Chương 12.
Sau khi bộ não nhất thời trống rỗng, cuối cùng Lý Hàn Sơn cũng tìm lại được giọng nói và lý trí đã bị mất.
Lý Hàn Sơn thở dài một hơi, nói: “Nếu như có một cô gái vừa xinh đẹp vừa ưu tú xuất hiện bên cạnh Chu Như Diệu, cư xử thân thiết thì Phương Chi sẽ nghĩ như nào?”
Cố Chi Hành nói: “Ghen tị, tự ti.”
Lý Hàn Sơn nhìn hai người, ánh mắt mệt mỏi: “Vậy nên diện cho Chu Như Diệu thành cái dạng này thì có ý nghĩa gì đâu?”
Cố Chi Hành: “…”
Nét mặt Chu Như Diệu lại hiện lên vẻ chợt tỉnh ngộ: “Hoá ra là như vậy.”
Hai người cuối cùng cũng hiểu được ý của Lý Hàn Sơn không phải là đơn thuần tìm một cô gái đẹp đến đây là được.
Cố Chi Hành hắng giọng, nhìn sang Lý Hàn Sơn: “Vậy giờ phải làm sao?”
Lý Hàn Sơn đỡ trán, bình tĩnh lại suy nghĩ: “Nói chung là bây giờ cứ đi trước đã.”
“A, vậy cũng được, tiếc cái là tôi đã chuẩn bị mất bao lâu mà giờ lại thành công cốc cả.”
Chu Như Diệu vô cùng tiếc nuối nhìn vào bản thân, không nhịn được mà quăng một ánh mắt mê hoặc về phía Cố Chi Hành.
Cố Chi Hành chìa một tay ra, vỗ vỗ má cậu: “Đừng có con mẹ nó diễn nữa, biến thái kinh.”
Chu Như Diệu nâng cằm lên tránh thoát khỏi tay của cô, gật đầu liên tục, đến cả tóc giả đội trên đầu cũng rung rung lắc lắc: “Rồi rồi rồi, tôi biết rồi.”
Cố Chi Hành nhìn chằm chằm bộ tóc giả đó vài giây rồi thò tay ra, kéo một phát xuống.
Chu Như Diệu tức khắc sợ bay màu, làm như cô con gái nhà lành bị tốc váy không bằng. Cậu cực kỳ ngượng ngùng vươn tay ra che đầu lại: “A Hành, cậu làm cái gì đó, đáng ghét!”
“Còn hơn nửa tiếng nữa là Phương Chi kết thúc hoạt động của câu lạc bộ.” Cố Chi Hành nhìn bộ tóc giả trong tay, lại nhìn sang Lý Hàn Sơn: “Bây giờ có lẽ vẫn còn kịp.”
Lý Hàn Sơn: “…”
Nhìn tôi làm cái gì.
Lý Hàn Sơn suy nghĩ hai giây, cau mày lại, nụ cười trên mặt trở nên gượng gạo: “Ý của cậu là?”
Cố Chi Hành ném bộ tóc giả sang: “Cậu làm đi.”
Lý Hàn Sơn: “…”
Mặt cậu ta vô cảm, ném bộ tóc giả trở về chỗ cũ, giọng nói bình tĩnh: “Nếu như các cậu vẫn muốn tôi tiếp tục giúp thì hãy bỏ ngay mấy cái ý tưởng ngu đần này đi.”
Cố Chi Hành: “…”
Cô nghiêm chỉnh đàng hoàng nhìn sang chỗ khác, xoay xoay bộ tóc giả, nhìn qua Chu Như Diệu: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
Chu Như Diệu: “Vậy tôi phải làm sao đây? Tan học xong là Phương Chi kia sẽ chạy thẳng tới chỗ chung cư của tôi đấy?!”
Cố Chi Hành “chậc” một tiếng: “Người ta là con gái con đứa, còn làm gì được cậu nữa. Hay là do cậu thả thính người ta trước?”
Chu Như Diệu: “… A Hành, tôi cảm thấy là cậu không có trái tim.”
