Chương 13
“Ding dong!”
Tiếng chuông điện tử của một cửa hàng tiện lợi vang lên, cánh cửa tự động mở ra.
Cửa vừa mở ra, hai học sinh mặc đồng phục của trường trung học Thịnh Hoài lập tức bước ra.
Trong đó có một học sinh nam dáng người cao gầy, đồng phục ngay ngắn, gương mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng. Học sinh nữ bên cạnh còn cao hơn nam sinh một chút, mặc váy đồng phục, tóc dài đến thắt lưng, tuy rằng xinh đẹp nhưng cử chỉ rất thô lỗ.
Trong tay mỗi người cầm một que ruột nướng, vẻ mặt rất vênh váo.
Cố Hành Chi cắn một miếng ruột nướng: “Chắc là bọn họ đã đi mất rồi, chúng ta về thôi.”
Hai người cũng không phải lần đầu tiên bị một đám người chặn đường, đã sớm ăn ý mà chia nhau ra, chạy lòng vòng rồi mới hợp lại.
“Tôi không về, tôi vừa về Phương Chi sẽ lại chạy đến lấy lòng tôi.”
Chu Như Diệu thô lỗ ăn xong một que ruột nướng, ăn đến mức miệng bóng loáng.
“Vậy cậu đến nhà trọ của tôi ở là được rồi.” Cố Hành Chi cắn miếng ruột nướng cuối cùng, vứt que trúc vào thùng rác: “Nếu thật sự không được nữa thì cậu về nhà ở.”
“A Hành, sao cậu lại có thể nói ra ý kiến vô dụng như vậy chứ.” Chu Như Diệu khinh thường nói, kéo bả vai Cố Hành Chi lại, dựa cơ thể sát vào rồi nói: “Thư nhất, nhà trọ của chúng ta cmn ở sát bên nhau, làm như vậy có tác dụng sao? Thứ hai, cậu muốn tôi về nhà nuôi sâu với em trai tôi sao?”
Cố Hành Chi vô cùng tự nhiên nói: “Tam đệ, nếu các người lại tìm tôi chơi cái trò nhàm chán này, tôi chắc chắn sẽ biến các người thành đầu heo.”
Chu Như Diệu hét một tiếng: “Không phải cậu lại xem lung tung cái gì nữa rồi hả.”
“Cậu còn xen vào giấc mơ của tôi sao, gần đây tôi thường nằm mơ thấy mấy bộ phim thần tượng.” Cố Hành Chi đẩy tay cậu ra: “Vậy cậu để em trai cậu đến ở phòng bên cạnh phòng tôi, còn cậy về nhà ở.”
Chu Như Diệu trề môi, lắc đầu: “Tôi không muốn, để cho cậu và nó cùng đi học, thà là cậu giết tôi còn hơn.”
Cố Hành Chi: “Bây giờ tôi sẽ giết cậu.”
Cô đạp một cước thật mạnh vào Chu Như Diệu, vẻ mặt cậu ngay lập tức trở nên hung dữ, nhỏ giọng hét một tiếng: “Cứu mạng, đồ bất hiếu!”
Hai người đang đùa giỡn, bỗng nhiên Cố Hành Chi dừng lại rồi nói: “Hình như tôi để quên chìa khóa phòng trọ của tôi ở trường rồi, cậu có mang chìa khóa dự phòng theo không?”
Chu Như Diệu sờ túi áo: “Để ở trường học rồi.”
Cố Hành Chi: “Thôi xong, quay lại một chuyến vậy.”
Chư Như Diệu: “Đi thôi, chắc là bọn họ đã bỏ đi hết rồi, cậu từ từ thôi, tôi…”
Cậu quay người trở lại cửa hàng tiện lợi, lát sau cầm thêm hai que ruột nướng đi ra.”
Chu Như Diệu đưa cho Cố Hành Chi một que: “Đi thôi.”
Cô gật đầu, hai người cùng đi về hướng trường học.
Khỏang cách từ cửa hàng tiện lợi đến trường học cũng không xa, chỉ khoảng năm phút đi bộ.
Khi bọn họ cần que ruột nướng đi đến trạm giao thông công cộng, bỗng nhiên liếc mắt thấy Lý Hàn Sơn đang bị nắm cổ áo.
Kế tiếp, ánh mắt ba người chạm vào nhau, không khí cực kỳ im lặng.
Lúc này, Lý Hàn Sơn mới nhìn thấy hai người đang nhàn nhã cầm que ruột nướng, cậu ta cảm thấy đầu óc như bị tê liệt,
Lý Hàn Sơn: “. . . . . .”
Cậu ta cảm thấy ý thức bỗng nhiên sụp đổ, Lý Hàn Sơn không thể hiểu nỗi, tại sao sự việc lại trở thành thế này.
“Cmn, cô còn dám trở về?”
“Sao tôi lại không dám trở lại, các người bị ngốc à?”
Mấy tên côn đồ lập tức kích động giống như uống máu gà, xông lên bao vây Cố Hành Chi.
Lý Hàn Sơn: “Người mà các anh muốn bắt là bọn họ, có thể thả tôi ra không?”
Tên côn đồ đang nắm chặt cậu ta vô cùng khinh thường nói: “Đến phiên đồ vô dụng như cậu lên tiếng sao?”
Lý Hàn Sơn nhìn hắn. Trên gương mặt không có biểu cảm nhưng trong mắt lại xuất hiện sự thô bạo, mím chặt môi, bỗng dưng lộ ra chút tàn ác.
