Đối diện với hàng loạt lời nói bậy cần phải tiêu hoá, thái độ của Chu Như Diệu vẫn thẳng thắn vô tư, tưởng như vốn cũng chẳng để ý.
Cậu chỉ hỏi: “Bọn tao còn chưa chọc gì vào tụi mày mà nhỉ?”
Đầu hồng cười nhạt, đem theo một đám người đi thẳng tới trước mặt ba người.
Lý Hàn Sơn suy nghĩ thêm chút, rất nhanh đã hiểu được, đây có lẽ là cách tuyên chiến độc nhất vô nhị của các thanh niên hư. Ví dụ như muốn thu hẹp khoảng cách thì sẽ nói năng dữ tợn, nói năng dữ tợn xong thì mới động tay động chân, đây có lẽ là một chu trình hoàn chỉnh.
Lý Hàn Sơn với Cố Chi Hành tránh ra xa một chút.
Cậu ta không hiểu nổi tại sao bản thân lại bị cuốn vào chuyện kỳ quái như thế này.
Sự việc diễn ra gần giống như Lý Hàn Sơn phỏng đoán. Đầu hồng dừng lại trước mặt Cố Chi Hành, từ trên cao nhìn xuống Cố Chi Hành đang ngồi đó, bắt đầu nói năng dữ tợn: “Cố Chi Hành, mày chưa từng nghĩ tới ——“
Lời của đầu đỏ đột ngột dừng lại.
Bởi vì Cố Chi Hành đã đứng dậy, cũng không nói gì mà chỉ nhấc chân, đá thẳng vào bụng của đầu đỏ, làm cậu ta gục xuống.
Đầu đỏ thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại thì đã ngã xuống đất rồi.
Lý Hàn Sơn sốc nặng, vô cùng chấn động, cảm thấy hoang mang và khó hiểu trước trận đánh nhau không đi theo chu trình này.
Cậu ta nhìn qua Cố Chi Hành: “Sao cậu lại đột nhiên ra tay thế?”
Cố Chi Hành quay đầu nhìn cậu ta, đôi mắt đen vốn lạnh nhạt hiện lên nghi ngờ: “Mẹ nó thằng nào đánh boss còn phải nghe nó đọc lời thoại với kể chuyện xưa à?”
Lý Hàn Sơn: “…”
Nhưng mà người ta vẫn còn đang nói năng dữ tợn theo chu trình thì cậu đã trực tiếp ra tay rồi!
Cơ mà Cố Chi Hành không để tâm được nhiều như thế, bây giờ ở phía đối diện đang người đông thế mạnh, tuyệt đối là đánh không lại. Cô quay đầu, vươn tay nắm lấy cổ tay của Lý Hàn Sơn, còn túm tay Chu Như Diệu, chạy thẳng đi: “Đừng con mẹ nó nói nhảm nữa, đi mau.”
Tên đầu đỏ ôm lấy bụng, vừa được đỡ dậy. Cậu ta thoáng thấy ba người chuẩn bị chạy, lập tức hét lên: “Ngơ ra đấy làm gì, bắt lại nhanh! Đừng đề cho bọn nó chạy mất! Để tao xem xem con mẹ nó thằng nào chạy được!”
Giọng anh ta vừa dứt thì một chiếc xe đã dừng lại ở giữa bọn họ.
Lý Hàn Sơn chậm rãi tách cái tay của Cố Chi Hành ra, giọng nói nhẹ nhàng: “Thật ngại quá, tài xế của tôi tới rồi, tôi đi trước đây.”
Tiếp đó, dưới cả trăm con mắt đang dõi theo, cậu ta mở cửa xe ra với phong thái thản nhiên, lên xe, đóng cửa xe lại.
Chiếc xe con màu đen phóng vút đi.
Chu Như Diệu: “…”
Cố Chi Hành: “…”
*******
Chiếc xe chạy êm ru trên đường, Lý Hàn Sơn ngồi ở băng ghế sau, giọng nói hơi ngạc nhiên: “Chú Trương, sao lại là chú?”
Chú Trương, từ lúc Lý Hàn Sơn còn nhỏ thì đã đi theo cha của Lý Hàn Sơn rồi, là người mà Lý Hàn Sơn vô cùng tôn trọng.
Chú Trương lái xe, nhìn qua kính chiếu hậu, khuôn mặt già cả đang cười: “Hôm nay xong việc vừa hay lại tiện đường nên đến đây luôn. Đúng rồi, lúc đón cháu thấy đông người thế, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Lý Hàn Sơn trầm lặng vài giây, không nói gì.
Trong mắt chú Trương loé lên một cái, lại nói: “Có phải là hai người bạn của con gặp phiền phức rồi không? Đám người kia không phải là mặc đồng phục của Thịnh Hoài à?”
Lý Hàn Sơn ngừng lại, nói: “Không phải bạn bè.”
“Ồ ồ ồ. Vậy tức là bạn học?” Chú Trương bật chương trình phát thanh trên ô tô, lại nói: “Cái đội trẻ học cấp ba nó bốc đồng thế đấy. Sao lại chọc vào nhiều người như vậy, cũng không biết bọn họ phải giải quyết làm sao đây.”