Cố Chi Hành nhìn qua Lý Hàn Sơn: “Trước cứ tìm chỗ ngồi xuống rồi nghĩ xem ngày mai phải làm như nào đã.”
Lý Hàn Sơn nhìn xuống đồng hồ đeo tay, gật đầu.
Ba người đi được mấy phút, tiện thể ngồi luôn ở chỗ trạm xe buýt gần trường.
Nhìn từng chiếc xe buýt lướt qua, ba người trầm ngâm, không nói gì.
Cuối cùng, Cố Chi Hành đã phá vỡ cái sự trầm ngâm này: “Các cậu có để ý không?”
Chu Như Diệu theo lệ thường là người tâng bốc Cố Chi Hành nhất, lập tức thò đầu ra nhìn đông ngó tây: “Cái gì cơ?”
Cố Chi Hành nói: “Có mấy người lúc đi xuống bị kẹt chân vào cửa xe kìa.”
Lý Hàn Sơn trầm lặng mất mấy giây, không đáp lời, cậu ta đã lờ mờ nhận ra được vài thứ.
Quả nhiên, Cố Chi Hành tiếp lời, hỏi: “Các cậu có biết tại sao lại thế không?”
Vẻ mặt Chu Như Diệu tò mò: “Tại sao, tại sao?”
Giọng điệu Lý Hàn Sơn qua loa: “Tại sao?”
Mặt Cố Chi Hành đầy thần bí: “Vượng Giác Ca môn*.”
(*Vượng Giác Ca môn hay Carmen Vượng Giác - gốc “旺角卡门” là tên của một bộ phim HongKong: hai chữ “卡门” là phiên âm tiếng Trung của từ “Carmen”. Song, trong tiếng Trung thì chữ “卡” nghĩa là kẹt, chữ “门” nghĩa là cửa; vậy nên hai chữ này đứng cạnh nhau cũng có thể hiểu với nghĩa là “kẹt cửa”.)
Chu Như Diệu: “Ha ha ha ha ha ha ha.”
Lý Hàn Sơn: “…”
Lý Hàn Sơn cười mỉm: “Buồn cười quá đi.”
Cố Chi Hành vô cùng hài lòng.
Lý Hàn Sơn lấy điện thoại ra xem qua, nói: “Thời gian cũng tương đối rồi đấy, tài xế sắp đến đón tôi rồi, tôi đi trước ——“
“Ô wow, các cậu mau nhìn kìa! Cái xe buýt kia có nhiều người xuống quá! Trông cứ như lúc thả sủi cảo vào nồi* ấy!”
(*Thả sủi cảo vào nồi - gốc “下饺子”: đây là công đoạn sau khi đã gói bánh và đun sôi nước xong. Ngoài ra, đây là một phép ẩn dụ để chỉ tình trạng “quá đông, quá chật”.)
Giọng nói của Chu Như Diệu đầy phấn khích, vô cùng kích động: “Ở đâu ra đông người đến trường chúng ta quá vậy!”
Cố Chi Hành nhìn sang. Ở dưới trạm xe buýt chếch bên đối diện, một nhóm học sinh mặc đồng phục xiêu vẹo, vẽ nguệch ngoạc lung tung đang ào ào xuống xe, khí thế khá là hoành tráng.
Cố Chi Hành quan sát kỹ đồng phục của họ: “Hình như là bên Nghề hai.”
Nghề hai, tên đầy đủ là trường Trung cấp Nghề số hai thành phố A.
“Bọn họ tới Thịnh Hoài làm gì?”
Lý Hàn Sơn hơi khó hiểu.
“Học sinh giỏi như cậu không hiểu chứ gì. Bọn họ chắc chắn là đến hẹn đánh nhau rồi.” Chu Như Diệu cũng không để tâm đến việc bây giờ mình vẫn còn đang mặc váy, tuỳ tiện bắt chéo một chân lên, giọng điệu thổn thức: “Cũng chẳng biết là ai đã chọc vào Nghề hai đây.”
Cố Chi Hành gật đầu: “Trường nghề không chọc nổi. Trong mấy cái đầu hoa hoè hoa sói đấy, tìm không ra được một cái đầu nghiêm chỉnh. Đã vào đánh nhau rồi thì chỉ có toi.”
