi không có vẻ là đang nói dối hoặc là cô có thể chắc chắn Phương Chi không thể nào tìm thấy, như vậy lần này Chu Như Diệu nhất định đã chọn chỗ trốn hoàn toàn khác.
Phương Chi suy nghĩ như vậy, nhưng vẫn kiểm tra ở những nơi mà cậu thường trốn, cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.
Trường trung học Thịnh Hòa rộng 543 mẫu*, muốn kểm tra từng chỗ một chắc chắc không làm được.
(*) Mẫu: Một mẫu (亩/畝) bằng khoảng 667 m2 hay 60 phương trượng (mỗi phương trượng bằng khoảng 11,111 m²). Khoảng 15 mẫu bằng một hecta sau này. (Nguồn: Wikipedia)
Phương Chi suy nghĩ lại, cô vừa nghĩ vừa đi đến tòa nhà của giáo viên và công nhân viên chức. Sau đó cô ấy là cho quần áo lộn xộn, nới lỏng nơ ra, hung hổ đi về phía phòng giám sát tại lầu một.
Phương Chi dùng sức gõ cửa: “Mở cửa!”
“Có chuyện gì?” Nhân viên giám sát lật đật đúng lên đi mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra đã nhìn thấy một nữ sinh vẻ mặt giận dữ: “Bạn học, em có chuyện gì thế, không sao chứ?”
“Sao tôi lại không sao được chứ? Trong trường trung học Thịnh Hoài xảy ra hành vi cướp giật, tôi sao lại không có việc gì được?” Giọng nói của Phương Chi gắt gỏng, cô ấy dùng giọng điệu sai khiến: “Mau xem lại camera, tôi muốn xem là ai cướp túi xách của tôi!”
“Nhưng mà không có sự cho phép thì không được…”
“Không được? Anh có biết tôi là ai hay không mà dám nói không được?”
Phương Chi hung dữ liếc mắt, giọng điệu gian xảo: “Tôi nói cho anh biết, bây giờ anh điều chỉnh thì không ai biết. Nhưng nếu anh không làm, thì chuyện ngày mai anh bị mất việc mọi người đều biết!”
Nhân viên giám sát bị câu nói bất ngờ làm cho mờ mịt.
Phương Chi biết việc này đã thành công một nửa.
Đúng như dư đoán, nhân viêm giám sát do dự vài phút rồi đóng cửa lại.
Kế tiếp, anh ta nói: “Em… Ngài muốn xem camera theo dõi ở đâu và lúc nào?”
Phương Chi nói: “Hành lang lớp 10A, ngay ngày hôm nay.”
Nhân viên giám sát mở ra video giám sát. Trong lòng lại suy nghĩ, đúng là thiên tài, ngay cả một giây cũng nhớ rõ.
Trong video giám sát, khi lớp 10A vừa tan học, Lý Hàn Sơn bước ra đầu tiên. Vài giây sau, Chu Như Diệu cũng xuất hiện, cậu đi theo hướng Lý Hàn Sơn vừa đi. Kế tiếp, dường như Chu Như Diệu vẫn luôn đi theo sau Lý Hàn Sơn. Sau khi hai người rời khỏi tòa dạy học, Lý Hàn Sơn giống như cố ý đi đường vòng, còn Chu Như Diệu rất nhanh đã biến mất, chỉ còn mình cậu ta ở trong phạm vi giám sát của camera. Nhưng chỉ một lát, Lý Hàn Sơn cũng không còn xuất hiện trong video, chắc là cậu ta đã đi đến nơi không có camera.
Phương chi bắt đầu rồi phân tích.
Hình như Lý Hàn Sơn là bạn của Cố Hành Chi và Chu Như Diệu, cậu ta biến mất tại tòa dạy học của lớp 1, còn Chu Như Diệu biến mất ở thư viện. Rõ ràng hai người là bạn bè, tại sao không chào hỏi nhau? Tại sau một người đi trước một người đi sau? Vì sao Lý Hàn Sơn cố ý đi đường vong?
Đáp án của vấn đề này chỉ có một: Bọn họ đã ước hẹn tốt sẽ chia ra đi riêng rồi sau đó mới tụ họp lại.
Gần thư viện và tòa dạy học có quá nhiều tòa nhà, nên không thể biết được nơi bọn họ đi.
Nhưng Phương Chi phát hiện Lý Hàn Sơn đi về hướng bắc.
Cô ấy mở ứng dụng bản đồ khuôn viên trường học ra xem.
Phía bắc được chia thành nhà ăn, thư viên, tòa nhà thí nghiệm B, tòa nhà mỹ thuật khu C.
Nhà ăn phía bắc bây giờ không mở cửa, loại bỏ.
Tòa nhà thí nghiệm bị quản lý chặt chẽ, loại.
Tòa nhà mỹ thuật trực thuộc phòng nghệ thuật, trừ khi mượn được chìa khóa của học sinh của phòng nghệ thuật, nếu không thì không vào được, loại.
Câu trả lời chỉ có một.
Phương Chi vọt vào thư viện phía bắc, tìm kiếm hết ba bốn tầng lầu. Cuối cùng, trong khu đọc sách ở lầu năm, cô ấy tìm được một bóng dáng quen thuộc.
Lý Hàn Sơn.
Phương Chi bình ổn lại hơi thở, đi đến trước mặt Lý Hàn Sơn, nhẹ nhàng gõ lên bàn: “Đừng giấu nữa, nói cho tôi biết Chu Như Diệu ở đâu?”
Lý Hàn Sơn: “……?”
Cậu ta cảm thấy hoang mang.
Phương Chi nhỏ giọng, trong giọng nói có vài phần cố chấp: “Tôi biết cậu và Chu Như Diệu chia nhau ra hành động, gọi cậu ấy ra đi, trốn không thoát đâu.”
/198
|