Đường Huyền nói xong, thấy các binh sĩ dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, bèn hắng giọng nói:
- Các vị huynh đệ, trên chiến trường nếu địch nhân cũng đem vôi phấn trứng thối ra ném vào các vị, vậy các vị có cảm thấy công bằng không?
Mấy ngàn cấm quân nghe vậy thì thầm suy nghĩ.
- Các vị huynh đệ, cho dù các ngươi cảm thấy không công bằng, thế thì đã sao, đến lúc bị địch nhân giết rồi thì công bằng còn để làm cái rắm gì nữa?!
- Lôi đài này trẫm lập ra để tìm những người mạnh nhất, không phải chỉ mạnh về sức khỏe thể chất mà càng quan trọng hơn là sức mạnh trí tuệ. Cái gì công bằng, cái gì quang minh chính đại? Đó chỉ là mấy lời rỗng tuếch của bọn đàn bà và thư sinh thôi! Binh bất yếm trá, lên chiến trường thì không nói chuyện công bằng, một người quân nhân tốt là một người có thể bảo toàn tính mạng bản thân và giết được nhiều địch nhân, các ngươi có hiểu không?
Đường Huyền càng nói lại càng tự cảm thấy mình có lý, dường như dùng thủ đoạn cũng chính là một kế sách vô cùng cao thâm và bí hiểm.
- Đã hiểu thưa Hoàng Thượng!
Một lũ đồng thanh nói, liệu đã được một phần ba số này hiểu hay chưa thì không biết, nhưng con mẹ nó Hoàng Thượng đã nói thế thì cứ thế mà làm. Lão tử khỏe mạnh, lão tử cũng có đầu óc, không thể để người khác chê cười là hữu dũng vô mưu được! ... Tối về phải hỏi lão bà một chút thủ đoạn mới được!
Vậy là từ hôm đó, ngoài luyện binh luyện võ, các cấm vệ quân còn có thêm một hạng mục đó là tập dùng thủ đoạn.
Dần dà qua vài ngày, mấy thủ đoạn như ném vôi, ném phấn hoa, ném thuốc mê… cũng đã trở nên quá quen thuộc, các cấm quân cũng đã dần tìm ra những phương pháp chống lại những thủ đoạn này như mang sẵn khăn bịt mặt khử độc, mang theo dầu vừng để rửa mắt…
Các thủ đoạn càng lúc càng tinh vi hơn. Mới ngày hôm qua, một cấm quân bị đánh gần ngất, bèn quỳ xuống khóc lóc van xin, người đối diện mất cảnh giác, liền bị hắn nắm cơ hội kéo chân hất xuống khỏi lôi đài. Hay như hôm kia, một cấm quân đem theo mấy hộp dầu nhớt lên, chân đi dép gỗ có đóng đinh ở dưới, sau đó đem đổ dầu ra sàn võ đài, hàng cơ số cấm quân còn chưa kịp đánh đấm gì thì đã trượt chân ngã khỏi võ đài.
Cứ như vậy sau gần chục lần lôi đài, chẳng ai thèm mang mấy thứ đao kiếm cung thương lên lôi đài làm gì, mỗi người đều giấu sẵn trong túi mấy thứ hỗn tạp, chỉ chờ cơ hội là ném ra. Như vậy đúng theo cách mạng của Đường Huyền, đám cấm vệ quân đã bắt đầu bước trên một con đường huấn luyện khác, con đường này dẫn tới đâu thì còn chưa biết được.
…
Sáng nay đi qua ngự hoa viên, nhìn thấy mấy bông sen trong hồ, Đường Huyền chợt nhớ tới Thanh Liên.. “Ai! Đường Huyền a Đường Huyền, ngươi làm sao lại quên trách nhiệm với cô nương người ta như vậy a! Đem một tiểu cô nương nũng nịu đoạt về, lại quên không tới đùa giỡn nàng một chút, có khác gì cưới vợ mà không động phòng? Không được, hôm nay phải đi thăm nàng một chút mới được, hắc hắc!
Thanh Liên lúc này đang ngắm hoa trong vườn. Từ sau ngày Đường Huyền rời khỏi thì đã hai tháng hắn không quay trở lại nữa. Nàng thực sự nghĩ có khi nào âm mưu tạo phản của hắn đã bại lộ, có thể đã bị bắt hoặc đã bỏ trốn? Tốt nhất là như vậy, để Thanh Liên ta còn có ngày thoát khỏi đây …
- Thanh Liên a! Ha ha ha! Trẫm tới rồi, hai tháng nay có phải nhớ trẫm lắm không?
