Ô Thái Sư nghe vậy càng ngạc nhiên, nói:
- Ồ, thú vị lắm. Tiểu cô nương hình như không giống những cô nương bình thường khác thì phải?
Ô Thái Sư chậm rãi ngồi xuống. Không thấy Đường Huyền thì tạm thời ngồi đây nói chuyện phiếm chờ hắn cũng được.
Thanh Liên chậm rãi trả lời:
- Tiểu nữ Thanh Liên xuất thân thấp hèn, từ nhỏ bị bán vào chốn phong hoa…
Ồ, ra là kỹ nữ, thật đáng thương.
- Thanh Liên cô nương, ngươi cũng không cần mặc cảm về thân phận mình, thực ra… thực ra…
Lão vốn muốn dùng vài câu thơ từ tục ngữ để khích lệ nàng một chút, bất quá… hình như không có câu thơ hay tục ngữ nào ca ngợi kỹ nữ thì phải?! Ách, thật là xấu hổ nha!
“Tưởng ngưu bức thế nào, xem ra bổn sự lão đầu này cũng chỉ tới vậy thôi. Hắc hắc, ngay cả một câu an ủi cũng không nói được, bảo sao lâu như vậy ngay cả một nữ nhân cũng phao không nổi, hắc hắc… Nhưng thôi, dù sao lão cũng đã có ba vị sư thái rồi, hắc hắc…”
Đường Huyền ngồi trong phòng vểnh tai lên nghe, vừa nghe vừa thầm nghĩ bậy.
Thanh Liên hai mắt đỏ hoe, nhẹ giọng nói:
- Đa tạ Ô Thái Sư an ủi, Thanh Liên mệnh khổ cũng chẳng trách ai được, nhưng có một chuyện, Thanh Liên muốn nhờ Thái Sư thành toàn cho!
- Ồ, cô nương cứ nói!
Ô Thái Sư rốt cuộc cũng có cơ hội chữa thẹn.
Thanh Liên vốn muốn vạch trần âm mưu tạo phản của Đường Huyền, nhưng lại nghĩ chuyện này quan hệ trọng đại, một tiểu nhân vật như mình nói ra thì ai tin? Hơn nữa nơi này là thủ phủ của tên phản tặc kia, nếu nói cho Ô Thái Sư biết chuyện, hắn liền giết người diệt khẩu thì sao?
Nghĩ vậy, nàng bèn từ bỏ ý định, sau đó chợt mỉm cười nói:
- Thái Sư đại nhân thanh chính liêm khiết, trung quân yêu nước, là một vị quan tốt. Dân nữ chỉ hy vọng đại nhân ban đêm không nên thức khuya, nên ít ăn rau quả ngũ cốc thô, đừng nên làm việc lao lực quá độ, nên vì thiên hạ dân chúng mà bảo trọng thân thể.
Nàng nói câu này làm cả Ô Thái Sư cùng Đường Huyền đều khó hiểu.
- Thanh Liên cô nương, ngươi… vì sao biết lão phu thức đêm nhiều, biết cả lão phu ăn…
Thanh Liên cười nói:
- Bẩm đại nhân, tiểu nữ từ nhỏ sống trong kỹ viện, các tỷ tỷ cùng tú bà có dạy cho cách xem tướng người một chút.
Ô Thái Sư ngạc nhiên, nói:
- Cô nương có thể nói rõ hơn không?
- Lối sinh hoạt của một người có thể hiện rõ qua bề ngoài. Thái Sư đại nhân hình thể gầy gò, sắc mặt vàng vọt, so với đa số quan viên khác tai to mặt lớn bụng phệ lưng dài thì khác xa, nhưng đại nhân tinh thần quắc thước, hai mắt sáng ngời, cũng không giống người có bệnh, Thanh Liên liền đoán ra đại nhân hẳn là thường ngày sống khá khổ cực. Mặt khác, đại nhân khi nói chuyện hàm răng bị so le không đều, độ bào mòn cũng khác nhau, nhiều khả năng là do ăn những loại ngũ cốc thô cứng nhiều. Đại nhân là quan văn nhưng hai tay lại thô ráp chai sạm nhiều, rất giống nông dân quanh năm trồng trọt, hẳn là do lao lực quá độ. Đại nhân tinh thần mặc dù tốt nhưng khóe mắt nhiều nếp nhăn, tóc bạc màu, nhiều khả năng là do ban đêm thức khuya. Đại nhân quần áo sạch sẽ nhưng lại cũ kỹ nhạt màu, hẳn là đã mặc rất nhiều năm. Đại nhân bước đi chân trái thường hơi kiễng lên, hẳn là chiếc hài đã bị rách, đại nhân sợ đi bình thường sẽ đau chân nên phải kiễng như vậy. Từ những điều này, lại tập hợp ở một vị quan lớn như đại nhân, dân nữ liền khẳng định đại nhân hẳn phải là một vị quan thanh liêm chính trực yêu dân như con!
