Nửa ngày trời đọ sức với Thiết Mộc Sâm, Đường Huyền rốt cuộc từ bỏ, tạm thời giam hắn lại đấy.
Lúc này Giang Bắc Thiên đã được chữa trị qua, sắc mặt tốt hơn một chút, nhưng tinh thần bị đả kích quá nặng, đờ đẫn giống như cái xác không hồn.
Đường Huyền nhìn mấy người, bèn nói:
- Thôi bỏ đi, các ngươi lần trước chưa giết trẫm, lần này trẫm cũng tha cho các ngươi một mạng. Các ngươi võ công cao cường, tính tình gan dạ, nếu muốn theo trẫm thì trẫm sẽ phong cho các ngươi quan cao lộc hậu, muốn gì cũng được. Còn nếu các ngươi không thích thì trẫm không ép, các ngươi có thể tự do đi đâu thì đi.
Nói xong hắn cho thả tự do bốn người rồi rời khỏi.
Đường Huyền đi bộ tới ngự hoa viên vừa để xem xét tình hình Phi Hổ đội vừa để giải trí một chút, nửa ngày ngồi ngốc ngốc với tên Thiết Mộc Sâm kia thực là hại não.
Các nữ đệ tử Thiên Mi phái mấy ngày nay không phải trông thấy Đường Huyền thì rất cao hứng, luyện công cũng vô cùng phấn khởi vui vẻ. Nhưng vừa thấy mặt hắn, tất cả liền trở nên cảnh giác như lâm trận gặp đại địch, giống như chỉ cần sơ hở một cái là sẽ lập tức bị tên xấu xa kia chiếm tiện nghi.
Đùa nghịch một hồi Đường Huyền về cung ngủ một giấc.
Tỉnh lại thì tới võ trường cấm vệ quân tham quan một chút.
Tần Vũ Trung hiện tại đã kiểm soát toàn bộ tình hình Cấm vệ quân, ai nấy đều rất tuân thủ kỷ luật do hắn đề ra. Chỉ cần tên hôn quân Đường Huyền kia không tới làm mấy trò hồ nháo thì cấm vệ quân hiện tại rất uy nghi dũng mãnh thiện chiến.
- Các huynh đệ vất vả rồi!
Đường Huyền bước vào võ trường, vừa đi vừa vẫy tay chào loạn xạ. Đám cấm vệ quân cũng rất quý hắn, mỗi lần hắn đến là thể nào cũng có trò vui, rồi thể nào cũng có thưởng bạc.
- Hoàng Thượng vạn tuế…abcxyz…
- Ân, tốt lắm. Các ngươi đều là những tinh binh mạnh mẽ nhất của trẫm. Hôm nay trẫm tới đây có chút hảo sự muốn tuyên bố.
Đây rồi, anh em sắp có bạc rồi.
Dư lão tuyên chỉ. Đại khái là từ hôm nay trong cấm vệ quân sẽ tổ chức đấu lôi đài. Lôi đài tổ chức theo dạng hỗn chiến tạp nham, ba mươi người lên một lần, đánh hỗn chiến lẫn nhau, ba người còn sót lại cuối cùng sẽ có thưởng bạc lớn, được nghỉ phép một ngày và được ra khỏi cung.
Nhưng muốn tham gia lôi đài cũng không phải đơn giản. Bắt đầu từ hôm nay mỗi tối sẽ có ba mươi lá cờ nhỏ được giấu khắp nơi trong hoàng cung, các binh sĩ đi phòng vệ buổi tối ai tìm được lá cờ thì sẽ được tham gia lôi đài. Đặc biệt bên cạnh mỗi lá cờ còn có một túi bạc nhỏ.
Từ ngày hôm đó mỗi đêm các cấm quân không ai bảo ai đều tranh nhau lùng sục khắp các nơi trong hoàng cung, thấy bất kỳ cái gì khả nghi là đều vồ tới kiểm tra, ngay cả con chuột chạy ngang cũng bị vồ chết không thương tiếc, công tác canh phòng tự nhiên trở nên nghiêm ngặt hơn bao giờ hết.