Đường Huyền nghênh ngang đi vào, cười hề hề nói.
Thanh Liên nghe vậy giống như phản xạ có điều kiện, thân thể run mạnh một cái, quay đầu lại sợ hại nói:
- Đường… Đường công tử, ngài không có việc gì sao?
Đường Huyền thấy nàng run rẩy như con thỏ non đứng trước mũi súng lão thợ săn, hắn cười hì hì, cường bạo ôm nàng vào lòng nói:
- Thanh Liên a, thì ra nàng cũng biết trẫm bị thương, ai, đều là trẫm không tốt, bỏ nàng một mình ở đây. Nhưng nàng yên tâm, về sau nhất định trẫm sẽ tới thường xuyên.
Thanh Liên bị hắn ôm vào lòng thì vô cùng muốn đẩy hắn ra rồi bỏ chạy, nhưng rốt cuộc vẫn là không dám, đành cười bồi nói:
- Đường công tử, ngươi có… khát không, Thanh Liên rót cho ngươi chén trà a!
Đường Huyền híp mắt nói:
- Trẫm có khát, nhưng không cần uống nước, ôm nàng một chút liền hết khát.
“Đồ vô sỉ! Lão thiên a, mau bắt tên xấu xí này buông tay ra a!”
Thanh Liên trong lòng rất khẩn trương, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:
- Vậy… vậy chúng ta vào phòng ngồi a! Ngoài trời gió lớn.
Đường Huyền cười nói:
- Cũng được, dù sao có một số việc vẫn nên vào nhà làm, không nên để người khác trông thấy, hắc hắc!
Vừa nói hắn vừa ôm nàng vào, nhưng vừa đi vài bước thì đã có tiếng báo Ô thái sư tới.
“Lại là lão, lại có hung tin gì rồi, f..ck!”
- Bảo lão trẫm không có đây!
Dứt lời nói nhỏ vào tai Thanh Liên:
- Liên Nhi a, trẫm tạm thời trốn vào trong kia trước, đợi lão nhân đó đi rồi thì nhớ báo trẫm!
Dứt lời hắn mạnh mẽ hôn chụt một cái vào má Thanh Liên rồi vọt vào trong khuê phòng nàng.
Ô thái sư đi vào, thấy chỉ có một mình Thanh Liên ngồi đó thì sửng sốt, lẩm bẩm: “Đi đâu rồi nhỉ?”
- A, tiểu cô nương, lão phu hình như trước kia chưa từng gặp qua cô nương thì phải?
Thanh Liên nhìn Ô thái sư thì thấy một cỗ chính khí đường đường chính chính, so với tên khỉ già vừa xấu xí vừa lấm la lấm lét kia thì đúng là một trời một vực.
Nàng bèn đứng dậy thi lễ:
- Tiểu nữ là Thanh Liên, tham kiến thái sư!
Ô thái sư nhìn Thanh Liên thì thấy nàng không giống nha hoàn, cũng chẳng giống chủ nhân, nhìn đi nhìn lại cũng không đoán ra thân phận nàng, bèn hỏi:
- Cô nương biết lão phu?
Thanh Liên nhẹ giọng đáp:
- Tiểu nữ thấy thái sư khí thế uy nghi hơn người, dáng ngườii gầy gò, lại mặc quan bào nhất phẩm, cho nên… tiểu nữ đoán là thái sư!
Các phân biệt quan lại tú bà đã dạy nàng khá nhiều lần, nhưng quan nhất phẩm như hôm nay mới là lần đầu nàng gặp, trong triều hiện tại chỉ có hai vị quan nhất phẩm là Tư Mã tể tướng và Ô thái sư, nhưng Tư Mã tể tướng nghe đồn dáng người mập mạp trắng trẻo, vậy thì đây nhất định là Ô thái sư đi. Ngẫm nghĩ giây lát, nàng chợt giật mình. Tên phản tặc kia không ngờ còn có thể lừa gạt cả đại quan nhất phẩm của triều đình, xem ra dã tâm của hắn không nhỏ! Nàng tuyệt đối không nghi ngờ Ô thái sư thông đồng với Đường Huyền, vì Ô thái sư hiền danh vốn lan xa trong thiên hạ, không ai không biết.
