Khi cậu ta rời khỏi phòng học đúng là cảm giác được có người đang đi theo mình, nhưng hai tên ngu ngốc Cố Hành Chi và Chu Như Diệu không phải lần đầu theo dõi cậu ta. Chẳng qua đây cũng không phải lần đầu tiên Lý Hàn Sơn dễ dàng tránh khỏi bọn họ.
Nhưng mà chia nhau ra hành động là sao?
“Bạn học Phương, tôi không hiểu ý cậu.” Lý Hàn Sơn nhíu mày, tiếp theo cười nhẹ: “Tôi tới đây một mình.”
“Xin chào, tôi đến không đúng lúc rồi.”
Một giọng nói chứa ý cười vang lên.
Phương Chi quay đầu, chỉ nhìn thấy Cố Hành Chi nhàn nhã bước tới như đang đi dạo. Trên khuôn mặt lạnh lùng hơi tươi cười, làm nổi bật gương mặt sinh đẹp tự nhiên của Cố Hành Chi.
Cố Hnahf Chi nhướng mày, đôi mắt chứa ý cười, nhìn chằm chằm Lý Hàn Sơn: “Tìm được cậu rồi, Lý Hàn Sơn.”
Lý Hàn Sơn: “……”
Lý Hàn đau đầu, các dãy sô không ngừng nhảy lên trong óc cậu ta.
Phương Chi cau mày, “Các cậu…”
Cố Hành Chi tùy tiện ném điện thoại cho Phương Chi, không thèm qua đầu lại, dùng giọng bình thường nói: “Như Diệu gọi điện thoại cho cậu, ra ngòa nghe máy đi, tôi có việc cần tìm Lý Hàn Sơn.”
Phương Chi chớp mắt, vẻ mặt ngọt ngào cầm điện thoại bước ra ngoài.
Cố Hành Chi kéo chiếc ghế dựa đối diện Lý Hàn Sơn ra, thong thả ngồi xuống, bắt chéo hai chân, nhìn chằm chằm Lý Hàn Sơn.
Lý Hàn Sơn: “……”
Lúc này, trên mặt Lý Hàn Sơn không còn giữ được nụ cười lịch sự nữa. Cậu ta bỏ sách xuống, cơ thể nghiêng về phía trước, giọng nói bình thản: “Nói đi.”
“Dàn xếp Phương Chi.” Cố Hành Chi cũng nghiêng người về phía trước, trong đôi mắt đẹp lộ ra chút lạnh lẽo: “Sau khi xong việc, khi không cần thiết chúng tôi sẽ không dây dưa với cậu nữa.”
“Tình huống như thế nào thì gọi là không cần thiết?” giọng nói của Lý Hàn Sơn rất nhỏ: “Sao tôi biết là cậu không nói dối.”
Cố Hành Chi im lặng vài giây, ánh mắt phức tạp: “Thật sự đến lúc đó, tôi sẽ nói với cậu.”
Lý Hàn Sơn không lên tiếng, ngón tay với khớp xương rõ ràng gõ theo nhịp lên đầu gối, dường như là cậu ta đang tự hỏi.
Cửa thư viện lầu năm mở ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần.
Có lẽ không nhìn thấy người trong thư viện, Phương Chi chỉ có thể nhỏ giọng nói từ xa: “Rõ ràng Như Diệu đã xin gáo viên nghỉ học, tại sao cậu không nói cho tôi biết?”
Cố Hành Chi nhìn về phía Lý Hàn Sơn.
Lý Hàn Sơn dừng động tác gõ vào đầu gối: “Thành giao.”
****
“Sao rồi?”
“Lý Hàn Sơn đồng ý rồi.”
Trên đường tan học về, Chu Như Diệu đạp xe chở Cố Hành Chi.
“Tốt quá rồi, cuối cùng tôi cũng không cần chịu khổ nữa!” Chu Như Diệu vui vẻ đến mức không nắm chắc tay lái, sau khi xe đạp bị lảo đảo một lát, cậu lại không nhịn được nói nhỏ: “Vốn dĩ nỗi khổ này đáng lẽ nên do Lý Hàn Sơn chịu, chẳng qua tôi là một người tốt bụng vô tình đi ngang qua mà thôi!”
“Điều kiện là sau này chúng ta không được làm phiền cậu ta nữa.” Cố Hành Chi ngáp một cái, hơi tiếc nuối: “Không biết sau này nếu lại gặp được cô gái như vậy, hai chúng ta có thể giải quyết được không nữa.”
“Cần gì phải nghĩ nhiều như thế, cứ xử lý được chuyện trước mắt rồi nói sau.”
Chu Như Diệu sâu xa nói: “Tập trung và hiện tại thôi.”
“Cứ như cậu nói đi.”
Cố Hành Chi nói.
Chu Như Diệu đạp xe được vài phút, lại nói tiếp: “Sao cậu có vẻ không vui thế?”
“Tôi đã nói, tôi cảm thấy Lý Hàn Sơn làm người cũng không quá tệ, còn rất thông minh.” Cố Hành Chi hơi tiếc nuối: “Nếu cậu ta có thể cùng chúng ta giải quyết chuyện tồi tệ này thì tốt rồi. Vốn dĩ, tôi muốn mượn chuyện này để kết thúc sự mơ mộng của cậu ta, kết quả lại xuất hiện quá nhiều rỉu ro.”
“Theo tình huống hiện tại, có lẽ Lý Hàn Sơn sẽ cảm thấy chúng ta vì muốn giữ cậu ta ở lại mà ăn nói bậy bạ.”
Chu Như Diệu nói.
“Đúng vậy, không biết có còn cơ hội nào khác nữa hay không.” Cố Hành Chi đồng tình nói: “Như Diệu, cậu nghĩ sao? Cậu cũng không muốn vạch rõ ranh giới với Lý Hàn Sơn phải không, tôi nghĩ cậu rất thích cậu ta.”
“Không có mà, chỉ vì cậu khen ngợi Lý Hàn Sơn, nên tôi mới chơi với cậu ta.”
Đèn đỏ, Chu Như Diệu dừng xe. Cậu quay đầu nhìn về phía Cố Hành Chi, cười rực rỡ, gãi đầu nói: “Hơn nữa Lý Hàn Sơn vân luôn là tai họa ngầm đối với tính mạng của cậu, tôi vô cùng muốn cậu ta biến mất.”
Cố Hành Chi: “……”
Cố hành trình cảm khái, “Hình a, nhật tử càng ngày càng có phán đầu.
Cố Hành Chi cảm khái: “Càng ngày càng có nhiều vấn đề.”
/198
|