Đến ngày hôm sau lôi đài tổ chức. Mỗi người bước lên đều bịt mặt để tránh nảy sinh thù oán giữa các cấm vệ quân, lại mặc giáp phòng vệ những chỗ trọng yếu.
Vật lộn chừng nửa canh giờ đã tìm ra ba người thắng cuộc, mỗi người đều được lĩnh tới năm trăm lượng. Bạc nhiều như vậy ai nấy đều thèm khát, thầm nghĩ lần tới nhất định phải giành được số bạc đó.
Các ngày tiếp theo đấu lôi đài dần trở thành một thói quen.
Sau vài lần đầu, một số cấm vệ quân dần nhận ra rằng trên lôi đài này không phải cứ dũng mãnh khỏe mạnh nhất mới có thể dành chiến thắng. Quan trọng nhất phải là đầu óc. Người dù khỏe đến mấy thì quần chiến với hàng chục người cũng chẳng thể địch lại được.
Dần dần trên lôi đài bắt đầu xuất hiện những mánh khóe mới, thủ đoạn mới. Luật đấu lôi đài là không có luật nào cả, vì thế nhiều người không từ chút thủ đoạn nào. Từ những thủ đoạn trong giang hồ như ám khí nhẹ, ám chiêu, đánh lén, ba đánh một… Cho tới những thủ đoạn ngoài chợ búa như ném trứng, ném cà chua, ném vôi phấn, chửi bới, ăn vạ, liều mạng… tất cả đều được sử dụng.
Thấy vậy rất nhiều cấm vệ quân bắt đầu lên tiếng kêu ca phàn nàn, đa phần là những người dũng mãnh khỏe mạnh, thật thà chất phác.
Một hôm Đường Huyền ngồi trên ghế cao xem lôi đài, thấy nhiều người phàn nàn, hằn bèn đứng lên cao giọng nói:
- Các vị huynh đệ, các vị thấy lôi đài này có công bằng hay không? Cứ nói thẳng, trẫm không trách tội.
- Không!
Các cấm vệ quân đồng thanh hô.
Đường Huyền gật gật đầu, cười nói:
- Đúng vậy, rất không công bằng… Nhưng trẫm muốn hỏi các vị một câu, công bằng để làm gì? Tại sao phải có công bằng?
Lúc này Giang Bắc Thiên đã được chữa trị qua, sắc mặt tốt hơn một chút, nhưng tinh thần bị đả kích quá nặng, đờ đẫn giống như cái xác không hồn.
Đường Huyền nhìn mấy người, bèn nói:
- Thôi bỏ đi, các ngươi lần trước chưa giết trẫm, lần này trẫm cũng tha cho các ngươi một mạng. Các ngươi võ công cao cường, tính tình gan dạ, nếu muốn theo trẫm thì trẫm sẽ phong cho các ngươi quan cao lộc hậu, muốn gì cũng được. Còn nếu các ngươi không thích thì trẫm không ép, các ngươi có thể tự do đi đâu thì đi.
Nói xong hắn cho thả tự do bốn người rồi rời khỏi.
Đường Huyền đi bộ tới ngự hoa viên vừa để xem xét tình hình Phi Hổ đội vừa để giải trí một chút, nửa ngày ngồi ngốc ngốc với tên Thiết Mộc Sâm kia thực là hại não.
Các nữ đệ tử Thiên Mi phái mấy ngày nay không phải trông thấy Đường Huyền thì rất cao hứng, luyện công cũng vô cùng phấn khởi vui vẻ. Nhưng vừa thấy mặt hắn, tất cả liền trở nên cảnh giác như lâm trận gặp đại địch, giống như chỉ cần sơ hở một cái là sẽ lập tức bị tên xấu xa kia chiếm tiện nghi.
Đùa nghịch một hồi Đường Huyền về cung ngủ một giấc.
Tỉnh lại thì tới võ trường cấm vệ quân tham quan một chút.
Tần Vũ Trung hiện tại đã kiểm soát toàn bộ tình hình Cấm vệ quân, ai nấy đều rất tuân thủ kỷ luật do hắn đề ra. Chỉ cần tên hôn quân Đường Huyền kia không tới làm mấy trò hồ nháo thì cấm vệ quân hiện tại rất uy nghi dũng mãnh thiện chiến.