- Các vị huynh đệ, trên chiến trường nếu địch nhân cũng đem vôi phấn trứng thối ra ném vào các vị, vậy các vị có cảm thấy công bằng không?
Mấy ngàn cấm quân nghe vậy thì thầm suy nghĩ.
- Các vị huynh đệ, cho dù các ngươi cảm thấy không công bằng, thế thì đã sao, đến lúc bị địch nhân giết rồi thì công bằng còn để làm cái rắm gì nữa?!
- Lôi đài này trẫm lập ra để tìm những người mạnh nhất, không phải chỉ mạnh về sức khỏe thể chất mà càng quan trọng hơn là sức mạnh trí tuệ. Cái gì công bằng, cái gì quang minh chính đại? Đó chỉ là mấy lời rỗng tuếch của bọn đàn bà và thư sinh thôi! Binh bất yếm trá, lên chiến trường thì không nói chuyện công bằng, một người quân nhân tốt là một người có thể bảo toàn tính mạng bản thân và giết được nhiều địch nhân, các ngươi có hiểu không?
Đường Huyền càng nói lại càng tự cảm thấy mình có lý, dường như dùng thủ đoạn cũng chính là một kế sách vô cùng cao thâm và bí hiểm.
- Đã hiểu thưa Hoàng Thượng!
Một lũ đồng thanh nói, liệu đã được một phần ba số này hiểu hay chưa thì không biết, nhưng con mẹ nó Hoàng Thượng đã nói thế thì cứ thế mà làm. Lão tử khỏe mạnh, lão tử cũng có đầu óc, không thể để người khác chê cười là hữu dũng vô mưu được! ... Tối về phải hỏi lão bà một chút thủ đoạn mới được!
Vậy là từ hôm đó, ngoài luyện binh luyện võ, các cấm vệ quân còn có thêm một hạng mục đó là tập dùng thủ đoạn.
Dần dà qua vài ngày, mấy thủ đoạn như ném vôi, ném phấn hoa, ném thuốc mê… cũng đã trở nên quá quen thuộc, các cấm quân cũng đã dần tìm ra những phương pháp chống lại những thủ đoạn này như mang sẵn khăn bịt mặt khử độc, mang theo dầu vừng để rửa mắt…
Các thủ đoạn càng lúc càng tinh vi hơn. Mới ngày hôm qua, một cấm quân bị đánh gần ngất, bèn quỳ xuống khóc lóc van xin, người đối diện mất cảnh giác, liền bị hắn nắm cơ hội kéo chân hất xuống khỏi lôi đài. Hay như hôm kia, một cấm quân đem theo mấy hộp dầu nhớt lên, chân đi dép gỗ có đóng đinh ở dưới, sau đó đem đổ dầu ra sàn võ đài, hàng cơ số cấm quân còn chưa kịp đánh đấm gì thì đã trượt chân ngã khỏi võ đài.
Cứ như vậy sau gần chục lần lôi đài, chẳng ai thèm mang mấy thứ đao kiếm cung thương lên lôi đài làm gì, mỗi người đều giấu sẵn trong túi mấy thứ hỗn tạp, chỉ chờ cơ hội là ném ra. Như vậy đúng theo cách mạng của Đường Huyền, đám cấm vệ quân đã bắt đầu bước trên một con đường huấn luyện khác, con đường này dẫn tới đâu thì còn chưa biết được.
…
Sáng nay đi qua ngự hoa viên, nhìn thấy mấy bông sen trong hồ, Đường Huyền chợt nhớ tới Thanh Liên.. “Ai! Đường Huyền a Đường Huyền, ngươi làm sao lại quên trách nhiệm với cô nương người ta như vậy a! Đem một tiểu cô nương nũng nịu đoạt về, lại quên không tới đùa giỡn nàng một chút, có khác gì cưới vợ mà không động phòng? Không được, hôm nay phải đi thăm nàng một chút mới được, hắc hắc!
Thanh Liên lúc này đang ngắm hoa trong vườn. Từ sau ngày Đường Huyền rời khỏi thì đã hai tháng hắn không quay trở lại nữa. Nàng thực sự nghĩ có khi nào âm mưu tạo phản của hắn đã bại lộ, có thể đã bị bắt hoặc đã bỏ trốn? Tốt nhất là như vậy, để Thanh Liên ta còn có ngày thoát khỏi đây …
- Thanh Liên a! Ha ha ha! Trẫm tới rồi, hai tháng nay có phải nhớ trẫm lắm không?
