Chương 11.
Lớp học bơi kết thúc, Cố Chi Hành không thể nói được câu nào với Chu Như Diệu. Điều này đã khiến sự hưởng thụ lâu ngày của Lý Hàn Sơn chuyển thành sự hạnh phúc đầy bình yên.
Ba người sánh vai đi về lớp học, im lặng suốt cả quãng đường.
Lúc sắp đến toà dạy học, Lý Hàn Sơn thấy Cố Chi Hành và Chu Như Diệu nháy mắt ra hiệu với nhau rồi hai người liền viện cớ rời đi.
Vốn dĩ Lý Hàn Sơn cũng chẳng vấn đề gì, chỉ cần bọn họ không đến gây phiền nhiễu cho cậu ta thì muốn sao cũng được.
Thế nhưng bây giờ lại khác, cậu ta hơi để ý, để ý chuyện về quyển sổ đó. Bởi vì ban nãy nếu cậu ta không nhìn nhầm thì trong quyển sổ ấy hình như có tên của cậu ta kèm theo một vài nội dung kỳ quái.
Lý Hàn Sơn chỉ lờ mờ nhớ được một câu, hình như là “Lý Hàn Sơn… bướng bỉnh… mắt đỏ lên: Đừng rời xa…” gì đó.
Lý Hàn Sơn: “…”
Không biết tại sao, trong nháy mắt nhớ lại này, cậu ta thấy hơi nhục nhã và không nói nên lời.
Có điều, vấn đề là cái nội dung này rốt cuộc là cái gì… là tiểu thuyết sao?
Lý Hàn Sơn phỏng đoán nhưng ngay lập tức lại phủ nhận.
Trước đây cậu ta từng để ý tới quyển sổ đó, Chu Như Diệu hình như lúc nào cũng mang bên người, thường hay thì thầm to nhỏ bàn luận về quyển sổ đó với Cố Chi Hành. Nếu chỉ đơn thuần là tiểu thuyết với nhân vật chính tên “Lý Hàn Sơn”, thì đáng lẽ ra hai người bọn họ làm sao có thể thản nhiên như thế được? Hoặc có thể nói rằng bọn họ cũng không nhàm chán đến nỗi viết tiểu thuyết với nhân vật chính là cậu ta chứ.
Hơn nữa, việc này ngoài giúp bọn họ vui vẻ ra thì cũng hoàn toàn không còn lợi ích gì khác.
…
Không, bọn họ có thể thản nhiên lấy cớ hành hiệp trượng nghĩa để tranh thẻ học sinh, thì đương nhiên cũng có thể thản nhiên đối mặt với cậu ta. Hơn nữa, bọn họ quả thật đã buồn chán tới độ phải tìm người tạo niềm vui ở khắp nơi, lấy cậu ta ra để viết tiểu thuyết nghe thôi cũng thấy quá giống việc mà hai đứa ngốc có thể làm ra rồi.
Lý Hàn Sơn tuyệt vọng khi phát hiện rằng chính mình thế mà không thể loại trừ khả năng bọn họ đang lấy bản thân ra để viết tiểu thuyết.
Nếu như nghĩ xuôi cũng không biết được cái phỏng đoán này có đúng hay không, vậy nghĩ ngược lại thì sao?
Giả dụ bọn họ đang lấy cậu ta ra để viết tiểu thuyết, vậy thì… vậy thì con mẹ nó ngược với xuôi cái gì nữa, hoàn toàn hợp lý.
Lý Hàn Sơn quay về lớp học, chìm vào dòng suy nghĩ.
Mặt khác, Cố Chi Hành và Chu Như Diệu lại hoàn toàn không biết gì. Những gì Lý Hàn Sơn suy diễn từ vài từ trên quyển sổ cũng gần giống với sự thật. Bây giờ bọn họ vẫn đang ở trong nhà vệ sinh cảm nhận sự bấp bênh của đời người.
Chu Như Diệu: “A Hành, tôi không hiểu.”
Cố Chi Hành vỗ vai, an ủi nói: “Bây giờ nhiệm vụ nặng nề đỏ mắt này giao cho cậu rồi, làm cho tốt vào.”
Chu Như Diệu vô cùng đau khổ, biểu cảm dần dần méo mó: “Tôi không hiểu, tại sao vậy? Thậm chí tôi còn bị ép phải hành hiệp trượng nghĩa, tại sao?”
“Hoạ phúc khó lường*”
(*’Hoạ phúc khó lường’, câu gốc ‘Tái ông thất mã, yên tri phi phúc’: đây là câu chuyện ngụ ngôn nổi tiếng về ông già bị mất ngựa ở biên ải của Hoài Nam Tử. Ngụ ý: gặp chuyện xui xẻo chưa chắc đã là chuyện xấu, mà gặp chuyện may mắn chưa chắc đã là chuyện tốt.)