- Các huynh đệ vất vả rồi!
Đường Huyền bước vào võ trường, vừa đi vừa vẫy tay chào loạn xạ. Đám cấm vệ quân cũng rất quý hắn, mỗi lần hắn đến là thể nào cũng có trò vui, rồi thể nào cũng có thưởng bạc.
- Hoàng Thượng vạn tuế…abcxyz…
- Ân, tốt lắm. Các ngươi đều là những tinh binh mạnh mẽ nhất của trẫm. Hôm nay trẫm tới đây có chút hảo sự muốn tuyên bố.
Đây rồi, anh em sắp có bạc rồi.
Dư lão tuyên chỉ. Đại khái là từ hôm nay trong cấm vệ quân sẽ tổ chức đấu lôi đài. Lôi đài tổ chức theo dạng hỗn chiến tạp nham, ba mươi người lên một lần, đánh hỗn chiến lẫn nhau, ba người còn sót lại cuối cùng sẽ có thưởng bạc lớn, được nghỉ phép một ngày và được ra khỏi cung.
Nhưng muốn tham gia lôi đài cũng không phải đơn giản. Bắt đầu từ hôm nay mỗi tối sẽ có ba mươi lá cờ nhỏ được giấu khắp nơi trong hoàng cung, các binh sĩ đi phòng vệ buổi tối ai tìm được lá cờ thì sẽ được tham gia lôi đài. Đặc biệt bên cạnh mỗi lá cờ còn có một túi bạc nhỏ.
Từ ngày hôm đó mỗi đêm các cấm quân không ai bảo ai đều tranh nhau lùng sục khắp các nơi trong hoàng cung, thấy bất kỳ cái gì khả nghi là đều vồ tới kiểm tra, ngay cả con chuột chạy ngang cũng bị vồ chết không thương tiếc, công tác canh phòng tự nhiên trở nên nghiêm ngặt hơn bao giờ hết.
Đến ngày hôm sau lôi đài tổ chức. Mỗi người bước lên đều bịt mặt để tránh nảy sinh thù oán giữa các cấm vệ quân, lại mặc giáp phòng vệ những chỗ trọng yếu.
Vật lộn chừng nửa canh giờ đã tìm ra ba người thắng cuộc, mỗi người đều được lĩnh tới năm trăm lượng. Bạc nhiều như vậy ai nấy đều thèm khát, thầm nghĩ lần tới nhất định phải giành được số bạc đó.
Các ngày tiếp theo đấu lôi đài dần trở thành một thói quen.
Sau vài lần đầu, một số cấm vệ quân dần nhận ra rằng trên lôi đài này không phải cứ dũng mãnh khỏe mạnh nhất mới có thể dành chiến thắng. Quan trọng nhất phải là đầu óc. Người dù khỏe đến mấy thì quần chiến với hàng chục người cũng chẳng thể địch lại được.
Dần dần trên lôi đài bắt đầu xuất hiện những mánh khóe mới, thủ đoạn mới. Luật đấu lôi đài là không có luật nào cả, vì thế nhiều người không từ chút thủ đoạn nào. Từ những thủ đoạn trong giang hồ như ám khí nhẹ, ám chiêu, đánh lén, ba đánh một… Cho tới những thủ đoạn ngoài chợ búa như ném trứng, ném cà chua, ném vôi phấn, chửi bới, ăn vạ, liều mạng… tất cả đều được sử dụng.
Thấy vậy rất nhiều cấm vệ quân bắt đầu lên tiếng kêu ca phàn nàn, đa phần là những người dũng mãnh khỏe mạnh, thật thà chất phác.
Một hôm Đường Huyền ngồi trên ghế cao xem lôi đài, thấy nhiều người phàn nàn, hằn bèn đứng lên cao giọng nói:
- Các vị huynh đệ, các vị thấy lôi đài này có công bằng hay không? Cứ nói thẳng, trẫm không trách tội.
- Không!
Các cấm vệ quân đồng thanh hô.
Đường Huyền gật gật đầu, cười nói:
- Đúng vậy, rất không công bằng… Nhưng trẫm muốn hỏi các vị một câu, công bằng để làm gì? Tại sao phải có công bằng?
/104
|