Đường Huyền nghênh ngang đi vào, cười hề hề nói.
Thanh Liên nghe vậy giống như phản xạ có điều kiện, thân thể run mạnh một cái, quay đầu lại sợ hại nói:
- Đường… Đường công tử, ngài không có việc gì sao?
Đường Huyền thấy nàng run rẩy như con thỏ non đứng trước mũi súng lão thợ săn, hắn cười hì hì, cường bạo ôm nàng vào lòng nói:
- Thanh Liên a, thì ra nàng cũng biết trẫm bị thương, ai, đều là trẫm không tốt, bỏ nàng một mình ở đây. Nhưng nàng yên tâm, về sau nhất định trẫm sẽ tới thường xuyên.
Thanh Liên bị hắn ôm vào lòng thì vô cùng muốn đẩy hắn ra rồi bỏ chạy, nhưng rốt cuộc vẫn là không dám, đành cười bồi nói:
- Đường công tử, ngươi có… khát không, Thanh Liên rót cho ngươi chén trà a!
Đường Huyền híp mắt nói:
- Trẫm có khát, nhưng không cần uống nước, ôm nàng một chút liền hết khát.
“Đồ vô sỉ! Lão thiên a, mau bắt tên xấu xí này buông tay ra a!”
Thanh Liên trong lòng rất khẩn trương, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:
- Vậy… vậy chúng ta vào phòng ngồi a! Ngoài trời gió lớn.
Đường Huyền cười nói:
- Cũng được, dù sao có một số việc vẫn nên vào nhà làm, không nên để người khác trông thấy, hắc hắc!
Vừa nói hắn vừa ôm nàng vào, nhưng vừa đi vài bước thì đã có tiếng báo Ô thái sư tới.
“Lại là lão, lại có hung tin gì rồi, f..ck!”
- Bảo lão trẫm không có đây!
Dứt lời nói nhỏ vào tai Thanh Liên:
- Liên Nhi a, trẫm tạm thời trốn vào trong kia trước, đợi lão nhân đó đi rồi thì nhớ báo trẫm!
Dứt lời hắn mạnh mẽ hôn chụt một cái vào má Thanh Liên rồi vọt vào trong khuê phòng nàng.
Ô thái sư đi vào, thấy chỉ có một mình Thanh Liên ngồi đó thì sửng sốt, lẩm bẩm: “Đi đâu rồi nhỉ?”
- A, tiểu cô nương, lão phu hình như trước kia chưa từng gặp qua cô nương thì phải?
Thanh Liên nhìn Ô thái sư thì thấy một cỗ chính khí đường đường chính chính, so với tên khỉ già vừa xấu xí vừa lấm la lấm lét kia thì đúng là một trời một vực.
Nàng bèn đứng dậy thi lễ:
- Tiểu nữ là Thanh Liên, tham kiến thái sư!
Ô thái sư nhìn Thanh Liên thì thấy nàng không giống nha hoàn, cũng chẳng giống chủ nhân, nhìn đi nhìn lại cũng không đoán ra thân phận nàng, bèn hỏi:
- Cô nương biết lão phu?
Thanh Liên nhẹ giọng đáp:
- Tiểu nữ thấy thái sư khí thế uy nghi hơn người, dáng ngườii gầy gò, lại mặc quan bào nhất phẩm, cho nên… tiểu nữ đoán là thái sư!
Các phân biệt quan lại tú bà đã dạy nàng khá nhiều lần, nhưng quan nhất phẩm như hôm nay mới là lần đầu nàng gặp, trong triều hiện tại chỉ có hai vị quan nhất phẩm là Tư Mã tể tướng và Ô thái sư, nhưng Tư Mã tể tướng nghe đồn dáng người mập mạp trắng trẻo, vậy thì đây nhất định là Ô thái sư đi. Ngẫm nghĩ giây lát, nàng chợt giật mình. Tên phản tặc kia không ngờ còn có thể lừa gạt cả đại quan nhất phẩm của triều đình, xem ra dã tâm của hắn không nhỏ! Nàng tuyệt đối không nghi ngờ Ô thái sư thông đồng với Đường Huyền, vì Ô thái sư hiền danh vốn lan xa trong thiên hạ, không ai không biết.
/104
|