Chu Như Diệu lại cười thành tiếng: “Ha ha ha ha ha ha, đừng nói nữa. Trên đồng phục của bọn họ còn viết từ ngu dốt kìa.”
Cố Chi Hành nói: “Đúng thế thật, hình như tôi còn nhìn thấy cả ngôn ngữ sao Hoả*.”
(*Ngôn ngữ sao Hoả: chỉ những chữ viết, ký hiệu, ký tự đặc biệt hoặc không phổ biến mà người bình thường đọc không hiểu.)
Chu Như Diệu cười phá lên: “Ha ha ha ha ha ha ha, rốt cuộc là ai đã chọc phải cái đám người này đây, ha ha ha!”
Hai người bên cạnh mang nhóm côn đồ trường Nghề kia ra bỡn cợt mà không hề kiêng kị gì, chỉ có Lý Hàn Sơn là vẫn im lặng. Mãi một lúc sau, cậu ta mới mở miệng nói: “Tôi cảm giác như bọn họ đang đi về phía chúng ta.”
Cố Chi Hành: “?”
Chu Như Diệu: “?”
Cố Chi Hành nhìn sang Chu Như Diệu: “Là cậu chọc phải à?”
Chu Như Diệu vô tội lắc đầu: “Tôi đâu có đâu.”
Tiếp sau đó, tầm mắt của hai người đồng loạt nhìn về phía Lý Hàn Sơn.
Lý Hàn Sơn: “…?”
Lý Hàn Sơn khoanh tay, dù gấp gáp nhưng vẫn ung dung nhìn bọn họ: “Tôi mới chuyển tới từ thành phố khác chưa được bao lâu.”
Hai người yên lặng một lúc, sau đó trơ mắt nhìn đám người đầu tóc sặc sỡ kia hùng hổ đi tới chỗ trước mặt bọn họ mấy bước. Một tên đầu đỏ cầm đầu cách từ xa hét lên: “Yo, đây không phải là Cố Chi Hành, anh Hành của bọn tôi đây sao? Lâu lắm không gặp mà trông tàn đi thế?”
Cố Chi Hành: “…”
Lý Hàn Sơn bắt đầu quan sát cảnh tượng thần bí này. Ở phía đối diện có chừng mười mấy người, trông có vẻ vô cùng khó đối phó. Thế nhưng, nếu như quan sát kĩ càng thì sẽ phát hiện rằng mười mấy người này cũng không hề cao lớn, cường tráng gì. Ngoài ra còn có cả mấy phần tử gầy đét, lùn tịt.
Ví dụ như tên cầm đầu tóc đỏ này, trông thì có vẻ hung thần ác sát nhưng thân hình lại có hơi nhỏ con.
Chu Như Diệu đứng lên, chiều cao một mét tám bảy vô cùng doạ người, chỉ tiếc là với đống trang điểm cầu kỳ, cộng với cái váy đồng phục ngắn làm tính đe doạ của cậu chí ít cũng giảm mất một nửa: “Mấy người cứ tay không tấc sắt thế này mà tới à?”
Lý Hàn Sơn tận mắt chứng kiến, sau khi Chu Như Diệu đứng dậy, bóng của cậu đã bao phủ hoàn toàn lên cái tên nhỏ con đầu hồng kia.
Tên đầu hồng có vẻ như cũng bị chấn động bởi cái tư thế này. Mấy phút sau, giọng nói của cậu ta bất giác nhỏ đi: “Các anh em cũng mang nhiều đồ ngon lắm, mà bị nhân viên an ninh ở tàu điện ngầm tịch thu rồi.”
Chu Như Diệu phụt cười thành tiếng, cười đến độ lộ cả răng nanh nhọn hoắt.
Một đám người cũng nghe thấy tiếng cười của cậu, lập tức nóng nảy cả lên, hàng loạt tiếng chửi rủa vang lên.
“Mày con mẹ nó chảnh choẹ cái gì? Đợi tới lát nữa thì khác biết mùi!”
“Ở đằng sau Cố Chi Hành nên thật sự cho rằng mình là cái gì rồi?”
/198
|