Giây tiếp theo, cậu ta nắm cổ tay của tên côn đồ kéo ra sau lưng, đồng thời đá vào bên hông tên côn đồ đang đứng kế bên.
Lý Hàn Sơn ra tay rất lưu loát trôi chảy.
Sau đó, chuông báo động vang lên, giọng nói của cảnh sát truyền qua loa phóng thanh vang vọng khắp nhà ga: “Tất cả không được nhúc nhích! Người đang ra tay may giơ tay lên!”
Lý Hàn Sơn: “. . . . . .”
******
Ngày mùa hè trời thường tối muộn một chút, lúc này đã hơn bảy giờ tối, sác trời vẫn chưa đen hoàn toàn.
Tại cửa cục cảnh sát, ngọn đèn lập lòe ánh sánh ảm đạm, sắc mặt vài người đều không nhìn rõ.
Ba người đều đang đợi xe về nhà.
Chú Trương cũng có việc bận, không có cách nào chờ Lý Hàn Sơn được, cuối cùng vẫn phải gọi tài xế nhà họ Lý đến.
Còn Chu Như Diệu và Cố Hành Chi thì đang đợi xe thuê trên mạng đến rước.
Lý Hàn Sơn không nói câu nào, chỉ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Cậu ta bắt đầu suy nghĩ, tại sao bản thân phải giúp bọn họ, chỉ vì muốn biết nội dung trong quyển tập sao?
Tất cả những chuyện này có đáng giá hay không?
“Lý Hàn Sơn, bản lĩnh của cậu cũng không tệ nha.”
Câu nói của Cố Hành Chi cắt đứt suy nghĩ của cậu ta.
Lý Hàn Sơn thở dài trong lòng, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc mới nhỏ giọng nói: “Tôi từng học vài chiêu.”
Cố Hành Chi huýt sáo: “Cậu thật trâu nha!”
Chu Như Diệu hơi mệt mỏi, dù sau bọn họ cũng phải chờ lấy lời khai, việc này tốn khá nhiều thời gian.
Cậu xoa mắt, hỏi: “A Hành, bây giờ có thể gọi xe được chưa?”
Cố Hành Chi nhìn vào điện thoại, thẳng thắn trả lời: “Hiện tại số xếp hàng là 187.”
Chu Như Diệu: “. . . . . .”
“Nếu không chúng ta gọi điện thoại đến trụ sở…” Chu Như Diệu tự bác bỏ lời nói của mình: “Thôi bỏ đi, bị bọn họ biết được, chúng ta sẽ bị mắng.”
Tiếng động cơ ô tô từ xa chạy đến, sau đó dừng lại trước mặt ba người.
Lý Hàn Sơn liếc nhìn hai người, ngừng một lát mới nói: “Tôi đưa các cậu về nhà.”
Chu Như Diệu lập tức tỉnh táo, sau khi nói cảm ơn thì nhanh chóng lôi kéo Cố Hành Chi chuẩn bị lên xe.
Lý Hàn Sơn thở dài trong lòng lần nữa.
Ba người ngồi ở ghế sau, ba người tự mình thắt dây an toàn xong, Chu Như Diệu mới nói địa chỉ.
Cố Hành Chi nhìn Lý Hàn Sơn, nhắc lại chuyện cũ: “Nói thật, chúng ta cũng xem như cùng nhau trải qua hoạn nạn, cậu không suy xuýt việc tham gia với bọn tôi sao?”
Cùng chung hoạn nạn hay là bị liên lụy chứ.
Lý Hàn Sươn cười lịch sự, nuốt lại lời nói muốn nói ra, im lặng không trả lời.
Cố Hành Chi suy nghĩ một lát rồi nói: “Cậu tham gia với chúng tôi cũng có lợi mà.”
“Ừ.” Lý Hàn Sơn nhìn ra cửa sổ, trả lời qua loa: “Lợi ích gì?”
Cố Hành Chi nói: “Có được một biệt danh thật oách.”
Chu Như Diệu nghe vậy, nhanh chóng nói thêm vào: “Đúng vậy, hiện tại tham gia với bọn tôi sẽ được nhận dãi ngộ dành riêng cho cậu.”
Cố Hành Chi nói: “Tôi đã nghĩ xong biệt danh cho cậu, gọi là chàng trai cool ngầu của địa ngục, cậu cảm thấy thế nào?”
Lý Hàn Sơn: “. . . . . .”
Lý Hàn Sơn: “Ừ, tốt, rất lợi hại.”
Ghế trước vang lên tiếng cười.
Hai người lập tức rơi vào im lặng một lúc lâu.
Nhân lúc im lặng, rốt cuộc Lý Hàn Sơn mệt mỏi dựa vào cửa kính xe, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Hình như cậu ta nghe thấy một giọng nói, nhưng Lý Hàn Sơn không quan tâm mà ngủ tiếp.
“Đúng rồi, A Hành, cậu muốn xem chó mà chú tôi nuôi không?” Chu Như Diệu không chịu nổi sự rảnh rỗi, lấy điện thoại ra: “Là một con chó ngao Tây Tạng rất lớn, đặc biệt đẹp, tên là Robin.”
Cố Hành Chi chăm chú nhìn ảnh chụp vài giây, cố nghiêm mặt: “Tôi đột nhiên có một câu hỏi.”
Chu Như Diệu nghiêng đầu, so với chó còn giống chó hơn: “Chuyện gì?”
“Chú của cậu đặt tên chó là Robin, vậy bình thường chú của cậu cũng gọi nó là Robin đúng không.” Cố Hành Chi nói.
Chu Như Diệu gật đầu: “Thì sao?”
/198
|