Chương 16.1: Chướng khí vào lúc thức dậy.
…Ngày hôm sau khi Giản Thư Dao nghe nói về việc làm ngu ngốc của Cảnh Huyên, cô ấy lập tức bật cười: “Cậu đúng là một nhân tài, có điều… làm tốt lắm, hahaha.”
“...” Đồ điên!
“Thế nào, cô nam quả nữ có phát ra được tia lửa tình yêu không?” Giản Thư Dao lúc nãy còn mắc ói vì những chuyện kỳ lạ đó trong nhà cô, bây giờ lại đang vui vẻ.
“Phát cái đầu cậu.” Cảnh Huyên nhăn mặt đáp lại cô ấy: “Buổi sáng tớ còn tát anh ấy một cái đến bây giờ trên mặt anh ấy vẫn còn in dấu ba ngón tay đấy.” Từ đây hình tượng là người xa lạ rồi trời ạ, uổng công cô từ nhỏ đã giả vờ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, giờ hoàn toàn bại lộ rồi.
A, thật là tội lỗi! Cảnh Huyên che mặt.
“Cái đệch, trừ khi anh ta muốn dùng sức với cậu.”
“... ...Tạm biệt!”
Trên phim trường, chuyên viên trang điểm cẩn thận bôi vẽ lên mặt ảnh đế: “Ây da, anh Khương à, xảy ra chuyện gì với anh vậy, nhìn dấu tay này suýt chút nữa là không che được rồi, ai mà to gan như vậy chứ?”
Khương Hàn nhẹ giọng nói thầm, nhìn cô nhóc yếu đuối vậy mà nổi đóa lên thì y như pháo nổ.
“Anh Khương, anh nói gì vậy?”
“Không có gì.” Anh mím môi nhẹ giọng đáp một câu, trong đầu toàn là tình hình cô nhóc xù lông tức giận sáng sớm, anh nhớ lại mà nhịn không được liền cong môi cười.
Giản Thư Dao cười đủ rồi thì hỏi Cảnh Huyên: “Rốt cuộc thì cậu đã làm gì vậy?”
Cảnh Huyên trả lời ngắn gọn xúc tích: “Tối hôm qua tớ ngủ trên giường của anh ấy nên mất ngủ, sáng sớm anh ấy đến gọi tớ thức dậy vì tớ ngủ không đủ giấc nên bực bội thức dậy, mơ mơ màng màng không biết làm sao lại tát anh ấy một bạt tai.”
Cảnh Huyên nghe thấy Giản Thư Dao bên kia đập bàn cười điên cuồng, cô hừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Cô ấy gọi lại thì bị từ chối, bị nói là “cười trên nỗi đau của người khác”.
Ai biết được chiều ngày hôm đó cô ấy đã trực tiếp đến thẳng phim trường, cô ấy mang một đôi giày cao gót, mặc áo khoác màu trắng, oai hùng bước đi. Hào quang đó, dáng người đó, nếu thêm một đôi kính đen cool ngầu thì có thể so sánh với siêu sao trên sân khấu.
Nhưng mà hôm nay cô ấy đến đây là để làm trợ lý cho Cảnh Huyên.
“Chị gái à, chị đến đây để đập bảng hiệu của tôi à? Quý bà như vậy thì giống trợ lý chỗ nào chứ.” Cảnh Huyên nắm lấy cằm, tràn đầy oán trách nhìn cô ấy: “Tôi thấy chị đến là xem bản mệnh chị thì có.”
Giản Thư Dao nhoẻn miệng cười, cô ấy xoa xoa gương mặt Cảnh Huyên: “Vẫn là em hiểu rõ chị nhất!”
Cô ấy là fan não tàn của Dịch Minh Lãng, Cảnh Huyên từ lúc quen biết cô ấy thì đã biết rồi, nhiều năm như vậy cô ấy vẫn không hề thay đổi.
Bởi vì trong nhà Giản Thư Dao có sẵn “bước đệm”, nên con đường theo đuổi thần tượng của cô ấy rất thuận lợi, các kiểu hòa nhạc biểu diễn và sự kiện chỉ cần cô ấy muốn đi thì đều có khả năng đi nhưng cô ấy vẫn xem như là có lý trí, chứ không phải kiểu có điên cuồng nông nổi.
Lần này là bởi vì sắp đến sinh nhật của Dịch Minh Lãng, cô ấy không tra ra được lịch trình của anh ta sau đó đã dùng chút thủ đoạn mới biết anh ta đang quay phim ở trong.
Cô ấy lại nghe nói Cảnh Huyên thiếu trợ lý nên hấp tấp phóng qua.
“Cậu không đi học à?” Cảnh Huyên hỏi cô ấy.
Giản Thư Dao im lặng một lúc rồi thật thà nói với cô: “Sáng sớm trời còn chưa sáng, ông cụ đã gọi điện thoại cho tớ nói rằng ông ấy đang ở sân bay sắp đi nước ngoài điều trị. Trước khi đi muốn gặp tớ, tớ lo lắng không yên đến mặt còn chưa kịp rửa, trên đường đi sốt ruột muốn chết, không biết có phải là ông ấy mắc bệnh nan y rồi không, nghĩ lại có phải là tớ quá đáng lắm không, lúc tớ đến nơi vừa nhìn thấy tớ, ông ấy liền trực tiếp đưa visa và thị thực cho tớ, nói là muốn ép tớ ra nước ngoài, chết tiệt, ông ấy tưởng rằng ông ấy đang đóng phim truyền hình hay sao vậy.”…
/189
|