Cố Chi Hành tiếp tục an ủi nói:
“Bây giờ người đỏ con mắt cũng đâu phải là cậu!” Chu Như Diệu cực kỳ phẫn nộ, đi qua đi lại trước bồn rửa mặt: “Cậu nói tôi nghe xem cái may mắn này là từ đâu mà ra? Cái may mắn này mà cho cậu thì cậu có lấy không?”
Cố Chi Hành: “…”
Cố Chi Hành nghĩ một hồi rồi vô cùng chân thành nói: “Ít nhất thì bây giờ tôi cũng không bị đánh gãy một chân nữa.”
Chu Như Diệu: “…”
Cậu thở dài, con ngươi màu đen ẩm ướt, vươn tay chỉ vào chính mình: “Vậy tôi thì sao? Tôi phải làm sao? Tôi phải đối phó Phương Chi như thế nào? Trong giấc mơ, tôi nhớ rõ mồn một là cô ấy đang theo đuổi ngược lại* đây này, còn quấn người hơn cả Mạnh Tư Tuyết!”
(*theo đuổi ngược lại, câu gốc: “倒追”: chỉ việc người A theo đuổi người B nhưng người B không thích; đến khi người A từ bỏ thì người B lại theo đuổi ngược lại người A.)
Cố Chi Hành suy ngẫm rất lâu rồi vỗ vỗ vai Chu Như Diệu.
Cô nói: “Theo tôi nghĩ thì người phải chịu toàn bộ trách nhiệm với chuyện này đó là Lý Hàn Sơn.”
Chu Như Diệu nhìn cô: “… Chứ không thì sao.”
Cố Chi Hành gật đầu: “Bọn mình đi tìm Lý Hàn Sơn đi.”
******
“… Vậy nên?” Lý Hàn Sơn cười: “Các cậu muốn tôi giải quyết giúp việc theo đuổi của Phương Chi?”
Chu Như Diệu gật đầu như gà mổ thóc.
Lý Hàn Sơn không trả lời thẳng, chỉ nói: “Tôi có hai câu hỏi.”
Vẻ mặt Cố Chi Hành hờ hững: “Nói đi.”
Lý Hàn Sơn đóng sách lại, giọng nói thong thả ung dung: “Có bằng chứng gì không? Liệu có phải do cậu suy nghĩ quá nhiều rồi không?”
Hôm qua mới cứu người, hôm nay đã cảm thấy bản thân bị theo đuổi ráo riết.
Có phải là hơi tự mình đa tình quá không.
Lý Hàn Sơn nghĩ như vậy.
Cố Chi Hành và Chu Như Diệu nhìn nhau, Cố Chi Hành lấy điện thoại ra.
Lý Hàn Sơn liếc sang.
“Xin chào, cho hỏi bạn có phải là bạn của Chu Như Diệu không? Tôi là Phương Chi, tôi biết được wechat của cậu thông qua bạn bè. Lúc học ở bể bơi vô cùng cảm kích Chu Như Diệu đã cứu tôi! Tôi rất muốn cảm tạ, nên muốn hỏi một chút, bạn Chu Như Diệu có thích thứ gì không? Tôi muốn tặng quà cho cậu ấy.”
Đây là tin nhắn mà Cố Chi Hành nhận được.
Lý Hàn Sơn nhìn bọn họ, giọng điệu nhẹ nhàng, giống như một người thầy đầy kiên nhẫn: “Cái này không chứng minh được điều gì cả. Tôi cảm thấy cô ấy không thể hiển cảm tình quá nhiều.”
Chu Như Diệu cũng lấy điện thoại ra: “Cậu xem của tôi đây này.”
“Hu hu hu vô cùng cảm ơn vì cậu đã cứu tôi, xin xin xin lỗi tôi không phải cố ý làm liên luỵ đến cậu đâu.”
“Đúng rồi, quên mất không giới thiệu, tôi là Phương Chi.”
“Không biết bao giờ thì cậu rảnh, tôi muốn hẹn cậu đi ăn bữa cơm để cảm ơn!”
Giọng điệu Lý Hàn Sơn uyển chuyển: “Tôi nghĩ nó chỉ là phép lịch sự ——“
Chu Như Diệu ngắt lời cậu ta: “Kéo xuống dưới.”
Lý Hàn Sơn bị ngắt lời cũng không hề nổi nóng, nghe theo lời cậu kéo xuống dưới.
“Bạn Chu Như Diệu, tôi có thể gọi cậu là Như Diệu không? Cậu cũng có thể gọi tôi là Chi Chi, bọn mình cùng khoá đó. Trận đấu lần trước của cậu tôi cũng đến xem, cậu giỏi thật đấy!”