Lý Hàn Sơn nói: “Cháu đã báo cảnh sát rồi, có lẽ bọn họ sẽ đến ngay thôi.”
Giọng nói Lý Hàn Sơn khựng lại: “Bọn họ không sao đâu.”
“Cơ mà có lẽ trong lòng bọn họ cũng không thoải mái đâu nhỉ?” Giọng chú Trương rất nhẹ nhàng: “Hàn Sơn, cho dù họ có biết rằng chính cháu đã báo cảnh sát để cứu họ, nhưng mà cháu cứ đi luôn như thế, làm người ta rất tổn thương đấy. Nếu vì thế mà khiến bọn họ nghĩ rằng cháu là người có nhân phẩm tệ, chắc cháu cũng không dễ chịu gì đúng không?”
Lý Hàn Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khung cảnh bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi lại phía sau, giống như tranh sơn dầu đã bị nhoè.
Cậu ta hơi dao động.
Lý Hàn Sơn gần như đã quen với việc ở một mình, cũng không quan tâm tới người khác nghĩ gì. Lý trí và sự kiềm chế cho phép cậu ta hầu như lúc nào cũng có thể đưa ra quyết sách tốt nhất. Nhưng bây giờ xem ra, quyết sách sáng suốt nhất không nhất định sẽ là quyết sách khiến người ta thấy thoải mái nhất.
Vài giây sau, Lý Hàn Sơn nói: “Cháu biết rồi. Quay đầu xe lại đi ạ. Làm phiền chú Trương rồi.”
Chú Trương cười thành tiếng, lắc đầu: “Cái này thì có phiền gì đâu. Cháu khó khăn lắm mới có được hai người bạn, chú vui mừng còn không kịp kìa.“
Lý Hàn Sơn sửa lại lần nữa: “Chỉ là bạn học thôi.”
Hơn mười phút sau, chiếc xe con màu đen dừng trước cổng trường học. Lý Hàn Sơn xuống xe.
Chú Trương hạ cửa kính xe xuống, vừa cười vừa nói: “Chú ở đây đợi bọn cháu ra. Chuyện của người trẻ các cháu thì chú không nhúng tay vào nữa. Nhỡ mà xảy ra chuyện gì thì khẩn trương tới gọi chú.”
Lý Hàn Sơn gật đầu.
Cậu ta nghĩ, dù sao thì mình cũng chỉ đến nhìn xem bọn họ có chết hay không thôi.
Lý Hàn Sơn xoay người, đi đến trạm xe buýt. Đi được ước chừng khoảng ba phút, cậu ta vừa ngẩng đầu lên đã thấy một vài tên côn đồ vẫn đang lang thang xung quanh, trông cứ như mấy con quái nhỏ với bảng tên đỏ* đang chuẩn bị lập đội* nhưng lại không tìm thấy mục tiêu đâu.
(*quái nhỏ với bảng tên đỏ - gốc “红名小怪”: chỉ mấy con quái trong game, loại nhỏ và cái bảng tên trên đầu là màu đỏ. Màu đỏ này có thể là một dạng trạng thái chiến đấu.)
(*lập đội - gốc “开团”: thuật ngữ trong game, hai bên vì để có được lợi thế nên tập hợp lại, hình thành các trận 5v5, (4v5/5v4) hoặc là 4v4.)
Còn mục tiêu Chu Như Diệu với Cố Chi Hành thì đã mất bóng từ lâu rồi.
Họ đi đâu hết cả rồi? Chạy rồi sao? Chắc bọn họ không sao đâu ha?
Lý Hàn Sơn suy tư một chút, chuẩn bị rời đi.
Cậu ta vừa quay lại thì đột nhiên nghe thấy một vài âm thanh mang giọng địa phương chợt vang lên ở sau lưng.
“Con mẹ nó đã để cho Cố Chi Hành với Chu Như Diệu chạy mất rồi thì đừng có để cho thằng kia chạy mất!”
“Gọi điện thoại trước đã, bảo bọn nó đừng có đuổi theo Cố Chi Hành nữa, nhanh nhanh về bắt thằng nhãi này lại”
Lý Hàn Sơn chỉ dùng vẻn vẹn nửa giây đã lập tức xác định được cái “thằng nhãi này” trong lời bọn họ nói chính là mình, bởi vì cậu ta đã vài tên túm chặt lấy cổ áo đồng phục.
Ngay lúc này, Lý Hàn Sơn cũng xác định: Người mở boss ra đã chạy mất rồi, bây giờ, cậu ta chính là mục tiêu cừu hận* mới.
(*Mục tiêu cừu hận - gốc “仇恨目标”: là ngôn ngữ game, có thể hiểu là mục tiêu để boss xả giận, xả ‘cừu hận’ do bị sát thương liên tiếp quá nhiều.)
Lý Hàn Sơn: “…”
Tại sao thế? Rốt cuộc là tại làm sao? Cứ hễ có liên quan tới bọn họ là y như rằng bất hạnh thế này đây.
/198
|