Chương 16.2. Chướng khí vào lúc thức dậy.
…“Sau đó thì sao?”
“Sau đó tớ xé hộ chiếu luôn. Hừ, ông ấy thực sự đề cao bản thân, điều gì cũng làm được rồi đấy.” Giản Thư Dao nhún vai: “Lần sau tớ mà còn gặp lại ông ấy thì tớ là đồ rẻ mạt.”
Mối quan hệ nhà họ Giản rất phức tạp, ba đời hào môn, ân oán nhiều thị phi cũng nhiều, Cảnh Huyên chỉ hiểu một chút đã cảm thấy rất đau đầu rồi.
Cô không khuyên cô ấy quay về, đây không phải là mâu thuẫn gia đình đơn thuần, cô chỉ ôm lấy cô ấy rồi nói: “Sau này tớ nuôi cậu.”
“Cậu muốn bao nuôi tớ sao? Nhưng mà tớ không biết giặt quần áo, không biết nấu ăn chỉ biết làm ấm giường thôi.”
“Thôi ngay đi!.” Cảnh Huyên đẩy cô ấy một cái: “Đi, dẫn cậu đi gặp nam thần.”
Cảnh Huyên đi khai báo với đoàn làm phim một chút sau đó cô nói rõ rằng mình có mời một trợ lý mới để họ cấp cho Giản Thư Dao một thẻ công tác.
Hai người đi xem đóng phim, đúng lúc hôm nay có cảnh quay của Dịch Minh Lãng, đóng phim anh ta ngã liên tục, Giản Thư Dao nhìn thấy cảnh đó trong lòng như muốn co rút lại, không nhịn được đau lòng: “Không được rồi không được rồi, tớ không xem nữa, xem nữa chắc khóc quá.” Giản Thư Dao kéo Cảnh Huyên đi, vừa quay đầu cô ấy liền đụng phải một người, cô ấy ngẩng đầu lên hóa ra là Trình Dương.
“Là cô?”
“Là anh?”
Hai người đồng thanh nói, nói xong thì dừng lại nhìn đối phương. Biểu cảm của Trình Dương rất bình tĩnh nhưng ánh mắt của Giản Thư Dao thì đằng đằng sát khí, vẻ mặt ghét bỏ, sao lại là anh ta.
Chuyện hiểu lầm lần trước đó mặc dù không phải lỗi của Trình Dương nhưng không biết sao Giản Thư Dao lại ghi hận lên người anh ta, nói cái gì mà người lớn lên đẹp như vậy thì nhìn đều không phải là người tốt, còn nói Trình Dương lớn lên yêu khí như vậy vừa nhìn là biết không phải người tốt.
Mà theo Cảnh Huyên thấy thì cô ấy mới chính là con vịt chết cứng miệng, không chịu thừa nhận bản thân trách sai người.
Dù sao thì Cảnh Huyên khó mà hiểu nổi mạch não của cô ấy, hiện tại cô rất là xấu hổ vì lần trước cô còn nói tào lao với Trình Dương rằng Giản Thư Dao vẫn luôn cảm thấy có lỗi nên muốn mời anh ta ăn cơm, lần này hoàn toàn bại lộ rồi.
Cảnh Huyên xấu hổ xông đến chỗ Trình Dương cười cười sau đó liền bị Giản Thư Dao kéo đi.
Anh ta ở phía sau nhìn bóng lưng hai người, sờ sờ chóp mũi bật cười.
Buổi chiều là đến cảnh quay của Cảnh Huyên, quay đến hơn chín giờ tối mới dừng, nhiệt độ chênh lệch càng lúc càng lớn, Giản Thư Dao khịt khịt mũi hỏi cô: “Ngày nào cậu cũng như vậy à?”
“Cũng không phải vậy, quay phim rất hay thay đổi có lúc sớm có lúc muộn, nếu cảnh quay đêm thì rất mệt, hao tổn thân thể.”
Giản Thư Dao chép miệng hai tiếng: “Thực sự rất mệt, cũng không biết tại sao nhiều người lại mài dũa lao đầu vào rọ như vậy.”
“Nơi càng tập trung nhiều tư bản* thì quan hệ có lợi càng phức tạp, cơ hội sẽ càng nhiều, người tự muốn chui đầu vào rọ đều là người muốn làm ngôi sao không phải làm diễn viên.” Lúc Cảnh Huyên nói những lời như vậy, đáy mắt như hiện lên một sự đau khổ dữ dội.
Một diễn viên ưu tú thì phải trả giá nhiều hơn người bình thường tưởng tượng rất nhiều. Ví dụ như ba của cô, toàn thân ông bị thương đa số là do đóng phim gây ra.
(*tư bản: Nhà đầu tư có tiền. Thường đầu từ vào lĩnh vực giải trí.)
Cô vẫn luôn nhớ lời ba cô từng nói: “Diễn viên là một nghề nghiệp mà kính nghiệp chính là làm một người có đạo đức.”
“Thôi bỏ đi, tớ không hiểu, tớ mời cậu ăn cơm đi!”
“Bây giờ sao? Không được rồi tớ mệt rồi tớ muốn đi ngủ, ngày mai được không?”
“Chín giờ đã đi ngủ sao, cậu đùa đấy à? Đi đi, uống một ly với tớ nào, trong lòng tớ đang khó chịu.”
Cảnh Huyên biết trong lòng cô ấy thực sự khó chịu nên gật đầu đồng ý…
/189
|