Ô Thái Sư nghe xong sửng sốt hồi lâu, cười ha hả nói:
- Không ngờ cô nương lại có con mắt tinh tế như vậy! Lão phu khâm phục cô nương!
“Không ngờ Liên Nhi của ta tài giỏi như vậy, ngay cả Thái Sư cũng bị trấn trụ… Ân, đúng vậy, vẫn là lão tử có con mắt nhìn người hơn đời, cưới một lão bà tài mạo song toàn về… Sau này có nên thường xuyên tới kỹ viện một chút, thỉnh thoảng lại phao về vài kỳ nữ…
- Thái Sư đại nhân quá khen, Thanh Liên mệnh khổ, tài mạo song toàn cũng đâu để làm gì, chỉ mong được một cuộc sống yên ổn như người bình thường là tốt rồi!
Ô Thái Sư trầm ngâm, lại hỏi:
- Thanh Liên cô nương, tại sao ngươi lại ở đây?
Ô lão đã thầm đoán đây là nơi ở ngoại thành của Hoàng Thượng, vậy cô nương này hẳn là bị kẻ khác bắt tới hiến cho Hoàng Thượng đi? Cũng có thể lắm, dù sao cô nương này mỹ mạo như vậy, Hoàng Thượng hẳn là rất thích.
Thanh Liên nghe vậy, cắn môi nói:
- Tiểu nữ… là bị người ta bắt cóc tới…
- Di? Bắt cóc? Kẻ nào, kẻ nào dám bắt cóc dân nữ ngay dưới chân thiên tử? Thật là vô pháp vô thiên… Cô nương cứ nói cho lão phu biết là ai bắt cóc cô nương tới đây, lão phu sẽ làm chủ cho cô nương!
- Đa tạ Thái Sư đại nhân, nhưng người nọ có thân phận rất lớn, Thanh Liên không dám khiến Thái Sư gặp nguy hiểm, chỉ có một phong thư này, mong Thái Sư thay Thanh Liên chuyển tới cho tú bà, nói Thanh Liên không có việc gì là được.
- Ồ, thú vị lắm. Tiểu cô nương hình như không giống những cô nương bình thường khác thì phải?
Ô Thái Sư chậm rãi ngồi xuống. Không thấy Đường Huyền thì tạm thời ngồi đây nói chuyện phiếm chờ hắn cũng được.
Thanh Liên chậm rãi trả lời:
- Tiểu nữ Thanh Liên xuất thân thấp hèn, từ nhỏ bị bán vào chốn phong hoa…
Ồ, ra là kỹ nữ, thật đáng thương.
- Thanh Liên cô nương, ngươi cũng không cần mặc cảm về thân phận mình, thực ra… thực ra…
Lão vốn muốn dùng vài câu thơ từ tục ngữ để khích lệ nàng một chút, bất quá… hình như không có câu thơ hay tục ngữ nào ca ngợi kỹ nữ thì phải?! Ách, thật là xấu hổ nha!
“Tưởng ngưu bức thế nào, xem ra bổn sự lão đầu này cũng chỉ tới vậy thôi. Hắc hắc, ngay cả một câu an ủi cũng không nói được, bảo sao lâu như vậy ngay cả một nữ nhân cũng phao không nổi, hắc hắc… Nhưng thôi, dù sao lão cũng đã có ba vị sư thái rồi, hắc hắc…”
Đường Huyền ngồi trong phòng vểnh tai lên nghe, vừa nghe vừa thầm nghĩ bậy.
Thanh Liên hai mắt đỏ hoe, nhẹ giọng nói:
- Đa tạ Ô Thái Sư an ủi, Thanh Liên mệnh khổ cũng chẳng trách ai được, nhưng có một chuyện, Thanh Liên muốn nhờ Thái Sư thành toàn cho!
- Ồ, cô nương cứ nói!
Ô Thái Sư rốt cuộc cũng có cơ hội chữa thẹn.
Thanh Liên vốn muốn vạch trần âm mưu tạo phản của Đường Huyền, nhưng lại nghĩ chuyện này quan hệ trọng đại, một tiểu nhân vật như mình nói ra thì ai tin? Hơn nữa nơi này là thủ phủ của tên phản tặc kia, nếu nói cho Ô Thái Sư biết chuyện, hắn liền giết người diệt khẩu thì sao?