“Xin lỗi nhé, chắc tin nhắn của tôi phiền nhiễu lắm, cơ mà chẳng biết tại sao cứ muốn nói chuyện với cậu. Xin lỗi, xin lỗi. Cậu không có thời gian trả lời tin nhắn cũng không sao, tôi biết là cậu rất bận. Đúng rồi, có phải cậu đang ở chung cư khu Minh Tú không? Tôi cũng ở gần khu đó! Để hôm nào tôi sẽ sang hỏi thăm nhé.”
“Cậu đang ở lớp học à, tôi định tí nữa sang tặng cho cậu ít bánh quy tôi tự nướng! Chao ôi, tôi quên mất, tiết này của các cậu có phải là tiết học cưỡi ngựa không, tôi quên mất hì hì.”
Lý Hàn Sơn: “…”
Sao lại còn là kẻ theo dõi vậy, cái trường này còn ai bình thường không?
“Nói tóm lại, chứng cứ của câu hỏi đầu tiên bọn tôi đã mang ra đây rồi.” Cố Chi Hành ngừng lại, nhìn Lý Hàn Sơn: “Câu hỏi thứ hai của cậu là gì?”
Con ngươi màu đen của Lý Hàn Sơn nhìn sang Chu Như Diệu, hơi thấp giọng: “Trong quyển sổ của Chu Như Diệu viết cái gì?”
Chu Như Diệu vô thức cau mày lại, gương mặt vốn còn đang cười tít cả mắt lại hiện lên vài tia cảnh giác: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Hôm qua, hình như tôi nhìn thấy vài nội dung có liên quan tới tôi.” Giọng nói của Lý Hàn Sơn bình tĩnh: “Tôi rất tò mò.”
Chu Như Diệu với Cố Chi Hành nhìn nhau.
Cố Chi Hành gật nhẹ đầu.
Chu Như Diệu di chuyển tầm mắt, lấy quyển sổ nhỏ trong người ra, nhìn Lý Hàn Sơn nói: “Cậu muốn xem à?”
Ngón tay Lý Hàn Sơn gõ lên mặt bàn, nói: “Đổi lại, tôi có thể giúp các cậu giải quyết chuyện này.”
Cố Chi Hành giải quyết dứt khoát, nói luôn: “Được, giải quyết xong chuyện này, có thể cho cậu đọc quyển sổ.”
Lý Hàn Sơn cười tủm tỉm, nói: “Được.”
Hai lối nhỏ trong vườn hoa, bóng tre thưa thớt.
Ba người lại đi trên lối nhỏ mà trước đó từng đi qua. Cố Chi Hành đi đằng trước, Lý Hàn Sơn với Chu Như Diệu thì chậm hơn cô khoảng hai bước.
Đi không tới mấy giây, Lý Hàn Sơn bèn nói: “Từ tình hình mà các cậu đã kể cho tôi thì có vẻ cô ấy chỉ đơn thuần vì được Chu Như Diệu cứu, nên mới yêu từ cái nhìn đầu tiên luôn phải không?”
Chu Như Diệu thở dài.
Lý Hàn Sơn nói: “Nhìn từ góc độ này thì có lẽ cô ấy là người rất dễ rơi vào lưới tình. Người như vậy cũng rất hay rơi vào tình trạng suy nghĩ quá đà. Nếu đã như vậy thì ——“
“Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.”
Cố Chi Hành dừng bước, con ngươi đầy trầm tư, ngắt lời Lý Hàn Sơn.
Lý Hàn Sơn nói: “Cái gì?”
Chu Như Diệu nhìn sang, con mắt lấp la lấp lánh, như chú chó nhỏ lởn vờn quanh Cố Chi Hành đợi câu trả lời.
Cố Chi Hành nói: “Bên dưới con đường trải sỏi này là đường nhựa.”
Chu Như Diệu gật đầu, nói: “Sao thế?”
Lý Hàn Sơn: “…”
Cái cảnh tượng quen thuộc này, cậu lại bắt đầu rồi đấy.
Lý Hàn Sơn lập tức nói: “Tôi không có đi chậm.”
Cố Chi Hành lắc đầu, nói: “Ý tôi tức là Lý Hàn Sơn đang nói chuyện.”
Lý Hàn Sơn: “… Lại cái logic gì đây.”
Cố Chi Hành nói: “Kiểu nói chuyện làm màu ghê*.”
(*Gốc: ”油中之言”. Theo tôi nghĩ thì tác giả đang sử dụng câu ”由中之王”: đây là ngôn ngữ mạng thịnh hành vào khoảng những năm 2017-2018 và được thay đổi chữ cuối để chỉ lời của Lý Hàn Sơn nói. Câu này dùng để chỉ những người đàn ông trung niên “油”, tức người này sến súa, bóng bẩy, ô dề,… Ở đây, Cố Chi Hành muốn chơi chữ vì trong từ đường nhựa (泊油路) và câu “油中之言” đều có chữ “油”.)
/198
|