Chương 16.3: Chướng khí vào lúc thức dậy.
…Giản Thư Dao là kiểu người tính tình phóng khoáng, có rất ít chuyện khiến cô ấy để trong lòng. Duy nhất chuyện trong gia đình luôn có thể khiến cho cô ấy gục ngã. Cô ấy học khoa diễn xuất ở Đại học không vì lý do gì khác mà chính là vì muốn nổi loạn, bởi vì ba của cô ấy kiên quyết phản đối nên cô ấy mới muốn đi bằng bất cứ giá nào.
Sau này bị buộc thôi học mấy lần cô ấy đều không chịu. Lần này dường như là trong nhà nhìn trúng một cuộc hôn sự, gia thế đối phương rất tốt, đang du học ở Đức, ba cô ấy muốn mang cô ấy qua đó để bồi dưỡng tình cảm trước. Sau khi Giản Thư Dao biết được thì cãi nhau với ông ấy một trận, hai người vì chuyện này mà cãi nhau rất to.
“Phiền, thật sự phiền.” Giản Thư Dao hớp một ngụm rượu: “Cái gì mà yêu ai gả ai, bà cô đây cho dù độc thân cả đời cũng không muốn nghe theo sự sắp đặt của ông ấy, ông ta cho rằng đây là thời đại phong kiến chắc, còn có ép duyên? Chết tiệt.”
Giản Thư Dao phun ra thêm hai câu, đại khái là không muốn đổ quá nhiều cảm xúc tiêu cực lên người Cảnh Huyên. Lúc dừng lại chỉ im lặng uống rượu, cuối cùng uống đến hai mắt đỏ lên ôm Cảnh Huyên bật khóc cũng không nói chuyện chỉ luôn khóc, Cảnh Huyên lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy rơi nước mắt, e là hôm nay cô ấy thực sự đã tan nát cõi lòng.
Cảnh Huyên không uống bao nhiêu, nhưng lúc rời đi cũng đầu nặng chân nhẹ, đi đường cảm giác như đang lơ lửng.
Trình Dương nhìn thấy bóng lưng hai người đi khỏi dường như suy nghĩ gì đó sờ sờ chóp mũi, hôm nay anh ta ra ngoài gặp gỡ đối tác có công chuyện thì vô tình chạm mặt Cảnh Huyên và Giản Thư Dao. Hai cô gái ngồi ở đại sảnh, lúc đầu ghé đầu vào không biết nói gì mà đập bàn giận dữ rồi ôm bình rượu thổi, sau đó Giản Thư Dao khóc, Trình Dương vẫn luôn nhớ dáng vẻ đó, công chúa khổng tước kiêu ngạo biến thành tiểu thư thỏ ngọc, mắt đỏ oan ức không thể tưởng tượng nổi, vừa yếu đuối vừa bi thương, hoàn toàn không có tinh thần giương nanh múa vuốt thường ngày đó.
Cảnh Huyên không dễ dàng gì mới mang được Giản Thư Dao về phòng, cuối cùng hôm nay cô cũng tìm thấy cái túi nhỏ hình hộp đó giữa đống đạo cụ, thẻ phòng không mất, cô thuận lợi trở về phòng của mình.
Vừa mới giúp Giản Thư Dao cởi đồ thì điện thoại vang lên, cô cầm lên xem thì ra là Khương Hàn, Cảnh Huyên vừa mới tỉnh rượu một nửa run run nhận điện thoại.
“Em ở đâu vậy?”
“Trong phòng… có chuyện gì sao?”
“Đồ của em rơi trên sàn, đến đây lấy đi.”
Cảnh Huyên muốn nói ngày mai cô sẽ đến nhưng lời ra đến miệng thì lại quay đầu, cô nói: “Vâng.”
Vì thế cô bước chân lên lầu nhưng trong đầu lại luôn nghĩ về chuyện lúc sáng.
Tối qua cô ngủ trong phòng ngủ, anh ngủ ở bên ngoài, cô nằm trên giường chỉ cảm thấy xung quanh toàn mùi hương của anh quấy nhiễu tinh thần cô không yên tâm phiền ý loạn, vì thế vinh quang mà mất ngủ, sau khi đếm cừu đến nửa đêm cô mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Con người cô có một tật xấu chính là lúc ngủ không ngon khi tỉnh dậy thì chướng khí cực kì lớn, buổi sáng Khương Hàn gọi đồ ăn sáng sau đó gọi cô dậy.
Không biết tình hình chiến sự như thế nào chỉ nhớ là tát anh một cái lanh lảnh sảng khoái, một cái tát đến chính giữa má phải, dường như ba dấu ngón tay hiện lên ngay sau đó. Lúc này cô mới tỉnh lại, hai người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, cô lập tức phản ứng xin lỗi xém chút nữa là quỳ gối xin lỗi.
Anh không nói gì, nhưng biểu cảm đó không thể dùng từ tươi sáng để hình dung, dọa Cảnh Huyên đến thở mạnh cũng không dám. Cô lấy nước đá chườm cho anh để giảm sưng một chút nhưng dấu vết vẫn còn rõ ràng.
Nguyên ngày hôm nay cô không dám nói chuyện với anh, sợ bị khí áp của anh quét tới.
Cô nghĩ một lát vẫn là muốn xin lỗi, hoặc là làm ra vẻ dễ thương? Lấy thân báo đáp cũng không được…
Đương nhiên câu này cô chỉ dám nghĩ trong lòng.
Lên đến lầu cô gõ cửa, một chút sau anh mới mở cửa, anh chỉ mặc một cái áo choàng tắm, trên cổ vắt khăn lông, đường viền cổ áo hơi mở lộ ra một chút da thịt.
Thật là hơi thở cấm dục nồng nàn!
Lúc này trong lòng Cảnh Huyên: Làm tôi chảy máu mũi.
Anh nghiêng đầu: “Em vào đi!”
Cảnh Huyên ngoan ngoan bước vào ngồi trên ghế sofa nhìn anh cầm khăn bông lau tóc, còn căng thẳng hơn cả tối hôm qua.
Anh nhìn chằm chằm cô một lúc, sắc mặt không tốt lắm hỏi cô: “Em uống rượu à?”
Cảnh Huyên run run giơ ngón tay ước lượng báo cáo anh: “Một chút xíu.” Sau đó cô cẩn thận ngẩng đầu nhìn anh.
Ây da má ơi, sắc mặt thật khó coi!...
/189
|