Lý Hàn Sơn: “…”
Chu Như Diệu lại bắt đầu cười to, tiếng cười sảng khoái vang vọng khắp vườn hoa.
Lý Hàn Sơn thầm niệm dãy số Fibonacci*, cố gắng bình ổn lại lòng mình, nói với bản thân mình rằng hãy bình tĩnh.
(*Dãy số Fibonacci là dãy vô hạn các số tự nhiên bắt đầu bằng hai phần tử 0 hoặc 1 và 1, các phần tử sau đó được thiết lập theo quy tắc mỗi phần tử luôn bằng tổng hai phần tử trước nó.)
Cậu ta nói: “Có khiếu hài hước đấy. Vậy thì tiếp tục thảo luận về Phương Chi đi.”
Cố Chi Hành vô cùng hài lòng thưởng thức nụ cười của bọn họ lộ ra vì câu nói đùa của mình, con ngươi vốn lạnh nhạt dường như đã dịu đi rất nhiều.
Lý Hàn Sơn nói: “Những người suy nghĩ nhiều lại là những người dễ đối phó nhất, bởi vì suy nghĩ quá nhiều thì ảo tưởng càng nhiều. Lúc đang có xu hướng tích cực thì sẽ tấn công rất mãnh liệt. Nhưng mà đồng thời, lúc cảm xúc của cô ấy đang có xu hướng tiêu cực thì sẽ không cần đánh cũng tự rút lui.”
Chu Như Diệu suy tư một lát, nháy con mắt màu đen: “Vậy nên, bọn tôi cần phải làm như thế nào?”
“Các cậu cần một cô gái xinh đẹp.” Lý Hàn Sơn dừng một lát: “Một cô gái khiến cô ấy cảm thấy mình không thể cạnh tranh, không thể so sánh nổi. Khiến cho cô ấy tự ti, làm cô ấy thấy tiêu cực.”
Với người bình thường mà nói, nếu bên cạnh người mình thích lại xuất hiện một người rất ưu tú kể cả khi cho dù người đó suốt ngày ủ rũ, thì đối với kiểu người không tích cực thì sẽ tiêu cực như Phương Chi này chỉ sợ sẽ lập tức tan rã quân lính, nhượng bộ lui binh.
Lý Hàn Sơn không nói nhiều, chỉ nói vào điểm chính.
Cố Chi Hành có điều suy nghĩ.
Chu Như Diệu đột nhiên tỉnh ngộ.
Không tồi, có vẻ như lúc nói chuyện nghiêm túc, bọn họ vẫn còn bình thường.
Kiểu kiểu vậy đi.
Lý Hàn Sơn nghĩ như vậy, cụp mắt xuống: “Các cậu thấy thế nào?“
Nụ cười của Chu Như Diệu càng rạng rỡ hơn: “Tôi thấy hay mà! Giờ tôi với A Hành đi chuẩn bị luôn, xong thì bọn mình tập hợp ở cổng trường!”
Cậu còn chưa nói xong nhưng đã vội vàng kéo Cố Chi Hành chạy đi.
Lý Hàn Sơn thở ra một hơi, nhìn qua đồng hồ đeo tay, vẫn còn lâu mới tới giờ tan học, chắc là vẫn còn đủ thời gian để cậu ta yên tĩnh đọc nốt sách.
******
Kim giờ chỉ đến số năm, chuông tan học vang lên như thường lệ.
Sau khi tan học, học sinh qua lại cổng trường đông nườm nượp. Hai thiếu niên vẻ ngoài đẹp trai, dáng người cao ráo, chỉ nguyên việc đứng ở đó thôi cũng đã tạo nên một bức tranh phong cảnh, đó là còn chưa kể tới một cô gái cực xinh đẹp đứng bên cạnh.
Cố Chi Hành hất cằm lên, vô cùng hững hờ nói: “Nhìn xem, đủ đẹp rồi chứ.”
Lý Hàn Sơn nhìn sang, Chu Như Diệu mặc đồ nữ trông vô cùng cường tráng.
Tay Chu Như Diệu vuốt bộ tóc giả của mình, đôi môi mỏng tô son màu san hô, đôi mắt ánh nước ngậm cười. Cậu nũng nịu vươn tay ra, vỗ vào ngực Cố Chi Hành, ép cho giọng mình nghe the thé: “Anh Hành, anh đáng ghét ghê ấy, chẳng lẽ người ta lại không xinh đẹp sao?”
Lý Hàn Sơn: “…”
Giờ phút này, Lý Hàn Sơn cảm thấy cái kiểu ăn diện này của Chu Như Diệu đã tung một cú đấm vào bộ não của cậu ta, trọng tài quyền anh đang đứng cạnh bên cạnh tính giờ, thế nhưng bộ não của cậu ta đã thoi thóp, không còn khả năng đánh trả.
Ở dưới ánh mắt của các học sinh khác chốc chốc lại nhìn chăm chăm sang đây, cậu ta cảm giác linh hồn của mình đang bị chấn động mạnh.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Lý Hàn Sơn cảm thấy bản thân mình có loại cảm giác mang tên “bất lực”, rất lâu sau đó, lâu đến độ cậu ta không biết mình đã niệm tới phần tử bao nhiêu của dãy số Fibonacci.
Lý Hàn Sơn nói: “Các cậu có chắc chắn là các cậu hiểu ý tôi nói không?”
Cố Chi Hành cau mày, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng hiện lên chút sốt ruột: “Đương nhiên là hiểu rồi, không phải là tìm một cô gái xinh đẹp tới đây à?”
Lý Hàn Sơn: “…”
Lý Hàn Sơn hít thở sâu mấy hơi, hỏi: “Vậy các cậu có hiểu tại sao phải làm như thế không?”
Chu Như Diệu chớp mắt: “Để làm cho Phương Chi thấy tự ti.”
Lý Hàn Sơn nhắm mắt lại, bắt đầu day day hai bên ấn đường.
Sau vài giây, Lý Hàn Sơn kiềm chế sự sụp đổ trong lòng, bắt đầu từ từ hướng dẫn bọn họ: “Vậy phải làm thế nào mới khiến cô ấy tự ti, bỏ cuộc?”
Cố Chi Hành và Chu Như Diệu nhìn nhau.
Cố Chi Hành nói: “Cậu đã nói đâu.”
Chu Như Diệu gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Lý Hàn Sơn: “…”
Như vậy tức là các cậu cơ bản nghe không hiểu là có ý gì nhưng đã đâm đầu vào làm rồi phải không?
Giây phút này, tinh thần của cậu ta đang chấp chới bên bờ vực đổ vỡ. Một câu nói vô cùng quen thuộc bắt đầu nhẹ nhàng bò qua trán mà thỏ thẻ cạnh tai cậu ta:
Cos đối, sin bù, phụ chéo, khác pi tan*.
(*Cos đối, sin bù, phụ chéo, khác pi tan - câu gốc “奇变偶不变,符号看象限”: Lẻ biến thành chẵn không đổi, dấu hiệu nhận biết góc một phần tư. Tương tự như một câu vè để học sinh dễ nhớ các công thức về sin cos. Ở đây sử dụng một câu tương tự, phổ biến tại Việt Nam để thay thế.)
/198
|