Nghĩ vậy, nàng bèn từ bỏ ý định, sau đó chợt mỉm cười nói:
- Thái Sư đại nhân thanh chính liêm khiết, trung quân yêu nước, là một vị quan tốt. Dân nữ chỉ hy vọng đại nhân ban đêm không nên thức khuya, nên ít ăn rau quả ngũ cốc thô, đừng nên làm việc lao lực quá độ, nên vì thiên hạ dân chúng mà bảo trọng thân thể.
Nàng nói câu này làm cả Ô Thái Sư cùng Đường Huyền đều khó hiểu.
- Thanh Liên cô nương, ngươi… vì sao biết lão phu thức đêm nhiều, biết cả lão phu ăn…
Thanh Liên cười nói:
- Bẩm đại nhân, tiểu nữ từ nhỏ sống trong kỹ viện, các tỷ tỷ cùng tú bà có dạy cho cách xem tướng người một chút.
Ô Thái Sư ngạc nhiên, nói:
- Cô nương có thể nói rõ hơn không?
- Lối sinh hoạt của một người có thể hiện rõ qua bề ngoài. Thái Sư đại nhân hình thể gầy gò, sắc mặt vàng vọt, so với đa số quan viên khác tai to mặt lớn bụng phệ lưng dài thì khác xa, nhưng đại nhân tinh thần quắc thước, hai mắt sáng ngời, cũng không giống người có bệnh, Thanh Liên liền đoán ra đại nhân hẳn là thường ngày sống khá khổ cực. Mặt khác, đại nhân khi nói chuyện hàm răng bị so le không đều, độ bào mòn cũng khác nhau, nhiều khả năng là do ăn những loại ngũ cốc thô cứng nhiều. Đại nhân là quan văn nhưng hai tay lại thô ráp chai sạm nhiều, rất giống nông dân quanh năm trồng trọt, hẳn là do lao lực quá độ. Đại nhân tinh thần mặc dù tốt nhưng khóe mắt nhiều nếp nhăn, tóc bạc màu, nhiều khả năng là do ban đêm thức khuya. Đại nhân quần áo sạch sẽ nhưng lại cũ kỹ nhạt màu, hẳn là đã mặc rất nhiều năm. Đại nhân bước đi chân trái thường hơi kiễng lên, hẳn là chiếc hài đã bị rách, đại nhân sợ đi bình thường sẽ đau chân nên phải kiễng như vậy. Từ những điều này, lại tập hợp ở một vị quan lớn như đại nhân, dân nữ liền khẳng định đại nhân hẳn phải là một vị quan thanh liêm chính trực yêu dân như con!
Ô Thái Sư nghe xong sửng sốt hồi lâu, cười ha hả nói:
- Không ngờ cô nương lại có con mắt tinh tế như vậy! Lão phu khâm phục cô nương!
“Không ngờ Liên Nhi của ta tài giỏi như vậy, ngay cả Thái Sư cũng bị trấn trụ… Ân, đúng vậy, vẫn là lão tử có con mắt nhìn người hơn đời, cưới một lão bà tài mạo song toàn về… Sau này có nên thường xuyên tới kỹ viện một chút, thỉnh thoảng lại phao về vài kỳ nữ…
- Thái Sư đại nhân quá khen, Thanh Liên mệnh khổ, tài mạo song toàn cũng đâu để làm gì, chỉ mong được một cuộc sống yên ổn như người bình thường là tốt rồi!
Ô Thái Sư trầm ngâm, lại hỏi:
- Thanh Liên cô nương, tại sao ngươi lại ở đây?
Ô lão đã thầm đoán đây là nơi ở ngoại thành của Hoàng Thượng, vậy cô nương này hẳn là bị kẻ khác bắt tới hiến cho Hoàng Thượng đi? Cũng có thể lắm, dù sao cô nương này mỹ mạo như vậy, Hoàng Thượng hẳn là rất thích.
Thanh Liên nghe vậy, cắn môi nói:
- Tiểu nữ… là bị người ta bắt cóc tới…
- Di? Bắt cóc? Kẻ nào, kẻ nào dám bắt cóc dân nữ ngay dưới chân thiên tử? Thật là vô pháp vô thiên… Cô nương cứ nói cho lão phu biết là ai bắt cóc cô nương tới đây, lão phu sẽ làm chủ cho cô nương!
- Đa tạ Thái Sư đại nhân, nhưng người nọ có thân phận rất lớn, Thanh Liên không dám khiến Thái Sư gặp nguy hiểm, chỉ có một phong thư này, mong Thái Sư thay Thanh Liên chuyển tới cho tú bà, nói Thanh Liên không có việc gì là được.
/104
|