“Nhưng mà chú của cậu sẽ không tự giới thiệu tên của mình trước mặt con chó, cũng rất ít khi gọi tên của bản thân phải không.”
Cố Hành Chi nhìn Chu Như Diệu, vẻ mặt bí ẩn.
Chu Như Diệu nhíu mày, nháy mắt, cảm thấy khó hiểu: “Cậu muốn nói cái gì?”
Cố Hành Chi khẽ nhếch môi, đang nói nhẹ nhàng bỗng nhiên gằn giọng: “Vậy con chó của chú cậu có lẽ cả đời chỉ biết tên của nó là Robin, nhưng sẽ không bao giờ biết chú cậu tên gì?”
Chu Như Diệu: “. . . . . .”
Cố Hành Chi nói tiếp: “Có phải tất cả những con chó trên thế giới đều không biết tên chủ nhân của nó hay không?”
Chu Như Diệu cứng người, hai mắt mất tiêu cự, miệng há một nửa.
Một lúc lâu sau, cậu mới ngậm miệng lại, không biết nói gì.
Chu Như Diệu rơi vào im lặng. Ngay lúc này, đầu óc cậu đang rong chơi trong sự thần bí của thế giới.
Lại trôi qua một thời gian rất lâu, cuối cùng cậu cũng lấy lại ý thức, lướt qua Cố Chi Hành ở giữa, vỗ vào bả vai Lý Hàn Sơn, kiên trì suốt vài phút mới có thể đánh thức cậu ta.
Lý Hàn Sơn mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy hai người bên cạnh đang chụm đầu lại, hai đôi mắt sáng lấp lánh đang nhìn vào mắt chính mình.
Lý Hàn Sơn: “. . . . . . ?”
Cậu ta thức dậy, nhưng trên mặt vẫn còn chút mờ mịt: “Có chuyện gì sao?”
Chu Như Diệu hỏi: “Cậu có nuôi chó không?”
Lý Hàn Sơn nhéo chân mày: “Hả, làm gì?”
Chu Như Diệu nhìn về phía Cố Hành Chi.
Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, đôi mắt hờ hững, nói nhỏ: “Cậu sẽ đặt tên cho chó sao?”
Lý Hàn Sơn gật đầu: “Cho nên?”
Cố Hành Chi nói: “Cậu nói xem, có khi nào cho của cậu cả đời chỉ biết tên của nó, nhưng lại không bao giờ biết được tên của chủ nhân nó?”
Lý Hàn Sơn: “?”
Các cậu đánh thức tôi chỉ vì chuyện này?
Lý Hàn Sơn lập tức cảm thấy trong đầu mình tràn ngậu những dãy số nhạt nhẽo, những bực bội và giận dữ tích lũy cả ngày nay khiến cậu ta muốn bùng nổ với người bên cạnh.
Cậu ta hít sâu vài lần, cuối cùng cũng kiềm chế được.
Bây giờ, Lý Hàn Sơn đã hiểu rõ, cậu ta không nên đến gần bọn họ nữa.
Hai người kia giống như một cơn lốc xoáy bí ẩn, chỉ cần đến gần sẽ bị cuốn vào!
Cuối cùng là tại sao cậu ta lại điên như vậy, vì xem nội dung một quyển vở mà đi theo bọn họ làm nhiều chuyện hoang đường như thế!
Quyển vở của hai kẻ ngốc thì có gì hay mà xem chứ!
Lý Hàn Sơn nhếch môi, hời hợt cười, nhỏ giọng nói: “Sắp tới nhà trọ rồi, các cậu chuẩn bị đi.”
“Nhưng mà cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi mà!”
Chu Như Diệu có vẻ rất chán nản.
Trên mặt Cố Hành Chi cũng lộ ra một chút thất vọng: “Cậu cũng không biết.’
Lý Hàn Sơn: “. . . . . .”
Cậu ta đã chịu đựng đủ rồi.
Lý Hàn Sơn: “Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, tôi nghĩ sau này chúng ta không cần lại gặp nhau nữa.”
Cậu ta ngừng một lát rồi nói: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, một quyển tập không đáng để tôi lãng phí nhiều công sức như vậy. Về chuyện của Phương Chi, mong hai người cố gắng một chút.”
Lý Hàn Sơn nở nụ cười, đôi mắt đen dịu dàng, thái độ lịch sự.
“Vậy là cậu không muốn xem nội dung trong quyển tập, cũng không định sẽ giúp bọn tôi nữa?”
“Các cậu có thể hiểu như vậy.”
Lý Hàn Sơn: “Ngày mai tôi cũng đến gặp giáo viên để xin đổi chỗ ngồi.”
Giọng điệu của cậu ta rất bình thường, nhưng ý tứ lại là muốn vạch rõ ranh giới.
Chu Như Diệu và Cố Hành Chi nhìn nhau, không biết nói gì.
Đúng lúc xe cũng đến khu nhà trọ, cuối cùng hai người mang theo vẻ mặt chấn động mà xuống xe.
Rốt cuộc trong xe cũng khôi phụ sự im lặng.
Kết thúc rồi.
Không nên lại bị cuốn vào lốc xoáy mà hai người này tạo ra.
Lý Hàn Sơn thở phào nhẹ nhõm, xoa huyệt thái dương, vẻ mặt lạnh lùng.
Vài giây sau, sự im lặng trong xe bị phá vỡ. Giọng nói chứa đựng nghi ngờ vang lên: “Thiếu gia, vậy là con chó thật sự sẽ cả đời cũng không biết được tên của chủ nhân sao?”
Lý Hàn Sơn: “…”
Cmn, anh cũng bị cuốn vào cơn lốc của bọn họ rồi phải không?
/198
|